Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Tôi bồi thường cho cô tôi bồi thường cho cô." Người kia khóc nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, tôi biết sai rồi, tôi đều bồi thường cho cô."
Sơ Tranh có thể đánh người như thế, hoàn toàn vượt qua dự liệu của bọn họ.
Bọn họ từng nhìn thấy Tiểu Cửu mấy lần, lần nào cũng cúi đầu, nhanh chóng đi qua, một bộ dáng không muốn gây phiền toái.
Hơn nữa lần nào cũng mang theo nhiều đồ tốt như thế, bọn họ cũng chưa từng thấy Sơ Tranh, nên cho rằng Tiểu Cửu chỉ có một mình.
Khi đại bộ phận mọi người đều ăn thuốc dinh dưỡng, Tiểu Cửu ngày nào cũng ăn những thứ này, đáy lòng bọn họ có chút bất mãn, cố ý gây chuyện.
"Không cần cô bồi thường." Sơ Tranh đại lão không thiếu tiền rất là hữu hảo: "Tôi mời các cô đi ăn."
Đám người: "???"
"Không, không cần..." Người kia lắc đầu.
"Đương nhiên cần."
Làm một người tốt có tu dưỡng, chính là phải chia sẻ đồ tốt với người khác.
【...】 Tu dưỡng số đen tám kiếp.
-
Giáo viên nghe được tin tức vội vàng đuổi tới.
Nhìn thấy chính là mấy nữ sinh đang ăn gì đó, ăn đến mặt như món ăn, một bộ dáng như sống không còn gì lưu luyến.
"Thầy, thầy giáo... Cứu mạng."
Giáo viên đi tới: "Chuyện gì xảy ra đây?"
Giáo viên tới, lập tức có người cáo trạng: "Thầy, cô... cô ta ép chúng em ăn, em rất khó chịu."
Giáo viên nhìn sang theo.
Sơ Tranh xách một cái ghế ra ngồi ở bên kia, vắt chéo chân, tư thế kia tựa như đang ngồi trên vương tọa.
"Em... em ở hệ nào?" Giáo viên cau mày quát lớn: "Sao có thể bắt nạt bạn học như thế?"
"Tôi mời bọn họ ăn cơm, bắt nạt chỗ nào?" Sơ Tranh nghiêng đầu, chững chạc đàng hoàng hỏi: "Tôi làm vậy chẳng lẽ không phải là đoàn kết hữu ái sao?"
Đoàn kết hữu ái...
Giáo viên đại khái về sau không thể nhận rõ mấy chữ này nữa rồi.
"Em ở hệ nào? Người hướng dẫn là ai?" Giáo viên tức giận nói.
Sơ Tranh không lên tiếng.
-
Cảnh Lan nằm trên bàn uống rượu, trong không khí toàn là mùi rượu, nhưng Cảnh Lan nhìn qua thập phần tỉnh táo.
Có người gửi yêu cầu gọi tới, Cảnh Lan trực tiếp tắt.
Nhưng đối phương không ngừng gửi tới, hắn không kiên nhẫn kết nối.
"Thầy Cảnh Lan, học sinh của thầy phạm lỗi, mời lập tức đến lầu ký túc xá."
Cảnh Lan giơ tay ngăn trở đôi mắt: "Tôi không có học sinh, gọi nhầm rồi."
Hắn lần nữa nhấn tắt kết nối.
Vài giây sau, thông tin lần nữa gửi tới.
"Sơ Tranh, Tiểu Cửu, không phải học sinh của thầy?" Người bên kia có chút kích động.
"Không biết."
"Thầy... thầy làm giáo viên kiểu gì đấy, học sinh của mình thầy cũng không nhận ra, thầy không tới đây chuyện này làm sao giải quyết được?"
"Giết đi."
"..."
Lần này Cảnh Lan trực tiếp kéo đen người kia.
Hắn ngồi uống hai ngụm rượu, giống như nhớ tới cái gì đó, từ trong đống đồ vật ngổn ngang, lật ra hai tờ giấy.
Phía trên thình lình viết giấy biên nhận thông báo tân sinh xin nhập học hệ sinh vật cổ, phía dưới song song hai cái tên: Sơ Tranh, Tiểu Cửu.
Cảnh Lan: "..."
"Mẹ!"
Cảnh Lan đập tờ biên nhận kia lên bàn, lấy một bình rượu uống cạn.
-
Giáo sư Ngụy vừa trở về liền nhận được tin tức.
Cảnh Lan đánh người.
