* THÀNH UNG CHÂU*
Từ lúc Thiên Vương Lãnh Thần khỏi bệnh tính tình đối với tiểu Tuyết cũng không quá lạnh lùng như trước... không biết có phải là cảm kích nàng đã chăm sóc hắn lúc hắn bị bệnh không hay vì có đơn thuốc của nàng mà dịch bệnh giờ đây đã không còn phát tán tình hình dân chúng ổn định và bắt đầu sinh hoạt như bình thường hay là lý do nào khác....
Hôm nay như mọi ngày tiểu Tuyết đến phòng bếp để kiểm tra thức ăn cho những người còn đang nhiễm bệnh dịch... nàng không muốn có bất cứ gì cản trở việc về kinh của nàng nữa ở đây gần một tháng là quá đủ rồi... nhưng từ ngoài cửa bóng dáng Thiên Vương Lãnh Thần vội vàng chạy lại phía nàng trên tay còn bế theo một tiểu hài tử khoảng mười ba mười bốn tuổi... sắc mặt của đứa bé hình như không tốt.. chẳng lẽ là... tiểu Tuyết nhăn mày khó chịu trước ý nghĩ của mình... theo sau hắn là Trực Nhất vùa vào cửa đã lên tiếng nói....
'' Đông Phương tiểu thư.... mau cứu đứa bé này... hình như nhiễm phải bệnh dịch vô cùng nghiêm trọng..''
Thiên Vương Lãnh Thần sắc mặt cũng rất lo lắng cho đứa bé trực tiếp bế đến chỗ nàng... nhưng nàng không động đậy chỉ đứng đó khuôn mặt biểu cảm không quan tâm...
'' Tiểu thư mau cứu đứa trẻ này... tình hình rất nguy kịch sợ rằng không qua khỏi ngày mai...''
Hắn thấy nàng vẫn bất động thần sắc vội vã lên tiếng thúc giục... nàng nhàn nhạt nhìn đứa bé trong lòng hắn...
'' Tại sao không đưa đứa trẻ này đến dược đường... chẳng phải ở đó cũng có đại phu sao... sao phải đưa đến chỗ ta... ta không chữa...''
'' Tại sao... chẳng phải nàng cũng là đại phu sao... tại sao lại không cứu người...''
'' Nhị vương gia... trí nhớ của ngài không được tốt thì phải... ta đồng ý đến nơi này để khám bệnh mà là tìm ra nguyên nhân và viết đơn thuốc phù hợp để ngăn chặn bệnh dịch... ta không nhớ là mình có nói là mình sẽ đích thân trị bệnh cho bất cứ ai...''
'' Cho là như vậy nhưng chẳng phải trách nhiệm của đại phu là chữa bệnh sao... dù nàng không nói nhưng không có nghĩa là nàng không chữa...''
Hắn nói như muốn quát lên... nàng có phải đại phu không vậy... thấy người bệnh mà không cứu sao... chẳng phải nàng đã từng thức suốt đêm chăm sóc hắn lúc hắn nhiễm bệnh dịch sao nhìn từ góc độ như vậy thì nàng là một đại phu rất tốt... sao bây giờ lại... nàng khiến hắn không thể hiểu nổi.... Nàng cảm thấy thật phí thời gian khi đứng đây tranh cãi với hắn liền quay người rời đi... âm thanh nàng nhẹ tựa như không vọng lại...
'' Xin lỗi phải làm ngài thất vọng rồi... nhưng ta không phải người lương thiện gì... nên đối với việc này chữa hay không không liên quan đến ta...''
Nàng lạnh lùng ra khỏi phòng bếp về phòng của mình... để lại hắn vẫn đứng ngơ ngác ở đó... tại sao nàng lại như vậy... nàng bây giờ lạnh lùng vô tâm tựa như nàng lúc chăm sóc hắn là hai người hoàn toàn khác nhau không một điểm liên can đến nhau vậy...
'' Khụ... khụ... khụ...''
