Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ninh Ưu về căn cứ sớm hơn Sơ Tranh.
Chuyện xảy ra bên kia, Ninh Ưu làm sao mà nuốt nổi cục tức này, nên cô ta đã đến tìm người phụ trách căn cứ.
Tiếp đãi cô ta vừa lúc là bộ trưởng Phùng.
Ninh Ưu ỷ vào thân phận của mình bây giờ, nên bộ trưởng Phùng cũng phải lễ độ, nhân nhượng cô ta ba phần.
Vì vậy Ninh Ưu đưa đến cho bộ trưởng Phùng vài chỗ tốt để cùng hợp tác, vốn muốn lấy lý do Sơ Tranh động thủ với đồng bạn trong căn cứ để khống chế cô trước.
Cho dù không bắt được cô, thì cũng không thể để cô tiếp tục sống tại căn cứ này, nhất định phải đuổi cô đi.
Ai ngờ cô lại mang theo nhiều vật tư như thế trở về.
Bộ trưởng Phùng sao có thể không động tâm được?
Lúc bình thường, bộ trưởng Phùng đã từng làm không ít chuyện thế này, vậy nên bây giờ mới có một màn như thế.
Ninh Ưu nghĩ, chỉ cần giải quyết được Sơ Tranh, còn những chuyện khác thì cô ta có thể mặc kệ.
Nhưng thật không nghĩ đến, Sơ Tranh trực tiếp cho người động thủ.
Gã đàn ông bị dọa đến ngu mất vài giây.
Sau đó máu nóng dồn lên đầu, gã đi sợ một tiểu nha đầu làm gì?!
Gã đàn ông rống lên với người bên cạnh Sơ Tranh: "Mọi người, chuyện này không có quan hệ gì với mọi người, người phụ nữ này tâm tư độc ác, chỉ cần bây giờ mọi người rời khỏi đây, thì chúng tôi cam đoan, không những ở trong căn cứ có được đãi ngộ tốt hơn, mà những vật tư này mọi người cũng được phân chia."
"Ai tâm tư độc ác?"
Bãi đỗ xe đột nhiên an tĩnh lại, bộ trưởng Phương mang theo một đội người tiến vào.
"Phương... bộ trưởng Phương." Gã đàn ông bị dọa đến mềm cả chân, đáy lòng lén lút nói thầm, tại sao ông ta lại tới đây?
Trong trụ sở, bộ trưởng Phùng chỉ cần có lợi là có thể nói chuyện.
Bộ trưởng Tôn là một lão hồ ly, chuyện bên ngoài đều không quan tâm đến.
Chỉ có vị bộ trưởng Phương này, là một người phi thường chính trực.
Bộ trưởng Phương là do Sơ Tranh phái người đi gọi tới, tốt xấu gì cô cũng có ân cứu mạng với Phương Dư, nên dù bận thế nào thì bộ trưởng Phương vẫn tự mình tới.
Sắc mặt bộ trưởng Phương lạnh lùng chất vấn: "Cậu nói ai tâm tư độc ác?"
"Cô... cô ta." Gã đàn ông chỉ vào Sơ Tranh, vội vã nói: " Bộ trưởng Phương, chính là người phụ nữ này, cô ta động thủ với đồng bạn bên ngoài căn cứ, thiếu chút nữa hại chết người một nhà, cô ta là người tâm tư độc ác như thế, nhất định phải đuổi ra khỏi căn cứ!"
"Ồ?" Bộ trưởng Phương kéo dài thanh âm, làm cho người ta không phân biệt được ý tứ của ông ta là gì
Đây chính là ân nhân cứu mạng con gái bảo bối của ông.
Sao có thể là người có tâm tư ác độc được?
Trong lòng bộ trưởng Phương đã hiểu rõ, những người này đều là tay sai của bộ trưởng Phùng, còn về lý do là gì, thì đại khái ông cũng đã đoán được.
Không phải là trông thấy nhiều tiền nên đỏ cả mắt sao.
