Đã nửa tháng trôi qua, cuối cùng Vệ Lam cũng hẹn được Thẩm Ngọc.
Cô rất quan tâm đến buổi tụ họp bạn bè lần này, bọn họ đã hẹn nhau ở một nhà hàng phương Tây yên tĩnh, không khí ở nơi đây rất tốt, cách trang trí và nguyên liệu nấu ăn cũng giống với sở thích của cô, cô rất thích một nơi trang nhã như thế này, khi đồng nghiệp xung quanh cô vừa nghe rằng Thẩm Ngọc sẽ đến, thì bọn họ đều sôi nổi với cô rằng bọn họ cũng muốn đi để được nhìn thấy Thẩm đại soái, nhưng cô đã từ chối bọn họ bằng cách nói đó là bữa tiệc của những người bạn cũ.
Chờ khi hôm nay thật sự đến, cô đã phải trang điểm tỉ mỉ rồi mới đi, một người chị em tốt còn nói với cô rằng: “Vẫn là mặt mũi của Lam Lam lớn nên mới có thể mời được Thẩm đại soái, như chúng ta muốn gặp được anh ấy cũng là rất khó khăn.”
Vệ Lam nghĩ, thật ra chuyện cô muốn kết hôn với Thẩm Ngọc hình như cũng không phải là chuyện xấu.
Anh đã không còn là thế hệ đời thứ hai chỉ biết dựa vào tổ tiên để ăn nhậu chơi bời, anh đã là một người đàn ông mạnh mẽ thống trị bầu trời và thống trị một phương, diện mạo lại còn trông rất là đẹp trai.
Nhưng hậu viện của anh……
Còn có Diệp Trăn và đứa con của cô ta.
Cô thở dài.
Thời gian ước hẹn là ba giờ chiều, cô đến sớm nên định gọi món tráng miệng, cà phê cùng với trái cây, súp, rượu vang đỏ và bít tết cho bữa tối.
Đến lúc đó, bọn họ sẽ ở trong đám hàng rào làm bằng cây xanh ở phía sau nhà hàng, bên cạnh là hoa cỏ phong phú, trong đại sảnh còn có mấy cái bàn tròn và ghế mây xinh đẹp, pha cà phê, có một hương vị rất độc đáo.
Vào buổi tối, khi màn đêm buông xuống, ánh đèn màu vàng ấm áp và tiếng đàn violon xinh đẹp sẽ là sự tô điểm tuyệt vời nhất.
Nhóm chị em thấy cô tích cực và nghiêm túc như vậy thì đều không nhịn được mà nói: “Lúc trước còn nói cậu sẽ không để ý quá nhiều đến buổi tụ họp đâu, nhưng bây giờ cậu lại tự thân làm mọi thứ để khiến cho chúng tớ cảm thấy được ưu ái.”
Vệ Lam nói: “Đã lâu không gặp rồi, nếu như tớ đã nhắc tới bữa tiệc trước thì đương nhiên là tớ phải làm cho thật tốt.”
Các cô không còn lời nào để nói.
Liên tục từ người này đến người khác đều đã đến đông đủ, chỉ còn thiếu một người là Thẩm Ngọc.
Lý Nhiên nói: “Không phải là Thẩm đại soái sẽ không đến đó chứ?”
Vệ Lam rất tự tin: “Anh ấy sẽ đến, có lẽ là đang bị trì hoãn việc gì đó mà thôi.”
Lý Nhiên không nói.
Năm đó anh cũng thích Vệ Lam giống như Thẩm Ngọc, và anh cũng bị cô từ chối, bây giờ trong nhà đã có mấy người thiếp, tuy rằng địa vị của hai nhà cũng không khác biệt lắm, nhưng anh đã nhờ mẹ của mình đến Vệ gia để thử một chút xem ý tứ cầu hôn, nhưng bên kia lại trực tiếp từ chối, rồi lại truyền đến tin đồn rằng nếu như Thẩm Ngọc giải tán hậu viện thì cô sẽ gả vào trong đó.
Đương nhiên là anh sẽ không tin, lòng tự trọng của Vệ Lam rất cao, cô không có khả năng sẽ buông bỏ cơ thể của mình để phù hợp với người khác.