Anh ta đau đầu xoa mi tâm: "Sao lại đánh người rồi? Có phải hắn uống rượu không? Mấy người không có việc gì trêu chọc hắn làm gì?"
Người bên kia đáp: "Ai trêu chọc hắn, là học sinh của hắn phạm lỗi, chúng tôi bảo hắn tới xử lý, hắn thì hay rồi, không nói hai câu liền động thủ."
Giáo sư Ngụy có chút không kịp phản ứng.
Cảnh Lan lấy đâu ra học sinh.
Vài giây sau, thần hồn của giáo sư Ngụy trở về vị trí cũ: Hai cô nhóc kia!
"Chuyện gì xảy ra?" Trên mặt giáo sư Ngụy nhiều hơn mấy phần ngưng trọng.
Người bên kia dùng dăm ba câu nói lại chuyện một lần.
Giáo sư Ngụy nghe xong trước tiên là cười ra tiếng, cô gái kia lạnh lạnh lùng lùng, đối với người nào cũng hờ hững lạnh lẽo, không nghĩ tới có thể làm ra chuyện như vậy.
"Giáo sư Ngụy!" Người bên kia tức giận.
"Khụ khụ..." Giáo sư Ngụy đứng đắn lại: "Không phải chỉ là mâu thuẫn giữa mấy học sinh thôi sao, không có việc lớn gì, việc này tôi sẽ xử lý."
"..."
Trường học cũng không phải nơi đánh nhau ẩu đả, chớ nói chi chuyện này còn có cả một giáo viên lẫn vào.
Hiệu trưởng không ở trường học, giáo sư Ngụy chính là quản sự, anh ta nói như vậy, người bên kia cũng không tiện nói gì.
Chỉ có thể để giáo sư Ngụy xử lý theo lẽ công bằng.
Giáo sư Ngụy tìm tới phòng làm việc của Cảnh Lan—— nơi này là đặc biệt làm ra cho hắn, là phòng làm việc, cũng là phòng học.
Dù sao cũng chỉ có một mình hắn.
Cửa kim loại mở ra, giáo sư Ngụy liếc mắt nhìn vào trong một cái, trước tiên trông thấy Sơ Tranh ngồi trên một loại máy móc, Tiểu Cửu đang bận bịu tứ phía thu dọn đồ đạc.
Mặt đất đã thu thập ra nơi có thể đặt chân, giáo sư Ngụy đi tới: "Bạn học Sơ Tranh, bạn học Tiểu Cửu."
"Giáo sư Ngụy." Tiểu Cửu quy quy củ củ kêu một tiếng.
Sơ Tranh chỉ ngẩng đầu quét mắt nhìn anh ta một cái, ánh mắt lãnh lãnh đạm đạm, không có nhiệt độ gì, giống như đang nhìn một vật chết.
"Khụ... Cảnh Lan đâu?"
Tiểu Cửu chỉ chỉ đằng sau giá đỡ.
Giáo sư Ngụy từ đằng sau những tiêu bản kia, trông thấy một bóng người lắc lư, anh ta đi đến bên cạnh giá đỡ: "Cảnh Lan."
Một cỗ mùi rượu tràn ra, giáo sư Ngụy một mặt "tôi biết ngay mà".
"Làm gì?" Thanh âm của Cảnh Lan truyền tới, không kiên nhẫn, bực bội, còn mang theo vài phần tức giận, như sư tử đực bị chọc giận.
"Cậu đánh người à?" Giáo sư Ngụy hỏi hắn.
"Không có."
"..." Người ta đã đến cáo trạng rồi kìa!
"Không phải tôi nói, cậu không thể uống rượu ở trường học sao? Cậu còn chạy tới đánh người, cậu nói xem chuyện này giờ bảo tôi xử lý thế nào đây?"
Người đàn ông đi từ sau giá đỡ ra, giễu cợt: "Anh không nhét cho tôi hai người như thế, tôi có thể đánh nhau à?"
Giáo sư Ngụy: "??"
Người này không phải chính cậu cho điền đơn nhập học, rồi đóng dấu sao?
Có quan hệ gì với tôi?
Tôi còn đến ngăn cản!
Mà ngăn không kịp kia kìa!
Tôi mẹ nó bị oan!
"Cô ngồi chỗ này làm gì? Không biết động một chút à?" Cảnh Lan đạp máy móc Sơ Tranh ngồi một cước.
Sơ Tranh không nhúc nhích tí nào, nghiêng đầu nhìn hắn.