Vào lúc bộ trưởng Phương nhìn qua, Sơ Tranh nói: " Bộ trưởng Phương, những vật tư này đều quyên tặng cho căn cứ."
Gã đàn ông trợn tròn mắt.
Quyên... quyên tặng cho căn cứ?
Nói đùa gì thế má?
Nhiều vật tư như vậy mà cô bỏ được thật à?
Đến ngay cả những người ra ngoài cùng Sơ Tranh cũng hết sức kinh ngạc.
Nhưng mà những thứ này của bọn họ, cuối cùng đều dùng để đổi tinh hạch, nên cũng nghĩ thoáng hơn so với người khác một chút.
Quần chúng vây xem càng đần độn hơn.
Vốn cho rằng có thể nhìn thấy một trận đánh nhau tơi bời.
Ai ngờ kết quả lại biến thành hiện trường từ thiện...
Tiểu tỷ tỷ này nói thật lòng đấy hả?
Cho dù Sơ Tranh có động thủ với đồng bạn ở bên ngoài hay không, thì đa phần mọi người đều hiểu rõ mục đích của đám người này, chẳng qua là không nói toạc ra thôi.
Nhưng bây giờ thì tốt rồi.
Quyên tặng.
Còn cướp cái gì nữa?
Bộ trưởng Phương không quá chắc chắn về chuyện mình nghe thấy.
"Cô Sơ Tranh, những vật tư này đều cho căn cứ sao?"
"Ừ." Vương bát đản phát nhiệm vụ, nếu không làm liền bị kéo ngược lại, cô mới không muốn kéo ngược lại đâu.
Không bao giờ!
Bộ trưởng Phương nhìn vật tư chất đống, nội tâm tràn đầy kích động. Nhưng thân làm người lãn đạo nên rất nhanh bình ổn lại.
Bộ trưởng Phương hít sâu mấy hơi.
Liên tục xác nhận với Sơ Tranh.
Sau khi xác nhận xong, thì cảm kích nói với Sơ Tranh: "Vậy xin cảm ơn cô Sơ Tranh, lần này căn cứ có thể chống đỡ thêm một thời gian rồi..."
Gần đây, vật tư càng ngày càng thiếu thốn, bọn họ còn đang lo lắng.
Người này bỗng nhiên đưa tới nhiều vật tư như thế.
Cái thao tác này của Sơ Tranh, trực tiếp làm cho đám người gây chuyện kia đần độn hết cả.
Chuyện này và chuyện đã nói lúc trước hoàn toàn không giống nhau đâu?
Làm sao bây giờ?
"Bộ trưởng Phương, những người này bôi nhọ tôi, tôi có thể tự xử lý không?"
Đáy lòng bộ trưởng Phương tràn đầy vui mừng, nghe Sơ Tranh nói thế, thì lập tức đồng ý: "Đương nhiên có thể, cô Sơ Tranh cứ yên tâm, chắc chắn tôi sẽ nghiêm túc xử lý chuyện này, nhất định không để người khác vu oan cho cô đâu."
Tâm tư ác độc cái gì?
Quả thật là lời nói vô căn cứ!
Đây chính là thánh sống a!
Ân nhân cứu mạng của con gái ông quả nhiên không phải người bình thường!
Gã đàn ông thấy sự tình phát triển không đúng lắm, nên nhìn về phía Ninh Ưu cầu cứu.
Ninh Ưu cũng thấy tình thế không ổn, đang chuẩn bị rời đi.
Kết quả Sơ Tranh đã gọi người đến bắt cô ta lại.
Ninh Ưu bị dẫn tới trước mặt Sơ Tranh.
"Cô làm gì thế?" Ninh Ưu đối mặt với Sơ Tranh mà không có chút chột dạ nào: "Thả tôi ra."
Sơ Tranh nhìn cô ta, ngữ khí bằng phẳng: "Cô sai khiến hắn?"
Ánh mắt kia bình tĩnh không chút gợn sóng, làm Ninh Ưu thấy cực kỳ xa lạ.
Sơ Tranh không nói là quen biết cô ta, nên đương nhiên Ninh Ưu sẽ không vội vàng đi lên nhận thân.
