Chương 1:
Ấm quá, đây là cảm giác đầu tiên của Thuỷ Mặc Ngọc khi vừa có cảm giác, nàng chỉ cảm thấy xung quanh mình được bao bọc bằng một lớp màng vô cùng ấm áp, cảm giác an tâm và mềm mại này làm nàng thật muốn ngủ một giấc thật sâu, đã bao lâu bản thân nàng chưa có được một giấc ngủ đúng nghĩa rồi, ở cái nơi đầy rẫy máu tanh và âm mưu kia làm sao có thể cho nàng cảm giác an toàn mà đi vào giấc ngủ, cơ hồ chỉ cần gió thổi cỏ lay cũng sẽ khiến nàng giật mình cảnh giác, mà nay thì nàng chưa bao giờ cảm giác qua an tâm cùng thoải mái như thế bao giờ, thật muốn ngủ một giấc.
Thuỷ Mặc Ngọc đích xác cũng đã nhắm mắt buông bỏ mọi giác quan mà chìm vào giấc ngủ sâu đến khi một cảm giác áp bách khó chịu khiến nàng bị đánh thức, nàng cảm thấy cái chỗ ấm áp kia đang không ngừng co rút muốn ép nàng đi nơi nào đó.
"Hít vào...thở ra.....rặn....lệnh bà cố lên, nô tỳ nhìn thấy đầu đứa bé rồi"
"Lệnh bà...người phải cố lên"
Trong phòng sinh đang một mảnh hỗn loạn, hoàng đế Nephemart lo lắng đi tới đi lui trước của phòng sinh, lo lắng nói: "Tại sao vẫn chưa sinh, đã hơn một ngày rồi"
Y quan run rẩy không dám đáp lời, từ mấy tháng trước bọn họ đã chẩn ra thai vị của vị hoàng phi này bị lệch rất có thể sẽ khó sinh, chỉ e lần này hoàng phi khó qua khỏi.
"Oe...oe...oe" Lúc này trong phòng sinh bỗng vang lên tiếng khóc rõng to kèm theo đó là sự hốt hoảng kéo đến.
"Lệnh bà....nguy rồi lệnh bà chảy máu không ngừng....y quan...y quan đâu"
"Y quan nhanh lên lệnh bà bị chảy máu___"
Y quan quỳ bên ngoài không dám chậm trễ bật người lao nhanh vào trong phòng bất quá chưa đầy một khắc thì bà ta đã đi ra, sắc mặt xám tro, vừa ra đến bên ngoài đã quỳ xuống đối với Hoàng Đế Nephemart nói: "xin bệ hạ tha thứ, lệnh bà....lệnh bà không qua khỏi".
Hoàng Đế Nephemart đã hơn bốn mươi đến nay chỉ lấy hai người vợ, nhưng người vợ trước thì chưa kịp sinh ra con nối dòng cho Hoàng Đế đã qua đời vì bạo bệnh mà vị Hoàng Phi tiếp theo lại chỉ sinh được một người con gái cũng vì khó sinh mà chết, tuy chỉ là con gái nhưng lại được đức vua Nephemart yêu thương trước mặt quần thần ông đã tuyên bố chỉ cần đứa bé này đến tuổi trưởng thành sẽ là nữ hoàng của Hạ Ai Cập.
Hoàng Đế Nephenmart vào năm bốn mươi hai có được đứa con đầu lòng theo lời của đại tế ti, công chúa được đặt tên Asisư theo tên của vị thần bầu trời Isis, vào lúc công chúa vừa tròn ba tuổi thì Hoàng Đế Nephenmart lại cưới thêm một vị hoàng phi, một năm sau cuối cùng Ai Cập đã có người kế vị, vị hoàng phi thứ ba này sinh cho Hoàng Đế Nephenmart một người con trai, đặt tên Menfusư nhưng lần sinh nở này đã tước đi sức khoẻ của vị hoàng phi này, bà vốn thể chất ốm yếu nay lại triền miên giường bệnh cuối cùng bà nhắm mắt buông tay khi hoàng tử Menfusư vừa tròn sáu tuổi.
--- ------ ----------0.0---- ------ ----
"Hahaha....." Tiếng cười trẻ con vang lên tại một góc sân của cung điện, một bóng dáng nho nhỏ cầm cung tên bắn rơi một con vịt trời đang đậu gần đó, câu bé trai kia thấy tên mình ghim trúng con vịt thì vui tươi cười lớn, thích thú chạy đến nắm lấy cổ con vật tội nghiệp, bất quá khoing cười được bao lâu thì cậu bé lại giận dữ dùng chân đá đá cây cột biểu tình hết sức không vui.
"Hừm, săn bắn mãi trong hoàng cung rồi cũng chán" Menfusư vừa nói vừa đạp đạp cây cột, bé rất muốn ra cung chơi ngặt nỗi có một tên thị vệ cứ đi theo suốt.
"Minưê, ta muốn ra cung chơi" Menfusư hướng một tiểu thanh niên mặc trang phục thị vệ la hét, cậu trai tên Minưê kia mặt mày bỗng chốc hoảng hốt, vội la lên: "Không được đâu hoàng tử, nguy hiểm lắm đức vua đã hạ lệnh cấm người ra ngoài đó"
Menfusư từ nhỏ lớn lên trong sự yêu thương của phụ vương dẫn đến cá tính càng ngày càng bốc đồng thì làm ao nghe theo lời của một thị vệ được, bé thè lưỡi trêu tức Minưê không thèm để ý sự ngăn cản của thị vệ cận thân của mình mà lao nhanh ra hướng ngoài cung.
