Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
【 Đang tổng hợp thẻ cảm ơn... 】
【 Tổng hợp thẻ cảm ơn thành công, tiến độ 20%. 】
【 Thu hoạch được một mảnh vỡ thân phận, có muốn xem không? 】
Sơ Tranh không nói nhảm: "Xem."
【 Đang giải mã mảnh vỡ thân phận... 】
Màn hình trước mặt Sơ Tranh dần dần hiện lên.
【 Mảnh vỡ thân phận 2: Sinh nhật ngày mùng 9 tháng 12 】
Sơ Tranh: "..."
Được thôi, chí ít còn tốt hơn thông tin là nam trước đó nhiều lắm.
-
Sơ Tranh là bị nước mưa băng lãnh làm tỉnh lại, bên tai còn có tiếng sấm ầm ầm.
Cô mở mắt ra trông thấy chính là nóc nhà mưa dột trên đỉnh đầu, tia chớp xẹt qua màn đêm đen đặc.
Gió thổi vù vù bên tai, Sơ Tranh cảm giác tứ chi lạnh buốt, cả người đều sắp bị đông cứng rồi.
Dưới thân lót chiếu rơm, quần áo cũng rách nát dơ dáy bẩn thỉu.
Sơ Tranh chỉ nhìn quần áo mình mặc trên người một chút, là đại khái có thể tưởng tượng ra dáng vẻ lúc này của cô...
Sơ Tranh rất muốn nằm xuống lại, có phải cô đi nhầm studio rồi không?
Hình tượng này là chuyện quái gì đây?!
Bị mưa giội quá lạnh, Sơ Tranh đứng lên, ánh mắt đảo qua bốn phía.
Nơi này đại khái là một cái miếu hoang, ngoại trừ cô, thì còn có không ít tên ăn mày đang co quắp tại nơi này, mùi tanh ẩm của nước mưa và mùi hôi chua khó nói nên lời hỗn hợp lại với nhau.
Chỗ có thể tránh mưa đều có người chiếm lấy rồi, cũng mặc kệ trời mưa sét đánh, ngủ rất say.
Sơ Tranh đi hai bước, phát hiện có hai đứa trẻ cũng còn chưa ngủ, đứa lớn ôm đứa nhỏ, dựa vào trong một góc, nửa người đứa lớn đều bị mưa giội ướt.
Hai đứa trẻ đều mở to mắt, trông thấy cô đứng lên, cũng không lên tiếng, chỉ nhìn cô không chớp mắt.
Sơ Tranh dời ánh mắt, dự định trước tiên tìm một nơi tiếp thu ký ức.
Đột nhiên biến thành một tên ăn mày nhỏ, cô thật sự rất ngơ ngác.
Miếu hoang cơ hồ không có không gian gì, lít nha lít nhít đều là người.
Sơ Tranh nhìn quanh một vòng, cuối cùng khóa chặt mục tiêu trên pho tượng đá, bên kia có một cái đài, có thể lên đi, vừa vặn cũng có thể tránh mưa.
Sơ Tranh ở ngay trước mặt hai đứa trẻ kia, leo vài ba bước lên trên.
-
Nguyên chủ họ Quý.
Quý gia đã từng là thần tử quan trọng của Hạ triều, nhưng ngay trước đó không lâu, Quý gia bị tịch thu cả nhà.
Người duy nhất sống sót chính là nguyên chủ - thiên kim Quý gia.
Nàng không biết sao mình lại ra khỏi tử lao được, tóm lại lúc nàng tỉnh lại, thì đã ở một nơi cách kinh thành ngàn dặm.
Sau khi nghe ngóng, nàng mới biết được tất cả mọi người thuộc Quý gia đều bị chém đầu.
Mà người tạo thành tất cả cục diện này, là vị hôn phu của nguyên chủ —— Chúc Đông Phong.