Nhưng khi nhìn thấy tình cảm của cô dành cho Thẩm Ngọc ngày hôm nay, thì có lẽ là anh đã nghĩ sai rồi.
Bọn họ nói nói cười cười cả buổi trưa, còn Thẩm Ngọc thì mãi đến trước bữa tối mới xuất hiện, có người đi tới kích động nói: “Tới tới, Thẩm Ngọc tới rồi!”
Lại có người nói: “Phô trương cũng thật lớn, nhà hàng này đều bị vây quanh!”
“Ai có thể nghĩ rằng tên khốn phiền phức khiến người ta đau đầu năm đó lại có địa vị lớn như hôm nay?”
“Lợi hại thật!”
Thân phận của Thẩm Ngọc không bình thường, mỗi lần anh ra ngoài thì đều là sự kiện trọng đại, bên người càng có vô số người trong tối ngoài sáng bảo vệ anh, nên thật ra bọn họ cũng không cảm thấy có gì ngạc nhiên cả.
Vệ Lam mỉm cười.
Nhiều người đi cùng đã đứng dậy đi ra ngoài nghênh đón, nhưng cô vẫn ngồi im không nhúc nhích, nhàn nhạt nhấp một ngụm cà phê.
Nhưng một lúc sau lại có một người chị em tốt đi tới nói với cô: “Lam Lam, đại soái mang theo mợ sáu nhà anh ấy đến nữa kìa!”
Vệ Lam lập tức phủ nhận: “Không thể nào!”
Không phải anh đã dạy cho người phụ nữ kia một bài học rồi hay sao? Nên làm sao anh có thể mang theo cô ta đi cùng được! Huống chi thân phận của cô ta là cái gì, liệu cô ta có thích hợp để tham gia cùng với đại soái trong môt bữa tiệc như vậy hay không?
Người chị em tốt đồng tình nhìn cô nói: “Thật sự, bọn họ sẽ vào đây ngay thôi……” Cô cũng coi như là đã hiểu được tâm tư của Vệ Lam, ngoài mặt thì không thèm để ý nhưng thật ra lại rất là để ý.
Vệ Lam vẫn cảm thấy không có khả năng, cũng không để ý tới biểu hiện của người chị em tốt, cô bình tĩnh lại, cúi đầu uống một ngụm cà phê, ít nhất cũng không thể để cho mình trông có vẻ quá ngạc nhiên và khó coi.
Mãi cho đến khi nhìn thấy Diệp Trăn với cái bụng lớn ưỡn ẹo kéo theo Thẩm Ngọc xuất hiện thì Vệ Lam mới cảm thấy không thể tưởng tượng được, người phụ nữ kia cười đến thật vui vẻ, ăn mặc cũng rất là tinh xảo, trên mặt còn đánh một chút phấn, tươi mát tự nhiên, phấn trắng lộ ra, trông không giống như một người phụ nữ đã từng trải qua sự dạy dỗ một chút nào, ngược lại càng giống như là một người được bảo vệ cẩn thận hơn.
…… Đã xảy ra chuyện gì?
Tất cả mọi người đang vây quanh Thẩm Ngọc đều cung kính lấy lòng, ngay cả Diệp Trăn có liên quan cũng trở thành đối tượng được lấy lòng khiến cho mọi người cực kỳ hâm mộ.
Cô nghẹn một hơi, cười tiến lên chào hỏi: “Thẩm Ngọc, anh đến rồi, không ngờ anh lại còn mang theo cả Diệp Trăn.”
Thẩm Ngọc khụ một tiếng, nhớ tới lần vô ý đêm qua, anh liền đồng ý với cô, nhìn cô cười đến mức đắc ý vui sướng, anh làm bộ hù cô, cô lại đáng thương vô cùng nói: “Đại soái đã hứa với em là có thể để cho Vệ tiểu thư tránh xa anh ra rồi, nên em muốn đi cùng để canh giữ đại soái!”
Anh vẫn lạnh mặt, cô liền bĩu môi hôn lên trên mặt anh: “Cầu xin anh……”
…… Vậy cứ canh giữ đi.
