Dạ Sở Kỳ bối rối đi ngoài đường. Hệ thống nhận dạng vẫn chưa hoạt động lại nên cô không dám đi lung tung chỗ đông người mà chỉ lén lút nép mình đi gần các bức tường. Ở đây là thành thị nên đông người ồn ào, không thích hợp với người thích yên tĩnh như cô tí nào.
-Sở Kỳ!
Nghe gọi tên, Dạ Sở Kỳ quay lại. Đang chạy tới hình như là Vũ Anh Anh thì phải!? Đúng không ta? (đúng đó chị)
-Ôi Sở Kỳ, cậu chạy đi đâu thế? Làm mình tìm mệt quá đi.
Vũ Anh Anh dừng trước mặt Dạ Sở Kỳ, vừa thở vừa nói. Dạ Sở Kỳ cúi đầu.
-Xin lỗi... Tại mình sợ...
Vũ Anh Anh sực nhớ là Dạ Sở Kỳ bảo sợ đám đông. Cô nhìn đôi mắt ướt của Dạ Sở Kỳ, biết cô ấy vừa mới khóc. Cô thở ra, lắc đầu.
-Không đâu. Mình không nên bỏ cậu lại. -Vũ Anh Anh lục trong túi lấy một hộp kem nhỏ đưa cho Dạ Sở Kỳ -Ăn thôi, rồi chúng mình lại đi chơi.
Dạ Sở Kỳ chú cần nghe tới kem là mặt mày đều sẽ sáng lên. Cô cầm lấy hộp kém từ tay Vũ Anh Anh, gật mạnh đầu.
-Ừ.
* * *
Dạ Sở Kỳ và Vũ Anh Anh đang chuẩn bị về nhà. Do bản báo cáo thí nghiệm sinh học nên cả hai về hơi trễ. Sử Ngao Kim cái tên đó đã sớm làm xong mà về trước rồi.
Dạ Sở Kỳ và Vũ Anh Anh đi xuống sân trường. Sân trường rất vắng. Giờ này thì mọi người đều đã về cả rồi, có còn thì chỉ có giáo viên hay một vài người ở lại sinh hoạt câu lạc bộ hoặc muốn mượn sân chơi nhà trường để chơi thể thao. Dù sao thì nhà trường cũng khuyến khích học sinh ở lại sinh hoạt sau giờ học nên cũng chẳng có gì lạ.
Dạ Sở Kỳ vừa đi vừa cười nghe Vũ Anh Anh kể đủ các câu chuyện trên trời dưới đất. Đột nhiên cô nghe thấy tiếng sột soạt và có một thứ gì đó vừa mềm vừa ấm lại đầy lông bám dưới chân mình. Cô vội dừng lại.
-Gì thế Sở Kỳ?
Vũ Anh Anh thấy Dạ Sở Kỳ dừng lại hơi lâu nên quay đầu hỏi, kết quả là nhìn thấy cô bạn không hề có ý muốn đi nữa mà ngồi xuống luôn rồi. Cô tròn mắt lại gần.
Dạ Sở Kỳ bế trên tay một thứ gì đó đầy lông. Nó khá nhỏ, và có hai cái thứ gì đó dài dài đầy lông rũ ở một đầu. Phía sau còn có một cục bông tròn xù lông. Vũ Anh Anh tròn mắt nhìn thứ trắng muốt nằm ngoan ngoãn trong tay Dạ Sở Kỳ kia, thắc mắc:
-Sở Kỳ, đó là cái gì thế?
Dạ Sở Kỳ cười hì quay qua Vũ Anh Anh. Cô vuốt ve thứ trên tay mình.
-Một con thỏ trắng.
-Thỏ? À ra là thỏ... Á mà khoan, có gì đó sai sai... CẬU NÓI CÁI GÌ?
-Một con thỏ trắng. -Dạ Sở Kỳ tốt bụng nhắc lại.
-Thỏ?
Vũ Anh Anh nhìn chằm chằm thứ trắng trắng trên tay Dạ Sở Kỳ. Cô nhìn đến mức muốn đem con thỏ này nhìn thủng luôn.
-Anh Anh, sao thế?
-Càng nhìn càng thấy không thực tế chút nào. Sở Kỳ, cậu không thấy lạ sao?
Dạ Sở Kỳ tròn mắt.
-Có gì lạ?
