Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Đứa trẻ nhỏ lấy một cái kính từ ghế sofa bên cạnh đưa cho Sơ Tranh: "Cô có thể nhìn thế giới bên ngoài xem."
Sơ Tranh: "..."
Nhìn thì nhìn!
Ai sợ ai!
Sơ Tranh nhận lấy kính đeo lên, trước mặt đầu tiên là một vùng tăm tối, sau đó giống như xuyên qua thời không, cả người cô đều chìm xuống.
Ánh sáng lưu động, hình ảnh xoay tròn rất nhanh, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Ước chừng mười giây sau, trước mắt cô xuất hiện ánh sao.
Mà cô giống như đứng trong tinh không, lọt vào trong tầm mắt chính là vũ trụ mênh mông, ngân hà xán lạn.
Giọng nói của đứa trẻ vang lên bên tai Sơ Tranh: "Trông thấy tinh cầu màu xám kia không? Đó chính là tinh cầu trước kia của các người."
Góc nhìn bên trái của Sơ Tranh, có một tinh cầu màu xám.
Tinh cầu kia đã chết.
Phía trên không có một người sống.
Mà đứa trẻ đến từ nền văn minh cao hơn, bọn họ thành lập một nơi như vậy, chính là vì quan sát những con người đã từng sống trên tinh cầu ấy, lấy đó làm ghi chép.
Ở trong mắt con người, thì nó giống như một loại ghi chép sử sách.
Nhưng bọn họ là ghi chép lịch sử của vũ trụ, trong đó bao gồm văn minh, tinh cầu, chủng tộc.
Nơi này trừ phòng mô phỏng số 7, thì còn có mấy phòng mô phỏng nữa, thứ mà mỗi phòng mô phỏng quan sát cũng không giống nhau.
Thứ mà phòng mô phỏng số 7 quan sát chính là quan hệ giữa các cá thể.
Sơ Tranh lấy mắt kính xuống, đứa trẻ đối diện vẫn bảo trì tư thế ngồi kia.
Sơ Tranh: "Tôi làm sao biết đây có phải là thứ mà cậu muốn cho tôi nhìn thấy không?"
Đứa trẻ nói: "Tôi không cần thiết phải lừa cô."
Sơ Tranh không mặn không nhạt liếc nhìn cậu ta một chút: "Tôi nhớ khi tôi gặp chuyện ngoài ý muốn thì nó vẫn còn rất tốt."
Đứa trẻ: "Đúng vậy, cô chết vào năm công nguyên 2023. Tinh cầu bị hủy diệt năm công nguyên 2024."
"..."
Cô cũng đã chết, vậy vì sao còn ở chỗ này?
Trước đó không phải nhân viên quản ký kia nói, người chơi đều là người thật sao?
Đứa trẻ tiếp tục nói: "Các người đều là thể ý thức."
Bọn họ đến từ nền văn minh cấp cao, có thể bắt được thể ý thức, sau đó đưa đến nơi đây.
Tuyệt cảnh sinh tồn có thể dẫn ra những đặc tính của chủng tộc một cách tốt nhất.
Không chỉ là con người, mỗi một chủng tộc trong vũ trụ đều là như thế.
Nếu như là thể ý thức... Vậy xác thực có thể phục sinh được trong trò chơi.
Đang yên bình làm một trò chơi sinh tồn, đột nhiên biến thành trò chơi mà văn minh ở tinh cầu khác đến cứu vớt?
Sơ Tranh bảo trì thái độ hoài nghi, nhưng cũng không biểu lộ ra: "Những nhân viên quản lý đó bị các người lừa?"
"Đúng thế."
Nhân viên quản lý cũng là một hình thức quan sát.
"Vậy tại sao bây giờ cậu lại nói cho tôi biết?"
Đứa trẻ hỏi lại: "Không phải cô tự tìm tới cửa sao?"
"..."
Ý kia của đứa trẻ chính là, nếu như người chơi khác phát hiện, tìm tới cửa, nó cũng sẽ nói cho đối phương biết.
"Cậu không sợ tôi nói ra?"
"Sau khi chỉnh lý sẽ không ai nhớ nữa." Đứa trẻ kỳ thật cũng thấy kỳ quái vì sao Sơ Tranh không thể bị chỉnh lý, nhưng luôn có một vài người không giống, đây cũng không tính là chuyện lớn gì.
Đi.
Ngươi trâu!
-
Sơ Tranh có chút ma huyễn rời đi.
"Vương bát đản nó nói sự thật sao?"