Cô ta chỉ có thể giận dữ nói: "Tôi sai khiến hắn làm gì? Tôi cũng không biết hắn, cô đừng có ở chỗ này mà nói hươu nói vượn! Tôi và cô có thù oán gì? Tại sao cô phải vu oan cho tôi như thế? Tôi chỉ đứng bên kia một chút thôi, chẳng lẽ bên kia không thể cho người đứng à?"
"Vừa rồi khi hắn nói chuyện, thì đã nhìn cô không dưới năm lần." Sơ Tranh nói: "Không phải cô sai khiến hắn bôi nhọ tôi à?"
"Tôi, tôi làm sao biết hắn nhìn tôi làm gì." Ninh Ưu không thừa nhận.
"Vậy mày nói đi." Sơ Tranh nhìn về phía gã đàn ông: "Có phải cô ta sai khiến mày không"
Gã đàn ông không lên tiếng.
Ngược lại lần này Dũng ca rất hiểu chuyện, bày ra tư thế của xã hội đen, vừa bước lên đã đạp một cước.
"Nói!"
Gã đàn ông vẫn không lên tiếng.
Dũng ca bắt lấy gã đánh một trận.
"Đừng, đừng đánh nữa... Tôi nói... Tôi nói, là cô ta, là cô ta bảo chúng tôi nghĩ cách bắt cô lại, hoặc không thì đuổi cô ra khỏi căn cứ, đều là cô ta sai khiến chúng tôi."
Gã đàn ông xác nhận chính là Ninh Ưu.
"Anh nói bậy bạ gì đó!" Ninh Ưu như con mèo bị giẫm phải đuôi: "Mấy người đang vu oan giá hoạ!"
"Tôi không nói bậy, là cô ta sai khiến tôi." Gã đàn ông nước mắt nước mũi tèm lem.
"Ninh tiểu thư, vì sao cô phải làm thế?" Bộ trưởng Phương cẩn thận hỏi, vì đắc tội với đám người phía sau cô ta cũng không phải chuyện sáng suốt.
"Không phải tôi, hắn nói bậy." Ninh Ưu cố gắng làm cho mình trấn định lại: "Bọn họ đang vu oan giá hoạ cho tôi."
"Tiểu thư!"
Người của Ninh Ưu đuổi tới nơi, đưa Ninh Ưu bảo vệ phía sau.
"Ngài không sao chứ?"
Ninh Ưu lắc đầu.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Ninh Ưu nói lại sự tình một lần, tỏ vẻ mình vô tội và không rõ chuyện gì xảy ra cả, Sơ Tranh lại vô duyên vô cớ vu oan cho mình.
Cùng với lúc trước ở bên ngoài biệt thự, Ninh Ưu tẩy não bọn họ là Sơ Tranh có ác ý với cô ta.
Bởi vậy đám người này lập tức chĩa mũi dùi về phía Sơ Tranh.
"Cô ta không phải tiểu thư của các anh." Sơ Tranh lên tiếng trước khi bọn họ kịp nói: "Tôi mới là người đó."
"..."
Có lẽ khí thế trên người Sơ Tranh quá cường đại, nên khi cô nói câu này, không khiến đám người khinh thường chế giễu, mà ngược lại còn làm cho cục diện lâm vào yên tĩnh quỷ dị.
Đôi mắt đẹp của Ninh Ưu trừng lớn, giống như nghe thấy cái gì đó không thể tin nổi, cả người đều phát lạnh cả lên, chẳng những cô nhớ kỹ... mà còn biết chuyện này nữa.
Sao lại thế...
Thanh âm của Sơ Tranh chậm rãi lưu chuyển trong bầu không khí quỷ dị: "Ngọc bội kia là cô ta cướp từ trên người tôi. Bộ trưởng Phương, các ông có thể làm giám định ADN không?"
"Có thể." Bộ trưởng Phương lấy lại tinh thần, lập tức nói: "Có thể làm."
"Các anh có mang theo mẫu thử không?" Sơ Tranh lại hỏi người đối diện.
