Cuộc sống đại học của Diệp Trăn rất bận rộn, Đường Trạch cũng không nhẹ nhàng hơn bao nhiêu, anh còn bận hơn so với cô, thời gian cũng eo hẹp hơn, ngoài việc học ra, anh còn phải hoàn thành nhiệm vụ mà ông nội giao cho anh, anh không dám lãng phí dù chỉ là một chút thời gian nào, anh rất sợ, sợ Diệp Trăn sẽ bị những người đàn ông khác dụ dỗ vào thời điểm mà anh không thể ở bên cô, nên anh càng muốn nỗ lực hơn, nỗ lực đến mức khiến cho người ta không còn biết đến kẻ bắt nạt nhỏ thích nghịch ngợm gây sự, ăn nhậu chơi bời.
Mỗi lần nhìn thấy đứa cháu ngoan của mình đen nhẻm, gầy guộc thì bà cụ đều cảm thấy rất đau lòng, chỉ có đánh người bạn già mới có thể làm cho cơn tức giận của bà nguôi ngoai, ông cụ cũng chẳng thể làm được gì, trên đời này không có bữa cơm nào là miễn phí, và đương nhiên cũng không có sự thành công nào là dễ dàng, không trả giá bằng nỗ lực thì làm sao có thể lấy được sự thành công?
Bà cụ đau lòng thì đau lòng, nhưng bà vẫn không quên xử lý nốt phần chữ trên bảng đen ở nhà kia, ngày nào bà cũng sửa khi kẻ bắt nạt nhỏ không có ở nhà, tuy trí nhớ của bà không được tốt nhưng bà vẫn không bỏ sót một ngày nào.
Thời gian Đường Trạch ở nhà lại càng ngày càng ít, kể cả trong kỳ nghỉ thì chủ yếu anh cũng phải đi theo trưởng bối trong nhà để rèn luyện, ngay cả thời gian để bay đến thủ đô tìm Diệp Trăn cũng không có, anh nhớ cô đến nỗi ban đêm cũng nằm ôm chăn khóc, ông nội nói với anh rằng, chỉ mới một chút đau khổ này mà anh đã không chịu được thì tương lai phải làm sao?
Tương lai? Tất nhiên anh sẽ luôn ở bên cạnh mọt sách của mình trong tương lai.
Chỉ cần anh có thể vượt qua hiện tại.
Các cuộc tiếp xúc thường ngày của anh với mọt sách hầu hết đều là qua điện thoại.
Đáng tiếc là Diệp Trăn cũng rất bận, cô bận học tập, bận đi làm thêm, bận làm nghiên cứu, quỹ thời gian của cô eo hẹp đến mức ngay cả lúc đi vệ sinh cũng không nhịn được phải cầm theo một quyển sách, cho dù có thời gian gọi điện thoại cho anh thì cũng là vội vội vàng vàng, nói không được mấy câu liền cúp máy, hơn nữa hơn phân nửa thời gian đều là Đường Trạch nói, Diệp Trăn nghe, thỉnh thoảng đáp lại một hai câu, nhưng cũng đã khiến cho anh thỏa mãn đến mức vui vẻ hài lòng, và đương nhiên sẽ không quên dặn dò cô là đừng yêu đương, phải chuyên tâm học tập, chờ anh đi tìm cô.
Nhưng Diệp Trăn lại chưa bao giờ đáp lại anh, thậm chí cô còn không có thời gian để nghĩ về anh.
Cô thật là cặn bã, có phải cô đã nhìn trúng tên học bá nào rồi hay không QAQ……
Gần đây Đường Trạch lại càng lo lắng hơn, bởi vì có đôi khi anh gọi điện cho cô, anh có thể nghe thấy giọng nói của một người đàn ông khác ở bên cạnh của cô, không phải đi ngang qua cũng không phải là bạn học bình thường, trực giác của một người đàn ông đã nói cho anh biết, đó chính là tình địch của anh!
Anh lo lắng đến phát điên rồi, nhịn không được hỏi Diệp Trăn xem đó là ai?
Diệp Trăn nói: Là Trình Dục, không ngờ bọn họ lại thi đậu chung một trường đại học với em, còn cùng một chuyên ngành và thậm chí là cùng một giáo sư.
