Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Người đàn ông dũng mãnh kia kiểm tra tinh hạch, sau đó ném đồ qua, thỉnh thoảng lại liếc mắt quan sát cô gái đang đứng ở đầu hành lang bên kia.
Từ khi bọn họ gặp mặt đến giờ, hắn chưa từng thấy thần sắc cô có chút biến hóa nào.
"Cô... một mình à?" Đáy lòng người đàn ông dũng mãnh vẫn đầy cảnh giác.
Sơ Tranh ừ một tiếng, lãnh đạm lại xa cách, làm cho người ta không có cách nào nói chuyện tiếp nữa.
Ba người đàn ông nhỏ giọng thương lượng nửa ngày, không nói chuyện với cô, cũng không đuổi cô đi.
Bóng đêm dần dần bao phủ.
Toàn bộ thành phố lâm vào bóng tối, một thành thị đã từng phồn hoa náo nhiệt, bây giờ chỉ còn lác đác vài người sống, đa phần là đám zombie làm người ta buồn nôn.
"Tôi thấy cô ta thật sự chỉ có một mình thôi." Nam sinh kia thấp giọng nói: "Những tinh hạch này của cô ta chắc là có được ngoài ý muốn nhỉ."
"Dịch Tiếu, cậu đừng cả ngày nghĩ đến những chuyện vớ vẩn nữa, nhớ lại chuyện lần trước đi." Người đàn ông dũng mãnh trừng hắn.
Dịch Tiếu gãi gãi đầu, không dám lên tiếng nữa.
Mặt khác, người đàn ông gầy yếu kia lại tiếp lời, lời trong lời ngoài đều lộ ra sự thận trọng: "Đã là mạt thế rồi, tôi cảm thấy cứ cẩn thận vẫn tốt hơn, nếu không thì chúng ta rời khỏi chỗ này đi?"
Dịch Tiếu nhìn về phía Sơ Tranh một chút: "Đợi đến sáng mai rồi nói sau, dù sao chúng ta bây giờ trừ mạng ra thì cũng có cái gì nữa đâu."
A!
Còn tinh hạch bọn họ vừa lấy được nha.
Nghĩ tới đây, Dịch Tiếu thúc giục người đàn ông dũng mãnh: "Anh, anh mau hấp thu tinh hạch đi, miễn cho đêm dài lắm mộng."
Người đàn ông gầy yếu cũng nghĩ như vậy.
Có tinh hạch trong tay thì phải nhanh chóng hấp thu hết mới an toàn được.
Ba người tính toán một chút, dọn dẹp thêm ít đồ đạc rồi tìm một căn phòng.
...
Hôm sau.
Người đàn ông dũng mãnh ra ngoài trước, hắn đã hấp thu tinh hạch, nên thực lực tăng lên rất rõ ràng.
Hắn nhìn quanh hành lang một vòng, nhưng không nhìn thấy cô gái hôm qua.
"Thật sự là miếng bánh từ trên trời rớt xuống à?"
Người đàn ông dũng mãnh nói thầm một tiếng, gọi hai người kia đến thu dọn đồ đạc rồi rời đi.
Bây giờ bọn họ phải đi tìm vật tư và xe cộ.
Lúc này xe thì dễ tìm, nhưng khó nhất là tìm xăng.
Nửa năm trôi qua, những nơi có thể vơ vét thì đã bị người ta lục soát hết, vật tư và xăng đều rất thiếu thốn.
Người đàn ông dũng mãnh dẫn theo hai đứa con chồng trước, cảnh giác đi trên đường cái.
Cửa hàng rải rác hai bên đường không phải là cửa kính thủy tinh bể nát, thì là cửa chính đang mở rộng.
Thực phẩm và một số nhu yếu phẩm trong cửa hàng đều bị cướp sạch sẽ.
Còn những cửa hàng bán đồ nội thất, hoặc bán những thứ vô dụng ở mạt thế thì vẫn hoàn hảo không có vấn đề gì cả.
"Grừ!"
"A!"
Người đàn ông gầy yếu vừa vặn chạm phải zombie nhào ra từ góc khuất, theo bản năng hét lên một tiếng.
