Lúc này tại giang nhà gỗ bên xường núi, ánh trăng chiếu sáng vào nhà,càng làm cho căn nhà thêm phần đẹp mắt.
_Kỳ Lôi chân bước nhẹ vào bên trong, đi thẳng vào sương phòng, mắt hắn nhìn thấy nương tử đang nằm ngủ trên giường lớn, còn cái giường nhỏ nằm góc kia Bạch Mộ Nghiêm hắn đang ngủ say.
_Kỳ Lôi nhẹ nhàng trèo lên giường lớn hai cánh tay vòng qua ôm cả người nàng kéo vào trong lòng hắn,đắp chăn lên cho cả hai, mắt hắn cũng mệt mỏi khép lại, đi vào giấc mộng đẹp.
_Bạch Mộ Nghiêm bấy giờ mới mở mắt, hắn nhìn sang phía hai thân ảnh đang ôm nhau ngủ,trong lòng có một nỗi chua xót, nhưng hắn nghĩ: nếu muốn được bên nàng, có được tình cảm của nàng, thì phải chấp nhận những chuyện này, hắn tin rằng sẽ có một ngày hắn cũng được ôm nàng cùng nàng sống vui vẻ đến ngày răng long tóc bạc,bỗng dưng từ xa vọng lại ba tiếng hú liên tục.
_Bạch Mộ Nghiêm biết đây là ám hiệu của Ma cung,hắn nhẹ nhàng đứng lên, tránh làm hai người kia thức giấc, bước chân về phía thư phòng của mình, tay hắn xoay nhẹ cái móc áo trên tường, cái cửa nhỏ dính với kệ sách mở ra,Mộ Nghiêm đi vào bên trong, cửa liền tự động đóng lại.
Đường hầm dẫn thẳng đến thư sương phòng của Mộ Nghiêm tại Ma cung,Bạch Mộ Nghiêm thay y phục chĩnh tề rồi từ tốn bước ra ngoài đại sảnh, ở đây đang tề tựu đông đủ mọi người, nét mặt hắn lạnh lùng ánh mắt sắc sảo liếc ngang qua đám thủ hạ,rồi nhàn hạ ngồi xuống ghế của mình.
Cả đám thuộc hạ thấy được Vương thượng ngồi đó họ liền quỳ xuống tung hô: Thượng vương thiên tuế, Ma cung trường tồn giọng nói lạnh lẽo vang lên: đứng lên hết đi!các người có chuyện gì mà triệu kiến ta? một thủ hạ bước lên phía trước, hai tay ôm quyền nói :dạ bẩm Vương thượng nhị đường chủ bị người đã trọng thương Bạch Mộ Nghiêm nét mặt điềm tĩnh miệng khẻ nhếch mép nói:ai đã thương? Lý do bị đã thương ?.
Tên thuộc hạ cuối đầu nói:dạ ngài ấy lẻn vào phủ của đại tướng quân,hạ dược nữ nhân của tam vương gia,muốn làm chuyện mây mưa, nhưng không ngờ tam vương gia phát hiện được, liền cho người đánh ngài ấy mới ra nông nỗi này.
Sao!
_ Các người nói thật chứ? :Dạ đó là sự thật.
_Bạch Mộ Nghiêm hai bàn tay nắm lại thành quyền, nét mặt chuyển từ đỏ sang xanh,rồi từ xanh giờ thì chuyển đen thui,cả người hắn tỏa ra khí lạnh chết người ,cả đám thuộc hạ nhìn hắn nổi giận mà cả người rung rẫy, họ lại nghĩ sắp có chuyện để vận động tay chân, một tên bước ra miệng hùng hồn nói : Vương thượng xin cho phép hạ nhân kéo đến phủ tướng quân,sang bằng nơi đó để trả mối thù này cho nhị đường chủ..Rầm..lời vừa dứt một nội lực từ bàn tay của Mộ Nghiêm chưởng ra, làm tên thuộc hạ văng ra xa hơn hai thước,máu từ miệng tên thuộc hạ chảy ra.
Bạch Mộ nghiêm nhếch mép nói,làm ra chuyện bại hoại chưa đủ nhục hay sao hả? Chưa có lệnh của ta,các người dám làm ra chuyện gì, thì hậu quả các người cũng biết rồi đấy,lời vừa dứt làm cả chánh điện Ma cung mọi người đều hoãng sợ, họ đã biết vì sao Vương thượng lại tức giận như vậy rồi.