Tiếng ho của đứa trẻ trong lòng hắn vang lên kéo hắn thoát khỏi suy nghĩ... sao hắn lại quên đứa trẻ này vẫn đang ở trong lòng hắn... người càng lúc càng nóng ran lên mặt đỏ ửng chảy rất nhiều mồ hôi... không được rồi đứa bé đang phát sốt... hắn vội vàng bế đứa bé về một phòng trống trong phủ mời đại phu đến khám....
-
-
-
-
'' Khụ... khụ... khụ...''
Trong phòng của tiểu hài tử không ngừng truyền ra những tiếng ho không dứt.... đại phu kê một đơn thuốc giảm sốt cho đứa bé nhưng cơn sốt vẫn không thuyên giảm dù chỉ một chút... Thiên Vương Lãnh Thần hắn rất lo lắng nhưng cũng không thể lưu lại lâu hơn... thân thể hắn vừa mới khỏi bệnh không thể lại để bị nhiễm âm khí từ người đứa trẻ nên đành về phòng... căn phòng giờ đây chỉ còn lại một mình đứa trẻ và tiếng ho khan không ngừng... do ảnh hưởng của cơn sốt mà lên cơn mê sản... nhưng trong đôi đang cố mở to nhìn lên khoảng không kia vẫn ánh lên tia khát vọng được sống... hy vọng có phép màu... đôi mắt nhân càng lúc càng nặng trĩu dần khép lại... nhưng đột nhiên
trên không trung xuất hiện một luồng ánh sáng vô cùng rực rỡ đủ để làm sáng cả căn phòng... ánh sáng vụt tắt xuất hiện một nữ thần vô cùng xinh đẹp y phục xanh lam phản chiếu ánh nguyệt... khuôn mặt nàng lại không một chút cảm xúc... dưới ánh trăng vẻ đẹp của nữ thần càng được nâng lên gấp bội... nàng bước nhẹ nhàng lại gần giường không gây một tiếng động dù nhỏ nhất như chân không chạm đất đến bên giường đứa bé đang nằm nữa ngồi nữa quỳ bên giường... Tiểu Tuyết đưa tay đặt nhẹ lên tráng đứa trẻ... miệng lẩm nhẩm nói vào tai đứa bé mặc dù không biết đứa bé có nghe hiểu những lời nàng không...
'' Tuy chỉ là một tiểu tinh linh bé nhỏ nhưng ý chí, khát vọng hồi sinh lại vô cùng mạnh mẽ... đem số phận cùng ngăn cách hóa hư không... tạo nên một bông hoa tuyệt sắc giữa chốn nhân gian... vô cùng rực rỡ lại vô cùng e lệ... coi như đây là duyên phận của hai chúng ta đi... từ nay ngươi sống nhưng không sống vì ngươi mà vì ta... đây là cái giá ngươi trả cho ta... kể từ nay vận mệnh của ngươi là thuộc về ta...''
Từ tay nàng phát ra một luồng ánh sáng màu vàng nhạt từ từ hóa thành một luồng khí ấm áp truyền vào người đứa bé... hơi thở đứa bé dần ổn định rồi từ từ nhắm mắt câu chuyện trong đêm khuya hóa thành kén nhỏ.... kén nhỏ lại hóa thành giấc mộng ngọc lưu ly.... huyền ảo tựa chân thật....
Tiểu Tuyết xoay người biến mất... căn phòng tĩnh lặng như không có chuyện gì xảy ra... nhưng trong không trung vẫn còn vang vọng lại tiếng của nàng....
'' Đỏ thẫm thời gian dần biến thành trầm trầm hắc ám....
Bên tai dần dần nghe không được thanh âm, lại tựa như có thể nghe được thanh âm...
Như bọt nước tí tách, lại như là tiếng bước chân, lại như tiếng kim loại đụng chạm lẫn nhau...
Trong nội tâm lòe ra một cái duy nhất lại rõ ràng nhất trong đầu là hy vọng vĩnh hằng.....
Lập tức mơ hồ... rồi chớp mắt biến mất không để lại bóng dáng....''