Người đàn ông dũng mãnh phản ứng cực nhanh, cấp tốc dùng côn sắt trong tay đập vào đầu zombie.
Bộ não zombie lộ ra bên ngoài, hư thối đến mức làm người ta buồn nôn, nó bịch một tiếng ngã xuống đất.
Người đàn ông gầy yếu được Dịch Tiếu kéo dậy: "Không sao chứ?"
Người đàn ông gầy yếu hoảng loạn sờ sờ trên người, rồi lắc đầu: "Không sao."
Người đàn ông dũng mãnh nắm chặt côn sắt trong tay, cảnh giác nhìn bốn phía, trên đường đi và trong các cửa hàng, bắt đầu xuất hiện những con zombie lung lay đi tới.
Thị lực của bọn nó dường như không có, nhưng thính giác và khứu giác lại được phóng đại lên.
Lúc nãy người đàn ông gầy yếu kia kêu một tiếng, đã hấp dẫn những con zombie đang tụ tập ở một nơi nào đó gần đây.
"Bảo ca!" Dịch Tiếu khẩn trương kêu lên một tiếng.
"Bên trái." Người đàn ông dũng mãnh lập tức nói một tiếng: "Chạy!"
Ba người đồng thời chạy về bên trái, những zombie đang lung la lung lay chậm chạp kia, giống như vừa được ấn nút mở khóa, rống rống đuổi theo.
Bọn họ chạy xuyên qua đường phố, tạo ra động tĩnh rất lớn, càng ngày càng có nhiều zombie gia nhập vào.
Két ——
Một chiếc xe việt dã đen tuyền đột nhiên dừng lại ngay trước mặt bọn họ.
Ba người cũng không rảnh để lo người trên xe này là ai, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, thấy người đối diện không phản đối thì mở cửa xe leo lên.
Zombie nhào vào bên xe việt dã, xe lao thẳng về phía trước, rồi mạnh mẽ phanh lại, zombie bị hất xuống, sau đó xe chuyển hướng, theo một con đường khác nhanh chóng rời đi.
Trong không gian an toàn của khoang xe, ba người đàn ông thở phào một hơi vì sống sót sau tai nạn.
Người đàn ông dũng mãnh nhìn người lái xe một chút, hơi kinh ngạc: "Là cô... Cảm ơn nha."
Cô gái đang lái xe không phải ai khác, chính là Sơ Tranh hôm qua giao dịch với bọn họ.
Cô nhìn về phía trước, vào lúc người đàn ông dũng mãnh lên tiếng, thì lấy ra một túi tinh hạch: "Tôi thuê mấy người đưa tôi đến căn cứ Khánh An."
Người đàn ông dũng mãnh sững sờ.
Còn hai người ngồi phía sau thì trợn tròn mắt.
Hôm qua vừa lấy ra nhiều tinh hạch như thế, mà hôm nay lại có nhiều vậy nữa?
Cô gái này là cái máy chế tạo tinh hạch à?
"Thuê chúng tôi?" Người đàn ông dũng mãnh cảnh giác: "Em gái, cô nhìn ba chúng tôi xem, đến tự vệ cũng rất khó khăn, thì lấy đâu ra năng lực mà bảo vệ cô được."
"Ừ." Cô chỉ muốn phá sản, tiện thể tìm người có thể lái xe cho cô thôi.
Dù sao thì chỗ này cũng chỉ có mỗi ba người sống, cô đâu còn lựa chọn nào khác.
"..." Cô "ừ" là có ý gì hả? Người đàn ông dũng mãnh tỏ vẻ mình không thể nào hiểu được.
Sơ Tranh duy trì tư thế đưa tinh hạch.
Một chút ý muốn thu lại cũng không có.
"Bảo ca..." Dịch Tiếu nháy mắt với người đàn ông dũng mãnh.
Người đàn ông dũng mãnh khó hiểu gãi gãi đầu, em gái này vừa cứu bọn họ, nếu như hắn từ chối thì cũng quá vong ân phụ nghĩa, huống chi người ta còn trả thù lao cao như thế.
