Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Không khí bỗng yên tĩnh lại.
Chú Bạch cũng không dám nhìn, cúi thấp đầu giả bộ như mình không tồn tại.
Hiện tại ông tuyệt đối không hoài nghi, cô gái này có khả năng sẽ từ chối tiên sinh nhà ông.
Nếu tiên sinh bị từ chối...
Chú Bạch cảm thấy có thể mình sẽ bị diệt khẩu.
Trong lòng bàn tay Dư Tẫn nóng lên, tay cô gái đặt vào, rất không khách khí nắm chặt, đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay hắn.
Dư Tẫn cảm thấy đáy lòng cũng theo vết tích kia, nổi lên gợn sóng.
Có chút... Không giải thích được.
Nhưng cũng không làm hắn chán ghét phản cảm.
Ngón tay hắn nắm chặt, khóe miệng khẽ giương, lộ ra một ý cười tản mạn.
-
Có lẽ là vì phối hợp với trang phục Dư Tẫn mặc, quần áo đưa tới cũng không khoa trương quá mức.
Sơ Tranh thay lễ phục, còn phải trang điểm.
Ai.
Đã nói không đi tham gia yến hội gì đó rồi mà.
Phiền chết mất.
Nếu không phải vì thẻ người tốt...
Sơ Tranh hít sâu mấy hơi, nhịn xuống táo bạo dưới đáy lòng.
Cũng may chú Bạch gọi chuyên viên trang điểm tới, trang điểm ở ngay trong biệt thự, không cần lăn qua lộn lại nhiều.
Dư Tẫn ngồi ở phía sau, áo khoác thoải mái hơi mở ra, một tay chống cằm, như có điều suy nghĩ nhìn cô gái bên kia.
Vừa rồi tại sao mình lại muốn mời cô chứ?
Rõ ràng là bị giam ở đây, hiện tại ngược lại giống như cô thành chủ nhân, mình thành khách nhân.
Riêng biệt độc hành sao?
Không...
Từng có rất nhiều người ở trước mặt hắn riêng biệt độc hành để hấp dẫn ánh mắt của hắn, cũng từng được nhìn thấy vô số mỹ nhân.
Nhưng không có người nào, có thể làm hắn chú ý đến mức này.
"Tống tiểu thư, ngài nhìn thử xem, có chỗ nào không hài lòng không?" Chuyên viên trang điểm hỏi Sơ Tranh.
"Tống tiểu thư rất xinh đẹp."
Chẳng biết Dư Tẫn đứng ở phía sau từ lúc nào, xuyên qua tấm gương nhìn cô.
"Ừ."
Sơ Tranh nhìn mỹ nhân trong gương, đáy lòng rất hài lòng.
"..." Thật đúng là không hề khiêm tốn.
-
Trên xe.
Khoảng cách giữa Sơ Tranh và Dư Tẫn rộng đến mức có thể nhét thêm một người nữa.
Dư Tẫn uể oải dựa vào ghế ngồi, ánh mắt rơi vào ngoài xe, không biết đang suy nghĩ gì.
Trên đường đi không ai nói chuyện với ai.
Xe chậm rãi dừng lại, Sơ Tranh nhìn ra bên ngoài, phát hiện là một nơi quen thuộc.
Hội sở Kim Sắc Dương Quang.
Lúc này bên ngoài hội sở phủ đầy thảm đỏ, đèn đuốc sáng trưng, tựa như hiện trường của một hoạt động thảm đỏ cỡ lớn nào đó.
Nhưng mà người nơi này không nhiều, cũng không nhìn thấy phóng viên.
Chú Bạch xuống xe trước mở cửa cho Dư Tẫn.
Dư Tẫn vòng qua cửa xe, chuẩn bị mở cửa cho Sơ Tranh, kết quả Sơ Tranh tự mình đẩy cửa xe ra, động tác lưu loát bước xuống.
Dư Tẫn: "..."
Chú Bạch: "..."
Không thể thục nữ một chút sao?
Trường hợp như vậy, cô tự mở cửa xe bước xuống là thế nào!
Dư Tẫn để tay trước người: "Tống tiểu thư."
