Bằng những gì cô đã được học cũng như kinh nghiệm lúc nhỏ đã từng mắc bệnh (ở hiện đại), Lâm Tiểu Lục đã đẩy lùi được căn bệnh, dân làng ai cũng gọi cô thần tiên nhưng cô không dám nhận danh xưng này. Chẳng qua việc này vừa sức với cô nên mới làm, cô hiểu rõ cách phòng và chữa bệnh nên mới làm đại phu cho họ chứ không phải tên ngốc đâm đầu vào nguy hiểm hay thánh nhân ban phát phước lành. Tiểu Lục không phải một trong hai loại người đó, cô chỉ là một bác sỹ thực tập.
Bọn quan binh cũng biết thân biết phận, đã rút đi. Nhưng nghe nói, trong thời gian cô chữa bệnh cho dân làng, có không ít kẻ nhận lệnh đốt làng diệt mầm bệnh, chỉ có điều chúng một đi không trở về, chẳng những không hoàn thành nhiệm vụ mà còn toi mạng, nguyên nhân là bị rắn độc cắn.
Tiểu Lục nghe xong, đã biết ngay tác giả là ai. Từ giã dân làng Tiểu Lục cùng Âu Dương Khắc rời đi. Theo lời dân làng, băng qua rừng trúc mất đến năm ngày sẽ đến Thái Hồ. Từ đó có thể về kinh. Nhắc đến Thái Hồ, Tiểu Lục lại nhớ đến nguyên tác, chẳng phải nơi đó tụ hội khá nhiều nhân vật cỡ lớn sao. Cô cũng muốn xem mặt cha mẹ của Dương Quá, theo truyện mà mà nói hai người này đều thuộc hàng trai xinh gái đẹp, Dương ca hẳn được hưởng gen di truyền từ hai người này. Sẵn tiện xem mặt Lục Quán Anh, hôn phu tương lai của Trình sư tỷ. Nghĩ đến hai người này, cô không quên ném cho Âu Dương tiểu độc vật một cái nhìn tia lửa đạn. Mỗi tội cho Âu Dương công tử đây, thắc mắc sáng giờ có đắc tội cô đâu. Nhưng khi nghe cô nói muốn dừng chân ở Thái Hồ, hắn cũng gật đầu, nguyện ý đi chơi cùng cô. Kỳ thực nghe xong câu nói của hắn, Lâm Tiều Lục rất muốn đốt phong long hoặc cho nguyên chén muối vào mặt hắn. Trên đời này bao nhiêu mỹ nữ sao lại muốn vây vào cô. Đùa à!
Trên đường đi, Âu Dương Khắc lại tiếp tục bài ca gấu trúc:
– Gấu trúc này nhìn thấy rừng trúc có cảm nghĩ gì không?
– Cảm nghĩ cái đầu ngươi!
– Gấu trúc có muốn luyện võ không?
– Được
– Gấu trúc hôm nay ta sẽ trổ tài nấu nướng.
– Ừ.
– Gấu trúc này ta nghe nói phong cảnh Thái Hồ rất đẹp, chúng ta đến đó chèo thuyền ra ngắm cảnh, nói cho cô biết ta đánh đàn tranh rất giỏi.
Không chịu đựng được nữa, Lâm Tiểu Lục phải hét điên lên:
– Ngươi không gọi ta là gấu trúc bộ chết à!
– Gấu trúc dễ thương mà, sau này ta vẫn gọi cô là gấu trúc, nếu muốn cô cũng có thể gọi ta là gấu trúc!
Tiểu Lục phải nói không biết kiếp trước có phóng hỏa, giết cả nhà hắn không, tại sao hắn cứ trêu chọc cô hoài. Cứ không lâu lại quay sang gọi cô là gấu trúc nhưng có điều còn kinh dị hơn nữa.
Một buổi tối trăng thanh gió mát, trong khi cô đang chuẩn bị ngủ trong một miếu hoang, thì tên háo sắc không biết đi đâu cả buổi mới trở về, không hỏi câu nào đã dùng khi công lôi cô đi, Tiểu Lục chỉ còn biết buông xuôi mặc hắn muốn mang đi đâu thì đi. Bởi thứ nhất cô không phải đối thủ của hắn, thứ hai nếu hắn muốn giở trò lưu manh thì đã làm lâu rồi không đợi tới ngày hôm nay.
