Xuyên Nhanh: Cứu Mạng, Tất Cả Nam Chủ Đều Tan Vỡ!
Chương 82 - Ta, là người nối nghiệp xã hội chủ nghĩa 14
/210
|
Edit by AShu ^_^.
_____________
Hơi thở của hai vị đại vương quá mức đáng sợ, Hà Giai Kỳ cùng Hàn Đông liền run bần bật, không dám lại nó nữa.
Tô Đường liền tiếp tục thêu, một lát sau, đột nhiên ngừng lại.
Yến Sâm mới ăn được một nửa, khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy?"
Tô Đường, "Bạn ngồi cùng bàn, cậu còn nhớ rõ ước định trước kia của chúng ta không?"
Yến Sâm nhướng mày, ý bảo nàng tiếp tục.
"Cậu xem, lúc trước tôi có nói, muốn tôi làm bạn gái của cậu, ít nhất thành tích cũng tương đương tôi, bằng không sẽ chậm trễ tôi cùng học tập tương thân tương ái a."
Nàng nói cực kỳ thong thả, rất sợ hắn nghe không hiểu, sau đó liền thấy Yến Sâm ngắt lời nói: "Cậu xác định là cùng học tập tương thân tương ái, mà không phải thêu thùa."
Tô Đường mỉm cười, "Thêu thùa chỉ là sở thích, học tập mới là thứ tôi yêu nhất, nếu cậu không thể dùng thành tích đánh bại tôi, vậy tôi muốn cậu làm cái gì, máy ATM sao?"
Yến · máy ATM · Sâm lần đầu tiên có người ghét bỏ tiền của mình, nhẫn nhịn mới có thể cười nói, "Thứ cậu chán ghét nhất vẫn là người có tiền như tôi."
Tô Đường, "Cho nên tính cách thanh thuần không làm ra vẻ của tôi hấp dẫn cậu sao? Kỳ thật tôi còn có thể yêu diễm cùng đê tiện một phen, liền xem cậu chán ghét loại nào."
Yến Sâm, "Loại nào tôi cùng thích."
Tô Đường, "Khẩu vị của ngài thật tạp nham a."
Yến Sâm nhìn nàng, càng ở cùng nàng càng lâu, càng cảm thấy nàng hay thay đổi. Từ lúc bắt đầu cho rằng nàng là chất phác tự ti, về sau lại nở rộ quang mang, từ nay về sau liền rốt cuộc không thể dời ra khỏi tầm mắt của nàng.
Kiểm tra tháng ước chừng còn mấy ngày nữa là tới, Tô Đường cũng thêu mấy ngày liền, ngay lúc đầu giáo viên còn rất là đau đầu, tuy nói trường cao trung A dạy học đại bộ phận đều là dựa vào tự giác, nhưng này quả thực chính là ngoạn vật đánh mất! Nhưng mà chờ đến khi phát thành tích, lão sư không lời nào để nói.
Tô Đường thành tích luôn luôn bảo trì đứng thứ hạng 3, phập phồng không lớn, lần này nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần, ai ngờ, Yến Sâm cư nhiên đứng trên mình một thứ hạng.
Nàng nhìn phiếu điểm, cả người đều cảm thấy mông lung, "Cậu gian lận?!"
Yến Sâm, "Tôi khinh thường mấy thứ đó."
Tô Đường vẫn khó có thể tin được, "Nhưng cậu từ trước......"
Yến Sâm, "Tôi biết chính mình sẽ làm được, biểu hiện ra ngoài làm chi?"
Tuy nói là giáo bá, nhưng hắn cũng không phải thật sự không quan tâm, chỉ cần tới đi học, trên cơ bản đều là có nghe giảng, bất quá phiếu điểm đối hắn mà nói chỉ là một đống con số mà thôi, đẹp hay không, khác nhau không lớn. Hắn có thể đi vào ban 1, cũng không phải thật sự dựa tiền mà vào. Lúc trước hắn cũng từng được nhiều người khen tiểu hài tử con nhà người ta, lớn lên tuấn tú lại thông minh, nhưng từ khi nào bắt đầu, tựa hồ là từ lúc cha mình cưới mẹ kế, lại sinh ra em trai, liền không ai để ý đến thành tích của hắn, thậm chí còn hận không thể muốn mạng của hắn. Nếu là như thế, hắn cũng không cần thiết biểu hiện ra ngoài.
