Ngày vẫn từng bước trôi qua, không quá hai ngày từ sau hôm ăn lẩu, Tán Bố mang ca nhi của mình đến Tô gia, ngày hôm đó, người thân tín trong thương đội đã đánh xe mang đồ dùng đến trước, đến lúc đi thì gần như đi tay không đến.
Hôm đó, Hoa Tử lưu luyến không rời đứng bên cửa, vừa ôm một người vừa ồn ào: “Biểu ca à, một mình huynh đến dịch trạm phải cẩn thận nhé! Ai nha, bệnh tật của huynh còn chưa khỏi hắn, biểu đệ lo lắng cho huynh quá” – người được xưng là biểu huynh kia muốn mở mồm lại bị Hoa Tử ôm chặt trong lòng, liều mạng mà dụi: “Biểu ca à, có thế nào huynh vẫn kiên trì muốn về bên lão gia, biểu đệ không ngăn được huynh cầm lấy chút tiền này, ở dịch trạm sắm lấy một con ngựa rồi trở về với lão gia đi nhá” – nói đoạn, nhét người vào trong xe, lại vỗ vào mông ngựa, – “Biểu ca, bảo trọng” – đáy mắt Hoa Tử sóng sánh nước mắt
Lục Viên đang ở trong sân giúp Tán Bố thu xếp, thấy bên ngoài náo nhiệt muốn ra xem, lại bị Tô Hoài túm lại.
“Hoài Chi, Hoa Tử làm gì ở đó vậy?”
“Đuổi tà.” – Tô Hoài hừ một tiếng, gọi Hoa Tử: “Quay lại lấy lá dong ra lau chùi cổng với sân đi, còn cả hầm rượu nữa.”
Hoa Tử đang nghênh ngang vẫy tay với chiếc xe ngựa, nghe thấy một câu vậy của Tô Hoài mới thôi, ngượng ngùng quay đầu, lại nhìn thoáng qua mảnh sân to bự, còn cả hầm rượu kia cũng không nhỏ đâu
Thiếu gia à, Hoa Tử ta không phải là “Hoa xó nhà” của người sao, nói sao kia cũng là mưu kế người ngầm đồng ý rồi, ta cũng vì vậy mà đẩy Nhan thất công tử kia vào chỗ chết rồi, vậy mà người
***
Đã nhiều ngày nay, từ khi Tán Bố vào Tô gia ở, Lục Viên liên tục để tâm, vì chữa trị cho ca nhi nhà Tán Bố, nên vừa dụng thuốc lại vừa phải nghiên cứu thực đơn. Tán Bố là người trong thương đội, có nhiều mối, phàm là Lục Viến muốn ra ngoài mua dược liệu hay nguyên liệu nấu ăn, không có Tán Bố là không xong. Tán Bố là người ngay thẳng hào phóng, thật đó, nhất là bỏ tiền tiêu cho ca nhi của mình, Lục Viên ở chung rồi mới biết, cũng càng ngày càng thích tính vị đại ca này hơn.
Trong nhà lắm công lắm chuyện, gần đây là lại là chuyện dê biếng ăn, nên đến khi Lục Viên chú ý đến việc Nhan thất biến mất đã là ba ngày sau.
“Đưa đến dịch trạm ư?” – thời điểm Lục Viên nghe được tin này là đang đứng trong bếp chỉ huy Tô Hoài nấu canh, có chút kinh ngạc nhìn Hoa Tử, sau đó lắc đầu.
Nhan thất này, tự tạo nghiệt khó sống, vẫn nên tự cầu nhiều phúc đi.
Nghĩ vậy, nắm cẩu kỷ ném vào trong nồi, Lục Viên ghé lại ngửi: “Ừ, ninh nửa canh giờ nữa là được. Tán Bố đại ca quả nhiên là thần thông quảng đại, ta nói là canh bồ câu non tần cẩu kỷ, thế là anh ta liền mang bồ câu non với cẩu kỷ đến.” – Lục Viên nhìn hai con bồ câu nõn nà trong nồi canh sôi ùng ục, lại cười cười, hai con đấy nhá!
“Hoa Tử, hôm nay ngươi không cần đi chăn dê hả?” – Tô Hoài quay lại nhìn Hoa Tử. Đám dê cái trong nhà không chịu ăn cỏ đã vài bữa, làm Lục Viên băn khoăn buồn sầu mãi, Tán Bố từ thảo nguyên tới, chỉ đến liếc mắt xem xét một lúc, lại hỏi tình hình nuôi nấng thế nào, là tìm ngay ra nguyên nhân.