Hôm nay bọn họ cùng nhau đến đây, thật hiếm khi thấy cô ngốc này lại hao hết tâm tư để ăn mặc như vậy, “Em tự nhận là mình không biết nhiều về Vệ tiểu thư, cũng không mặt dày giống như đại soái, em không thể xấu xa như vậy được! Đại soái, em đã có thể nhận biết được một nghìn bảy trăm chữ, khi được hai nghìn chữ thì anh phải thích em một chút đó!”
Anh lại bảo quản gia tặng mấy bộ trang sức ngọc thạch đến Tây Uyển.
Bây giờ cô đã ăn mặc xinh đẹp, thật sự rạng rỡ và xinh đẹp, không còn giống như đồ quê mùa đã từng nôn thốc nôn tháo kia nữa, nếu như cô mà không ngây ngốc nhìn anh thì cô thực sự có phong thái của một người có văn hóa.
Diệp Trăn chủ động nói với Vệ Lam: “Vệ tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi, chào cô.”
Cô nói: “Nơi này thật đẹp, cảm ơn cô vì đã chuẩn bị kỹ càng, vất vả cho cô rồi.”
Vệ Lam đè sự không vui trong lòng xuống, cười một tiếng: “Tôi chỉ hy vọng bạn bè đến đây thì sẽ thích, vui vẻ là tốt rồi.”
Thẩm Ngọc nói: “Tốt lắm.”
Vệ Lam nhìn về phía Thẩm Ngọc, có chút vui vẻ.
Diệp Trăn hâm mộ nói: “Quả nhiên là người đã từng đi du học, thật tốt, nếu là tôi, tôi chắc chắn là mình sẽ không thể làm tốt được như cô.
Vệ tiểu thư, nước ngoài có tốt hay không? Có vui không? Có phải mọi người ở đó đều có tóc vàng và mắt xanh giống như bọn họ nói hay không? Ở bên đó có nhiều điều mới mẻ hơn có đúng không?”
Thẩm Ngọc nhíu mày, liếc nhìn cô gái ngốc đang hâm mộ ở bên cạnh.
Vệ Lam nói: “Không đi, tôi là đi học tập, không có thời gian để vui chơi, kỳ nghỉ cũng phải thực tập ở bệnh viện nên rất bận.”
Diệp Trăn chợt bừng tỉnh, ôm cánh tay của Thẩm Ngọc nói: “Đại soái, em cũng muốn đi xem một chút.”
Thẩm đại soái rất bất mãn, lạnh lùng nói: “Em là mẹ của con trai tôi, tôi ở đâu thì em ở đấy, em còn muốn đi chỗ nào nữa?”
Diệp Trăn nói: “Em không đi nữa, đương nhiên là em phải đi cùng với đại soái!”
Sự không vui ở trong lòng của Thẩm đại soái rất nhanh đã biến mất, ngu ngốc đúng là ngu ngốc, không cẩn thận đã anh bị lừa gạt.
Vệ Lam: “……”
Người xung quanh cũng là tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, trong lúc nhất thời cũng không hiểu là Thẩm đại soái đang có tâm tư gì đối với mợ sáu này?
Cô ra vẫn luôn nhìn cánh tay của Diệp Trăn không buông Thẩm Ngọc ra, những người xung quanh đang tán gẫu cười nói với bọn họ, muốn thả lỏng tự nhiên một chút, nhưng rồi lại không thể không căng thẳng khen ngợi, quả thật là không ai dám đem chuyện xấu hổ năm xưa để kể về hiện tại.
Bầu không khí rất hài hòa và náo nhiệt.
Cho đến khi trời tối và bữa tối bắt đầu.
Các món ăn nguội và rượu vang được phục vụ đầu tiên, sau đó là súp, cuối cùng là món chính, sau món chính thì sẽ là món tráng miệng và kem.
Vệ Lam nhìn chằm chằm Diệp Trăn, cửa lớn không ra cửa bé không tới, cô có biết ăn như thế nào hay không? Có lẽ là cô còn không thể cầm được dao hay nĩa, cũng không sợ người ta sẽ chê cười!
Thẩm Ngọc không sợ mất mặt à?
Thật ra anh cũng không để ý tới mấy cái đó, bản thân anh cũng chính là một người thô bạo, anh còn có sở trường là ăn cơm khi phải luôn ở bên ngoài! Nhưng anh cũng lo lắng rằng cô gái ngốc sẽ không thể thích ứng được.
