Lúc Lộ Thiệu Quân xuất hiện trước mặt Vệ An Huyên, bụng Vệ An Huyên rung lên vì sợ hãi, suýt chút nữa là sinh non.
Lộ Thiệu Quân nhìn bụng Vệ An Huyên đã to như vậy, thở dài một hơi nói: “Về nước sinh con đi.”
Nét mặt Vệ An Huyên giễu cợt: “Lộ tổng, đây là con của tôi, không liên quan gì tới anh cả, anh không hoan nghênh nó thì tại sao lại không coi nó như chưa từng tồn tại trên đời chứ.”
“Có phải trong lòng anh rất thất vọng, thất vọng tại sao đứa nhỏ này không phải ở trong bụng Lý Y Y, đúng không?”
Lộ Thiệu Quân bình tĩnh nói: “Có con chính là có, sao lại giả bộ coi như nó không tồn tại được.”
“Quay về đi, chúng ta kết hôn.”
Vệ An Huyên ngẩn người một lúc: “Chúng ta kết hôn?”
Giọng nói Lộ Thiệu Quân tỏ ra bình dị, không chút dao động: “Chúng ta kết hôn đi, cho đứa trẻ một danh phận.”
Mong ước mà bản thân hy vọng bây giờ đã đạt được, lý tưởng lớn nhất của Vệ An Huyên đó là ở bên Lộ Thiệu Quân cả đời này.
Thế nhưng khi thấy Lộ Thiệu Quân như vậy, đột nhiên cô lại cảm thấy không cam lòng: “Chỉ vì để cho đứa nhỏ có một danh phận, nên anh mới kết hôn với em, đúng không?”
Bản thân cô hy vọng, Lộ Thiệu Quân kết hôn với cô là vì yêu.
Lòng người cứ đổi rồi lại đổi như vậy đó, Lộ Thiệu Quân thay đổi, mà Vệ An Huyên cũng thay đổi.
Lúc mới đầu thì lặng lẽ bảo vệ, giờ thì muốn được Lộ Thiệu Quân yêu thương, muốn có được trái tim của Lộ Thiệu Quân.
Lộ Thiệu Quân nhìn cô, quỳ một chân xuống, lấy ra chiếc nhẫn: “Vệ An Huyên, Vệ tiểu thư, hãy gả cho anh.”
Trong lòng Vệ An Huyên chần chừ, tóm lại có nên đồng ý hay không đây?
Lộ Thiệu Quân quỳ một hồi, thấy Vệ An Huyên không đồng ý, đành thở dài một hơi, chuẩn bị lấy chiếc nhẫn về.
Thấy Lộ Thiệu Quân muốn đổi ý, trong lòng Vệ An Huyên hoảng sợ, bỏ lỡ cơ hội này, không biết sau này còn có cơ hội khác không.
Người nào yêu trước người đó thua.
Vệ An Huyên an ủi bản thân, chỉ cần hai người họ kết hôn, thì đã là vợ chồng.
Kết hôn, sẽ có thời gian cả đời để có được tình cảm của Lộ Thiệu Quân.
Vệ An Huyên về nước chờ sinh với Lộ Thiệu Quân. Bọn họ đi lĩnh giấy hôn thú, trở thành vợ chồng hợp pháp. Đợi sau khi sinh con, Vệ An Huyên lấy lại được vóc dáng thì hai người họ sẽ cử hành hôn lễ.
Vệ An Huyên cực kỳ mong đợi lễ thành hôn này, suy nghĩ thấu đáo mọi phương diện, cô muốn tổ chức một đám cưới xa hoa long trọng.
Đây là điều mà Vệ An Huyên chờ mong nhất, được đứng bên cạnh Lộ Thiệu Quân, trở thành cô dâu của hắn.
Lộ Thiệu Quân tùy ý cô, muốn tổ chức đám cưới thế kỷ, muốn xa xỉ, muốn thơ mộng, tất cả đều được hết.
Nhìn thì có vẻ như rất cưng chiều Vệ An Huyên, nhưng ở một mức độ nào đó mà nói, thì cảm thấy sao cũng được.
Cô ấy cho rằng cái gì tốt thì là tốt thôi, không sai, cô ấy thích là được.
Dường như hắn chưa xuất phần sức lực nào với buổi lễ thành hôn này.
Mọi thứ đều do Vệ An Huyên vác theo một bụng to trao đổi với nhân viên.
Vệ An Huyên tỏ ra vẻ hiểu mà, Lộ Thiệu Quân phải đi làm, bây giờ cô không cần đi làm, bận rộn giải quyết những việc này là đúng rồi.
Cô không như Lý Y Y, lúc nào cũng cần chồng lo lắng.
Khi lập danh sách khách mời, Vệ An Huyên hỏi Lộ Thiệu Quân: “Có cần mời Lý Y Y không?”
Lộ Thiệu Quân lắc đầu: “Không cần.” Vốn dĩ không liên lạc được với Lý Y Y.
Vệ An Huyên hài lòng, trên mặt hiện lên nụ cười, cảm giác phía dưới ấm áp. Hóa ra là cô bị vỡ nước ối. Vệ An Huyên hoang mang lo sợ, được Lộ Thiệu Quân ôm tới bệnh viện.
Trải qua mấy tiếng vượt cạn, Vệ An Huyên sinh được môt bé trai.
Ôm viên thịt tròn trịa mềm mềm trong ngực, Lộ Thiệu Quân chưa kịp phản ứng việc hắn đã có con.