Cung điện của kinh thành Thebe được vây quanh bởi những bức tượng cao lớn tràn đầy uy nghiêm và thần bí, phía trước là con sống Nin hùng vù bao lấy cung điện, Menfusư chạy đến một bức tượng nhân sư thì nhanh chóng leo lên, tiếp đó buông người nhảy xuống nhưng hiển nhiên bé đã tính sai khoảng cái tiếp đất nên chịu khổ là cái mông nhỏ của mình.
"Úi...." Menfusư mặt mày nhăn nhó xoa xoa cái mông, lúc này thị vệ Minưê cũng đuổi kịp chủ tử của mình, nhìn thấy gương mặt khả ái vì đau mà nhăn thành một cục thì Minưê hốt hoảng lo lắng quỳ xuống xem tiểu chủ tử có vấn đề gì hay không.
"Này, làm việc mau..."
"Nhanh lên, chậm trễ thời gian thì các ngươi biết tay ta..." Tiếng người la hét, tiếng roi quật lên da thịt nghe bùm bụp khiến cho vị hoàng tử luôn ở trong cung cấm kia vô cùng tò mò.
"Này tại sao những người kia lại bị đòn thế" Menfusư lúc này cũng chỉ là một tiểu hoàng tử chưa trưởng thành hiển nhiên đối với thân phận nô lệ cũng không có khái niệm gì.
"Thưa hoàng tử, họ là những nô lệ chuẩn bị ra công trưởng xẻ đá" Minưê khom lưng cung kính hồi báo, nô lệ là những người phạm tội hoặc tù binh trong những trận chiến bị quân Ai Cập bắt đến, bọn họ có nhiệm vụ xây dựng và phục vụ cho tầng lớp quý tộc, mạng của nô lệ rất hèn mọn có khi còn so không được với con vật mà quý tộc nuôi nấng.
"Hỡi thần dân Ai Cập.....Khi nào ngôi sao Sotetiss xuất hiện chiếu sáng kinh thành Thebe sẽ có thánh nữ giáng thế với hình dáng một thiếu nữ đẹp tuyệt trần.....tóc vàng óng ánh như mặt trời, làn da trắng nõn như mặt trăng và đôi mắt biếc xanh như biển cả...." Tiếng ca của nô lệ vang vọng khắp trên dòng sông Nin, lời bài hát như lời kể lại giai điệu cũng không cao không thấp.
"Bọn họ đang hát gì thế" Menfusư hiếu kì nghe bài hát kì quái kia, bài hát giống như một câu chuyện không hề có tiết tấu gì cả.
"Dạ, nghe nói đó là lời sấm truyền về một người con gái xuất hiện sẽ làm thay đổi lịch sử Ai Cập" Minưê mỉm cười đáp, bài hát này đã lưu truyền rất nhiều năm qua, đó là lời sấm truyền của một đại tế ti có uy vọng trong thần điện nên được người dân xem đó như là lời của thần linh mà ca tụng.
Menfusư cũng chỉ hiếu kì một chút cũng không hỏi lại, mang theo thị vệ dạo một vòng ngoài cung nhưng không được lệnh của phụ vương bé không thể lên thuyền đi đến thành đô bên ngoài chỉ săn một vài con chim nước hay vịt trời bên ngoài thì dẹp đường hồi cung, đột nhiên bé dừng lại nhìn vào thần điện phía bên kia có một bóng dáng đang với tay hái những bông hoa sen do bóng dáng đó đứng ngược hướng mặt trời nên bé không nhìn rõ lắm mặt mũi,nhưng có thể nhận ra là một bé gái.
"Minưê, chúng ta đi dạo thần điện đi" Thần điện là nơi huyền bí nhất tại Ai Cập nơi đó thờ phụng các vị thần bảo vệ Ai Cập, chỉ có tế ti cùng tế quan mới có thể cư ngụ tại thần điện, Menfusư tuy bình thường ngang ngược hoành hành nhưng cũng có nơi bé không dám quậy phá chủ yếu là lời cảnh báo của phụ vương nhưng càng cấm đoán thì bé càng hiếu kì với thần điện.
"Không..không được, hoàng tử người đã quên lời dặn của quốc vương rồi sao" Minưê nghe lời nói kia quả thật bị dọa cho kinh hồn tảng đảm, sức phá hoại của oàng tử hắn không phải không biết, nếu chỉ là một cung điện bình thường thì hắn cũng không để tâm mặc cho hoàng tử muốn làm gì thì làm nhưng kia là thần điện, nếu hoàng tử gây họa trong đó thì nhất định sẽ bị quốc vương trách phạt.
Bất quá lời cửa Minưê hoàn toàn không tiến vào tai của Menfusư, Minưê còn chua kịp cản lại thì bé đã hâm hở chạy đến bên hông thần điện ý đồ trèo vào, Minưê không dám cường ngạnh đè lại tiểu hoàng tử đang gây sự thì một giọng nói lành lạnh vang lên đánh gãy động tác của hai người.
"Các người là ai" Asisư nhìn hai đứa trẻ đang kéo tới kéo lui tại bên dưới bờ tường của thần điện, ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết mùa đông đảo qua hai bóng dáng nho nhỏ kia không hề có cảm xúc dao động gì khác ngoại trừ lạnh lẽo.
