Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh về đến nhà, Trương Tiểu Bình đang nói chuyện với một người đàn bà.
Thấy cô trở về, hất hất cằm về phía cô.
Ánh mắt người đàn bà kia như X quang, trên dưới dò xét cô một phen, lấy ánh mắt chọn lựa hàng hóa gật đầu.
"Có thể, bà chọn ngày đi, tôi sẽ lo liệu chuyện này."
"Không thành vấn đề, không thành vấn đề."
Trương Tiểu Bình đưa người ra ngoài, mụ ta nhìn Sơ Tranh một chút, khó có khi không mắng, lắc mông vào phòng.
Sơ Tranh trực tiếp đi theo người đàn bà kia ra ngoài, chặn người ở vùng dã ngoại hoang vu.
"Cô... Cô làm gì?"
Lúc này sắc trời dần tối, Sơ Tranh giống như thổ phỉ, người đàn bà có chút sợ hãi.
Sơ Tranh hỏi bà ta: "Trương Tiểu Bình nói gì với bà?"
"... Nói... Hôn sự của cô đó." Người đàn bà nói: "Cô yên tâm, gả..."
"Bà là bà mối?" Sơ Tranh cắt đứt lời bà ta.
Người đàn bà gật đầu: "Đúng thế."
Sơ Tranh hỏi bà ta: "Bà biết đối phương là ai, bà cảm thấy ông ta xứng với tôi không?"
Người đàn bà: "..."
Diện mạo của Sơ Tranh như thế, làm sao có thể xứng được.
Nhưng mà người ta cho nhiều tiền, hơn nữa Trương Tiểu Bình đã đồng ý, chỉ cần việc này thành, sẽ chia cho bà ta thêm một khoản tiền.
Cho nên lúc này bà mối bắt đầu trợn mắt nói mò.
Thổi phồng người ở thôn bên cạnh lên như thiên tiên vậy.
"Tốt như vậy, sao bà không gả?"
"Ôi cô gái này, cô nói lung tung gì đó, tôi đã từng này tuổi rồi!!"
Sơ Tranh: "Ông ta lớn hơn tôi mười mấy tuổi, bà cũng dám đến nói. Tuổi này của bà cũng chẳng sai biệt nhiều lắm, có vấn đề gì?"
"..."
Này có thể giống nhau sao?
Đàn ông lớn hơn phụ nữ mười mấy tuổi không tính là quá bất hợp lí.
Nhưng phụ nữ lớn hơn đàn ông mười mấy tuổi, đó không phải là làm trò cười sao?
Khắp nơi hoang vu, bóng đêm dần dần bao phủ người trước mặt.
Hình dáng của cô bắt đầu trở nên mơ hồ, toàn thân đều lộ ra cỗ lãnh ý, tựa như cảm giác hơn nửa đêm đột nhiên gặp phải quỷ...
Không biết gió từ đâu thổi tới, phất qua phần gáy bà mối, bà ta giật mình một cái, toàn thân đều nổi da gà.
Bà mối che lấy cánh tay: "Cô gái, đây là mẹ cô tìm tôi, tôi chỉ là người làm mai mà thôi..."
Sơ Tranh tới gần bà mối: "Bà muốn kiếm tiền?"
Bà mối: "..."
Nếu bà ta không muốn kiếm tiền, thì phải làm nghề này làm gì.
"Tôi cho bà một vụ làm ăn."
Sơ Tranh ra hiệu bà mối đi qua.
Bà mối hơi chần chờ, cô gái này âm trầm, đáy lòng bà ta hoảng sợ.
Nhưng mà Sơ Tranh chặn trên con đường duy nhất bà ta có thể đi, bà mối chỉ có thể tiến tới.
Nghe xong Sơ Tranh nói, bà mối thốt ra: "Làm vậy không phải quá thất đức sao?"
"Bà còn biết thất đức?" Sơ Tranh ngữ điệu lãnh đạm: "Khi bà làm mối cho tôi, sao lại không biết?"
"..."
Bà mối bị Sơ Tranh nói đến mặt đỏ tới mang tai.
Sơ Tranh lấy ra rất nhiều tiền giấy đặt trong tay bà mối: "Đây là tiền đặt cọc, làm thành, gấp mười chỗ này."
Bà mối mượn ánh sáng nhạt, nhìn rõ tiền Sơ Tranh nhét tới, con ngươi lập tức sáng lên.
