Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Ngươi biết điều này nói rõ cái gì không?"
Yêu áo đen nhịn đau: "Nói rõ cái gì?"
Sơ Tranh: "Ngươi quá yếu."
Yêu áo đen: "..."
Ngươi đánh ta coi như xong, giờ ngươi còn nhục nhã ta!!
Đều là đồng loại, có cần phải như thế không?
Ầm ầm ——
Mặt đất đột nhiên chấn động, Sơ Tranh xém chút không đứng vững được.
Trong địa cung, bụi đất rào rào rơi xuống, đồ vật xung quanh lay động không thôi.
Yêu áo đen giống như đã đợi được cái gì đó, lên tiếng, kéo ra một nụ cười quỷ dị: "Cho dù ngươi bắt được ta thì sao, bây giờ hết thảy đều đã xong rồi."
Sơ Tranh giữ vững thân thể: "Có ý gì?"
"Ha ha ha..."
Tiếng cười kia của yêu áo đen bén nhọn quỷ dị, truyền đến chỗ sâu trong địa cung, lại từ từ truyền về.
Sơ Tranh khom người túm lấy cổ áo yêu áo đen, giữa lông mày chứa đầy khí thế băng lãnh hung hãn: "Ngươi còn làm gì nữa?"
"Ha ha ha ha..." Yêu áo đen chỉ cười, cười đến sắp không thở nổi, gã mới dừng lại.
Yêu áo đen mặt mũi âm trầm: "Chắc hẳn Đông Lẫm kia ở phía trên, hắn sẽ phải giúp ta mở phong ấn, cho dù ta chết thì sao, không phải những Yêu Linh này cũng sẽ đi ra sao? Nhiều người như vậy chôn cùng ta, ta cũng không uổng công."
Sơ Tranh: "..."
"Không phải những nhân loại kia cảm thấy mình rất thông minh, rất lợi hại sao? Cuối cùng còn không phải bị ta lừa à, ha ha ha ha..."
Yêu áo đen cười vang một trận, ánh mắt như chó sói tham lam nhìn về phía Sơ Tranh: "Ngươi liên thủ với ta, chờ ta leo lên bảo tọa Yêu Vương, ta chia cho ngươi nửa giang sơn, thế nào?"
Sắc mặt Sơ Tranh trầm lãnh: "Không phải ngươi không sợ chết?"
"..."
Sao gã có thể không sợ.
Vừa rồi chỉ là kế sách thôi.
Sơ Tranh cân nhắc tỉ mỉ mấy câu kia của yêu áo đen, dường như nghĩ đến cái gì đó, trực tiếp quay người đi trở về.
"Này, ta có thể ăn được chưa?" Yêu Linh ở phía sau hô.
"Tùy ngươi."
"Hì hì hì hì..."
"Ngươi đừng tới đây, ngươi muốn làm gì?! Chúng ta là đồng tộc!!"
"Đúng nha, cho nên ta muốn vĩnh viễn ở cùng ngươi nha, hì hì ha ha."
Sơ Tranh đi rất nhanh, âm thanh đằng sau rất nhanh liền không nghe được nữa.
Cung điện dưới lòng đất này có hai tầng, giống nhau như đúc.
Sơ Tranh dựa theo ký ức trước đó tiến vào tầng phía trên kia, rất nhanh tìm tới tế đàn giống tầng phía trên như đúc.
Trên tế đài này cũng không có gì, chỉ có ánh sáng chảy ra từ trên tế đài đã nứt ra.
Tế đàn phía trên kia chắc hẳn là giả.
Sơ Tranh là một con yêu, hệ thống không dung nạp, tìm được tế đàn nhưng không có cách nào động vào, cô lập tức trở về phía trên.
Ầm ầm ——
Mặt đất lay động mạnh hơn, phía trên không ngừng có tảng đá rơi xuống.
Sơ Tranh nhanh chóng xuyên qua hành lang.
Tiến vào chỗ kia, liếc thấy nam nhân bị vô số Yêu Linh công kích, cây cột trên tế đài đổ tận mấy cái.
Trước đó nơi này tràn ngập một cỗ mùi máu tanh, nhưng nhìn qua cũng coi như giống một vùng đất phong ấn.
