Editor: Shu: shu231
Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sự xuất hiện của Kỷ Hữu Đường phá vỡ không gian riêng tư của Sơ Tranh và Tây Mộ.
Cho nên Sơ Tranh thấy Kỷ Hữu Đường liền cực kì khó chịu, cứ có cảm giác người này ngấp nghé thẻ người tốt của cô.
"Hai người còn có tâm tình nói chuyện yêu đương, bên ngoài đã thành cái gì rồi kìa." Kỷ Hữu Đường tấm tắc hai tiếng: "Tâm tình hai vị cũng không phải lớn bình thường."
Tây Mộ cũng cực không thích Kỷ Hữu Đường, cơ mà ở đây lại không thể đánh nhau, chỉ có thể chịu đựng.
Nhưng không gây trở ngại Tây Mộ oán anh ta: "Bên ngoài như thế nào thì có người của bên cơ quan trò chơi đi giải quyết, cậu lo lắng thì có ích gì."
"Hai người không muốn..." Kỷ Hữu Đường kéo ghế dựa qua ngồi xuống, nháy mắt với bọn họ: "Đi ra ngoài sao?"
"Đi ra ngoài anh còn có thể muốn gì làm nấy không?" Sơ Tranh khoanh tay trước ngực dựa vào ghế dựa, ngữ điệu cực lãnh đạm: "Giá trị quan chủ chốt của chủ nghĩa xã hội có cho phép anh làm mấy chuyện này không?"
Trong trò chơi làm gì cũng không phạm pháp.
Nhưng đi ra ngoài thì không nhất định.
Kỷ Hữu Đường: "..."
Có vẻ có đạo lý.
Ra ngoài hay không tạm thời không nói đến, hôm nay Kỷ Hữu Đường đến cũng không phải để nói chuyện này.
Kỷ Hữu Đường thần thần bí bí: "Hai người có biết, trong phòng nhỏ có người chết không?"
Sơ Tranh cho rằng là do mấy con quái vật kia làm, cũng không có hứng thú.
Nhưng giây tiếp theo Kỷ Hữu Đường liền nói, người chết là Vân Thu Thủy.
Sơ Tranh nghe thấy tên này, lúc này mới giương mi mắt: "Chết như thế nào?"
"Bị người ta giết chết." Kỷ Hữu Đường cười hì hì: "Cũng không biết là ai làm, giết người ở trong này, kết cục này, chậc chậc..."
Thân là biến thái cũng không dám động thủ trong phòng nhỏ, có thể thấy được trò chơi đối với chuyện "người chơi ở phòng nhỏ không được đánh nhau ẩu đả " nghiêm khắc cỡ nào.
Đánh nhau ẩu đả cũng không cho phép, nhưng bây giờ lại chết người rồi.
Có điều phòng nhỏ bây giờ bị quái vật tập kích, có người muốn làm chút chuyện, quả thật sẽ dễ dàng hơn so với trước kia...
"Ai giết chết?"
Kỷ Hữu Đường nhún vai: "Không biết nha, nghe nói bên kia bị phá hoại rất nghiêm trọng, hiện tại phía quan chức trò chơi đang tra xét đấy."
Sơ Tranh tuyệt đối không nghĩ tới, chuyện này cuối cùng lại tra được đến trên đầu cô.
Nữ sinh tóc ngắn mang theo vài người tự mình đi qua: "Mời ngài đi theo chúng tôi một chuyến."
"Dựa vào cái gì?"
Nữ sinh tóc ngắn vẫn cười ngọt ngào: "Chỉ là phối hợp điều tra, nếu không có vấn đề gì, ngài sẽ không có việc gì."
"Nếu như không phải là tôi làm, không phải bị mấy người nghi oan rồi à."
Nữ sinh tóc ngắn: "Đây là trình tự bình thường."
Sơ Tranh: "Các người muốn hoài nghi ai thì hoài nghi người nấy, sao tôi biết trình tự của các người là gì?"
Nữ sinh tóc ngắn: "..."
Mấy nhân viên quan chức trò chơi trong phòng nhỏ, chỉ cần không phải người chơi chủ động tìm chết, cơ hồ đều chưa từng có động tác lỗ mãng nào, làm việc đều rất quy củ, nói chứng cứ.
Lời nói của Sơ Tranh trong lúc nhất thời làm khó bọn họ rồi.
Nữ sinh tóc ngắn trầm mặc một lúc: "Vậy ngài cảm thấy thế nào thì hợp lý?"