_Mộ Nghiêm lên giọng hỏi:nhị đường chủ hắn giờ đâu rồi? Nghe Vương thượng hỏi tất cả đồng loạt trả lời : dạ trong sương phòng, vứt dứt lời, một thân ảnh của Mộ Nghiêm đã biến mất khỏi điện, làm mọi người một lần nữa giật mình,ai cũng tự hiểu,lần này nhị đường chủ gặp hạn lớn rồi.
Tại sương phòng của nhị đường chủ Dương Túc Khanh,Bạch Mộ Nghiêm đạp cửa bước vào mắt nhìn biểu đệ nằm trên giường, hắn nhớ đến Uyên Nghi nàng đã rất đau khổ vì bị người hạ dược, và vì phải giải dược mà nàng mất đi cái quý nhất của nữ nhân, đến bây giờ nàng cũng không dám nhận lời yêu thương của hắn thố lộ, chỉ vì nàng đã thất thân với người, cũng do tên xúc sanh này mà ra cả.
Bước đến gần bên giường Mộ Nghiêm lên tiếng nói : ngươi đã làm ra chuyện tồi tệ như vậy, mặt mũi của Ma cung này vì hành động của ngươi mà mất hết, từ nay về sau Ma cung với ngươi không còn liên quan, ngươi trở lại gia trang đi,ta vì cô cô mà không phế bỏ võ công của ngươi, như vậy ta đã trọn tình huynh đệ với ngươi rồi, dưởng thương khỏe ngươi rời đi đi, ta không muốn thấy mặt ngươi nữa.
Dứt lời Mộ Nghiêm quay lưng rời khỏi phòng, không để cho người kia nói được lời nào , Túc Khanh hắn rất hiểu tính đại huynh,nên đành im lặng mà chấp nhận thôi.
Bạch Mộ Nghiêm giải quyết xong việc trong Ma cung hắn liền đi vào sương phòng, đi trở lại đường hầm mà về lại nhà gỗ, về đến đi vào sương phòng hai người kia vẫn còn ngủ say, hắn cũng nằm lên giường nhắm mắt ngủ.
_Kỳ Lôi chân bước nhẹ vào bên trong, đi thẳng vào sương phòng, mắt hắn nhìn thấy nương tử đang nằm ngủ trên giường lớn, còn cái giường nhỏ nằm góc kia Bạch Mộ Nghiêm hắn đang ngủ say.
_Kỳ Lôi nhẹ nhàng trèo lên giường lớn hai cánh tay vòng qua ôm cả người nàng kéo vào trong lòng hắn,đắp chăn lên cho cả hai, mắt hắn cũng mệt mỏi khép lại, đi vào giấc mộng đẹp.
_Bạch Mộ Nghiêm bấy giờ mới mở mắt, hắn nhìn sang phía hai thân ảnh đang ôm nhau ngủ,trong lòng có một nỗi chua xót, nhưng hắn nghĩ: nếu muốn được bên nàng, có được tình cảm của nàng, thì phải chấp nhận những chuyện này, hắn tin rằng sẽ có một ngày hắn cũng được ôm nàng cùng nàng sống vui vẻ đến ngày răng long tóc bạc,bỗng dưng từ xa vọng lại ba tiếng hú liên tục.
_Bạch Mộ Nghiêm biết đây là ám hiệu của Ma cung,hắn nhẹ nhàng đứng lên, tránh làm hai người kia thức giấc, bước chân về phía thư phòng của mình, tay hắn xoay nhẹ cái móc áo trên tường, cái cửa nhỏ dính với kệ sách mở ra,Mộ Nghiêm đi vào bên trong, cửa liền tự động đóng lại.
Đường hầm dẫn thẳng đến thư sương phòng của Mộ Nghiêm tại Ma cung,Bạch Mộ Nghiêm thay y phục chĩnh tề rồi từ tốn bước ra ngoài đại sảnh, ở đây đang tề tựu đông đủ mọi người, nét mặt hắn lạnh lùng ánh mắt sắc sảo liếc ngang qua đám thủ hạ,rồi nhàn hạ ngồi xuống ghế của mình.