Vậy mà lúc này, nơi này chỉ còn lại khí tức do Yêu Linh gây nên.
Đông Lẫm bị Yêu Linh vây vào giữa, Yêu Linh tới gần hắn, đều bị hắn một mạch chém rụng.
Sơ Tranh giơ tay, ngân tuyến kéo căng trong không khí, Đông Lẫm cảm nhận được lực lượng lôi kéo trên cổ tay, bỗng nhiên nhìn về phía Sơ Tranh bên kia.
Hắn vừa thấy rõ người, Sơ Tranh bỗng nhiên kéo một cái.
Đông Lẫm bị kéo ra khỏi vòng vây của Yêu Linh, Yêu Linh thấy thế, gào thét nhào lên.
Sơ Tranh ôm Đông Lẫm, cấp tốc lui ra ngoài, giữa tay áo dài tung bay, ngân mang chập trùng như ánh sao.
Ầm ầm ——
Tảng đá trên đỉnh đầu nện xuống, vừa vặn ngăn cản cửa vào.
Lúc này Đông Lẫm mới phản ứng được: "Nơi này là giả."
"Ở phía dưới." Sơ Tranh buông tay ôm hắn ra: "Đi."
Đông Lẫm: "???"
-
Bên ngoài.
Mấy người tông chủ đã sắp không chịu được nữa, những khí tức đục ngầu này không ngừng đánh vào bình chướng bọn họ bày ra, lực lượng còn lợi hại hơn những gì bọn họ nghĩ tới.
"Tông chủ, Đông Lẫm tiên tôn còn chưa xong sao?"
"..."
Tông chủ làm sao biết tình huống phía dưới như thế nào.
"Mọi người chống đỡ, bất kể thế nào, cũng phải chống đỡ đến khi Đông Lẫm gia cố được phong ấn!"
Tâm tư mọi người nặng nề, điều động càng nhiều lực lượng hơn rót vào.
Nhưng mà loại trận này quá tiêu hao lực lượng, không biết qua bao lâu, có người không chịu nổi, lảo đảo một chút, trong nháy mắt có một lỗ hổng bị lộ ra.
Người bên cạnh thấy thế, lập tức chống chọi tới.
Tông chủ nhìn người kia một chút: "Kiên trì thêm chút nữa!"
Người kia giữ vững thân thể, hít sâu một hơi, lần nữa chống chọi đi tới.
Gia cố phong ấn không cần bao lâu thời gian, đằng sau có thể từ từ làm, sao thời gian dài như vậy mà vẫn chưa xong?
Hơn nữa...
Tông chủ cảm thấy thứ phía dưới sắp ra ngoài.
Chẳng lẽ phong ấn bị phá?
Nghĩ tới đây, đáy lòng tông chủ phát lạnh từng đợt.
Phía dưới này trấn áp bao nhiêu Yêu Linh?
Nếu như phong ấn bị phá, Tu Chân Giới thậm chí cả Nhân giới, đều sẽ lâm vào một trận chiến loạn không ngừng nghỉ.
Ngay khi những này người sắp không nhịn được, nơi xa có người ngự kiếm mà tới.
Người của các đại môn phái lần lượt đuổi tới, thấy cảnh này, cũng không nói nhảm, dồn dập gia nhập.
Có nhiều lực lượng như vậy rót vào, người của Vân Tông có thể dễ dàng hơn không ít.
"Xảy ra chuyện gì?" Có người bớt chút thời gian hỏi.
"Khi đến thì đã như vậy, tạm thời còn chưa rõ ràng lắm." Tông chủ nói: "Đông Lẫm đã xuống dưới gia cố phong ấn."
Ầm ầm ——
Dưới chân núi, âm thanh ngột ngạt truyền lên, bao gồm cả toàn bộ ngọn núi cũng đang chấn động.
Tất cả mọi người không dám thả lỏng, nghiêm túc chờ đợi.
Ầm ầm ——
Lắc lư càng thêm lợi hại.
Đám người cảm thấy những khí tức đen kịt phía dưới đang tuôn lên, giống như còn có thể nghe thấy tiếng Yêu Linh gào thét.
Có người đổi sắc mặt.
"Phong ấn... Hình như bị phá rồi!!"