"Đây là chuyện cô nên suy nghĩ, cho dù là trò chơi, cũng không thể tùy tiện vu tội cho người chơi."
Nữ sinh tóc ngắn: "..."
Người chơi đều rất sợ bọn họ, trước kia làm gì có ai đưa ra loại yêu cầu này!
Nhưng mà...
Nữ sinh tóc ngắn lại không dám thật sự trực tiếp động thủ.
"Vậy thế này đi, nếu như điều tra rõ ràng chuyện không liên quan đến ngài, chúng tôi sẽ bồi thường cho ngài một cơ hội rút thưởng."
Sơ Tranh cân nhắc, có còn hơn không...
Sơ Tranh đồng ý đi theo bọn họ, Tây Mộ ngăn cô lại: "Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Cũng không phải do em làm, có thể xảy ra chuyện gì được." Sơ Tranh vỗ vai Tây Mộ: "Yên tâm, bọn họ không làm gì được em."
Tây Mộ: "..."
Một chút cũng không thể yên tâm được.
Tây Mộ rất muốn đi cùng, nhưng đối diện với ánh mắt của Sơ Tranh, hắn lại không khỏi bình tĩnh lại.
-
Sơ Tranh đi theo nhóm người này rời đi, tới "ngân hàng" cũng cùng một quy trình như trước, bảo cô giao thẻ thông hành của mình ra.
Thẻ thông hành ghi chép tất cả hành động của cô.
Có một ít bị che chắn tín hiệu lúc ở chỗ Tây Mộ, có điều có thể chứng minh cô chưa từng rời khỏi.
Nữ sinh tóc ngắn cũng không xem kỹ đoạn này, trực tiếp kéo đến thời gian Vân Thu Thủy tử vong.
Hình ảnh đầu tiên là ở trong cửa hàng của Tây Mộ, Sơ Tranh ngồi ở vị trí sát cửa, nhìn đường phố vắng vẻ bên ngoài.
Sau đó chính là cô đứng lên, rời khỏi cửa hàng, thuận theo đường phố mà đi.
Đi đến một chỗ giống như tòa nhà dân cư, lên lầu, gõ cửa... Người mở cửa đúng là Vân Thu Thủy.
Sau đó hình ảnh còn có chút lay động, giống như đang động thủ.
Nữ sinh tóc ngắn nhìn về phía Sơ Tranh.
"Ngài còn có gì muốn giải thích không?" Nữ sinh tóc ngắn rất thông tình đạt lý, còn cho Sơ Tranh cơ hội giải thích.
Sơ Tranh: "..."
Ta nói ta cũng không biết là ta động thủ ngươi có tin không?
Nếu như ta làm rơi Vân Thu Thủy, bây giờ ta đã sớm bị kéo ngược lại rồi ngươi hiểu không!
Góc nhìn của thẻ thông hành bắt nguồn từ thân thể, không quay đến bản thân.
Nếu không phải phía trước ở chỗ Tây Mộ không có vấn đề, thì cô rất hoài nghi thẻ thông hành của mình bị người đánh tráo rồi.
"Không phải tôi làm." Sơ Tranh bình tĩnh phủ nhận.
Chuyện này quả thực không liên quan đến cô!!
Con chó điên nào vu oan cho ta!!
"Bản ghi chép của thẻ thông hành ngài cũng thấy rồi."
"Thẻ thông hành của mấy người sẽ không có sai sót sao?"
"Đương nhiên, tấm thẻ này vẫn luôn ở trên người ngài, sao có thể xảy ra sai xót được?" Nữ sinh tóc ngắn mỉm cười.
Không hiểu sao Sơ Tranh có thể nhìn ra chút lãnh ý từ nụ cười mỉm của nữ sinh tóc ngắn.
Thẻ thông hành ở trên người cô, nhưng cô cũng không có quyền hạn xem xét nội dung trong tấm thẻ, tất nhiên cũng không có cách nào sửa đổi...
Nhưng người của quan chức trò chơi không giống.
Bọn họ không chỉ có thể xem xét...
Mà còn có thể thay đổi một đoạn nội dung.
"Tại sao các người muốn giết tôi?" Sơ Tranh cảm thấy rất thắc mắc, cho nên cô liền hỏi thẳng.
Là phát hiện ta mang mấy thứ kia về đây sao?
Không nên nha...
Vẻ mặt nữ sinh tóc ngắn không thay đổi: "Sao ngài lại nói như vậy?"
