Chẳng bao lâu sau, Âu Dương Khắc và Lâm Tiểu Lục đã đột nhập vào, ngồi yên vị trên mái nhà xem xét sự tình. Dưới đó, là một cuộc tranh luận, một kẻ tuổi chừng ba mươi, ăn mặc ra dáng thương nhân, chắc là người trong phái sạch, lên tiếng:
– Hoàng bang chủ, hiện nay Hồng bang chủ bỗng nhiên mất tích. Bên ngoài có không ít tin đồn nói rằng chuyện này là do Hoàng Dược Sư gây ra.
Hoàng Dung cau mày nói:
– Nực cười đó là cha của ta, người sao có thể làm chuyện như vậy, huống hồ đây chỉ là tin đồn, không bằng không chứng.
Kẻ kia cười khẩy, nói:
– Nhưng giữa hai người họ xưa nay đã không hợp nhau, xảy ra mâu thuẫn, cho nên tin đồn này hoàn toàn có căn cứ.
Hoàng Dung tuổi còn trẻ, bỗng nhiên xuất hiện rồi trở thành bang chủ. Điều này khiến nhiều người trong bang trở nên bất mãn và kẻ đứng ra tranh luận là một trong số đó. Bao lâu nay hắn làm việc trong cái bang, dù không có công lao cũng có khổ lao nhưng Hồng Thất Công lại không giao chức vị bang chủ cho hắn mà giao cho nàng. Điều này khiến hắn vô cùng căm phẫn, nhưng không dám nói với Hồng bang chủ chỉ biết tận dụng cơ hội này mà lật đổ nàng.
Bằng lời lẽ của mình, hắn bắt đầu chỉ trích Hoàng Dung, bảo nàng không biết sắp xếp việc trong bang, bảo nàng không săn sóc tốt cho Hồng Thất Công… Hơn thế hắn còn bảo chính nàng là kẻ gây ra mọi rắc rối, vì khi nàng xuất hiện bao nhiêu chuyện không hay cứ ập đến. Phe cánh của hắn kịch liệt hò hét, ý đồ lật đổ nàng, tôn hắn lên làm bang chủ.
Quách Tĩnh giận dữ nói:
– Các người lấy quyền gì mà lật đổ Dung nhi, Hồng bang chủ còn chưa tìm thấy, các người còn ở đây làm loạn.
Một tên khác giọng đầy mỉa mai:
– Quách thiếu hiệp à, dù người là đệ tử của Hồng bang chủ nhưng đây là chuyện trong bang, người dù sao cũng là người ngoài.
Nghe xong, Quách Tĩnh lại càng giận dữ:
– Ngươi…
Hoàng Dung lấy tay kìm vai Quách Tĩnh lại, nói:
– Ai muốn lật đổ ta thì hỏi cây đả cẩu bổng này.
Nghe nàng nói xong, ai nấy đều giật mình, uy lực của đả cẩu bổng pháp chúng đều hiểu rất rõ nhưng kẻ cầm đầu đám nhiễu loạn này vẫn chưa chịu buông, hắn nhìn hai người kia đầy nham hiểm, nói:
– Dù võ công hai vị có cao đến mấy cũng không địch lại số đông.
Nói xong hắn đưa tay ra lệnh, Quách Tĩnh và Hoàng Dung lập tức bị bao vây. Phần vì quá bất ngờ, phần vì không thể đánh thẳng tay với đám đệ tử cái bang nên họ đã bị bắt. Tên cầm đầu kia thoáng tự đắc, đưa mắt nhìn hai người họ rồi nói:
– Hoàng Dung khôn hồn thì mau khai ra ngươi đã giấu Hồng bang chủ ở đâu, nếu không đừng trách ta không biết thương hoa tiếc ngọc.
– Ngươi dám đặt điều vu khống ta, nếu như để cha ta và sư phụ ta biết, ngươi coi như chết chắc.
– Để xem Hoàng lão tà đó có tới kịp hay không? Huống hồ chuyện hắn sát hại Châu Bá Thông, bắt cóc Hồng bang chủ coi như là kẻ thù của hai phái rồi. Ta thấy hắn lo cho mình còn chưa xong làm gì mà tới cứu con gái chứ.
Hắn tiến lại gần Hoàng Dung, nâng càm nàng lên, nói tiếp:
– Ta thấy cha con hai người sẽ gặp nhau nơi suối vàng thôi.
Quách Tĩnh đang cố vùng vẫy, thoát khỏi dây trói, nghe thấy lời nói của tên kia, hắn lập tức lên tiếng:
– Vu trưởng lão, ông đúng là ngậm máu phun người.
“Thì ra hắn họ Vu, nhưng chuyện này hình như hắn ta chỉ là con rối của người khác thôi”, trên mái nhà Tiểu Lục đã suy luận như thế. Cô quay sang, nói
– Khắc Khắc, ta thấy tốt nhất nên xuống cứu họ đi.