Gấp mười...
Bà ta phải mai mối cho bao nhiêu người, mới có thể có được nhiều tiền như vậy chứ?!
"Làm được không?"
"Được được được, nhất định sẽ thành." Bà mối thấy tiền sáng mắt, lập tức vỗ ngực cam đoan.
Sơ Tranh lui lại, ra hiệu bà ta có thể đi.
Bà mối cất khoản tiền lớn, mừng khấp khởi rời đi.
-
Sơ Tranh trở về làng, bà mối muốn đi tắt về thôn bên cạnh, không phải đi con đường lớn bình thường, Sơ Tranh giẫm lên con đường không dễ đi lắm, đi rất chậm rãi.
Ngay khi cô đi đến nơi chồng chất cỏ khô trong làng, chợt nghe thấy giọng nói nũng nịu của Lăng Kiều Kiều.
"Đừng như thế..."
Giọng nói vừa nũng nịu lại vừa thẹn.
Còn có tiếng quần áo sột soạt.
Sơ Tranh nghe thấy Lăng Kiều Kiều đè ép thanh âm hỏi: "Có người đến thì làm sao bây giờ?"
"Lúc này, sẽ không ai không có việc gì mà chạy sang bên này đâu."
Giọng nói này Sơ Tranh cũng quen tai, chính là đối tượng tiền nhiệm kia của cô —— Từ Đại Vĩ.
Không nghĩ tới Lăng Kiều Kiều và Từ Đại Vĩ thông đồng với nhau sớm như thế...
Khó trách nguyên chủ vừa lấy chồng, Lăng Kiều Kiều đã ở cùng Từ Đại Vĩ.
"Thật sự không có ai đến chứ?"
"Không có ai, em yên tâm đi."
Lăng Kiều Kiều còn muốn nói thêm gì nữa, bị Từ Đại Vĩ cắt đứt, tiếp đó chỉ còn lại những âm thanh không thể miêu tả.
Nơi chồng đống cỏ khô này xác thực rất nghiêng, một bên khác chính là nghĩa địa trong thôn, xác thực sẽ không có ai rảnh rỗi đến đây đi dạo.
Bà mối kia muốn đi tắt, tăng thêm vừa rồi trời vẫn chưa tối hoàn toàn, thế nên mới đi bên này.
Sơ Tranh đứng đấy nghe một lát, hai người rất nhanh tiến vào chủ đề chính.
Ngay khi Sơ Tranh chuẩn bị rời đi, bên kia Từ Đại Vĩ đã xong việc.
Sơ Tranh: "????"
Lúc này mới có một tẹo thế?
Đại Vĩ này không được nha!!
Sơ Tranh không tiếp tục ở lại, lặng yên không tiếng động rời đi.
Khi cô đi đến một cái sườn dốc, phía trên đột nhiên có âm thanh truyền đến, ào ào, giống như có thứ gì đó lăn xuống.
Cô ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một thứ đồ vật đen sì, lăn từ phía trên xuống.
Sơ Tranh giật mình, vội vàng tránh sang bên cạnh.
Ùm ——
Vật kia trực tiếp lăn vào trong ao nước bên cạnh.
Sơ Tranh: "..."
Thứ đồ gì!
Làm ta sợ muốn chết!
Ao nước không sâu, vật kia đập xuống biên giới, không chìm xuống.
Sơ Tranh đứng một lúc, chậm rãi chuyển tới, khom người dò xét.
Trong nước là người, lúc này một chút động tĩnh cũng không có, cũng không biết có còn sống không.
Bây giờ ta nên tranh thủ thời gian chuồn đi nhỉ?
Sơ Tranh đi về phía trước hai bước, lại quay về.
"Làm người tốt!"
Cô hít sâu một hơi, khom người xuống dưới, muốn xem một chút xem người này đã chết chưa.
Chết thì cô mau chóng chạy thôi.
"Đại Nha? Bên kia là Đại Nha à?"
Tay Sơ Tranh vừa duỗi sang bên kia, thì đột nhiên có một âm thanh truyền tới.
Đại Nha cái đầu nhà ông!
Sơ Tranh quay đầu nhìn, chỉ thấy trên một con đường khác, một người đàn ông vác cuốc đi xuống.
Mắt thấy người đàn ông sắp xuống tới nơi, Sơ Tranh theo bản năng ấn người kia vào trong nước.