-Cái con mọt sách cậu đấy! -Vũ Anh Anh mắng một câu -Cậu nghĩ thỏ dễ thấy lắm hả? Nó là loài có sức đề kháng rất kém, khả năng sinh sản cũng không cao, muốn nuôi nhân giống cũng khó nữa là... Nó sắp được đưa vào danh sách những loài sắp tuyệt chủng luôn rồi, cậu nói xem một loài động vật quý hiếm thế này nằm lăn lóc trong sân trường thì có lạ hay không? Đó là chưa nói đến thỏ chỉ ở trong rừng, dưới mặt đất còn khó thấy chứ đừng nói ở /Khu Bầu Trời/ này.
Dạ Sở Kỳ trợn tròn mắt. Có đánh chết cô cũng không ngờ ở thời đại này một con thỏ trắng lại quý đến như vậy. Kiếp trước cô còn nuôi mười mấy con trong nhà đấy.
Dạ Sở Kỳ bối rối không biết làm gì, đột nhiên phát hiện cục thịt đầy lông trên tay mình bị ai đó lấy đi rồi. Cô quay lại, giật mình.
-Hạ Cảnh Dực...
Hạ Cảnh Dực nhướn mày. Đây là lần đầu hắn nghe cô gọi tên hắn. Cảm giác... Thật cảm thấy rất có thành tựu nha~~~.
Hạ Cảnh Dực bế trên tay con thỏ nhỏ, động tác vuốt ve vô cùng dịu dàng. Hắn liếc nhìn Dạ Sở Kỳ và Vũ Anh Anh, hỏi:
-Hai người tìm thấy Bạch Ngân ở đâu vậy?
Dạ Sở Kỳ tròn mắt, còn biểu cảm của Vũ Anh Anh còn thất thố hơn nữa. Hạ Cảnh Dực vậy mà đi đặt tên cho thỏ. Như vậy con thỏ này là hắn nuôi rồi!? Nam thần Hạ Cảnh Dực tính tình lạnh lùng lại đi nuôi một con thú nhỏ nhắn xinh xắn như một con thỏ!
Thật không nhìn ra, hắn còn có một mặt thế này!
Xem động tác vuốt ve là biết Hạ Cảnh Dực cưng chiều con thú nhỏ này đến mức nào. Thật tưởng tượng không ra cái cảnh hằng ngày hắn cho thỏ ăn.
Ngẩn ra đến nửa ngày Dạ Sở Kỳ với Vũ Anh Anh mới có phản ứng. Dạ Sở Kỳ nhìn con thỏ, đáp lời:
-Nó bám vào chân tôi.
Hạ Cảnh Dực giật mình vì câu trả lời này, hắn ngẩn ra trong một giây rồi liền gật đầu.
-Cảm ơn em đã tìm thấy nó.
Dạ Sở Kỳ gật đầu đáp lại. Còn Vũ Anh Anh thì đang không theo kịp suy nghĩ trong đầu. Hạ Cảnh Dực cảm ơn vì tìm ra con thỏ, điều này chứng tỏ hắn ta vô cùng yêu quý con thỏ này. Một người như hắn đem thỏ làm thú cưng ngày ngày chăm sóc? Cái này không khoa học!
Hạ Cảnh Dực đứng nhìn Dạ Sở Kỳ. Còn Dạ Sở Kỳ thì nhìn con thỏ Bạch Ngân. Cô cực kì thích thỏ, rất thích. Nếu không kiếp trước cô cũng chẳng nuôi đến mười mấy con mà chăm đến nỗi chúng mập ú như một quả cầu đầy lông, di chuyển cứ như lăn lông lốc trong nhà.
Hạ Cảnh Dực nhìn Dạ Sở Kỳ một hồi, lại quay qua Bạch Ngân trong tay. Hắn nghĩ ngợi một hồi, không hiểu sao vẫn đứng đó. Vừa lúc, có một cuộc điện thoại reo bên tai hắn, hắn liền đưa tao bấm nút trên tay nghe không dây nhét sẵn trong tai. Không biết có việc gì đó, hắn vội vã quay đi không nói một lời.
Dạ Sở Kỳ nhìn theo con thỏ, thở dài. Thỏ trắng nhỏ đáng yêu bị mang đi rồi, cô cũng đành chịu, quay qua cùng Vũ Anh Anh muốn tiếp tục chủ đề còn dang dở.
Hai người vừa cất bước, ở phía sau đã nghe kêu mấy tiếng chít chít liên hồi. Liền sau đó cục lông mềm mại lại bám vào chân Dạ Sở Kỳ. Cô giật mình, nhìn con thỏ rồi lại nhìn qua Hạ Cảnh Dực.
