* KINH THÀNH*Trước cổng thành, xuất hiện một chiếc xe ngựa xa hoa, lộng lẫy cùng một đoàn binh lính thị nữ đi theo phía sau... nhìn qua cũng biết đó chính là xe ngựa của Lệ Huyền quận chúa... dân chúng kích động, tung hô không ngừng..
'' Lệ Huyền quận chúa thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế....''
'' Lệ Huyền quận chúa thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế...''
''...''
''...''
-
-
*********************************************************************
* THANH NHÃN LÂU*
'' Các ngươi nói xem... bọn họ tung hô như vậy có phải là cuồng nhiệt quá rồi không...''
'' Ta cũng thấy như vậy... ''
Tiểu Linh và tiểu Điệp nhìn xuống dân chúng đang điên cuồng tung hô dưới kia, tiểu Yên đưa mắt nhìn sang hai nàng kẻ xướng người họa kia thì lắc đầu chán nản, bình thường thì chỉ có mình tiểu Linh là hứng thú với những chuyện náo nhiệt này thôi... giờ lại thêm một tiểu Điệp, thật là.... tiểu Yên đứng dậy, nói với tiểu Tuyết...
'' Ta phải thay mặt Cung Thân vương gia đón tiếp Lệ Huyền quận chúa... các ngươi có muốn đi cùng ta không...''
Tiểu Tuyết lắc nhẹ đầu...
'' Ngôn linh của bọn họ rất hỗn loạn... không thích hợp với ta...''
Tiểu Linh thấy vậy, cũng quay qua nói với tiểu Yên...
'' Tiểu Yên... ta có thể đi cùng ngươi không...''
Tiểu Yên gật nhẹ đầu...
'' Được...''
Tiểu Linh lôi kéo tay tiểu Điệp...
'' Còn ngươi thì sao tiểu Điệp... có muốn xuống đó cùng ta không... ngươi rất thích náo nhiệt mà, không phải sao...''
Tiểu Điệp đưa mắt sang nhìn tiểu Tuyết rồi rất nhanh quay đầu lại nhìn tiểu Linh...
'' Ta sẽ ngồi đây với công chúa... các ngươi đi đi... ''
'' Được rồi, vậy ngươi ngồi ở đây đi... nếu có chuyện gì vui nhất định ta sẽ kể lại cho ngươi...''
Tiểu Linh thấy vậy cũng không nói gì thêm, theo tiểu Yên rời đi... thấy hai người tiểu Yên đã đi xa, tiểu Tuyết như có như không nói...
'' Không cần phải ở lại đây với ta... nếu ngươi muốn đi xem náo nhiệt ta cũng không ngăn cản... dù sao những việc náo nhiệt như vậy không phải lúc nào cũng có để ngươi xem...''
Tiểu Điệp lắc đầu phủ nhận...
'' Không, không... ta muốn xem náo nhiệt nhưng cũng không đến nỗi cần phải xuống đó mới có thể xem được... ta ngồi ở đây cũng có thể mà... vả lại phải chen chúc trong đám phàm nhân đó, thật sự khiến ta không thoải mái chút nào.. ta thích ngồi ở đây với người hơn, công chúa...''
'' Vậy tùy ngươi...''
Tiểu Tuyết nói rồi tiếp tục pha trà... tiểu Điệp chống tay lên thành cửa sổ tiếp tục quan sát bên ngoài... căn phòng rơi vào trầm lặng khác hẳn với sự ồn ào náo nhiệt bên ngoài...''
-
-
************************************************************************
* TRÊN PHỐ*
'' Súc sinh, ngươi có thả cái áo của lão tử ra không thì bảo...''
'' Uông... uông...uông...''
'' Ta nói thả ra kia mà... nếu ngươi không chịu thả ra thì đừng trách lão tử ta...''
Lão tử lấy một cây gậy liên tục đánh vào con cẩu đang cắn lấy một góc áo của hắn, khuôn mặt ngâm đen khi tức giận càng lộ rõ ra vài nếp nhăn khiến khuôn mặt trở nên dữ tợn, con cẩu bị đánh lại càng không buông, ngậm lấy vạt áo chặt hơn.... Những người xung quanh thấy vậy cũng đổ xô vào kẻ đánh người kéo, con phố bỗng chốc hỗn loạn...
'' Dừng tay...''