Tiếng gào thét của Yêu Linh không ngừng mở rộng, tất cả mọi người đều nghe thấy được, vô cùng rõ ràng.
"Không được! Mọi người không được phân tâm!!" Tông chủ Vân Tông hét lớn một tiếng.
Phía dưới đám khí đen kịt kia phun trào, lấy tốc độ cực nhanh, vọt lên phía trên đỉnh ——
Ngay khi mọi người cho là sẽ phải nhận xung kích, đám khí đen kia lại bỗng nhiên chìm xuống, giống như phía dưới có thứ gì đó hút chúng nó về.
Chỉ trong thời gian mấy hơi, toàn bộ ngọn núi sáng tỏ.
Hết thảy đều trở nên yên tĩnh lại.
Không sao?
Chờ giây lát, xác định không có dị thường gì, đám người mới thở phào.
Tông chủ không cho người rút lui, mà để lại một nhóm người trông coi, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, những người còn lại thì hạ xuống đất.
"Chuyện gì xảy ra? Sao người lại chết hết rồi?"
"Còn có người còn sống không?"
"Trước đó không phải trong thư nói chỉ là phong ấn bị nới lỏng thôi sao? Sao lại nghiêm trọng như vậy?"
"Đúng thế, Lục Tông chủ, ngươi đến trước nhất, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Lục Tông chủ... Cũng chính là tông chủ Vân Tông, bị mọi người vây quanh, không ngừng hỏi thăm ông rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà Lục Tông chủ làm sao biết được, khi ông đến đã như vậy.
Ngay khi mọi người lao nhao thảo luận, có người nhìn thấy nơi xa có người tới.
"Đông Lẫm tiên tôn."
"Đông Lẫm tiên tôn..."
Đông Lẫm mang theo Sơ Tranh đi tới, khẽ gật đầu chào hỏi.
"Phong ấn thế nào rồi?" Có người sốt ruột hỏi.
"Phong ấn chỉ có thể tạm thời ổn định, vẫn không thể..."
Đông Lẫm còn chưa nói xong, liền có người nói: "Cái gì? Không gia cố được phong ấn sao?"
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Ngươi biết điều này nói rõ cái gì không?"
Yêu áo đen nhịn đau: "Nói rõ cái gì?"
Sơ Tranh: "Ngươi quá yếu."
Yêu áo đen: "..."
Ngươi đánh ta coi như xong, giờ ngươi còn nhục nhã ta!!
Đều là đồng loại, có cần phải như thế không?
Ầm ầm ——
Mặt đất đột nhiên chấn động, Sơ Tranh xém chút không đứng vững được.
Trong địa cung, bụi đất rào rào rơi xuống, đồ vật xung quanh lay động không thôi.
Yêu áo đen giống như đã đợi được cái gì đó, lên tiếng, kéo ra một nụ cười quỷ dị: "Cho dù ngươi bắt được ta thì sao, bây giờ hết thảy đều đã xong rồi."
Sơ Tranh giữ vững thân thể: "Có ý gì?"
"Ha ha ha..."
Tiếng cười kia của yêu áo đen bén nhọn quỷ dị, truyền đến chỗ sâu trong địa cung, lại từ từ truyền về.
Sơ Tranh khom người túm lấy cổ áo yêu áo đen, giữa lông mày chứa đầy khí thế băng lãnh hung hãn: "Ngươi còn làm gì nữa?"
"Ha ha ha ha..." Yêu áo đen chỉ cười, cười đến sắp không thở nổi, gã mới dừng lại.
Yêu áo đen mặt mũi âm trầm: "Chắc hẳn Đông Lẫm kia ở phía trên, hắn sẽ phải giúp ta mở phong ấn, cho dù ta chết thì sao, không phải những Yêu Linh này cũng sẽ đi ra sao? Nhiều người như vậy chôn cùng ta, ta cũng không uổng công."
Sơ Tranh: "..."
"Không phải những nhân loại kia cảm thấy mình rất thông minh, rất lợi hại sao? Cuối cùng còn không phải bị ta lừa à, ha ha ha ha..."
Yêu áo đen cười vang một trận, ánh mắt như chó sói tham lam nhìn về phía Sơ Tranh: "Ngươi liên thủ với ta, chờ ta leo lên bảo tọa Yêu Vương, ta chia cho ngươi nửa giang sơn, thế nào?"