Định mệnh trùng hợp như vậy sao, trùng hợp đến mức khiến cho Đường Trạch bị thất thần mất mấy ngày mấy đêm, ngủ không yên.
Anh rất sợ, sợ giọng điệu hài lòng và tươi cười của Diệp Trăn khi nhắc tới Trình Dục.
Anh không nhịn được nữa, đáng thương cầu xin cha đi hỏi thăm về tình hình của Diệp Trăn ở thủ đô, anh hy vọng tuần nào cũng biết được tình hình gần đây của mọt sách, anh nỗ lực như vậy chính là vì muốn có thể đứng ở bên cạnh của Diệp Trăn, nhưng khi sự cố gắng của anh được đền đáp mà Diệp Trăn lại ở bên một người đàn ông khác, thì anh nhất định sẽ khóc đến chết mất.
Cha anh nói với anh, Diệp Trăn bị trầm mê trong học tập nên không có tâm tình để yêu đương, quả thật cũng có người theo đuổi cô nhưng đều bị cô từ chối, xem ra lời nói của anh vẫn có chút tác dụng.
Còn Trình Dục thì sao?
Chỉ là bạn.
Bạn bè cũng có thể phát triển thành người yêu.
Anh cảm thấy mình đang ở trong một tình thế có mối nguy hiểm rất lớn, tuy mọt sách cặn bã đã từ chối hai lần đầu tiên, nhưng không có nghĩa là cô sẽ từ chối lần thứ ba hay lần thứ tư! Huống chi bên cạnh cô còn có tên học bá Trình Dục, anh vẫn luôn nhớ rõ mọt sách cặn bã đã nói với anh rằng, cô muốn tìm một học bá để có tiếng nói chung……
Nghĩ như vậy, anh liền lăn lộn suốt cả đêm không ngủ được, cuối cùng cũng phải xin ông nội sắp xếp cho anh một chiếc chuyên cơ riêng để đưa anh đến thủ đô, không được nhìn mặt thì anh không thể yên tâm được.
Thời gian rất nhanh đã bắt đầu sang mùa đông, khi anh đến thì trời vẫn còn chưa sáng, năm giờ sáng tại khuôn viên trường đại học, đã có rất nhiều sinh viên rời giường chạy bộ và học bài, ôm sách vở vội vàng lướt qua anh, anh sắp được gặp lại mọt sách rồi, trong lòng anh tràn đầy kích động, suy nghĩ xem câu đầu tiên nên nói là “Anh nhớ em” hay là “Anh yêu em”.
Anh không nhịn được lại gọi điện thoại đánh thức cô đang trong giấc ngủ khó có được.
Mãi đến 5 giờ rưỡi, anh hút xong điếu thuốc, đứng trong gió lạnh cùng mùi khói, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng gầy gò của cô gái bước ra từ dãy nhà ký túc xá, hình như cô đã gầy đi, cũng cao hơn không ít, đồng thời tóc mái đã dài ra, buộc thành một chùm đuôi ngựa, lộ ra vầng trán đầy đặn trơn bóng, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn, mang theo cặp sách, ánh mắt trầm lặng giống như trước kia, nghiêm túc vững vàng.
“Mọt sách!”
Khoảnh khắc họ nhìn thấy nhau giống như là một cuộc hội ngộ sau khi chờ đợi cả thế kỷ.
Diệp Trăn đưa Đường Trạch đến nhà ăn, hai bát cháo, hai cái bánh bao, hai quả trứng gà, hai đĩa bắp cải muối, Đường Trạch vừa nhìn đã cảm thấy đau lòng, cô ăn cái gì vậy, một chút dinh dưỡng cũng không có! “Mọt sách, về sau anh sẽ cho người gửi tới……”
Diệp Trăn liếc mắt nhìn anh, anh nói: “…… Anh chỉ là đau lòng cho sự học tập vất vả của em, ăn một bữa đơn giản như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe, nếu không cách mấy ngày anh lại cho người đưa một chút canh bổ tới?”
“Hôm nay anh không đi học à? Anh ăn mau đi, ăn xong rồi thì mau về đi.”