Sơ Tranh liếc hắn một cái, vòng tay qua khuỷu tay hắn.
"Ngũ đệ."
Bước chân Dư Tẫn dừng lại, nhìn ra phía sau.
Một người đàn ông dẫn theo một cô bạn gái, đang chậm rãi đi tới.
Người kia có gương mặt giống với Dư Tẫn đến mấy phần.
Nhưng hoàn toàn không có kiểu dung mạo kinh diễm như Dư Tẫn.
Cô bạn gái kia trông thấy Dư Tẫn, rõ ràng lộ ra mấy phần kinh diễm, tròng mắt cũng sắp dính trên người Dư Tẫn luôn rồi.
"Tam ca." Dư Tẫn uể oải mở miệng.
Người đàn ông đi đến gần, ánh mắt càn quấy nhìn Sơ Tranh, loại ánh mắt của đàn ông quan sát phụ nữ.
Rõ ràng là một gương mặt cực kỳ xinh đẹp, lúc này lại lộ ra cảm giác lạnh lẽo, tuyệt không diễm tục, làm cho người ta vừa nhìn một chút là có thể nhớ kỹ.
Dư Tẫn đi đâu tìm được một cô gái xinh đẹp như vậy.
Đáy lòng Dư Khải có chút ngứa ngáy, nhưng trở ngại Dư Tẫn ở đây, ánh mắt gã thu vào.
"Không phải Ngũ đệ ở nước ngoài sao, trở về lúc nào?"
Dư Tẫn mặt không đổi sắc nói: "Ngày hôm nay."
Sơ Tranh: "..." Hóa ra ngôi biệt thự kia thuộc về nước ngoài.
Dư Khải cũng không túm lấy đề tài này, dù sao có một số việc đáy lòng mọi người rõ ràng là được.
"Vị mỹ nhân này là?" Ánh mắt Dư Khải lần nữa rơi vào trên người Sơ Tranh, nửa đùa nửa thật nói: "Ngũ đệ từ trước đến nay không gần nữ sắc, hôm nay sao lại mang theo bạn gái? Đây không phải là người yêu của Ngũ đệ chứ?"
"Chuyện này không cần Tam ca quan tâm." Dư Tẫn giống như cười mà không phải cười nhìn gã: "Bạn gái của Tam ca đổi rất thường xuyên, phải chú ý đến thân thể, đoạn thời gian trước, tôi nghe nói Tam ca còn phải vào bệnh viện."
Dư Khải: "..."
Dư Tẫn không có ý định tiếp tục giao thiệp với gã, trực tiếp dẫn Sơ Tranh rời đi.
"Mẹ!"
Dư Khải ở phía sau mắng một tiếng.
"Cô nhìn cái gì?" Gã vừa nghiêng đầu liền thấy bạn gái mình nhìn không chuyển mắt, ánh mắt si mê nhìn người đi xa, hỏa khí lập tức bốc lên: "Hắn đẹp như thế à?"
Bạn gái vốn còn muốn hỏi Dư Khải đó là ai, nhưng Dư Khải đột nhiên nổi giận, cô ta nào dám hỏi nữa, nhanh chóng vỗ vỗ ngực Dư Khải trấn an: "Khải ca, ấy cũng không thể so với anh nha, anh ở trong lòng em là đẹp trai nhất, không ai có thể sánh bằng."
Dư Khải vẫn đè ép lửa giận: "Tiền trong lòng cô mới là đẹp trai nhất thì có."
Người phụ nữ: "..."
Mi có tiền bà đây nhịn!
Người phụ nữ nhẹ giọng dịu dàng trấn an Dư Khải.
"Tam ca, chuyện gì mà nổi giận lớn thế."
Dư Khải nhìn về phía thanh niên không biết xuất hiện từ chỗ nào, không rõ ý vị mà nói: "Lão Ngũ tới."
Thanh niên nhíu mày, kinh ngạc nói: "Ngũ ca về nước?"
"Chú giả vờ cái gì, hắn căn bản không hề ra nước ngoài." Dư Khải không vui.