Tô Đường nào biết tâm lý của nam chủ, cuối cùng chỉ có thể dò hỏi hệ thống.
Hệ thống, "Không có gian lận, bất quá là lúc trước cha hắn cùng mẹ kế tổn thương đến Yến Sâm, dẫn tới phương diện này của hắn tự bế."
Nhìn nam chủ cường đại, Tô Đường hận không thể giơ ngón tay giữa lên, mắng một câu trời xanh hại ta a!
Yến Sâm lần đầu tiên được yêu cầu dùng thành tích chứng minh, tâm tình không tồi, "Nhớ rõ thực hiện ước định của chúng ta, bạn gái." Nói xong, lại hỏi: "Sao lại không thêu thùa nữa."
Tô Đường nằm liệt trên bàn, lúc này thực sự muốn chui xuống cái lỗ quá, còn thêu cái gì mà thêu!
Lúc trước thành tích của Hứa Hi Chi cùng Tô Đường không phân cao thấp, lần này lại đứng hạng 3, còn bị Yến Sâm đè ép xuống. Kinh ngạc rất nhiều, thấy em gái kế nhỏ còn đang thêu thùa, không khỏi nhớ tới mấy ngày hôm trước giáo viên như có như không nhắc nhở, nghiêm túc thêu như thế, chẳng lẽ là tặng hắn vào lễ trưởng thành sao?
Hắn nghĩ như vậy, cũng như vậy mà hỏi nàng.
Edit by AShu
Sau đó Yến Sâm liền muốn nổ tung.
Hắn sáng sớm liền nhìn Hứa Hi Chi không vừa mắt, cho dù là em gái kế, nhưng cũng không phải em gái ruột thịt a, cứ 3 ngày thì 2 ngày tìm nàng, định là mưu kế gì bất lương!
Mùi thuốc súng bay xung quanh, Tô Đường thực là đau đầu, nàng kéo Yến Sâm lại, để phòng ngừa vị này một lời không hợp liền động thủ, cũng may Hứa Hi Chi còn có lý trí, không cùng hắn dây dưa nhiều.
Hứa Hi Chi đi rồi, sắc mặt Yến Sâm khó coi như cũ, thậm chí đã bắt đầu nghĩ làm như thế nào để nàng rời khỏi Hứa gia.
Còn về Tô Đường, hoàn toàn không biết là mình đang bị người ta bày mưu.
Yến Sâm sẽ không nói suy nghĩ của chính mình cho nàng, nguyên bản nàng đã nghĩ rời xa hắn, nếu là biết suy nghĩ này, không chừng sẽ tạo thành tác dụng ngược, hắn có thể từ từ tiến tới, nước ấm nấu ếch xanh, cuối cùng nàng sẽ không trốn được hắn.
Một tháng sau, lễ trưởng thành của Hứa Hi Chi được cử hành.
Yến hội đêm đó, khách quý tới chật nhà.
Hứa Hi Chi phi thường là con trai quý trong tay, Hứa phụ mặt đầy kiêu ngạo, cơ hồ là mang theo hắn đem tới chào hỏi những đại lão trong thương trường. Đối với chuyện này, Hứa Hi Chi cũng thập phần phối hợp, tuy hắn hiện tại chỉ mới mười tám, nhưng cái khí thế trên người hắn, cũng cho người khác lưu lại chút ấn tượng, thậm chí còn có không ít quý phu nhân bắt đầu lưu ý hắn.
Tô Đường không nghĩ tới sẽ cùng người khác nói chuyện, liền ngốc ở trong góc mà gặm trái cây, sau đó bị Phương nữ sĩ bắt được.
