Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Hành lang an tĩnh lại.
Ở ngã rẽ nơi Sơ Tranh không nhìn thấy, có một người ngồi ở chỗ đó, trong ngực ôm một bình rượu, trên ngón tay dính máu, cũng không nhúc nhích.
Không biết qua bao lâu, người kia khẽ động.
Hắn lung la lung lay đứng lên, đi ra khỏi chỗ tối tăm, chậm rãi đi đến trước cỗ thi thể kia.
Hắn dùng chân đạp một cái.
Thi thể không có động tĩnh, người kia liền lung la lung lay đi xuống lầu.
Hắn vừa đi không bao lâu, thì có một đám người xông lên.
"Chết rồi?"
"Chết rồi."
"Ôi, nhưng đáng tiếc, nếu còn sống, còn có thể hỏi ra chút chuyện, xử lý trước đi, đừng kinh động đến người khác."
"Đây là người thứ mấy rồi? Các cậu nói xem, là ai nhàm chán như vậy, bắt lấy những tên tội phạm bị truy nã cùng hung cực ác này?"
"Người thứ năm nhỉ?"
"Đây là người thứ sáu."
"Đừng nói chuyện nữa, tốc độ nhanh một chút."
Một đám người cấp tốc dọn dẹp sạch sẽ xung quanh.
Hành lang rất nhanh liền khôi phục sạch sẽ, ngay cả mùi máu tanh cũng không lưu lại.
-
Ngày hôm sau Ân nhị thiếu liền liên lạc với Sơ Tranh, nói là làm xong rồi, bảo cô đến học viện Đế Quốc, báo tên Cảnh Lan, còn phái người đưa tới một tấm thẻ.
Tấm thẻ này Tiểu Cửu từng nhìn thấy, lần trước bảo vệ đưa cho người trong xe bay kia.
"Cô chủ, không phải nói cái học viện Đế Quốc này không thể đi cửa sau sao? Người kia... người kia không phải cũng là đồ lừa đảo chứ?" Tiểu Cửu sợ bị lừa.
"Sợ cái gì, tôi có RN6."
Sơ Tranh cầm áo khoác lên, tùy ý đắp lên vai: "Đi."
Tiểu Cửu: "..."
Bảo vệ vẫn là bảo vệ ngày đó, đối với Tiểu Cửu có ấn tượng rất sâu, dù sao giáo sư Ngụy cũng đã thông báo.
Cô ấy vừa xuất hiện, bảo vệ giật mình một cái, lập tức liên lạc với giáo sư Ngụy, sau đó mới ra đón.
"Xin hỏi, trong hai người vị nào là Sơ Tranh?"
Thái độ của bảo vệ rất tốt, Tiểu Cửu kinh hãi nhìn hắn.
"Tôi."
"Chào cô chào cô, hai người là đến khảo hạch à?" Bảo vệ nói: "Hai người chờ một chút..."
Tiểu Cửu: "..."
Ân nhị thiếu kia thật sự có bản lĩnh vậy sao?
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Tìm Cảnh Lan." Nói xong, đem tấm thẻ mà Ân nhị thiếu cho đưa cho bảo vệ.
Bảo vệ sửng sốt một chút, một hồi lâu mới nhận lấy tấm thẻ, dán lên cổ tay mình một chút.
—— Thẻ gặp khách của Cảnh Lan.
Cảnh...
Cảnh, Cảnh Lan?!!
Đây không phải là người giáo sư Ngụy muốn tìm sao?
Tại sao lại đến tìm Cảnh Lan rồi?
Bảo vệ có chút không nắm chắc được, nhưng mà nghĩ đến, dù sao cũng ở trong học viện, dứt khoát chỉ đường cho Sơ Tranh.
Thật sự tiến vào học viện, Tiểu Cửu mới hơi lấy lại tinh thần: "Không nghĩ tới Ân nhị thiếu kia thật sự có thể làm được nha. Nhưng mà... cô chủ, cô có cảm thấy thái độ của nhân viên bảo vệ kia có chút là lạ không?"
Khi lần đầu tiên tới, Tiểu Cửu đã được lĩnh giáo qua thái độ của vị bảo vệ này.
Lần này hắn đi lên liền hỏi, thái độ còn tốt như thế.
Mấu chốt là lúc hắn hỏi, bọn họ vẫn chưa đưa tấm thẻ kia ra, chứng minh không phải chủ nhân của tấm thẻ này đã thông báo.
"Ít nói chuyện."