Đây là lần đầu tiên Minưê gặp được vị công chúa trong lời đồn này, vừa nhìn qua phục sức trên người của bé gái kia hắn đã biết đây chắc chắn chính là người con còn lại của Hoàng Đế bệ hạ, công chúa Asisư, chị gái ruột cùng cha khác mẹ với hoàng tử Menfusư, cảm giác đầu tiên của hắn chính là lãnh, dung mạo của công chúa tất nhiên vô cùng xinh đẹp dù còn nhỏ nhưng có thể nhìn ra khi lớn lên nhất định sẽ là tuyệt mỹ vô cùng nhưng dung mạo xinh đẹp như vậy lại mang một tầng băng lạnh cự người ngàn dặm, trong ánh mắt nàng nhìn hắn không phải mang theo sự khinh thường của quý tộc dành cho dân thường thấp kém mà chỉ không hề có cảm xúc, chỉ là nhìn mà thôi, trên người nàng mặc quần áo không giống như bất kì kiểu dáng nào mà hắn từng gặp, váy dài chấm đất màu trắng cùng tay áo rộng thùng thình, quần áo bao lấy cả cơ thể không hề để lộ một chút da thịt nào, ngoại trừ chiếc cổ trắng ngần kia, Minưê không biết diễn tả cảm giác của hắn khi nhìn thấy công chúa Asisư là như thế nào nhưng lần đầu hắn biết cảm giác đỏ mặt, thật kì lạ bình thường nữ nhân Ai Cập mặc quần áo lộ liễu thế nào cũng không khiến hắn ngượng ngùng như thế này.
"Ta mới hỏi ngươi là ai, tại sao lại ở trong thần điện" Menfusư nhận ra đây là bóng dáng hái hóa sen khi nãy, đây là lần đầu Menfusư nhìn thấy Asisư, nhóc biết mình có một người chị gái ruột nhưng lại chưa từng gặp mặt nên không biết người trước mắt chính là hoàng tỷ của mình.
"Nơi đây không phải là nơi để dạo chơi, các ngươi đi đi" nói rồi cũng không nhìn đến hai người mà ôm lấy bó hoa sen bước đi vào trong thần điện.
"Đứng lại, hừ, ngươi không nói rõ thì ta xem ngươi nhất định là thích khách" Menfusư lúc nào cũng được người ta tung hô có khi nào lại chịu sự ghẻ lạnh thế này đâu, nhóc lập tức dựng lông lên, lời nói mang theo khí thế chất vấn.
"Bẩm hoàng tử, đó là...là...hoàng tỷ của người" Minưê vội vã nhắc nhở chủ tử của mình, cũng khó trách hoàng tử không nhận ra tỷ tỷ của mình, công chúa Asisư khi mới sinh ra do khó sinh nên cơ thể không được tốt nên luôn được giữ tại thần điện cầu phúc, đến lúc công chúa lớn đến nay chưa từng bước ra khỏi của thần điện cũng không cùng người ngoại tiếp xúc, mọi người chỉ biết đức vua có một người con gái nhưng ích người gặp được mặt của nàng.
"Hoàng tỷ Asisư" Menfusư chớp chớp mắt nghi hoặc, nhóc cũng thường nghe hầu cận bên người có nhắc đến vị hoàng tỷ này nhưng đây là lần đầu nhóc được gặp, híp mắt nhìn bóng dáng đã đi xa kia trong đầu nổi lên kế hoạch xấu xa, hừ, cho dù là hoàng tỷ dám không nhìn nhóc thì cũng xứng đáng bị trừng phạt, đối với vị hoàng tỷ lần đầu gặp này Menfusư cũng không có hảo cảm gì mấy đương nhiên không hề do dự bày mưu tính kế trong đầu.
"Công chúa, người đã trở về, nô tỳ lo chết mất" nữ quan Ari đỡ lấy hoa sen trên tay của Asisư không khỏi lo lắng nói, công chúa chưa từng bước ra khỏi thần điện bà lo lắng công chúa có thể bị lạc đường hay không.
"Ăn cơm" Asisư lạnh nhạt tiếp nhận khăn tay lau đi vết bùn khi này vì hái hóa sen mà để lại, đối với vị nữ quan hầu hạ nàng từ nhỏ đến lớn này nàng cũng có chút cảm tình đặc biệt, Asisư rất ích khi để ý đến người khác nhưng nếu là người nàng nhận định thì nàng sẽ dành cho họ thái độ khác biệt.
"Vâng...nô tỳ sẽ phân phó người mang lên ngay" Ari biết là chủ tử của mình đói bụng thì nhanh chân chạy đi thúc giục người mang thức ăn lên.
Nhận lấy chén cháo ngô từ tay Ari, Asisư chậm rãi múc từng thìa đưa vào miệng, không nhanh không chậm nhai nuốt, đã đến nơi này mười năm nhưng đối với thực vật ở đây nàng chỉ ăn được một vài thứ, cái hương vị nhàn nhạt cùng thô ráp của món ăn nơi này nàng không cách nào thích ứng được, nhưng Asisư cũng không quan tâm lắm đối với nàng nơi đây cũng chỉ là nơi xa lạ, mặc dù đã sinh hoạt mười năm nhưng trong lòng nàng chỉ có Đại Tần mới là cố quốc nên đối với nơi này nàng không đòi hỏi cũng chẳng muốn thay đổi gì.
Dùng xong ngọ thiện, Asisư theo chân một tế quan đi đến thần điện nơi cung phụng các vị thần của Ai Cập để cầu nguyện, Ai cập tôn thờ nhiều vị thần nhưng được tôn sùng nhất vẫn là thần mặt trời Amen, Asisư theo thông lệ cả đưa bàn tay cùng đôi chân mình ngâm trong nước thánh để thanh tẩy mới theo tế quan bước vào nội điện, quỳ xuống trước mặt một bức tượng hình người đầu chim, hai tay chắp lại làm bộ dáng cầu nguyện, đây là điều bắt buộc của các công chúa Ai Cập hướng vị thần tối cao kia dâng tặng lòng ngưỡng mộ và mong muốn thần ban ân cho Ai Cập ngày càng phồn thịnh.