Nhưng cũng thật bất ngờ, anh còn cho rằng cô gái ngốc sẽ xấu hổ không biết phải làm sao, vậy mà cô lại không hề cảm thấy khó chịu một chút nào, ăn canh thưởng thức rượu, còn biết tay trái cầm dao, tay phải cầm kệ nhỏ ăn nghiêm túc, anh không khỏi vỗ đầu cô một cái.
Diệp Trăn ngẩng đầu nhìn anh, nhỏ giọng lấy lòng nói: “Đại soái, anh xem em có thể làm được mà, em sẽ nỗ lực để bảo vệ cho anh!”
Thẩm Ngọc cười thanh: “Em học từ ai?"
“Cô giáo Trương đó, em hỏi bà ấy, bà ấy dạy cho em, và em đã bắt chước rất nhiều lần ở trong đầu!”
“Đồ ngốc.”
Nếu như cô muốn học thì cứ nói với anh một tiếng, chỉ cần lấy lòng anh nhiều hơn là anh có thể trực tiếp đưa cô đi ra ngoài, không cần phải "không đi đường tắt thì sẽ đi đường vòng".
Diệp Trăn nói: “Đại soái, anh hãy khen ngợi em một chút đi.”
……Đồ ngốc lớn càng ngày càng cậy sủng sinh kiêu, anh miễn cưỡng hôn lên trán của cô một cái, lạnh lùng nói: “Ăn đi.”
Diệp Trăn: “Dạ!”
Vệ Lam buông dao nĩa xuống, mỉm cười nói: “Ngại quá, xin lỗi cho tôi đi ra ngoài một chút.”
Mọi người nhìn Vệ Lam đứng dậy rời đi, Thẩm Ngọc nhướng mày cười cười, liếc mắt nhìn cô gái ngốc ở bên cạnh, thật ra cô lại đang ăn rất nghiêm túc, trộm liếc mắt nhìn anh một cái, Thẩm đại soái: “Khi về sẽ tính sổ với em.”
Diệp Trăn mếu máo: “Mặc kệ, anh đã nói là em có thể giữ cho Vệ tiểu thư tránh xa anh ra rồi.”
Cô cũng buông dao nĩa xuống, “Tôi cũng xin lỗi.”
Thẩm Ngọc: “……”
Cô gái ngốc này còn biết làm tỏ thái độ nữa.
Anh lập tức bảo Tiểu Cúc đi theo cô, “Đi từ từ thôi, làm ngã con của tôi thì tôi sẽ cho em đẹp mặt.”
Diệp Trăn: “Ồ.”
Mọi người: “……”
Diệp Trăn đụng phải Vệ Lam trong nhà vệ sinh.
Cô ta đang trang điểm, cầm hộp phấn phổ biến nhất hiện nay, Diệp Trăn cười với cô ta, cô đi vào nhà vệ sinh trước, khi cô đi ra thì thấy cô ta vẫn còn đang son môi.
Diệp Trăn đi rửa tay.
Vệ Lam nhìn cô nói: “Diệp Trăn, có phải cô có địch ý quá nặng đối với tôi hay không? Trước kia, tôi và Thẩm Ngọc đã từng không có cô, cô không thích tôi chỉ vì những việc đó thôi hả?”
Diệp Trăn cười nói: “Vệ tiểu thư, cô đã nói với đại soái về những gì mà tôi đã nói với cô chưa?”
Vệ Lam nhíu mày, trong lòng có một loại dự cảm xấu không thể giải thích được, rõ ràng là Thẩm Ngọc đã nói với cô rằng anh đã dạy cho cô ta một bài học.
Rốt cuộc là anh đã dạy dỗ cô ta như thế nào? Tại sao cô ta lại càng ngày càng trở nên kiêu ngạo?
Diệp Trăn nói: “Buổi tối hôm đó đại soái liền hỏi tôi, hỏi tôi có phải đã thật sự nói cô hãy tránh xa anh ấy ra hay không.
Tôi lập tức thừa nhận, tôi hỏi đại soái, tôi có thể giữ cho cô tránh xa anh ấy ra hay không?”