"... Vâng." Tiểu Cửu lập tức ngậm miệng, quay đầu quan sát xung quanh.
Các nơi trong học viện đều lắp đặt cửa, cần quét thẻ mới có thể tiến vào.
Trên cửa sẽ hiện lên hướng thực tế bọn họ nên đi, đi sai, quét thẻ sẽ không vào được.
Đi vào bên trong một khoảng cách, liền có thể trông thấy kiến trúc và thao trường to lớn.
Lúc này trên thao trường có không ít học sinh.
Còn có cơ giáp dừng ở trên bãi tập, và một ít máy móc loạn thất bát tao, giữa không trung cũng là một ít hình chiếu lộn xộn.
Sơ Tranh đi theo thẻ gặp khách, tiến vào một dãy nhà.
Dãy nhà có người trông coi, Sơ Tranh đưa thẻ lên, một người máy dẫn bọn họ đi lên.
Người máy đưa bọn họ đến trước một cánh cửa kim loại, ấn chuông bên cạnh: "Giáo sư Cảnh, ngài có khách tới thăm."
Không đợi bên trong đáp lại, người máy quay người đi.
Sơ Tranh và Tiểu Cửu đứng ở bên ngoài đợi vài phút, cửa kim loại không hề có động tĩnh gì.
Sơ Tranh trực tiếp giơ tay ấn.
Không có phản ứng.
Được rồi.
Hay là dùng RN6 đi.
Sơ Tranh vừa mới quay người, thanh âm tiện sưu sưu của Vương bát đản liền truyền tới.
【 Nhiệm vụ ẩn: Mời thu hoạch được một tấm thẻ người tốt từ Cảnh Lan, cứu vớt thẻ người tốt hắc hóa. 】
Sơ Tranh: "..."
Mỉm cười. jpg
【...】 Cô thế mà lại cười nha!
Toàn thân Sơ Tranh lộ ra hơi lạnh, sau khi ấn 5 lần, cửa kim loại từ từ mở ra.
Bên trong cửa kim loại vô cùng lộn xộn, các loại vật bằng kim loại và máy móc nằm lung tung trong phòng, cảm giác như không còn chỗ nào mà đặt chân nữa...
Trừ những máy móc này, còn có mấy hàng giá đỡ, phía trên trưng bày đủ loại tiêu bản.
Tận cùng bên trong nhất có một cái đài bằng kim loại màu trắng.
Mà lúc này trên đài kia có một người nằm.
"Cô chủ, kia là dụng cụ truy tung mới nhất." Tiểu Cửu bỗng nhiên kích động lên: "Còn có..."
Sơ Tranh lạnh lùng liếc cô ấy một cái.
Tiểu Cửu lập tức an tĩnh lại.
Cô chủ không thích ồn ào.
Ánh mắt cô ấy sáng lên nhìn quanh bốn phía, nơi này mặc dù loạn thất bát tao, nhưng có rất nhiều thứ đều không nhìn thấy trên thị trường.
Sơ Tranh "gian nan" đi tới bên trong.
Người nằm trên đài kim loại đến một chút động tĩnh cũng không có, trên mặt hắn che kín một bộ quần áo, chỉ lộ ra một chút tóc màu nâu.
Một tay nâng lên, đặt trên trán, một tay tùy ý khoác lên cái bàn bên cạnh.
Bên kia có nút bấm, có thể là vừa rồi mở cửa, còn chưa kịp thu tay lại.
"Xin chào?"
Tiểu Cửu thử kêu một tiếng.
"Xin chào, chúng tôi đến khảo hạch."
"..."
Yên tĩnh.
Yên tĩnh giống như chết.
"Xin chào." Tiểu Cửu đề cao âm lượng.
Người trên đài đột nhiên ngồi dậy, quần áo trượt xuống, lộ ra khuôn mặt của người đàn ông.
Người đàn ông làn da trắng nõn, ngũ quan lập thể, hình dáng đường cong hoàn mỹ, trên dung nhan tuấn dật mang theo vài phần sắc bén.
Vẻ không kiên nhẫn giữa hai đầu lông mày đã sắp tràn ra ngoài, con ngươi hẹp dài hơi nheo lại, chậm chạp quay đầu lại.
Tiêu cự định ở trên người Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu vừa thấy rõ dung mạo của hắn, chỉ cảm thấy người này thật đẹp, một giây sau liền không khỏi phát lạnh, cũng không cách nào chú ý đến dung mạo của hắn được nữa.
