Năm 4031, khu số 8 /Thành Phố Khởi Nguyên/. Đó là một đêm mưa gió. Trên trời sấm chớp vang dội. Ra ngoài vào lúc này chẳng thể nào khiến người ở lại yên tâm được.
Dạ Sở Hiên nhíu mày.
-Ba mẹ phải đi giờ này sao? Buổi đêm không an toàn, nhất là với thời tiết này.
Người phụ nữ đưa hành lý cho chồng, mỉm cười nhìn con trai đứng cạnh nữ robot quản gia.
-Công việc mà con.
Dạ Sở Hiên nhăn mặt khó chịu.
-Dù sao con cũng không an tâm.
Người đàn ông đem hành lý đặt lên tàu không gian, sau đó liền về cạnh vợ. Ông cười.
-Cũng không phải lần đầu tiên, con không cần phải lúc nào cũng lo lắng như vậy. Thật là giống mẹ con.
Dạ Sở Hiên mặt hết sức khó coi. Người phụ nữ cười dịu dàng, đặt tay lên vai con trai.
-Hiên Hiên ngoan ngoãn. Ở nhà con phải chăm sóc tốt cho em gái, có biết không?
-Con cũng mười tuổi rồi, không còn nhỏ nữa. Với lại, còn có Marine mà.
Người phụ nữ nhìn qua chồng mình. Hai vợ chồng nhìn nhau, thở ra một hơi.
-Cũng tốt... Marine, tiểu Kỳ ngủ rồi sao?
-Vâng.
-Mai con phải dỗ dành tốt tiểu Kỳ, đừng để con bé kích động.
-Con biết rồi.
Hai vợ chồng nhìn nhau, lưu luyến không thôi. Sau cùng, người đàn ông đi trước vào tàu không gian.
-Ba mẹ đi đây.
Dạ Sở Hiên gật đầu. Con tàu nhanh chóng bay lên, sau đó tiến nhập siêu không gian. Dạ Sở Hiên chợt thấy trong lòng cồn cào, cũng không rõ là loại cảm giác gì.
***
Năm 4031, khu số 8 /Thành Phố Khởi Nguyên/. Một ngày trời nắng đẹp, hoa bắt đầu nở. Yên bình đến không thể yên bình hơn.
Nữ robot mang ra bánh ngọt.
-Thiếu gia, tiểu thư, nghỉ ngơi một lát.
-Cảm ơn Marine!
Dạ Sở Kỳ vui vẻ nói, sau đó liền buông bút mà ăn bánh. Giọng nói non nớt vui vẻ của cô khiến Dạ Sở Hiên nhíu mày. Trong lòng anh đầy bất an.
-Tiểu Kỳ, phải rửa tay trước khi ăn.
Dạ Sở Kỳ bĩu môi, sau đó liền chạy vào nhà. Dạ Sở Hiên nhìn theo em gái, mặt đầy ưu phiền.
-Marine, chị nói xem vì sao lần này ba mẹ lại về muộn như thế? Cũng đã tới 30 ngày rồi...
Nữ robot im lặng một lúc.
-Không có dữ liệu.
Dạ Sở Hiên liếc mắt nhìn qua, sau đó khuôn mặt liền lộ vẻ nhàm chán. Vừa lúc Dạ Sở Kỳ chạy ra, vui vẻ ăn bánh. Dạ Sở Hiên giấu trong đáy mắt buồn rầu, lén lút trút ra một tiếng thở dài. Em gái vẫn còn ngây thơ, vẫn vô âu vô lo...
Có tiếng chuông. Sau đó một quả cầu nhỏ bay vào.
-Có bưu phẩm! Anh Hai, có bưu phẩm!
Dạ Sở Kỳ nhảy nhảy, tay chỉ quả cầu bay trên trời. Lời nói của cô mạnh mẽ lôi Dạ Sở Hiên về thực tại. Anh nhíu mày.
-Marine, nhận bưu phẩm.
Nữ robot gật đầu, sau đó cùng quả cầu trao đổi một chút ngôn ngữ máy móc. Quả cầu liền mở nắp ra, giao lại vài món đồ rồi bay đi. Nữ robot đưa đồ cho Dạ Sở Hiên.