Bình tĩnh quỳ tại thần điện, hai mắt nhắm lại như đang cầu nguyện một bộ dáng hết sức thành kín nhưng đó chỉ là hình ảnh người ngoài thấy được còn sự thật thì Asisư chỉ đang ngẩn người mà thôi, trong lòng nàng không tin thần đối với nàng kia chẳng qua chỉ là một bức tượng vô tri, nếu thật sự thần linh tồn tại thì nàng là một u hồn dã quỷ sớm đã bị đánh vào địa ngục sau lại có thể nhởn nhơ tại nơi này.
Người hầu nhìn công chúa đã bắt đầu cầu nguyện thì dần dần lui ra ngoài, Asisư vẫn giữ tư thế quỳ gối đó không hề thay đổi, nhưng trong thiền điện vắng lạnh lại vang lên vài tiếng vang kì lạ, Asisư nhăn mày mắt phượng mở ra, lạnh lùng nhìn phương hướng phát ra tiếng động, giữa nền nhà lát đá là hai con rắn đang uốn éo bò đến bên nàng, cái lưỡi chẻ đôi đang rụt ra rụt vào liên tục, đôi mắt rắn nhọn hoắt nhìn chằm chằm cái vật thể đang cản đường bò của nó, cái đầu hơi hơi ngẩng lên như đang cảnh cáo.
Nhưng có lẽ hai chú rắn này không biết bản thân đã cảnh cáo sai đối tượng rồi, Asisư mắt nhìn cũng không nhìn đến cảnh cáo của hai chú rắn kia, ánh mắt nàng khẽ đảo qua một góc phòng tối, bàn chân đề lực một cái đã lấy tốc độ nhanh chóng hai tay bấu chặt lấy tam tấc trên người hai con rắn vứt nó vào góc tối nọ.
"A......" một thanh âm nam hài hét lên, một bóng dáng kinh hoàng nhảy ra khỏi chỗ ẩn núp, Menfusư còn chưa kịp nhìn đến là cái gì quăng vào mình thì bóng dáng nho nhỏ đã bị một cỗ cường lực đẩy mạnh, cả thân mình văng thẳng va vào tường đá.
"Hoàng tử____"
"A.......Hự" đau đớn bén nhọn từ xương vai truyền đến khiến cho vị hoàng tử xưa nay luôn sống trong nhung lụa làm sao chịu đựng được, rên rỉ mấy tiếng. Minưê hoảng sợ đỡ lấy Menfusư, động tác của công chúa quá nhanh hắn còn chưa kịp nhìn thấy thì hoàng tử đã bị đánh bay.
"Là các ngươi" âm thanh trước sau như một thanh lãnh không hề có một tia cảm xúc cứ như người vừa rồi đánh bay em trai mình không phải là nàng.
"Công chúa tha tội...công chúa tha tội, là thuộc hạ thất trách" Minưê tuy không nghe ra hỉ giận trong giọng nói của công chúa Asisư nhưng tự tiện quấy nhiễu buổi cầu nguyện đã là có tội huống chi còn mang theo hai con rắn , tuy không phải rắn độc nhưng ý đồ hù dọa công chúa cũng là tội không cách nào tha thứ.
Liếc nhìn nam hài vẫn còn ôm bả vai nhưng ánh mắt quật cường chăm chú nhìn nàng, Asisư nhíu mày, lúc này nàng mới nhận ra phục trang trên người vì nam hài rất xa hoa còn đeo trang sức đại diện cho Ai Cập không phải một thị vệ hay quý tộc bình thường có thể mang, lại nhìn dung mạo quen thuộc kia, không xác định gọi: "Menfusư", nàng biết mình có một người em trai cùng cha khác mẹ nhưng do nàng luôn tại thần điện cũng không nguyện ý đi ra ngoài nên hầu như mặt mũi nó thế nào nàng cũng không rõ, đối với nàng em trai chỉ có một đó là Duệ nhi mà thôi.
"Hừ...." bả vai vẫn còn đang đau nhức nghe thấy người được xưng là tỷ tỷ ruột của mình gọi tên mình thì ham hài kiêu ngạo quay đầu không thèm nhìn, bị một nữ hài đánh cho nằm bò đã ảnh hưởng đến lòng kiêu ngạo của nhóc, mặc dù nữ hài này là hoàng tỷ của mình nhưng Menfusư cũng thực chán ghét nàng.
Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo kia thì Asisư càng thấy không thuận mắt đồng dạng là em trai hiển nhiên đứa trẻ này thua xa Duệ nhi nhu thuận và khả ái, bộ dáng kia rõ ràng là quý tộc bị chiều sinh hư, kiêu ngạo và bốc đồng, tự cao tự đại.
"Các người đi đi" Asisư không thích trong khu vực của nàng có hơi thở của kẻ khác, những quan tế kia cùng nàng sinh sống mười năm nàng mới có hơi chút thích ứng mà thôi, chung quy nơi đây cũng là nơi đại chúng nên nàng mới nhẫn nại hơi thở của nhiều người tồn tại nếu là trong phòng ngủ của nàng không được nàng đồng y mà tự tiện tiến vào thì không chỉ bị thương một chút như thế này đâu, ngay đến Ari là nữ quan thân cận nàng nhất cũng chỉ dám đứng bên ngoài cửa phòng ngủ đợi triệu gọi mới dám tiến vào.