Hạ Cảnh Dực lại gần, muốn mang con thỏ đi. Con thỏ thấy hắn lại gần, quả quyết ôm chân Dạ Sở Kỳ. Nhưng hình như sợ chỉ ôm thôi thì không đủ, nó còn liên tục kêu chít chít ngẩng gương mặt nhỏ nhắn cầu cứu, hai cái tài dài rũ xuống trông đến tội.
Dạ Sở Kỳ và Vũ Anh Anh nhìn nhau. Bọn họ làm được gì? Dù sao con thỏ cũng là của Hạ Cảnh Dực.
Dạ Sở Kỳ cúi người bế con thỏ. Nó vui mừng liếm tay cô. Cô bất đắc dĩ cười, đem nó giao lại cho Hạ Cảnh Dực làm vẻ mặt của nó sầm xuống thất vọng. Hắn thấy vậy liền đưa tay nhận lấy, gật đầu xem như cảm ơn. Giờ hắn đang vội, không có thời gian nhiều lời.
Con thỏ vừa vào tay Hạ Cảnh Dực liền kêu chít chít liên hồi. Nó đưa cái chân nhỏ về phía Dạ Sở Kỳ, hai cái tai dựng lên rung rung. Nhìn bộ dạng như thường ngày bị ngược đãi muốn tìm chủ mới của con thỏ, mi mắt Hạ Cảnh Dực giật giật.
Hạ Cảnh Dực và Dạ Sở Kỳ đứng nhìn nhau một hồi, không biết phải làm sao. Vũ Anh Anh đứng một bên phát chán nhìn hai người. Con thỏ không ngừng kêu chít chít thật đáng thương.
Cái cảnh này sao mà kì quái...!
Tiếng chuông bên tai làm Hạ Cảnh Dực giật mình, đưa tay bấm nút nghe máy. Như lần trước, hắn chỉ nghe không nói, nhưng khuôn mặt hắn rất không tốt. Như vậy mà hắn cũng không bỏ đi. Nhìn bộ dáng là biết không nỡ để con thỏ kêu cả ngày.
Cái tình thế này khiến Dạ Sở Kỳ nảy ra một ý nghĩ táo bạo. Cô nhìn Hạ Cảnh Dực.
-Nếu như anh bận thì đưa con thỏ này cho tôi đi. Tôi sẽ tạm chăm sóc nó, ngày mai trả lại cho anh. Như vậy có được không?
Nói rồi Dạ Sở Kỳ nhìn Hạ Cảnh Dực, vẻ mặt như sợ mình nói sai cái gì.
-Sở Kỳ!
Nghe gọi tên, Dạ Sở Kỳ quay lại. Đang chạy tới hình như là Vũ Anh Anh thì phải!? Đúng không ta? (đúng đó chị)
-Ôi Sở Kỳ, cậu chạy đi đâu thế? Làm mình tìm mệt quá đi.
Vũ Anh Anh dừng trước mặt Dạ Sở Kỳ, vừa thở vừa nói. Dạ Sở Kỳ cúi đầu.
-Xin lỗi... Tại mình sợ...
Vũ Anh Anh sực nhớ là Dạ Sở Kỳ bảo sợ đám đông. Cô nhìn đôi mắt ướt của Dạ Sở Kỳ, biết cô ấy vừa mới khóc. Cô thở ra, lắc đầu.
-Không đâu. Mình không nên bỏ cậu lại. -Vũ Anh Anh lục trong túi lấy một hộp kem nhỏ đưa cho Dạ Sở Kỳ -Ăn thôi, rồi chúng mình lại đi chơi.
Dạ Sở Kỳ chú cần nghe tới kem là mặt mày đều sẽ sáng lên. Cô cầm lấy hộp kém từ tay Vũ Anh Anh, gật mạnh đầu.
-Ừ.
* * *
Dạ Sở Kỳ và Vũ Anh Anh đang chuẩn bị về nhà. Do bản báo cáo thí nghiệm sinh học nên cả hai về hơi trễ. Sử Ngao Kim cái tên đó đã sớm làm xong mà về trước rồi.
Dạ Sở Kỳ và Vũ Anh Anh đi xuống sân trường. Sân trường rất vắng. Giờ này thì mọi người đều đã về cả rồi, có còn thì chỉ có giáo viên hay một vài người ở lại sinh hoạt câu lạc bộ hoặc muốn mượn sân chơi nhà trường để chơi thể thao. Dù sao thì nhà trường cũng khuyến khích học sinh ở lại sinh hoạt sau giờ học nên cũng chẳng có gì lạ.