Hôn ước của Chúc Đông Phong và nguyên chủ đã được định ra từ nhỏ.
Chúc gia so ra kém hơn Quý gia, Chúc Đông Phong xem như trèo cao.
Chúc Đông Phong lớn hơn nguyên chủ 7 tuổi, bây giờ nguyên chủ mới 12, Chúc Đông Phong đã là thiếu niên 19 tuổi.
Ngày bình thường Chúc Đông Phong thường xuyên đến phủ thượng, bởi vì có hôn ước, nên Quý gia cũng không để ý.
Nhưng Chúc Đông Phong lợi dụng cái thuận tiện này, hãm hại Quý gia.
Khi nguyên chủ bị giam vào đại lao, nàng vẫn không tin, đây hết thảy là do Chúc Đông Phong làm ra.
Sau khi nguyên chủ không hiểu thấu sống sót, trên người không có bạc, lại là một thiên kim tiểu thư cái gì cũng không biết, nguyên chủ chỉ có thể biến thành tên ăn mày.
Năm năm sau, nguyên chủ trở lại kinh đô.
Vừa vặn gặp gỡ Chúc Đông Phong cưới trưởng công chúa, nguyên chủ trở về vốn là vì báo thù cho Quý gia, nhưng đáng tiếc cuối cùng thù không báo được, ngược lại bị Chúc Đông Phong nhận ra rồi bắt nàng lại.
Chúc Đông Phong kinh ngạc vì nàng vậy mà lại không chết.
Lúc này Chúc Đông Phong không hề che giấu dã tâm của hắn ta, Quý gia chắn trước nhà bọn họ, mỗi lần nói đến hôn ước của hắn ta và nguyên chủ, đều cảm thấy là hắn ta trèo cao.
Mỗi lần hắn ta đến Quý phủ, cũng giống như tùy tùng của nàng.
Chúc Đông Phong cảm thấy mình không phải vị hôn phu của nàng, mà càng giống như hạ nhân của nàng hơn, chỗ nào cũng phải nghe lời nàng.
Chúc gia vẫn muốn diệt trừ Quý gia rồi thay thế vào đó.
Chúc Đông Phong chỉ kế thừa "gia phong" này của Chúc gia thật tốt, cũng giúp hắn ta thành công vặn ngã Quý gia.
Sau khi nguyên chủ bị bắt lại, Chúc Đông Phong không tự mình động thủ giết nàng, mà là ác độc cắt đứt đầu lưỡi nàng, sau đó đưa nàng đến thanh lâu tiếp khách.
Mặc dù nguyên chủ không thể nói chuyện, nhưng khuôn mặt đó không tệ.
Nguyên chủ không chịu được loại vũ nhục này, lựa chọn tự sát.
-
Tuyến thời gian bây giờ còn sớm, nguyên chủ đã ra khỏi đại lao, người Quý gia bị trảm, nguyên chủ vừa biết tin tức này, mấy ngày nay đều sa sút tinh thần cực kì.
Rốt cuộc nguyên chủ ra khỏi đại lao như thế nào, nàng không nhớ nổi một chút nào.
Sơ Tranh suy đoán có lẽ là Quý gia dùng cách gì đó để bảo vệ nàng.
Sơ Tranh thở dài, cô sờ xuống bụng, hơi đói...
Vừa lạnh vừa đói.
Thời tiết bây giờ là cuối thu, trời mưa gió thổi, nhiệt độ kia lạnh thấu xương.
Chứ đừng nói là nguyên chủ còn mặc không nhiều.
Sơ Tranh lật tìm trong không gian ra một chiếc áo choàng trùm lên, cô ngồi ở phía trên, sửa sang lại ký ức của nguyên chủ.
Chẳng biết tiếng sấm đã dừng lại từ lúc nào, tiếng mưa rơi cũng nhỏ lại.
Trời vừa bắt đầu sáng, bầu trời sương mù mông lung, không có ánh nắng, yên ắng áp lực, trong không khí đều là mùi vị của nước mưa.