Người đàn ông dũng mãnh cuối cùng cũng đón lấy tinh hạch: "Nhưng phải nói trước là năng lực của chúng tôi có hạn, tôi chỉ có thể tận lực bảo vệ cô mà thôi."
Sơ Tranh gật đầu.
Cô bỗng nhiên đạp phanh.
Xe dừng lại, Sơ Tranh xuống xe.
Ba người đều bị Sơ Tranh làm cho sững sờ, zombie phía sau còn ngao ngao đuổi tới.
"Cô làm gì thế?"
Sơ Tranh kéo cửa xe bên phía người đàn ông dũng mãnh, lạnh lùng nói: "Anh lái xe đi."
Người đàn ông dũng mãnh: "..." Cho dù muốn hắn lái xe, thì cũng không thể chờ đến lúc vứt bỏ được zombie rồi nói hả?
Zombie như quần ma loạn vũ đang ngao ngao đuổi theo, người đàn ông dũng mãnh không rảnh quan tâm đến hành động của Sơ Tranh, trực tiếp đổi từ ghế phụ sang ghế lái.
...
"Tôi tên là Dịch Tiếu." Nam sinh kia giới thiệu: "Đây là Bảo ca của chúng tôi, đại danh là Thái Tiểu Bảo."
Bảo ca trừng Dịch Tiếu một cái, Bảo ca thì cứ Bảo ca đi, giới thiệu Thái Tiểu Bảo làm gì hả?
"Đây là Hạ Thành." Dịch Tiếu cũng không sợ ánh mắt hung thần ác sát của Bảo ca, giới thiệu một người đàn ông khác.
Người đàn ông giơ tay chào hỏi: "Xin chào..."
Ba người này là một tổ hợp rất kỳ quái.
Dịch Tiếu chỉ là một sinh viên đại học bình thường, không sở hữu dị năng.
Hạ Thành nhìn cực kỳ nhát gan, cũng không sở hữu dị năng.
Bảo ca là ông chú đầy cơ bắp, nhìn qua rất có tính uy hiếp, và cũng là dị năng giả duy nhất trong đội ngũ.
Sơ Tranh dựa vào ghế ngồi, thanh âm lãnh đạm: "Sơ Tranh."
"A? Là chữ nào nhỉ?" Dịch Tiếu có chút tò mò.
Sơ Tranh lười nói, lấy giấy và bút từ trong túi ra, viết xuống hai chữ Sơ Tranh.
Chũ cô đẹp đẽ ngay ngắn như chữ in.
"Tôi còn tưởng là xuất chinh chứ." Dịch Tiếu gãi gãi đầu.
"Lối kia không thể ra khỏi thành phố được." Hạ Thành đột nhiên lên tiếng.
Bảo ca lập tức đổi một lối rẽ khác.
Sơ Tranh nhìn Hạ Thành một chút.
Dịch Tiếu giải thích: "Trí nhớ của Hạ Thành rất lợi hại, anh ấy có thể nhớ kỹ bản đồ của các thành thị trong cả nước đó."
Hạ Thành vẫn có chút thận trọng, không lên tiếng.
Lúc này Sơ Tranh mới hiểu được vì sao bọn họ lại mang theo tên Hạ Thành nhìn qua rất nhát gan này.
Ở mạt thế mà có một người hiểu rõ đường đi của thành phố, thì so với việc bọn họ làm con ruồi không đầu bay loạn khắp nơi sẽ tốt hơn nhiều.
"Anh ta rảnh rỗi đi ghi nhớ bản đồ làm gì?" Đây là loại sở thích quỷ quái gì chứ?
"Vốn dĩ lúc đầu tôi dự định tham gia phá kỷ lục Guinness thế giới." Lần này Hạ Thành chủ động nói: "Đáng tiếc... bây giờ mạt thế đã trôi qua lâu như vậy, tôi thật sự cũng không có nhiều tác dụng lắm."
Lời này nói cũng không sai.
Nhưng có đôi khi vẫn có thể cứu mạng được.