Vệ Lam không ngờ Diệp Trăn lại bình tĩnh như vậy? Những tâm tư nhỏ đó mà cô ta cũng dám nói với Thẩm Ngọc? Cô bật cười, không quá tin tưởng: “Cô không cần phải giả thần giả quỷ, có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi.”
Cô cũng không để Diệp Trăn vào trong mắt, cho dù cô ta được yêu thích thì cô ta cũng chỉ là một nhân vật phản diện không lên nổi mặt bàn, luôn cần Thẩm Ngọc phải giúp đỡ trong mọi việc, không có Thẩm Ngọc thì cô ta có thể làm được gì? Cô ta không là cái gì cả.
Liệu những người bên ngoài có còn khen ngợi cô ta nữa hay không? Đương nhiên là không rồi! Tất cả đều là vì Thẩm Ngọc.
Diệp Trăn đột nhiên tới gần, nhỏ giọng nói: “Đại soái đã đồng ý với tôi rồi, tôi có thể để cho anh ấy tránh xa cô.
Hôm nay tôi tới, đại soái cũng đã đồng ý cho tôi canh giữ anh ấy.
Cô thông minh như vậy, khẳng định là sẽ hiểu được ý của tôi, có đúng không?”
Diệp Trăn và Thẩm Ngọc dây dưa lâu như vậy, cô cũng biết tính cách của người đàn ông đó, anh cũng đủ tự tin và kiêu ngạo, nên nếu như cô mà trực tiếp yêu cầu anh tránh xa Vệ Lam ra thì có lẽ là anh sẽ tức giận, đàn ông đều không thích cách trực tiếp như vậy.
Nhưng khi cô nói là cô muốn tìm cách để Vệ Lam tránh xa anh ra, thì hai cái này lại không giống như nhau, anh sẽ cảm thấy cô quan tâm đến anh hơn, trong lòng anh sẽ thỏa mãn với việc được coi trọng và yêu thương hết lòng.
Vệ Lam kinh hãi, ánh mắt nhìn Diệp Trăn rốt cuộc cũng không còn khinh thường giống như lúc trước nữa, mà như là đang nghe được một chuyện cười nào đó, “Cô nói cái gì?”
Sao có thể?
Diệp Trăn nói: “Tôi sẽ không để cho cô đến gần đại soái!”
Vệ Lam nói: “Tôi và Thẩm Ngọc là bạn bè, cô nói lời này thật đúng là quá nực cười.”
Diệp Trăn cười nói: “Nếu Vệ tiểu thư có thể nghĩ như vậy thì thật tốt, tôi không cần phải lo lắng về việc đại soái sẽ bị cướp nữa rồi! Thôi, bây giờ tôi sẽ đi nói với đại soái! Hy vọng Vệ tiểu thư đừng có lật lọng nhé.”
Vệ Lam: “…………”
Cô nhìn Diệp Trăn vui vẻ ôm bụng chạy đi, lồng ngực phập phồng lên xuống, hiển nhiên là bị tức giận không nhẹ.
Nhưng cô lại thật sự lo lắng rằng Diệp Trăn sẽ nói thẳng ra với Thẩm Ngọc, nên cô không thể không đi theo.
Diệp Trăn đã được Tiểu Cúc đỡ ngồi xuống, cô theo thói quen ôm lấy cánh tay của người đàn ông, ở bên tai anh vui vẻ nói: “Đại soái, em thắng rồi, Vệ tiểu thư nói cô ấy và anh chỉ là bạn bè, không có suy nghĩ gì khác! Đại soái, đây là do chính miệng Vệ tiểu thư đã nói đó.”
Thẩm đại soái: “……”
Anh liếc nhìn cô gái ngốc nhỏ đang vui vẻ không thôi, lại nhìn Vệ Lam bên kia đang đi ra với đôi mắt rực lửa.
“Rất đắc ý?”
Diệp Trăn ừ một tiếng: “Đương nhiên, em đang bảo vệ cho đại soái!”
Thẩm đại soái sờ đầu cô: “Đồ ngốc, mau sinh đứa nhỏ ra đây đi.”
“Hả? Bác sĩ nói còn bốn tháng nữa mà!”
Bốn tháng, đợi quá khó, anh còn phải chờ cách mấy ngày thì mới có thể làm một lần, quá thảm..
/58
|