Tiêu Sách chậm rãi chạy bộ, nhìn bóng dáng mảnh mai của người phụ nữ, anh nâng mắt kính lên, ánh mắt hơi rũ xuống, dừng ở trên đôi chân dài trắng nõn của người phụ nữ.
Chân của cô rất đẹp, thẳng và cân đối, da trắng tinh tế, vừa dài vừa thẳng, có thể nói là tác phẩm nghệ thuật.
Anh đã nhìn thấy rất nhiều, nhưng chỉ có đôi chân này là đẹp đến mức chói lóa.
Chủ nhân của đôi chân đột nhiên xoay người lại, nhìn anh chạy tới sau lưng cô, nụ cười phóng khoáng xinh đẹp: “Thầy giáo nhỏ, sau này cậu có thời gian không? Nếu như cậu đã hứa sẽ dạy tôi đánh bài thì cậu cũng không thể bỏ dở giữa chừng được, tôi muốn nghiêm túc học.”
Tiêu Sách nở nụ cười, ấm áp đẹp trai: “Tùy vào thời gian của chị ba.”
Diệp Trăn cẩn thận suy nghĩ, mím đôi môi đỏ mọng: “Ban ngày chúng ta phải làm việc nên cũng khó có thể tìm được thời gian, nếu không thì chúng ta ăn cơm tối rồi thuận tiện dạy cho tôi luôn?”
Tiêu Sách nói: “Được, đến lúc đó chị cứ gọi cho tôi.”
Anh nhìn cô, đôi mắt đen sạch sẽ và nghiêm túc, không giống như một người đàn ông đang nghĩ về đôi chân dài của chị dâu một chút nào.
Diệp Trăn cười khanh khách: “Đã quyết định như vậy rồi nhé, chú em phải quan tâm tôi nhiều hơn đấy.”
Tiêu Sách: "Được.”
Anh đột nhiên nhìn thấy một góc hình vòng cung ở sau lưng Diệp Trăn, lập tức nói: “Chị ba nhìn đường cẩn thận!”
Diệp Trăn khó hiểu: “Hả?” Vừa dứt lời, chân cô đã giẫm lên bãi cỏ——
Một người phụ nữ xinh đẹp thì vẫn rất xinh đẹp ngay cả khi cô ngã xuống, nhìn cô vì đau đớn mà nhíu mày, hàm răng cắn chặt đôi môi như hoa anh đào, bàn tay nhỏ bé dịu dàng nắm lấy cổ chân, bất lực nhìn anh: “Cậu năm, hình như tôi bị trẹo chân rồi.”
Tiêu Sách ngồi xổm xuống trước mặt cô, tự nhiên nói: “Để tôi xem thử.”
Diệp Trăn: “Ừ.”
Cô dịch tay ra, anh nhấc đôi chân nhỏ của cô lên, cởi đôi giày thể thao màu trắng ra, “Chị ba, thất lễ.”
Diệp Trăn nói: “Là tôi đã quá bất cẩn nên mới phải làm phiền cậu năm.”
Cô không đi tất, bàn chân thanh tú sạch sẽ bị người đàn ông nắm một nửa, một tay ôm cổ chân mảnh khảnh, ánh mắt rũ xuống, vừa nghiêm túc vừa đứng đắn: “Nhịn một chút.”
Diệp Trăn chịu đựng hít vào, cong ngón chân thật chặt, lo lắng nói: "Đau quá!"
Tiêu Sách ngẩng đầu nhìn cô, lại nhìn thấy đôi chân xinh đẹp kia trước, quanh co uốn lượn, chính là làn da non mềm, ánh mắt anh thâm trầm hướng lên trên, dừng ở khuôn mặt của Diệp Trăn: “Đừng sợ, tôi sẽ làm nhẹ.”
Diệp Trăn ừ một tiếng: “Cậu năm, chân của tôi sẽ không bị gì chứ? Sắp tới tôi còn rất nhiều việc, tôi không thể để bị thương được.”
Tiêu Sách kiểm tra lại lần nữa, lật mắt cá chân của cô lên xoa nhẹ, một bên hỏi cô có đau không, cuối cùng mới đưa ra kết luận: “Cũng may là không bị tổn thương đến gân cốt, đợi lát nữa về xoa bóp với rượu thuốc thì hẳn là ngày mai sẽ không còn việc gì nữa.”