Sắc mặt Sơ Tranh trầm lãnh: "Không phải ngươi không sợ chết?"
"..."
Sao gã có thể không sợ.
Vừa rồi chỉ là kế sách thôi.
Sơ Tranh cân nhắc tỉ mỉ mấy câu kia của yêu áo đen, dường như nghĩ đến cái gì đó, trực tiếp quay người đi trở về.
"Này, ta có thể ăn được chưa?" Yêu Linh ở phía sau hô.
"Tùy ngươi."
"Hì hì hì hì..."
"Ngươi đừng tới đây, ngươi muốn làm gì?! Chúng ta là đồng tộc!!"
"Đúng nha, cho nên ta muốn vĩnh viễn ở cùng ngươi nha, hì hì ha ha."
Sơ Tranh đi rất nhanh, âm thanh đằng sau rất nhanh liền không nghe được nữa.
Cung điện dưới lòng đất này có hai tầng, giống nhau như đúc.
Sơ Tranh dựa theo ký ức trước đó tiến vào tầng phía trên kia, rất nhanh tìm tới tế đàn giống tầng phía trên như đúc.
Trên tế đài này cũng không có gì, chỉ có ánh sáng chảy ra từ trên tế đài đã nứt ra.
Tế đàn phía trên kia chắc hẳn là giả.
Sơ Tranh là một con yêu, hệ thống không dung nạp, tìm được tế đàn nhưng không có cách nào động vào, cô lập tức trở về phía trên.
Ầm ầm ——
Mặt đất lay động mạnh hơn, phía trên không ngừng có tảng đá rơi xuống.
Sơ Tranh nhanh chóng xuyên qua hành lang.
Tiến vào chỗ kia, liếc thấy nam nhân bị vô số Yêu Linh công kích, cây cột trên tế đài đổ tận mấy cái.
Trước đó nơi này tràn ngập một cỗ mùi máu tanh, nhưng nhìn qua cũng coi như giống một vùng đất phong ấn.
Vậy mà lúc này, nơi này chỉ còn lại khí tức do Yêu Linh gây nên.
Đông Lẫm bị Yêu Linh vây vào giữa, Yêu Linh tới gần hắn, đều bị hắn một mạch chém rụng.
Sơ Tranh giơ tay, ngân tuyến kéo căng trong không khí, Đông Lẫm cảm nhận được lực lượng lôi kéo trên cổ tay, bỗng nhiên nhìn về phía Sơ Tranh bên kia.
Hắn vừa thấy rõ người, Sơ Tranh bỗng nhiên kéo một cái.
Đông Lẫm bị kéo ra khỏi vòng vây của Yêu Linh, Yêu Linh thấy thế, gào thét nhào lên.
Sơ Tranh ôm Đông Lẫm, cấp tốc lui ra ngoài, giữa tay áo dài tung bay, ngân mang chập trùng như ánh sao.
Ầm ầm ——
Tảng đá trên đỉnh đầu nện xuống, vừa vặn ngăn cản cửa vào.
Lúc này Đông Lẫm mới phản ứng được: "Nơi này là giả."
"Ở phía dưới." Sơ Tranh buông tay ôm hắn ra: "Đi."
Đông Lẫm: "???"
-
Bên ngoài.
Mấy người tông chủ đã sắp không chịu được nữa, những khí tức đục ngầu này không ngừng đánh vào bình chướng bọn họ bày ra, lực lượng còn lợi hại hơn những gì bọn họ nghĩ tới.
"Tông chủ, Đông Lẫm tiên tôn còn chưa xong sao?"
"..."
Tông chủ làm sao biết tình huống phía dưới như thế nào.
"Mọi người chống đỡ, bất kể thế nào, cũng phải chống đỡ đến khi Đông Lẫm gia cố được phong ấn!"
Tâm tư mọi người nặng nề, điều động càng nhiều lực lượng hơn rót vào.
Nhưng mà loại trận này quá tiêu hao lực lượng, không biết qua bao lâu, có người không chịu nổi, lảo đảo một chút, trong nháy mắt có một lỗ hổng bị lộ ra.