【... Cũng gần giống vậy. 】 Bảo cô đến phá sản, cô lại đi điều tra bối cảnh của người ta, có thể đàng hoàng chút không!!
"..."
Vương Giả chắc chắn sẽ không nói lung tung về bối cảnh, cho nên... Hơn phân nửa là sự thật.
Cô bây giờ thật sự đã chết rồi.
Còn tồn tại dưới thể ý thức, không chỉ như thế, dựa theo cách nói của đứa bé, rời khỏi nơi này, cô sẽ lâm vào trạng thái hỗn độn không biết gì cả.
Là khoa học kỹ thuật của bọn họ, làm cho cô có thể tồn tại giống như người thật bình thường, có cảm giác, có tư duy.
Sơ Tranh lâm vào trầm mặc.
"Vậy không phải mỗi ngày bọn họ đều nhìn ta tắm rửa ăn cơm đi ngủ sao?"
【...】 Tại sao điểm chú ý của cô lại là cái này rồi?
Sơ Tranh lại đi trở về.
Đứa trẻ nghe xong vấn đề của Sơ Tranh, rất là cứng nhắc trả lời: "Sẽ không, những chuyện này sẽ tự động che đậy, thứ chúng tôi trông thấy đều là một đám hình ảnh mơ hồ."
Sơ Tranh: "..."
Các ngươi còn làm mờ ảnh cơ, có phải ta nên khen các ngươi không đây?
Sơ Tranh còn một vấn đề: "Sau khi các người quan sát xong, những thể ý thức như chúng tôi sẽ làm sao?"
"Đưa về tinh cầu của các cô. Các cô đã chết, chúng tôi cũng bất lực." Nền văn minh diệt vong, không phải chuyện bọn họ có thể ngăn cản.
Tốt.
Cô sẽ lập tức biến thành một thể ý thức không biết gì cả.
Thẻ người tốt làm sao bây giờ!!
"Nơi này không thể để lại?"
Đứa trẻ ngước mắt nhìn cô: "Phòng mô phỏng vận chuyển cần năng lượng, cho dù để lại cho các người, nhiều nhất các người cũng chỉ có thể kiên trì được trăm năm."
"Trăm năm đủ rồi." Quá dài Vương bát đản cũng không cho phép.
"Không được."
"Cậu suy nghĩ thêm chút đi." Thần sắc Sơ Tranh không thay đổi: "Bằng không thì tôi không xác định các người có thể yên bình mà quan sát xong hay không đâu."
Trong câu chữ, rõ ràng chính là uy hiếp.
Đứa trẻ: "..."
Đứa trẻ nghĩ đến những chuyện gần đây Sơ Tranh làm, nếu như cô cứ không ngừng phá hư, phòng mô phỏng sẽ phải không ngừng bị chỉnh lý.
Không ngừng bị chỉnh lý chính là đại biểu cho tiến trình sẽ bị chậm trễ, không theo kịp tiến độ của các phòng mô phỏng khác, đến lúc đó chính là vấn đề của cậu ta.
Đứa trẻ không muốn đồng ý lắm.
Là một nền văn minh cao cấp hơn, sao có thể bị người ta uy hiếp.
Quyền khống chế của phòng mô phỏng không ở chỗ Sơ Tranh, bọn họ muốn giải quyết Sơ Tranh, cũng không phải không có biện pháp.
Tưởng tượng thì đẹp lắm.
Sự thật là đến khi động thủ với Sơ Tranh, mới phát hiện không dễ dàng như vậy.
Không nói đến chuyện Sơ Tranh bá chiếm toàn bộ phòng điều khiển, chỉ nói phái người qua, cũng hoàn toàn không phải là đối thủ của cô.
Đứa trẻ: "Tôi sẽ xin thử xem."
Một phòng mô phỏng đối bọn họ mà nói cũng không tính là gì, nhưng trước kia chưa bao giờ có tiền lệ như vậy.
Dù sao không có ai bị quan sát, mà sẽ phát hiện mình đang bị quan sát, rồi còn có thể tìm tới cửa.
-
Mười ngày sau.
Đứa trẻ tự mình đến tìm Sơ Tranh, đáp ứng có thể để lại phòng mô phỏng, nhưng có một điều kiện.
Cô nhất định phải vào phó bản, xoát xong tất cả phó bản.
Sơ Tranh: "..."
Ta cảm thấy vẫn nên tạm biệt tương đối tốt.
Cô mới qua được mấy phó bản?
Hơn hai trăm phó bản, cô đi đến bao giờ mới xong!!