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng một tiếng, tiêu hết năm mươi lượng bạc. 】
Sơ Tranh xoay người xuống dưới, hai đứa trẻ tối hôm qua vẫn còn ngồi ở đó.
Đứa nhỏ đã ngủ, đứa lớn còn chưa ngủ, ôm đứa nhỏ kia, mắt không chớp nhìn Sơ Tranh.
Sơ Tranh đi qua bên cạnh bọn nó, đứa lớn ngẩng đầu nhìn cô rời đi.
Tầm mắt đột nhiên tối sầm lại, đứa bé kia luống cuống tay chân kéo vật chụp trên đầu lại, trên tay là xúc cảm mềm mại, làm đứa bé kia kinh hãi không nhỏ.
Chờ thấy rõ vật bọc lấy nó, là áo khoác trên thân người vừa rồi, đứa bé lại mở to đôi mắt trong trẻo, nhìn về phía bên ngoài miếu hoang.
-
【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ lấy được thẻ cảm ơn ×1 】
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh quay đầu nhìn miếu hoang sắp không nhìn thấy kia một chút, sau đó thu tầm mắt lại, giẫm lên nước mưa rời đi.
Miếu hoang cách huyện thành gần đó không xa, rất nhanh Sơ Tranh liền vào thành, mua cho mình hai bộ quần áo, lại thuê một gian phòng tắm rửa, thu thập một chút, nhiệm vụ cũng đã hoàn thành.
Sơ Tranh tắm sạch, ngón tay nắm lấy cái cằm gầy gò, xoay trái xoay phải nhìn nhìn.
Thân thể bây giờ của cô cũng chỉ có 12 tuổi, dung mạo vẫn còn chưa nở rộ, nhưng chỉ nhìn như vậy thì vẫn rất tinh xảo đáng yêu, không phải đứa bé bình thường có thể so sánh được.
Nguyên chủ rất thông minh, biết ngụy trang cho mình thành đen đen bẩn bẩn, khiến người ta không trông thấy dáng vẻ chân thực của nàng.
Nếu không không cần nguyên chủ đi tìm Chúc Đông Phong, nàng ở đây sẽ bị người ta phát hiện, sau đó trực tiếp đưa đến bên kia.
Bây giờ quan trọng nhất chính là —— đi ngủ!
Cô buồn ngủ quá rồi.
Sơ Tranh ở khách điếm ngủ bù một giấc, chạng vạng tối mới dậy.
Cô mặc áo khoác vào xuống dưới ăn cơm, khách điếm nằm ở khu náo nhiệt, lúc này bên ngoài náo nhiệt phồn hoa, Sơ Tranh chọn một chỗ tương đối yên tĩnh trong góc ngồi xuống.
"Khách quan muốn ăn gì?" Điếm tiểu nhị tới hỏi thăm.
Sơ Tranh lười nhìn thực đơn, rất phóng khoáng trực tiếp: "Đồ ăn chiêu bài đều đưa hết ra đây." Đồ ăn chiêu bài chắc chắn đắt nhất!
Trước đó điếm tiểu nhị đã tiếp đãi Sơ Tranh, nhìn cô từ một tên ăn mày bẩn thỉu, biến thành một tiểu cô nương xinh đẹp như thế, cũng không hoài nghi cô có trả nổi tiền không, trực tiếp hô to một tiếng: "Được rồi, ngài chờ một lát."
Điếm tiểu nhị lập tức xuống dưới báo đồ ăn, lúc này người dùng cơm còn chưa nhiều, tốc độ mang thức ăn lên rất nhanh.
Sơ Tranh chọn khách điếm tốt nhất mà vào, món ăn cũng không tệ.
Ngủ ngon ăn no, tâm tình Sơ Tranh dần dần chuyển biến tốt đẹp.