Té ra là hôm trời xuân cỏ non mới mọc, Hoa Tử đã thả dê ra cho chúng đi gặm, kết quả là khi trở về cho chúng ăn cỏ khô, tự nhiên dê không muốn ăn, chỉ nhớ tới món cỏ non mềm kia. Suy nghĩ nửa ngày, biện pháp giải quyết chính là – mỗi ngày Hoa Tử chăn dê ra ngoại thành, cho chúng ăn cỏ mới rồi dắt về. Chính nó gây họa, vậy tất nhiên là chính nó phải nhận chân giải quyết rồi. Cả nhà lớn bé đều nghĩ biện pháp này ổn lắm, đương nhiên là một người thông cảm cho Hoa Tử cũng không có.
“Thiếu gia, người không muốn nhìn thấy ta đến vậy sao” – Hoa Tử ôm cửa, hai ngày nay chân nó muốn rộp cả lên rồi, thật sự chẳng muốn đi tẹo nào. Nói thế nào Hoa Tử nó cũng là thư đồng, thích vũ văn lộng mực hơn, thế nào lại suy lạc thành người chăn dê thế này
Tô Hoài không nói không rằng chỉ nhìn Hoa Tử như vậy, không cần đợi lâu, Hoa Tử không chống đỡ được nữa đành ngoan ngoan thở dài, cong mông chạy ra ngoài. Bởi vậy, trong bếp chỉ còn lại Lục Viên và Tô Hoài. Từ chuyện phát sinh với Tô Hoài lần đó, hai người ở chung có chút xẩu hổ. Bấy giờ, Lục Viên cười cười một tiếng: “Ý, huynh cứ trông nồi đi, ta ra nhìn xem Tán Bố đại ca đã về chưa”
“Ngươi cứ trốn tránh ta làm gì, ta cũng đâu thể ăn ngươi.” – Tô Hoài không gấp, vươn tay bắt lấy người, không cho đi.
“Khụ khụ” – Lục Viên đổ mồ hôi lạnh, giương mắt trừng Tô Hoài. Ăn ta? Đúng là ngươi có thể đấy đến mức xương cốt cũng không thèm phun ra nữa
“Muốn nếm thử chút không?” – một tay Tô Hoài giữ Lục Viên, một tay cầm muôi khéo léo múc một muôi canh, đánh mắt sang Lục Viên.
Ấy, trông màu sắc cũng không tồi nha Nhếch mép, Lục Viên ngoan ngoãn đi lại, để Tô Hoài đút một miếng: “Tay nghề không tồi, hương vị thơm nồng, mặn nhạt vừa đủ A, cho thêm chút rau thơm đi! Ưm”
Lục Viên vừa ngẩng đầu thì bị Tô Hoài hôn trộm một cái, sau rồi ngớ ra nhìn hắn liếm liếm môi, mặt không thay đổi nói: “Ừ, đúng là nên thả ít rau thơm.”
Lục Viên thề với trời, nếu giờ trong tay y có một cây đao, nhất định y sẽ chém chết cái tên vô lại này!
*
Xuân qua đi đặc biệt nhanh, chớp mắt cái nóng đã đến, Lục Viên có chửa, càng dễ chảy mồ hôi, mặc quần áo cũng mỏng hơn, hơn năm tháng, bụng cũng tròn lên rõ ràng. Suốt ngày đi lại trong sân, tay chống thắt lưng lê quèn quẹt trên mặt đất, trông hệt như con chim cánh cụt, chính y nhìn cũng thấy khó chịu, vậy mà người ngoài nhìn vào lại thấy đáng yêu.
Nhờ hưởng sái cái phúc của ca nhi nhà Tán Bố, suốt ngày Lục Viên được bổ thân theo hắn, ca nhi kia vì mất con cho nên ký thác hết hy vọng lên người Lục Viên, nói cẩn thận cái này đề phòng cái kia, biện pháp dưỡng thai gì trên người hắn cũng dùng hết lên người Lục Viên, làm y thấy như – chỉ còn kém nước kêu ca nhi một tiếng mẹ thôi.