Vì thẻ người tốt, cuối cùng Sơ Tranh vẫn đáp ứng.
Ỷ vào quyền hạn muốn làm gì thì làm ở phòng điều khiển của mình, cô cũng tiện thể cho Tây Mộ vào cùng.
Người khác là ở trong phó bản cầu sinh tồn, Sơ Tranh và Tây Mộ lại ở trong phó bản tú ân ái, chỗ tốt duy nhất chính là đi theo đám bọn họ qua ải tương đối nhanh.
Sơ Tranh đứt quãng thu được một chút thẻ cảm ơn, nhưng đều rất ít.
Quá khiến người ta thất vọng.
Tín nhiệm cơ bản giữa người với người đều không có.
Quá đáng!
"Tiểu Sơ."
Tây Mộ cầm Danh Sách Tử Vong đi từ trên lầu xuống.
Sơ Tranh tuỳ tiện tựa ở bên cửa sổ, tầm mắt nhẹ nâng lên, quét về phía Tây Mộ, im ắng hỏi hắn chuyện gì.
"Vì sao lần nào em cũng mang theo anh vào?" Tây Mộ chỉ vào Danh Sách Tử Vong.
"Mang theo bên người mới yên tâm." Lỡ như tên biến thái Kỷ Hữu Đường kia lại tới quấy rối anh thì làm sao bây giờ? Thẻ của mình mình bảo vệ!
"???"
Hắn có gì mà không thể yên tâm?
Sơ Tranh đột nhiên xích lại gần hắn, thật lòng gọi hắn: "Tây Mộ."
Cơ thể Tây Mộ hơi cứng đờ: "Ừ?"
"Anh..." Ánh mắt Sơ Tranh đi dạo trên mặt hắn một vòng: "Không phải là không muốn đi với em chứ?"
"..." Nói nhảm, hắn tích lũy nhiều điểm tích lũy như vậy để làm gì?!
Nhưng lời này Tây Mộ không nói.
Khóe miệng Tây Mộ hơi giương lên, câu lên một chút ý cười: "Em đi đâu thì anh đi đó."
Anh thích em, phong nguyệt tương quan, sinh tử gắn bó.
*
VỊ DIỆN THỨ 40 HOÀN TẤT!
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Đứa trẻ nhỏ lấy một cái kính từ ghế sofa bên cạnh đưa cho Sơ Tranh: "Cô có thể nhìn thế giới bên ngoài xem."
Sơ Tranh: "..."
Nhìn thì nhìn!
Ai sợ ai!
Sơ Tranh nhận lấy kính đeo lên, trước mặt đầu tiên là một vùng tăm tối, sau đó giống như xuyên qua thời không, cả người cô đều chìm xuống.
Ánh sáng lưu động, hình ảnh xoay tròn rất nhanh, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Ước chừng mười giây sau, trước mắt cô xuất hiện ánh sao.
Mà cô giống như đứng trong tinh không, lọt vào trong tầm mắt chính là vũ trụ mênh mông, ngân hà xán lạn.
Giọng nói của đứa trẻ vang lên bên tai Sơ Tranh: "Trông thấy tinh cầu màu xám kia không? Đó chính là tinh cầu trước kia của các người."
Góc nhìn bên trái của Sơ Tranh, có một tinh cầu màu xám.
Tinh cầu kia đã chết.
Phía trên không có một người sống.
Mà đứa trẻ đến từ nền văn minh cao hơn, bọn họ thành lập một nơi như vậy, chính là vì quan sát những con người đã từng sống trên tinh cầu ấy, lấy đó làm ghi chép.
Ở trong mắt con người, thì nó giống như một loại ghi chép sử sách.
Nhưng bọn họ là ghi chép lịch sử của vũ trụ, trong đó bao gồm văn minh, tinh cầu, chủng tộc.
Nơi này trừ phòng mô phỏng số 7, thì còn có mấy phòng mô phỏng nữa, thứ mà mỗi phòng mô phỏng quan sát cũng không giống nhau.
Thứ mà phòng mô phỏng số 7 quan sát chính là quan hệ giữa các cá thể.
Sơ Tranh lấy mắt kính xuống, đứa trẻ đối diện vẫn bảo trì tư thế ngồi kia.
Sơ Tranh: "Tôi làm sao biết đây có phải là thứ mà cậu muốn cho tôi nhìn thấy không?"
Đứa trẻ nói: "Tôi không cần thiết phải lừa cô."