Nếu như người này chết, mẹ nó không phải ta sẽ trở thành người bị tình nghi sao?
"Đại Nha cháu làm gì thế?" Người đàn ông không tiếp tục đi xuống, đứng ở trên đó hỏi cô.
"Giặt đồ."
Người đàn ông thò đầu ra nhìn một chút, có lẽ trông thấy có một đống đồ đen sì, đoán đó là quần áo.
Nhưng muộn như vậy mà còn giặt quần áo?
Người đàn ông nghi hoặc thì nghi hoặc, nhưng cũng không nghĩ theo hướng quá bất hợp lý, vác cuốc đi lên trên: "Chú đi lấy chút cỏ khô về, cháu mau về đi, muộn lắm rồi."
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh nhìn người kia rời đi.
Người cô ấn dưới tay bắt đầu giãy dụa, vươn tay sờ loạn bốn phía, muốn bắt được thứ gì đó.
Còn sống kìa!
Sơ Tranh lập tức buông tay, người kia nắm lấy đồ vật bên bờ, leo từ trong nước lên bên bờ.
"Khụ khụ khụ..."
【 Nhiệm vụ ẩn: Mời thu hoạch được một tấm thẻ người tốt từ Văn Thanh, cứu vớt thẻ người tốt hắc hóa. 】
Sơ Tranh: "..."
Nơi này trừ thôn dân có bối phận là chú của cô vừa rồi, thì cũng chỉ còn lại người trong hồ nước này.
Như vậy vấn đề tới.
Vừa rồi cô nhấn thẻ người tốt vào trong nước, thẻ người tốt sẽ còn cảm thấy cô là người tốt sao?
Bây giờ kéo ngược lại còn kịp không?
Hiển nhiên không kịp nữa rồi, thời gian đã qua lâu như vậy, cho dù kéo ngược lại cũng chỉ có thể kéo ngược lại đến sau khi hắn bị nhấn vào trong nước.
Bình tĩnh bình tĩnh bình tĩnh!!
Thẻ người tốt có thể online mất trí nhớ không?
Vương bát đản con chó điên này tuyệt đối là cố ý!!
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh về đến nhà, Trương Tiểu Bình đang nói chuyện với một người đàn bà.
Thấy cô trở về, hất hất cằm về phía cô.
Ánh mắt người đàn bà kia như X quang, trên dưới dò xét cô một phen, lấy ánh mắt chọn lựa hàng hóa gật đầu.
"Có thể, bà chọn ngày đi, tôi sẽ lo liệu chuyện này."
"Không thành vấn đề, không thành vấn đề."
Trương Tiểu Bình đưa người ra ngoài, mụ ta nhìn Sơ Tranh một chút, khó có khi không mắng, lắc mông vào phòng.
Sơ Tranh trực tiếp đi theo người đàn bà kia ra ngoài, chặn người ở vùng dã ngoại hoang vu.
"Cô... Cô làm gì?"
Lúc này sắc trời dần tối, Sơ Tranh giống như thổ phỉ, người đàn bà có chút sợ hãi.
Sơ Tranh hỏi bà ta: "Trương Tiểu Bình nói gì với bà?"
"... Nói... Hôn sự của cô đó." Người đàn bà nói: "Cô yên tâm, gả..."
"Bà là bà mối?" Sơ Tranh cắt đứt lời bà ta.
Người đàn bà gật đầu: "Đúng thế."
Sơ Tranh hỏi bà ta: "Bà biết đối phương là ai, bà cảm thấy ông ta xứng với tôi không?"
Người đàn bà: "..."
Diện mạo của Sơ Tranh như thế, làm sao có thể xứng được.
Nhưng mà người ta cho nhiều tiền, hơn nữa Trương Tiểu Bình đã đồng ý, chỉ cần việc này thành, sẽ chia cho bà ta thêm một khoản tiền.
Cho nên lúc này bà mối bắt đầu trợn mắt nói mò.
Thổi phồng người ở thôn bên cạnh lên như thiên tiên vậy.
"Tốt như vậy, sao bà không gả?"
"Ôi cô gái này, cô nói lung tung gì đó, tôi đã từng này tuổi rồi!!"
Sơ Tranh: "Ông ta lớn hơn tôi mười mấy tuổi, bà cũng dám đến nói. Tuổi này của bà cũng chẳng sai biệt nhiều lắm, có vấn đề gì?"
