_Nói xong cả hai cùng nhắm mắt đi vào mộng đẹp.
_Tiếng gà gáy vang trên mái tướng phủ, trước cửa sương phòng tướng quân, hai hắc y vệ đứng gác, một thân ảnh y phục đỏ nhẹ nhàng bước đến, trên tay cầm một cái mâm nhỏ, thấy được người đến là vương gia, hai y vệ ôm quyền thi lễ, chúng tiểu nhân thỉnh an vương gia, Kỳ Lôi khẻ gật đầu, ra dấu cho họ đứng lên. Kỳ lôi khẻ quay lại nhìn Thanh phong chợt lên tiếng nói, các người thấy vương huynh của ta đã dậy chưa? Dạ hồi vương gia, chủ nhân chưa dậy, Kỳ Lôi khẻ châu mày nói , không được phải gọi họ dậy, còn phải cho Dạ Yến uống thuốc nữa, dạ chúng tiểu nhân không dám làm phiền chủ nhân cùng phu nhân, Thanh Phong khẻ nói, được để ta gọi, dứt lời Kỳ Lôi quay sang cửa, đưa tay lên gõ cửa, cốc... cốc... miệng khẻ gọi vương huynh đệ mang thuốc đến, huynh mau cho nàng ấy uống đi huynh,tiếng nói vừa dứt, thì tiếng cửa mở ra, Kỳ Lôi vui vẻ nhìn người mở cửa miệng lên tiếng chào, chào vương huynh, đệ vào được không? Tước Thiên nhìn biểu đệ mà bất chợt nhếch miệng cười, đệ vào đi.
_Kỳ Lôi trước khi bước vào quay sang y vệ nói, nói ngự thiện mang điểm tâm vào cho ta và vương huynh, cùng cháo cho phu nhân, y vệ Khắc Trí ôm quyền thi lễ với Kỳ Lôi, nhanh chân bước đi đến ngự thiện phòng.
_Vào bên trong Tước Thiên khẻ nói đệ đưa chén thuốc cho ta,nàng còn ngủ,đệ ngồi xuống đi, vâng vương huynh, Kỳ Lôi ngồi xuống ghế, tiếng cửa phòng mở nhẹ, nha hoàng mang trà và điểm tâm sáng cho hai người, rồi nhẹ nhàng lui ra.Tước Thiên đi đến bên giường kiểm tra nương tử, đắp chăn cho nàng, rồi mới an tâm quay trở ra ngồi xuống bàn ăn, miệng khẻ nhếch mép nói, mời biểu đệ dùng, Kỳ Lôi cũng khẻ nói đệ mời vương huynh, dứt lời hai người cùng cầm đũa bắt đầu ăn .
_Kỳ Lôi vì đói bụng nên rất vô tư ăn một cách ngon lành, Tước Thiên gắp vài thứ vào chén nhưng, ăn được hai miếng thì dừng đũa, tâm tình lúc này, thật làm cho hắn không thể nuốt nổi, Sự đau đớn trong lòng khó vơi đi được, nương tử thì bị thương nặng, hài nhi thì không còn, còn tên nội gián thì vẫn chưa tìm ra được, một ngày chưa tìm ra tên đó, thì không thể sống yên ổn được, nương tử cũng sẽ lại bị nguy hiểm, nghĩ đến việc này tay Tước Thiên nắm chặt, chợt một bàn tay khác đặt lên tay hắn, tiếng nói của Kỳ Lôi khẻ lên tiếng, vương huynh đừng lo lắng quá nhiều, huynh phải bảo trọng sức khỏe của mình, huynh khỏe mạnh thì mới lo được cho nàng ấy chứ, còn về tra ra nội gián, đệ có cách để bọn chúng khai ra ,huynh giờ hãy ăn chút đi ,huynh gầy đi nhiều rồi đó, cảm ơn biểu đệ... huynh sẽ ăn, dứt lời tay Tước Thiên cầm chén lấy đầy một chén canh tổ yến, đưa lên miệng uống một hơi hết sạch, đưa mắt nhìn sang Kỳ Lôi khẻ nói, ta ăn no rồi đó, đệ từ từ ăn nha,ta uống trà đây, Kỳ Lôi mắt mở to... vương... huynh...ăn như vậy mà no sao?... thật đệ hết cách với huynh rồi. Tước Thiên khẻ nhếch mép cười... đệ an tâm ta khỏe mà, tay Tước Thiên cầm chén trà đưa lên miệng nhấp một ngụm.
_Nơi giường lớn Trương Dạ Yến đang trong giấc ngủ, cổ họng khô hốc ,làm Dạ Yến ho khan nhiều tiếng, đôi mày liễu khó chịu chợt châu lại ,ngoài bàn ăn Tước Thiên chợt nghe được tiếng ho liên tục phát ra từ người nằm trong giường, Tước Thiên lo lắng nhìn sang biểu đệ hỏi, sao nàng ho nhiều vậy đệ? để ta vào xem thử, lời nói vừa dứt chân Tước Thiên đã đi đến bên giường hai tay ôm nương tử vào lòng, miệng khẻ gọi nhỏ, nương tử nàng sao vậy?