Loại cớ như xuất ngoại này, ngay cả làm bộ Dư Tẫn cũng không làm.
Lừa gạt ai đây!
Thanh niên cười một tiếng, ra hiệu người bạn gái của Dư Khải đi sang bên cạnh đợi một lúc: "Tam ca, em nghe nói Ngũ ca bị thương đấy, anh nói là thật hay giả?"
"Tôi thấy hắn như thế cũng không giống như bị thương." Dư Khải liếc nhìn người kia: "Còn dẫn theo phụ nữ, nhưng mà... người kia dáng dấp rất đẹp."
Dư Khải quét mắt nhìn người phụ nữ mình mang đến một vòng, lập tức có chút tẻ nhạt vô vị.
-
Bên trong yến hội này đều là những người cực kỳ có danh vọng trong giới hào môn, Sơ Tranh trông thấy mấy người thường xuyên xuất hiện trên tạp chí tài chính và kinh tế.
Dư Tẫn dẫn Sơ Tranh đi vào, bởi vì đi cửa hông, ngược lại không gây nên bao nhiêu sự chú ý.
Có người trông thấy, cũng chỉ kinh diễm với dung mạo của Dư Tẫn, giống như... Không biết hắn.
Đây không phải đại nhân vật sao?
Sơ Tranh suy nghĩ kỹ một chút, mọi người sợ chính là cái danh của Dư gia.
Nói đến, lúc trước Tống Bác Học nghe được tin tức, tưởng là người muốn Tống Yên Nhiên chính là một lão già tàn phế, tính tình cực kỳ không tốt...
Sơ Tranh ngắm Dư Tẫn một chút.
Lão già... Tàn phế... Tính khí nóng nảy...
Mỗi một điểm đều không hề khớp.
Tính tình Dư Tẫn rất tốt, chí ít là mặt ngoài rất tốt.
"Không hỏi tôi xem, người vừa rồi là ai à?"
Dư Tẫn tìm góc khuất, để Sơ Tranh đứng ở bên trong, hắn dựa vào bên ngoài, dễ dàng ngăn trở ánh mắt bên ngoài.
"Không có hứng thú."
Đuôi lông mày Dư Tẫn hơi giương lên: "Bát quái là thiên tính của con người, vì sao Tống tiểu thư không có hứng thú?"
"..."
Ta mẹ nó muốn bát quái sẽ nói cho mi chắc?
Ta đương nhiên là vụng trộm bát quái!
Sơ Tranh nghiêm mặt: "Anh mắng tôi?" Cô không bát quái thì không phải là người sao?!
Dư Tẫn: "..."
Dư Tẫn bị logic của Sơ Tranh làm kinh ngạc, sao lại quẹo qua chuyện mắng cô rồi?
Cái câu hắn vừa nói, có chữ nào có ý tứ mắng cô đâu.
"Người vừa rồi là Tam ca của tôi, Dư Khải." Dư Tẫn chủ động giới thiệu: "Bụi hoa nào cũng có dấu chân, phụ nữ có quan hệ với hắn, không đến một trăm thì cũng có tám mươi."
Sơ Tranh đưa ra lời bình đúng trọng tâm: "Thận hắn rất tốt."
"..."
Đây là trọng điểm sao?
Dư Tẫn bỗng nhiên bật cười.
Sơ Tranh nhìn hắn, không biết hắn đang cười cái gì, còn cảm thấy thẻ người tốt lần này có chút... Bệnh tâm thần.
***
Lại là vấn đề xưng hô muôn thuở, kiểu vai vế xưng hô này bỏ sang thuần việt mình cứ thấy chối chối thế nào ấy.
Vì Dư gia là cây đại thụ, hắc bạch ăn sạch, xong nhìn cảnh mấy ông lớn nói chuyện với nhau cứ em năm, chú năm, anh năm, anh ba,... cảm thấy nó thật sự rất chuối, mình ngồi phân vân cả tiếng vì vấn đề này rồi.
Cuối cùng là để nguyên, các cậu thích thuần việt thì cứ nói, mình sẽ sửa theo ý kiến số đông, mất công lại bị bảo lậm convert, chán~
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Không khí bỗng yên tĩnh lại.