Không được bao lâu hắn đưa cô đến một cánh đồng cỏ bao la, khoáng đạt. Bầu trời thì lấp lánh muôn ngàn vì sao. Xung quanh… xung quanh thì sáng rực sắc vàng của đom đóm, trong gió còn thoang thoảng mùi hoa quỳnh. Kỳ thực dù cô không phải thi nhân nhưng cũng nao lòng trước cảnh sắc nơi này. Âu Dương Khắc thấy cô hào hứng cũng vui trong lòng, bèn cất tiếng:
– Gấu trúc, à không Lâm Tiểu Lục ta thực sự đã… yêu… cô rồi!
Cái mặt của công tử đây còn đỏ hơn trái cà chua.
– Ta trước nay chưa từng nghĩ sẽ yêu bất kỳ người con gái nào, nhưng mọi thứ đã thay đổi, khi ta gặp… nàng.
Ngập ngừng một lúc hắn lại nói:
– Ta biết chỉ là ta đơn phương nhưng nàng có thể cho ta một cơ hội theo đuổi được không, ta hứa sẽ nghiêm túc không phong lưu như trước. Chúng ta cá cược đi, trong vòng một năm nếu ta không làm nàng động lòng ta sẽ trở về Tây Vực, còn nếu sau một năm nàng thừa nhận đã yêu ta, thì ta sẽ cưới nàng làm vợ. Ta sẽ lấy duy nhất một mình nàng không tơ tưởng đến bất kỳ ai, tuyệt đối không có chuyện thê thiếp.
– Những lời ta nói đều là lời thực lòng, ta thực sự rất rất yêu nàng
Tên này thật sự rất thông minh ngay khi hắn gọi Tiểu Lục bằng tiếng nàng đầu tiên, không đợi cô phản ứng, đã điểm nguyệt cô lại. Bây giờ Tiểu Lục chỉ có hai lựa chọn một chết, hai nhận lời cá cược. Cô đương nhiên muốn giữ mạng nên gật đầu. Hắn vui vẻ giải nguyệt cho cô, cảnh đẹp trước mắt không thể bỏ phí, cô lại quay sang ngắm sao, chạy khắp cánh đồng bắt đom đóm.
Âu Dương Khắc đứng đó ngắm nhìn thân ảnh của tiểu nha đầu họ Lâm chẳng khác nào đứa con nít. Nhưng kỳ thực thời gian ở bên cô, hắn mới được vui vẻ, hạnh phúc đến như vậy. Hắn cứ tưởng nụ cười vui vẻ của mình đã mất từ lâu, không ngờ từ khi rơi xuống vực đã có trở lại.
Bọn quan binh cũng biết thân biết phận, đã rút đi. Nhưng nghe nói, trong thời gian cô chữa bệnh cho dân làng, có không ít kẻ nhận lệnh đốt làng diệt mầm bệnh, chỉ có điều chúng một đi không trở về, chẳng những không hoàn thành nhiệm vụ mà còn toi mạng, nguyên nhân là bị rắn độc cắn.
Tiểu Lục nghe xong, đã biết ngay tác giả là ai. Từ giã dân làng Tiểu Lục cùng Âu Dương Khắc rời đi. Theo lời dân làng, băng qua rừng trúc mất đến năm ngày sẽ đến Thái Hồ. Từ đó có thể về kinh. Nhắc đến Thái Hồ, Tiểu Lục lại nhớ đến nguyên tác, chẳng phải nơi đó tụ hội khá nhiều nhân vật cỡ lớn sao. Cô cũng muốn xem mặt cha mẹ của Dương Quá, theo truyện mà mà nói hai người này đều thuộc hàng trai xinh gái đẹp, Dương ca hẳn được hưởng gen di truyền từ hai người này. Sẵn tiện xem mặt Lục Quán Anh, hôn phu tương lai của Trình sư tỷ. Nghĩ đến hai người này, cô không quên ném cho Âu Dương tiểu độc vật một cái nhìn tia lửa đạn. Mỗi tội cho Âu Dương công tử đây, thắc mắc sáng giờ có đắc tội cô đâu. Nhưng khi nghe cô nói muốn dừng chân ở Thái Hồ, hắn cũng gật đầu, nguyện ý đi chơi cùng cô. Kỳ thực nghe xong câu nói của hắn, Lâm Tiều Lục rất muốn đốt phong long hoặc cho nguyên chén muối vào mặt hắn. Trên đời này bao nhiêu mỹ nữ sao lại muốn vây vào cô. Đùa à!