Diệp Trăn lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, làm tôi sợ muốn chết.”
Tiêu Sách nở nụ cười ôn hòa: “Chị ba lần sau đi đường phải cẩn thận một chút, nhớ phải nhìn kỹ đường.”
Anh xỏ giày vào cho cô, không biết là cố tình hay vô tình mà khi buông chân ra, anh vuốt từ cổ chân cho đến mắt cá chân, ngẩng đầu lên nhìn Diệp Trăn, Diệp Trăn đang cau mày lo lắng: “Đợi lát nữa về còn phải làm phiền cậu năm.”
Anh nâng kính, ôn hòa nói: “Không phiền.”
Hai người đã từng tung tăng nhảy nhót khi họ đi ra ngoài, lúc về thì một người đỡ người kia.
Để tránh bị nghi ngờ, Diệp Trăn nắm cổ tay của người đàn ông, chậm rãi bước đi trong khi đỡ cánh tay cong của anh, bởi vì bị đau nên cô không thể phát huy hết sức lực của mình, phần lớn sức lực của cô đều dồn vào người đàn ông, nhưng anh vẫn vững vàng và kiên nhẫn, “Chị ba đừng vội, chúng ta đi từ từ.”
Diệp Trăn nghiêng đầu nhìn sườn mặt tuấn tú nho nhã của người đàn ông, cười nói: “Trước kia tôi không tiếp xúc nhiều với cậu năm, tôi còn tưởng cậu không thích nói chuyện, còn tưởng rằng cậu nhàm chán khó ở chung, hôm nay mới biết cậu năm là một người cẩn thận như thế, chắc chắc là bạn gái tương lai của cậu sẽ rất là hạnh phúc.”
Tiêu Sách cười dịu dàng.
Chóp mũi anh lại là hương thơm của ngày hôm qua, lưu luyến tinh tế, như những cái vuốt ve yêu thương quấn lấy lòng người.
Tựa như giờ phút này, làn da của cánh tay sẽ thỉnh thoảng dính sát vào nhau, anh có thể cảm nhận rõ ràng được sự mềm mại và ấm áp của cơ thể người phụ nữ……
“Diệp Trăn!”
Một giọng nói đột ngột vang lên từ phía trước, Tiêu Sách vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy anh ba của mình đang chạy nhanh tới, mày nhíu lại, trên mặt còn có chút khó coi.
Diệp Trăn dừng lại, nhẹ nhàng dựa vào trên người anh, nhíu mày nói: “Vừa rồi chạy bộ bị trẹo chân.”
Quả nhiên Tiêu Văn nhìn về phía chân cô, Diệp Trăn cười nói: “Cũng may là có cậu năm giúp đỡ, nếu không thì tôi cũng không biết phải về như thế nào.”
Tiêu Sách: “Nên như vậy.”
Tiêu Văn lại cảm ơn Tiêu Sách, nhìn thấy sắc mặt của Diệp Trăn quả nhiên đã dịu đi rất nhiều: “Còn đau hay không? Anh ôm em về nhé?”
Anh có chút do dự, sợ Diệp Trăn sẽ làm trò cho em trai mình xem.
Thái độ Diệp Trăn khác thường: “Được, đau muốn chết, em không muốn tự đi.”
Tiêu Văn bất ngờ, anh bế Diệp Trăn lên định quay về phòng, quay người lại mới nhớ ra bên cạnh mình vẫn còn một Tiêu Sách, lại nói: “Hôm nay cảm ơn em năm, đã gây phiền phức cho em rồi, em mau đi dùng bữa sáng đi.”
Tiêu Sách mỉm cười đồng ý.
Trong nắng sớm, đôi chân dài xinh đẹp đung đưa trong không khí.
Vừa về đến phòng, Diệp Trăn vừa chạm vào giường đã một chân đá văng người nọ ra, không kiên nhẫn nói: “Được rồi được rồi, anh mau cút đi, tôi nhìn thấy anh là sẽ cảm thấy khó chịu."
Tiêu Văn: “……!”
Anh nghiến răng nghiến lợi: “Diệp Trăn, em đừng có quá đáng!”
Tối hôm qua nhốt anh ở ngoài cửa suốt một đêm, sáng sớm hôm nay anh đã không so đo hiềm khích trước đây mà ôm cô trở về, vậy mà bây giờ cô lại còn ngại anh phiền phức?
