Dạ Sở Kỳ căn bản là đã biết cái gì mà đầu thai nó ra làm sao rồi. Dù sao cô cũng xuyên không qua đây từ cái chết, vì thế đối với các loại tín ngưỡng này có chút không tin tưởng.
Phía sau Thánh Đường là một cánh đồng hoa. Nó có vẻ không có bàn tay chăm sóc của con người, hay thứ nhân tạo gì đó đại loại vậy. Có lẽ tro cốt của người chết đã khiến nơi này phì nhiêu, và làm các loài hoa phân tán trong gió dừng lại ở đây có cơ hội nảy mầm.
Cánh đồng hoa này quả thật rất đẹp.
-Ba mẹ... Con gái.... đến thăm ba mẹ đây...
Xuất hiện trong đầu Dạ Sở Kỳ là hình ảnh hai vợ chồng mỉm cười, là cuộc sống gia đình ấm áp. Rồi cái đêm mưa gió ấy, cái ngày cuối cùng cô có thể gặp ba mẹ ấy, tựa như ác mộng. Tất cả mọi thứ trong quá khứ ùa về, Dạ Sở Kỳ không ngăn được mình khóc nấc lên.
Dạ Sở Hiên đứng bên cạnh em gái, đưa mắt nhìn. Anh không làm gì cả, chỉ đứng đó nhìn ra xa. Gió thổi rất mạnh. Anh thở dài.
Chợt có tiếng chuông bên tai Dạ Sở Hiên.
Anh lùi lại vài bước, tránh xa Dạ Sở Kỳ một chút. Sau đó anh nhấn nút tai nghe, nghe máy.
-....? -Bên kia nói.
Dạ Sở Hiên nheo mắt không trả lời.
-....
-Không. Dự án Noahn sẽ không đi đâu nữa cả.
-.....
-Bảo mật? -Dạ Sở Hiên cười một nụ cười khinh thường.
-....
-Các người nghe cho rõ đây. Dù có chuyện gì thì tôi cũng sẽ không giao ra Dự án Noahn.
Dạ Sở Hiên trực tiếp tắt máy. Anh gọi đi.
-Mad, chị xem thứ tôi đưa rồi chứ?
-Xem rồi.
-Như thế nào? Làm được không?
Bên kia hơi yên lặng.
-Thứ này hơi quá sức đấy.
-Không sao, cứ làm tất cả những gì chị có thể, phần còn lại tôi sẽ lo.
-Được thôi.
Dạ Sở Hiên tắt máy. Anh tiến tới mấy bước. Vỗ vai Dạ Sở Kỳ một cái, anh thở dài.
-Ba mẹ yên tâm, con và tiểu Kỳ sống.... rất tốt...
Gió thổi qua, mấy cánh hoa bay tứ tung. Dạ Sở Kỳ quay qua ôm Dạ Sở Hiên khóc nức nở. Anh vỗ nhẹ đầu cô an ủi.
Dạ Sở Kỳ không biết tại sao mình lại khóc, chỉ là nước mắt cứ trào ra. Nghĩ tới những gì đã xảy ra hơn mười năm trước, cô cảm thấy khó chịu. Một gia đình yên ấm, vậy mà mất đi rồi... Tới tận hôm nay cô mới có thể thăm ba mẹ...
Dạ Sở Kỳ khóc một hồi lại thôi. Dạ Sở Hiên dẫn cô vào trong, đến trước Thần Điện Mặt Trời. Bài vị được đặt gần điện thờ Thần Mặt Trời, xếp theo tầng. Hai người đi tới trước hai tấm bài vị không có di ảnh, chỉ có tên. Dạ Sở Hiên nhắm mắt cầu nguyện cùng Dạ Sở Kỳ. Đây là bái lễ đơn giản và cơ bản nhất.
-Ba mẹ, con tiểu Kỳ đây. Con không tới thăm, ba mẹ có giận không? -Dạ Sở Kỳ đưa tay chạm vào hai tấm bài vị.
Dạ Sở Kỳ ngồi yên không nhúc nhích. Một lúc sau Dạ Sở Hiên đứng phía sau thở dài.
-Về thôi tiểu Kỳ, không thì không kịp bữa trưa.
-Vâng ạ.
Dạ Sở Kỳ có chút luyến tiếc, đứng dậy đi cùng anh trai ra về. Bước đi vài bước, cô tình cờ nhìn thấy một tấm bài vị.
-Anh Hai, đợi em một chút.
Nói rồi cô cũng không đợi trả lời mà rời đi. Dạ Sở Hiên cũng không lên tiếng nói gì, đứng nhìn theo.
Dạ Sở Kỳ tới vài bước, đứng trước một tấm bài vị.