Sao lại ho nhiều như vậy, nàng dậy đi ,phu quân lấy nước cho nàng uống nha, nghe tiếng gọi Trương Dạ Yến mở mắt nhìn người đàn ông của mình đang làm loạn, Dạ Yến nhìn phu quân, nàng nở nụ cười tươi với hắn,miệng khẻ nói, chàng mới sáng đã làm ầm ĩ lên rồi, không cho thiếp ngủ sao?
Tước Thiên nghe nương tử hỏi tội mình, hắn khóc không ra nước mắt, làm ra gương mặt đau khổ nhìn nương tử, ta đâu có làm ầm ĩ đâu, tại ta nghe nàng ho nhiều ta lo lắng nên gọi nàng dậy để uống nước cho đỡ thôi mà, nương tử nghi oan cho phu quân rồi...gương mặt lúc này Tước Thiên làm như sắp khóc, Dạ Yến nhìn phu quân của mình như thế không thể nhịn cười được, mà bật ra tiếng cười nhẹ, tay đưa lên ôm cổ hắn, đưa môi của mình hôn lên môi phu quân, đầu lưỡi liếm láp cánh môi gợi cảm của hắn mà liếm láp,
Tước Thiên bị nương tử hôn bất ngờ, chợt đứng hình mặt cho nàng làm loạn trên môi mình, hôn đã thỏa mãn Dạ Yến dừng lại, nàng cười tươi nhìn phu quân còn đơ người chưa tỉnh mà lên tiếng nói, chàng lấy nước cho thiếp uống với, thiếp khác quá phu quân, Tước Thiên khi nghe nương tử nói là khác nước, và tay nàng lay nhẹ người mình, lúc ấy hắn mới chợt tỉnh, vâng để ta lấy nước cho nàng...nàng ngồi đợi ta...nhanh chân đi đến bàn trà, gót đầy chén trà, mang đến bên giường, nhẹ nhàng bồi nương tử uống, uống hết chén trà Tước Thiên cầm lấy chén thuốc mà Kỳ Lôi mang đến lúc nãy, đưa qua Dạ Yến, nàng uống thuốc đi cho mau khỏe,
Dạ Yến cười tươi nhận lấy chén thuốc đưa lên miệng, một hơi uống hết cả, Tước Thiên thật yêu thương dùng khăn lau đi vết thuốc còn dính trên môi nương tử, hôn lên trán nàng thật ôn nhu âu yếm.
_Tiếng gà gáy vang trên mái tướng phủ, trước cửa sương phòng tướng quân, hai hắc y vệ đứng gác, một thân ảnh y phục đỏ nhẹ nhàng bước đến, trên tay cầm một cái mâm nhỏ, thấy được người đến là vương gia, hai y vệ ôm quyền thi lễ, chúng tiểu nhân thỉnh an vương gia, Kỳ Lôi khẻ gật đầu, ra dấu cho họ đứng lên. Kỳ lôi khẻ quay lại nhìn Thanh phong chợt lên tiếng nói, các người thấy vương huynh của ta đã dậy chưa? Dạ hồi vương gia, chủ nhân chưa dậy, Kỳ Lôi khẻ châu mày nói , không được phải gọi họ dậy, còn phải cho Dạ Yến uống thuốc nữa, dạ chúng tiểu nhân không dám làm phiền chủ nhân cùng phu nhân, Thanh Phong khẻ nói, được để ta gọi, dứt lời Kỳ Lôi quay sang cửa, đưa tay lên gõ cửa, cốc... cốc... miệng khẻ gọi vương huynh đệ mang thuốc đến, huynh mau cho nàng ấy uống đi huynh,tiếng nói vừa dứt, thì tiếng cửa mở ra, Kỳ Lôi vui vẻ nhìn người mở cửa miệng lên tiếng chào, chào vương huynh, đệ vào được không? Tước Thiên nhìn biểu đệ mà bất chợt nhếch miệng cười, đệ vào đi.
_Kỳ Lôi trước khi bước vào quay sang y vệ nói, nói ngự thiện mang điểm tâm vào cho ta và vương huynh, cùng cháo cho phu nhân, y vệ Khắc Trí ôm quyền thi lễ với Kỳ Lôi, nhanh chân bước đi đến ngự thiện phòng.
_Vào bên trong Tước Thiên khẻ nói đệ đưa chén thuốc cho ta,nàng còn ngủ,đệ ngồi xuống đi, vâng vương huynh, Kỳ Lôi ngồi xuống ghế, tiếng cửa phòng mở nhẹ, nha hoàng mang trà và điểm tâm sáng cho hai người, rồi nhẹ nhàng lui ra.Tước Thiên đi đến bên giường kiểm tra nương tử, đắp chăn cho nàng, rồi mới an tâm quay trở ra ngồi xuống bàn ăn, miệng khẻ nhếch mép nói, mời biểu đệ dùng, Kỳ Lôi cũng khẻ nói đệ mời vương huynh, dứt lời hai người cùng cầm đũa bắt đầu ăn .