"Nhìn cái gì?" Đôi mắt xanh thảm của Cảnh Lan nhíu lại, trong không khí tự dưng nhiều hơn mấy phần khẩn trương giương cung bạt kiếm.
Giáo sư Ngụy chen vào giữa: "Thôi ngay, uống rượu vào lại phát điên cái gì đấy."
"Tôi rất tỉnh." Cảnh Lan lại đạp máy móc một cước.
Sơ Tranh hỏi giáo sư Ngụy: "Đánh giáo viên sẽ thế nào?"
Giáo sư Ngụy: "??"
Đầu óc giáo sư Ngụy còn chưa kịp moi ra "hình thức xử phạt khi đánh giáo viên", thì Sơ Tranh đã động thủ.
-
Giáo sư Ngụy rất không rõ, rõ ràng mình tới xử lý tranh chấp xích mích, sao bây giờ còn phải giải quyết quan hệ thầy trò căng thẳng này!
Tiểu Cửu vừa thu thập ra nơi sạch sẽ, bị hai người kia đánh nhau, lại trở nên loạn thất bát tao.
Tiểu Cửu đứng trong góc không biết làm sao.
Vị trí trung tâm, Sơ Tranh và Cảnh Lan riêng biệt đứng đấy.
Cảnh Lan giơ tay lau vết máu trên khóe miệng, không nghĩ tới học sinh tiện nghi này của hắn lại có thể đánh như thế.
Sơ Tranh cũng không nghĩ tới Cảnh Lan không có tinh thần lực, mà đánh lên còn hung như thế.
Sau khi Sơ Tranh mặc niệm dưới đáy lòng thẻ người tốt không biết gì cả, hắn chỉ dựa vào thiết lập nhân vật mà cư xử... Vẫn cực kỳ tức.
Xử lý là được rồi!
Con ngươi xanh thẳm của Cảnh Lan nửa híp, giống như con thú vừa tỉnh ngủ, mang theo vài phần nguy hiểm dò xét Sơ Tranh.
Lực đạo trên người hắn rút lui, không kiên nhẫn hất tay lên: "Được rồi, không đánh nữa. Anh tới làm gì?"
Hắn quay đầu hỏi Giáo sư Ngụy.
Giáo sư Ngụy: "..."
Tôi tới làm gì cậu không biết sao?!
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Tôi bồi thường cho cô tôi bồi thường cho cô." Người kia khóc nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, tôi biết sai rồi, tôi đều bồi thường cho cô."
Sơ Tranh có thể đánh người như thế, hoàn toàn vượt qua dự liệu của bọn họ.
Bọn họ từng nhìn thấy Tiểu Cửu mấy lần, lần nào cũng cúi đầu, nhanh chóng đi qua, một bộ dáng không muốn gây phiền toái.
Hơn nữa lần nào cũng mang theo nhiều đồ tốt như thế, bọn họ cũng chưa từng thấy Sơ Tranh, nên cho rằng Tiểu Cửu chỉ có một mình.
Khi đại bộ phận mọi người đều ăn thuốc dinh dưỡng, Tiểu Cửu ngày nào cũng ăn những thứ này, đáy lòng bọn họ có chút bất mãn, cố ý gây chuyện.
"Không cần cô bồi thường." Sơ Tranh đại lão không thiếu tiền rất là hữu hảo: "Tôi mời các cô đi ăn."
Đám người: "???"
"Không, không cần..." Người kia lắc đầu.
"Đương nhiên cần."
Làm một người tốt có tu dưỡng, chính là phải chia sẻ đồ tốt với người khác.
【...】 Tu dưỡng số đen tám kiếp.
-
Giáo viên nghe được tin tức vội vàng đuổi tới.
Nhìn thấy chính là mấy nữ sinh đang ăn gì đó, ăn đến mặt như món ăn, một bộ dáng như sống không còn gì lưu luyến.
"Thầy, thầy giáo... Cứu mạng."
Giáo viên đi tới: "Chuyện gì xảy ra đây?"
Giáo viên tới, lập tức có người cáo trạng: "Thầy, cô... cô ta ép chúng em ăn, em rất khó chịu."
Giáo viên nhìn sang theo.
Sơ Tranh xách một cái ghế ra ngồi ở bên kia, vắt chéo chân, tư thế kia tựa như đang ngồi trên vương tọa.
"Em... em ở hệ nào?" Giáo viên cau mày quát lớn: "Sao có thể bắt nạt bạn học như thế?"
