Mọi người đều liếc nhìn khinh bỉ khi nhìn thấy cảnh đó.
Còn nàng sau khi nghĩ xong, cũng chẳng thèm quan tâm, tức khắc quay ngoắt lại hướng đến quầy trang sức lựa đồ.
Chuyện người khác quan tâm làm cái gì, bản thân cái bụng đói còn lo chưa xong.
Vừa liếc nhìn không thể không công nhận không hổ là tiệm trang sức nổi tiếng nhất trong thành, mọi thứ đồ bán trong tiệm đều rất đẹp, những món trang sức xinh đẹp tinh xảo xuất hiện trước mắt, nàng lựa chọn một món kẹp tóc hình bướm hồ điệp màu vàng in dẹp đè lên cánh hoa mai được khắc tỉ mỉ, một cây trâm ngọc khắc một loại hoa lạ đẹp mắt màu thuần trắng…
Nàng mỉm cười hài lòng, đưa cho tiểu nhị để cho chưởng quỹ tính tiền, trong khi đang chờ đợi, thì nàng ngắm vài món đồ trong cửa hàng.
Lúc này nhớ đến cặp đôi lúc nãy, nàng liếc mắt nhìn thì thấy lúc này người thanh niên gọi là tam thiếu lúc nãy đang ôm thít không kẻ hở lấy người phụ nữ không xương, khuôn ngực khá rắn rỏi đè ép lên tấm lưng nhỏ nhắn thon thả.
Người phụ nữ cũng uốn éo lắc lư nũng nịu với người thanh niên nhưng đôi mắt vẫn đang nhìn chầm chầm, đôi tay ngọc cầm lên vài món trang sức để lựa chọn.
Nàng lắc lắc đầu, cầm túi hàng, trả tiền rồi bước ra cửa hàng.
Lúc đi khỏi, nàng không hề chú ý đến hai đạo ánh mắt nhìn chầm chầm vào nàng.
Một người không ngờ lại là anh chàng đang đàn đúm với người phụ nữ khuôn mặt bình thường, hắn không nhìn cô bằng ánh mắt tục tĩu như hồi nãy mà nhìn cô bằng ánh mắt ấm áp, ngọt ngào.(mm: vừa gặp đã yêu ạ, hí hí…( cười đểu))
Người còn lại là một anh chàng đang mặc áo dạng kimono nhưng ăn mặt hơi hở hang một chút, chỉ để lộ xương quai xanh, ngực, bụng sáu múi với cặp đùi đôi chân dài thênh thang rắn chắc(mm:vâng, hở ít lắm, chỉ chừa tiểu nhị ra còn lại không có gì che đâu ạ. :)) ), đang nhìn nàng từ tầng năm của một tiểu quan quán lớn nhất trong kinh thành đối diện với cửa hàng bán quần áo, hắn không hề chú ý đến người đang bẩm báo, khẽ lẩm bẩm:
- a tẫn, tiểu hạ, tìm hiểu cho ta vị cô nương mặt áo màu vàng vừa ra khỏi Y Doanh Các cho ta.
- ? vâng, thưa thiếu chủ, vậy chuyện kia… người mặc áo tiểu quan và một nữ nhân trẻ tuổi mặc áo tú bà bất ngờ, trả lời sau đó hỏi dò lại chuyện cũ.
- Hành sự như cũ.
- Vâng.
Chàng trai đang ôm cô ả nọ cũng đồng thời liếc nhìn về một góc tối đối diện cửa hàng ra dấu mấy người ẩn nấp bảo họ đi theo nàng tìm hiểu. Một người khuôn mặt rất bình thường bước ra từ góc tối từ từ đi theo nàng.
Hai anh chàng đều nhìn theo phương hướng cô gái ấy đi, cùng suy nghĩ “cô nương, ta chấm nàng rồi”.
Lời tác giả: các bạn tò mò vì sao hai người lại chấm nàng thì ta chỉ có thể nói là ta khá yếu ngôn từ, ý ta là vì nàng khá đặc biệt, không quan tâm, không nhiều chuyện như những người khác, không tỏ ra ỏng ẻo nũng nịu thanh cao như những cô gái khác, mà luôn bơ đời, tập trung vào điều mình muốn làm, hai người bọn hắn muốn nàng tỏ ra một thái độ khác chứ không phải chỉ có thế, muốn chọc tức nàng điên lên, vâng TT,TT em yếu ngôn ngữ lắm, về sau sẽ sáng tỏ, trước là vậy đi.