Một giọng nói trong trẻo như tiếng chuông ngân tuy không lớn nhưng đủ để những người đang kích động kia dừng lại, người dân đồng loạt quay đầu nhìn chiếc xe ngựa rực rỡ xa hoa đang chạy tới kia, cả con phố vốn đang ồn ào náo nhiệt giờ im phăng phắc
Xe ngựa dừng lại, nha hoàn bước lên vén màng, một thiếu nữ vươn tay ra nắm lấy cánh tay của nha hoàn từ từ bước xuống... Thiếu nữ cười ngọt ngào, da nàng trắng noãn tựa gốm sứ không tì vết, khuôn mặt nhỏ nhắn cân đối, môi nhỏ mọng nước đỏ thẫm như trái mọng vừa chín, mũi cao xinh xắn đôi mắt phượng nâu to tròn, mái tóc đen dài mượt như thác nước được vấn gọn cố định phía sau đầu bằng một cây trâm tường vi, nàng vận y phục gấm hoa điểm vài họa tiết đơn giản mà thanh cao, thân hình nhỏ nhắn uyển chuyển bước xuống xe ngựa, tà váy theo bước đi của nàng mà lay động, toàn thân tản ra vô số mị lực câu hồn người đây đích thị là một mỹ nhân a.... khí chất quý tộc tỏa ra trên người nàng càng làm nàng trở nên tôn quý hơn hết.... dân chúng thất kinh...đây chẳng phải là Lệ Huyền quận chúa sao, là nữ nhân duy nhất trong Thiên Vương quốc có thể đối thoại được với thần linh sao...
Lệ Huyền quận chúa vừa đặt chân xuống đất, hướng dân chúng mỉm cười dịu dàng, ... dân chúng thấy vừa thấy nàng lập tức kích động quỳ xuống, hô to...
'' Lệ Huyền quận chúa thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế...''
Nàng mỉm cười gật nhẹ đầu, phất nhẹ tay...
'' Miễn lễ...''
Rồi nàng chậm rãi đi đến lão tử đang bị con cẩu cắn lấy một vạt áo kia.. nàng nhẹ nhàng quỳ xuống một gối ngang tầm với con cẩu, đôi tay trắng noãn ngọc ngà vươn ra vuốt ve bộ lông xám, miệng nàng kề sát tai nó như đang nói gì đó... con cẩu được nàng vuốt ve thì ra sức dụi vào bàn tay nàng, miệng nó cũng đã thả ra vạt áo của lão tử kia lúc nào không hay...
Dân chúng một lần nữa ngạc nhiên, nãy giờ bọn họ vừa đánh vừa kéo mà nó không chịu thả vạt áo kia ra, vậy mà chỉ với mấy câu và cái vuốt ve của Lệ Huyền quận chúa mà nó lại chịu thả ra, phải chăng đây là thần lực của các vị thần đã ban cho nàng... để nàng có thể nói chuyện và thấu hiểu với loài vật... người dân nghĩ vậy trong lòng lại tăng thêm phần sùng bái với vị thiếu nữ có thể đối thoại cùng thần kia....
Thị nữ Tố Nhi đứng bên cạnh Lệ Huyền quận chúa thì mặt lập tức cứng ngắt lại... không phải quận chúa rất ghét động vật mà đặc biệt là cẩu sao... sao bây gờ lại.... nàng đưa mắt nhìn đến dân chúng đang nhìn quận chúa với ánh mắt sùng bái kia thì rốt cuộc cũng hiểu tại sao quận chúa của nàng lại hành động như vậy... quận chúa ... người thật quá lợi hại a...
Lệ Huyền quận chúa tao nhã đứng dậy, khuôn mặt vẫn duy trì nụ cười ngọt ngào vui vẻ, giọng nói như tiếng chuông ngân lại một lần nữa cất lên...
'' Mọi người, dưới mắt các vị thần, mọi vật đều như nhau không phân biệt sang hèn, cao thấp... tất cả chúng ta đều là những loài tạo vật do các vị thần dựng nên... vậy thì sao chúng ta lại không coi mọi thứ xung quanh ta trở thành đồng loại cùng thương yêu, giúp đỡ lẫn nhau... vì vậy, ngay lúc này đây tại sao chúng ta lại không thể biến mình trở thành đồng loại của tạo tạo vật nhỏ bé này...''
Nói rồi nàng lại một lần nữa quỳ xuống bên cạnh con cẩu, nói to...
'' Hỡi loài vật nhỏ bé... từ nay, ngươi sẽ trở thành đồng loại của tất cả chúng ta...''
Chỉ là một câu nói, đan chúng lại nghe như đó chính là thần dụ của các vị thần, không thể làm trái... tất cả dân chúng cùng nhau quỳ xuống tung hô các vị thần, và vị trí của Lệ Huyền quận chúa trong lòng dân lại được tăng lên, chỉ thị của nàng trở nên càng có giá trị đối với dân chúng...