*
Hôm đó, Tán Bố ra thương đội có việc, Tô Hoài cũng đi từ sáng sớm, thấy bảo là người mà Nhan thất đắc tội đã đến, hắn ra để xem xép tình hình, Hoa Tử cũng dắt dê đi ăn cỏ, trong nhà chỉ còn Lục Viên và ca nhi nhà Tán Bố. Vị ca nhi này tên là Nạp Cách Nhĩ, trông không thanh tú lắm nhưng lại khỏe mạnh rắn chắc, làm người giản dị. Nạp Cách Nhĩ không nói được tiếng Trung Nguyên, ở trong Tô gia dăm bữa nửa tháng cũng học được mấy từ đơn giản, Lục Viên cũng bị bắt học tiếng Thảo Nguyên theo, từ đó hai người trao đổi cũng không đến mức khó khăn lắm.
Ngồi trong phòng, Nạp Cách Nhĩ lại kiên trì tiếp tục công việc mấy ngày nay – đó là dạy Lục Viên may quần áo. Nạp Cách Nhĩ là một ca nhi khéo tay, mấy ngày nay đã làm cho oa tử trong bụng Lục Viên cơ man nào là áo con, quần con, rồi bao nhiêu là giày con, mũ con Đối với Lục Viên, một nam nhân cao lớn mà lại làm những thứ như đàn bà con gái thế đã rất khó chấp nhận rồi, mà quan trọng nhất là người ta còn buộc y cũng phải may theo nữa! Lục Viên thật sự chịu không nổi
“Quần áo dành cho oa nhi trong bụng ngươi, ta có thể làm, nhưng quần áo nam nhân của ngươi rách, ta không thể vá được!” – Nạp Cách Nhĩ thấm thía dạy học cho Lục Viên: “Ta thấy nam nhân nhà ngươi rất tốt với ngươi, chút xíu việc cỏn con cũng không để ngươi làm. Nhưng dù sao, tình cảm cũng đến từ đôi bên, hai người chung sống với nhau, ngươi cũng phải nghĩ tương trợ cho hắn chứ?”
Lục Viên cầm áo của Tô Hoài trên tay, từ khi Nạp Cách Nhĩ đến, quần áo trong nhà đều là hắn giúp giặt sách, đây là lúc thu quần áo thì phát hiện ra áo Tô Hoài bị thủng một lỗ nhỏ, thế là có thể nào cũng bắt y vá lại. Lục Viên nhìn chiếc áo mà u sầu, lại ngẩng đầu nhìn Nạp Cách Nhĩ mà sầu u.
Không phải y không muốn vá, mà là kỹ thuật kia đoán chừng chờ đến khi y vá xong đâu đấy rồi, chiếc áo này cũng chẳng mặc được luôn
Lục Viên ngồi một bên vá rồi lại gỡ ra, gỡ ra lại vá, miếng vải cũng bị y làm nát bấy rồi, Nạp Cách Nhĩ lại nói – nếu không thì ngươi thêu một bông hoa vào chỗ đó đi? – Lục Viên muốn điên rồi ngay khi y sắp hỏng đến nơi thì bên ngoài lại vang lên tiếng đập cửa dồn dập, cắt ngang đoạn đối thoại rối rắm đó.
“Ta ra mở cửa, ngươi cứ may trước đi!” – Lục Viên vui sướng kêu một tiếng, nếu không phải vướng bụng chắc mẩm y nhảy cẫng lên rồi.
Mở cánh cổng, Lục Viên sửng sốt, hóa ra là Cột.
“Cột, lâu lắm không gặp, trông cao hẳn rồi nha! Ha ha, từ khi ta rời khỏi Thạch Hà thôn, ngươi chẳng đến thăm một lần nào, hôm nay thế nào lại đến chơi thế?” – Lục Viên đánh giá Cột một chút, mấy tháng không gặp, thằng nhóc này trông ra dáng hẳn, vóc dáng cao dài, dáng dấp thành thục, đôi mắt sáng, trông khôn khéo hơn, Lục Viên nghĩ – có lẽ là luyện từ tiệm tơ lục rèn ra đây mà!
Cột thấy Lục Viên cũng đứng đánh giá, tầm mắt dừng trên vòm bụng tròn của y, giật mình ngẩn ra, Lục Viên xấu hổ “khụ” một tiếng.
“Tiểu Viên, xem ra Tô đại phu đối đãi với ngươi tốt quá nha, béo ra không ít.” – Cột cười cười, đại khái là từ lần trước, khi biết Lục Viên từ nam nhân chuyển thành ca nhi, nó đã quá mức sợ hãi, nên giờ còn có chút mất tự nhiên, biểu tỉnh có phần khách sáo, đặc biệt khách sáo.
