Trở về phòng đã lâu nhưng vẫn chưa thấy Âu Dương Khắc về, Lâm Tiểu Lục hơi lo lắng. Nhưng chợt nghĩ, cô việc gì phải lo cho hắn, hắn võ công cao lại là cháu của Âu Dương Phong, cho dù là chuyện tối qua, Đông Tà cũng sẽ không chấp nhất với hắn. Nghĩ thế, Tiểu Lục đứng dậy, ra sân luyện kiếm. Đang luyện giữa chừng bỗng có một bóng người áo trắng bay tới, không ai khác ngoài Âu Dương thiếu chủ đây. Hắn nhìn cô, khẽ cười:
– Có muốn luyện võ cùng ta không, gấu trúc.
– Được thôi. Nhưng ta nói trước ta không phải Mục Niệm Từ, ngươi không phải Dương Khang.
Biết cô đang nhắc chuyện tỷ võ chiêu thân của Mục cô nương, hắn khẽ cười:
– Ta biết, chuyện chúng ta là khác, ta tin ta sẽ thắng.
– Vậy sao!
Nói xong, Tiểu Lục cứ thế mà hướng kiếm thẳng về phía đối phương, người kia không một chiêu đánh trả. Cứ thế ở giữa sân có một đôi nam nữ, một người cứ tấn, một người cứ thủ. Người biết thì nói hai người này đang luyện võ, kẻ không biết lại nói Âu Dương công tử đây hẳn đã ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, nên mới bị nữ nhân mình đuổi giết. Kỳ thực công tử này thích lời nói của kẻ không biết hơn, còn Tiểu Lục không để ý gì chung quanh, cứ tấn và tấn. Bất thình lình, Âu Dương Khắc xoay một cái, đã áp sát vào lưng cô, lấy tay mình thu kiếm, đầu tựa vào vai cô, thì thầm:
– Ta nói kiếm pháp của nàng có quá nhiều chỗ hở, biết tấn mà không biết thủ, gặp kẻ gian xảo sẽ rất nguy hiểm.
– Ta thấy kẻ gian xảo nhất chính là ngươi.
Tiểu Lục định dùng khủy tay để thúc vai hắn, nhưng vừa đó đã bị hắn dùng quạt ngăn lại, không nhúc nhích được, cô nói:
– Định giở trò lưu manh gì.
– Ta nào có ý đó, chỉ là thấy chuyện này khá cơ mật nên mới làm vậy.
– Vậy sao còn chưa buông ta ra!
– Một lát nữa đi, nàng có biết hôm qua nàng làm ta toát mồ hôi không, nếu nàng xảy ra chuyện gì, ta…
Lời nói này không biết có dễ nghe không, mạng của cô là mạng vậy mạng của Mai Siêu Phong không phải là mạng sao. Chỉ vì Cửu âm chân kinh để làm quà cho thúc phụ mà bày xà trận. Nhưng không hiểu sao, hắn lại coi trọng cô đến vậy. Tiểu Lục cứ ngẩn người suy nghĩ: “rốt cuộc hắn là loại người nào?”
Đám nữ nhân nhìn họ, khẽ thở dài, bảo nhau:
– Cuối cùng, công tử cũng đã biết yêu thật lòng rồi.
Nhân ngày đẹp trời, Âu Dương Khắc cùng Lâm Tiểu Lục thả thuyền trên Thái Hồ. Âu Dương công tử có nhã hứng, mang đàn tranh ra đánh. Phải nói thiếu chủ Bạch Đà thực sự rất tài hoa, sáo cũng biết thổi, đàn cũng biết đánh chỉ đáng tiếc hắn lại là Âu Dương Khắc. Biết cô đang nhìn, hắn liền hỏi:
– Nàng thích bài nào, ta sẽ đánh.
– Bài nào cũng được nhưng vui tý, đừng ai oán quá. Mà sao người không rủ ta hòa tấu.
Âu Dương Khắc thư thả chuyển bài, bình thản nói:
– Ta đang giúp nàng xấu che tốt khoe.
Tiểu Lục liếc nhìn hắn, kỳ thực cô rất muốn đạp hắn xuống nước nhưng trên thuyền này toàn là người của hắn. Cô không dại. Bất chợt nhớ tới câu thơ Hoàng Dung từng ngâm ở đây, cô quay sang hỏi:
– Này ngươi có biết Phạm Lãi, Tây Thi không?
– Biết, ta từng nghe nói.
– Ta không thích Phạm Lãi, vì muốn phục quốc mà dâng nữ nhân mình cho kẻ khác. Ai nói y vì nước mà dẹp tình riêng, ai nói y là bậc trượng phu ta thấy y là kẻ vô tình, không tim, không đáng mặt đàn ông.
Nghe vậy Âu Dương công tử chợt ngưng đàn, mỉm cười nói:
– Không ngờ đệ tử Toàn Chân lại dám nói vậy, trước nay ta biết nàng đặc biệt không ngờ lại đặc biệt đến vậy.
– Nói ta lạ đời thì nói thẳng đi.
