Bụng của Vệ An Huyên bắt đầu hơi nhô lên, lộ ra dáng vẻ mang thai. Cô nhìn thấy buổi họp báo, khuôn mặt trắng bệch, theo bản năng đẩy cửa bước vào văn phòng, quả nhiên thấy Lộ Thiệu Quân cũng đang xem tin tức này.
Sao lại như vậy chứ?
Khoảnh khắc Vệ An Huyên xem được tin tức này, còn tưởng rằng là người trùng họ trùng tên.
Thế nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt yếu đuối đáng thương kia, sự may mắn trong lòng Vệ An Huyên liền tiêu tan.
Sao lại như thế?
Rõ ràng Lý Y Y là thố ti hoa dựa vào người khác, sao giờ lại trở thành anh hùng rồi. Chuyện này và Lý Y Y trong ấn tượng của cô có sự chênh lệch rất lớn.
Ngay cả Lộ Thiệu Quân cũng ngẩn người.
Là người bên gối Lý Y Y, Lộ Thiệu Quân còn cảm thấy khó tin thì nói chi là những người khác.
Vệ An Huyên cắn môi, đặt tay lên bụng, thầm an ủi bản thân, giờ cô đã có con của Lộ Thiệu Quân, còn Lý Y Y với Lộ Thiệu Quân đã ly hôn rồi.
Thế nhưng thấy hắn đờ người bày ra vẻ mặt phức tạp khiến Vệ An Huyên cảm thấy rất khó chịu, cô lên tiếng kêu: “Lộ tổng.”
Lộ Thiệu Quân hồi phục lại tinh thần: “Ồ, xem ra tôi đã chậm trễ cô ấy.”
Giọng điệu hắn như đang mỉa mai, lại như đang bi thương.
Vệ An Huyên ôm lấy cổ Lộ Thiệu Quân từ đằng sau, dịu dàng nói: “Lộ tổng, điều này chứng tỏ hai người không hợp nhau đó, sau khi chia tay, từng người nở rộ, từng người tốt đẹp.”
Không, không phải, không phải như thế…
Nội tâm Lộ Thiệu Quân điên cuồng bác bỏ, hắn luôn cho rằng mình là thành tựu mà Lý Y Y có được. Nhưng bây giờ không có hắn, Lý Y Y lại trở nên tốt đẹp hơn.
Không có gì đau khổ hơn việc chối bỏ bản thân.
Lý Y Y không có gì hết, không tiền, không sức khỏe, cha mẹ không yêu thương.
Lý Y Y với hai bàn tay trắng được hắn yêu, hắn cũng không nhận được gì từ trên người Lý Y Y.
Không mưu cầu gì cả, còn không phải chân ái thì là gì?
Hiện giờ Lộ Thiệu Quân không tìm được cái gọi là chân ái từ trên người Lý Y Y, khiến Lộ Thiệu Quân rất không cam tâm.
Ước chừng, cái gì hắn cũng cho cô, yêu thích, cưng chiều, cuộc sống xa hoa, nhưng cô lại không yêu hắn, dựa vào gì chứ?
Tình yêu của Lộ Thiệu Quân là từ trên cao nhìn xuống.
Đột nhiên bây giờ Lý Y Y ở chỗ cao, không mấy ai muốn thấy cảnh sau khi người yêu cũ rời khỏi mình lại trở nên tốt hơn cả.
Tim gan có hơi ngứa ngáy.
Chợt, Vệ An Huyên nói với Lộ Thiệu Quân: “Lộ tổng, chúng ta kết hôn đi.”
Lộ Thiệu Quân sửng sốt một chút: “Kết hôn?” Lộ Thiệu Quân chưa bao giờ nghĩ tới chuyện kết hôn cùng Vệ An Huyên.
Cho dù Vệ An Huyên mang thai, Lộ Thiệu Quân cũng không nghĩ tới việc kết hôn với Vệ An Huyên.
Có lẽ, trong lòng Lộ Thiệu Quân, Lý Y Y vẫn là vợ của hắn.
Nhưng khi thấy Lý Y Y trong buổi họp báo, giữa hai người bọn họ đã không có tương lai nữa rồi.
Một người đàn ông có thể cho Lý Y Y vinh quang lớn như vậy, địa vị và quyền lực của người đó, Lộ Thiệu Quân không thể đấu lại.
Nhưng càng như vậy, nội tâm Lộ Thiệu Quân càng không cam lòng.
Thời gian Lộ Thiệu Quân im lặng càng dài, trái tim Vệ An Huyên như rơi thẳng xuống, rơi vào bên trong vực sâu đen kịt.
Toàn thân cô lạnh như băng. Lẽ nào Lộ Thiệu Quân chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn với cô sao?
Nhưng bọn họ đã có đứa nhỏ, không lẽ muốn để đứa nhỏ này trở thành con riêng sao?
Trở thành một đứa con riêng, sau này sẽ kêu người phụ nữ khác là mẹ sao?
Cả người Vệ An Huyên run rẩy, có lẽ mục đích lúc trước của Vệ An Huyên là sinh ra đứa bé này, không cho Lộ Thiệu Quân bỏ đứa bé.