-Từ Tuấn....
Từ Tuấn, người bạn cùng phòng suốt hai năm của Dạ Sở Kỳ. Anh ta cũng là người dạy Dạ Sở Kỳ cười.
-Tôi vốn nghĩ anh ở cái Thánh Đường nào đó, không ngờ cũng ở đây.... -Cô lẩm bẩm -Lần này tới thăm anh cũng không phải Dạ Sở Kỳ năm đó, nhưng tôi... giờ là cô ấy rồi. Dù sao, cũng cảm ơn anh đã giúp tôi năm đó...
Dạ Sở Kỳ chắp tay cầu nguyện, sau đó quay đi.
-Mình về thôi anh.
***
Dạ Sở Kỳ ôm thỏ trắng nhỏ đi phía ngoài. Rời khỏi khu số 8 xung quanh đông đúc hẳn. Cô định đến trung tâm mua sắm mua vài thứ đồ. Đám nguyên liệu làm đồ thủ công của cô sắp hết rồi.
Bởi vì Dạ Sở Hiên không có nhà, cho nên Dạ Sở Kỳ tự ý ra khỏi nhà dù rằng anh đã dặn cô tuyệt đối không được rời khỏi nhà. Cô không đi với ai cả, cô đi một mình, và sẽ về ngay. Cô không nghĩ vụ việc gì đó tương tự việc mà Hy Mã Kỳ đã làm với cô năm trước sẽ xảy ra. Cô đi một mình, với một con thỏ, và có khả năng tự vệ. Mọi thứ hoàn mỹ. Dù sao cũng không phải lần đầu cô lén anh ra khỏi nhà.
-Xung quanh có thật nhiều robot, Bạch Ngân nhỉ?
Chít!
Dạ Sở Kỳ đi dạo quanh. Cô biết đường về rồi, sẽ không lạc.
-Kính chào quý khách? Tôi có thể giúp gì được?
Dạ Sở Kỳ mỉm cười nhìn nam robot.
-Cảm ơn, tôi muốn tìm khu thủ công.
Nam robot dừng lại một chút.
-Khu thủ công ở tầng 7 thưa quý khách.
-Cảm ơn nha.
Robot cúi đầu. Dạ Sở Kỳ vẫy tay chào, rời đi.
-Xem nào.... Tầng bảy.... Trời ạ, phải đi thang máy sao? Không biết có thang trượt không?
-Này cô bé, cẩn thận!
Dạ Sở Kỳ giật mình, quay người lại. Vừa lúc một ai đó ngã xuống trước mặt cô. Chưa kịp hiểu ra, Dạ Sở Kỳ ngẩn ra một hồi. Sau đó cô liền nhìn xem.
-Robot?
Đó là một nam robot. Nó đứng dậy, mắt chậm rãi xoay chuyển. Mặc dù mắt robot không có thần như mắt người, nhưng cũng rất linh động. Người thường ít khi để ý, nhưng Dạ Sở Kỳ vẫn luôn quan tâm điểm này. Mắt của robot này rất cứng nhắc.
-Anh...
Robot vùng dậy, tấn công Dạ Sở Kỳ. Trong đầu cô lóe lên mấy chữ giải phóng năng lượng , sau đó cũng lập tức đem năng lượng giải phóng, cùng robot kia đối kháng. Vừa chạm vào nhau, Dạ Sở Kỳ lập tức mượn lực lùi lại.
-Á!
Dạ Sở Kỳ quay qua. Một cô gái cũng bị nam robot của mình tấn công. Dạ Sở Kỳ nghi ngờ nhìn quanh. Các robot tựa hồ bắt đầu tấn công con người.
-Gì thế này?
Cảnh tượng xung quanh trở nên hỗn loạn, mọi người lập tức đưa nhau bỏ chạy, tránh xa đám robot. Một số người vẫn còn yêu quý robot của mình, nhất quyết không đi.
Dạ Sở Kỳ cũng tự tránh xa robot khác, đảm bảo an toàn cho bản thân.
-Chuyện gì thế này...?
-Sở Kỳ!
Dạ Sở Kỳ giật mình, chưa kịp quay lại đã bị một cái bóng lướt qua kéo tay cô chạy. Người kia chạy quá nhanh, suýt chút cô chạy theo không kịp mà ngã, cũng suýt thả rơi Bạch Ngân.
Người kia kéo cô chạy một đoạn, sau đó liền dừng lại. Trong thoáng chốc đem cô bế lên theo kiểu ôm công chúa, người kia lại chạy đi. Dạ Sở Kỳ ôm chặt Bạch Ngân, sợ đánh rơi thỏ trắng nhỏ. Bình tĩnh lại sau, cô mới nhìn tới người bế mình.