Trên đường đi, Âu Dương Khắc lại tiếp tục bài ca gấu trúc:
– Gấu trúc này nhìn thấy rừng trúc có cảm nghĩ gì không?
– Cảm nghĩ cái đầu ngươi!
– Gấu trúc có muốn luyện võ không?
– Được
– Gấu trúc hôm nay ta sẽ trổ tài nấu nướng.
– Ừ.
– Gấu trúc này ta nghe nói phong cảnh Thái Hồ rất đẹp, chúng ta đến đó chèo thuyền ra ngắm cảnh, nói cho cô biết ta đánh đàn tranh rất giỏi.
Không chịu đựng được nữa, Lâm Tiểu Lục phải hét điên lên:
– Ngươi không gọi ta là gấu trúc bộ chết à!
– Gấu trúc dễ thương mà, sau này ta vẫn gọi cô là gấu trúc, nếu muốn cô cũng có thể gọi ta là gấu trúc!
Tiểu Lục phải nói không biết kiếp trước có phóng hỏa, giết cả nhà hắn không, tại sao hắn cứ trêu chọc cô hoài. Cứ không lâu lại quay sang gọi cô là gấu trúc nhưng có điều còn kinh dị hơn nữa.
Một buổi tối trăng thanh gió mát, trong khi cô đang chuẩn bị ngủ trong một miếu hoang, thì tên háo sắc không biết đi đâu cả buổi mới trở về, không hỏi câu nào đã dùng khi công lôi cô đi, Tiểu Lục chỉ còn biết buông xuôi mặc hắn muốn mang đi đâu thì đi. Bởi thứ nhất cô không phải đối thủ của hắn, thứ hai nếu hắn muốn giở trò lưu manh thì đã làm lâu rồi không đợi tới ngày hôm nay.
Không được bao lâu hắn đưa cô đến một cánh đồng cỏ bao la, khoáng đạt. Bầu trời thì lấp lánh muôn ngàn vì sao. Xung quanh… xung quanh thì sáng rực sắc vàng của đom đóm, trong gió còn thoang thoảng mùi hoa quỳnh. Kỳ thực dù cô không phải thi nhân nhưng cũng nao lòng trước cảnh sắc nơi này. Âu Dương Khắc thấy cô hào hứng cũng vui trong lòng, bèn cất tiếng:
– Gấu trúc, à không Lâm Tiểu Lục ta thực sự đã… yêu… cô rồi!
Cái mặt của công tử đây còn đỏ hơn trái cà chua.
– Ta trước nay chưa từng nghĩ sẽ yêu bất kỳ người con gái nào, nhưng mọi thứ đã thay đổi, khi ta gặp… nàng.
Ngập ngừng một lúc hắn lại nói:
– Ta biết chỉ là ta đơn phương nhưng nàng có thể cho ta một cơ hội theo đuổi được không, ta hứa sẽ nghiêm túc không phong lưu như trước. Chúng ta cá cược đi, trong vòng một năm nếu ta không làm nàng động lòng ta sẽ trở về Tây Vực, còn nếu sau một năm nàng thừa nhận đã yêu ta, thì ta sẽ cưới nàng làm vợ. Ta sẽ lấy duy nhất một mình nàng không tơ tưởng đến bất kỳ ai, tuyệt đối không có chuyện thê thiếp.
– Những lời ta nói đều là lời thực lòng, ta thực sự rất rất yêu nàng
Tên này thật sự rất thông minh ngay khi hắn gọi Tiểu Lục bằng tiếng nàng đầu tiên, không đợi cô phản ứng, đã điểm nguyệt cô lại. Bây giờ Tiểu Lục chỉ có hai lựa chọn một chết, hai nhận lời cá cược. Cô đương nhiên muốn giữ mạng nên gật đầu. Hắn vui vẻ giải nguyệt cho cô, cảnh đẹp trước mắt không thể bỏ phí, cô lại quay sang ngắm sao, chạy khắp cánh đồng bắt đom đóm.
Âu Dương Khắc đứng đó ngắm nhìn thân ảnh của tiểu nha đầu họ Lâm chẳng khác nào đứa con nít. Nhưng kỳ thực thời gian ở bên cô, hắn mới được vui vẻ, hạnh phúc đến như vậy. Hắn cứ tưởng nụ cười vui vẻ của mình đã mất từ lâu, không ngờ từ khi rơi xuống vực đã có trở lại.
/34
|