“Cột, ngươi tới là có chuyện gấp, đúng không?” – Lục Viên thấy không khí có phần xấu hổ, không hàn huyên nữa mà hỏi thắng.
“Đúng đúng! Ta tới tìm Tô đại phu!” – Cột vỗ gáy, mặt lộ ra một tia vội vàng: “Từ khi Tô đại phu dọn đi tới giờ, người có bệnh trong thôn toàn phải lên trấn trên tìm đại phu, hôm nay vốn ta muốn lên hiệu thuốc tìm Tô đại ca, nhưng hắn lại không ngồi khám ở đó, đại phu khác thì ta không dám tin”
“Hoài Chi à, Tô Hoài có việc đến dịch trạm, trong nhà là ai bị bệnh?”
“Tiểu Ngũ, là hài tử mà ngươi đỡ đẻ ấy, cả người nó nổi đầy mụn nước, trông rất ghê, A sao nói – không chừng là bị bệnh truyền nhiễm, vô cùng sợ hãi nên bảo ta nhanh chạy đi tìm Tô đại ca qua nhìn xem sao”
Lục Viên sửng sốt, mụn nước, còn nghi ngờ là bệnh truyền nhiễm – liệu có phải bệnh đậu mùa không?
Nghe thế y cũng không yên, vội nói: “Ta đi theo ngươi xem thế nào, chờ ta đổi quần áo đã.”
“Tiểu Viên ngươi ư?”
“Ta cũng là đại phu, ngươi cho là ai đỡ đẽ cho Tiểu Ngũ nhà ngươi hả?”
“Ý ta là người ngươi”
“Đừng lôi thôi, thân ta không có việc gì, giờ Tiểu Ngũ nhà ngươi mới có chuyện kìa!” – đối với bệnh nhân, từ trước tới nay Lục Viên luôn là người quyết đoán. Y quay về phòng nói sơ qua tình hình cho Nạp Cách Nhĩ, nhờ hắn chờ khi Tô Hoài về thì nhắn rằng đến nhà Vương A sao ở Thạch Hà thôn tìm y. Sau đó vào phòng Tô Hoài lấy hòm thuốc, theo Cột trở về nhà nó.
Hôm đó, Hoa Tử lưu luyến không rời đứng bên cửa, vừa ôm một người vừa ồn ào: “Biểu ca à, một mình huynh đến dịch trạm phải cẩn thận nhé! Ai nha, bệnh tật của huynh còn chưa khỏi hắn, biểu đệ lo lắng cho huynh quá” – người được xưng là biểu huynh kia muốn mở mồm lại bị Hoa Tử ôm chặt trong lòng, liều mạng mà dụi: “Biểu ca à, có thế nào huynh vẫn kiên trì muốn về bên lão gia, biểu đệ không ngăn được huynh cầm lấy chút tiền này, ở dịch trạm sắm lấy một con ngựa rồi trở về với lão gia đi nhá” – nói đoạn, nhét người vào trong xe, lại vỗ vào mông ngựa, – “Biểu ca, bảo trọng” – đáy mắt Hoa Tử sóng sánh nước mắt
Lục Viên đang ở trong sân giúp Tán Bố thu xếp, thấy bên ngoài náo nhiệt muốn ra xem, lại bị Tô Hoài túm lại.
“Hoài Chi, Hoa Tử làm gì ở đó vậy?”
“Đuổi tà.” – Tô Hoài hừ một tiếng, gọi Hoa Tử: “Quay lại lấy lá dong ra lau chùi cổng với sân đi, còn cả hầm rượu nữa.”
Hoa Tử đang nghênh ngang vẫy tay với chiếc xe ngựa, nghe thấy một câu vậy của Tô Hoài mới thôi, ngượng ngùng quay đầu, lại nhìn thoáng qua mảnh sân to bự, còn cả hầm rượu kia cũng không nhỏ đâu
Thiếu gia à, Hoa Tử ta không phải là “Hoa xó nhà” của người sao, nói sao kia cũng là mưu kế người ngầm đồng ý rồi, ta cũng vì vậy mà đẩy Nhan thất công tử kia vào chỗ chết rồi, vậy mà người
***
Đã nhiều ngày nay, từ khi Tán Bố vào Tô gia ở, Lục Viên liên tục để tâm, vì chữa trị cho ca nhi nhà Tán Bố, nên vừa dụng thuốc lại vừa phải nghiên cứu thực đơn. Tán Bố là người trong thương đội, có nhiều mối, phàm là Lục Viến muốn ra ngoài mua dược liệu hay nguyên liệu nấu ăn, không có Tán Bố là không xong. Tán Bố là người ngay thẳng hào phóng, thật đó, nhất là bỏ tiền tiêu cho ca nhi của mình, Lục Viên ở chung rồi mới biết, cũng càng ngày càng thích tính vị đại ca này hơn.