"Tôi mời bọn họ ăn cơm, bắt nạt chỗ nào?" Sơ Tranh nghiêng đầu, chững chạc đàng hoàng hỏi: "Tôi làm vậy chẳng lẽ không phải là đoàn kết hữu ái sao?"
Đoàn kết hữu ái...
Giáo viên đại khái về sau không thể nhận rõ mấy chữ này nữa rồi.
"Em ở hệ nào? Người hướng dẫn là ai?" Giáo viên tức giận nói.
Sơ Tranh không lên tiếng.
-
Cảnh Lan nằm trên bàn uống rượu, trong không khí toàn là mùi rượu, nhưng Cảnh Lan nhìn qua thập phần tỉnh táo.
Có người gửi yêu cầu gọi tới, Cảnh Lan trực tiếp tắt.
Nhưng đối phương không ngừng gửi tới, hắn không kiên nhẫn kết nối.
"Thầy Cảnh Lan, học sinh của thầy phạm lỗi, mời lập tức đến lầu ký túc xá."
Cảnh Lan giơ tay ngăn trở đôi mắt: "Tôi không có học sinh, gọi nhầm rồi."
Hắn lần nữa nhấn tắt kết nối.
Vài giây sau, thông tin lần nữa gửi tới.
"Sơ Tranh, Tiểu Cửu, không phải học sinh của thầy?" Người bên kia có chút kích động.
"Không biết."
"Thầy... thầy làm giáo viên kiểu gì đấy, học sinh của mình thầy cũng không nhận ra, thầy không tới đây chuyện này làm sao giải quyết được?"
"Giết đi."
"..."
Lần này Cảnh Lan trực tiếp kéo đen người kia.
Hắn ngồi uống hai ngụm rượu, giống như nhớ tới cái gì đó, từ trong đống đồ vật ngổn ngang, lật ra hai tờ giấy.
Phía trên thình lình viết giấy biên nhận thông báo tân sinh xin nhập học hệ sinh vật cổ, phía dưới song song hai cái tên: Sơ Tranh, Tiểu Cửu.
Cảnh Lan: "..."
"Mẹ!"
Cảnh Lan đập tờ biên nhận kia lên bàn, lấy một bình rượu uống cạn.
-
Giáo sư Ngụy vừa trở về liền nhận được tin tức.
Cảnh Lan đánh người.
Anh ta đau đầu xoa mi tâm: "Sao lại đánh người rồi? Có phải hắn uống rượu không? Mấy người không có việc gì trêu chọc hắn làm gì?"
Người bên kia đáp: "Ai trêu chọc hắn, là học sinh của hắn phạm lỗi, chúng tôi bảo hắn tới xử lý, hắn thì hay rồi, không nói hai câu liền động thủ."
Giáo sư Ngụy có chút không kịp phản ứng.
Cảnh Lan lấy đâu ra học sinh.
Vài giây sau, thần hồn của giáo sư Ngụy trở về vị trí cũ: Hai cô nhóc kia!
"Chuyện gì xảy ra?" Trên mặt giáo sư Ngụy nhiều hơn mấy phần ngưng trọng.
Người bên kia dùng dăm ba câu nói lại chuyện một lần.
Giáo sư Ngụy nghe xong trước tiên là cười ra tiếng, cô gái kia lạnh lạnh lùng lùng, đối với người nào cũng hờ hững lạnh lẽo, không nghĩ tới có thể làm ra chuyện như vậy.
"Giáo sư Ngụy!" Người bên kia tức giận.
"Khụ khụ..." Giáo sư Ngụy đứng đắn lại: "Không phải chỉ là mâu thuẫn giữa mấy học sinh thôi sao, không có việc lớn gì, việc này tôi sẽ xử lý."
"..."
Trường học cũng không phải nơi đánh nhau ẩu đả, chớ nói chi chuyện này còn có cả một giáo viên lẫn vào.
Hiệu trưởng không ở trường học, giáo sư Ngụy chính là quản sự, anh ta nói như vậy, người bên kia cũng không tiện nói gì.
Chỉ có thể để giáo sư Ngụy xử lý theo lẽ công bằng.
Giáo sư Ngụy tìm tới phòng làm việc của Cảnh Lan—— nơi này là đặc biệt làm ra cho hắn, là phòng làm việc, cũng là phòng học.
Dù sao cũng chỉ có một mình hắn.
Cửa kim loại mở ra, giáo sư Ngụy liếc mắt nhìn vào trong một cái, trước tiên trông thấy Sơ Tranh ngồi trên một loại máy móc, Tiểu Cửu đang bận bịu tứ phía thu dọn đồ đạc.