"Không phải các người dự định làm vậy à?" Đây rõ ràng là muốn hại chết ta nha!!
Chỉ biết bắt nạt nhóc đáng thương yếu ớt bất lực như ta thôi!
Nữ sinh tóc ngắn: "Đương nhiên không có, ghi chép của thẻ thông hành ngài cũng nhìn thấy rồi, căn cứ vào hiển thị của bản ghi chép trong trò chơi, ngài và Vân Thu Thủy có mâu thuẫn..."
-
Tây Mộ đứng ở cửa, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía "ngân hàng".
Ngay lúc hắn chuẩn bị đi qua, trên không trung của phòng nhỏ bỗng vang lên tiếng cảnh báo.
Người chơi trên đường phố cho rằng quái vật đến rồi, nhao nhao trốn vào trong những kiến trúc.
Cảnh báo vang lên nửa ngày, cũng không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào, càng không nhìn thấy thân ảnh của quái vật.
Tây Mộ ngưng thần nghe một lát, tiếng cảnh báo này hình như không giống với trước đây lắm.
Tây Mộ giật mình trong lòng, vài bước lao xuống bậc thang, đi về hướng "ngân hàng" bên kia.
Cửa lớn ngân hàng đóng chặt, thủy tinh trong suốt biến thành màu đen, hoàn toàn không nhìn thấy tình huống bên trong.
Tây Mộ đẩy không ra, trực tiếp động thủ phá cửa.
Ầm!
Thủy tinh vỡ vụn.
Tây Mộ bước vào bên trong, ánh sáng ảm đạm, nhưng bên trong không có ai, một người cũng không có.
Tây Mộ nhìn quanh một vòng, thấy trong đó một cái quầy có dấu vết bị phá hư, Tây Mộ lập tức đi qua bên đó.
Rất nhanh liền tìm ra một cánh cửa chưa khép lại ở phía sau quầy hàng.
Tây Mộ cũng không quản bên trong có nguy hiểm hay không, trực tiếp đi vào trong.
Bạn gái còn đang ở bên trong đấy!!
Vừa rồi rốt cuộc tại sao hắn lại bị ma xui quỷ khiến để cho cô đến đây một mình chứ.
Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sự xuất hiện của Kỷ Hữu Đường phá vỡ không gian riêng tư của Sơ Tranh và Tây Mộ.
Cho nên Sơ Tranh thấy Kỷ Hữu Đường liền cực kì khó chịu, cứ có cảm giác người này ngấp nghé thẻ người tốt của cô.
"Hai người còn có tâm tình nói chuyện yêu đương, bên ngoài đã thành cái gì rồi kìa." Kỷ Hữu Đường tấm tắc hai tiếng: "Tâm tình hai vị cũng không phải lớn bình thường."
Tây Mộ cũng cực không thích Kỷ Hữu Đường, cơ mà ở đây lại không thể đánh nhau, chỉ có thể chịu đựng.
Nhưng không gây trở ngại Tây Mộ oán anh ta: "Bên ngoài như thế nào thì có người của bên cơ quan trò chơi đi giải quyết, cậu lo lắng thì có ích gì."
"Hai người không muốn..." Kỷ Hữu Đường kéo ghế dựa qua ngồi xuống, nháy mắt với bọn họ: "Đi ra ngoài sao?"
"Đi ra ngoài anh còn có thể muốn gì làm nấy không?" Sơ Tranh khoanh tay trước ngực dựa vào ghế dựa, ngữ điệu cực lãnh đạm: "Giá trị quan chủ chốt của chủ nghĩa xã hội có cho phép anh làm mấy chuyện này không?"
Trong trò chơi làm gì cũng không phạm pháp.
Nhưng đi ra ngoài thì không nhất định.
Kỷ Hữu Đường: "..."
Có vẻ có đạo lý.
Ra ngoài hay không tạm thời không nói đến, hôm nay Kỷ Hữu Đường đến cũng không phải để nói chuyện này.
Kỷ Hữu Đường thần thần bí bí: "Hai người có biết, trong phòng nhỏ có người chết không?"
Sơ Tranh cho rằng là do mấy con quái vật kia làm, cũng không có hứng thú.
Nhưng giây tiếp theo Kỷ Hữu Đường liền nói, người chết là Vân Thu Thủy.
Sơ Tranh nghe thấy tên này, lúc này mới giương mi mắt: "Chết như thế nào?"