Dạ Sở Hiên nhìn qua mấy món đồ. Dạ Sở Kỳ nhón chân hòng tìm chút thông tin. Dạ Sở Hiên chỉ cười, cũng không để cho cô thấy cái gì. Anh mở gói đồ. Bên trong có rất nhiều viên tài liệu. Trong đó có một viên màu lam và một viên màu lục. Các viên còn lại có màu đỏ.
-Viên tài liệu màu lục này là từ Công Hội?
Dạ Sở Hiên nhíu mày. Công Hội hình như cũng không có việc gì cần gửi bưu phẩm tới?
Anh mở ra xem.
Đọc tới cuối cùng, biểu cảm khuôn mặt Dạ Sở Hiên đều muốn tan vỡ, đọng lại chỉ có kinh hoàng. Viên tài liệu trên tay rơi xuống, anh vội vã xem viên tài liệu màu lam. Trong đó có vài dòng chữ viết vội.
Con trai,
Ba mẹ biết con đang hoang mang. Nhưng dù thế nào đi nữa, con cũng phải giữ tỉnh táo.
Điều khiến ba mẹ lo lắng nhất chỉ có con và tiểu Kỳ thôi. Sau này con phải bảo vệ thật tốt em gái. Cho dù có việc gì, ba mẹ muốn nhất chính là hai con sống vui vẻ. Thế nên con hãy cứ sống cho thật tốt.
Di chúc ba mẹ để lại có nói tài sản đều cho con cả. Hiên Hiên con trai, dù có bất cứ việc gì xảy ra, hãy bảo vệ em gái con. Ước nguyện cuối cùng của ba mẹ, chính là muốn hai anh em con sống thật tốt.
Đừng để tiểu Kỳ biết chuyện. Bao giờ con bé lớn hơn một chút nữa, thần kinh đủ vững vàng để chấp nhận, thì hãy nói cho nó biết. Bây giờ em con không chịu nổi đâu.
Ba mẹ yêu con.
-Tiểu Kỳ.
Dạ Sở Hiên sực tỉnh. Anh vội quay quanh tìm em gái.
-Thông báo... Tử vong...
Dạ Sở Kỳ ngồi dưới đất, đánh vần từng từ trong hình ảnh mà viên tài liệu Dạ Sở Hiên đánh rơi hiện lên. Khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt tái đi, đầy hoảng sợ. Dạ Sở Hiên vội quỳ xuống trước mặt em gái.
-Tiểu Kỳ...
-Ba mẹ... -Dạ Sở Kỳ đột nhiên nói, giọng nghẹn ngào -Ba mẹ... Em... Em đánh vần sai phải không...?
Nói rồi cô liền muốn đọc lại. Dạ Sở Hiên vội cất viên tài liệu đi.
-Nghe lời anh Hai, chỉ là em đánh vần sai thôi.
Dạ Sở Kỳ với tay.
-Cho em đọc lại... Đưa cho em...
-Là hồ sơ của ba mẹ thôi mà.
-Em không biết... Anh phải đưa cho em...!!!
Giọng của Dạ Sở Kỳ khàn đặc, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt nhỏ mếu máo. Đôi mắt bạc của hoảng hốt nhìn chằm chằm bàn tay Dạ Sở Hiên vẫn nắm viên tài liệu. Cô cố giành lấy thứ đồ trong tay anh trai.
-Đưa cho em... Đưa...
Lời nói của Dạ Sở Kỳ nghẹn trong cổ họng, hơi thở gấp gáp chặn lại tất cả những lời nói. Dạ Sở Hiên hoảng hốt ôm lấy cơ thể bé nhỏ đang kịch liệt run rẩy của cô.
-Tiểu Kỳ, em phải bình tĩnh. Không sao cả, không ai làm sao cả...
Dạ Sở Hiên hoàn toàn không đủ tỉnh táo để biết rốt cuộc là anh đang trấn an em gái, hay trấn an bản thân mình. Anh lặp đi lặp lại câu nói một cách vô nghĩa. Bản thân anh cũng rất hoang mang.