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
【 Đang tổng hợp thẻ cảm ơn... 】
【 Tổng hợp thẻ cảm ơn thành công, tiến độ 20%. 】
【 Thu hoạch được một mảnh vỡ thân phận, có muốn xem không? 】
Sơ Tranh không nói nhảm: "Xem."
【 Đang giải mã mảnh vỡ thân phận... 】
Màn hình trước mặt Sơ Tranh dần dần hiện lên.
【 Mảnh vỡ thân phận 2: Sinh nhật ngày mùng 9 tháng 12 】
Sơ Tranh: "..."
Được thôi, chí ít còn tốt hơn thông tin là nam trước đó nhiều lắm.
-
Sơ Tranh là bị nước mưa băng lãnh làm tỉnh lại, bên tai còn có tiếng sấm ầm ầm.
Cô mở mắt ra trông thấy chính là nóc nhà mưa dột trên đỉnh đầu, tia chớp xẹt qua màn đêm đen đặc.
Gió thổi vù vù bên tai, Sơ Tranh cảm giác tứ chi lạnh buốt, cả người đều sắp bị đông cứng rồi.
Dưới thân lót chiếu rơm, quần áo cũng rách nát dơ dáy bẩn thỉu.
Sơ Tranh chỉ nhìn quần áo mình mặc trên người một chút, là đại khái có thể tưởng tượng ra dáng vẻ lúc này của cô...
Sơ Tranh rất muốn nằm xuống lại, có phải cô đi nhầm studio rồi không?
Hình tượng này là chuyện quái gì đây?!
Bị mưa giội quá lạnh, Sơ Tranh đứng lên, ánh mắt đảo qua bốn phía.
Nơi này đại khái là một cái miếu hoang, ngoại trừ cô, thì còn có không ít tên ăn mày đang co quắp tại nơi này, mùi tanh ẩm của nước mưa và mùi hôi chua khó nói nên lời hỗn hợp lại với nhau.
Chỗ có thể tránh mưa đều có người chiếm lấy rồi, cũng mặc kệ trời mưa sét đánh, ngủ rất say.
Sơ Tranh đi hai bước, phát hiện có hai đứa trẻ cũng còn chưa ngủ, đứa lớn ôm đứa nhỏ, dựa vào trong một góc, nửa người đứa lớn đều bị mưa giội ướt.
Hai đứa trẻ đều mở to mắt, trông thấy cô đứng lên, cũng không lên tiếng, chỉ nhìn cô không chớp mắt.
Sơ Tranh dời ánh mắt, dự định trước tiên tìm một nơi tiếp thu ký ức.
Đột nhiên biến thành một tên ăn mày nhỏ, cô thật sự rất ngơ ngác.
Miếu hoang cơ hồ không có không gian gì, lít nha lít nhít đều là người.
Sơ Tranh nhìn quanh một vòng, cuối cùng khóa chặt mục tiêu trên pho tượng đá, bên kia có một cái đài, có thể lên đi, vừa vặn cũng có thể tránh mưa.
Sơ Tranh ở ngay trước mặt hai đứa trẻ kia, leo vài ba bước lên trên.
-
Nguyên chủ họ Quý.
Quý gia đã từng là thần tử quan trọng của Hạ triều, nhưng ngay trước đó không lâu, Quý gia bị tịch thu cả nhà.
Người duy nhất sống sót chính là nguyên chủ - thiên kim Quý gia.
Nàng không biết sao mình lại ra khỏi tử lao được, tóm lại lúc nàng tỉnh lại, thì đã ở một nơi cách kinh thành ngàn dặm.
Sau khi nghe ngóng, nàng mới biết được tất cả mọi người thuộc Quý gia đều bị chém đầu.
Mà người tạo thành tất cả cục diện này, là vị hôn phu của nguyên chủ —— Chúc Đông Phong.