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ninh Ưu về căn cứ sớm hơn Sơ Tranh.
Chuyện xảy ra bên kia, Ninh Ưu làm sao mà nuốt nổi cục tức này, nên cô ta đã đến tìm người phụ trách căn cứ.
Tiếp đãi cô ta vừa lúc là bộ trưởng Phùng.
Ninh Ưu ỷ vào thân phận của mình bây giờ, nên bộ trưởng Phùng cũng phải lễ độ, nhân nhượng cô ta ba phần.
Vì vậy Ninh Ưu đưa đến cho bộ trưởng Phùng vài chỗ tốt để cùng hợp tác, vốn muốn lấy lý do Sơ Tranh động thủ với đồng bạn trong căn cứ để khống chế cô trước.
Cho dù không bắt được cô, thì cũng không thể để cô tiếp tục sống tại căn cứ này, nhất định phải đuổi cô đi.
Ai ngờ cô lại mang theo nhiều vật tư như thế trở về.
Bộ trưởng Phùng sao có thể không động tâm được?
Lúc bình thường, bộ trưởng Phùng đã từng làm không ít chuyện thế này, vậy nên bây giờ mới có một màn như thế.
Ninh Ưu nghĩ, chỉ cần giải quyết được Sơ Tranh, còn những chuyện khác thì cô ta có thể mặc kệ.
Nhưng thật không nghĩ đến, Sơ Tranh trực tiếp cho người động thủ.
Gã đàn ông bị dọa đến ngu mất vài giây.
Sau đó máu nóng dồn lên đầu, gã đi sợ một tiểu nha đầu làm gì?!
Gã đàn ông rống lên với người bên cạnh Sơ Tranh: "Mọi người, chuyện này không có quan hệ gì với mọi người, người phụ nữ này tâm tư độc ác, chỉ cần bây giờ mọi người rời khỏi đây, thì chúng tôi cam đoan, không những ở trong căn cứ có được đãi ngộ tốt hơn, mà những vật tư này mọi người cũng được phân chia."
"Ai tâm tư độc ác?"
Bãi đỗ xe đột nhiên an tĩnh lại, bộ trưởng Phương mang theo một đội người tiến vào.
"Phương... bộ trưởng Phương." Gã đàn ông bị dọa đến mềm cả chân, đáy lòng lén lút nói thầm, tại sao ông ta lại tới đây?
Trong trụ sở, bộ trưởng Phùng chỉ cần có lợi là có thể nói chuyện.
Bộ trưởng Tôn là một lão hồ ly, chuyện bên ngoài đều không quan tâm đến.
Chỉ có vị bộ trưởng Phương này, là một người phi thường chính trực.
Bộ trưởng Phương là do Sơ Tranh phái người đi gọi tới, tốt xấu gì cô cũng có ân cứu mạng với Phương Dư, nên dù bận thế nào thì bộ trưởng Phương vẫn tự mình tới.
Sắc mặt bộ trưởng Phương lạnh lùng chất vấn: "Cậu nói ai tâm tư độc ác?"
"Cô... cô ta." Gã đàn ông chỉ vào Sơ Tranh, vội vã nói: " Bộ trưởng Phương, chính là người phụ nữ này, cô ta động thủ với đồng bạn bên ngoài căn cứ, thiếu chút nữa hại chết người một nhà, cô ta là người tâm tư độc ác như thế, nhất định phải đuổi ra khỏi căn cứ!"
"Ồ?" Bộ trưởng Phương kéo dài thanh âm, làm cho người ta không phân biệt được ý tứ của ông ta là gì
Đây chính là ân nhân cứu mạng con gái bảo bối của ông.
Sao có thể là người có tâm tư ác độc được?
Trong lòng bộ trưởng Phương đã hiểu rõ, những người này đều là tay sai của bộ trưởng Phùng, còn về lý do là gì, thì đại khái ông cũng đã đoán được.
Không phải là trông thấy nhiều tiền nên đỏ cả mắt sao.
Vào lúc bộ trưởng Phương nhìn qua, Sơ Tranh nói: " Bộ trưởng Phương, những vật tư này đều quyên tặng cho căn cứ."
