Xuyên Không Ta Gặp Tên Háo Sắc

Chương 10 - Đánh Nhau

/34


Không bao lâu sau, Mai Siêu Phong bước vào.

Âu Dương Khắc nhìn kỹ mặt mũi, diện mạo bà cực kỳ quái dị, khiến hắn nhìn thấy không lạnh mà run. Hắn thầm nói với Tiểu Lục:

– Người này xem ra sống mà như đã chết.

Cô khẽ thở dài, nghĩ thầm: “Cũng đúng, chẳng những bị mù hai mắt, cả nam nhân mình yêu nhất cũng đã chết, xem như là mất hết tất cả rồi, nếu không phải vì muốn trả thù hẳn bà ta đã theo phu quân rồi”

Âu Dương Khắc định thần, chỉ thấy Mai Siêu Phong từng bước từng bước tiến tới, biết bà ta một khi đã xuất thủ thì hung dữ tàn độc vô cùng, nghĩ thầm phải tiên phát chế nhân, tay trái ra hiệu, ba hán tử đuổi rắn huýt một hồi còi, bầy rắn ồ ạt tràn lên. Tám cô gái áo trắng vẫn ngồi yên bất động, bầy rắn vòng qua người họ tràn lên phía trước.

Mai Siêu Phong nghe tiếng bầy rắn trườn lên, biết ngay là có vô số rắn rết, lập tức đề khí nhảy ra ngoài mấy trượng. Các hán tử xua rắn vung sào dài lên, hàng ngàn hàng vạn con rắn xanh tản ra khắp đồng khắp núi.

Bà ta chợt xoay người, rút trong lưng ra một ngọn trường tiên chớp ánh bạc múa lên bảo vệ toàn thân, chỉ trong khoảng uống cạn một tuần trà, chung quanh Mai Siêu Phong đều đã bị rắn độc vây kín. Có mấy con rắn bị tiếng sáo thôi thúc tiến lên quá gần, bị kình phong trên ngọn roi của y thị đánh trúng, lập tức bắn ra.

Âu Dương Khắc cao giọng gọi:

– Mai tiền bối, ta cũng không cần lấy mạng của ngươi, ngươi đưa Cửu âm chân kinh ra đây, công tử gia sẽ tha ngươi về.

Lâm Tiểu thầm nghĩ: “Hắn ở Triệu vương phủ không quá hai ngày sau lại biết bà ta có Cửu âm chân kinh”. Âu Dương Khắc ghé tai Tiểu Lục nói:

– Nếu có thể lấy được chân kinh mà thúc phụ thiên phương bách kế chưa lấy được hai tay dâng lên thì lão nhân gia người sẽ vô cùng mừng rỡ. Lúc đó, ta sẽ nhắc đến chuyện hôn sự, hẳn người sẽ cho ta lấy nàng.

Cô nghe xong, đánh vào vai hắn một cái rõ đau, nói:

– Ai thèm lấy ngươi.

– Hai người các ngươi nói chuyện yêu đương đủ chưa.

Mai Siêu Phong vừa nói vừa chống lại bọn rắn, dưới ánh trăng sáng dệt thành hàng ngàn vòng ngân quang. Âu Dương Khắc kêu lên:

– Ngươi có sức thì cứ múa thêm một giờ nữa, ta chờ ngươi đến sáng xem ngươi có chịu nổi không.

Mai Siêu Phong thầm lo sợ, nghĩ cách thoát thân, nhưng nghiêng tai nghe ngóng thì bốn phía đều có tiếng rắn,

Âu Dương Khắc ngồi cạnh Tiểu Lục, tự đắc nói:

– Mai đại tỷ, bộ kinh thư ấy của ngươi vốn là ăn trộm mà có, hai mươi năm nay cũng đã thấu hiểu rồi, còn liều chết giữ lấy mớ giấy nát ấy làm gì? Ngươi cho ta mượn xem, chúng ta đổi kẻ thù làm bạn bè.