"Hừ....ta là người kế vị sau này của Ai Cập, bất cứ nơi nào cũng là địa bàn của ta dựa vào cái gì phải nghe lời ngươi" Menfusư chính là không chịu được thái độ coi khinh hắn như vậy, từ nhỏ đến lớn có bao giờ hắn bị người đánh thảm như vậy bao giờ đâu.
"Không muốn đi" Asisư nhìn vẻ kiêu ngạo kia cũng không muốn nói nhiều, nàng cũng không có kiên nhẫn đối với trẻ con ngoài trừ Duệ nhi ra, Menfusư vẻ mặt hếch lên nhìn nữ hài trước mặt, nhóc không tin nữ hài này có thể làm gì được nhóc, Asisư bình tĩnh đi đến trước mặt Menfusư bình tĩnh nhìn nam hài trước mặt hỏi lại lần nữa: "Thật không muốn đi"
"Không đi" Menfusư cố ngẩng đầu bày ra phong thái của mình, Asisư lớn hơn Menfusư bốn tuổi hiển nhiên là thân cao hơn một cái đầu, tiểu Menfusư cũng chỉ đứng dưới cổ của Asisư mà thôi, lúc này nam hài chính là đang quật cường ngửa cổ nhìn hoàng tỷ của mình một chút ý tứ chịu thua cũng không có.
"Á...ngươi...ngươi...đáng chết, thả ta ra" Menfusư thật không ngờ bản thân lại bị một nữ hài nhìn qua mười phần gầy yếu bế bổng lên, Minưê cũng bị tình cảnh trước mắt làm cho sửng sờ, kinh hãi nhìn nữ hài nắm lấy hai bên bả vai của hoàng tử Menfusư nhấc lên hướng về phía bờ tường thần điện đi đến.
"Chết tiệt.." Đây là lần thứ hai nhóc bị một nữ hài quăng ngã, Menfusư ngửa đầu căm tức nhìn nữ hài đứng trên bờ tường đang lạnh lùng nhìn mình.
"Hoàng tử người không sao chứ, chúng ta nên đi nhanh, sợ là sẽ nhanh chóng có người lại đây" Minưê nhảy xuống bờ tường đỡ lấy tiểu hoàng tử, nhìn thần sắc không cam lòng của tiểu hoàng tử hắn không thể không lên tiếng khuyên ngăn.
"Hừ....Asisư chị chờ đấy, ta sẽ không bỏ qua" Menfusư giận dữ quát lên rồi hâm hực bỏ chạy về nội cung, hôm nay nhóc đến vốn là chỉ muốn trêu chọc một chút vị hoàng tỷ kia mà thôi không ngờ còn không thấy được vẻ mặt thất kinh mà mình muốn gặp đã bị đánh đến mình đầy thương tích, nhóc không cam tâm, Asisư chúng ta kết thù lớn rồi đấy.
Asisư nhìn tiểu nam hài đã đi xa lắc lắc đầu, chỉ là một đứa bé mà thôi, lúc này có tiếng bước chân từ xa đi tới Asisư nhận ra là nữ quan của mình Ari, nàng như thường đi đến chỗ cũ quỳ xuống vẫn giữ tư thái cầu nguyện như bình thường.
Ari cũng không nhận ra điều gì khác lạ sau khi gõ cửa phòng thờ nguyện được Asisư cho phép mới dám đẩy cửa vào, cung kính quỳ xuống nói: "Công chúa đã đến giờ đi ngủ".
Asisư theo nữ quan của mình về phòng riêng, Ari bồi tùng đi theo nhưng khi đi ngang qua một cái giá đèn tại phòng nguyện thì hơi dừng mắt, cái giá đèn rõ ràng bị thứ gì đó đụng ngã.
"Chỉ là một vài con chuột con mà thôi" Asisư tùy ý đáp nhưng Ari nghe ra chủ tử không muốn nói đến việc này đây, bà đưa tay sữa sang lên bệ đèn sau đó mới cụp mắt đi theo Asisư.
--- ------ ------ ------0.0---- ------ ---
"Đáng ghét, Minưê ngươi có cách nào chọc ghẹo hoàng tỷ hay không" Menfusư lần đó bị đánh đau nhưng tà tâm vẫn không giảm, ngay sau khi vết thương lành thì lại khẩn cấp muốn tìm cách chọc phá vị hoàng tỷ của mình, nhóc cảm thấy nếu vẻ mặt lạnh nhạt kia bị đánh vỡ chắc chán sẽ chơi rất vui.
"Hoàng tử, người bỏ ý định đi, công chúa cũng không làm gì sai" Minưê liều mạng khuyên ngăn, lần trước bị công chúa giáo huấn thảm thiết như thế hắn thật không ngờ hoàng tử vẫn không bỏ qua.
"Hừ, ngươi là đồ chết nhát, ngươi không làm ta làm" Menfusư buồn bực hướng rừng cọ của hoàng cung mà chạy, nơi đó có rất nhiều thứ vui để bắt, hắn còn nhớ rõ lúc trước đem về một con sâu lông rất to, bon cung tỳ vừa nhìn thấy thì đã la hét hoảng sợ, hì hì hì, Asisư nhất định cũng sẽ giống như thế, nghĩ thế Menfusư hưng phấn hướng rừng cọ chạy.