_Kỳ Lôi vì đói bụng nên rất vô tư ăn một cách ngon lành, Tước Thiên gắp vài thứ vào chén nhưng, ăn được hai miếng thì dừng đũa, tâm tình lúc này, thật làm cho hắn không thể nuốt nổi, Sự đau đớn trong lòng khó vơi đi được, nương tử thì bị thương nặng, hài nhi thì không còn, còn tên nội gián thì vẫn chưa tìm ra được, một ngày chưa tìm ra tên đó, thì không thể sống yên ổn được, nương tử cũng sẽ lại bị nguy hiểm, nghĩ đến việc này tay Tước Thiên nắm chặt, chợt một bàn tay khác đặt lên tay hắn, tiếng nói của Kỳ Lôi khẻ lên tiếng, vương huynh đừng lo lắng quá nhiều, huynh phải bảo trọng sức khỏe của mình, huynh khỏe mạnh thì mới lo được cho nàng ấy chứ, còn về tra ra nội gián, đệ có cách để bọn chúng khai ra ,huynh giờ hãy ăn chút đi ,huynh gầy đi nhiều rồi đó, cảm ơn biểu đệ... huynh sẽ ăn, dứt lời tay Tước Thiên cầm chén lấy đầy một chén canh tổ yến, đưa lên miệng uống một hơi hết sạch, đưa mắt nhìn sang Kỳ Lôi khẻ nói, ta ăn no rồi đó, đệ từ từ ăn nha,ta uống trà đây, Kỳ Lôi mắt mở to... vương... huynh...ăn như vậy mà no sao?... thật đệ hết cách với huynh rồi. Tước Thiên khẻ nhếch mép cười... đệ an tâm ta khỏe mà, tay Tước Thiên cầm chén trà đưa lên miệng nhấp một ngụm.
_Nơi giường lớn Trương Dạ Yến đang trong giấc ngủ, cổ họng khô hốc ,làm Dạ Yến ho khan nhiều tiếng, đôi mày liễu khó chịu chợt châu lại ,ngoài bàn ăn Tước Thiên chợt nghe được tiếng ho liên tục phát ra từ người nằm trong giường, Tước Thiên lo lắng nhìn sang biểu đệ hỏi, sao nàng ho nhiều vậy đệ? để ta vào xem thử, lời nói vừa dứt chân Tước Thiên đã đi đến bên giường hai tay ôm nương tử vào lòng, miệng khẻ gọi nhỏ, nương tử nàng sao vậy?
Sao lại ho nhiều như vậy, nàng dậy đi ,phu quân lấy nước cho nàng uống nha, nghe tiếng gọi Trương Dạ Yến mở mắt nhìn người đàn ông của mình đang làm loạn, Dạ Yến nhìn phu quân, nàng nở nụ cười tươi với hắn,miệng khẻ nói, chàng mới sáng đã làm ầm ĩ lên rồi, không cho thiếp ngủ sao?
Tước Thiên nghe nương tử hỏi tội mình, hắn khóc không ra nước mắt, làm ra gương mặt đau khổ nhìn nương tử, ta đâu có làm ầm ĩ đâu, tại ta nghe nàng ho nhiều ta lo lắng nên gọi nàng dậy để uống nước cho đỡ thôi mà, nương tử nghi oan cho phu quân rồi...gương mặt lúc này Tước Thiên làm như sắp khóc, Dạ Yến nhìn phu quân của mình như thế không thể nhịn cười được, mà bật ra tiếng cười nhẹ, tay đưa lên ôm cổ hắn, đưa môi của mình hôn lên môi phu quân, đầu lưỡi liếm láp cánh môi gợi cảm của hắn mà liếm láp,
Tước Thiên bị nương tử hôn bất ngờ, chợt đứng hình mặt cho nàng làm loạn trên môi mình, hôn đã thỏa mãn Dạ Yến dừng lại, nàng cười tươi nhìn phu quân còn đơ người chưa tỉnh mà lên tiếng nói, chàng lấy nước cho thiếp uống với, thiếp khác quá phu quân, Tước Thiên khi nghe nương tử nói là khác nước, và tay nàng lay nhẹ người mình, lúc ấy hắn mới chợt tỉnh, vâng để ta lấy nước cho nàng...nàng ngồi đợi ta...nhanh chân đi đến bàn trà, gót đầy chén trà, mang đến bên giường, nhẹ nhàng bồi nương tử uống, uống hết chén trà Tước Thiên cầm lấy chén thuốc mà Kỳ Lôi mang đến lúc nãy, đưa qua Dạ Yến, nàng uống thuốc đi cho mau khỏe,
Dạ Yến cười tươi nhận lấy chén thuốc đưa lên miệng, một hơi uống hết cả, Tước Thiên thật yêu thương dùng khăn lau đi vết thuốc còn dính trên môi nương tử, hôn lên trán nàng thật ôn nhu âu yếm.
/116
|