-
-
-
-
-
-
-
***************************************************************************
-
-
'' Lệ Huyền quận chúa thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế....''
'' Lệ Huyền quận chúa thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế...''
''...''
''...''
-
-
*********************************************************************
* THANH NHÃN LÂU*
'' Các ngươi nói xem... bọn họ tung hô như vậy có phải là cuồng nhiệt quá rồi không...''
'' Ta cũng thấy như vậy... ''
Tiểu Linh và tiểu Điệp nhìn xuống dân chúng đang điên cuồng tung hô dưới kia, tiểu Yên đưa mắt nhìn sang hai nàng kẻ xướng người họa kia thì lắc đầu chán nản, bình thường thì chỉ có mình tiểu Linh là hứng thú với những chuyện náo nhiệt này thôi... giờ lại thêm một tiểu Điệp, thật là.... tiểu Yên đứng dậy, nói với tiểu Tuyết...
'' Ta phải thay mặt Cung Thân vương gia đón tiếp Lệ Huyền quận chúa... các ngươi có muốn đi cùng ta không...''
Tiểu Tuyết lắc nhẹ đầu...
'' Ngôn linh của bọn họ rất hỗn loạn... không thích hợp với ta...''
Tiểu Linh thấy vậy, cũng quay qua nói với tiểu Yên...
'' Tiểu Yên... ta có thể đi cùng ngươi không...''
Tiểu Yên gật nhẹ đầu...
'' Được...''
Tiểu Linh lôi kéo tay tiểu Điệp...
'' Còn ngươi thì sao tiểu Điệp... có muốn xuống đó cùng ta không... ngươi rất thích náo nhiệt mà, không phải sao...''
Tiểu Điệp đưa mắt sang nhìn tiểu Tuyết rồi rất nhanh quay đầu lại nhìn tiểu Linh...
'' Ta sẽ ngồi đây với công chúa... các ngươi đi đi... ''
'' Được rồi, vậy ngươi ngồi ở đây đi... nếu có chuyện gì vui nhất định ta sẽ kể lại cho ngươi...''
Tiểu Linh thấy vậy cũng không nói gì thêm, theo tiểu Yên rời đi... thấy hai người tiểu Yên đã đi xa, tiểu Tuyết như có như không nói...
'' Không cần phải ở lại đây với ta... nếu ngươi muốn đi xem náo nhiệt ta cũng không ngăn cản... dù sao những việc náo nhiệt như vậy không phải lúc nào cũng có để ngươi xem...''
Tiểu Điệp lắc đầu phủ nhận...
'' Không, không... ta muốn xem náo nhiệt nhưng cũng không đến nỗi cần phải xuống đó mới có thể xem được... ta ngồi ở đây cũng có thể mà... vả lại phải chen chúc trong đám phàm nhân đó, thật sự khiến ta không thoải mái chút nào.. ta thích ngồi ở đây với người hơn, công chúa...''
'' Vậy tùy ngươi...''
Tiểu Tuyết nói rồi tiếp tục pha trà... tiểu Điệp chống tay lên thành cửa sổ tiếp tục quan sát bên ngoài... căn phòng rơi vào trầm lặng khác hẳn với sự ồn ào náo nhiệt bên ngoài...''
-
-
************************************************************************
* TRÊN PHỐ*
'' Súc sinh, ngươi có thả cái áo của lão tử ra không thì bảo...''
'' Uông... uông...uông...''
'' Ta nói thả ra kia mà... nếu ngươi không chịu thả ra thì đừng trách lão tử ta...''
Lão tử lấy một cây gậy liên tục đánh vào con cẩu đang cắn lấy một góc áo của hắn, khuôn mặt ngâm đen khi tức giận càng lộ rõ ra vài nếp nhăn khiến khuôn mặt trở nên dữ tợn, con cẩu bị đánh lại càng không buông, ngậm lấy vạt áo chặt hơn.... Những người xung quanh thấy vậy cũng đổ xô vào kẻ đánh người kéo, con phố bỗng chốc hỗn loạn...
'' Dừng tay...''