"Công chúa, gần đây không hiểu sao bên ngoài thần điện thường vô cớ xuất hiện nhiều động vật hết sức gớm ghiếc làm cho nữ tế quan trong lòng vô cùng hoàng sợ" Ari vừa chải đầu cho Asisư vừa nói, mấy hôm nay trong thần điện lâu lại phát ra tiếng thét chói tai, lý do không ngoài gì thần điện bỗng chốc toát ra một con sâu, một con cóc, có khi còn có cả nhện.
Asisư để mặc Ari bôi lên tóc nàng đủ thứ dưỡng tóc mới bằng lòng thả nàng rời đi, hôm nay nàng muốn đi hái hoa sen nữa, hoa sen để trong phòng nàng đã kho héo rồi, dù kiếp trước hay kiếp này Asisư điều vô cùng yêu thích loài hoa này, loại hoa dù trong bùn lầy vẫn nở ra được đóa hoa tươi đẹp rực rỡ như thế.
"Ộp oạp...ộp oạp" Một con cóc da dẻ sần sụi bỗng nhiên nhảy đến trước mặt Asisư, do theo phản ứng Asisư nâng ta quạt bay con cóc xấu xí kia vào tường, lực đạo mạnh đến nỗi con cóc bị va đập nát bét cả người, để lại một bãi thịt nhầy nhụa.
Asisư quay người hướng đến một góc cột điện, bàn tay chuẩn xác tóm lấy một nam hài sáu tuổi đang muốn rón rén rời đi.
"Buông ra..buông ra...Asisư đáng ghét" Menfusư giãy dụa muốn thoát khỏi tay của Asisư nhưng ngặt nỗi tay của Asisư như gọng kìm thép kèm chặt lấy cậu muốn giãy cũng giãy không ra.
Asisư nhíu chặt mày nhìn nam hài giãy dụa trong tay mình, không vui nói: "Lại là ngươi, ngươi muốn gì", trên tay tăng thêm một chút lực đạo thì trên cánh tay mập mạp như củ sen kia bị bầm tím một mảnh, Menfusư cắn răng nhẫn xuống đau đớn, ánh mắt trợn to nhìn vào Asisư, bộ dáng quật cường không chịu thua kia có chút giống Duệ nhi lúc bị nàng trách phạt, nghĩ thế lực đạo trên cánh tay của Asisư giảm bớt, Menfusư chớp đúng thời cơ, một cái dùng lực xoay trở người thoát được giam cầm của Asisư, nhanh chân vọt tới tường vây của thần điện nhảy xuống nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Đứng nhìn hướng bóng dáng kia biến mất, Asisư sắc mặt lạnh lùng xoay người đi về phía mục tiêu hôm nay của mình, hồ sen, về phía đứa em trai bất đắc dĩ kia nàng cũng không nghĩ lại nữa, có điều nàng không nghĩ nhưng không có nghĩa là đứa em trai kia chịu buông tha cho người chị gái này, hai lần bị nữ hài không chút khó khăn nào bắt được càng kích phát ý chí chiến đấu của tiểu hoàng tử nào đó vì thế trong thần điện đã không chỉ xuất hiện động vật mà ngay cả bẫy rập cũng có chỉ có điều là nó thường tập trung tại hồ sen bên ngoài thân điện là nhiều.
"Công chúa, hôm nay người không đi hồ sen nữa ạ" Ari vừa giúp Asisư gỡ lxuống trang sức trên tóc vừa hỏi.
Asisư không trả lời mà nhìn về hướng hoàng cung, Ari đã quen với việc công chúa ích nói nên không nghe nàng trả lời cũng không hỏi lại, gỡ xong trang sức đầu cho công chúa Ari khom người quỳ xuống hành lễ rồi mới lui ra.
"Hôm nay trong cung có đại sự gì không" đột nhiên giọng nói lạnh nhạt vang lên ngăn lại Ari đa đi đến trước cửa phòng.
Kinh ngạc nhìn chủ tử của mình đây là lần đầu tiên chủ tử quan tâm đến chuyện trong hoàng cung, tuy thực sự bất ngờ nhưng Ari không dám chậm trễ khom người hồi báo những tin tức mà bà nghe được, khi nói đến hoàng tử Menfusư bị bệnh đến nay chưa khỏi thì bà thấy công chúa hơi nhíu mày.
"Bệnh nặng chưa khỏi, rất trầm trọng" hơn một tuần này không thấy đứa nhỏ kia đến tìm nàng sinh sự thì ra là bị bệnh.
"Bẩm công chúa, nô tỳ nghe nói là bênh sởi, hình như bệnh tình của hoàng tử đang chuyển biến xấu đi"
Asisư nghe thế thì chân mày càng nhíu chặt, y thuật nơi này lạc hậu hơn Đại Tần rất nhiều nàng cũng đã lĩnh giáo, bệnh sởi ở nơi đây chỉ có thể dùng một số phương pháp thô sơ để cứu chữa còn lại điều là tùy mệnh.
Ari thấy công chúa cũng không hỏi thêm gì nữa thì cúi người vái chào rồi lặng lẽ đi ra, công chúa thích tĩnh lặng nên đôi khi cũng không cần bà hầu hạ. Asisư lặng lẽ ngồi tại căn phòng như một bức tượng không sức sống, ánh nến loe loét trên giá nến kia chiếu lên bóng hình nàng, tĩnh lặng luôn đi cùng cô độc và tịch liêu.
"Bệnh tình đang chuyển biến xấu đi" Nhớ lại lời nữ quan Ari nói, lại nhớ đến đứa trẻ quật cường kia mỗi lần chơi xấu bị nàng bắt được điều căm giận mà ngước nhìn nàng, đôi khi nàng hơi quá tay làm nó bị thương thì nó cũng cắn răng không rên một tiếng, điều này có mấy phần giống Duệ nhi của nàng.