Còn nàng sau khi nghĩ xong, cũng chẳng thèm quan tâm, tức khắc quay ngoắt lại hướng đến quầy trang sức lựa đồ.
Chuyện người khác quan tâm làm cái gì, bản thân cái bụng đói còn lo chưa xong.
Vừa liếc nhìn không thể không công nhận không hổ là tiệm trang sức nổi tiếng nhất trong thành, mọi thứ đồ bán trong tiệm đều rất đẹp, những món trang sức xinh đẹp tinh xảo xuất hiện trước mắt, nàng lựa chọn một món kẹp tóc hình bướm hồ điệp màu vàng in dẹp đè lên cánh hoa mai được khắc tỉ mỉ, một cây trâm ngọc khắc một loại hoa lạ đẹp mắt màu thuần trắng…
Nàng mỉm cười hài lòng, đưa cho tiểu nhị để cho chưởng quỹ tính tiền, trong khi đang chờ đợi, thì nàng ngắm vài món đồ trong cửa hàng.
Lúc này nhớ đến cặp đôi lúc nãy, nàng liếc mắt nhìn thì thấy lúc này người thanh niên gọi là tam thiếu lúc nãy đang ôm thít không kẻ hở lấy người phụ nữ không xương, khuôn ngực khá rắn rỏi đè ép lên tấm lưng nhỏ nhắn thon thả.
Người phụ nữ cũng uốn éo lắc lư nũng nịu với người thanh niên nhưng đôi mắt vẫn đang nhìn chầm chầm, đôi tay ngọc cầm lên vài món trang sức để lựa chọn.
Nàng lắc lắc đầu, cầm túi hàng, trả tiền rồi bước ra cửa hàng.
Lúc đi khỏi, nàng không hề chú ý đến hai đạo ánh mắt nhìn chầm chầm vào nàng.
Một người không ngờ lại là anh chàng đang đàn đúm với người phụ nữ khuôn mặt bình thường, hắn không nhìn cô bằng ánh mắt tục tĩu như hồi nãy mà nhìn cô bằng ánh mắt ấm áp, ngọt ngào.(mm: vừa gặp đã yêu ạ, hí hí…( cười đểu))
Người còn lại là một anh chàng đang mặc áo dạng kimono nhưng ăn mặt hơi hở hang một chút, chỉ để lộ xương quai xanh, ngực, bụng sáu múi với cặp đùi đôi chân dài thênh thang rắn chắc(mm:vâng, hở ít lắm, chỉ chừa tiểu nhị ra còn lại không có gì che đâu ạ. :)) ), đang nhìn nàng từ tầng năm của một tiểu quan quán lớn nhất trong kinh thành đối diện với cửa hàng bán quần áo, hắn không hề chú ý đến người đang bẩm báo, khẽ lẩm bẩm:
- a tẫn, tiểu hạ, tìm hiểu cho ta vị cô nương mặt áo màu vàng vừa ra khỏi Y Doanh Các cho ta.
- ? vâng, thưa thiếu chủ, vậy chuyện kia… người mặc áo tiểu quan và một nữ nhân trẻ tuổi mặc áo tú bà bất ngờ, trả lời sau đó hỏi dò lại chuyện cũ.
- Hành sự như cũ.
- Vâng.
Chàng trai đang ôm cô ả nọ cũng đồng thời liếc nhìn về một góc tối đối diện cửa hàng ra dấu mấy người ẩn nấp bảo họ đi theo nàng tìm hiểu. Một người khuôn mặt rất bình thường bước ra từ góc tối từ từ đi theo nàng.
Hai anh chàng đều nhìn theo phương hướng cô gái ấy đi, cùng suy nghĩ “cô nương, ta chấm nàng rồi”.
Lời tác giả: các bạn tò mò vì sao hai người lại chấm nàng thì ta chỉ có thể nói là ta khá yếu ngôn từ, ý ta là vì nàng khá đặc biệt, không quan tâm, không nhiều chuyện như những người khác, không tỏ ra ỏng ẻo nũng nịu thanh cao như những cô gái khác, mà luôn bơ đời, tập trung vào điều mình muốn làm, hai người bọn hắn muốn nàng tỏ ra một thái độ khác chứ không phải chỉ có thế, muốn chọc tức nàng điên lên, vâng TT,TT em yếu ngôn ngữ lắm, về sau sẽ sáng tỏ, trước là vậy đi.
/32
|