Quay người lại, thì ra là cặp đôi Tĩnh Dung. Âu Dương Khắc thấy vậy liền cất tiếng chào:
– Các vị lâu rồi không gặp.
Hoàng Dung nhìn về hướng Tiểu Lục cười nói:
– Cô nương đây hẳn là Lâm Tiểu Lục rồi!
Quách Tĩnh bất ngờ:
– Dung nhi sao muội lại biết tên của cô nương này.
Nàng quay sang cười nói:
– À, vì có người lòng thầm thương trộm nhớ đến Lâm cô nương, nhưng không thể giải bày nên đem mối tương tư này kể cho muội nghe.
Âu Dương công tử lấy quạt che lại, khẽ ho một tiếng:
– Mặt trời cũng đang đứng nắng, ta nghĩ chúng ta nên tìm chỗ ngồi xuống rồi hãy nói chuyện.
Hoàng cô nương giảo hoạt nhìn Âu Dương Khắc, cười nói:
– Cũng được, trời nắng như thế này, đứng đây không khéo lại đỏ mặt hết.
Vào quán nước, Tiểu ngồi cạnh Âu Dương Khắc, đối diện với Quách Tĩnh, Hoàng Dung. Thấy được ánh mắt có phần khó chịu, tức giận của Quách đại hiệp hướng về Âu Dương Khắc, Tiểu Lục hiểu chuyện, nói:
– Mấy ngày nay ta ở cùng sư thúc tổ, ta có nghe người kể về ngươi. Lần trước ta có hơi lỡ lời, mong Quách thiếu hiệp đừng trách.
Quách Tĩnh sắc mặt ngỡ ngàng, hỏi lại:
– Cô nương nói Châu đại ca vẫn bình an vô sự à?
– Đương nhiên, ta gạt ngươi làm gì!
Hắn quá đổi vui mừng, từ ngày rời khỏi đảo hoang, lên thuyền Dương Khang trở về đất liền đến nay, chưa hề nhận được tin tức gì của huynh đệ kết nghĩa. Nay nghe cô nói như thế, hắn cũng nhẹ nhõm trong người, cô là đồ đệ của Toàn Chân giáo, lý nào lại nói dối hắn. Âu Dương Khắc điềm nhiên quạt, khẽ nói với Tiểu Lục: “Nàng lo ta kết oán với hắn sao”
Cô thúc vào người hắn, chửi thầm: “Cái đồ ảo tưởng, ta đâu có phải là mẹ hắn đâu mà lúc nào cũng nghĩ mình lo lắng cho hắn.” Hắn nhìn cô cười vui vẻ. Hoàng Dung nhìn thấy cặp đôi trước mắt vui vẻ như vậy, không khỏi thở dài. Thấy thế, Âu Dương công tử cất tiếng hỏi:
– Không biết khi nào tại hạ mới được uống rượu hỷ của hai người.
Lâm Tiểu Lục đang nhấp miếng trà, nghe hắn nói xong xém sặc nước. Cái tên này đúng là chẳng biết ăn nói, đụng ngay chỗ đau của Hoàng cô nương. Cô đoán hẳn Hoàng Dung đang buồn về hôn sự của Quách Tĩnh và Hoa Tranh, nhưng cô chẳng mấy quan tâm, vì thực lòng cô không thích Hoàng Dung. Bởi lẽ khi đọc truyện, cô cảm nhận được ở nàng có sự lạnh lùng, tàn nhẫn nếu như không có Quách Tĩnh, có lẽ… Huống chi nàng đã bao lần nghi ngờ Dương Quá, thiên vị Quách Phù, để ả gây bao rắc rối.
Hoàng Dung chỉ cười không đáp, Âu Dương Khắc nhận thấy có sự bất thường, liền chuyển chủ đề:
– Nghe nói Hoàng cô nương bây giờ đã trở thành Hoàng bang chủ, thật sự rất đáng chúc mừng
Hoàng Dung nâng nhẹ tách trà, nói:
– Tai mắt của công tử đây quả thật không tồi, nhất cử nhất động của ta ngươi đều biết.