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Người đàn ông dũng mãnh kia kiểm tra tinh hạch, sau đó ném đồ qua, thỉnh thoảng lại liếc mắt quan sát cô gái đang đứng ở đầu hành lang bên kia.
Từ khi bọn họ gặp mặt đến giờ, hắn chưa từng thấy thần sắc cô có chút biến hóa nào.
"Cô... một mình à?" Đáy lòng người đàn ông dũng mãnh vẫn đầy cảnh giác.
Sơ Tranh ừ một tiếng, lãnh đạm lại xa cách, làm cho người ta không có cách nào nói chuyện tiếp nữa.
Ba người đàn ông nhỏ giọng thương lượng nửa ngày, không nói chuyện với cô, cũng không đuổi cô đi.
Bóng đêm dần dần bao phủ.
Toàn bộ thành phố lâm vào bóng tối, một thành thị đã từng phồn hoa náo nhiệt, bây giờ chỉ còn lác đác vài người sống, đa phần là đám zombie làm người ta buồn nôn.
"Tôi thấy cô ta thật sự chỉ có một mình thôi." Nam sinh kia thấp giọng nói: "Những tinh hạch này của cô ta chắc là có được ngoài ý muốn nhỉ."
"Dịch Tiếu, cậu đừng cả ngày nghĩ đến những chuyện vớ vẩn nữa, nhớ lại chuyện lần trước đi." Người đàn ông dũng mãnh trừng hắn.
Dịch Tiếu gãi gãi đầu, không dám lên tiếng nữa.
Mặt khác, người đàn ông gầy yếu kia lại tiếp lời, lời trong lời ngoài đều lộ ra sự thận trọng: "Đã là mạt thế rồi, tôi cảm thấy cứ cẩn thận vẫn tốt hơn, nếu không thì chúng ta rời khỏi chỗ này đi?"
Dịch Tiếu nhìn về phía Sơ Tranh một chút: "Đợi đến sáng mai rồi nói sau, dù sao chúng ta bây giờ trừ mạng ra thì cũng có cái gì nữa đâu."
A!
Còn tinh hạch bọn họ vừa lấy được nha.
Nghĩ tới đây, Dịch Tiếu thúc giục người đàn ông dũng mãnh: "Anh, anh mau hấp thu tinh hạch đi, miễn cho đêm dài lắm mộng."
Người đàn ông gầy yếu cũng nghĩ như vậy.
Có tinh hạch trong tay thì phải nhanh chóng hấp thu hết mới an toàn được.
Ba người tính toán một chút, dọn dẹp thêm ít đồ đạc rồi tìm một căn phòng.
...
Hôm sau.
Người đàn ông dũng mãnh ra ngoài trước, hắn đã hấp thu tinh hạch, nên thực lực tăng lên rất rõ ràng.
Hắn nhìn quanh hành lang một vòng, nhưng không nhìn thấy cô gái hôm qua.
"Thật sự là miếng bánh từ trên trời rớt xuống à?"
Người đàn ông dũng mãnh nói thầm một tiếng, gọi hai người kia đến thu dọn đồ đạc rồi rời đi.
Bây giờ bọn họ phải đi tìm vật tư và xe cộ.
Lúc này xe thì dễ tìm, nhưng khó nhất là tìm xăng.
Nửa năm trôi qua, những nơi có thể vơ vét thì đã bị người ta lục soát hết, vật tư và xăng đều rất thiếu thốn.
Người đàn ông dũng mãnh dẫn theo hai đứa con chồng trước, cảnh giác đi trên đường cái.
Cửa hàng rải rác hai bên đường không phải là cửa kính thủy tinh bể nát, thì là cửa chính đang mở rộng.
Thực phẩm và một số nhu yếu phẩm trong cửa hàng đều bị cướp sạch sẽ.
Còn những cửa hàng bán đồ nội thất, hoặc bán những thứ vô dụng ở mạt thế thì vẫn hoàn hảo không có vấn đề gì cả.
"Grừ!"
"A!"
Người đàn ông gầy yếu vừa vặn chạm phải zombie nhào ra từ góc khuất, theo bản năng hét lên một tiếng.
