Xuyên Nhanh: 108 Cách Công Lược Nam Thần
Chương 47: Công chúa dương cầm: Quân thiếu, chào anh 17
/58
|
Sở Phù gặp lại Thân Dục Chi vào ngày đi sang M quốc.
Cô đứng trước mặt hắn, người mặc áo khoác lông, nhìn Thân Dục Chi vẻ mặt hận đến ngứa răng, cuối cùng vẫn không nói câu nào theo hắn lên phi cơ.
Thân Dục Chi nhìn bộ dáng giận dỗi của cô, mặt lại có chút nhu hòa đi, nhìn người đang ngồi bên cạnh, duỗi tay đem mái tóc bị gió thổi loạn của cô, thanh âm trầm thấp hồn hậu, mang theo ý cười: "Còn giận sao?"
"Hừ!" Sở Phù quay đầu không muốn nói chuyện với hắn.
Cô kéo đai an toàn, chuẩn bị mang lên thì một bàn tay to lớn từ bên cạnh duỗi tới, nắm lấy đai an toàn, cài lại cho cô.
Động tác hai người thoạt nhìn cực kỳ thân mật, thân mình nam nhân cơ hồ toàn bộ áp trên người cô, hô hấp giao triền, kinh ngạc của cô gái và chuyên chú trên mặt chàng trai bất giác làm không khí trở nên ngọt ngào.
Người khác nhìn vào sẽ nghĩ đây là một đôi tình nhân cuồng nhiệt ân ái.
Mà người ở xung quanh thấy một màn như vạy, đều không khỏi cười thầm.
Sở Phù ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của nam ngân, trong đôi mắt sâu thẳm là nhàn nhạt sủng nịnh nhu hòa.
Cô xoay đầu, dùng loại ngữ khí mà vừa nghe đã biết là đang làm nũng, ngạo kiều nói, "Tại sao anh lại đổi vé máy bay của tôi?"
Thân phận Sở Phù không phải là cái gì bí mật, lần này đi M quốc tham gia tranh tài ở dại hội dương cầm dành cho thanh niên, điểm đến phải là thủ đô M quốc mới đúng.
Nhưng cuối cùng, phi cơ bọn họ ngồi lại là đi đến Phật La Châu.
Nếu không cẩn thận, bị người bên trên hiểu lầm là đầu cơ cho quốc gia đối địch, phản bội, sắp xếp mai phục bắn cho một phát súng vào đầu, trực tiếp rớt đài, vậy thì công toi rồi. Cộng thêm việc người đi cùng cô trong chuyến bay lần này là nhân vật trọng điểm như Thân Dục Chi, chắc chắn trên đường đi sẽ gặp phải trắc trở.
Thân Dục Chi ở trong quân ngũ đã nhận bao nhiêu nhiệm vụ nguy hiểm chỉ mình hắn biết, nhưng mà những phe đối địch muốn tìm hắn trả thù chắc chắn không ít. Đây cũng là lí do hắn ra ngoài hay dùng thân phận Thân Hoa Chi.
Nam nhân biểu tình nhàn nhạt khó hiểu, còn có một tia ủy khuất, "Không phải em nói tôi không có thời gian bồi em sao?"
Sở Phù ngây ngốc.
Cô nói vậy lúc nào?
Hiện tại cô lại không thể chọc phá, chỉ có thể dùng ánh mắt bốc hỏa nhìn chằm chằm hắn.
Người này làm thế nào thay đổi lịch trình, làm cô xuất phát sớm hai tuần, còn đi đường vòng đến M quốc.
"Tôi chỉ muốn cùng em hẹn hò một lần.." Thân Dục Chi cố ý đè thấp tiếng nói, trầm thấp mà khàn khàn, mang theo ủy khuất cùng chờ mong, "Chúng ta đã lâu không cùng nhau thân mật..."
Chuông cảnh báo trong lòng Sở Phù lập tức vang lên.
Cô vội vàng nghiêng người giơ tay bưng kín miệng hắn lại.
"Anh đang nói bậy cái gì vậy!"
Sở Phù chung quy lại cảm thấy, nếu tiếp tục để người này nói chuyện, hắn tuyệt đối sẽ nói ra chuyện gì đó mất mặt xấu hổ.
Quả nhiên ở nơi hỗn độn toàn nam nhân như quân đội, nào dưỡng ra được tiểu thiên sứ ngây thơ gì chứ? Mở mồm há mồm toàn nhưng chuyện xấu hổ thô tục.
Nhưng mà cho dù cô lấy tay che miệng hắn lại, Thân Dục Chi cũng không chịu thành thật.
Đôi môi không ngừng khép mở, quét lòng bàn tay cô đến phát ngứa. Bỗng nhiên một cảm giác ướt át truyền đến làm gương mặt Sở Phù biến đổi!
Người này, cư nhiên dám liếm cô!