"..."
Này có thể giống nhau sao?
Đàn ông lớn hơn phụ nữ mười mấy tuổi không tính là quá bất hợp lí.
Nhưng phụ nữ lớn hơn đàn ông mười mấy tuổi, đó không phải là làm trò cười sao?
Khắp nơi hoang vu, bóng đêm dần dần bao phủ người trước mặt.
Hình dáng của cô bắt đầu trở nên mơ hồ, toàn thân đều lộ ra cỗ lãnh ý, tựa như cảm giác hơn nửa đêm đột nhiên gặp phải quỷ...
Không biết gió từ đâu thổi tới, phất qua phần gáy bà mối, bà ta giật mình một cái, toàn thân đều nổi da gà.
Bà mối che lấy cánh tay: "Cô gái, đây là mẹ cô tìm tôi, tôi chỉ là người làm mai mà thôi..."
Sơ Tranh tới gần bà mối: "Bà muốn kiếm tiền?"
Bà mối: "..."
Nếu bà ta không muốn kiếm tiền, thì phải làm nghề này làm gì.
"Tôi cho bà một vụ làm ăn."
Sơ Tranh ra hiệu bà mối đi qua.
Bà mối hơi chần chờ, cô gái này âm trầm, đáy lòng bà ta hoảng sợ.
Nhưng mà Sơ Tranh chặn trên con đường duy nhất bà ta có thể đi, bà mối chỉ có thể tiến tới.
Nghe xong Sơ Tranh nói, bà mối thốt ra: "Làm vậy không phải quá thất đức sao?"
"Bà còn biết thất đức?" Sơ Tranh ngữ điệu lãnh đạm: "Khi bà làm mối cho tôi, sao lại không biết?"
"..."
Bà mối bị Sơ Tranh nói đến mặt đỏ tới mang tai.
Sơ Tranh lấy ra rất nhiều tiền giấy đặt trong tay bà mối: "Đây là tiền đặt cọc, làm thành, gấp mười chỗ này."
Bà mối mượn ánh sáng nhạt, nhìn rõ tiền Sơ Tranh nhét tới, con ngươi lập tức sáng lên.
Gấp mười...
Bà ta phải mai mối cho bao nhiêu người, mới có thể có được nhiều tiền như vậy chứ?!
"Làm được không?"
"Được được được, nhất định sẽ thành." Bà mối thấy tiền sáng mắt, lập tức vỗ ngực cam đoan.
Sơ Tranh lui lại, ra hiệu bà ta có thể đi.
Bà mối cất khoản tiền lớn, mừng khấp khởi rời đi.
-
Sơ Tranh trở về làng, bà mối muốn đi tắt về thôn bên cạnh, không phải đi con đường lớn bình thường, Sơ Tranh giẫm lên con đường không dễ đi lắm, đi rất chậm rãi.
Ngay khi cô đi đến nơi chồng chất cỏ khô trong làng, chợt nghe thấy giọng nói nũng nịu của Lăng Kiều Kiều.
"Đừng như thế..."
Giọng nói vừa nũng nịu lại vừa thẹn.
Còn có tiếng quần áo sột soạt.
Sơ Tranh nghe thấy Lăng Kiều Kiều đè ép thanh âm hỏi: "Có người đến thì làm sao bây giờ?"
"Lúc này, sẽ không ai không có việc gì mà chạy sang bên này đâu."
Giọng nói này Sơ Tranh cũng quen tai, chính là đối tượng tiền nhiệm kia của cô —— Từ Đại Vĩ.
Không nghĩ tới Lăng Kiều Kiều và Từ Đại Vĩ thông đồng với nhau sớm như thế...
Khó trách nguyên chủ vừa lấy chồng, Lăng Kiều Kiều đã ở cùng Từ Đại Vĩ.
"Thật sự không có ai đến chứ?"
"Không có ai, em yên tâm đi."
Lăng Kiều Kiều còn muốn nói thêm gì nữa, bị Từ Đại Vĩ cắt đứt, tiếp đó chỉ còn lại những âm thanh không thể miêu tả.
Nơi chồng đống cỏ khô này xác thực rất nghiêng, một bên khác chính là nghĩa địa trong thôn, xác thực sẽ không có ai rảnh rỗi đến đây đi dạo.