-Ư...
Tay Dạ Sở Kỳ bấu chặt vào người Dạ Sở Hiên, một tay cô nắm lấy cổ áo. Cô cố gắng hít thở, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó biểu thị sự chịu đựng đến cực hạn. Cô thở dốc, sau đó mắt không chịu nổi dần khép lại. Cô ngất đi.
-Tiểu Kỳ? Tiểu Kỳ?! Tiểu Kỳ!!!
***
Năm 4033, khu số 8 /Thành Phố Khởi Nguyên. Nắng vừa tắt, xung quanh tối đen. Căn nhà lớn đã sớm lên đèn.
Dạ Sở Hiên đáp ván lướt không xuống, mang ván lướt không vào nhà. Anh đặt balo xuống ghế trong phòng khách. Marine lập tức xuất hiện.
-Marine, hôm nay tiểu Kỳ thế nào?
-Tiểu thư vẫn như cũ.
Dạ Sở Hiên thở dài. Anh lên phòng Dạ Sở Kỳ. Căn phòng lớn sáng đèn, bài trí gọn gàng. Ở giữa phòng, cô bé ngồi ngơ ngác trên giường. Đôi mắt bạc vô hồn không tiêu cự chẳng chớp lấy một cái, và mái tóc bạch kim dài trải trên giường. Khuôn mặt cô nhợt nhạt không sức sống, chiếc bàn bên cạnh vẫn còn chén cháo bốc hơi nghi ngút.
Dạ Sở Hiên ngồi xuống bên giường.
-Tiểu Kỳ, anh về rồi.
Tay Dạ Sở Kỳ hơi động, nhưng hình như chẳng còn hơi sức để mà phản ứng, cô vẫn ngồi yên không nhúc nhích. Dạ Sở Hiên thở dài. Anh nắm tay cô.
-Tiểu Kỳ ngoan ngoãn nào. Nếu không ba mẹ sẽ không vui.
Cô yên lặng một lúc. Anh nhíu mày.
-Ba mẹ...
Giọng cô khàn đặc. Lâu rồi cô mới mở miệng.
-Em.... đã ra ngoài...
Dạ Sở Kỳ nghiên đầu nhìn qua.
-Đau nhức... Nhưng em đi được...
Dạ Sở Hiên vẫn không hiểu.
-Nhưng em... không thấy ba mẹ... Bao giờ ba mẹ về?
Dạ Sở Hiên thật lâu không phản ứng. Từ hai năm trước, lúc nhận được chuẩn đoán mất nhận thức của cô, anh luôn nghĩ đến lúc cô nhận thức lại. Nhưng lúc này, anh lại chẳng biết làm gì.
-Mai ba mẹ sẽ về. Em ngoan ngoãn ăn đi.
Dạ Sở Kỳ ngơ ngác, sau đó tỏ ra rất nghe lời.
Dạ Sở Hiên dỗ em gái đi ngủ xong, xuống nhà. Ngày mai anh phải đối diện với cô thế nào đây?
-Marine.
Không có tiếng đáp lại. Dạ Sở Hiên nhíu mày. Anh bật camera theo dõi, nhìn qua một lượt đều không thấy Marine đâu. Anh nhíu mày, cho camera chạy một vòng. Cuối cùng anh cũng nhìn thấy Marine.
-Đi đâu vậy?
Dạ Sở Hiên nhanh chóng đi tới phía Marine. Theo dõi nàng robot một hồi, anh đi tới một cánh cửa.
-Tầng hầm... Phải rồi, ba mẹ luôn cấm mình xuống đây...
Marine dùng mã để mở cửa tầng hầm. Dạ Sở Hiên đi theo vào trong. Đó là một phòng nghiên cứu lớn.
-Nơi này...
Marine hoàn toàn không nhận biết Dạ Sở Hiên đi theo. Mấy loại robot lúc này nhiều khi không có đủ linh hoạt. Marine đi tới phía một hệ thống máy, sau đó liền bắt đầu làm gì đó.