Diệp Trăn a một tiếng, đôi mắt đẹp lay chuyển: “Tôi có quá đáng với anh hả? Anh đi với người phụ nữ khác đã là quá đáng với tôi rồi, còn không cho phép tôi cảm thấy anh phiền phức?”
Tiêu Văn lập tức mất tự tin: “Anh xin lỗi, anh cũng đã cắt đứt với cô ấy rồi, em còn muốn anh phải làm cái gì nữa?”
Diệp Trăn nói: “Thật sự đã cắt đứt?”
“Cắt đứt! Thật sự đã cắt đứt!”
“Anh thật là quá ghê tởm, quá không có chính kiến.” Diệp Trăn chậc lưỡi hai tiếng, “Ngủ với cô gái sạch sẽ thuần khiết nhà người ta, nhưng lại chỉ vì bị vợ mình phát hiện nên liền nói cắt đứt là cắt đứt? Tình yêu của hai người thật đúng là quá không thể chịu nổi thử thách! Tại sao lại không cùng nhau chống lại thế lực ác làm cản trở tình yêu của hai người là tôi!”
Tiêu Văn: “…… Em cố tình muốn gây sự!”
Diệp Trăn hừ lạnh, khuôn mặt xinh đẹp thật sự lộ ra một loại uy nghiêm, cho dù lúc này cô đang ngồi ở đầu giường, ăn mặc đơn giản: “Tôi đang cố tình gây sự đấy, thì sao nào?”
Tiêu Văn đau đầu dữ dội, “Diệp Trăn, nếu như em muốn có một cuộc sống tốt đẹp với tôi thì tốt nhất là em không nên phơi bày chuyện này ra, nếu không thì cả hai chúng ta đều sẽ không được sống tốt đẹp gì đâu!”
Diệp Trăn: “Tiêu tổng, anh biết trên đời này có bao nhiêu người muốn có một cuộc sống tốt đẹp với tôi không? Tôi cũng là bị mắt mù nên mới coi trọng một người mặt người dạ thú giống như anh!”
“Diệp Trăn!”
“Cút!” Cô mở mắt liếc nhìn, giống như đang nhìn một đồ vật dơ bẩn, “Đừng ở đây làm chướng mắt của tôi.
Nếu như anh không ngại thì tôi cũng không ngại làm lớn sự việc kia lên một chút đâu, cũng để cho ông bà phân xử luôn, thứ đồ dơ bẩn gì mà còn dám mang về nhà làm loạn, thứ đồ đó mà cũng nhìn trúng, đôi mắt bị cứt che mất rồi!”
Lồng ngực Tiêu Văn phập phồng, chỉ vào Diệp Trăn nửa ngày cũng không nói nên lời, đóng sầm cửa rời đi!
Diệp Trăn cười nhẹ, nằm ở đầu giường gọi điện cho chị Lưu: “Giúp em làm một tờ thỏa thuận ly hôn, cẩn thận một chút, đừng để bị phát hiện.”
Chị Lưu lo lắng nói: “Trăn Trăn, em chuẩn bị ly hôn? Khi nào?”
Diệp Trăn quay mặt, nằm sấp: “Lúc nãy, giao cho em trước đã, sẽ có chỗ hữu dụng.”
Chị Lưu không hiểu trận ầm ĩ này của Diệp Trăn bắt nguồn từ đâu, nhưng với địa vị hiện tại của cô, cho dù cô có muốn ly hôn thì cũng sẽ không ảnh hưởng gì quá nhiều.
Cô quay đầu lại, tìm một luật sư mà cô rất quen để soạn thảo một thỏa thuận ly hôn, lần sau gặp lại sẽ giao cho Diệp Trăn, Diệp Trăn chỉ nhìn thoáng qua rồi liền nhét vào trong túi xách, chị Lưu còn muốn hỏi cô, lấy cái này mà không ly hôn với Tiêu Văn thì có lợi ích gì? Hơn nữa thứ này cũng không thể tùy tiện cho người khác xem được, nếu không, một khi tin tức bị truyền ra thì sẽ rất khó để xử lý.
Diệp Trăn cười khanh khách, không nói cho cô biết, “Tối mai có lịch trình gì không?”
Chị Lưu nói: “Hẹn ăn tối với đạo diễn kiêm nhà sản xuất phim.”