Hôn ước của Chúc Đông Phong và nguyên chủ đã được định ra từ nhỏ.
Chúc gia so ra kém hơn Quý gia, Chúc Đông Phong xem như trèo cao.
Chúc Đông Phong lớn hơn nguyên chủ 7 tuổi, bây giờ nguyên chủ mới 12, Chúc Đông Phong đã là thiếu niên 19 tuổi.
Ngày bình thường Chúc Đông Phong thường xuyên đến phủ thượng, bởi vì có hôn ước, nên Quý gia cũng không để ý.
Nhưng Chúc Đông Phong lợi dụng cái thuận tiện này, hãm hại Quý gia.
Khi nguyên chủ bị giam vào đại lao, nàng vẫn không tin, đây hết thảy là do Chúc Đông Phong làm ra.
Sau khi nguyên chủ không hiểu thấu sống sót, trên người không có bạc, lại là một thiên kim tiểu thư cái gì cũng không biết, nguyên chủ chỉ có thể biến thành tên ăn mày.
Năm năm sau, nguyên chủ trở lại kinh đô.
Vừa vặn gặp gỡ Chúc Đông Phong cưới trưởng công chúa, nguyên chủ trở về vốn là vì báo thù cho Quý gia, nhưng đáng tiếc cuối cùng thù không báo được, ngược lại bị Chúc Đông Phong nhận ra rồi bắt nàng lại.
Chúc Đông Phong kinh ngạc vì nàng vậy mà lại không chết.
Lúc này Chúc Đông Phong không hề che giấu dã tâm của hắn ta, Quý gia chắn trước nhà bọn họ, mỗi lần nói đến hôn ước của hắn ta và nguyên chủ, đều cảm thấy là hắn ta trèo cao.
Mỗi lần hắn ta đến Quý phủ, cũng giống như tùy tùng của nàng.
Chúc Đông Phong cảm thấy mình không phải vị hôn phu của nàng, mà càng giống như hạ nhân của nàng hơn, chỗ nào cũng phải nghe lời nàng.
Chúc gia vẫn muốn diệt trừ Quý gia rồi thay thế vào đó.
Chúc Đông Phong chỉ kế thừa "gia phong" này của Chúc gia thật tốt, cũng giúp hắn ta thành công vặn ngã Quý gia.
Sau khi nguyên chủ bị bắt lại, Chúc Đông Phong không tự mình động thủ giết nàng, mà là ác độc cắt đứt đầu lưỡi nàng, sau đó đưa nàng đến thanh lâu tiếp khách.
Mặc dù nguyên chủ không thể nói chuyện, nhưng khuôn mặt đó không tệ.
Nguyên chủ không chịu được loại vũ nhục này, lựa chọn tự sát.
-
Tuyến thời gian bây giờ còn sớm, nguyên chủ đã ra khỏi đại lao, người Quý gia bị trảm, nguyên chủ vừa biết tin tức này, mấy ngày nay đều sa sút tinh thần cực kì.
Rốt cuộc nguyên chủ ra khỏi đại lao như thế nào, nàng không nhớ nổi một chút nào.
Sơ Tranh suy đoán có lẽ là Quý gia dùng cách gì đó để bảo vệ nàng.
Sơ Tranh thở dài, cô sờ xuống bụng, hơi đói...
Vừa lạnh vừa đói.
Thời tiết bây giờ là cuối thu, trời mưa gió thổi, nhiệt độ kia lạnh thấu xương.
Chứ đừng nói là nguyên chủ còn mặc không nhiều.
Sơ Tranh lật tìm trong không gian ra một chiếc áo choàng trùm lên, cô ngồi ở phía trên, sửa sang lại ký ức của nguyên chủ.
Chẳng biết tiếng sấm đã dừng lại từ lúc nào, tiếng mưa rơi cũng nhỏ lại.
Trời vừa bắt đầu sáng, bầu trời sương mù mông lung, không có ánh nắng, yên ắng áp lực, trong không khí đều là mùi vị của nước mưa.