Nhìn gương mặt khó chịu của cô, hắn nói tiếp:
– Ta lại thấy y là kẻ ngốc không biết trân trọng người bên cạnh, lại là kẻ vô dụng, người bên cạnh còn không bảo vệ được, nói gì là giang sơn xã tất.
Tiểu Lục ngây người, lời này cô cũng từng nghĩ nhưng không dám nói. Hắn lại cười ranh mãnh, tiếp lời:
– Nàng yên tâm, ta không phải con người như vậy. Thứ bên cạnh ta, ta sẽ trân trọng, kẻ nào dám cướp, ta sẽ cho hắn ăn quả đắng.
Lời này nghe bỡn cợt nhưng lại cực kỳ nghiêm nghị như khẳng định điều gì.
Dạo chơi Thái Hồ mấy ngày, cuối cùng Âu Dương Khắc cùng Lâm Tiểu Lục đi tiếp hành trình hướng về Bắc Kinh. Đã nhiều lần cô tìm cách thoát khỏi hắn nhưng không thể. Lúc nào cũng hắn hoặc đám tỳ nữ đi theo, với lý do sợ cô bị bắt. Nhưng Mai Siêu Phong bây giờ chẳng phải lo đi làm nhiệm vụ do Hoàng Dược Sư giao cho sao, hơi đâu mà bắt cô, làm như trên đời này chỉ có cô là người bà ta muốn bắt về luyện công. Đó chẳng qua là chỉ viện lý do để canh chừng cô thôi. Cho nên Tiểu Lục đành ngậm ngùi theo tên hái hoa tặc này tới Bắc Kinh. Trên đường đi, thấy cô không vui, Âu Dương Khắc kiếm chuyện nói:
– Lần trước nàng nói với ta nàng xuống núi, đến Bắc Kinh là để thăm quê, lần này đến đó chứ.
– Làng ta nằm gần chỗ ngươi đòi tính xổ ta đó. Nếu không phải tại ngươi, ta căn bản đã về làng lâu rồi.
Thấy cô nương này nhắc tới chuyện xưa làm hắn không khỏi bật cười, nếu đã nhắc tới thì hắn cũng nói luôn:
– Nhưng cô là người động thủ với ta trước mà.
– Không lẽ ta phải đợi ngươi ra tay à.
– Vậy ai là người lôi ta xuống vực.
Tiểu Lục trừng mắt nhìn hắn đáp lại:
– Chỉ là ta muốn mượn lực ngươi kéo ta lên thôi, ai dè ngươi đứng như khúc gỗ nên mới… Cũng tại ngươi thôi, ai bảo ngươi dồn ta vào đường cùng.
– Được rồi, ta sai.
Âu Dương Khắc vừa nói vừa cười, tỏ vẻ biết lỗi. Tiểu Lục lại hỏi:
– Lần trước một mình ngươi ở Quy Vân trang đã xảy ra chuyện gì?
– Có muốn luyện võ cùng ta không, gấu trúc.
– Được thôi. Nhưng ta nói trước ta không phải Mục Niệm Từ, ngươi không phải Dương Khang.
Biết cô đang nhắc chuyện tỷ võ chiêu thân của Mục cô nương, hắn khẽ cười:
– Ta biết, chuyện chúng ta là khác, ta tin ta sẽ thắng.
– Vậy sao!
Nói xong, Tiểu Lục cứ thế mà hướng kiếm thẳng về phía đối phương, người kia không một chiêu đánh trả. Cứ thế ở giữa sân có một đôi nam nữ, một người cứ tấn, một người cứ thủ. Người biết thì nói hai người này đang luyện võ, kẻ không biết lại nói Âu Dương công tử đây hẳn đã ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, nên mới bị nữ nhân mình đuổi giết. Kỳ thực công tử này thích lời nói của kẻ không biết hơn, còn Tiểu Lục không để ý gì chung quanh, cứ tấn và tấn. Bất thình lình, Âu Dương Khắc xoay một cái, đã áp sát vào lưng cô, lấy tay mình thu kiếm, đầu tựa vào vai cô, thì thầm:
– Ta nói kiếm pháp của nàng có quá nhiều chỗ hở, biết tấn mà không biết thủ, gặp kẻ gian xảo sẽ rất nguy hiểm.
– Ta thấy kẻ gian xảo nhất chính là ngươi.
Tiểu Lục định dùng khủy tay để thúc vai hắn, nhưng vừa đó đã bị hắn dùng quạt ngăn lại, không nhúc nhích được, cô nói:
– Định giở trò lưu manh gì.
– Ta nào có ý đó, chỉ là thấy chuyện này khá cơ mật nên mới làm vậy.
– Vậy sao còn chưa buông ta ra!
– Một lát nữa đi, nàng có biết hôm qua nàng làm ta toát mồ hôi không, nếu nàng xảy ra chuyện gì, ta…
Lời nói này không biết có dễ nghe không, mạng của cô là mạng vậy mạng của Mai Siêu Phong không phải là mạng sao. Chỉ vì Cửu âm chân kinh để làm quà cho thúc phụ mà bày xà trận. Nhưng không hiểu sao, hắn lại coi trọng cô đến vậy. Tiểu Lục cứ ngẩn người suy nghĩ: “rốt cuộc hắn là loại người nào?”