*khuyên các bạn đừng tự tiện liếm người như thanh niên Thân Dục Chi, lại còn là lòng bàn tay người khác, nơi nhiều vi khuẩn như vậy, dễ bị lây bệnh, giống như covid-19 đang hoành hành, phải chú ý giữ gìn vệ sinh nha~
Cô đứng trước mặt hắn, người mặc áo khoác lông, nhìn Thân Dục Chi vẻ mặt hận đến ngứa răng, cuối cùng vẫn không nói câu nào theo hắn lên phi cơ.
Thân Dục Chi nhìn bộ dáng giận dỗi của cô, mặt lại có chút nhu hòa đi, nhìn người đang ngồi bên cạnh, duỗi tay đem mái tóc bị gió thổi loạn của cô, thanh âm trầm thấp hồn hậu, mang theo ý cười: "Còn giận sao?"
"Hừ!" Sở Phù quay đầu không muốn nói chuyện với hắn.
Cô kéo đai an toàn, chuẩn bị mang lên thì một bàn tay to lớn từ bên cạnh duỗi tới, nắm lấy đai an toàn, cài lại cho cô.
Động tác hai người thoạt nhìn cực kỳ thân mật, thân mình nam nhân cơ hồ toàn bộ áp trên người cô, hô hấp giao triền, kinh ngạc của cô gái và chuyên chú trên mặt chàng trai bất giác làm không khí trở nên ngọt ngào.
Người khác nhìn vào sẽ nghĩ đây là một đôi tình nhân cuồng nhiệt ân ái.
Mà người ở xung quanh thấy một màn như vạy, đều không khỏi cười thầm.
Sở Phù ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của nam ngân, trong đôi mắt sâu thẳm là nhàn nhạt sủng nịnh nhu hòa.
Cô xoay đầu, dùng loại ngữ khí mà vừa nghe đã biết là đang làm nũng, ngạo kiều nói, "Tại sao anh lại đổi vé máy bay của tôi?"
Thân phận Sở Phù không phải là cái gì bí mật, lần này đi M quốc tham gia tranh tài ở dại hội dương cầm dành cho thanh niên, điểm đến phải là thủ đô M quốc mới đúng.
Nhưng cuối cùng, phi cơ bọn họ ngồi lại là đi đến Phật La Châu.
Nếu không cẩn thận, bị người bên trên hiểu lầm là đầu cơ cho quốc gia đối địch, phản bội, sắp xếp mai phục bắn cho một phát súng vào đầu, trực tiếp rớt đài, vậy thì công toi rồi. Cộng thêm việc người đi cùng cô trong chuyến bay lần này là nhân vật trọng điểm như Thân Dục Chi, chắc chắn trên đường đi sẽ gặp phải trắc trở.
Thân Dục Chi ở trong quân ngũ đã nhận bao nhiêu nhiệm vụ nguy hiểm chỉ mình hắn biết, nhưng mà những phe đối địch muốn tìm hắn trả thù chắc chắn không ít. Đây cũng là lí do hắn ra ngoài hay dùng thân phận Thân Hoa Chi.
Nam nhân biểu tình nhàn nhạt khó hiểu, còn có một tia ủy khuất, "Không phải em nói tôi không có thời gian bồi em sao?"
Sở Phù ngây ngốc.
Cô nói vậy lúc nào?
Hiện tại cô lại không thể chọc phá, chỉ có thể dùng ánh mắt bốc hỏa nhìn chằm chằm hắn.
Người này làm thế nào thay đổi lịch trình, làm cô xuất phát sớm hai tuần, còn đi đường vòng đến M quốc.
"Tôi chỉ muốn cùng em hẹn hò một lần.." Thân Dục Chi cố ý đè thấp tiếng nói, trầm thấp mà khàn khàn, mang theo ủy khuất cùng chờ mong, "Chúng ta đã lâu không cùng nhau thân mật..."
Chuông cảnh báo trong lòng Sở Phù lập tức vang lên.
Cô vội vàng nghiêng người giơ tay bưng kín miệng hắn lại.
"Anh đang nói bậy cái gì vậy!"
Sở Phù chung quy lại cảm thấy, nếu tiếp tục để người này nói chuyện, hắn tuyệt đối sẽ nói ra chuyện gì đó mất mặt xấu hổ.
Quả nhiên ở nơi hỗn độn toàn nam nhân như quân đội, nào dưỡng ra được tiểu thiên sứ ngây thơ gì chứ? Mở mồm há mồm toàn nhưng chuyện xấu hổ thô tục.
Nhưng mà cho dù cô lấy tay che miệng hắn lại, Thân Dục Chi cũng không chịu thành thật.
Đôi môi không ngừng khép mở, quét lòng bàn tay cô đến phát ngứa. Bỗng nhiên một cảm giác ướt át truyền đến làm gương mặt Sở Phù biến đổi!
Người này, cư nhiên dám liếm cô!
*khuyên các bạn đừng tự tiện liếm người như thanh niên Thân Dục Chi, lại còn là lòng bàn tay người khác, nơi nhiều vi khuẩn như vậy, dễ bị lây bệnh, giống như covid-19 đang hoành hành, phải chú ý giữ gìn vệ sinh nha~
/58
|