Phương Nhạn hận sắt không thành thép, cơ hội tốt như thế, mà đầu óc nàng chỉ biết tới ăn, liền không kết giao mấy tiểu thư quyền quý kia?!
"Ăn ăn ăn, con cũng cũng chỉ biết ăn!"
Thanh âm làm người chán ghét bay tới, khẩu vị ăn của Tô Đường cũng giảm phân nửa, nàng đối với Phương nữ sĩ thật còn không lời nào để nói, ngốc nghếch như vậy, bà ta rốt cuộc sao có thể gả cho Hứa phụ?
Ưu điểm duy nhất của Phương Nhạn, chính là khuôn mặt xinh đẹp kia, mặc dù đã có tuổi, nhưng vẫn như cũ vẫn còn phong vận, đáng tiếc, nàng tựa hồ đem tất cả chỉ số thông minh đều đổi lấy mỹ mạo.
"Sao ta có thể đẻ ra đứa con ngu xuẩn như con, trừ bỏ ăn, con còn biết làm cái gì? Tại đây có nhiều thanh niên tài giỏi tuấn tú như vậy, con bị mù hay bị què vậy!"
Phương Nhạn đã đè thấp thanh âm rồi, nhưng vẫn rơi vào nhiều tầm mắt của những người khác.
Tô Đường hờ hững mà nhìn nàng, "Sao lại không què, Phương nữ sĩ đã quên không lâu lúc trước tôi mới bị tai nạn gãy chân a."
Phương Nhạn liền nghẹn, sau đó tức giận nói: "Con hiện tại là trách ta? Nếu không phải ta trả tiền, con cho rằng ai chữa lành chân cho con! Ta hiện tại chỉ là muốn con kết giao với những thanh niên tài tuấn, ngươi thế nhưng mà cãi lại ta, thật là trưởng thành rồi, cánh cứng rồi đúng không!"
Trong mắt Tô Đường dần dần hiện lên tia không kiên nhẫn, "Phương nữ sĩ, ngườ trả tiền viện cho tôi chính là cái người gây ra tai nạn, còn về ý sau, xúi giục nữ nhi mới độ tuổi vị thành niên câu dẫn nam nhân, ngài đúng thật là người mẹ tốt thế gian khó mà có được."
Phương Nhạn tức giận mặt xanh xanh tím tím, đứa con gái này từ nhỏ liền không nghe lời, hiện giờ lớn rồi càng cùng mình đối nghịch!
"Thẩm Vị Ương, sao con có thể nói chuyện với mẹ của mình như vậy! Trong trường dạy học có phải con đều quăng sau tai đúng không, một khi đã như vậy, ta nghĩ con khỏi đi học đi!"
Trong suy nghĩ của bà ta, học giỏi cũng vô dụng, còn không bằng tìm một nam nhân có tiền. Nếu mình còn hai mươi tuổi, đâu đến lượt con nhỏ đó? Hứa gia tuy rằng là hào môn, nhưng nàng vẫn chưa muốn dừng bước, nhưng nếu con gái có thể tìm được hôn phu tốt, địa vị của chính mình sẽ tốt hơn a.
Cũng bởi vì quá mức nóng vội, bà ta đều xem nhẹ nữ nhi mới 17 tuổi này của mình.
Tô Đường vừa nghe bà ta lấy đi học uy hiếp mình, tức khắc cười, chẳng qua nụ cười lại xen lẫn một tia châm chọc.
"Hảo a, ngày mai bà liền lên trường học nói đi, nói bà không cho tôi đi học nữa, nói là bà cảm thấy so với đọc sách, vẫn là nam nhân càng có lợi hơn."
Phương Nhạn sắc mặt cực kỳ kém vô cùng, thấy có người đi về phía bên này, lập tức thay đổi khuôn mặt, bất đắc dĩ lại thở dài, "Mẹ cũng là vì muốn tốt cho con, con tuy rằng còn nhỏ, nhưng thanh xuân của nữ hài tử thanh xuân cũng chỉ có mấy năm, chớp mắt liền trôi qua, chúng ta có thể hiện tại chậm rãi tìm, không nóng nảy."