Đám nữ nhân nhìn họ, khẽ thở dài, bảo nhau:
– Cuối cùng, công tử cũng đã biết yêu thật lòng rồi.
Nhân ngày đẹp trời, Âu Dương Khắc cùng Lâm Tiểu Lục thả thuyền trên Thái Hồ. Âu Dương công tử có nhã hứng, mang đàn tranh ra đánh. Phải nói thiếu chủ Bạch Đà thực sự rất tài hoa, sáo cũng biết thổi, đàn cũng biết đánh chỉ đáng tiếc hắn lại là Âu Dương Khắc. Biết cô đang nhìn, hắn liền hỏi:
– Nàng thích bài nào, ta sẽ đánh.
– Bài nào cũng được nhưng vui tý, đừng ai oán quá. Mà sao người không rủ ta hòa tấu.
Âu Dương Khắc thư thả chuyển bài, bình thản nói:
– Ta đang giúp nàng xấu che tốt khoe.
Tiểu Lục liếc nhìn hắn, kỳ thực cô rất muốn đạp hắn xuống nước nhưng trên thuyền này toàn là người của hắn. Cô không dại. Bất chợt nhớ tới câu thơ Hoàng Dung từng ngâm ở đây, cô quay sang hỏi:
– Này ngươi có biết Phạm Lãi, Tây Thi không?
– Biết, ta từng nghe nói.
– Ta không thích Phạm Lãi, vì muốn phục quốc mà dâng nữ nhân mình cho kẻ khác. Ai nói y vì nước mà dẹp tình riêng, ai nói y là bậc trượng phu ta thấy y là kẻ vô tình, không tim, không đáng mặt đàn ông.
Nghe vậy Âu Dương công tử chợt ngưng đàn, mỉm cười nói:
– Không ngờ đệ tử Toàn Chân lại dám nói vậy, trước nay ta biết nàng đặc biệt không ngờ lại đặc biệt đến vậy.
– Nói ta lạ đời thì nói thẳng đi.
Nhìn gương mặt khó chịu của cô, hắn nói tiếp:
– Ta lại thấy y là kẻ ngốc không biết trân trọng người bên cạnh, lại là kẻ vô dụng, người bên cạnh còn không bảo vệ được, nói gì là giang sơn xã tất.
Tiểu Lục ngây người, lời này cô cũng từng nghĩ nhưng không dám nói. Hắn lại cười ranh mãnh, tiếp lời:
– Nàng yên tâm, ta không phải con người như vậy. Thứ bên cạnh ta, ta sẽ trân trọng, kẻ nào dám cướp, ta sẽ cho hắn ăn quả đắng.
Lời này nghe bỡn cợt nhưng lại cực kỳ nghiêm nghị như khẳng định điều gì.
Dạo chơi Thái Hồ mấy ngày, cuối cùng Âu Dương Khắc cùng Lâm Tiểu Lục đi tiếp hành trình hướng về Bắc Kinh. Đã nhiều lần cô tìm cách thoát khỏi hắn nhưng không thể. Lúc nào cũng hắn hoặc đám tỳ nữ đi theo, với lý do sợ cô bị bắt. Nhưng Mai Siêu Phong bây giờ chẳng phải lo đi làm nhiệm vụ do Hoàng Dược Sư giao cho sao, hơi đâu mà bắt cô, làm như trên đời này chỉ có cô là người bà ta muốn bắt về luyện công. Đó chẳng qua là chỉ viện lý do để canh chừng cô thôi. Cho nên Tiểu Lục đành ngậm ngùi theo tên hái hoa tặc này tới Bắc Kinh. Trên đường đi, thấy cô không vui, Âu Dương Khắc kiếm chuyện nói:
– Lần trước nàng nói với ta nàng xuống núi, đến Bắc Kinh là để thăm quê, lần này đến đó chứ.
– Làng ta nằm gần chỗ ngươi đòi tính xổ ta đó. Nếu không phải tại ngươi, ta căn bản đã về làng lâu rồi.
Thấy cô nương này nhắc tới chuyện xưa làm hắn không khỏi bật cười, nếu đã nhắc tới thì hắn cũng nói luôn:
– Nhưng cô là người động thủ với ta trước mà.
– Không lẽ ta phải đợi ngươi ra tay à.
– Vậy ai là người lôi ta xuống vực.
Tiểu Lục trừng mắt nhìn hắn đáp lại:
– Chỉ là ta muốn mượn lực ngươi kéo ta lên thôi, ai dè ngươi đứng như khúc gỗ nên mới… Cũng tại ngươi thôi, ai bảo ngươi dồn ta vào đường cùng.
– Được rồi, ta sai.
Âu Dương Khắc vừa nói vừa cười, tỏ vẻ biết lỗi. Tiểu Lục lại hỏi:
– Lần trước một mình ngươi ở Quy Vân trang đã xảy ra chuyện gì?
/34
|