Mặt đất đã thu thập ra nơi có thể đặt chân, giáo sư Ngụy đi tới: "Bạn học Sơ Tranh, bạn học Tiểu Cửu."
"Giáo sư Ngụy." Tiểu Cửu quy quy củ củ kêu một tiếng.
Sơ Tranh chỉ ngẩng đầu quét mắt nhìn anh ta một cái, ánh mắt lãnh lãnh đạm đạm, không có nhiệt độ gì, giống như đang nhìn một vật chết.
"Khụ... Cảnh Lan đâu?"
Tiểu Cửu chỉ chỉ đằng sau giá đỡ.
Giáo sư Ngụy từ đằng sau những tiêu bản kia, trông thấy một bóng người lắc lư, anh ta đi đến bên cạnh giá đỡ: "Cảnh Lan."
Một cỗ mùi rượu tràn ra, giáo sư Ngụy một mặt "tôi biết ngay mà".
"Làm gì?" Thanh âm của Cảnh Lan truyền tới, không kiên nhẫn, bực bội, còn mang theo vài phần tức giận, như sư tử đực bị chọc giận.
"Cậu đánh người à?" Giáo sư Ngụy hỏi hắn.
"Không có."
"..." Người ta đã đến cáo trạng rồi kìa!
"Không phải tôi nói, cậu không thể uống rượu ở trường học sao? Cậu còn chạy tới đánh người, cậu nói xem chuyện này giờ bảo tôi xử lý thế nào đây?"
Người đàn ông đi từ sau giá đỡ ra, giễu cợt: "Anh không nhét cho tôi hai người như thế, tôi có thể đánh nhau à?"
Giáo sư Ngụy: "??"
Người này không phải chính cậu cho điền đơn nhập học, rồi đóng dấu sao?
Có quan hệ gì với tôi?
Tôi còn đến ngăn cản!
Mà ngăn không kịp kia kìa!
Tôi mẹ nó bị oan!
"Cô ngồi chỗ này làm gì? Không biết động một chút à?" Cảnh Lan đạp máy móc Sơ Tranh ngồi một cước.
Sơ Tranh không nhúc nhích tí nào, nghiêng đầu nhìn hắn.
"Nhìn cái gì?" Đôi mắt xanh thảm của Cảnh Lan nhíu lại, trong không khí tự dưng nhiều hơn mấy phần khẩn trương giương cung bạt kiếm.
Giáo sư Ngụy chen vào giữa: "Thôi ngay, uống rượu vào lại phát điên cái gì đấy."
"Tôi rất tỉnh." Cảnh Lan lại đạp máy móc một cước.
Sơ Tranh hỏi giáo sư Ngụy: "Đánh giáo viên sẽ thế nào?"
Giáo sư Ngụy: "??"
Đầu óc giáo sư Ngụy còn chưa kịp moi ra "hình thức xử phạt khi đánh giáo viên", thì Sơ Tranh đã động thủ.
-
Giáo sư Ngụy rất không rõ, rõ ràng mình tới xử lý tranh chấp xích mích, sao bây giờ còn phải giải quyết quan hệ thầy trò căng thẳng này!
Tiểu Cửu vừa thu thập ra nơi sạch sẽ, bị hai người kia đánh nhau, lại trở nên loạn thất bát tao.
Tiểu Cửu đứng trong góc không biết làm sao.
Vị trí trung tâm, Sơ Tranh và Cảnh Lan riêng biệt đứng đấy.
Cảnh Lan giơ tay lau vết máu trên khóe miệng, không nghĩ tới học sinh tiện nghi này của hắn lại có thể đánh như thế.
Sơ Tranh cũng không nghĩ tới Cảnh Lan không có tinh thần lực, mà đánh lên còn hung như thế.
Sau khi Sơ Tranh mặc niệm dưới đáy lòng thẻ người tốt không biết gì cả, hắn chỉ dựa vào thiết lập nhân vật mà cư xử... Vẫn cực kỳ tức.
Xử lý là được rồi!
Con ngươi xanh thẳm của Cảnh Lan nửa híp, giống như con thú vừa tỉnh ngủ, mang theo vài phần nguy hiểm dò xét Sơ Tranh.
Lực đạo trên người hắn rút lui, không kiên nhẫn hất tay lên: "Được rồi, không đánh nữa. Anh tới làm gì?"
Hắn quay đầu hỏi Giáo sư Ngụy.
Giáo sư Ngụy: "..."
Tôi tới làm gì cậu không biết sao?!
/1983
|