Người bên cạnh thấy thế, lập tức chống chọi tới.
Tông chủ nhìn người kia một chút: "Kiên trì thêm chút nữa!"
Người kia giữ vững thân thể, hít sâu một hơi, lần nữa chống chọi đi tới.
Gia cố phong ấn không cần bao lâu thời gian, đằng sau có thể từ từ làm, sao thời gian dài như vậy mà vẫn chưa xong?
Hơn nữa...
Tông chủ cảm thấy thứ phía dưới sắp ra ngoài.
Chẳng lẽ phong ấn bị phá?
Nghĩ tới đây, đáy lòng tông chủ phát lạnh từng đợt.
Phía dưới này trấn áp bao nhiêu Yêu Linh?
Nếu như phong ấn bị phá, Tu Chân Giới thậm chí cả Nhân giới, đều sẽ lâm vào một trận chiến loạn không ngừng nghỉ.
Ngay khi những này người sắp không nhịn được, nơi xa có người ngự kiếm mà tới.
Người của các đại môn phái lần lượt đuổi tới, thấy cảnh này, cũng không nói nhảm, dồn dập gia nhập.
Có nhiều lực lượng như vậy rót vào, người của Vân Tông có thể dễ dàng hơn không ít.
"Xảy ra chuyện gì?" Có người bớt chút thời gian hỏi.
"Khi đến thì đã như vậy, tạm thời còn chưa rõ ràng lắm." Tông chủ nói: "Đông Lẫm đã xuống dưới gia cố phong ấn."
Ầm ầm ——
Dưới chân núi, âm thanh ngột ngạt truyền lên, bao gồm cả toàn bộ ngọn núi cũng đang chấn động.
Tất cả mọi người không dám thả lỏng, nghiêm túc chờ đợi.
Ầm ầm ——
Lắc lư càng thêm lợi hại.
Đám người cảm thấy những khí tức đen kịt phía dưới đang tuôn lên, giống như còn có thể nghe thấy tiếng Yêu Linh gào thét.
Có người đổi sắc mặt.
"Phong ấn... Hình như bị phá rồi!!"
Tiếng gào thét của Yêu Linh không ngừng mở rộng, tất cả mọi người đều nghe thấy được, vô cùng rõ ràng.
"Không được! Mọi người không được phân tâm!!" Tông chủ Vân Tông hét lớn một tiếng.
Phía dưới đám khí đen kịt kia phun trào, lấy tốc độ cực nhanh, vọt lên phía trên đỉnh ——
Ngay khi mọi người cho là sẽ phải nhận xung kích, đám khí đen kia lại bỗng nhiên chìm xuống, giống như phía dưới có thứ gì đó hút chúng nó về.
Chỉ trong thời gian mấy hơi, toàn bộ ngọn núi sáng tỏ.
Hết thảy đều trở nên yên tĩnh lại.
Không sao?
Chờ giây lát, xác định không có dị thường gì, đám người mới thở phào.
Tông chủ không cho người rút lui, mà để lại một nhóm người trông coi, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, những người còn lại thì hạ xuống đất.
"Chuyện gì xảy ra? Sao người lại chết hết rồi?"
"Còn có người còn sống không?"
"Trước đó không phải trong thư nói chỉ là phong ấn bị nới lỏng thôi sao? Sao lại nghiêm trọng như vậy?"
"Đúng thế, Lục Tông chủ, ngươi đến trước nhất, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Lục Tông chủ... Cũng chính là tông chủ Vân Tông, bị mọi người vây quanh, không ngừng hỏi thăm ông rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà Lục Tông chủ làm sao biết được, khi ông đến đã như vậy.
Ngay khi mọi người lao nhao thảo luận, có người nhìn thấy nơi xa có người tới.
"Đông Lẫm tiên tôn."
"Đông Lẫm tiên tôn..."
Đông Lẫm mang theo Sơ Tranh đi tới, khẽ gật đầu chào hỏi.
"Phong ấn thế nào rồi?" Có người sốt ruột hỏi.
"Phong ấn chỉ có thể tạm thời ổn định, vẫn không thể..."
Đông Lẫm còn chưa nói xong, liền có người nói: "Cái gì? Không gia cố được phong ấn sao?"
/1983
|