Tiểu Cửu gập ghềnh nói: "Xin, xin chào, chúng tôi đến khảo hạch."
"Khảo hạch?" Người đàn ông cười nhạo, đôi mắt hơi mở ra một chút, trong đôi mắt màu xanh đậm lộ ra sự không kiên nhẫn: "Khảo hạch đến chỗ tôi làm gì."
Tiểu Cửu: "Ách... Là Ân nhị thiếu bảo chúng tôi tới."
Người đàn ông móc móc lỗ tai, giống như không nghe rõ: "Ai?"
Tiểu Cửu nuốt một ngụm nước bọt: "Ân nhị thiếu."
"Không biết." Người đàn ông chỉ vào cửa, không nhịn được nói: "Ra ngoài."
Tiểu Cửu: "..." Lại bị lừa!
Sơ Tranh: "..." Thẻ người tốt này rất có tính tình nha.
Ngươi bảo ta ra ngoài ta liền ra ngoài?
Ta không có sĩ diện à!?
Ta liền không ra!
Sơ Tranh liên lạc với Ân nhị thiếu.
Vị thiếu gia ăn chơi trác táng này còn chưa rời giường, nằm ở trên giường không ốm mà rên, thấy là Sơ Tranh, lúc này mới vội ngồi dậy, lại bỗng nhiên kéo tấm chăn qua, ngăn trở nửa người dưới của mình.
"Các cô đến học viện chưa? Lúc nào có thể bán Vân Văn tinh cho tôi?"
"Hắn nói không biết anh." Sơ Tranh mặt không biểu tình.
"..."
Thiếu gia ăn chơi trác táng bảo Sơ Tranh hướng điện thoại về phía người đàn ông.
"Cảnh Lan Cảnh Lan!!" Một trận ma âm của thiếu gia ăn chơi trác táng lọt vào tai.
Người đàn ông không kiên nhẫn: "Cái gì."
"Hôm qua tôi với cậu đã nói xong rồi mà, cậu đồng ý với tôi để bọn họ vào học viện, cậu mau cho bọn họ khảo hạch đi!"
Hai tay người đàn ông chống lấy bàn, đôi mắt màu xanh đậm hơi nheo lại: "Tôi đồng ý với cậu lúc nào?"
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Hành lang an tĩnh lại.
Ở ngã rẽ nơi Sơ Tranh không nhìn thấy, có một người ngồi ở chỗ đó, trong ngực ôm một bình rượu, trên ngón tay dính máu, cũng không nhúc nhích.
Không biết qua bao lâu, người kia khẽ động.
Hắn lung la lung lay đứng lên, đi ra khỏi chỗ tối tăm, chậm rãi đi đến trước cỗ thi thể kia.
Hắn dùng chân đạp một cái.
Thi thể không có động tĩnh, người kia liền lung la lung lay đi xuống lầu.
Hắn vừa đi không bao lâu, thì có một đám người xông lên.
"Chết rồi?"
"Chết rồi."
"Ôi, nhưng đáng tiếc, nếu còn sống, còn có thể hỏi ra chút chuyện, xử lý trước đi, đừng kinh động đến người khác."
"Đây là người thứ mấy rồi? Các cậu nói xem, là ai nhàm chán như vậy, bắt lấy những tên tội phạm bị truy nã cùng hung cực ác này?"
"Người thứ năm nhỉ?"
"Đây là người thứ sáu."
"Đừng nói chuyện nữa, tốc độ nhanh một chút."
Một đám người cấp tốc dọn dẹp sạch sẽ xung quanh.
Hành lang rất nhanh liền khôi phục sạch sẽ, ngay cả mùi máu tanh cũng không lưu lại.
-
Ngày hôm sau Ân nhị thiếu liền liên lạc với Sơ Tranh, nói là làm xong rồi, bảo cô đến học viện Đế Quốc, báo tên Cảnh Lan, còn phái người đưa tới một tấm thẻ.
Tấm thẻ này Tiểu Cửu từng nhìn thấy, lần trước bảo vệ đưa cho người trong xe bay kia.
"Cô chủ, không phải nói cái học viện Đế Quốc này không thể đi cửa sau sao? Người kia... người kia không phải cũng là đồ lừa đảo chứ?" Tiểu Cửu sợ bị lừa.
"Sợ cái gì, tôi có RN6."
Sơ Tranh cầm áo khoác lên, tùy ý đắp lên vai: "Đi."
Tiểu Cửu: "..."