Người đàn ông dũng mãnh phản ứng cực nhanh, cấp tốc dùng côn sắt trong tay đập vào đầu zombie.
Bộ não zombie lộ ra bên ngoài, hư thối đến mức làm người ta buồn nôn, nó bịch một tiếng ngã xuống đất.
Người đàn ông gầy yếu được Dịch Tiếu kéo dậy: "Không sao chứ?"
Người đàn ông gầy yếu hoảng loạn sờ sờ trên người, rồi lắc đầu: "Không sao."
Người đàn ông dũng mãnh nắm chặt côn sắt trong tay, cảnh giác nhìn bốn phía, trên đường đi và trong các cửa hàng, bắt đầu xuất hiện những con zombie lung lay đi tới.
Thị lực của bọn nó dường như không có, nhưng thính giác và khứu giác lại được phóng đại lên.
Lúc nãy người đàn ông gầy yếu kia kêu một tiếng, đã hấp dẫn những con zombie đang tụ tập ở một nơi nào đó gần đây.
"Bảo ca!" Dịch Tiếu khẩn trương kêu lên một tiếng.
"Bên trái." Người đàn ông dũng mãnh lập tức nói một tiếng: "Chạy!"
Ba người đồng thời chạy về bên trái, những zombie đang lung la lung lay chậm chạp kia, giống như vừa được ấn nút mở khóa, rống rống đuổi theo.
Bọn họ chạy xuyên qua đường phố, tạo ra động tĩnh rất lớn, càng ngày càng có nhiều zombie gia nhập vào.
Két ——
Một chiếc xe việt dã đen tuyền đột nhiên dừng lại ngay trước mặt bọn họ.
Ba người cũng không rảnh để lo người trên xe này là ai, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, thấy người đối diện không phản đối thì mở cửa xe leo lên.
Zombie nhào vào bên xe việt dã, xe lao thẳng về phía trước, rồi mạnh mẽ phanh lại, zombie bị hất xuống, sau đó xe chuyển hướng, theo một con đường khác nhanh chóng rời đi.
Trong không gian an toàn của khoang xe, ba người đàn ông thở phào một hơi vì sống sót sau tai nạn.
Người đàn ông dũng mãnh nhìn người lái xe một chút, hơi kinh ngạc: "Là cô... Cảm ơn nha."
Cô gái đang lái xe không phải ai khác, chính là Sơ Tranh hôm qua giao dịch với bọn họ.
Cô nhìn về phía trước, vào lúc người đàn ông dũng mãnh lên tiếng, thì lấy ra một túi tinh hạch: "Tôi thuê mấy người đưa tôi đến căn cứ Khánh An."
Người đàn ông dũng mãnh sững sờ.
Còn hai người ngồi phía sau thì trợn tròn mắt.
Hôm qua vừa lấy ra nhiều tinh hạch như thế, mà hôm nay lại có nhiều vậy nữa?
Cô gái này là cái máy chế tạo tinh hạch à?
"Thuê chúng tôi?" Người đàn ông dũng mãnh cảnh giác: "Em gái, cô nhìn ba chúng tôi xem, đến tự vệ cũng rất khó khăn, thì lấy đâu ra năng lực mà bảo vệ cô được."
"Ừ." Cô chỉ muốn phá sản, tiện thể tìm người có thể lái xe cho cô thôi.
Dù sao thì chỗ này cũng chỉ có mỗi ba người sống, cô đâu còn lựa chọn nào khác.
"..." Cô "ừ" là có ý gì hả? Người đàn ông dũng mãnh tỏ vẻ mình không thể nào hiểu được.
Sơ Tranh duy trì tư thế đưa tinh hạch.
Một chút ý muốn thu lại cũng không có.
"Bảo ca..." Dịch Tiếu nháy mắt với người đàn ông dũng mãnh.
Người đàn ông dũng mãnh khó hiểu gãi gãi đầu, em gái này vừa cứu bọn họ, nếu như hắn từ chối thì cũng quá vong ân phụ nghĩa, huống chi người ta còn trả thù lao cao như thế.