"Bị người ta giết chết." Kỷ Hữu Đường cười hì hì: "Cũng không biết là ai làm, giết người ở trong này, kết cục này, chậc chậc..."
Thân là biến thái cũng không dám động thủ trong phòng nhỏ, có thể thấy được trò chơi đối với chuyện "người chơi ở phòng nhỏ không được đánh nhau ẩu đả " nghiêm khắc cỡ nào.
Đánh nhau ẩu đả cũng không cho phép, nhưng bây giờ lại chết người rồi.
Có điều phòng nhỏ bây giờ bị quái vật tập kích, có người muốn làm chút chuyện, quả thật sẽ dễ dàng hơn so với trước kia...
"Ai giết chết?"
Kỷ Hữu Đường nhún vai: "Không biết nha, nghe nói bên kia bị phá hoại rất nghiêm trọng, hiện tại phía quan chức trò chơi đang tra xét đấy."
Sơ Tranh tuyệt đối không nghĩ tới, chuyện này cuối cùng lại tra được đến trên đầu cô.
Nữ sinh tóc ngắn mang theo vài người tự mình đi qua: "Mời ngài đi theo chúng tôi một chuyến."
"Dựa vào cái gì?"
Nữ sinh tóc ngắn vẫn cười ngọt ngào: "Chỉ là phối hợp điều tra, nếu không có vấn đề gì, ngài sẽ không có việc gì."
"Nếu như không phải là tôi làm, không phải bị mấy người nghi oan rồi à."
Nữ sinh tóc ngắn: "Đây là trình tự bình thường."
Sơ Tranh: "Các người muốn hoài nghi ai thì hoài nghi người nấy, sao tôi biết trình tự của các người là gì?"
Nữ sinh tóc ngắn: "..."
Mấy nhân viên quan chức trò chơi trong phòng nhỏ, chỉ cần không phải người chơi chủ động tìm chết, cơ hồ đều chưa từng có động tác lỗ mãng nào, làm việc đều rất quy củ, nói chứng cứ.
Lời nói của Sơ Tranh trong lúc nhất thời làm khó bọn họ rồi.
Nữ sinh tóc ngắn trầm mặc một lúc: "Vậy ngài cảm thấy thế nào thì hợp lý?"
"Đây là chuyện cô nên suy nghĩ, cho dù là trò chơi, cũng không thể tùy tiện vu tội cho người chơi."
Nữ sinh tóc ngắn: "..."
Người chơi đều rất sợ bọn họ, trước kia làm gì có ai đưa ra loại yêu cầu này!
Nhưng mà...
Nữ sinh tóc ngắn lại không dám thật sự trực tiếp động thủ.
"Vậy thế này đi, nếu như điều tra rõ ràng chuyện không liên quan đến ngài, chúng tôi sẽ bồi thường cho ngài một cơ hội rút thưởng."
Sơ Tranh cân nhắc, có còn hơn không...
Sơ Tranh đồng ý đi theo bọn họ, Tây Mộ ngăn cô lại: "Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Cũng không phải do em làm, có thể xảy ra chuyện gì được." Sơ Tranh vỗ vai Tây Mộ: "Yên tâm, bọn họ không làm gì được em."
Tây Mộ: "..."
Một chút cũng không thể yên tâm được.
Tây Mộ rất muốn đi cùng, nhưng đối diện với ánh mắt của Sơ Tranh, hắn lại không khỏi bình tĩnh lại.
-
Sơ Tranh đi theo nhóm người này rời đi, tới "ngân hàng" cũng cùng một quy trình như trước, bảo cô giao thẻ thông hành của mình ra.
Thẻ thông hành ghi chép tất cả hành động của cô.
Có một ít bị che chắn tín hiệu lúc ở chỗ Tây Mộ, có điều có thể chứng minh cô chưa từng rời khỏi.
Nữ sinh tóc ngắn cũng không xem kỹ đoạn này, trực tiếp kéo đến thời gian Vân Thu Thủy tử vong.
Hình ảnh đầu tiên là ở trong cửa hàng của Tây Mộ, Sơ Tranh ngồi ở vị trí sát cửa, nhìn đường phố vắng vẻ bên ngoài.
Sau đó chính là cô đứng lên, rời khỏi cửa hàng, thuận theo đường phố mà đi.
Đi đến một chỗ giống như tòa nhà dân cư, lên lầu, gõ cửa... Người mở cửa đúng là Vân Thu Thủy.