Một giọng nói trong trẻo như tiếng chuông ngân tuy không lớn nhưng đủ để những người đang kích động kia dừng lại, người dân đồng loạt quay đầu nhìn chiếc xe ngựa rực rỡ xa hoa đang chạy tới kia, cả con phố vốn đang ồn ào náo nhiệt giờ im phăng phắc
Xe ngựa dừng lại, nha hoàn bước lên vén màng, một thiếu nữ vươn tay ra nắm lấy cánh tay của nha hoàn từ từ bước xuống... Thiếu nữ cười ngọt ngào, da nàng trắng noãn tựa gốm sứ không tì vết, khuôn mặt nhỏ nhắn cân đối, môi nhỏ mọng nước đỏ thẫm như trái mọng vừa chín, mũi cao xinh xắn đôi mắt phượng nâu to tròn, mái tóc đen dài mượt như thác nước được vấn gọn cố định phía sau đầu bằng một cây trâm tường vi, nàng vận y phục gấm hoa điểm vài họa tiết đơn giản mà thanh cao, thân hình nhỏ nhắn uyển chuyển bước xuống xe ngựa, tà váy theo bước đi của nàng mà lay động, toàn thân tản ra vô số mị lực câu hồn người đây đích thị là một mỹ nhân a.... khí chất quý tộc tỏa ra trên người nàng càng làm nàng trở nên tôn quý hơn hết.... dân chúng thất kinh...đây chẳng phải là Lệ Huyền quận chúa sao, là nữ nhân duy nhất trong Thiên Vương quốc có thể đối thoại được với thần linh sao...
Lệ Huyền quận chúa vừa đặt chân xuống đất, hướng dân chúng mỉm cười dịu dàng, ... dân chúng thấy vừa thấy nàng lập tức kích động quỳ xuống, hô to...
'' Lệ Huyền quận chúa thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế...''
Nàng mỉm cười gật nhẹ đầu, phất nhẹ tay...
'' Miễn lễ...''
Rồi nàng chậm rãi đi đến lão tử đang bị con cẩu cắn lấy một vạt áo kia.. nàng nhẹ nhàng quỳ xuống một gối ngang tầm với con cẩu, đôi tay trắng noãn ngọc ngà vươn ra vuốt ve bộ lông xám, miệng nàng kề sát tai nó như đang nói gì đó... con cẩu được nàng vuốt ve thì ra sức dụi vào bàn tay nàng, miệng nó cũng đã thả ra vạt áo của lão tử kia lúc nào không hay...
Dân chúng một lần nữa ngạc nhiên, nãy giờ bọn họ vừa đánh vừa kéo mà nó không chịu thả vạt áo kia ra, vậy mà chỉ với mấy câu và cái vuốt ve của Lệ Huyền quận chúa mà nó lại chịu thả ra, phải chăng đây là thần lực của các vị thần đã ban cho nàng... để nàng có thể nói chuyện và thấu hiểu với loài vật... người dân nghĩ vậy trong lòng lại tăng thêm phần sùng bái với vị thiếu nữ có thể đối thoại cùng thần kia....
Thị nữ Tố Nhi đứng bên cạnh Lệ Huyền quận chúa thì mặt lập tức cứng ngắt lại... không phải quận chúa rất ghét động vật mà đặc biệt là cẩu sao... sao bây gờ lại.... nàng đưa mắt nhìn đến dân chúng đang nhìn quận chúa với ánh mắt sùng bái kia thì rốt cuộc cũng hiểu tại sao quận chúa của nàng lại hành động như vậy... quận chúa ... người thật quá lợi hại a...
Lệ Huyền quận chúa tao nhã đứng dậy, khuôn mặt vẫn duy trì nụ cười ngọt ngào vui vẻ, giọng nói như tiếng chuông ngân lại một lần nữa cất lên...
'' Mọi người, dưới mắt các vị thần, mọi vật đều như nhau không phân biệt sang hèn, cao thấp... tất cả chúng ta đều là những loài tạo vật do các vị thần dựng nên... vậy thì sao chúng ta lại không coi mọi thứ xung quanh ta trở thành đồng loại cùng thương yêu, giúp đỡ lẫn nhau... vì vậy, ngay lúc này đây tại sao chúng ta lại không thể biến mình trở thành đồng loại của tạo tạo vật nhỏ bé này...''
Nói rồi nàng lại một lần nữa quỳ xuống bên cạnh con cẩu, nói to...
'' Hỡi loài vật nhỏ bé... từ nay, ngươi sẽ trở thành đồng loại của tất cả chúng ta...''
Chỉ là một câu nói, đan chúng lại nghe như đó chính là thần dụ của các vị thần, không thể làm trái... tất cả dân chúng cùng nhau quỳ xuống tung hô các vị thần, và vị trí của Lệ Huyền quận chúa trong lòng dân lại được tăng lên, chỉ thị của nàng trở nên càng có giá trị đối với dân chúng...
-
-
-
-
-
-
-
***************************************************************************
-
-
/49
|