Trong nhà lắm công lắm chuyện, gần đây là lại là chuyện dê biếng ăn, nên đến khi Lục Viên chú ý đến việc Nhan thất biến mất đã là ba ngày sau.
“Đưa đến dịch trạm ư?” – thời điểm Lục Viên nghe được tin này là đang đứng trong bếp chỉ huy Tô Hoài nấu canh, có chút kinh ngạc nhìn Hoa Tử, sau đó lắc đầu.
Nhan thất này, tự tạo nghiệt khó sống, vẫn nên tự cầu nhiều phúc đi.
Nghĩ vậy, nắm cẩu kỷ ném vào trong nồi, Lục Viên ghé lại ngửi: “Ừ, ninh nửa canh giờ nữa là được. Tán Bố đại ca quả nhiên là thần thông quảng đại, ta nói là canh bồ câu non tần cẩu kỷ, thế là anh ta liền mang bồ câu non với cẩu kỷ đến.” – Lục Viên nhìn hai con bồ câu nõn nà trong nồi canh sôi ùng ục, lại cười cười, hai con đấy nhá!
“Hoa Tử, hôm nay ngươi không cần đi chăn dê hả?” – Tô Hoài quay lại nhìn Hoa Tử. Đám dê cái trong nhà không chịu ăn cỏ đã vài bữa, làm Lục Viên băn khoăn buồn sầu mãi, Tán Bố từ thảo nguyên tới, chỉ đến liếc mắt xem xét một lúc, lại hỏi tình hình nuôi nấng thế nào, là tìm ngay ra nguyên nhân.
Té ra là hôm trời xuân cỏ non mới mọc, Hoa Tử đã thả dê ra cho chúng đi gặm, kết quả là khi trở về cho chúng ăn cỏ khô, tự nhiên dê không muốn ăn, chỉ nhớ tới món cỏ non mềm kia. Suy nghĩ nửa ngày, biện pháp giải quyết chính là – mỗi ngày Hoa Tử chăn dê ra ngoại thành, cho chúng ăn cỏ mới rồi dắt về. Chính nó gây họa, vậy tất nhiên là chính nó phải nhận chân giải quyết rồi. Cả nhà lớn bé đều nghĩ biện pháp này ổn lắm, đương nhiên là một người thông cảm cho Hoa Tử cũng không có.
“Thiếu gia, người không muốn nhìn thấy ta đến vậy sao” – Hoa Tử ôm cửa, hai ngày nay chân nó muốn rộp cả lên rồi, thật sự chẳng muốn đi tẹo nào. Nói thế nào Hoa Tử nó cũng là thư đồng, thích vũ văn lộng mực hơn, thế nào lại suy lạc thành người chăn dê thế này
Tô Hoài không nói không rằng chỉ nhìn Hoa Tử như vậy, không cần đợi lâu, Hoa Tử không chống đỡ được nữa đành ngoan ngoan thở dài, cong mông chạy ra ngoài. Bởi vậy, trong bếp chỉ còn lại Lục Viên và Tô Hoài. Từ chuyện phát sinh với Tô Hoài lần đó, hai người ở chung có chút xẩu hổ. Bấy giờ, Lục Viên cười cười một tiếng: “Ý, huynh cứ trông nồi đi, ta ra nhìn xem Tán Bố đại ca đã về chưa”
“Ngươi cứ trốn tránh ta làm gì, ta cũng đâu thể ăn ngươi.” – Tô Hoài không gấp, vươn tay bắt lấy người, không cho đi.
“Khụ khụ” – Lục Viên đổ mồ hôi lạnh, giương mắt trừng Tô Hoài. Ăn ta? Đúng là ngươi có thể đấy đến mức xương cốt cũng không thèm phun ra nữa
“Muốn nếm thử chút không?” – một tay Tô Hoài giữ Lục Viên, một tay cầm muôi khéo léo múc một muôi canh, đánh mắt sang Lục Viên.