-Sao lại là anh? -Cô ngạc nhiên.
Phía sau Thánh Đường là một cánh đồng hoa. Nó có vẻ không có bàn tay chăm sóc của con người, hay thứ nhân tạo gì đó đại loại vậy. Có lẽ tro cốt của người chết đã khiến nơi này phì nhiêu, và làm các loài hoa phân tán trong gió dừng lại ở đây có cơ hội nảy mầm.
Cánh đồng hoa này quả thật rất đẹp.
-Ba mẹ... Con gái.... đến thăm ba mẹ đây...
Xuất hiện trong đầu Dạ Sở Kỳ là hình ảnh hai vợ chồng mỉm cười, là cuộc sống gia đình ấm áp. Rồi cái đêm mưa gió ấy, cái ngày cuối cùng cô có thể gặp ba mẹ ấy, tựa như ác mộng. Tất cả mọi thứ trong quá khứ ùa về, Dạ Sở Kỳ không ngăn được mình khóc nấc lên.
Dạ Sở Hiên đứng bên cạnh em gái, đưa mắt nhìn. Anh không làm gì cả, chỉ đứng đó nhìn ra xa. Gió thổi rất mạnh. Anh thở dài.
Chợt có tiếng chuông bên tai Dạ Sở Hiên.
Anh lùi lại vài bước, tránh xa Dạ Sở Kỳ một chút. Sau đó anh nhấn nút tai nghe, nghe máy.
-....? -Bên kia nói.
Dạ Sở Hiên nheo mắt không trả lời.
-....
-Không. Dự án Noahn sẽ không đi đâu nữa cả.
-.....
-Bảo mật? -Dạ Sở Hiên cười một nụ cười khinh thường.
-....
-Các người nghe cho rõ đây. Dù có chuyện gì thì tôi cũng sẽ không giao ra Dự án Noahn.
Dạ Sở Hiên trực tiếp tắt máy. Anh gọi đi.
-Mad, chị xem thứ tôi đưa rồi chứ?
-Xem rồi.
-Như thế nào? Làm được không?
Bên kia hơi yên lặng.
-Thứ này hơi quá sức đấy.
-Không sao, cứ làm tất cả những gì chị có thể, phần còn lại tôi sẽ lo.
-Được thôi.
Dạ Sở Hiên tắt máy. Anh tiến tới mấy bước. Vỗ vai Dạ Sở Kỳ một cái, anh thở dài.
-Ba mẹ yên tâm, con và tiểu Kỳ sống.... rất tốt...
Gió thổi qua, mấy cánh hoa bay tứ tung. Dạ Sở Kỳ quay qua ôm Dạ Sở Hiên khóc nức nở. Anh vỗ nhẹ đầu cô an ủi.
Dạ Sở Kỳ không biết tại sao mình lại khóc, chỉ là nước mắt cứ trào ra. Nghĩ tới những gì đã xảy ra hơn mười năm trước, cô cảm thấy khó chịu. Một gia đình yên ấm, vậy mà mất đi rồi... Tới tận hôm nay cô mới có thể thăm ba mẹ...
Dạ Sở Kỳ khóc một hồi lại thôi. Dạ Sở Hiên dẫn cô vào trong, đến trước Thần Điện Mặt Trời. Bài vị được đặt gần điện thờ Thần Mặt Trời, xếp theo tầng. Hai người đi tới trước hai tấm bài vị không có di ảnh, chỉ có tên. Dạ Sở Hiên nhắm mắt cầu nguyện cùng Dạ Sở Kỳ. Đây là bái lễ đơn giản và cơ bản nhất.
-Ba mẹ, con tiểu Kỳ đây. Con không tới thăm, ba mẹ có giận không? -Dạ Sở Kỳ đưa tay chạm vào hai tấm bài vị.
Dạ Sở Kỳ ngồi yên không nhúc nhích. Một lúc sau Dạ Sở Hiên đứng phía sau thở dài.
-Về thôi tiểu Kỳ, không thì không kịp bữa trưa.
-Vâng ạ.
Dạ Sở Kỳ có chút luyến tiếc, đứng dậy đi cùng anh trai ra về. Bước đi vài bước, cô tình cờ nhìn thấy một tấm bài vị.
-Anh Hai, đợi em một chút.
Nói rồi cô cũng không đợi trả lời mà rời đi. Dạ Sở Hiên cũng không lên tiếng nói gì, đứng nhìn theo.
Dạ Sở Kỳ tới vài bước, đứng trước một tấm bài vị.
-Từ Tuấn....