______________
( tấu chương xong)
Đã beta
Edit by AShu
_____________
Hơi thở của hai vị đại vương quá mức đáng sợ, Hà Giai Kỳ cùng Hàn Đông liền run bần bật, không dám lại nó nữa.
Tô Đường liền tiếp tục thêu, một lát sau, đột nhiên ngừng lại.
Yến Sâm mới ăn được một nửa, khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy?"
Tô Đường, "Bạn ngồi cùng bàn, cậu còn nhớ rõ ước định trước kia của chúng ta không?"
Yến Sâm nhướng mày, ý bảo nàng tiếp tục.
"Cậu xem, lúc trước tôi có nói, muốn tôi làm bạn gái của cậu, ít nhất thành tích cũng tương đương tôi, bằng không sẽ chậm trễ tôi cùng học tập tương thân tương ái a."
Nàng nói cực kỳ thong thả, rất sợ hắn nghe không hiểu, sau đó liền thấy Yến Sâm ngắt lời nói: "Cậu xác định là cùng học tập tương thân tương ái, mà không phải thêu thùa."
Tô Đường mỉm cười, "Thêu thùa chỉ là sở thích, học tập mới là thứ tôi yêu nhất, nếu cậu không thể dùng thành tích đánh bại tôi, vậy tôi muốn cậu làm cái gì, máy ATM sao?"
Yến · máy ATM · Sâm lần đầu tiên có người ghét bỏ tiền của mình, nhẫn nhịn mới có thể cười nói, "Thứ cậu chán ghét nhất vẫn là người có tiền như tôi."
Tô Đường, "Cho nên tính cách thanh thuần không làm ra vẻ của tôi hấp dẫn cậu sao? Kỳ thật tôi còn có thể yêu diễm cùng đê tiện một phen, liền xem cậu chán ghét loại nào."
Yến Sâm, "Loại nào tôi cùng thích."
Tô Đường, "Khẩu vị của ngài thật tạp nham a."
Yến Sâm nhìn nàng, càng ở cùng nàng càng lâu, càng cảm thấy nàng hay thay đổi. Từ lúc bắt đầu cho rằng nàng là chất phác tự ti, về sau lại nở rộ quang mang, từ nay về sau liền rốt cuộc không thể dời ra khỏi tầm mắt của nàng.
Kiểm tra tháng ước chừng còn mấy ngày nữa là tới, Tô Đường cũng thêu mấy ngày liền, ngay lúc đầu giáo viên còn rất là đau đầu, tuy nói trường cao trung A dạy học đại bộ phận đều là dựa vào tự giác, nhưng này quả thực chính là ngoạn vật đánh mất! Nhưng mà chờ đến khi phát thành tích, lão sư không lời nào để nói.
Tô Đường thành tích luôn luôn bảo trì đứng thứ hạng 3, phập phồng không lớn, lần này nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần, ai ngờ, Yến Sâm cư nhiên đứng trên mình một thứ hạng.
Nàng nhìn phiếu điểm, cả người đều cảm thấy mông lung, "Cậu gian lận?!"
Yến Sâm, "Tôi khinh thường mấy thứ đó."
Tô Đường vẫn khó có thể tin được, "Nhưng cậu từ trước......"
Yến Sâm, "Tôi biết chính mình sẽ làm được, biểu hiện ra ngoài làm chi?"
Tuy nói là giáo bá, nhưng hắn cũng không phải thật sự không quan tâm, chỉ cần tới đi học, trên cơ bản đều là có nghe giảng, bất quá phiếu điểm đối hắn mà nói chỉ là một đống con số mà thôi, đẹp hay không, khác nhau không lớn. Hắn có thể đi vào ban 1, cũng không phải thật sự dựa tiền mà vào. Lúc trước hắn cũng từng được nhiều người khen tiểu hài tử con nhà người ta, lớn lên tuấn tú lại thông minh, nhưng từ khi nào bắt đầu, tựa hồ là từ lúc cha mình cưới mẹ kế, lại sinh ra em trai, liền không ai để ý đến thành tích của hắn, thậm chí còn hận không thể muốn mạng của hắn. Nếu là như thế, hắn cũng không cần thiết biểu hiện ra ngoài.