Bạch y công tử kia nhìn cô cười nói:
– Chẳng phải chúng ta đến đây là để xem kịch hay sao, đâu phải là cứu người.
Cô đay nghiến nhìn hắn lắc đầu, thú thật cô không thích Hoàng Dung cho lắm nói thẳng ra là có phần nào ác cảm nhưng… thấy chết không cứu, cô không làm được, Âu Dương công tử nói:
– Ta muốn dụ rắn ra khỏi hang nhưng xem ra con rắn này chưa muốn ra ngoài. Ta nghĩ hẳn nàng cũng suy nghĩ giống như ta.
Lời nói của hắn chừng như biết được tên họ Vu chỉ là tay sai vặt nhưng trùm cuối kia còn chưa lộ mặt, nếu hắn và cô xuất hiện bây giờ sẽ bức dây động rừng, nhưng không ra tay thì không được. Chợt một tiếng hét vang lên, là của Quách Tĩnh.
– Không được, ngươi không được giết Dung nhi.
Thì ra tên họ Vu đang vun đao hướng về phía Hoàng Dung, lúc con đao chỉ cách nàng một ly, một viên đá bay tay bắn vào tay hắn. Gã họ Vu giật mình, con đao đã rớt xuống, mu bàn tay hiện lên một vệt đỏ sưng tái. Đám người kia thấy thế, vội nhìn chung quanh, giờ mới biết có kẻ đột nhập. Họ Vu mặt có chút xanh, liền nói:
– Cao nhân phương nào, xin hãy xuất hiện.
Viên đá đó đích thị là của Tiểu Lục, lúc cô ra tay Âu Dương Khắc không kịp cản, hắn chỉ đành lắc đầu, kéo cô xuống cùng. Từ trên, hai người nhẹ nhàng đáp xuống, Âu Dương Khắc liếc nhìn tên cầm đầu, vung nhẹ chiết phiến, cười nói:
– Sao vậy, tưởng là Hoàng Dược Sư nên sợ đến toát mồ hôi ư?
Người kia nhìn hắn, biết không phải Hoàng đảo chủ, trong lòng đã thở phào nhưng hắn nghĩ người này xem ra không dễ đối phó.
– Ngươi… ngươi là ai, sao dám…
Âu Dương Khắc nhìn bộ dạng lo sợ của hắn, nhếch miệng cười:
– Làm ơn đi, nói năng đừng có cà lăm được không?
Tranh thủ lúc này, Tiểu Lục vội cỡ dây trói cho Quách Tĩnh, Hoàng Dung. Thấy vậy gã họ Vu vội truy hét:
– Các huynh đệ, mau xông lại bắt hai tên này lại.
– Hoàng bang chủ, hiện nay Hồng bang chủ bỗng nhiên mất tích. Bên ngoài có không ít tin đồn nói rằng chuyện này là do Hoàng Dược Sư gây ra.
Hoàng Dung cau mày nói:
– Nực cười đó là cha của ta, người sao có thể làm chuyện như vậy, huống hồ đây chỉ là tin đồn, không bằng không chứng.
Kẻ kia cười khẩy, nói:
– Nhưng giữa hai người họ xưa nay đã không hợp nhau, xảy ra mâu thuẫn, cho nên tin đồn này hoàn toàn có căn cứ.
Hoàng Dung tuổi còn trẻ, bỗng nhiên xuất hiện rồi trở thành bang chủ. Điều này khiến nhiều người trong bang trở nên bất mãn và kẻ đứng ra tranh luận là một trong số đó. Bao lâu nay hắn làm việc trong cái bang, dù không có công lao cũng có khổ lao nhưng Hồng Thất Công lại không giao chức vị bang chủ cho hắn mà giao cho nàng. Điều này khiến hắn vô cùng căm phẫn, nhưng không dám nói với Hồng bang chủ chỉ biết tận dụng cơ hội này mà lật đổ nàng.
Bằng lời lẽ của mình, hắn bắt đầu chỉ trích Hoàng Dung, bảo nàng không biết sắp xếp việc trong bang, bảo nàng không săn sóc tốt cho Hồng Thất Công… Hơn thế hắn còn bảo chính nàng là kẻ gây ra mọi rắc rối, vì khi nàng xuất hiện bao nhiêu chuyện không hay cứ ập đến. Phe cánh của hắn kịch liệt hò hét, ý đồ lật đổ nàng, tôn hắn lên làm bang chủ.
Quách Tĩnh giận dữ nói:
– Các người lấy quyền gì mà lật đổ Dung nhi, Hồng bang chủ còn chưa tìm thấy, các người còn ở đây làm loạn.
Một tên khác giọng đầy mỉa mai:
– Quách thiếu hiệp à, dù người là đệ tử của Hồng bang chủ nhưng đây là chuyện trong bang, người dù sao cũng là người ngoài.