Khẽ nhắm mắt lại Asisư khoanh chân vận công điều tức, nàng không biết vì sao lại đến nơi này nhưng nếu đã đến thì nàng cũng không định phí hoài bản thân, bản thân theo sư phụ học y thuật, độc thuật nhưng cũng từng luyện qua nội công hộ thể, tuy không thể so với cao thủ nhất lưu trong giang hồ nhưng cũng xếp hàng nhị lưu, vẫn nhớ rõ tâm pháp do sư phụ truyền dạy từ lúc mở được mắt thì đã bắt đầu tập luyện đến nay xem ra cũng có chút bản lĩnh hộ thân.
Hôm nay Asisư có chút tâm thần không yên, ánh mắt quật cường của đứa bé kia lâu lâu lại hiện ra làm ảnh hưởng đến tâm tình của nàng, thở dài trong lòng xem ra hôm nay là không thể tập trung luyện công rồi.
Ari đang canh giữ ngoài cửa phòng thì chợt nghe trong phòng có động tĩnh vừa muốn mở miệng hỏi thì nhìn thấy Asisư mang vẻ mặt lạnh nhạt bước ra.
"Công chúa, khuya rồi người muốn đi đâu" Ari lo lăng nên trực tiếp hỏi.
"Ta muốn đi dạo một chút, Ari canh giữ" Asisư cũng không tính toán nói ra ý định của mình chỉ để lại một câu mới hướng ngoài điện bước đi, Ari tính toán hỏi thêm một chút nhưng tốc độ công chúa quá nhanh và chưa kịp mở miệng thì công chúa đã biến mất sau cột đá của thần điện, tốc độ đó khiến Ari há mồm, bà biết công chúa có nhiều bí mật nhưng xuất phát từ sự trung thành Ari chưa bao giờ mở miệng hỏi.
Trong nội cung của hoàng tử Menfusư, trên một chiếc giường lớn xa hoa được trải bằng lông cừu mềm mại trắng tinh là một nam hài đang nhắm nghiền mắt, vẻ mặt đã không còn sức sống như mấy lần gặp trước mà hiển ra tiều tụy, xanh trắng.
Asisư trên mặt không có biểu tình gì nhưng chỉ có đầu mày nhăn chặt mới tiết lộ tâm tình của nàng, đưa tay sờ lên gương mặt rõ ràng đã gầy xuống kia, ngón tay để lên cổ tay của Menfusư, càng bắt mạch chân mày của Asisư càng nhăn hơn, từ trong túi thuốc luôn mang bên người lấy ra một viên dược đút cho Menfusư.
Thu tay lại, Asisư đỡ lấy thân mình của Menfusư để nhóc ngồi thẳng dậy bản thân thì ra phía sau của nhóc, khoanh chân tụ tập nội lực đưa vào hai bàn tay đến khi chúng nóng lên mới áp lên lưng của Menfusư.
--- ------ ------ ------0.0---- ------ ------ ------ ------ -----
"Ha..ha...ha Asisư chị xem nè" Không biết từ đâu mà tìm đến được mấy con sâu lông rực rở màu sắc lại lỡm chởm đầy lông, Menfusư cao hứng hướng về phía Asisư triển lãm thành quả của mình.
Đang nằm trên tháp đọc sách, Asisư nhìn cũng không thèm nhìn lấy nam hài đang cố đem những con sâu kia đến trước mặt nàng, vẫn như đắm chìm trong những câu chữ trên trang giấy.
Hoàng tử Menfusư bệnh nặng một hồi tưởng chừng như không thể cứu nữa lại đột nhiên bệnh tình thần kì chuyển biến tốt lên, chỉ sau hơn hai ngày thì bệnh đã lui hết, một tuần nằm giường đã khiến Menfusư cả người ngứa ngáy vừa mới khỏi bệnh liền bộc phát tính tình, chạy đến ngoài điện đem về một đống đồ rồi hướng thẳng thần điện mà đến, vốn tính toán hù dọa vị hoàng tỷ của nhóc nhưng dĩ nhiên vẫn như mọi lần hoàn toàn không được hoàng tỷ ghé mắt nhìn.
Nhìn nhìn đám sâu mập mạp đang bò tới bò lui trong tay, Menfusư phồng má giận dỗi xoay người muốn rời đi, mấy lần bị đánh cũng không phải là không có tác dụng gì hiện tại Menfusư hoàn toàn không dám tiếp cận quá gần Asisư.
"Lại đây"
Menfusư ngạc nhiên xoay mình nhìn về giọng nói vừa phát ra, nhóc không nghe nhầm, âm thanh lạnh lùng này chính là hoàng tỷ của nhóc phát ra, nhìn hoàng tỷ ánh mắt vẫn nhìn vào trang sách như chưa hề dời đi, Menfusư nghi hoặc tưởng rằng mình nghe nhầm, bất quá giọng nói lạnh nhạt ấy lại vang lên lần nữa như xác định tai của nhóc vẫn còn sử dụng được.
"Lại đây" ngón tay trắng nõn lật ra một trang giấy, Asisư vẫn không nhìn Menfusư nhưng giống như thấy được vẻ do dự kia, nàng không phiền hà lập lại lần nữa.