Ấy, trông màu sắc cũng không tồi nha Nhếch mép, Lục Viên ngoan ngoãn đi lại, để Tô Hoài đút một miếng: “Tay nghề không tồi, hương vị thơm nồng, mặn nhạt vừa đủ A, cho thêm chút rau thơm đi! Ưm”
Lục Viên vừa ngẩng đầu thì bị Tô Hoài hôn trộm một cái, sau rồi ngớ ra nhìn hắn liếm liếm môi, mặt không thay đổi nói: “Ừ, đúng là nên thả ít rau thơm.”
Lục Viên thề với trời, nếu giờ trong tay y có một cây đao, nhất định y sẽ chém chết cái tên vô lại này!
*
Xuân qua đi đặc biệt nhanh, chớp mắt cái nóng đã đến, Lục Viên có chửa, càng dễ chảy mồ hôi, mặc quần áo cũng mỏng hơn, hơn năm tháng, bụng cũng tròn lên rõ ràng. Suốt ngày đi lại trong sân, tay chống thắt lưng lê quèn quẹt trên mặt đất, trông hệt như con chim cánh cụt, chính y nhìn cũng thấy khó chịu, vậy mà người ngoài nhìn vào lại thấy đáng yêu.
Nhờ hưởng sái cái phúc của ca nhi nhà Tán Bố, suốt ngày Lục Viên được bổ thân theo hắn, ca nhi kia vì mất con cho nên ký thác hết hy vọng lên người Lục Viên, nói cẩn thận cái này đề phòng cái kia, biện pháp dưỡng thai gì trên người hắn cũng dùng hết lên người Lục Viên, làm y thấy như – chỉ còn kém nước kêu ca nhi một tiếng mẹ thôi.
*
Hôm đó, Tán Bố ra thương đội có việc, Tô Hoài cũng đi từ sáng sớm, thấy bảo là người mà Nhan thất đắc tội đã đến, hắn ra để xem xép tình hình, Hoa Tử cũng dắt dê đi ăn cỏ, trong nhà chỉ còn Lục Viên và ca nhi nhà Tán Bố. Vị ca nhi này tên là Nạp Cách Nhĩ, trông không thanh tú lắm nhưng lại khỏe mạnh rắn chắc, làm người giản dị. Nạp Cách Nhĩ không nói được tiếng Trung Nguyên, ở trong Tô gia dăm bữa nửa tháng cũng học được mấy từ đơn giản, Lục Viên cũng bị bắt học tiếng Thảo Nguyên theo, từ đó hai người trao đổi cũng không đến mức khó khăn lắm.
Ngồi trong phòng, Nạp Cách Nhĩ lại kiên trì tiếp tục công việc mấy ngày nay – đó là dạy Lục Viên may quần áo. Nạp Cách Nhĩ là một ca nhi khéo tay, mấy ngày nay đã làm cho oa tử trong bụng Lục Viên cơ man nào là áo con, quần con, rồi bao nhiêu là giày con, mũ con Đối với Lục Viên, một nam nhân cao lớn mà lại làm những thứ như đàn bà con gái thế đã rất khó chấp nhận rồi, mà quan trọng nhất là người ta còn buộc y cũng phải may theo nữa! Lục Viên thật sự chịu không nổi
“Quần áo dành cho oa nhi trong bụng ngươi, ta có thể làm, nhưng quần áo nam nhân của ngươi rách, ta không thể vá được!” – Nạp Cách Nhĩ thấm thía dạy học cho Lục Viên: “Ta thấy nam nhân nhà ngươi rất tốt với ngươi, chút xíu việc cỏn con cũng không để ngươi làm. Nhưng dù sao, tình cảm cũng đến từ đôi bên, hai người chung sống với nhau, ngươi cũng phải nghĩ tương trợ cho hắn chứ?”
Lục Viên cầm áo của Tô Hoài trên tay, từ khi Nạp Cách Nhĩ đến, quần áo trong nhà đều là hắn giúp giặt sách, đây là lúc thu quần áo thì phát hiện ra áo Tô Hoài bị thủng một lỗ nhỏ, thế là có thể nào cũng bắt y vá lại. Lục Viên nhìn chiếc áo mà u sầu, lại ngẩng đầu nhìn Nạp Cách Nhĩ mà sầu u.