-
-
-
-
-
-
-
-
Từ lúc Thiên Vương Lãnh Thần khỏi bệnh tính tình đối với tiểu Tuyết cũng không quá lạnh lùng như trước... không biết có phải là cảm kích nàng đã chăm sóc hắn lúc hắn bị bệnh không hay vì có đơn thuốc của nàng mà dịch bệnh giờ đây đã không còn phát tán tình hình dân chúng ổn định và bắt đầu sinh hoạt như bình thường hay là lý do nào khác....
Hôm nay như mọi ngày tiểu Tuyết đến phòng bếp để kiểm tra thức ăn cho những người còn đang nhiễm bệnh dịch... nàng không muốn có bất cứ gì cản trở việc về kinh của nàng nữa ở đây gần một tháng là quá đủ rồi... nhưng từ ngoài cửa bóng dáng Thiên Vương Lãnh Thần vội vàng chạy lại phía nàng trên tay còn bế theo một tiểu hài tử khoảng mười ba mười bốn tuổi... sắc mặt của đứa bé hình như không tốt.. chẳng lẽ là... tiểu Tuyết nhăn mày khó chịu trước ý nghĩ của mình... theo sau hắn là Trực Nhất vùa vào cửa đã lên tiếng nói....
'' Đông Phương tiểu thư.... mau cứu đứa bé này... hình như nhiễm phải bệnh dịch vô cùng nghiêm trọng..''
Thiên Vương Lãnh Thần sắc mặt cũng rất lo lắng cho đứa bé trực tiếp bế đến chỗ nàng... nhưng nàng không động đậy chỉ đứng đó khuôn mặt biểu cảm không quan tâm...
'' Tiểu thư mau cứu đứa trẻ này... tình hình rất nguy kịch sợ rằng không qua khỏi ngày mai...''
Hắn thấy nàng vẫn bất động thần sắc vội vã lên tiếng thúc giục... nàng nhàn nhạt nhìn đứa bé trong lòng hắn...
'' Tại sao không đưa đứa trẻ này đến dược đường... chẳng phải ở đó cũng có đại phu sao... sao phải đưa đến chỗ ta... ta không chữa...''
'' Tại sao... chẳng phải nàng cũng là đại phu sao... tại sao lại không cứu người...''
'' Nhị vương gia... trí nhớ của ngài không được tốt thì phải... ta đồng ý đến nơi này để khám bệnh mà là tìm ra nguyên nhân và viết đơn thuốc phù hợp để ngăn chặn bệnh dịch... ta không nhớ là mình có nói là mình sẽ đích thân trị bệnh cho bất cứ ai...''
'' Cho là như vậy nhưng chẳng phải trách nhiệm của đại phu là chữa bệnh sao... dù nàng không nói nhưng không có nghĩa là nàng không chữa...''
Hắn nói như muốn quát lên... nàng có phải đại phu không vậy... thấy người bệnh mà không cứu sao... chẳng phải nàng đã từng thức suốt đêm chăm sóc hắn lúc hắn nhiễm bệnh dịch sao nhìn từ góc độ như vậy thì nàng là một đại phu rất tốt... sao bây giờ lại... nàng khiến hắn không thể hiểu nổi.... Nàng cảm thấy thật phí thời gian khi đứng đây tranh cãi với hắn liền quay người rời đi... âm thanh nàng nhẹ tựa như không vọng lại...
'' Xin lỗi phải làm ngài thất vọng rồi... nhưng ta không phải người lương thiện gì... nên đối với việc này chữa hay không không liên quan đến ta...''
Nàng lạnh lùng ra khỏi phòng bếp về phòng của mình... để lại hắn vẫn đứng ngơ ngác ở đó... tại sao nàng lại như vậy... nàng bây giờ lạnh lùng vô tâm tựa như nàng lúc chăm sóc hắn là hai người hoàn toàn khác nhau không một điểm liên can đến nhau vậy...
'' Khụ... khụ... khụ...''