Sơ Tranh không mặn không nhạt liếc nhìn cậu ta một chút: "Tôi nhớ khi tôi gặp chuyện ngoài ý muốn thì nó vẫn còn rất tốt."
Đứa trẻ: "Đúng vậy, cô chết vào năm công nguyên 2023. Tinh cầu bị hủy diệt năm công nguyên 2024."
"..."
Cô cũng đã chết, vậy vì sao còn ở chỗ này?
Trước đó không phải nhân viên quản ký kia nói, người chơi đều là người thật sao?
Đứa trẻ tiếp tục nói: "Các người đều là thể ý thức."
Bọn họ đến từ nền văn minh cấp cao, có thể bắt được thể ý thức, sau đó đưa đến nơi đây.
Tuyệt cảnh sinh tồn có thể dẫn ra những đặc tính của chủng tộc một cách tốt nhất.
Không chỉ là con người, mỗi một chủng tộc trong vũ trụ đều là như thế.
Nếu như là thể ý thức... Vậy xác thực có thể phục sinh được trong trò chơi.
Đang yên bình làm một trò chơi sinh tồn, đột nhiên biến thành trò chơi mà văn minh ở tinh cầu khác đến cứu vớt?
Sơ Tranh bảo trì thái độ hoài nghi, nhưng cũng không biểu lộ ra: "Những nhân viên quản lý đó bị các người lừa?"
"Đúng thế."
Nhân viên quản lý cũng là một hình thức quan sát.
"Vậy tại sao bây giờ cậu lại nói cho tôi biết?"
Đứa trẻ hỏi lại: "Không phải cô tự tìm tới cửa sao?"
"..."
Ý kia của đứa trẻ chính là, nếu như người chơi khác phát hiện, tìm tới cửa, nó cũng sẽ nói cho đối phương biết.
"Cậu không sợ tôi nói ra?"
"Sau khi chỉnh lý sẽ không ai nhớ nữa." Đứa trẻ kỳ thật cũng thấy kỳ quái vì sao Sơ Tranh không thể bị chỉnh lý, nhưng luôn có một vài người không giống, đây cũng không tính là chuyện lớn gì.
Đi.
Ngươi trâu!
-
Sơ Tranh có chút ma huyễn rời đi.
"Vương bát đản nó nói sự thật sao?"
【... Cũng gần giống vậy. 】 Bảo cô đến phá sản, cô lại đi điều tra bối cảnh của người ta, có thể đàng hoàng chút không!!
"..."
Vương Giả chắc chắn sẽ không nói lung tung về bối cảnh, cho nên... Hơn phân nửa là sự thật.
Cô bây giờ thật sự đã chết rồi.
Còn tồn tại dưới thể ý thức, không chỉ như thế, dựa theo cách nói của đứa bé, rời khỏi nơi này, cô sẽ lâm vào trạng thái hỗn độn không biết gì cả.
Là khoa học kỹ thuật của bọn họ, làm cho cô có thể tồn tại giống như người thật bình thường, có cảm giác, có tư duy.
Sơ Tranh lâm vào trầm mặc.
"Vậy không phải mỗi ngày bọn họ đều nhìn ta tắm rửa ăn cơm đi ngủ sao?"
【...】 Tại sao điểm chú ý của cô lại là cái này rồi?
Sơ Tranh lại đi trở về.
Đứa trẻ nghe xong vấn đề của Sơ Tranh, rất là cứng nhắc trả lời: "Sẽ không, những chuyện này sẽ tự động che đậy, thứ chúng tôi trông thấy đều là một đám hình ảnh mơ hồ."
Sơ Tranh: "..."
Các ngươi còn làm mờ ảnh cơ, có phải ta nên khen các ngươi không đây?
Sơ Tranh còn một vấn đề: "Sau khi các người quan sát xong, những thể ý thức như chúng tôi sẽ làm sao?"
"Đưa về tinh cầu của các cô. Các cô đã chết, chúng tôi cũng bất lực." Nền văn minh diệt vong, không phải chuyện bọn họ có thể ngăn cản.
Tốt.
Cô sẽ lập tức biến thành một thể ý thức không biết gì cả.
Thẻ người tốt làm sao bây giờ!!
"Nơi này không thể để lại?"
Đứa trẻ ngước mắt nhìn cô: "Phòng mô phỏng vận chuyển cần năng lượng, cho dù để lại cho các người, nhiều nhất các người cũng chỉ có thể kiên trì được trăm năm."
"Trăm năm đủ rồi." Quá dài Vương bát đản cũng không cho phép.
"Không được."