“Ồ.” Anh mất mát chọc vào bánh bao, gần như si mê mà nhìn bộ dạng của cô gái, hai má cô ửng hồng, tần suất chớp mắt, bởi vì cúi đầu mà mái tóc mềm mại bị trượt xuống trên vai, “Mọt sách, sao em không hỏi anh tại sao lại tới tìm em vào lúc này?”
Diệp Trăn nhìn anh, không hỏi anh tại sao lại đến theo nguyện vọng của anh, nên anh tự nói với chính mình: “Bởi vì anh nhớ em, mỗi ngày anh đều muốn gặp em! Anh sợ em sẽ bị người khác cướp mất, chỉ cần nghĩ đến việc em sẽ ở bên cạnh người đàn ông khác, là anh lại cảm thấy mình đau lòng đến sắp chết!”
Diệp Trăn buông đũa xuống, nói: “Chúng ta là bạn tốt.”
Sự u ám và tổn thương trong mắt anh chợt lóe: “Diệp Trăn, anh muốn làm bạn tốt của em, cũng muốn làm người đàn ông của em.
Em đừng thích Trình Dục, cậu ta không thích hợp với em.”
Diệp Trăn cười nói: “Anh ăn nhanh đi, ăn xong thì mau trở về đi, lát nữa em còn phải lên lớp, không thể đi cùng với anh được.”
Đường Trạch chấp nhất muốn một câu trả lời: “Vì sao em không trả lời, chẳng lẽ em đã thích cậu ta rồi?”
Diệp Trăn nói: “Em và Trình Dục có chung một mục tiêu và lý tưởng, tính cách cũng tương tự như nhau nên có thể hiểu nhau, tương lai kết hôn mà nói thì sẽ là một sự lựa chọn tốt.”
Đường Trạch thật sự đau lòng muốn khóc: “Có lẽ cậu ta thích hợp, nhưng cậu ta tuyệt đối sẽ không bao giờ thích em giống như anh!”
Diệp Trăn dừng một chút: “Nhưng cậu ấy sẽ không lừa gạt em.”
Đường Trạch ăn một bữa sáng đơn giản trong suốt hai giờ, ăn cho đến khi trời gần sáng, nhà ăn yên tĩnh cũng dần dần chật kín người.
Chàng thanh niên đẹp trai lần lượt gắp từng hạt cơm bỏ vào trong miệng mình, đáng tiếc là cơm có giới hạn, cho nên dù anh có trì hoãn bao nhiêu thì đĩa cơm cũng trở nên trống rỗng không còn một hạt dư thừa.
Điện thoại của anh liên tục vang lên, nhưng anh cũng không trả lời một cuộc nào, tắt âm thanh và che nó ở trên bàn.
Diệp Trăn nhìn thời gian, “Em phải đi học.”
Anh cúi đầu, chọc vào đáy bát trống rỗng, “Ừ.”
Diệp Trăn đứng dậy, thật sự bỏ đi mà không chút lưu luyến.
Anh nhìn bóng lưng của cô gái, hy vọng cô có thể quay đầu lại, dù chỉ là nhìn anh một cái, thì anh cũng sẽ lấy hết can đảm để theo đuổi cô một lần nữa, nhưng cô vẫn không hề quay đầu lại như cũ, bước đi dứt khoát sạch sẽ.
Nhưng khi anh vừa nghĩ đến việc sẽ từ bỏ cô từ hôm nay, thì anh liền cảm thấy trái tim mình hoàn toàn trống rỗng, cuộc sống không thể viên mãn với những điều tiếc nuối, anh dụi mắt, vừa se vừa đau.
Diệp Trăn đi được một lúc thì đột nhiên có người từ phía sau ôm chầm lấy cô, cái ôm kia thật chặt, phảng phất như muốn nghiền ép cô vào trong máu của anh.
Cô tránh một chút, sau đó lại nghe thấy tiếng nghẹn ngào của anh chôn ở trên vai cô, bởi vì quá áp lực nên bàn tay của anh đang ôm cô cũng khẽ run lên.
Diệp Trăn nói: “Anh đừng khóc……”
“Anh biết, lúc trước là anh sai rồi, anh không nên lấy em ra để đánh cược.