-Hóa ra là Marine vẫn sạc ở đây...
Dạ Sở Hiên đi vòng quanh một hồi.
Dạ Sở Hiên nhíu mày.
-Ba mẹ phải đi giờ này sao? Buổi đêm không an toàn, nhất là với thời tiết này.
Người phụ nữ đưa hành lý cho chồng, mỉm cười nhìn con trai đứng cạnh nữ robot quản gia.
-Công việc mà con.
Dạ Sở Hiên nhăn mặt khó chịu.
-Dù sao con cũng không an tâm.
Người đàn ông đem hành lý đặt lên tàu không gian, sau đó liền về cạnh vợ. Ông cười.
-Cũng không phải lần đầu tiên, con không cần phải lúc nào cũng lo lắng như vậy. Thật là giống mẹ con.
Dạ Sở Hiên mặt hết sức khó coi. Người phụ nữ cười dịu dàng, đặt tay lên vai con trai.
-Hiên Hiên ngoan ngoãn. Ở nhà con phải chăm sóc tốt cho em gái, có biết không?
-Con cũng mười tuổi rồi, không còn nhỏ nữa. Với lại, còn có Marine mà.
Người phụ nữ nhìn qua chồng mình. Hai vợ chồng nhìn nhau, thở ra một hơi.
-Cũng tốt... Marine, tiểu Kỳ ngủ rồi sao?
-Vâng.
-Mai con phải dỗ dành tốt tiểu Kỳ, đừng để con bé kích động.
-Con biết rồi.
Hai vợ chồng nhìn nhau, lưu luyến không thôi. Sau cùng, người đàn ông đi trước vào tàu không gian.
-Ba mẹ đi đây.
Dạ Sở Hiên gật đầu. Con tàu nhanh chóng bay lên, sau đó tiến nhập siêu không gian. Dạ Sở Hiên chợt thấy trong lòng cồn cào, cũng không rõ là loại cảm giác gì.
***
Năm 4031, khu số 8 /Thành Phố Khởi Nguyên/. Một ngày trời nắng đẹp, hoa bắt đầu nở. Yên bình đến không thể yên bình hơn.
Nữ robot mang ra bánh ngọt.
-Thiếu gia, tiểu thư, nghỉ ngơi một lát.
-Cảm ơn Marine!
Dạ Sở Kỳ vui vẻ nói, sau đó liền buông bút mà ăn bánh. Giọng nói non nớt vui vẻ của cô khiến Dạ Sở Hiên nhíu mày. Trong lòng anh đầy bất an.
-Tiểu Kỳ, phải rửa tay trước khi ăn.
Dạ Sở Kỳ bĩu môi, sau đó liền chạy vào nhà. Dạ Sở Hiên nhìn theo em gái, mặt đầy ưu phiền.
-Marine, chị nói xem vì sao lần này ba mẹ lại về muộn như thế? Cũng đã tới 30 ngày rồi...
Nữ robot im lặng một lúc.
-Không có dữ liệu.
Dạ Sở Hiên liếc mắt nhìn qua, sau đó khuôn mặt liền lộ vẻ nhàm chán. Vừa lúc Dạ Sở Kỳ chạy ra, vui vẻ ăn bánh. Dạ Sở Hiên giấu trong đáy mắt buồn rầu, lén lút trút ra một tiếng thở dài. Em gái vẫn còn ngây thơ, vẫn vô âu vô lo...
Có tiếng chuông. Sau đó một quả cầu nhỏ bay vào.
-Có bưu phẩm! Anh Hai, có bưu phẩm!
Dạ Sở Kỳ nhảy nhảy, tay chỉ quả cầu bay trên trời. Lời nói của cô mạnh mẽ lôi Dạ Sở Hiên về thực tại. Anh nhíu mày.
-Marine, nhận bưu phẩm.
Nữ robot gật đầu, sau đó cùng quả cầu trao đổi một chút ngôn ngữ máy móc. Quả cầu liền mở nắp ra, giao lại vài món đồ rồi bay đi. Nữ robot đưa đồ cho Dạ Sở Hiên.