Hiện giờ đứa nhỏ đã được bảo vệ, thì Vệ An Huyên muốn đứa nhỏ có thân phận hợp pháp, từng bước từng bước, càng muốn được nhiều hơn.
Sao lại như vậy chứ?
Khoảnh khắc Vệ An Huyên xem được tin tức này, còn tưởng rằng là người trùng họ trùng tên.
Thế nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt yếu đuối đáng thương kia, sự may mắn trong lòng Vệ An Huyên liền tiêu tan.
Sao lại như thế?
Rõ ràng Lý Y Y là thố ti hoa dựa vào người khác, sao giờ lại trở thành anh hùng rồi. Chuyện này và Lý Y Y trong ấn tượng của cô có sự chênh lệch rất lớn.
Ngay cả Lộ Thiệu Quân cũng ngẩn người.
Là người bên gối Lý Y Y, Lộ Thiệu Quân còn cảm thấy khó tin thì nói chi là những người khác.
Vệ An Huyên cắn môi, đặt tay lên bụng, thầm an ủi bản thân, giờ cô đã có con của Lộ Thiệu Quân, còn Lý Y Y với Lộ Thiệu Quân đã ly hôn rồi.
Thế nhưng thấy hắn đờ người bày ra vẻ mặt phức tạp khiến Vệ An Huyên cảm thấy rất khó chịu, cô lên tiếng kêu: “Lộ tổng.”
Lộ Thiệu Quân hồi phục lại tinh thần: “Ồ, xem ra tôi đã chậm trễ cô ấy.”
Giọng điệu hắn như đang mỉa mai, lại như đang bi thương.
Vệ An Huyên ôm lấy cổ Lộ Thiệu Quân từ đằng sau, dịu dàng nói: “Lộ tổng, điều này chứng tỏ hai người không hợp nhau đó, sau khi chia tay, từng người nở rộ, từng người tốt đẹp.”
Không, không phải, không phải như thế…
Nội tâm Lộ Thiệu Quân điên cuồng bác bỏ, hắn luôn cho rằng mình là thành tựu mà Lý Y Y có được. Nhưng bây giờ không có hắn, Lý Y Y lại trở nên tốt đẹp hơn.
Không có gì đau khổ hơn việc chối bỏ bản thân.
Lý Y Y không có gì hết, không tiền, không sức khỏe, cha mẹ không yêu thương.
Lý Y Y với hai bàn tay trắng được hắn yêu, hắn cũng không nhận được gì từ trên người Lý Y Y.
Không mưu cầu gì cả, còn không phải chân ái thì là gì?
Hiện giờ Lộ Thiệu Quân không tìm được cái gọi là chân ái từ trên người Lý Y Y, khiến Lộ Thiệu Quân rất không cam tâm.
Ước chừng, cái gì hắn cũng cho cô, yêu thích, cưng chiều, cuộc sống xa hoa, nhưng cô lại không yêu hắn, dựa vào gì chứ?
Tình yêu của Lộ Thiệu Quân là từ trên cao nhìn xuống.
Đột nhiên bây giờ Lý Y Y ở chỗ cao, không mấy ai muốn thấy cảnh sau khi người yêu cũ rời khỏi mình lại trở nên tốt hơn cả.
Tim gan có hơi ngứa ngáy.
Chợt, Vệ An Huyên nói với Lộ Thiệu Quân: “Lộ tổng, chúng ta kết hôn đi.”
Lộ Thiệu Quân sửng sốt một chút: “Kết hôn?” Lộ Thiệu Quân chưa bao giờ nghĩ tới chuyện kết hôn cùng Vệ An Huyên.
Cho dù Vệ An Huyên mang thai, Lộ Thiệu Quân cũng không nghĩ tới việc kết hôn với Vệ An Huyên.
Có lẽ, trong lòng Lộ Thiệu Quân, Lý Y Y vẫn là vợ của hắn.
Nhưng khi thấy Lý Y Y trong buổi họp báo, giữa hai người bọn họ đã không có tương lai nữa rồi.
Một người đàn ông có thể cho Lý Y Y vinh quang lớn như vậy, địa vị và quyền lực của người đó, Lộ Thiệu Quân không thể đấu lại.
Nhưng càng như vậy, nội tâm Lộ Thiệu Quân càng không cam lòng.
Thời gian Lộ Thiệu Quân im lặng càng dài, trái tim Vệ An Huyên như rơi thẳng xuống, rơi vào bên trong vực sâu đen kịt.
Toàn thân cô lạnh như băng. Lẽ nào Lộ Thiệu Quân chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn với cô sao?
Nhưng bọn họ đã có đứa nhỏ, không lẽ muốn để đứa nhỏ này trở thành con riêng sao?
Trở thành một đứa con riêng, sau này sẽ kêu người phụ nữ khác là mẹ sao?
Cả người Vệ An Huyên run rẩy, có lẽ mục đích lúc trước của Vệ An Huyên là sinh ra đứa bé này, không cho Lộ Thiệu Quân bỏ đứa bé.
Hiện giờ đứa nhỏ đã được bảo vệ, thì Vệ An Huyên muốn đứa nhỏ có thân phận hợp pháp, từng bước từng bước, càng muốn được nhiều hơn.
/155
|