Anh xin lỗi, sau này anh sẽ không lừa gạt em, anh xin hứa, nhất định sẽ không, nếu như anh lại lừa em thì anh sẽ chết không được tử tế!”
Diệp Trăn đã nổi tiếng từ khi mới vào trường, là một thần đồng với điểm số tuyệt đối, hầu như không có ai là không biết đến cô, nhưng bây giờ cô lại đang bị ôm bởi một chàng nam sinh thoạt nhìn rất đẹp trai, nên lập tức liền thu hút được không ít sự chú ý.
Diệp Trăn vỗ vào mu bàn tay của Đường Trạch, “Anh buông em ra trước đã rồi nói.”
Anh đang rất ủy khuất: “Anh sợ nếu như anh buông ra thì em sẽ rời bỏ anh mà đi mất……”
Diệp Trăn suy nghĩ một chút, nói: “Được, chờ em học xong rồi anh lại đến tìm em, em sẽ xem xét anh một lần nữa.”
Đây là tình huống tuyệt vọng của Đường Trạch!
“Thật sao?”
“Thật.
Nhưng cho đến lúc đó, anh không thể gặp lại em.”
“Được!”
Chỉ cần anh nhẫn nhịn nỗi đau thất tình trong một thời gian là anh có thể ở bên cô đến hết đời.
Đường Trạch trở về, trở về năm thứ ba trung học, anh nỗ lực học tập và trưởng thành, cuối cùng cũng vào được trường đại học ở cùng thành phố với Diệp Trăn, bọn họ thật sự ở rất gần, chỉ cách hơn mười phút đường đi, nhưng anh không dám đi gặp cô, ngay cả ảnh chụp cũng không dám nhìn, anh sợ mình nhìn thấy thì sẽ không nhịn được mà vội vàng đến gặp cô, anh chỉ có thể nghe nói từ trong miệng của người khác, nói rằng cô lại là học sinh đứng nhất lớp, hạng mục mà cô tham gia nghiên cứu đã đạt được giải thưởng xuất sắc toàn quốc, cô được đại diện cho sinh viên xuất sắc nhất cả nước đi ra nước ngoài để thi đấu, cô đã đi du học một năm với tư cách là sinh viên trao đổi……
Việc học của cô vẫn luôn tiếp tục, cô đã hoàn thành chương trình đại học trong hai năm, và còn hai năm nữa là học xong nghiên cứu sinh, hiện tại cô đang học lên tiến sĩ, đi theo một vị giáo sư già nổi tiếng ở trong nước vào Viện nghiên cứu quốc gia, ngay cả anh cũng không thể hỏi được những thứ mà cô tham gia nghiên cứu.
Anh đã tốt nghiệp xong đại học từ lâu và trở thành chính trị gia mà anh hằng mong ước, chỉ cách cô nửa giờ đi xe.
Anh có quyền thế, nhưng vẫn không thể gặp được cô như cũ, chỉ biết là cô vẫn đang sống rất tốt, cô rất thông minh, làm việc xuất sắc, không ai đã tiếp xúc với cô mà lại không thích cô, thành tựu của cô sẽ rất cao, cô chính là mục tiêu bồi dưỡng trọng điểm của đất nước.
Trình Dục kết hôn, nhưng cô dâu không phải là cô.
Điều này khiến cho anh vui vẻ suốt mấy ngày, buổi tối uống say khướt một hồi rồi lại được Hướng Sơn kéo về nhà.
Vị thiếu gia thứ năm của Đường gia đã cao lớn trưởng thành, hô mưa gọi gió, quyền cao chức trọng ở bên ngoài lại một lần nữa ôm đùi vú ngồi khóc đến rối tinh rối mù, nghĩ đến mọt sách của mình.
Bà cụ già rồi, không còn nhớ rõ mọi chuyện, nhưng vẫn biết cháu ngoan của mình đang rất khổ sở, “Mọt sách là ai? Diệp Trăn là ai?”
Ông cụ nói với bà: “Chính là đứa bé trên cái bảng đen kia.”
Ồ, con bé đó đã rời đi được hai nghìn ngày rồi..
/58
|