Quách Tĩnh cũng nói:
– Nếu ngươi biết nhiều như vậy thì người có biết ai là kẻ bắt cóc sư phụ ta không?
Hoàng Dung nghe xong, đá vào chân Quách Tĩnh một cái, mắng:
– Tĩnh ca, sao huynh lại khai hết chuyện trong bang vậy.
Âu Dương Khắc nhếch miệng cười:
– Âu Dương Khắc ta thừa nhận không phải người tốt, nhưng chuyện này không phải ta làm. Hai vị không cần diễn kịch thăm dò tại hạ!
Hoàng Dung lắc nói:
– Hồi ở đảo hoang, huynh đã hai lần ra tay tương trợ bọn ta. Nếu huynh muốn bọn ta chết thì ngày đó đã ra tay, đâu cần đợi đến ngày hôm nay, chỉ là ta biết huynh có rất nhiều tai mắt, muốn biết chút thông tin từ huynh mà thôi.
Hoàng Dung nhìn hắn, nói tiếp:
– Kẻ bắt được Hồng bang chủ hẳn là một đại cao thủ, lẽ nào công tử không có chút hiếu kỳ nào sao?
Hắn khẽ cười, ung dung phe phẩy quạt, nói:
– Cũng có chút hứng thú nhưng ta thích làm ngư ông hơn.
Tiểu Lục nhìn hắn, thở dài, con người như hắn nếu không có lợi thì đừng hòng hắn giúp, à không, phải nói hắn là kẻ ngồi chờ thời cơ mà hưởng lợi chứ. Người như hắn còn lâu mới giúp đỡ người khác, huống chi kẻ đó là ai, hắn còn chưa biết.
Lâm Tiểu Lục ngồi đó, thầm suy nghĩ: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao lại phát sinh ra nhiều chuyện như vậy.”
Vừa lúc đó, một tên ăn mày xuất hiện, nói nhỏ gì với Hoàng Dung, rồi nàng cùng hắn và Quách Tĩnh cáo từ, rời đi. Thấy họ xuống lầu rồi, Lâm Tiểu Lục mới nói:
– Tưởng họ tốt lành gì, thì ra là để thăm dò ngươi.
– Ngay từ khi gặp họ ở phố ta đã biết rồi.
Tiểu Lục ngớ người, hỏi:
– Ngươi biết ngay từ đầu ư, vậy sao còn…
– Không lẽ nàng không phát hiện suốt đoạn đường có đệ tử cái bang theo dõi sao. Ta chỉ là muốn biết Hoàng cô nương muốn giở trò gì, nên mới nhận lời.
Hắn khẽ cười:
– Kẻ ném đá giấu tay này hoặc là muốn làm rối loạn cái bang hoặc là muốn có được Cửu âm chân kinh từ tay Quách Tĩnh. Hoặc là… Xem ra võ lâm sắp có biến, có kịch hay để xem rồi!
Cô liếc hắn một cái rồi nói:
– Này ngươi chưa nghe câu cười người hôm trước hôm sau người cười ư? Ta thấy chuyện chưa dừng lại ở đây đâu!
– Ý nàng nói là kẻ đó sẽ tiếp tục ra tay với thúc phụ hoặc gia gia!
– Thúc phụ của ai? Gia gia của ai? Ai cho ngươi gộp chung gọi bừa!
Mọi người trong quán đổ mắt nhìn hai người sau khi nghe tiếng quát của Tiểu Lục, chỉ thấy một công tử áo trắng bị nữ nhân bên cạnh đạp một phát suýt ngã xuống đất, đành lắc đầu, e dè nhìn cô. Có lẽ họ nghĩ cô đang ức hiếp… phu quân. Lão chủ quán cất tiếng:
– Hai vị à, vợ chồng có gì thì nên đóng cửa bảo nhau, đừng nên gây chuyện ở chốn đông người.
– Đa tạ đã nhắc nhở.
Hắn nói xong, cười rất tươi, lập tức dắt cô ra khỏi quán, không quên nựng nhẹ khuôn mặt của Tiểu Lục đang đỏ bừng không biết là vì giận hay vì ngượng.