Chú Bạch cũng không dám nhìn, cúi thấp đầu giả bộ như mình không tồn tại.
Hiện tại ông tuyệt đối không hoài nghi, cô gái này có khả năng sẽ từ chối tiên sinh nhà ông.
Nếu tiên sinh bị từ chối...
Chú Bạch cảm thấy có thể mình sẽ bị diệt khẩu.
Trong lòng bàn tay Dư Tẫn nóng lên, tay cô gái đặt vào, rất không khách khí nắm chặt, đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay hắn.
Dư Tẫn cảm thấy đáy lòng cũng theo vết tích kia, nổi lên gợn sóng.
Có chút... Không giải thích được.
Nhưng cũng không làm hắn chán ghét phản cảm.
Ngón tay hắn nắm chặt, khóe miệng khẽ giương, lộ ra một ý cười tản mạn.
-
Có lẽ là vì phối hợp với trang phục Dư Tẫn mặc, quần áo đưa tới cũng không khoa trương quá mức.
Sơ Tranh thay lễ phục, còn phải trang điểm.
Ai.
Đã nói không đi tham gia yến hội gì đó rồi mà.
Phiền chết mất.
Nếu không phải vì thẻ người tốt...
Sơ Tranh hít sâu mấy hơi, nhịn xuống táo bạo dưới đáy lòng.
Cũng may chú Bạch gọi chuyên viên trang điểm tới, trang điểm ở ngay trong biệt thự, không cần lăn qua lộn lại nhiều.
Dư Tẫn ngồi ở phía sau, áo khoác thoải mái hơi mở ra, một tay chống cằm, như có điều suy nghĩ nhìn cô gái bên kia.
Vừa rồi tại sao mình lại muốn mời cô chứ?
Rõ ràng là bị giam ở đây, hiện tại ngược lại giống như cô thành chủ nhân, mình thành khách nhân.
Riêng biệt độc hành sao?
Không...
Từng có rất nhiều người ở trước mặt hắn riêng biệt độc hành để hấp dẫn ánh mắt của hắn, cũng từng được nhìn thấy vô số mỹ nhân.
Nhưng không có người nào, có thể làm hắn chú ý đến mức này.
"Tống tiểu thư, ngài nhìn thử xem, có chỗ nào không hài lòng không?" Chuyên viên trang điểm hỏi Sơ Tranh.
"Tống tiểu thư rất xinh đẹp."
Chẳng biết Dư Tẫn đứng ở phía sau từ lúc nào, xuyên qua tấm gương nhìn cô.
"Ừ."
Sơ Tranh nhìn mỹ nhân trong gương, đáy lòng rất hài lòng.
"..." Thật đúng là không hề khiêm tốn.
-
Trên xe.
Khoảng cách giữa Sơ Tranh và Dư Tẫn rộng đến mức có thể nhét thêm một người nữa.
Dư Tẫn uể oải dựa vào ghế ngồi, ánh mắt rơi vào ngoài xe, không biết đang suy nghĩ gì.
Trên đường đi không ai nói chuyện với ai.
Xe chậm rãi dừng lại, Sơ Tranh nhìn ra bên ngoài, phát hiện là một nơi quen thuộc.
Hội sở Kim Sắc Dương Quang.
Lúc này bên ngoài hội sở phủ đầy thảm đỏ, đèn đuốc sáng trưng, tựa như hiện trường của một hoạt động thảm đỏ cỡ lớn nào đó.
Nhưng mà người nơi này không nhiều, cũng không nhìn thấy phóng viên.
Chú Bạch xuống xe trước mở cửa cho Dư Tẫn.
Dư Tẫn vòng qua cửa xe, chuẩn bị mở cửa cho Sơ Tranh, kết quả Sơ Tranh tự mình đẩy cửa xe ra, động tác lưu loát bước xuống.
Dư Tẫn: "..."
Chú Bạch: "..."
Không thể thục nữ một chút sao?
Trường hợp như vậy, cô tự mở cửa xe bước xuống là thế nào!
Dư Tẫn để tay trước người: "Tống tiểu thư."