Dạ Sở Kỳ vừa đi vừa cười nghe Vũ Anh Anh kể đủ các câu chuyện trên trời dưới đất. Đột nhiên cô nghe thấy tiếng sột soạt và có một thứ gì đó vừa mềm vừa ấm lại đầy lông bám dưới chân mình. Cô vội dừng lại.
-Gì thế Sở Kỳ?
Vũ Anh Anh thấy Dạ Sở Kỳ dừng lại hơi lâu nên quay đầu hỏi, kết quả là nhìn thấy cô bạn không hề có ý muốn đi nữa mà ngồi xuống luôn rồi. Cô tròn mắt lại gần.
Dạ Sở Kỳ bế trên tay một thứ gì đó đầy lông. Nó khá nhỏ, và có hai cái thứ gì đó dài dài đầy lông rũ ở một đầu. Phía sau còn có một cục bông tròn xù lông. Vũ Anh Anh tròn mắt nhìn thứ trắng muốt nằm ngoan ngoãn trong tay Dạ Sở Kỳ kia, thắc mắc:
-Sở Kỳ, đó là cái gì thế?
Dạ Sở Kỳ cười hì quay qua Vũ Anh Anh. Cô vuốt ve thứ trên tay mình.
-Một con thỏ trắng.
-Thỏ? À ra là thỏ... Á mà khoan, có gì đó sai sai... CẬU NÓI CÁI GÌ?
-Một con thỏ trắng. -Dạ Sở Kỳ tốt bụng nhắc lại.
-Thỏ?
Vũ Anh Anh nhìn chằm chằm thứ trắng trắng trên tay Dạ Sở Kỳ. Cô nhìn đến mức muốn đem con thỏ này nhìn thủng luôn.
-Anh Anh, sao thế?
-Càng nhìn càng thấy không thực tế chút nào. Sở Kỳ, cậu không thấy lạ sao?
Dạ Sở Kỳ tròn mắt.
-Có gì lạ?
-Cái con mọt sách cậu đấy! -Vũ Anh Anh mắng một câu -Cậu nghĩ thỏ dễ thấy lắm hả? Nó là loài có sức đề kháng rất kém, khả năng sinh sản cũng không cao, muốn nuôi nhân giống cũng khó nữa là... Nó sắp được đưa vào danh sách những loài sắp tuyệt chủng luôn rồi, cậu nói xem một loài động vật quý hiếm thế này nằm lăn lóc trong sân trường thì có lạ hay không? Đó là chưa nói đến thỏ chỉ ở trong rừng, dưới mặt đất còn khó thấy chứ đừng nói ở /Khu Bầu Trời/ này.
Dạ Sở Kỳ trợn tròn mắt. Có đánh chết cô cũng không ngờ ở thời đại này một con thỏ trắng lại quý đến như vậy. Kiếp trước cô còn nuôi mười mấy con trong nhà đấy.
Dạ Sở Kỳ bối rối không biết làm gì, đột nhiên phát hiện cục thịt đầy lông trên tay mình bị ai đó lấy đi rồi. Cô quay lại, giật mình.
-Hạ Cảnh Dực...
Hạ Cảnh Dực nhướn mày. Đây là lần đầu hắn nghe cô gọi tên hắn. Cảm giác... Thật cảm thấy rất có thành tựu nha~~~.
Hạ Cảnh Dực bế trên tay con thỏ nhỏ, động tác vuốt ve vô cùng dịu dàng. Hắn liếc nhìn Dạ Sở Kỳ và Vũ Anh Anh, hỏi:
-Hai người tìm thấy Bạch Ngân ở đâu vậy?
Dạ Sở Kỳ tròn mắt, còn biểu cảm của Vũ Anh Anh còn thất thố hơn nữa. Hạ Cảnh Dực vậy mà đi đặt tên cho thỏ. Như vậy con thỏ này là hắn nuôi rồi!? Nam thần Hạ Cảnh Dực tính tình lạnh lùng lại đi nuôi một con thú nhỏ nhắn xinh xắn như một con thỏ!
Thật không nhìn ra, hắn còn có một mặt thế này!
Xem động tác vuốt ve là biết Hạ Cảnh Dực cưng chiều con thú nhỏ này đến mức nào. Thật tưởng tượng không ra cái cảnh hằng ngày hắn cho thỏ ăn.
Ngẩn ra đến nửa ngày Dạ Sở Kỳ với Vũ Anh Anh mới có phản ứng. Dạ Sở Kỳ nhìn con thỏ, đáp lời:
-Nó bám vào chân tôi.
Hạ Cảnh Dực giật mình vì câu trả lời này, hắn ngẩn ra trong một giây rồi liền gật đầu.