– Các vị lâu rồi không gặp.
Hoàng Dung nhìn về hướng Tiểu Lục cười nói:
– Cô nương đây hẳn là Lâm Tiểu Lục rồi!
Quách Tĩnh bất ngờ:
– Dung nhi sao muội lại biết tên của cô nương này.
Nàng quay sang cười nói:
– À, vì có người lòng thầm thương trộm nhớ đến Lâm cô nương, nhưng không thể giải bày nên đem mối tương tư này kể cho muội nghe.
Âu Dương công tử lấy quạt che lại, khẽ ho một tiếng:
– Mặt trời cũng đang đứng nắng, ta nghĩ chúng ta nên tìm chỗ ngồi xuống rồi hãy nói chuyện.
Hoàng cô nương giảo hoạt nhìn Âu Dương Khắc, cười nói:
– Cũng được, trời nắng như thế này, đứng đây không khéo lại đỏ mặt hết.
Vào quán nước, Tiểu ngồi cạnh Âu Dương Khắc, đối diện với Quách Tĩnh, Hoàng Dung. Thấy được ánh mắt có phần khó chịu, tức giận của Quách đại hiệp hướng về Âu Dương Khắc, Tiểu Lục hiểu chuyện, nói:
– Mấy ngày nay ta ở cùng sư thúc tổ, ta có nghe người kể về ngươi. Lần trước ta có hơi lỡ lời, mong Quách thiếu hiệp đừng trách.
Quách Tĩnh sắc mặt ngỡ ngàng, hỏi lại:
– Cô nương nói Châu đại ca vẫn bình an vô sự à?
– Đương nhiên, ta gạt ngươi làm gì!
Hắn quá đổi vui mừng, từ ngày rời khỏi đảo hoang, lên thuyền Dương Khang trở về đất liền đến nay, chưa hề nhận được tin tức gì của huynh đệ kết nghĩa. Nay nghe cô nói như thế, hắn cũng nhẹ nhõm trong người, cô là đồ đệ của Toàn Chân giáo, lý nào lại nói dối hắn. Âu Dương Khắc điềm nhiên quạt, khẽ nói với Tiểu Lục: “Nàng lo ta kết oán với hắn sao”
Cô thúc vào người hắn, chửi thầm: “Cái đồ ảo tưởng, ta đâu có phải là mẹ hắn đâu mà lúc nào cũng nghĩ mình lo lắng cho hắn.” Hắn nhìn cô cười vui vẻ. Hoàng Dung nhìn thấy cặp đôi trước mắt vui vẻ như vậy, không khỏi thở dài. Thấy thế, Âu Dương công tử cất tiếng hỏi:
– Không biết khi nào tại hạ mới được uống rượu hỷ của hai người.
Lâm Tiểu Lục đang nhấp miếng trà, nghe hắn nói xong xém sặc nước. Cái tên này đúng là chẳng biết ăn nói, đụng ngay chỗ đau của Hoàng cô nương. Cô đoán hẳn Hoàng Dung đang buồn về hôn sự của Quách Tĩnh và Hoa Tranh, nhưng cô chẳng mấy quan tâm, vì thực lòng cô không thích Hoàng Dung. Bởi lẽ khi đọc truyện, cô cảm nhận được ở nàng có sự lạnh lùng, tàn nhẫn nếu như không có Quách Tĩnh, có lẽ… Huống chi nàng đã bao lần nghi ngờ Dương Quá, thiên vị Quách Phù, để ả gây bao rắc rối.
Hoàng Dung chỉ cười không đáp, Âu Dương Khắc nhận thấy có sự bất thường, liền chuyển chủ đề:
– Nghe nói Hoàng cô nương bây giờ đã trở thành Hoàng bang chủ, thật sự rất đáng chúc mừng
Hoàng Dung nâng nhẹ tách trà, nói:
– Tai mắt của công tử đây quả thật không tồi, nhất cử nhất động của ta ngươi đều biết.