Sơ Tranh liếc hắn một cái, vòng tay qua khuỷu tay hắn.
"Ngũ đệ."
Bước chân Dư Tẫn dừng lại, nhìn ra phía sau.
Một người đàn ông dẫn theo một cô bạn gái, đang chậm rãi đi tới.
Người kia có gương mặt giống với Dư Tẫn đến mấy phần.
Nhưng hoàn toàn không có kiểu dung mạo kinh diễm như Dư Tẫn.
Cô bạn gái kia trông thấy Dư Tẫn, rõ ràng lộ ra mấy phần kinh diễm, tròng mắt cũng sắp dính trên người Dư Tẫn luôn rồi.
"Tam ca." Dư Tẫn uể oải mở miệng.
Người đàn ông đi đến gần, ánh mắt càn quấy nhìn Sơ Tranh, loại ánh mắt của đàn ông quan sát phụ nữ.
Rõ ràng là một gương mặt cực kỳ xinh đẹp, lúc này lại lộ ra cảm giác lạnh lẽo, tuyệt không diễm tục, làm cho người ta vừa nhìn một chút là có thể nhớ kỹ.
Dư Tẫn đi đâu tìm được một cô gái xinh đẹp như vậy.
Đáy lòng Dư Khải có chút ngứa ngáy, nhưng trở ngại Dư Tẫn ở đây, ánh mắt gã thu vào.
"Không phải Ngũ đệ ở nước ngoài sao, trở về lúc nào?"
Dư Tẫn mặt không đổi sắc nói: "Ngày hôm nay."
Sơ Tranh: "..." Hóa ra ngôi biệt thự kia thuộc về nước ngoài.
Dư Khải cũng không túm lấy đề tài này, dù sao có một số việc đáy lòng mọi người rõ ràng là được.
"Vị mỹ nhân này là?" Ánh mắt Dư Khải lần nữa rơi vào trên người Sơ Tranh, nửa đùa nửa thật nói: "Ngũ đệ từ trước đến nay không gần nữ sắc, hôm nay sao lại mang theo bạn gái? Đây không phải là người yêu của Ngũ đệ chứ?"
"Chuyện này không cần Tam ca quan tâm." Dư Tẫn giống như cười mà không phải cười nhìn gã: "Bạn gái của Tam ca đổi rất thường xuyên, phải chú ý đến thân thể, đoạn thời gian trước, tôi nghe nói Tam ca còn phải vào bệnh viện."
Dư Khải: "..."
Dư Tẫn không có ý định tiếp tục giao thiệp với gã, trực tiếp dẫn Sơ Tranh rời đi.
"Mẹ!"
Dư Khải ở phía sau mắng một tiếng.
"Cô nhìn cái gì?" Gã vừa nghiêng đầu liền thấy bạn gái mình nhìn không chuyển mắt, ánh mắt si mê nhìn người đi xa, hỏa khí lập tức bốc lên: "Hắn đẹp như thế à?"
Bạn gái vốn còn muốn hỏi Dư Khải đó là ai, nhưng Dư Khải đột nhiên nổi giận, cô ta nào dám hỏi nữa, nhanh chóng vỗ vỗ ngực Dư Khải trấn an: "Khải ca, ấy cũng không thể so với anh nha, anh ở trong lòng em là đẹp trai nhất, không ai có thể sánh bằng."
Dư Khải vẫn đè ép lửa giận: "Tiền trong lòng cô mới là đẹp trai nhất thì có."
Người phụ nữ: "..."
Mi có tiền bà đây nhịn!
Người phụ nữ nhẹ giọng dịu dàng trấn an Dư Khải.
"Tam ca, chuyện gì mà nổi giận lớn thế."
Dư Khải nhìn về phía thanh niên không biết xuất hiện từ chỗ nào, không rõ ý vị mà nói: "Lão Ngũ tới."
Thanh niên nhíu mày, kinh ngạc nói: "Ngũ ca về nước?"
"Chú giả vờ cái gì, hắn căn bản không hề ra nước ngoài." Dư Khải không vui.