Diệp Trăn khịt mũi: “Ngày kia đi, ngày mai em còn có việc.”
“Việc gì?”
“Việc lớn.”
Đương nhiên là học tập cùng với chú em của mình.
Tiêu Sách đến nhà hàng cơm Tây đúng giờ như đã hẹn, đi cùng với với anh còn có Tiêu Dương da mặt dày.
Diệp Trăn chậm hơn bọn họ một bước, vừa đến nơi, cô lập tức thu hút được hầu hết sự chú ý của mọi người trong nhà hàng, có người đến hướng dẫn cô với nụ cười đầy mặt, “Diệp tiểu thư bên này, mời cô.”
“Cảm ơn.”
"Không có gì, gia đình chúng tôi rất thích phim của Diệp tiểu thư, đặc biệt là con gái của tôi, con bé là fans của cô, gia đình chúng tôi còn đi xem hầu hết các bộ phim của cô.”
Diệp Trăn cười nói: “Không biết tôi có vinh hạnh để được chụp ảnh chung với bố của fan nhí hay không?”
Quản lý kinh ngạc, lập tức lấy điện thoại ra chụp ảnh chung.
Tiêu Dương đã nhìn thấy Diệp Trăn từ xa, đẩy cánh tay Tiêu Sách nói: “Chị dâu đến.”
Tiêu Sách cầm cốc có chân dài lên chậm rãi uống, nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn, thấy Diệp Trăn và quản lý đang đứng chụp ảnh chung, nụ cười mang theo vẻ cao quý và sang trọng là thường thấy nhất của cô, ánh mắt anh đảo qua người cô, khẽ cau mày.
Hôm nay Diệp Trăn mặc một bộ váy dài mỏng màu đen, trên tai và cổ có đeo đôi trang sức hồng ngọc cùng loại, trên tay cầm một chiếc túi xách nhỏ hình vuông, mặt mày tinh xảo, tóc dài lười biếng.
Anh cụp mắt xuống.
Diệp Trăn thướt tha đi tới, “Cậu tư, chào thầy.”
Tiêu Dương vẫy tay với cô, Tiêu Sách ngẩng đầu, thứ đập vào mắt anh đầu tiên chính là làn váy xẻ cao của người phụ nữ đang bước đi, đôi chân trắng nõn như ẩn như hiện, sự tương phản cực độ giữa đen và trắng, đôi giày cao gót đen cùng màu khiến cho đôi chân của người phụ nữ càng trở nên xinh đẹp và gợi cảm……
Anh híp mắt lại, ngẩng đầu lên nhìn cô, tươi cười ấm áp: "Chị ba “
Cô ngồi đối diện với bọn họ, thả túi xách xuống rồi vén tóc dài ra sau lưng, “Ngại quá, tôi vừa mới kết thúc công việc xong, đã khiến hai người phải đợi lâu rồi.”
Tiêu Dương cười ha hả nói: “Không lâu không lâu, chờ người đẹp chính là vinh hạnh của chúng em.”
Diệp Trăn mỉm cười, nâng má, hai chân rất tự nhiên chồng lên nhau: “Hai cậu đã vất vả rồi, đương nhiên là tôi phải chăm sóc cho hai người thật tốt.”
Hôm nay Tiêu Sách mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, sạch sẽ đẹp trai, lịch sự nhã nhặn, lúc này, nụ cười trên khóe miệng anh trông càng thêm đẹp trai và gần gũi hơn.
Bữa ăn này đương nhiên được chủ nhà và khách mời thích thú, Tiêu Dương hoạt bát, Tiêu Sách trầm lặng, Diệp Trăn tri thức uyên bác, cho dù bọn họ có nói cái gì thì cô cũng đều có thể trả lời trôi chảy, trước khi bữa tối kết thúc, Tiêu Dương lại ngưỡng mộ Diệp Trăn thêm ba phần, trước đây anh và Diệp Trăn không có nhiều cơ hội để trò chuyện như thế này cho lắm, nhưng sau khi trò chuyện, anh mới nhận ra rằng cô xứng đáng được nhiều người săn đón và tôn sùng như là một nữ thần!
Tất nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là Tiêu Sách.
“Thầy giáo nhỏ, hôm nay cậu sẽ dạy tôi cái gì?”