Dạ Sở Hiên nhìn qua mấy món đồ. Dạ Sở Kỳ nhón chân hòng tìm chút thông tin. Dạ Sở Hiên chỉ cười, cũng không để cho cô thấy cái gì. Anh mở gói đồ. Bên trong có rất nhiều viên tài liệu. Trong đó có một viên màu lam và một viên màu lục. Các viên còn lại có màu đỏ.
-Viên tài liệu màu lục này là từ Công Hội?
Dạ Sở Hiên nhíu mày. Công Hội hình như cũng không có việc gì cần gửi bưu phẩm tới?
Anh mở ra xem.
Đọc tới cuối cùng, biểu cảm khuôn mặt Dạ Sở Hiên đều muốn tan vỡ, đọng lại chỉ có kinh hoàng. Viên tài liệu trên tay rơi xuống, anh vội vã xem viên tài liệu màu lam. Trong đó có vài dòng chữ viết vội.
Con trai,
Ba mẹ biết con đang hoang mang. Nhưng dù thế nào đi nữa, con cũng phải giữ tỉnh táo.
Điều khiến ba mẹ lo lắng nhất chỉ có con và tiểu Kỳ thôi. Sau này con phải bảo vệ thật tốt em gái. Cho dù có việc gì, ba mẹ muốn nhất chính là hai con sống vui vẻ. Thế nên con hãy cứ sống cho thật tốt.
Di chúc ba mẹ để lại có nói tài sản đều cho con cả. Hiên Hiên con trai, dù có bất cứ việc gì xảy ra, hãy bảo vệ em gái con. Ước nguyện cuối cùng của ba mẹ, chính là muốn hai anh em con sống thật tốt.
Đừng để tiểu Kỳ biết chuyện. Bao giờ con bé lớn hơn một chút nữa, thần kinh đủ vững vàng để chấp nhận, thì hãy nói cho nó biết. Bây giờ em con không chịu nổi đâu.
Ba mẹ yêu con.
-Tiểu Kỳ.
Dạ Sở Hiên sực tỉnh. Anh vội quay quanh tìm em gái.
-Thông báo... Tử vong...
Dạ Sở Kỳ ngồi dưới đất, đánh vần từng từ trong hình ảnh mà viên tài liệu Dạ Sở Hiên đánh rơi hiện lên. Khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt tái đi, đầy hoảng sợ. Dạ Sở Hiên vội quỳ xuống trước mặt em gái.
-Tiểu Kỳ...
-Ba mẹ... -Dạ Sở Kỳ đột nhiên nói, giọng nghẹn ngào -Ba mẹ... Em... Em đánh vần sai phải không...?
Nói rồi cô liền muốn đọc lại. Dạ Sở Hiên vội cất viên tài liệu đi.
-Nghe lời anh Hai, chỉ là em đánh vần sai thôi.
Dạ Sở Kỳ với tay.
-Cho em đọc lại... Đưa cho em...
-Là hồ sơ của ba mẹ thôi mà.
-Em không biết... Anh phải đưa cho em...!!!
Giọng của Dạ Sở Kỳ khàn đặc, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt nhỏ mếu máo. Đôi mắt bạc của hoảng hốt nhìn chằm chằm bàn tay Dạ Sở Hiên vẫn nắm viên tài liệu. Cô cố giành lấy thứ đồ trong tay anh trai.
-Đưa cho em... Đưa...
Lời nói của Dạ Sở Kỳ nghẹn trong cổ họng, hơi thở gấp gáp chặn lại tất cả những lời nói. Dạ Sở Hiên hoảng hốt ôm lấy cơ thể bé nhỏ đang kịch liệt run rẩy của cô.
-Tiểu Kỳ, em phải bình tĩnh. Không sao cả, không ai làm sao cả...
Dạ Sở Hiên hoàn toàn không đủ tỉnh táo để biết rốt cuộc là anh đang trấn an em gái, hay trấn an bản thân mình. Anh lặp đi lặp lại câu nói một cách vô nghĩa. Bản thân anh cũng rất hoang mang.
-Ư...