Loại cớ như xuất ngoại này, ngay cả làm bộ Dư Tẫn cũng không làm.
Lừa gạt ai đây!
Thanh niên cười một tiếng, ra hiệu người bạn gái của Dư Khải đi sang bên cạnh đợi một lúc: "Tam ca, em nghe nói Ngũ ca bị thương đấy, anh nói là thật hay giả?"
"Tôi thấy hắn như thế cũng không giống như bị thương." Dư Khải liếc nhìn người kia: "Còn dẫn theo phụ nữ, nhưng mà... người kia dáng dấp rất đẹp."
Dư Khải quét mắt nhìn người phụ nữ mình mang đến một vòng, lập tức có chút tẻ nhạt vô vị.
-
Bên trong yến hội này đều là những người cực kỳ có danh vọng trong giới hào môn, Sơ Tranh trông thấy mấy người thường xuyên xuất hiện trên tạp chí tài chính và kinh tế.
Dư Tẫn dẫn Sơ Tranh đi vào, bởi vì đi cửa hông, ngược lại không gây nên bao nhiêu sự chú ý.
Có người trông thấy, cũng chỉ kinh diễm với dung mạo của Dư Tẫn, giống như... Không biết hắn.
Đây không phải đại nhân vật sao?
Sơ Tranh suy nghĩ kỹ một chút, mọi người sợ chính là cái danh của Dư gia.
Nói đến, lúc trước Tống Bác Học nghe được tin tức, tưởng là người muốn Tống Yên Nhiên chính là một lão già tàn phế, tính tình cực kỳ không tốt...
Sơ Tranh ngắm Dư Tẫn một chút.
Lão già... Tàn phế... Tính khí nóng nảy...
Mỗi một điểm đều không hề khớp.
Tính tình Dư Tẫn rất tốt, chí ít là mặt ngoài rất tốt.
"Không hỏi tôi xem, người vừa rồi là ai à?"
Dư Tẫn tìm góc khuất, để Sơ Tranh đứng ở bên trong, hắn dựa vào bên ngoài, dễ dàng ngăn trở ánh mắt bên ngoài.
"Không có hứng thú."
Đuôi lông mày Dư Tẫn hơi giương lên: "Bát quái là thiên tính của con người, vì sao Tống tiểu thư không có hứng thú?"
"..."
Ta mẹ nó muốn bát quái sẽ nói cho mi chắc?
Ta đương nhiên là vụng trộm bát quái!
Sơ Tranh nghiêm mặt: "Anh mắng tôi?" Cô không bát quái thì không phải là người sao?!
Dư Tẫn: "..."
Dư Tẫn bị logic của Sơ Tranh làm kinh ngạc, sao lại quẹo qua chuyện mắng cô rồi?
Cái câu hắn vừa nói, có chữ nào có ý tứ mắng cô đâu.
"Người vừa rồi là Tam ca của tôi, Dư Khải." Dư Tẫn chủ động giới thiệu: "Bụi hoa nào cũng có dấu chân, phụ nữ có quan hệ với hắn, không đến một trăm thì cũng có tám mươi."
Sơ Tranh đưa ra lời bình đúng trọng tâm: "Thận hắn rất tốt."
"..."
Đây là trọng điểm sao?
Dư Tẫn bỗng nhiên bật cười.
Sơ Tranh nhìn hắn, không biết hắn đang cười cái gì, còn cảm thấy thẻ người tốt lần này có chút... Bệnh tâm thần.
***
Lại là vấn đề xưng hô muôn thuở, kiểu vai vế xưng hô này bỏ sang thuần việt mình cứ thấy chối chối thế nào ấy.
Vì Dư gia là cây đại thụ, hắc bạch ăn sạch, xong nhìn cảnh mấy ông lớn nói chuyện với nhau cứ em năm, chú năm, anh năm, anh ba,... cảm thấy nó thật sự rất chuối, mình ngồi phân vân cả tiếng vì vấn đề này rồi.
Cuối cùng là để nguyên, các cậu thích thuần việt thì cứ nói, mình sẽ sửa theo ý kiến số đông, mất công lại bị bảo lậm convert, chán~
/1983
|