Cả đám thuộc hạ thấy được Vương thượng ngồi đó họ liền quỳ xuống tung hô: Thượng vương thiên tuế, Ma cung trường tồn giọng nói lạnh lẽo vang lên: đứng lên hết đi!các người có chuyện gì mà triệu kiến ta? một thủ hạ bước lên phía trước, hai tay ôm quyền nói :dạ bẩm Vương thượng nhị đường chủ bị người đã trọng thương Bạch Mộ Nghiêm nét mặt điềm tĩnh miệng khẻ nhếch mép nói:ai đã thương? Lý do bị đã thương ?.
Tên thuộc hạ cuối đầu nói:dạ ngài ấy lẻn vào phủ của đại tướng quân,hạ dược nữ nhân của tam vương gia,muốn làm chuyện mây mưa, nhưng không ngờ tam vương gia phát hiện được, liền cho người đánh ngài ấy mới ra nông nỗi này.
Sao!
_ Các người nói thật chứ? :Dạ đó là sự thật.
_Bạch Mộ Nghiêm hai bàn tay nắm lại thành quyền, nét mặt chuyển từ đỏ sang xanh,rồi từ xanh giờ thì chuyển đen thui,cả người hắn tỏa ra khí lạnh chết người ,cả đám thuộc hạ nhìn hắn nổi giận mà cả người rung rẫy, họ lại nghĩ sắp có chuyện để vận động tay chân, một tên bước ra miệng hùng hồn nói : Vương thượng xin cho phép hạ nhân kéo đến phủ tướng quân,sang bằng nơi đó để trả mối thù này cho nhị đường chủ..Rầm..lời vừa dứt một nội lực từ bàn tay của Mộ Nghiêm chưởng ra, làm tên thuộc hạ văng ra xa hơn hai thước,máu từ miệng tên thuộc hạ chảy ra.
Bạch Mộ nghiêm nhếch mép nói,làm ra chuyện bại hoại chưa đủ nhục hay sao hả? Chưa có lệnh của ta,các người dám làm ra chuyện gì, thì hậu quả các người cũng biết rồi đấy,lời vừa dứt làm cả chánh điện Ma cung mọi người đều hoãng sợ, họ đã biết vì sao Vương thượng lại tức giận như vậy rồi.
_Mộ Nghiêm lên giọng hỏi:nhị đường chủ hắn giờ đâu rồi? Nghe Vương thượng hỏi tất cả đồng loạt trả lời : dạ trong sương phòng, vứt dứt lời, một thân ảnh của Mộ Nghiêm đã biến mất khỏi điện, làm mọi người một lần nữa giật mình,ai cũng tự hiểu,lần này nhị đường chủ gặp hạn lớn rồi.
Tại sương phòng của nhị đường chủ Dương Túc Khanh,Bạch Mộ Nghiêm đạp cửa bước vào mắt nhìn biểu đệ nằm trên giường, hắn nhớ đến Uyên Nghi nàng đã rất đau khổ vì bị người hạ dược, và vì phải giải dược mà nàng mất đi cái quý nhất của nữ nhân, đến bây giờ nàng cũng không dám nhận lời yêu thương của hắn thố lộ, chỉ vì nàng đã thất thân với người, cũng do tên xúc sanh này mà ra cả.
Bước đến gần bên giường Mộ Nghiêm lên tiếng nói : ngươi đã làm ra chuyện tồi tệ như vậy, mặt mũi của Ma cung này vì hành động của ngươi mà mất hết, từ nay về sau Ma cung với ngươi không còn liên quan, ngươi trở lại gia trang đi,ta vì cô cô mà không phế bỏ võ công của ngươi, như vậy ta đã trọn tình huynh đệ với ngươi rồi, dưởng thương khỏe ngươi rời đi đi, ta không muốn thấy mặt ngươi nữa.
Dứt lời Mộ Nghiêm quay lưng rời khỏi phòng, không để cho người kia nói được lời nào , Túc Khanh hắn rất hiểu tính đại huynh,nên đành im lặng mà chấp nhận thôi.
Bạch Mộ Nghiêm giải quyết xong việc trong Ma cung hắn liền đi vào sương phòng, đi trở lại đường hầm mà về lại nhà gỗ, về đến đi vào sương phòng hai người kia vẫn còn ngủ say, hắn cũng nằm lên giường nhắm mắt ngủ.
/116
|