Tay Dạ Sở Kỳ bấu chặt vào người Dạ Sở Hiên, một tay cô nắm lấy cổ áo. Cô cố gắng hít thở, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó biểu thị sự chịu đựng đến cực hạn. Cô thở dốc, sau đó mắt không chịu nổi dần khép lại. Cô ngất đi.
-Tiểu Kỳ? Tiểu Kỳ?! Tiểu Kỳ!!!
***
Năm 4033, khu số 8 /Thành Phố Khởi Nguyên. Nắng vừa tắt, xung quanh tối đen. Căn nhà lớn đã sớm lên đèn.
Dạ Sở Hiên đáp ván lướt không xuống, mang ván lướt không vào nhà. Anh đặt balo xuống ghế trong phòng khách. Marine lập tức xuất hiện.
-Marine, hôm nay tiểu Kỳ thế nào?
-Tiểu thư vẫn như cũ.
Dạ Sở Hiên thở dài. Anh lên phòng Dạ Sở Kỳ. Căn phòng lớn sáng đèn, bài trí gọn gàng. Ở giữa phòng, cô bé ngồi ngơ ngác trên giường. Đôi mắt bạc vô hồn không tiêu cự chẳng chớp lấy một cái, và mái tóc bạch kim dài trải trên giường. Khuôn mặt cô nhợt nhạt không sức sống, chiếc bàn bên cạnh vẫn còn chén cháo bốc hơi nghi ngút.
Dạ Sở Hiên ngồi xuống bên giường.
-Tiểu Kỳ, anh về rồi.
Tay Dạ Sở Kỳ hơi động, nhưng hình như chẳng còn hơi sức để mà phản ứng, cô vẫn ngồi yên không nhúc nhích. Dạ Sở Hiên thở dài. Anh nắm tay cô.
-Tiểu Kỳ ngoan ngoãn nào. Nếu không ba mẹ sẽ không vui.
Cô yên lặng một lúc. Anh nhíu mày.
-Ba mẹ...
Giọng cô khàn đặc. Lâu rồi cô mới mở miệng.
-Em.... đã ra ngoài...
Dạ Sở Kỳ nghiên đầu nhìn qua.
-Đau nhức... Nhưng em đi được...
Dạ Sở Hiên vẫn không hiểu.
-Nhưng em... không thấy ba mẹ... Bao giờ ba mẹ về?
Dạ Sở Hiên thật lâu không phản ứng. Từ hai năm trước, lúc nhận được chuẩn đoán mất nhận thức của cô, anh luôn nghĩ đến lúc cô nhận thức lại. Nhưng lúc này, anh lại chẳng biết làm gì.
-Mai ba mẹ sẽ về. Em ngoan ngoãn ăn đi.
Dạ Sở Kỳ ngơ ngác, sau đó tỏ ra rất nghe lời.
Dạ Sở Hiên dỗ em gái đi ngủ xong, xuống nhà. Ngày mai anh phải đối diện với cô thế nào đây?
-Marine.
Không có tiếng đáp lại. Dạ Sở Hiên nhíu mày. Anh bật camera theo dõi, nhìn qua một lượt đều không thấy Marine đâu. Anh nhíu mày, cho camera chạy một vòng. Cuối cùng anh cũng nhìn thấy Marine.
-Đi đâu vậy?
Dạ Sở Hiên nhanh chóng đi tới phía Marine. Theo dõi nàng robot một hồi, anh đi tới một cánh cửa.
-Tầng hầm... Phải rồi, ba mẹ luôn cấm mình xuống đây...
Marine dùng mã để mở cửa tầng hầm. Dạ Sở Hiên đi theo vào trong. Đó là một phòng nghiên cứu lớn.
-Nơi này...
Marine hoàn toàn không nhận biết Dạ Sở Hiên đi theo. Mấy loại robot lúc này nhiều khi không có đủ linh hoạt. Marine đi tới phía một hệ thống máy, sau đó liền bắt đầu làm gì đó.
-Hóa ra là Marine vẫn sạc ở đây...
Dạ Sở Hiên đi vòng quanh một hồi.
/166
|