Bà mối kia muốn đi tắt, tăng thêm vừa rồi trời vẫn chưa tối hoàn toàn, thế nên mới đi bên này.
Sơ Tranh đứng đấy nghe một lát, hai người rất nhanh tiến vào chủ đề chính.
Ngay khi Sơ Tranh chuẩn bị rời đi, bên kia Từ Đại Vĩ đã xong việc.
Sơ Tranh: "????"
Lúc này mới có một tẹo thế?
Đại Vĩ này không được nha!!
Sơ Tranh không tiếp tục ở lại, lặng yên không tiếng động rời đi.
Khi cô đi đến một cái sườn dốc, phía trên đột nhiên có âm thanh truyền đến, ào ào, giống như có thứ gì đó lăn xuống.
Cô ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một thứ đồ vật đen sì, lăn từ phía trên xuống.
Sơ Tranh giật mình, vội vàng tránh sang bên cạnh.
Ùm ——
Vật kia trực tiếp lăn vào trong ao nước bên cạnh.
Sơ Tranh: "..."
Thứ đồ gì!
Làm ta sợ muốn chết!
Ao nước không sâu, vật kia đập xuống biên giới, không chìm xuống.
Sơ Tranh đứng một lúc, chậm rãi chuyển tới, khom người dò xét.
Trong nước là người, lúc này một chút động tĩnh cũng không có, cũng không biết có còn sống không.
Bây giờ ta nên tranh thủ thời gian chuồn đi nhỉ?
Sơ Tranh đi về phía trước hai bước, lại quay về.
"Làm người tốt!"
Cô hít sâu một hơi, khom người xuống dưới, muốn xem một chút xem người này đã chết chưa.
Chết thì cô mau chóng chạy thôi.
"Đại Nha? Bên kia là Đại Nha à?"
Tay Sơ Tranh vừa duỗi sang bên kia, thì đột nhiên có một âm thanh truyền tới.
Đại Nha cái đầu nhà ông!
Sơ Tranh quay đầu nhìn, chỉ thấy trên một con đường khác, một người đàn ông vác cuốc đi xuống.
Mắt thấy người đàn ông sắp xuống tới nơi, Sơ Tranh theo bản năng ấn người kia vào trong nước.
Nếu như người này chết, mẹ nó không phải ta sẽ trở thành người bị tình nghi sao?
"Đại Nha cháu làm gì thế?" Người đàn ông không tiếp tục đi xuống, đứng ở trên đó hỏi cô.
"Giặt đồ."
Người đàn ông thò đầu ra nhìn một chút, có lẽ trông thấy có một đống đồ đen sì, đoán đó là quần áo.
Nhưng muộn như vậy mà còn giặt quần áo?
Người đàn ông nghi hoặc thì nghi hoặc, nhưng cũng không nghĩ theo hướng quá bất hợp lý, vác cuốc đi lên trên: "Chú đi lấy chút cỏ khô về, cháu mau về đi, muộn lắm rồi."
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh nhìn người kia rời đi.
Người cô ấn dưới tay bắt đầu giãy dụa, vươn tay sờ loạn bốn phía, muốn bắt được thứ gì đó.
Còn sống kìa!
Sơ Tranh lập tức buông tay, người kia nắm lấy đồ vật bên bờ, leo từ trong nước lên bên bờ.
"Khụ khụ khụ..."
【 Nhiệm vụ ẩn: Mời thu hoạch được một tấm thẻ người tốt từ Văn Thanh, cứu vớt thẻ người tốt hắc hóa. 】
Sơ Tranh: "..."
Nơi này trừ thôn dân có bối phận là chú của cô vừa rồi, thì cũng chỉ còn lại người trong hồ nước này.
Như vậy vấn đề tới.
Vừa rồi cô nhấn thẻ người tốt vào trong nước, thẻ người tốt sẽ còn cảm thấy cô là người tốt sao?
Bây giờ kéo ngược lại còn kịp không?
Hiển nhiên không kịp nữa rồi, thời gian đã qua lâu như vậy, cho dù kéo ngược lại cũng chỉ có thể kéo ngược lại đến sau khi hắn bị nhấn vào trong nước.
Bình tĩnh bình tĩnh bình tĩnh!!
Thẻ người tốt có thể online mất trí nhớ không?
Vương bát đản con chó điên này tuyệt đối là cố ý!!
/1983
|