Ngày trước hắn còn nghĩ sau này con của mình sẽ như thế nào, đứa bé của hắn với Lý Y Y trông ra sao.
Lộ Thiệu Quân nhìn bụng Vệ An Huyên đã to như vậy, thở dài một hơi nói: “Về nước sinh con đi.”
Nét mặt Vệ An Huyên giễu cợt: “Lộ tổng, đây là con của tôi, không liên quan gì tới anh cả, anh không hoan nghênh nó thì tại sao lại không coi nó như chưa từng tồn tại trên đời chứ.”
“Có phải trong lòng anh rất thất vọng, thất vọng tại sao đứa nhỏ này không phải ở trong bụng Lý Y Y, đúng không?”
Lộ Thiệu Quân bình tĩnh nói: “Có con chính là có, sao lại giả bộ coi như nó không tồn tại được.”
“Quay về đi, chúng ta kết hôn.”
Vệ An Huyên ngẩn người một lúc: “Chúng ta kết hôn?”
Giọng nói Lộ Thiệu Quân tỏ ra bình dị, không chút dao động: “Chúng ta kết hôn đi, cho đứa trẻ một danh phận.”
Mong ước mà bản thân hy vọng bây giờ đã đạt được, lý tưởng lớn nhất của Vệ An Huyên đó là ở bên Lộ Thiệu Quân cả đời này.
Thế nhưng khi thấy Lộ Thiệu Quân như vậy, đột nhiên cô lại cảm thấy không cam lòng: “Chỉ vì để cho đứa nhỏ có một danh phận, nên anh mới kết hôn với em, đúng không?”
Bản thân cô hy vọng, Lộ Thiệu Quân kết hôn với cô là vì yêu.
Lòng người cứ đổi rồi lại đổi như vậy đó, Lộ Thiệu Quân thay đổi, mà Vệ An Huyên cũng thay đổi.
Lúc mới đầu thì lặng lẽ bảo vệ, giờ thì muốn được Lộ Thiệu Quân yêu thương, muốn có được trái tim của Lộ Thiệu Quân.
Lộ Thiệu Quân nhìn cô, quỳ một chân xuống, lấy ra chiếc nhẫn: “Vệ An Huyên, Vệ tiểu thư, hãy gả cho anh.”
Trong lòng Vệ An Huyên chần chừ, tóm lại có nên đồng ý hay không đây?
Lộ Thiệu Quân quỳ một hồi, thấy Vệ An Huyên không đồng ý, đành thở dài một hơi, chuẩn bị lấy chiếc nhẫn về.
Thấy Lộ Thiệu Quân muốn đổi ý, trong lòng Vệ An Huyên hoảng sợ, bỏ lỡ cơ hội này, không biết sau này còn có cơ hội khác không.
Người nào yêu trước người đó thua.
Vệ An Huyên an ủi bản thân, chỉ cần hai người họ kết hôn, thì đã là vợ chồng.
Kết hôn, sẽ có thời gian cả đời để có được tình cảm của Lộ Thiệu Quân.
Vệ An Huyên về nước chờ sinh với Lộ Thiệu Quân. Bọn họ đi lĩnh giấy hôn thú, trở thành vợ chồng hợp pháp. Đợi sau khi sinh con, Vệ An Huyên lấy lại được vóc dáng thì hai người họ sẽ cử hành hôn lễ.
Vệ An Huyên cực kỳ mong đợi lễ thành hôn này, suy nghĩ thấu đáo mọi phương diện, cô muốn tổ chức một đám cưới xa hoa long trọng.
Đây là điều mà Vệ An Huyên chờ mong nhất, được đứng bên cạnh Lộ Thiệu Quân, trở thành cô dâu của hắn.
Lộ Thiệu Quân tùy ý cô, muốn tổ chức đám cưới thế kỷ, muốn xa xỉ, muốn thơ mộng, tất cả đều được hết.
Nhìn thì có vẻ như rất cưng chiều Vệ An Huyên, nhưng ở một mức độ nào đó mà nói, thì cảm thấy sao cũng được.
Cô ấy cho rằng cái gì tốt thì là tốt thôi, không sai, cô ấy thích là được.
Dường như hắn chưa xuất phần sức lực nào với buổi lễ thành hôn này.
Mọi thứ đều do Vệ An Huyên vác theo một bụng to trao đổi với nhân viên.
Vệ An Huyên tỏ ra vẻ hiểu mà, Lộ Thiệu Quân phải đi làm, bây giờ cô không cần đi làm, bận rộn giải quyết những việc này là đúng rồi.
Cô không như Lý Y Y, lúc nào cũng cần chồng lo lắng.
Khi lập danh sách khách mời, Vệ An Huyên hỏi Lộ Thiệu Quân: “Có cần mời Lý Y Y không?”
Lộ Thiệu Quân lắc đầu: “Không cần.” Vốn dĩ không liên lạc được với Lý Y Y.
Vệ An Huyên hài lòng, trên mặt hiện lên nụ cười, cảm giác phía dưới ấm áp. Hóa ra là cô bị vỡ nước ối. Vệ An Huyên hoang mang lo sợ, được Lộ Thiệu Quân ôm tới bệnh viện.
Trải qua mấy tiếng vượt cạn, Vệ An Huyên sinh được môt bé trai.
Ôm viên thịt tròn trịa mềm mềm trong ngực, Lộ Thiệu Quân chưa kịp phản ứng việc hắn đã có con.
Ngày trước hắn còn nghĩ sau này con của mình sẽ như thế nào, đứa bé của hắn với Lý Y Y trông ra sao.
/155
|