Tô Đường nào biết tâm lý của nam chủ, cuối cùng chỉ có thể dò hỏi hệ thống.
Hệ thống, "Không có gian lận, bất quá là lúc trước cha hắn cùng mẹ kế tổn thương đến Yến Sâm, dẫn tới phương diện này của hắn tự bế."
Nhìn nam chủ cường đại, Tô Đường hận không thể giơ ngón tay giữa lên, mắng một câu trời xanh hại ta a!
Yến Sâm lần đầu tiên được yêu cầu dùng thành tích chứng minh, tâm tình không tồi, "Nhớ rõ thực hiện ước định của chúng ta, bạn gái." Nói xong, lại hỏi: "Sao lại không thêu thùa nữa."
Tô Đường nằm liệt trên bàn, lúc này thực sự muốn chui xuống cái lỗ quá, còn thêu cái gì mà thêu!
Lúc trước thành tích của Hứa Hi Chi cùng Tô Đường không phân cao thấp, lần này lại đứng hạng 3, còn bị Yến Sâm đè ép xuống. Kinh ngạc rất nhiều, thấy em gái kế nhỏ còn đang thêu thùa, không khỏi nhớ tới mấy ngày hôm trước giáo viên như có như không nhắc nhở, nghiêm túc thêu như thế, chẳng lẽ là tặng hắn vào lễ trưởng thành sao?
Hắn nghĩ như vậy, cũng như vậy mà hỏi nàng.
Edit by AShu
Sau đó Yến Sâm liền muốn nổ tung.
Hắn sáng sớm liền nhìn Hứa Hi Chi không vừa mắt, cho dù là em gái kế, nhưng cũng không phải em gái ruột thịt a, cứ 3 ngày thì 2 ngày tìm nàng, định là mưu kế gì bất lương!
Mùi thuốc súng bay xung quanh, Tô Đường thực là đau đầu, nàng kéo Yến Sâm lại, để phòng ngừa vị này một lời không hợp liền động thủ, cũng may Hứa Hi Chi còn có lý trí, không cùng hắn dây dưa nhiều.
Hứa Hi Chi đi rồi, sắc mặt Yến Sâm khó coi như cũ, thậm chí đã bắt đầu nghĩ làm như thế nào để nàng rời khỏi Hứa gia.
Còn về Tô Đường, hoàn toàn không biết là mình đang bị người ta bày mưu.
Yến Sâm sẽ không nói suy nghĩ của chính mình cho nàng, nguyên bản nàng đã nghĩ rời xa hắn, nếu là biết suy nghĩ này, không chừng sẽ tạo thành tác dụng ngược, hắn có thể từ từ tiến tới, nước ấm nấu ếch xanh, cuối cùng nàng sẽ không trốn được hắn.
Một tháng sau, lễ trưởng thành của Hứa Hi Chi được cử hành.
Yến hội đêm đó, khách quý tới chật nhà.
Hứa Hi Chi phi thường là con trai quý trong tay, Hứa phụ mặt đầy kiêu ngạo, cơ hồ là mang theo hắn đem tới chào hỏi những đại lão trong thương trường. Đối với chuyện này, Hứa Hi Chi cũng thập phần phối hợp, tuy hắn hiện tại chỉ mới mười tám, nhưng cái khí thế trên người hắn, cũng cho người khác lưu lại chút ấn tượng, thậm chí còn có không ít quý phu nhân bắt đầu lưu ý hắn.
Tô Đường không nghĩ tới sẽ cùng người khác nói chuyện, liền ngốc ở trong góc mà gặm trái cây, sau đó bị Phương nữ sĩ bắt được.
Phương Nhạn hận sắt không thành thép, cơ hội tốt như thế, mà đầu óc nàng chỉ biết tới ăn, liền không kết giao mấy tiểu thư quyền quý kia?!