Gã đàn ông trợn tròn mắt.
Quyên... quyên tặng cho căn cứ?
Nói đùa gì thế má?
Nhiều vật tư như vậy mà cô bỏ được thật à?
Đến ngay cả những người ra ngoài cùng Sơ Tranh cũng hết sức kinh ngạc.
Nhưng mà những thứ này của bọn họ, cuối cùng đều dùng để đổi tinh hạch, nên cũng nghĩ thoáng hơn so với người khác một chút.
Quần chúng vây xem càng đần độn hơn.
Vốn cho rằng có thể nhìn thấy một trận đánh nhau tơi bời.
Ai ngờ kết quả lại biến thành hiện trường từ thiện...
Tiểu tỷ tỷ này nói thật lòng đấy hả?
Cho dù Sơ Tranh có động thủ với đồng bạn ở bên ngoài hay không, thì đa phần mọi người đều hiểu rõ mục đích của đám người này, chẳng qua là không nói toạc ra thôi.
Nhưng bây giờ thì tốt rồi.
Quyên tặng.
Còn cướp cái gì nữa?
Bộ trưởng Phương không quá chắc chắn về chuyện mình nghe thấy.
"Cô Sơ Tranh, những vật tư này đều cho căn cứ sao?"
"Ừ." Vương bát đản phát nhiệm vụ, nếu không làm liền bị kéo ngược lại, cô mới không muốn kéo ngược lại đâu.
Không bao giờ!
Bộ trưởng Phương nhìn vật tư chất đống, nội tâm tràn đầy kích động. Nhưng thân làm người lãn đạo nên rất nhanh bình ổn lại.
Bộ trưởng Phương hít sâu mấy hơi.
Liên tục xác nhận với Sơ Tranh.
Sau khi xác nhận xong, thì cảm kích nói với Sơ Tranh: "Vậy xin cảm ơn cô Sơ Tranh, lần này căn cứ có thể chống đỡ thêm một thời gian rồi..."
Gần đây, vật tư càng ngày càng thiếu thốn, bọn họ còn đang lo lắng.
Người này bỗng nhiên đưa tới nhiều vật tư như thế.
Cái thao tác này của Sơ Tranh, trực tiếp làm cho đám người gây chuyện kia đần độn hết cả.
Chuyện này và chuyện đã nói lúc trước hoàn toàn không giống nhau đâu?
Làm sao bây giờ?
"Bộ trưởng Phương, những người này bôi nhọ tôi, tôi có thể tự xử lý không?"
Đáy lòng bộ trưởng Phương tràn đầy vui mừng, nghe Sơ Tranh nói thế, thì lập tức đồng ý: "Đương nhiên có thể, cô Sơ Tranh cứ yên tâm, chắc chắn tôi sẽ nghiêm túc xử lý chuyện này, nhất định không để người khác vu oan cho cô đâu."
Tâm tư ác độc cái gì?
Quả thật là lời nói vô căn cứ!
Đây chính là thánh sống a!
Ân nhân cứu mạng của con gái ông quả nhiên không phải người bình thường!
Gã đàn ông thấy sự tình phát triển không đúng lắm, nên nhìn về phía Ninh Ưu cầu cứu.
Ninh Ưu cũng thấy tình thế không ổn, đang chuẩn bị rời đi.
Kết quả Sơ Tranh đã gọi người đến bắt cô ta lại.
Ninh Ưu bị dẫn tới trước mặt Sơ Tranh.
"Cô làm gì thế?" Ninh Ưu đối mặt với Sơ Tranh mà không có chút chột dạ nào: "Thả tôi ra."
Sơ Tranh nhìn cô ta, ngữ khí bằng phẳng: "Cô sai khiến hắn?"
Ánh mắt kia bình tĩnh không chút gợn sóng, làm Ninh Ưu thấy cực kỳ xa lạ.
Sơ Tranh không nói là quen biết cô ta, nên đương nhiên Ninh Ưu sẽ không vội vàng đi lên nhận thân.