Tiêu Sách lấy điện thoại ra: “Bởi vì không có mạt chược nên tôi sẽ tải một phần mềm có thể chơi mạt chược.”
Diệp Trăn ngồi vào một vị trí bên trong, Tiêu Sách ngồi bên cạnh.
Tiêu Dương cảm thấy nhàm chán nên ngồi chơi game một mình.
Hai người tiến lại gần nhau, Diệp Trăn nghe thấy giọng nói từ tính của người đàn ông truyền đến bên tai cô: “Chị không cần phải đặc biệt nhớ bài, trước tiên hãy nhìn xem trên bài có cái gì, chị có cần gì nữa hay không, nếu là lá vô dụng thì có thể bỏ ra.”
Diệp Trăn ồ một tiếng, trông rất nghiêm túc.
Ánh mắt anh nhìn cô rất tự nhiên, càng dựa gần thì lại càng có thể phát hiện ra vẻ đẹp tuyệt trần của cô, gương mặt xinh đẹp không tỳ vết, làn da trắng tinh tế, không giống như phụ nữ ba mươi tuổi một chút nào, anh hơi cụp mắt xuống là có thể nhìn thấy đôi chân dài miên man của người phụ nữ lộ ra dưới gầm bàn, mờ ảo dưới lớp váy dài đen, gợi cảm tuyệt đẹp.
Đánh mấy trận, nếu như không có Tiêu Sách nhắc nhở thì cô sẽ hoàn toàn rối loạn, tức giận nói: “Thầy giáo, có phải tôi không có thiên phú này hay không?”
Tiêu Sách ấm áp nói: “Vừa mới bắt đầu đều sẽ rất khó khăn, chị dâu đừng buồn bực, một khi bắt đầu thì sẽ biết.”
Diệp Trăn bĩu môi, chống má cắn một miếng tráng miệng, “Không muốn chơi nữa.”
Tính của Tiêu Sách rất tốt, nói: “Vậy lát nữa chúng ta sẽ chơi tiếp.”
Diệp Trăn miễn cưỡng nói: “Được.”
Diệp Trăn chỉ ăn hai miếng tráng miệng rồi thôi, cô muốn giữ dáng người, ăn một miếng thì sẽ phải dành bao nhiêu thời gian để luyện tập thể dục.
Cô lau môi, "Thưa thầy, tôi muốn vào phòng thay đồ.”
Bằng đôi mắt ấm áp và bình thản của mình, anh nhìn thấy đôi chân dài hoàn hảo của người phụ nữ khi cô đứng lên và bước đi.
Trên đường về nhà, Tiêu Dương và Tiêu Sách lại khen Diệp Trăn một lần nữa, còn khoe cả chữ ký mà Diệp Trăn vừa ký, thuận tiện nói: “Anh ba thật là may mắn, tại sao người lấy nữ thần lại không phải là em?”
Tiêu Sách liếc nhìn anh một cái, sau đó quay đầu chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anh nhớ lại mắt cá chân mà anh đã cầm vài ngày trước, tinh xảo đẹp đẽ.
Nếu đôi chân xinh đẹp ấy quấn lên eo của anh……
Ngày hôm sau, Diệp Trăn gọi điện thoại cho anh, nói là cô đã hẹn nhà làm phim đi ăn tối, nên buổi dạy tối hôm nay sẽ chuyển sang ngày mai.
Anh không có vẻ gì là không thoải mái: “Được, nếu như chị ba có việc thì cứ làm trước đi.”
Diệp Trăn nhịn không được hỏi anh:” Thầy giáo, có một học sinh vừa không có thiên phú lại còn không có động lực như tôi có phải rất đau đầu hay không? “
Tiêu Sách cười nói: “Chị ba rất thông minh, học đánh bài cũng không phải là chuyện một sớm một chiều.”
Diệp Trăn nói: “Cũng đúng, có lẽ tôi đã quá nóng lòng muốn hoàn thành.”
Tiêu Sách ừ một tiếng: “Chị ba cứ làm việc trước đi, có thời gian thì chúng ta sẽ hẹn sau.”
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Trăn cười một tiếng, chị Lưu hỏi cô: “Đó là thầy giáo nhỏ đã dạy em chơi mạt chược đấy hả?”
Diệp Trăn nói: “Đúng vậy, em trai thứ năm của Tiêu Văn.”