Quách Tĩnh cũng nói:
– Nếu ngươi biết nhiều như vậy thì người có biết ai là kẻ bắt cóc sư phụ ta không?
Hoàng Dung nghe xong, đá vào chân Quách Tĩnh một cái, mắng:
– Tĩnh ca, sao huynh lại khai hết chuyện trong bang vậy.
Âu Dương Khắc nhếch miệng cười:
– Âu Dương Khắc ta thừa nhận không phải người tốt, nhưng chuyện này không phải ta làm. Hai vị không cần diễn kịch thăm dò tại hạ!
Hoàng Dung lắc nói:
– Hồi ở đảo hoang, huynh đã hai lần ra tay tương trợ bọn ta. Nếu huynh muốn bọn ta chết thì ngày đó đã ra tay, đâu cần đợi đến ngày hôm nay, chỉ là ta biết huynh có rất nhiều tai mắt, muốn biết chút thông tin từ huynh mà thôi.
Hoàng Dung nhìn hắn, nói tiếp:
– Kẻ bắt được Hồng bang chủ hẳn là một đại cao thủ, lẽ nào công tử không có chút hiếu kỳ nào sao?
Hắn khẽ cười, ung dung phe phẩy quạt, nói:
– Cũng có chút hứng thú nhưng ta thích làm ngư ông hơn.
Tiểu Lục nhìn hắn, thở dài, con người như hắn nếu không có lợi thì đừng hòng hắn giúp, à không, phải nói hắn là kẻ ngồi chờ thời cơ mà hưởng lợi chứ. Người như hắn còn lâu mới giúp đỡ người khác, huống chi kẻ đó là ai, hắn còn chưa biết.
Lâm Tiểu Lục ngồi đó, thầm suy nghĩ: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao lại phát sinh ra nhiều chuyện như vậy.”
Vừa lúc đó, một tên ăn mày xuất hiện, nói nhỏ gì với Hoàng Dung, rồi nàng cùng hắn và Quách Tĩnh cáo từ, rời đi. Thấy họ xuống lầu rồi, Lâm Tiểu Lục mới nói:
– Tưởng họ tốt lành gì, thì ra là để thăm dò ngươi.
– Ngay từ khi gặp họ ở phố ta đã biết rồi.
Tiểu Lục ngớ người, hỏi:
– Ngươi biết ngay từ đầu ư, vậy sao còn…
– Không lẽ nàng không phát hiện suốt đoạn đường có đệ tử cái bang theo dõi sao. Ta chỉ là muốn biết Hoàng cô nương muốn giở trò gì, nên mới nhận lời.
Hắn khẽ cười:
– Kẻ ném đá giấu tay này hoặc là muốn làm rối loạn cái bang hoặc là muốn có được Cửu âm chân kinh từ tay Quách Tĩnh. Hoặc là… Xem ra võ lâm sắp có biến, có kịch hay để xem rồi!
Cô liếc hắn một cái rồi nói:
– Này ngươi chưa nghe câu cười người hôm trước hôm sau người cười ư? Ta thấy chuyện chưa dừng lại ở đây đâu!
– Ý nàng nói là kẻ đó sẽ tiếp tục ra tay với thúc phụ hoặc gia gia!
– Thúc phụ của ai? Gia gia của ai? Ai cho ngươi gộp chung gọi bừa!
Mọi người trong quán đổ mắt nhìn hai người sau khi nghe tiếng quát của Tiểu Lục, chỉ thấy một công tử áo trắng bị nữ nhân bên cạnh đạp một phát suýt ngã xuống đất, đành lắc đầu, e dè nhìn cô. Có lẽ họ nghĩ cô đang ức hiếp… phu quân. Lão chủ quán cất tiếng:
– Hai vị à, vợ chồng có gì thì nên đóng cửa bảo nhau, đừng nên gây chuyện ở chốn đông người.
– Đa tạ đã nhắc nhở.
Hắn nói xong, cười rất tươi, lập tức dắt cô ra khỏi quán, không quên nựng nhẹ khuôn mặt của Tiểu Lục đang đỏ bừng không biết là vì giận hay vì ngượng.
/34
|