Cô ta chỉ có thể giận dữ nói: "Tôi sai khiến hắn làm gì? Tôi cũng không biết hắn, cô đừng có ở chỗ này mà nói hươu nói vượn! Tôi và cô có thù oán gì? Tại sao cô phải vu oan cho tôi như thế? Tôi chỉ đứng bên kia một chút thôi, chẳng lẽ bên kia không thể cho người đứng à?"
"Vừa rồi khi hắn nói chuyện, thì đã nhìn cô không dưới năm lần." Sơ Tranh nói: "Không phải cô sai khiến hắn bôi nhọ tôi à?"
"Tôi, tôi làm sao biết hắn nhìn tôi làm gì." Ninh Ưu không thừa nhận.
"Vậy mày nói đi." Sơ Tranh nhìn về phía gã đàn ông: "Có phải cô ta sai khiến mày không"
Gã đàn ông không lên tiếng.
Ngược lại lần này Dũng ca rất hiểu chuyện, bày ra tư thế của xã hội đen, vừa bước lên đã đạp một cước.
"Nói!"
Gã đàn ông vẫn không lên tiếng.
Dũng ca bắt lấy gã đánh một trận.
"Đừng, đừng đánh nữa... Tôi nói... Tôi nói, là cô ta, là cô ta bảo chúng tôi nghĩ cách bắt cô lại, hoặc không thì đuổi cô ra khỏi căn cứ, đều là cô ta sai khiến chúng tôi."
Gã đàn ông xác nhận chính là Ninh Ưu.
"Anh nói bậy bạ gì đó!" Ninh Ưu như con mèo bị giẫm phải đuôi: "Mấy người đang vu oan giá hoạ!"
"Tôi không nói bậy, là cô ta sai khiến tôi." Gã đàn ông nước mắt nước mũi tèm lem.
"Ninh tiểu thư, vì sao cô phải làm thế?" Bộ trưởng Phương cẩn thận hỏi, vì đắc tội với đám người phía sau cô ta cũng không phải chuyện sáng suốt.
"Không phải tôi, hắn nói bậy." Ninh Ưu cố gắng làm cho mình trấn định lại: "Bọn họ đang vu oan giá hoạ cho tôi."
"Tiểu thư!"
Người của Ninh Ưu đuổi tới nơi, đưa Ninh Ưu bảo vệ phía sau.
"Ngài không sao chứ?"
Ninh Ưu lắc đầu.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Ninh Ưu nói lại sự tình một lần, tỏ vẻ mình vô tội và không rõ chuyện gì xảy ra cả, Sơ Tranh lại vô duyên vô cớ vu oan cho mình.
Cùng với lúc trước ở bên ngoài biệt thự, Ninh Ưu tẩy não bọn họ là Sơ Tranh có ác ý với cô ta.
Bởi vậy đám người này lập tức chĩa mũi dùi về phía Sơ Tranh.
"Cô ta không phải tiểu thư của các anh." Sơ Tranh lên tiếng trước khi bọn họ kịp nói: "Tôi mới là người đó."
"..."
Có lẽ khí thế trên người Sơ Tranh quá cường đại, nên khi cô nói câu này, không khiến đám người khinh thường chế giễu, mà ngược lại còn làm cho cục diện lâm vào yên tĩnh quỷ dị.
Đôi mắt đẹp của Ninh Ưu trừng lớn, giống như nghe thấy cái gì đó không thể tin nổi, cả người đều phát lạnh cả lên, chẳng những cô nhớ kỹ... mà còn biết chuyện này nữa.
Sao lại thế...
Thanh âm của Sơ Tranh chậm rãi lưu chuyển trong bầu không khí quỷ dị: "Ngọc bội kia là cô ta cướp từ trên người tôi. Bộ trưởng Phương, các ông có thể làm giám định ADN không?"
"Có thể." Bộ trưởng Phương lấy lại tinh thần, lập tức nói: "Có thể làm."
"Các anh có mang theo mẫu thử không?" Sơ Tranh lại hỏi người đối diện.
/1983
|