Menfusư lần này xác định là bản thân không nghe lầm, do dự một chút mới cất bước hiên ngang đi về phía Asisư đến khi đứng trước mặt nàng mới dừng lại, một bàn tay trắng muốt cầm lấy cổ tay nhóc, ngón tay khẽ để lên cổ tay của Menfusư, một bàn tay khác vẫn nhìn vào trang sách ánh mắt chưa từng dao động, Menfusư không biết hoàng tỷ của mình đang làm gì nhưng cũng không giãy tay ra.
Được một lúc, ánh mắt của Asisư rốt cuộc dời khỏi trang sách, để sách qua một bên, Asisư nhấc người ngồi dậy chừa ra một khoảng trống, bàn tay vỗ nhẹ lên chỗ trống đó ánh mắt nhìn vào Menfusư ám chỉ.
Tuy cảm thấy lạ lẫm vì lần đầu tiên Asisư tiếp cận nhóc mà không phải dùng bạo lực, nhìn hành động của Asisư, Menfusư hơi mất tự nhiên ngồi vào chỗ trống trên tháp, ánh mắt cũng không nhìn vào Asisư mà nhìn vào hồ sen trước mặt.
Asisư cũng không phải là người thích nói nhiều, nên hai người ngồi trong không khí vô cùng cứng ngắt, nam hài thì nhìn chăm chú hồ sen còn nữ hài thì nhìn chăm chú nam hài lần truyền nội công cho Menfusư kia đã chứng thực nàng đối với đứa nhỏ này có chút để ý, vì một số nguyên nhân nàng đối với khác phái luôn có một sự bài xích không muốn đụng chạm nhưng Menfusư thì không giống, khi chạm vào nhóc nàng không có cảm giác khó chịu như những người khác.
Menfusư bị ánh nhìn chăm chú kia làm cả người càng không được tự nhiên, khó có được ngượng ngùng lắp ba lắp bắp nói: "Ngươi...ngươi...nhìn cái gì"
"Hoàng tỷ" Asisư nhìn thẳng Menfusư nhàn nhạt nói, ánh mắt vẫn lạnh lùng như trước nhưng dường như có thêm gì đó.
"Cái gì" Menfusư bị ánh nhìn lành lạnh kia làm rùng mình, nghe lời của Asisư nói thì chớp mắt mấy cái.
"Ta là hoàng tỷ của đệ, sau này không được gọi tên" Đưa tay vuốt mái tóc dài mềm mại kia, về vấn đề nuôi tóc này thì Ai Cập có phần giống với Đại Tần, mái tóc trong tay rất mượt, từng sợi tóc theo kẽ tay nàng trôi xuống khiến Asisư vô cùng yêu thích.
"Hoàng..hoàng tỷ" mặc dù không biết tại sao tính tình Asisư đại biến không vung nắm đấm với nhóc nhưng nhìn ánh mắt lạnh nhạt cùng với bàn tay đang qua lại trên đầu mình thì Menfusư vẫn ngoan ngoãn gọi một tiếng, đồng thời một cảm giác thân thiết theo tiếng gọi này mà tới, đây thật sự là tỷ tỷ ruột của mình.
"Ari, mang điểm tâm đến đây" Asisư hài lòng vì tiếng gọi của Menfusư, mở miệng phân phó Ari đang đứng hầu một bên, trình độ ẩm thức của nơi này khiến dạ dày của nàng bình thường chịu ngược đãi không ích, đôi khi chịu không nỗi mùi vị nhàn nhạt, sạn sạn của món ăn nơi này nàng cũng ra tay nấu vài món nhưng vì bản thân là công chúa nàng vẫn luôn hiểu cái gì là phong phạm của một hoàng tộc.
Ari nhìn nam hài cũng nữ hài đang thân mật ngồi cùng nhau, nam hài cứng ngắc thân mình mặc cho nữ hài chơi đùa mái tóc của mình tuy không được tự nhiên nhưng không hề có ý tứ chán ghét, Ari thầm thở ra một hơi, nàng đương nhiên hy vọng chủ tử cùng hoàng tử Menfusư thân thiết dù gì thì hoàng tử cũng là người thừa kế ngôi vị của Hoàng Đế Ai Cập cho dù công chúa sau này sẽ kế thừa Hạ Ai Cập nhưng dĩ nhiên không thể so với Thượng Ai Cập binh lực hùng mạnh, trên hết sau này rất có thể là chồng của công chúa, đó vẫn là điều mà hoàng phi mẹ ruột công chúa mong muốn.
"Oa...đây là thứ gì sao ta chưa từng ăn, thật ngon" Menfusư thích thú nhét từng miếng bánh hình thù như những bông hoa vào miệng, động tác nhanh nhạy đó biểu hiện ra món ăn này chắc chắn vô cùng ngon.
Asisư tuy mặt không có biểu cảm gì nhưng ánh mắt lạnh lùng lại mang theo một tia dịu dàng, bất quá giọng nói cũng vẫn lạnh nhạt như trước.
"Ta nghĩ đệ đệ của mình hẳn là một vị hoàng tử của Ai Cập mà không phải là một tên nô lệ đang bị đói khát, Menfusư chú ý hình tượng của mình"
Động tác vươn tay lấy bánh nhất thời cứng đờ giữa không trung, Menfusư nhìn nhìn dĩa bánh lại nhìn nhìn hoàng tỷ của mình, thu lại bàn tay của nhóc bắt đầu nghiêm trang ngồi thẳng người, miệng đang vì nhét nhiều miếng bánh cùng một lúc mà phồng lên cũng bắt đầu từ tốn nhai nuốt, sau khi xử lý thức ăn trong miệng của mình thì Menfusư mới vươn tay lấy một cái bánh khác mà không phải quơ một lần bốn, năm cái như trước.
/4
|