Từ Tuấn, người bạn cùng phòng suốt hai năm của Dạ Sở Kỳ. Anh ta cũng là người dạy Dạ Sở Kỳ cười.
-Tôi vốn nghĩ anh ở cái Thánh Đường nào đó, không ngờ cũng ở đây.... -Cô lẩm bẩm -Lần này tới thăm anh cũng không phải Dạ Sở Kỳ năm đó, nhưng tôi... giờ là cô ấy rồi. Dù sao, cũng cảm ơn anh đã giúp tôi năm đó...
Dạ Sở Kỳ chắp tay cầu nguyện, sau đó quay đi.
-Mình về thôi anh.
***
Dạ Sở Kỳ ôm thỏ trắng nhỏ đi phía ngoài. Rời khỏi khu số 8 xung quanh đông đúc hẳn. Cô định đến trung tâm mua sắm mua vài thứ đồ. Đám nguyên liệu làm đồ thủ công của cô sắp hết rồi.
Bởi vì Dạ Sở Hiên không có nhà, cho nên Dạ Sở Kỳ tự ý ra khỏi nhà dù rằng anh đã dặn cô tuyệt đối không được rời khỏi nhà. Cô không đi với ai cả, cô đi một mình, và sẽ về ngay. Cô không nghĩ vụ việc gì đó tương tự việc mà Hy Mã Kỳ đã làm với cô năm trước sẽ xảy ra. Cô đi một mình, với một con thỏ, và có khả năng tự vệ. Mọi thứ hoàn mỹ. Dù sao cũng không phải lần đầu cô lén anh ra khỏi nhà.
-Xung quanh có thật nhiều robot, Bạch Ngân nhỉ?
Chít!
Dạ Sở Kỳ đi dạo quanh. Cô biết đường về rồi, sẽ không lạc.
-Kính chào quý khách? Tôi có thể giúp gì được?
Dạ Sở Kỳ mỉm cười nhìn nam robot.
-Cảm ơn, tôi muốn tìm khu thủ công.
Nam robot dừng lại một chút.
-Khu thủ công ở tầng 7 thưa quý khách.
-Cảm ơn nha.
Robot cúi đầu. Dạ Sở Kỳ vẫy tay chào, rời đi.
-Xem nào.... Tầng bảy.... Trời ạ, phải đi thang máy sao? Không biết có thang trượt không?
-Này cô bé, cẩn thận!
Dạ Sở Kỳ giật mình, quay người lại. Vừa lúc một ai đó ngã xuống trước mặt cô. Chưa kịp hiểu ra, Dạ Sở Kỳ ngẩn ra một hồi. Sau đó cô liền nhìn xem.
-Robot?
Đó là một nam robot. Nó đứng dậy, mắt chậm rãi xoay chuyển. Mặc dù mắt robot không có thần như mắt người, nhưng cũng rất linh động. Người thường ít khi để ý, nhưng Dạ Sở Kỳ vẫn luôn quan tâm điểm này. Mắt của robot này rất cứng nhắc.
-Anh...
Robot vùng dậy, tấn công Dạ Sở Kỳ. Trong đầu cô lóe lên mấy chữ giải phóng năng lượng , sau đó cũng lập tức đem năng lượng giải phóng, cùng robot kia đối kháng. Vừa chạm vào nhau, Dạ Sở Kỳ lập tức mượn lực lùi lại.
-Á!
Dạ Sở Kỳ quay qua. Một cô gái cũng bị nam robot của mình tấn công. Dạ Sở Kỳ nghi ngờ nhìn quanh. Các robot tựa hồ bắt đầu tấn công con người.
-Gì thế này?
Cảnh tượng xung quanh trở nên hỗn loạn, mọi người lập tức đưa nhau bỏ chạy, tránh xa đám robot. Một số người vẫn còn yêu quý robot của mình, nhất quyết không đi.
Dạ Sở Kỳ cũng tự tránh xa robot khác, đảm bảo an toàn cho bản thân.
-Chuyện gì thế này...?
-Sở Kỳ!
Dạ Sở Kỳ giật mình, chưa kịp quay lại đã bị một cái bóng lướt qua kéo tay cô chạy. Người kia chạy quá nhanh, suýt chút cô chạy theo không kịp mà ngã, cũng suýt thả rơi Bạch Ngân.
Người kia kéo cô chạy một đoạn, sau đó liền dừng lại. Trong thoáng chốc đem cô bế lên theo kiểu ôm công chúa, người kia lại chạy đi. Dạ Sở Kỳ ôm chặt Bạch Ngân, sợ đánh rơi thỏ trắng nhỏ. Bình tĩnh lại sau, cô mới nhìn tới người bế mình.
-Sao lại là anh? -Cô ngạc nhiên.
/166
|