Bảo vệ vẫn là bảo vệ ngày đó, đối với Tiểu Cửu có ấn tượng rất sâu, dù sao giáo sư Ngụy cũng đã thông báo.
Cô ấy vừa xuất hiện, bảo vệ giật mình một cái, lập tức liên lạc với giáo sư Ngụy, sau đó mới ra đón.
"Xin hỏi, trong hai người vị nào là Sơ Tranh?"
Thái độ của bảo vệ rất tốt, Tiểu Cửu kinh hãi nhìn hắn.
"Tôi."
"Chào cô chào cô, hai người là đến khảo hạch à?" Bảo vệ nói: "Hai người chờ một chút..."
Tiểu Cửu: "..."
Ân nhị thiếu kia thật sự có bản lĩnh vậy sao?
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Tìm Cảnh Lan." Nói xong, đem tấm thẻ mà Ân nhị thiếu cho đưa cho bảo vệ.
Bảo vệ sửng sốt một chút, một hồi lâu mới nhận lấy tấm thẻ, dán lên cổ tay mình một chút.
—— Thẻ gặp khách của Cảnh Lan.
Cảnh...
Cảnh, Cảnh Lan?!!
Đây không phải là người giáo sư Ngụy muốn tìm sao?
Tại sao lại đến tìm Cảnh Lan rồi?
Bảo vệ có chút không nắm chắc được, nhưng mà nghĩ đến, dù sao cũng ở trong học viện, dứt khoát chỉ đường cho Sơ Tranh.
Thật sự tiến vào học viện, Tiểu Cửu mới hơi lấy lại tinh thần: "Không nghĩ tới Ân nhị thiếu kia thật sự có thể làm được nha. Nhưng mà... cô chủ, cô có cảm thấy thái độ của nhân viên bảo vệ kia có chút là lạ không?"
Khi lần đầu tiên tới, Tiểu Cửu đã được lĩnh giáo qua thái độ của vị bảo vệ này.
Lần này hắn đi lên liền hỏi, thái độ còn tốt như thế.
Mấu chốt là lúc hắn hỏi, bọn họ vẫn chưa đưa tấm thẻ kia ra, chứng minh không phải chủ nhân của tấm thẻ này đã thông báo.
"Ít nói chuyện."
"... Vâng." Tiểu Cửu lập tức ngậm miệng, quay đầu quan sát xung quanh.
Các nơi trong học viện đều lắp đặt cửa, cần quét thẻ mới có thể tiến vào.
Trên cửa sẽ hiện lên hướng thực tế bọn họ nên đi, đi sai, quét thẻ sẽ không vào được.
Đi vào bên trong một khoảng cách, liền có thể trông thấy kiến trúc và thao trường to lớn.
Lúc này trên thao trường có không ít học sinh.
Còn có cơ giáp dừng ở trên bãi tập, và một ít máy móc loạn thất bát tao, giữa không trung cũng là một ít hình chiếu lộn xộn.
Sơ Tranh đi theo thẻ gặp khách, tiến vào một dãy nhà.
Dãy nhà có người trông coi, Sơ Tranh đưa thẻ lên, một người máy dẫn bọn họ đi lên.
Người máy đưa bọn họ đến trước một cánh cửa kim loại, ấn chuông bên cạnh: "Giáo sư Cảnh, ngài có khách tới thăm."
Không đợi bên trong đáp lại, người máy quay người đi.
Sơ Tranh và Tiểu Cửu đứng ở bên ngoài đợi vài phút, cửa kim loại không hề có động tĩnh gì.
Sơ Tranh trực tiếp giơ tay ấn.
Không có phản ứng.
Được rồi.
Hay là dùng RN6 đi.
Sơ Tranh vừa mới quay người, thanh âm tiện sưu sưu của Vương bát đản liền truyền tới.
【 Nhiệm vụ ẩn: Mời thu hoạch được một tấm thẻ người tốt từ Cảnh Lan, cứu vớt thẻ người tốt hắc hóa. 】
Sơ Tranh: "..."
Mỉm cười. jpg
【...】 Cô thế mà lại cười nha!
Toàn thân Sơ Tranh lộ ra hơi lạnh, sau khi ấn 5 lần, cửa kim loại từ từ mở ra.
Bên trong cửa kim loại vô cùng lộn xộn, các loại vật bằng kim loại và máy móc nằm lung tung trong phòng, cảm giác như không còn chỗ nào mà đặt chân nữa...
Trừ những máy móc này, còn có mấy hàng giá đỡ, phía trên trưng bày đủ loại tiêu bản.