Sau đó hình ảnh còn có chút lay động, giống như đang động thủ.
Nữ sinh tóc ngắn nhìn về phía Sơ Tranh.
"Ngài còn có gì muốn giải thích không?" Nữ sinh tóc ngắn rất thông tình đạt lý, còn cho Sơ Tranh cơ hội giải thích.
Sơ Tranh: "..."
Ta nói ta cũng không biết là ta động thủ ngươi có tin không?
Nếu như ta làm rơi Vân Thu Thủy, bây giờ ta đã sớm bị kéo ngược lại rồi ngươi hiểu không!
Góc nhìn của thẻ thông hành bắt nguồn từ thân thể, không quay đến bản thân.
Nếu không phải phía trước ở chỗ Tây Mộ không có vấn đề, thì cô rất hoài nghi thẻ thông hành của mình bị người đánh tráo rồi.
"Không phải tôi làm." Sơ Tranh bình tĩnh phủ nhận.
Chuyện này quả thực không liên quan đến cô!!
Con chó điên nào vu oan cho ta!!
"Bản ghi chép của thẻ thông hành ngài cũng thấy rồi."
"Thẻ thông hành của mấy người sẽ không có sai sót sao?"
"Đương nhiên, tấm thẻ này vẫn luôn ở trên người ngài, sao có thể xảy ra sai xót được?" Nữ sinh tóc ngắn mỉm cười.
Không hiểu sao Sơ Tranh có thể nhìn ra chút lãnh ý từ nụ cười mỉm của nữ sinh tóc ngắn.
Thẻ thông hành ở trên người cô, nhưng cô cũng không có quyền hạn xem xét nội dung trong tấm thẻ, tất nhiên cũng không có cách nào sửa đổi...
Nhưng người của quan chức trò chơi không giống.
Bọn họ không chỉ có thể xem xét...
Mà còn có thể thay đổi một đoạn nội dung.
"Tại sao các người muốn giết tôi?" Sơ Tranh cảm thấy rất thắc mắc, cho nên cô liền hỏi thẳng.
Là phát hiện ta mang mấy thứ kia về đây sao?
Không nên nha...
Vẻ mặt nữ sinh tóc ngắn không thay đổi: "Sao ngài lại nói như vậy?"
"Không phải các người dự định làm vậy à?" Đây rõ ràng là muốn hại chết ta nha!!
Chỉ biết bắt nạt nhóc đáng thương yếu ớt bất lực như ta thôi!
Nữ sinh tóc ngắn: "Đương nhiên không có, ghi chép của thẻ thông hành ngài cũng nhìn thấy rồi, căn cứ vào hiển thị của bản ghi chép trong trò chơi, ngài và Vân Thu Thủy có mâu thuẫn..."
-
Tây Mộ đứng ở cửa, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía "ngân hàng".
Ngay lúc hắn chuẩn bị đi qua, trên không trung của phòng nhỏ bỗng vang lên tiếng cảnh báo.
Người chơi trên đường phố cho rằng quái vật đến rồi, nhao nhao trốn vào trong những kiến trúc.
Cảnh báo vang lên nửa ngày, cũng không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào, càng không nhìn thấy thân ảnh của quái vật.
Tây Mộ ngưng thần nghe một lát, tiếng cảnh báo này hình như không giống với trước đây lắm.
Tây Mộ giật mình trong lòng, vài bước lao xuống bậc thang, đi về hướng "ngân hàng" bên kia.
Cửa lớn ngân hàng đóng chặt, thủy tinh trong suốt biến thành màu đen, hoàn toàn không nhìn thấy tình huống bên trong.
Tây Mộ đẩy không ra, trực tiếp động thủ phá cửa.
Ầm!
Thủy tinh vỡ vụn.
Tây Mộ bước vào bên trong, ánh sáng ảm đạm, nhưng bên trong không có ai, một người cũng không có.
Tây Mộ nhìn quanh một vòng, thấy trong đó một cái quầy có dấu vết bị phá hư, Tây Mộ lập tức đi qua bên đó.
Rất nhanh liền tìm ra một cánh cửa chưa khép lại ở phía sau quầy hàng.
Tây Mộ cũng không quản bên trong có nguy hiểm hay không, trực tiếp đi vào trong.
Bạn gái còn đang ở bên trong đấy!!
Vừa rồi rốt cuộc tại sao hắn lại bị ma xui quỷ khiến để cho cô đến đây một mình chứ.
/1983
|