Mai Siêu Phong nói:

– Nếu vậy trước hết ngươi hãy triệt thoái xà trận đi.

Âu Dương Khắc cười nói:

– Ngươi cứ ném chân kinh ra trước đã.

– Được, bà cô nhà ngươi nhận thua, ngươi tới đây mà lấy.

Âu Dương Khắc nói:

– Ngươi ném ra đây.

Mai Siêu Phong kêu lên:

– Đón lấy!

Bà ta bắn ám khí về phía hai người, Âu Dương Khắc vội đẩy Tiểu Lục ra, nếu không nó đã bay hẳn vào đầu cô. Tiểu Lục rủa thầm: “Đáng ghét, là hắn gây sự với ngươi, sao không nhắm vào hắn, lại nhắm vào ta.”

Nhìn lại, Tiểu Lục thấy hai xác nữ nhân nằm đó, thật đáng thương. Nhưng hắn chẳng mảy may quan tâm, cất giọng:

– Con yêu phụ giỏi lắm, ta sẽ cho ngươi sống không được chết không xong.

Tiểu Lục nghe câu nói mà lạnh cả người, “Mạng người với hắn rẻ mạt thế ư!”

Hắn quay lại bảo cô lùi ra xa, tìm chỗ nấp, còn bản thân thì đáp xuống đất.

Mai Siêu Phong phát ra ba ngọn Vô ảnh đinh, thế như điện chớp nhưng Âu Dương công tử vẫn tránh được, Mai Siêu Phong nói:

– Quả nhiên là công phu cao cường

Cả hai đánh nhau đến lúc ánh trăng dần dần nghiêng về phía tây. Mai Siêu Phong mất dần sức lực, Âu Dương Khắc mừng thầm, xua rắn tràn lên, từng bước từng bước tiến sát tới, nhưng cũng sợ Mai Siêu Phong liều mạng bất khuất, lúc lâm tử sẽ hủy diệt chân thư nên lúc ấy ngưng thần chú mục, chỉ chờ lúc khẩn cấp sẽ vọt tới cướp kinh. Tai nghe vòng rắn càng lúc càng vây chặt. Mai Siêu Phong đưa tay vào bọc mò lấy Cửu âm chân kinh, thần sắc thê thảm, hạ giọng mắng:

– Ta đại thù chưa trả, không ngờ đêm nay lại phải mất mạng vì đám rắn độc của thằng tiểu tử thối tha này.

Đột nhiên trên không có một tràng tiếng sáo trong trẻo nhu hòa như đàn cầm khánh ngọc vang lên, dìu dặt du dương, mọi người đều giật nảy mình. Âu Dương Khắc ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy quái nhân áo xanh ngồi trên ngọn một cây tùng cầm ngọc tiêu đang thổi.

Âu Dương Khắc thầm ngạc nhiên, ánh mắt của mình xưa nay vốn rất sắc bén mà dưới ánh trăng sáng vằng vặc thế này lại không biết y nhảy lên ngọn tùng lúc nào. Lại thấy ngọn tùng lắc lư trong gió mà y ngồi trên lại vô cùng vững vàng, mình từ nhỏ đã theo thúc phụ khổ luyện khinh công, nhưng muốn ngồi trên ngọn cây như y chỉ e luyện thêm hai mươi năm nữa cũng chưa được, chẳng lẽ trên đời có ma quỷ thật sao?

Hắn lập tức bay lên cạnh Lâm Tiểu Lục, thấy hắn đang suy nghĩ. Cô lên tiếng:

– Ngốc trên đời này làm sao có ma quỷ, ta nghĩ là cao thủ rồi.

Lúc ấy tiếng tiêu liên miên bất tuyệt làm cô đờ người, cảm thấy mơ màng rồi ngã người, mơ màng nhận thấy mình đang tựa vai vào ai đó, rồi không biết gì nữa.


/34

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status