Chị Lưu: "...!Em có liên lạc với em trai của Tiêu tổng từ khi nào vậy?”
Diệp Trăn bất lực nói: “Em và Tiêu Văn sẽ ly hôn, em sợ anh ta sẽ trả thù nên tự nhiên cũng muốn có quan hệ tốt với anh em của anh ta, biết đâu sau này bọn họ sẽ giúp em một tay?”
Chị Lưu bật cười: “Trăn Trăn, em nghĩ xa quá rồi! Nhưng em nói cũng đúng, Tiêu tổng vừa nhìn đã thấy là một người hẹp hòi, tìm cho mình một đường lui cũng tốt.”
Chỉ những ai đứng ở trung tâm của danh lợi thì mới biết quyền thế đáng sợ đến mức nào, cho dù bây giờ Diệp Trăn đang đứng ở trên đỉnh của giới giải trí, nhưng nếu như cô thật sự bị quyền thế đè xuống thì cô cũng sẽ không thể nào chống lại.
Nhưng nếu như cô có người đứng sau lưng, vậy thì nó sẽ không còn bình thường.
“Tuy nhiên, Tiêu Văn nói thế nào cũng là người Tiêu gia, nên cho dù các em có thật sự xảy ra việc gì thì người Tiêu gia khẳng định vẫn sẽ giúp Tiêu Văn, bọn họ có làm được hay không?”
“Tiêu Văn và Tiêu Sách đúng là người một nhà, nhưng nếu như bọn họ có thể chèn ép Tiêu Văn để giành lợi thế về cho mình, vậy thì tại sao bọn họ lại không làm?”
Đúng vậy, tại sao cô có thể quên rằng anh em Tiêu gia này vốn đã có mâu thuẫn với nhau, vì tài sản của Tiêu gia mà tranh đến nát đầu!
Thật ra Diệp Trăn không sợ Tiêu Văn sẽ làm gì, dù sao thì trong tay cô vẫn còn một con át chủ bài, chỉ cần cô ném ra, cô không sợ Tiêu Văn sẽ không khóc!
Tại bữa tiệc tối hôm nay, Diệp Trăn ăn mặc tương đối bảo thủ, trang điểm cũng nhẹ nhàng, một bộ âu phục nữ dựng sọc, tóc dài buộc lên, cực kỳ đẹp trai, chị Lưu nhìn không ra nên thả tóc cô xuống, mái tóc dài buông xõa, lười biếng càng tôn lên vẻ đẹp trai của cô.
“Mặc dù cuộc họp với nhà sản xuất và đạo diễn nên chân thật, nhưng cũng không thể quá hững hờ.”
Ký chủ rất có năng lực và thông minh, Diệp Trăn được thừa hưởng ký ức, năng lực và tình cảm của cô ấy, nên tự nhiên ứng phó cũng thuận buồm xuôi gió.
Nhưng không ngờ cô còn có thể gặp được người quen ở đây —— Dương Nhược Nhược.
Người phụ nữ kia mặc một bộ váy dài màu trắng, tà váy bồng bềnh, thắt nơ đầu công chúa, trên tay còn đeo một chiếc vòng ngọc trai thật thuần khiết và đáng yêu.
Cô cười cười, trực tiếp bước tới: “Dương tiểu thư, thật tình cờ, tôi cũng có thể gặp cô ở đây.”
Khi Dương Nhược Nhược vừa nhìn thấy Diệp Trăn, cả người cô đều hoảng hốt đến nỗi nói lắp bắp, hai mắt đẫm lệ, có thể gợi lên được ý muốn che chở sâu nhất của con người.
Diệp Trăn không kiên nhẫn: “Khóc cái gì, tôi nhìn thấy người quen cũ nên mới đến chào hỏi một cái thôi mà, làm gì mà như tôi đang bắt nạt cô vậy.”
Dương Nhược Nhược ậm ừ nói: “Tiền bối Diệp, tôi không quen cô.”
“Mấy hôm trước tôi còn nhìn thấy cô vào nhà ngủ với chồng của tôi, cái này mà chưa tính là quen nói thì cái gì mới gọi là quen?”
“…… Tiền bối Diệp, tôi……”
Diệp Trăn cười một tiếng, xoay người rời đi: “Nhất định phải nỗ lực gặp thêm vài người đàn ông nữa, ít quá thì làm sao có thể giỏi dụ dỗ người ta được?”