-Cảm ơn em đã tìm thấy nó.
Dạ Sở Kỳ gật đầu đáp lại. Còn Vũ Anh Anh thì đang không theo kịp suy nghĩ trong đầu. Hạ Cảnh Dực cảm ơn vì tìm ra con thỏ, điều này chứng tỏ hắn ta vô cùng yêu quý con thỏ này. Một người như hắn đem thỏ làm thú cưng ngày ngày chăm sóc? Cái này không khoa học!
Hạ Cảnh Dực đứng nhìn Dạ Sở Kỳ. Còn Dạ Sở Kỳ thì nhìn con thỏ Bạch Ngân. Cô cực kì thích thỏ, rất thích. Nếu không kiếp trước cô cũng chẳng nuôi đến mười mấy con mà chăm đến nỗi chúng mập ú như một quả cầu đầy lông, di chuyển cứ như lăn lông lốc trong nhà.
Hạ Cảnh Dực nhìn Dạ Sở Kỳ một hồi, lại quay qua Bạch Ngân trong tay. Hắn nghĩ ngợi một hồi, không hiểu sao vẫn đứng đó. Vừa lúc, có một cuộc điện thoại reo bên tai hắn, hắn liền đưa tao bấm nút trên tay nghe không dây nhét sẵn trong tai. Không biết có việc gì đó, hắn vội vã quay đi không nói một lời.
Dạ Sở Kỳ nhìn theo con thỏ, thở dài. Thỏ trắng nhỏ đáng yêu bị mang đi rồi, cô cũng đành chịu, quay qua cùng Vũ Anh Anh muốn tiếp tục chủ đề còn dang dở.
Hai người vừa cất bước, ở phía sau đã nghe kêu mấy tiếng chít chít liên hồi. Liền sau đó cục lông mềm mại lại bám vào chân Dạ Sở Kỳ. Cô giật mình, nhìn con thỏ rồi lại nhìn qua Hạ Cảnh Dực.
Hạ Cảnh Dực lại gần, muốn mang con thỏ đi. Con thỏ thấy hắn lại gần, quả quyết ôm chân Dạ Sở Kỳ. Nhưng hình như sợ chỉ ôm thôi thì không đủ, nó còn liên tục kêu chít chít ngẩng gương mặt nhỏ nhắn cầu cứu, hai cái tài dài rũ xuống trông đến tội.
Dạ Sở Kỳ và Vũ Anh Anh nhìn nhau. Bọn họ làm được gì? Dù sao con thỏ cũng là của Hạ Cảnh Dực.
Dạ Sở Kỳ cúi người bế con thỏ. Nó vui mừng liếm tay cô. Cô bất đắc dĩ cười, đem nó giao lại cho Hạ Cảnh Dực làm vẻ mặt của nó sầm xuống thất vọng. Hắn thấy vậy liền đưa tay nhận lấy, gật đầu xem như cảm ơn. Giờ hắn đang vội, không có thời gian nhiều lời.
Con thỏ vừa vào tay Hạ Cảnh Dực liền kêu chít chít liên hồi. Nó đưa cái chân nhỏ về phía Dạ Sở Kỳ, hai cái tai dựng lên rung rung. Nhìn bộ dạng như thường ngày bị ngược đãi muốn tìm chủ mới của con thỏ, mi mắt Hạ Cảnh Dực giật giật.
Hạ Cảnh Dực và Dạ Sở Kỳ đứng nhìn nhau một hồi, không biết phải làm sao. Vũ Anh Anh đứng một bên phát chán nhìn hai người. Con thỏ không ngừng kêu chít chít thật đáng thương.
Cái cảnh này sao mà kì quái...!
Tiếng chuông bên tai làm Hạ Cảnh Dực giật mình, đưa tay bấm nút nghe máy. Như lần trước, hắn chỉ nghe không nói, nhưng khuôn mặt hắn rất không tốt. Như vậy mà hắn cũng không bỏ đi. Nhìn bộ dáng là biết không nỡ để con thỏ kêu cả ngày.
Cái tình thế này khiến Dạ Sở Kỳ nảy ra một ý nghĩ táo bạo. Cô nhìn Hạ Cảnh Dực.
-Nếu như anh bận thì đưa con thỏ này cho tôi đi. Tôi sẽ tạm chăm sóc nó, ngày mai trả lại cho anh. Như vậy có được không?
Nói rồi Dạ Sở Kỳ nhìn Hạ Cảnh Dực, vẻ mặt như sợ mình nói sai cái gì.
/166
|