"Ăn ăn ăn, con cũng cũng chỉ biết ăn!"
Thanh âm làm người chán ghét bay tới, khẩu vị ăn của Tô Đường cũng giảm phân nửa, nàng đối với Phương nữ sĩ thật còn không lời nào để nói, ngốc nghếch như vậy, bà ta rốt cuộc sao có thể gả cho Hứa phụ?
Ưu điểm duy nhất của Phương Nhạn, chính là khuôn mặt xinh đẹp kia, mặc dù đã có tuổi, nhưng vẫn như cũ vẫn còn phong vận, đáng tiếc, nàng tựa hồ đem tất cả chỉ số thông minh đều đổi lấy mỹ mạo.
"Sao ta có thể đẻ ra đứa con ngu xuẩn như con, trừ bỏ ăn, con còn biết làm cái gì? Tại đây có nhiều thanh niên tài giỏi tuấn tú như vậy, con bị mù hay bị què vậy!"
Phương Nhạn đã đè thấp thanh âm rồi, nhưng vẫn rơi vào nhiều tầm mắt của những người khác.
Tô Đường hờ hững mà nhìn nàng, "Sao lại không què, Phương nữ sĩ đã quên không lâu lúc trước tôi mới bị tai nạn gãy chân a."
Phương Nhạn liền nghẹn, sau đó tức giận nói: "Con hiện tại là trách ta? Nếu không phải ta trả tiền, con cho rằng ai chữa lành chân cho con! Ta hiện tại chỉ là muốn con kết giao với những thanh niên tài tuấn, ngươi thế nhưng mà cãi lại ta, thật là trưởng thành rồi, cánh cứng rồi đúng không!"
Trong mắt Tô Đường dần dần hiện lên tia không kiên nhẫn, "Phương nữ sĩ, ngườ trả tiền viện cho tôi chính là cái người gây ra tai nạn, còn về ý sau, xúi giục nữ nhi mới độ tuổi vị thành niên câu dẫn nam nhân, ngài đúng thật là người mẹ tốt thế gian khó mà có được."
Phương Nhạn tức giận mặt xanh xanh tím tím, đứa con gái này từ nhỏ liền không nghe lời, hiện giờ lớn rồi càng cùng mình đối nghịch!
"Thẩm Vị Ương, sao con có thể nói chuyện với mẹ của mình như vậy! Trong trường dạy học có phải con đều quăng sau tai đúng không, một khi đã như vậy, ta nghĩ con khỏi đi học đi!"
Trong suy nghĩ của bà ta, học giỏi cũng vô dụng, còn không bằng tìm một nam nhân có tiền. Nếu mình còn hai mươi tuổi, đâu đến lượt con nhỏ đó? Hứa gia tuy rằng là hào môn, nhưng nàng vẫn chưa muốn dừng bước, nhưng nếu con gái có thể tìm được hôn phu tốt, địa vị của chính mình sẽ tốt hơn a.
Cũng bởi vì quá mức nóng vội, bà ta đều xem nhẹ nữ nhi mới 17 tuổi này của mình.
Tô Đường vừa nghe bà ta lấy đi học uy hiếp mình, tức khắc cười, chẳng qua nụ cười lại xen lẫn một tia châm chọc.
"Hảo a, ngày mai bà liền lên trường học nói đi, nói bà không cho tôi đi học nữa, nói là bà cảm thấy so với đọc sách, vẫn là nam nhân càng có lợi hơn."
Phương Nhạn sắc mặt cực kỳ kém vô cùng, thấy có người đi về phía bên này, lập tức thay đổi khuôn mặt, bất đắc dĩ lại thở dài, "Mẹ cũng là vì muốn tốt cho con, con tuy rằng còn nhỏ, nhưng thanh xuân của nữ hài tử thanh xuân cũng chỉ có mấy năm, chớp mắt liền trôi qua, chúng ta có thể hiện tại chậm rãi tìm, không nóng nảy."
______________
( tấu chương xong)
Đã beta
Edit by AShu
/210
|