Nghe xong, Quách Tĩnh lại càng giận dữ:
– Ngươi…
Hoàng Dung lấy tay kìm vai Quách Tĩnh lại, nói:
– Ai muốn lật đổ ta thì hỏi cây đả cẩu bổng này.
Nghe nàng nói xong, ai nấy đều giật mình, uy lực của đả cẩu bổng pháp chúng đều hiểu rất rõ nhưng kẻ cầm đầu đám nhiễu loạn này vẫn chưa chịu buông, hắn nhìn hai người kia đầy nham hiểm, nói:
– Dù võ công hai vị có cao đến mấy cũng không địch lại số đông.
Nói xong hắn đưa tay ra lệnh, Quách Tĩnh và Hoàng Dung lập tức bị bao vây. Phần vì quá bất ngờ, phần vì không thể đánh thẳng tay với đám đệ tử cái bang nên họ đã bị bắt. Tên cầm đầu kia thoáng tự đắc, đưa mắt nhìn hai người họ rồi nói:
– Hoàng Dung khôn hồn thì mau khai ra ngươi đã giấu Hồng bang chủ ở đâu, nếu không đừng trách ta không biết thương hoa tiếc ngọc.
– Ngươi dám đặt điều vu khống ta, nếu như để cha ta và sư phụ ta biết, ngươi coi như chết chắc.
– Để xem Hoàng lão tà đó có tới kịp hay không? Huống hồ chuyện hắn sát hại Châu Bá Thông, bắt cóc Hồng bang chủ coi như là kẻ thù của hai phái rồi. Ta thấy hắn lo cho mình còn chưa xong làm gì mà tới cứu con gái chứ.
Hắn tiến lại gần Hoàng Dung, nâng càm nàng lên, nói tiếp:
– Ta thấy cha con hai người sẽ gặp nhau nơi suối vàng thôi.
Quách Tĩnh đang cố vùng vẫy, thoát khỏi dây trói, nghe thấy lời nói của tên kia, hắn lập tức lên tiếng:
– Vu trưởng lão, ông đúng là ngậm máu phun người.
“Thì ra hắn họ Vu, nhưng chuyện này hình như hắn ta chỉ là con rối của người khác thôi”, trên mái nhà Tiểu Lục đã suy luận như thế. Cô quay sang, nói
– Khắc Khắc, ta thấy tốt nhất nên xuống cứu họ đi.
Bạch y công tử kia nhìn cô cười nói:
– Chẳng phải chúng ta đến đây là để xem kịch hay sao, đâu phải là cứu người.
Cô đay nghiến nhìn hắn lắc đầu, thú thật cô không thích Hoàng Dung cho lắm nói thẳng ra là có phần nào ác cảm nhưng… thấy chết không cứu, cô không làm được, Âu Dương công tử nói:
– Ta muốn dụ rắn ra khỏi hang nhưng xem ra con rắn này chưa muốn ra ngoài. Ta nghĩ hẳn nàng cũng suy nghĩ giống như ta.
Lời nói của hắn chừng như biết được tên họ Vu chỉ là tay sai vặt nhưng trùm cuối kia còn chưa lộ mặt, nếu hắn và cô xuất hiện bây giờ sẽ bức dây động rừng, nhưng không ra tay thì không được. Chợt một tiếng hét vang lên, là của Quách Tĩnh.
– Không được, ngươi không được giết Dung nhi.
Thì ra tên họ Vu đang vun đao hướng về phía Hoàng Dung, lúc con đao chỉ cách nàng một ly, một viên đá bay tay bắn vào tay hắn. Gã họ Vu giật mình, con đao đã rớt xuống, mu bàn tay hiện lên một vệt đỏ sưng tái. Đám người kia thấy thế, vội nhìn chung quanh, giờ mới biết có kẻ đột nhập. Họ Vu mặt có chút xanh, liền nói:
– Cao nhân phương nào, xin hãy xuất hiện.
Viên đá đó đích thị là của Tiểu Lục, lúc cô ra tay Âu Dương Khắc không kịp cản, hắn chỉ đành lắc đầu, kéo cô xuống cùng. Từ trên, hai người nhẹ nhàng đáp xuống, Âu Dương Khắc liếc nhìn tên cầm đầu, vung nhẹ chiết phiến, cười nói:
– Sao vậy, tưởng là Hoàng Dược Sư nên sợ đến toát mồ hôi ư?
Người kia nhìn hắn, biết không phải Hoàng đảo chủ, trong lòng đã thở phào nhưng hắn nghĩ người này xem ra không dễ đối phó.
– Ngươi… ngươi là ai, sao dám…
Âu Dương Khắc nhìn bộ dạng lo sợ của hắn, nhếch miệng cười:
– Làm ơn đi, nói năng đừng có cà lăm được không?
Tranh thủ lúc này, Tiểu Lục vội cỡ dây trói cho Quách Tĩnh, Hoàng Dung. Thấy vậy gã họ Vu vội truy hét:
– Các huynh đệ, mau xông lại bắt hai tên này lại.
/34
|