Tận cùng bên trong nhất có một cái đài bằng kim loại màu trắng.
Mà lúc này trên đài kia có một người nằm.
"Cô chủ, kia là dụng cụ truy tung mới nhất." Tiểu Cửu bỗng nhiên kích động lên: "Còn có..."
Sơ Tranh lạnh lùng liếc cô ấy một cái.
Tiểu Cửu lập tức an tĩnh lại.
Cô chủ không thích ồn ào.
Ánh mắt cô ấy sáng lên nhìn quanh bốn phía, nơi này mặc dù loạn thất bát tao, nhưng có rất nhiều thứ đều không nhìn thấy trên thị trường.
Sơ Tranh "gian nan" đi tới bên trong.
Người nằm trên đài kim loại đến một chút động tĩnh cũng không có, trên mặt hắn che kín một bộ quần áo, chỉ lộ ra một chút tóc màu nâu.
Một tay nâng lên, đặt trên trán, một tay tùy ý khoác lên cái bàn bên cạnh.
Bên kia có nút bấm, có thể là vừa rồi mở cửa, còn chưa kịp thu tay lại.
"Xin chào?"
Tiểu Cửu thử kêu một tiếng.
"Xin chào, chúng tôi đến khảo hạch."
"..."
Yên tĩnh.
Yên tĩnh giống như chết.
"Xin chào." Tiểu Cửu đề cao âm lượng.
Người trên đài đột nhiên ngồi dậy, quần áo trượt xuống, lộ ra khuôn mặt của người đàn ông.
Người đàn ông làn da trắng nõn, ngũ quan lập thể, hình dáng đường cong hoàn mỹ, trên dung nhan tuấn dật mang theo vài phần sắc bén.
Vẻ không kiên nhẫn giữa hai đầu lông mày đã sắp tràn ra ngoài, con ngươi hẹp dài hơi nheo lại, chậm chạp quay đầu lại.
Tiêu cự định ở trên người Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu vừa thấy rõ dung mạo của hắn, chỉ cảm thấy người này thật đẹp, một giây sau liền không khỏi phát lạnh, cũng không cách nào chú ý đến dung mạo của hắn được nữa.
Tiểu Cửu gập ghềnh nói: "Xin, xin chào, chúng tôi đến khảo hạch."
"Khảo hạch?" Người đàn ông cười nhạo, đôi mắt hơi mở ra một chút, trong đôi mắt màu xanh đậm lộ ra sự không kiên nhẫn: "Khảo hạch đến chỗ tôi làm gì."
Tiểu Cửu: "Ách... Là Ân nhị thiếu bảo chúng tôi tới."
Người đàn ông móc móc lỗ tai, giống như không nghe rõ: "Ai?"
Tiểu Cửu nuốt một ngụm nước bọt: "Ân nhị thiếu."
"Không biết." Người đàn ông chỉ vào cửa, không nhịn được nói: "Ra ngoài."
Tiểu Cửu: "..." Lại bị lừa!
Sơ Tranh: "..." Thẻ người tốt này rất có tính tình nha.
Ngươi bảo ta ra ngoài ta liền ra ngoài?
Ta không có sĩ diện à!?
Ta liền không ra!
Sơ Tranh liên lạc với Ân nhị thiếu.
Vị thiếu gia ăn chơi trác táng này còn chưa rời giường, nằm ở trên giường không ốm mà rên, thấy là Sơ Tranh, lúc này mới vội ngồi dậy, lại bỗng nhiên kéo tấm chăn qua, ngăn trở nửa người dưới của mình.
"Các cô đến học viện chưa? Lúc nào có thể bán Vân Văn tinh cho tôi?"
"Hắn nói không biết anh." Sơ Tranh mặt không biểu tình.
"..."
Thiếu gia ăn chơi trác táng bảo Sơ Tranh hướng điện thoại về phía người đàn ông.
"Cảnh Lan Cảnh Lan!!" Một trận ma âm của thiếu gia ăn chơi trác táng lọt vào tai.
Người đàn ông không kiên nhẫn: "Cái gì."
"Hôm qua tôi với cậu đã nói xong rồi mà, cậu đồng ý với tôi để bọn họ vào học viện, cậu mau cho bọn họ khảo hạch đi!"
Hai tay người đàn ông chống lấy bàn, đôi mắt màu xanh đậm hơi nheo lại: "Tôi đồng ý với cậu lúc nào?"
/1983
|