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng một tiếng, tiêu hết năm mươi lượng bạc. 】
Sơ Tranh xoay người xuống dưới, hai đứa trẻ tối hôm qua vẫn còn ngồi ở đó.
Đứa nhỏ đã ngủ, đứa lớn còn chưa ngủ, ôm đứa nhỏ kia, mắt không chớp nhìn Sơ Tranh.
Sơ Tranh đi qua bên cạnh bọn nó, đứa lớn ngẩng đầu nhìn cô rời đi.
Tầm mắt đột nhiên tối sầm lại, đứa bé kia luống cuống tay chân kéo vật chụp trên đầu lại, trên tay là xúc cảm mềm mại, làm đứa bé kia kinh hãi không nhỏ.
Chờ thấy rõ vật bọc lấy nó, là áo khoác trên thân người vừa rồi, đứa bé lại mở to đôi mắt trong trẻo, nhìn về phía bên ngoài miếu hoang.
-
【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ lấy được thẻ cảm ơn ×1 】
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh quay đầu nhìn miếu hoang sắp không nhìn thấy kia một chút, sau đó thu tầm mắt lại, giẫm lên nước mưa rời đi.
Miếu hoang cách huyện thành gần đó không xa, rất nhanh Sơ Tranh liền vào thành, mua cho mình hai bộ quần áo, lại thuê một gian phòng tắm rửa, thu thập một chút, nhiệm vụ cũng đã hoàn thành.
Sơ Tranh tắm sạch, ngón tay nắm lấy cái cằm gầy gò, xoay trái xoay phải nhìn nhìn.
Thân thể bây giờ của cô cũng chỉ có 12 tuổi, dung mạo vẫn còn chưa nở rộ, nhưng chỉ nhìn như vậy thì vẫn rất tinh xảo đáng yêu, không phải đứa bé bình thường có thể so sánh được.
Nguyên chủ rất thông minh, biết ngụy trang cho mình thành đen đen bẩn bẩn, khiến người ta không trông thấy dáng vẻ chân thực của nàng.
Nếu không không cần nguyên chủ đi tìm Chúc Đông Phong, nàng ở đây sẽ bị người ta phát hiện, sau đó trực tiếp đưa đến bên kia.
Bây giờ quan trọng nhất chính là —— đi ngủ!
Cô buồn ngủ quá rồi.
Sơ Tranh ở khách điếm ngủ bù một giấc, chạng vạng tối mới dậy.
Cô mặc áo khoác vào xuống dưới ăn cơm, khách điếm nằm ở khu náo nhiệt, lúc này bên ngoài náo nhiệt phồn hoa, Sơ Tranh chọn một chỗ tương đối yên tĩnh trong góc ngồi xuống.
"Khách quan muốn ăn gì?" Điếm tiểu nhị tới hỏi thăm.
Sơ Tranh lười nhìn thực đơn, rất phóng khoáng trực tiếp: "Đồ ăn chiêu bài đều đưa hết ra đây." Đồ ăn chiêu bài chắc chắn đắt nhất!
Trước đó điếm tiểu nhị đã tiếp đãi Sơ Tranh, nhìn cô từ một tên ăn mày bẩn thỉu, biến thành một tiểu cô nương xinh đẹp như thế, cũng không hoài nghi cô có trả nổi tiền không, trực tiếp hô to một tiếng: "Được rồi, ngài chờ một lát."
Điếm tiểu nhị lập tức xuống dưới báo đồ ăn, lúc này người dùng cơm còn chưa nhiều, tốc độ mang thức ăn lên rất nhanh.
Sơ Tranh chọn khách điếm tốt nhất mà vào, món ăn cũng không tệ.
Ngủ ngon ăn no, tâm tình Sơ Tranh dần dần chuyển biến tốt đẹp.
/1983
|