“……”
Cô nhìn Diệp Trăn đi xa, trong lòng vừa kinh vừa sợ, cô thật sự rất sợ Diệp Trăn sẽ trở mặt hoặc là vạch trần cô ngay tại chỗ, nhưng cô cũng khinh thường nhìn lại, trong lòng cô cũng chỉ còn tức giận, chờ đi, cô sẽ đứng ở vị trí còn cao hơn cả cô ta, Diệp Trăn cũng đã lớn tuổi rồi, để xem cô ta còn có thể kiêu ngạo như thế nào!
Diệp Trăn trở lại chỗ ngồi, chị Lưu lặng lẽ hỏi cô: “Cô gái vừa rồi là ai?"
“Trạm thu rác thải.”
“……Kẻ thứ ba?”
“Ừ.”
Chị Lưu liếc mắt nhìn thoáng qua bên kia, “Tại sao cô ta lại ở cùng Lý tổng? Em có muốn nói với Tiêu Văn nhà em hay không?”
Lý tổng giàu có và quyền lực, là nhà đầu tư có tiếng ở trong giới, nhiều người muốn vượt lên phía trước đều muốn ôm đùi của ông ta.
Diệp Trăn lạnh lùng nói: “Không được, em là người tốt như vậy à? Phải xem bọn họ chó cắn chó thì mới vui.”
Chị Lưu: “……”
Diệp Trăn cau mày, nghiêm túc nói: “Nhưng cũng không thể để cho cô ta quá vui vẻ, cô ta vui vẻ thì em sẽ không vui, cuộc sống phải luôn có những khúc quanh thì mới gọi là cuộc sống.
Chị Lưu, gần đây bà Lý có khỏe không?”
Chị Lưu: “…………”
Hai mươi phút sau, bà Lý hung mãnh đi tới, bà đến bất ngờ và nhanh chóng, Lý tổng vừa nhìn thấy bà thì chân liền mềm nhũn, Dương Nhược Nhược càng cảm thấy không ổn, yếu ớt nói: “Bà đừng hiểu lầm, chúng tôi ở đây là để bàn chuyện công việc.”
Bà Lý tát tới tấp vào mặt cô hai cái, cầm ly rượu vang đỏ lên đổ vào đầu Dương Nhược Nhược, làm cho bộ váy dài màu trắng của cô bị ướt đẫm thành màu nho, trang điểm tinh xảo cũng mất hết, Dương Nhược Nhược hoảng sợ đến mức muốn hét lên!
Bà Lý nói: “Nếu như cô muốn cho mọi người biết thì cứ kêu lên cho tôi!”
Những người đến đây đều là những nhân vật có uy tín và danh dự, Dương Nhược Nhược đang muốn nhịn thì miếng bò bít tết trên bàn lại ném vào mặt cô, lạch cạch rơi vào trong túi của cô.
Bà Lý hừ một tiếng, nhìn về phía Lý tổng, Lý tổng tự giác đứng lên, đi theo bà cùng rời khỏi nhà hàng.
Với một trận chiến lớn như vậy, việc không có ai nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra ở đây là điều không có khả năng, không ít người đều nhìn sang đây, Dương Nhược Nhược che mặt chạy vào nhà vệ sinh, cô nghẹn ngào khóc rống, đột nhiên nghe thấy một tiếng cười khẽ, cô quay đầu lại, nhìn thấy người phụ nữ kia một thân thanh lịch, cô ta khoanh tay ở trước ngực, dựa vào trên tường rồi ung dung nhìn cô.
“Dương tiểu thư, cô làm đĩ không đúng chỗ rồi, tại sao cô lại khóc sau một bước suy sụp nhỏ như vậy? Hẳn là cô càng phải hăng hái hơn, dũng cảm và kiên trì hơn nữa! Tôi thật sự sợ cô sẽ từ bỏ công việc này, thế giới thiếu một người cực phẩm như cô thì sẽ rất đáng tiếc.”
“Tiền bối Diệp, tại sao cô lại phải chế nhạo tôi như thế, tôi biết cô khinh thường tôi, nhưng bây giờ tôi đang rất đau khổ, vậy mà cô lại còn đưa ra những lời châm chọc? Các cô đều hiểu lầm tôi rồi, tôi và Lý tổng chỉ đang nói chuyện về công việc mà thôi.”