Không phải y không muốn vá, mà là kỹ thuật kia đoán chừng chờ đến khi y vá xong đâu đấy rồi, chiếc áo này cũng chẳng mặc được luôn
Lục Viên ngồi một bên vá rồi lại gỡ ra, gỡ ra lại vá, miếng vải cũng bị y làm nát bấy rồi, Nạp Cách Nhĩ lại nói – nếu không thì ngươi thêu một bông hoa vào chỗ đó đi? – Lục Viên muốn điên rồi ngay khi y sắp hỏng đến nơi thì bên ngoài lại vang lên tiếng đập cửa dồn dập, cắt ngang đoạn đối thoại rối rắm đó.
“Ta ra mở cửa, ngươi cứ may trước đi!” – Lục Viên vui sướng kêu một tiếng, nếu không phải vướng bụng chắc mẩm y nhảy cẫng lên rồi.
Mở cánh cổng, Lục Viên sửng sốt, hóa ra là Cột.
“Cột, lâu lắm không gặp, trông cao hẳn rồi nha! Ha ha, từ khi ta rời khỏi Thạch Hà thôn, ngươi chẳng đến thăm một lần nào, hôm nay thế nào lại đến chơi thế?” – Lục Viên đánh giá Cột một chút, mấy tháng không gặp, thằng nhóc này trông ra dáng hẳn, vóc dáng cao dài, dáng dấp thành thục, đôi mắt sáng, trông khôn khéo hơn, Lục Viên nghĩ – có lẽ là luyện từ tiệm tơ lục rèn ra đây mà!
Cột thấy Lục Viên cũng đứng đánh giá, tầm mắt dừng trên vòm bụng tròn của y, giật mình ngẩn ra, Lục Viên xấu hổ “khụ” một tiếng.
“Tiểu Viên, xem ra Tô đại phu đối đãi với ngươi tốt quá nha, béo ra không ít.” – Cột cười cười, đại khái là từ lần trước, khi biết Lục Viên từ nam nhân chuyển thành ca nhi, nó đã quá mức sợ hãi, nên giờ còn có chút mất tự nhiên, biểu tỉnh có phần khách sáo, đặc biệt khách sáo.
“Cột, ngươi tới là có chuyện gấp, đúng không?” – Lục Viên thấy không khí có phần xấu hổ, không hàn huyên nữa mà hỏi thắng.
“Đúng đúng! Ta tới tìm Tô đại phu!” – Cột vỗ gáy, mặt lộ ra một tia vội vàng: “Từ khi Tô đại phu dọn đi tới giờ, người có bệnh trong thôn toàn phải lên trấn trên tìm đại phu, hôm nay vốn ta muốn lên hiệu thuốc tìm Tô đại ca, nhưng hắn lại không ngồi khám ở đó, đại phu khác thì ta không dám tin”
“Hoài Chi à, Tô Hoài có việc đến dịch trạm, trong nhà là ai bị bệnh?”
“Tiểu Ngũ, là hài tử mà ngươi đỡ đẻ ấy, cả người nó nổi đầy mụn nước, trông rất ghê, A sao nói – không chừng là bị bệnh truyền nhiễm, vô cùng sợ hãi nên bảo ta nhanh chạy đi tìm Tô đại ca qua nhìn xem sao”
Lục Viên sửng sốt, mụn nước, còn nghi ngờ là bệnh truyền nhiễm – liệu có phải bệnh đậu mùa không?
Nghe thế y cũng không yên, vội nói: “Ta đi theo ngươi xem thế nào, chờ ta đổi quần áo đã.”
“Tiểu Viên ngươi ư?”
“Ta cũng là đại phu, ngươi cho là ai đỡ đẽ cho Tiểu Ngũ nhà ngươi hả?”
“Ý ta là người ngươi”
“Đừng lôi thôi, thân ta không có việc gì, giờ Tiểu Ngũ nhà ngươi mới có chuyện kìa!” – đối với bệnh nhân, từ trước tới nay Lục Viên luôn là người quyết đoán. Y quay về phòng nói sơ qua tình hình cho Nạp Cách Nhĩ, nhờ hắn chờ khi Tô Hoài về thì nhắn rằng đến nhà Vương A sao ở Thạch Hà thôn tìm y. Sau đó vào phòng Tô Hoài lấy hòm thuốc, theo Cột trở về nhà nó.
/68
|