Tiếng ho của đứa trẻ trong lòng hắn vang lên kéo hắn thoát khỏi suy nghĩ... sao hắn lại quên đứa trẻ này vẫn đang ở trong lòng hắn... người càng lúc càng nóng ran lên mặt đỏ ửng chảy rất nhiều mồ hôi... không được rồi đứa bé đang phát sốt... hắn vội vàng bế đứa bé về một phòng trống trong phủ mời đại phu đến khám....
-
-
-
-
'' Khụ... khụ... khụ...''
Trong phòng của tiểu hài tử không ngừng truyền ra những tiếng ho không dứt.... đại phu kê một đơn thuốc giảm sốt cho đứa bé nhưng cơn sốt vẫn không thuyên giảm dù chỉ một chút... Thiên Vương Lãnh Thần hắn rất lo lắng nhưng cũng không thể lưu lại lâu hơn... thân thể hắn vừa mới khỏi bệnh không thể lại để bị nhiễm âm khí từ người đứa trẻ nên đành về phòng... căn phòng giờ đây chỉ còn lại một mình đứa trẻ và tiếng ho khan không ngừng... do ảnh hưởng của cơn sốt mà lên cơn mê sản... nhưng trong đôi đang cố mở to nhìn lên khoảng không kia vẫn ánh lên tia khát vọng được sống... hy vọng có phép màu... đôi mắt nhân càng lúc càng nặng trĩu dần khép lại... nhưng đột nhiên
trên không trung xuất hiện một luồng ánh sáng vô cùng rực rỡ đủ để làm sáng cả căn phòng... ánh sáng vụt tắt xuất hiện một nữ thần vô cùng xinh đẹp y phục xanh lam phản chiếu ánh nguyệt... khuôn mặt nàng lại không một chút cảm xúc... dưới ánh trăng vẻ đẹp của nữ thần càng được nâng lên gấp bội... nàng bước nhẹ nhàng lại gần giường không gây một tiếng động dù nhỏ nhất như chân không chạm đất đến bên giường đứa bé đang nằm nữa ngồi nữa quỳ bên giường... Tiểu Tuyết đưa tay đặt nhẹ lên tráng đứa trẻ... miệng lẩm nhẩm nói vào tai đứa bé mặc dù không biết đứa bé có nghe hiểu những lời nàng không...
'' Tuy chỉ là một tiểu tinh linh bé nhỏ nhưng ý chí, khát vọng hồi sinh lại vô cùng mạnh mẽ... đem số phận cùng ngăn cách hóa hư không... tạo nên một bông hoa tuyệt sắc giữa chốn nhân gian... vô cùng rực rỡ lại vô cùng e lệ... coi như đây là duyên phận của hai chúng ta đi... từ nay ngươi sống nhưng không sống vì ngươi mà vì ta... đây là cái giá ngươi trả cho ta... kể từ nay vận mệnh của ngươi là thuộc về ta...''
Từ tay nàng phát ra một luồng ánh sáng màu vàng nhạt từ từ hóa thành một luồng khí ấm áp truyền vào người đứa bé... hơi thở đứa bé dần ổn định rồi từ từ nhắm mắt câu chuyện trong đêm khuya hóa thành kén nhỏ.... kén nhỏ lại hóa thành giấc mộng ngọc lưu ly.... huyền ảo tựa chân thật....
Tiểu Tuyết xoay người biến mất... căn phòng tĩnh lặng như không có chuyện gì xảy ra... nhưng trong không trung vẫn còn vang vọng lại tiếng của nàng....
'' Đỏ thẫm thời gian dần biến thành trầm trầm hắc ám....
Bên tai dần dần nghe không được thanh âm, lại tựa như có thể nghe được thanh âm...
Như bọt nước tí tách, lại như là tiếng bước chân, lại như tiếng kim loại đụng chạm lẫn nhau...
Trong nội tâm lòe ra một cái duy nhất lại rõ ràng nhất trong đầu là hy vọng vĩnh hằng.....
Lập tức mơ hồ... rồi chớp mắt biến mất không để lại bóng dáng....''
-
-
-
-
-
-
-
-
/49
|