Diệp Trăn che miệng cười, một diễn viên ít tên tuổi nói chuyện với một sếp lớn về công việc, cô ta nghĩ cô là đồ ngốc hay sao? “Thật đáng tiếc, tại sao Tiêu tổng lại không nhìn thấy bộ dáng đáng thương yếu ớt như vậy của cô cơ chứ, nếu như anh ta nhìn thấy thì anh ta nhất định sẽ đứng ra bênh vực cho cô! Vừa lúc để cho đôi nam nữ chó chết hai người gia tăng thêm một chút cảm tình.”
Cô nhìn bộ mặt dơ bẩn của đối phương, thậm chí còn không muốn tát cô ta, chẳng trách bà Lý lại phải đánh cô ta trước rồi mới tính sổ, cô đã học được rồi.
Chị Lưu đi tới, liếc mắt nhìn Dương Nhược Nhược, như đang nói mắt Tiêu Văn bị mù, thật ra cô cũng không yêu sạch sẽ như Diệp Trăn, vậy nên cô sẽ tiến lên chào hỏi: “Nghe nói cô chính là người đã dụ dỗ chồng của Trăn Trăn nhà tôi?”
“Tôi không có……”
Chị Lưu tát cô ta một cái, túm tóc cô ta nhìn về phía gương: “Xấu như vậy, Trăn Trăn nhà tôi không đuổi kịp một phần nghìn của cô, mắt Tiêu tổng thật đúng là bị mù.”
“Buông tôi ra! Các người buông tôi ra!” Dương Nhược Nhược liều mạng giãy giụa, khóc lóc kêu lên: “Tôi muốn báo cảnh sát, tôi muốn báo cảnh sát!”
Diệp Trăn cười: “Vừa lúc, trong nhà tôi cũng có một đoạn video cô ngủ với chồng tôi, cô có muốn cùng nhau giao cho cảnh sát hay không?”
Dương Nhược Nhược vô cùng sợ hãi, rõ ràng là buổi tối hôm đó cô không nhìn thấy Diệp Trăn quay video……
“Cô lừa tôi.”
“Cô có thể thử một lần.”
Diệp Trăn lại nhìn chị Lưu, chán ghét nói: “Bẩn như vậy mà chị cũng làm được, chị mau rửa tay đi, thật ghê tởm, đi thôi.”
Dứt lời, cô bỏ đi mà không hề ngoảnh lại.
Chị Lưu: “……”
Cũng không biết từ bao giờ, cô có thể bị Diệp Trăn làm cho không nói nên lời, nữ hoàng biến thành nữ hoàng độc miệng.
Cô rửa sạch tay, chậc chậc hai tiếng rồi cũng bỏ đi.
Thật đúng là bẩn.
Dương Nhược Nhược ngồi xổm trên mặt đất gào khóc, tức giận đến mức muốn dẫm nát tất cả mọi người xuống dưới chân của mình.
Bữa tối hôm nay nói về một công việc mới và một bộ phim mới, và bọn họ gần như đã có một ý tưởng.
Ngày hôm sau lại xảy ra chuyện, đưa đẩy mấy lần cuối cùng cũng tìm được cơ hội, cô vẫn hẹn Tiêu Sách đến dạy học như thường lệ, lần này Tiêu Dương không đến, chỉ có hai người cô và anh, Diệp Trăn cảm thấy lần này anh đã dịu dàng hơn bao giờ hết, nở nụ cười ôn hòa, cô còn có thể cảm nhận được dáng vẻ bình tĩnh dịu dàng của anh, nhiệt huyết đang run rẩy.
Lần này cô mặc một chiếc quần tất lụa màu đen, giấu dưới lớp váy xẻ tà, nhưng phần thân trên của cô lại được quấn rất chặt, không để lộ ra ngoài.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy, cô đã thấy ngón tay anh siết chặt ly rượu.
Lúc trước Diệp Trăn đã từng nghĩ anh là một tên văn nhã bại hoại*, nhưng bây giờ lại cảm thấy anh giống như là một tên mặt người dạ thú.
*là sói đội lốt cừu, là lưu manh lại đi giả danh tri thức, là bộ dáng nhìn giống như vô cùng đứng đắn nhưng thực chất lại trái ngược, trong đầu không biết có bao nhiêu suy nghĩ đen tối xấu xa..
/58
|