"Cậu suy nghĩ thêm chút đi." Thần sắc Sơ Tranh không thay đổi: "Bằng không thì tôi không xác định các người có thể yên bình mà quan sát xong hay không đâu."
Trong câu chữ, rõ ràng chính là uy hiếp.
Đứa trẻ: "..."
Đứa trẻ nghĩ đến những chuyện gần đây Sơ Tranh làm, nếu như cô cứ không ngừng phá hư, phòng mô phỏng sẽ phải không ngừng bị chỉnh lý.
Không ngừng bị chỉnh lý chính là đại biểu cho tiến trình sẽ bị chậm trễ, không theo kịp tiến độ của các phòng mô phỏng khác, đến lúc đó chính là vấn đề của cậu ta.
Đứa trẻ không muốn đồng ý lắm.
Là một nền văn minh cao cấp hơn, sao có thể bị người ta uy hiếp.
Quyền khống chế của phòng mô phỏng không ở chỗ Sơ Tranh, bọn họ muốn giải quyết Sơ Tranh, cũng không phải không có biện pháp.
Tưởng tượng thì đẹp lắm.
Sự thật là đến khi động thủ với Sơ Tranh, mới phát hiện không dễ dàng như vậy.
Không nói đến chuyện Sơ Tranh bá chiếm toàn bộ phòng điều khiển, chỉ nói phái người qua, cũng hoàn toàn không phải là đối thủ của cô.
Đứa trẻ: "Tôi sẽ xin thử xem."
Một phòng mô phỏng đối bọn họ mà nói cũng không tính là gì, nhưng trước kia chưa bao giờ có tiền lệ như vậy.
Dù sao không có ai bị quan sát, mà sẽ phát hiện mình đang bị quan sát, rồi còn có thể tìm tới cửa.
-
Mười ngày sau.
Đứa trẻ tự mình đến tìm Sơ Tranh, đáp ứng có thể để lại phòng mô phỏng, nhưng có một điều kiện.
Cô nhất định phải vào phó bản, xoát xong tất cả phó bản.
Sơ Tranh: "..."
Ta cảm thấy vẫn nên tạm biệt tương đối tốt.
Cô mới qua được mấy phó bản?
Hơn hai trăm phó bản, cô đi đến bao giờ mới xong!!
Vì thẻ người tốt, cuối cùng Sơ Tranh vẫn đáp ứng.
Ỷ vào quyền hạn muốn làm gì thì làm ở phòng điều khiển của mình, cô cũng tiện thể cho Tây Mộ vào cùng.
Người khác là ở trong phó bản cầu sinh tồn, Sơ Tranh và Tây Mộ lại ở trong phó bản tú ân ái, chỗ tốt duy nhất chính là đi theo đám bọn họ qua ải tương đối nhanh.
Sơ Tranh đứt quãng thu được một chút thẻ cảm ơn, nhưng đều rất ít.
Quá khiến người ta thất vọng.
Tín nhiệm cơ bản giữa người với người đều không có.
Quá đáng!
"Tiểu Sơ."
Tây Mộ cầm Danh Sách Tử Vong đi từ trên lầu xuống.
Sơ Tranh tuỳ tiện tựa ở bên cửa sổ, tầm mắt nhẹ nâng lên, quét về phía Tây Mộ, im ắng hỏi hắn chuyện gì.
"Vì sao lần nào em cũng mang theo anh vào?" Tây Mộ chỉ vào Danh Sách Tử Vong.
"Mang theo bên người mới yên tâm." Lỡ như tên biến thái Kỷ Hữu Đường kia lại tới quấy rối anh thì làm sao bây giờ? Thẻ của mình mình bảo vệ!
"???"
Hắn có gì mà không thể yên tâm?
Sơ Tranh đột nhiên xích lại gần hắn, thật lòng gọi hắn: "Tây Mộ."
Cơ thể Tây Mộ hơi cứng đờ: "Ừ?"
"Anh..." Ánh mắt Sơ Tranh đi dạo trên mặt hắn một vòng: "Không phải là không muốn đi với em chứ?"
"..." Nói nhảm, hắn tích lũy nhiều điểm tích lũy như vậy để làm gì?!
Nhưng lời này Tây Mộ không nói.
Khóe miệng Tây Mộ hơi giương lên, câu lên một chút ý cười: "Em đi đâu thì anh đi đó."
Anh thích em, phong nguyệt tương quan, sinh tử gắn bó.
*
VỊ DIỆN THỨ 40 HOÀN TẤT!
/1983
|