Người đàn ông dũng mãnh cuối cùng cũng đón lấy tinh hạch: "Nhưng phải nói trước là năng lực của chúng tôi có hạn, tôi chỉ có thể tận lực bảo vệ cô mà thôi."
Sơ Tranh gật đầu.
Cô bỗng nhiên đạp phanh.
Xe dừng lại, Sơ Tranh xuống xe.
Ba người đều bị Sơ Tranh làm cho sững sờ, zombie phía sau còn ngao ngao đuổi tới.
"Cô làm gì thế?"
Sơ Tranh kéo cửa xe bên phía người đàn ông dũng mãnh, lạnh lùng nói: "Anh lái xe đi."
Người đàn ông dũng mãnh: "..." Cho dù muốn hắn lái xe, thì cũng không thể chờ đến lúc vứt bỏ được zombie rồi nói hả?
Zombie như quần ma loạn vũ đang ngao ngao đuổi theo, người đàn ông dũng mãnh không rảnh quan tâm đến hành động của Sơ Tranh, trực tiếp đổi từ ghế phụ sang ghế lái.
...
"Tôi tên là Dịch Tiếu." Nam sinh kia giới thiệu: "Đây là Bảo ca của chúng tôi, đại danh là Thái Tiểu Bảo."
Bảo ca trừng Dịch Tiếu một cái, Bảo ca thì cứ Bảo ca đi, giới thiệu Thái Tiểu Bảo làm gì hả?
"Đây là Hạ Thành." Dịch Tiếu cũng không sợ ánh mắt hung thần ác sát của Bảo ca, giới thiệu một người đàn ông khác.
Người đàn ông giơ tay chào hỏi: "Xin chào..."
Ba người này là một tổ hợp rất kỳ quái.
Dịch Tiếu chỉ là một sinh viên đại học bình thường, không sở hữu dị năng.
Hạ Thành nhìn cực kỳ nhát gan, cũng không sở hữu dị năng.
Bảo ca là ông chú đầy cơ bắp, nhìn qua rất có tính uy hiếp, và cũng là dị năng giả duy nhất trong đội ngũ.
Sơ Tranh dựa vào ghế ngồi, thanh âm lãnh đạm: "Sơ Tranh."
"A? Là chữ nào nhỉ?" Dịch Tiếu có chút tò mò.
Sơ Tranh lười nói, lấy giấy và bút từ trong túi ra, viết xuống hai chữ Sơ Tranh.
Chũ cô đẹp đẽ ngay ngắn như chữ in.
"Tôi còn tưởng là xuất chinh chứ." Dịch Tiếu gãi gãi đầu.
"Lối kia không thể ra khỏi thành phố được." Hạ Thành đột nhiên lên tiếng.
Bảo ca lập tức đổi một lối rẽ khác.
Sơ Tranh nhìn Hạ Thành một chút.
Dịch Tiếu giải thích: "Trí nhớ của Hạ Thành rất lợi hại, anh ấy có thể nhớ kỹ bản đồ của các thành thị trong cả nước đó."
Hạ Thành vẫn có chút thận trọng, không lên tiếng.
Lúc này Sơ Tranh mới hiểu được vì sao bọn họ lại mang theo tên Hạ Thành nhìn qua rất nhát gan này.
Ở mạt thế mà có một người hiểu rõ đường đi của thành phố, thì so với việc bọn họ làm con ruồi không đầu bay loạn khắp nơi sẽ tốt hơn nhiều.
"Anh ta rảnh rỗi đi ghi nhớ bản đồ làm gì?" Đây là loại sở thích quỷ quái gì chứ?
"Vốn dĩ lúc đầu tôi dự định tham gia phá kỷ lục Guinness thế giới." Lần này Hạ Thành chủ động nói: "Đáng tiếc... bây giờ mạt thế đã trôi qua lâu như vậy, tôi thật sự cũng không có nhiều tác dụng lắm."
Lời này nói cũng không sai.
Nhưng có đôi khi vẫn có thể cứu mạng được.
/1983
|