Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ân • thái giám chết bầm • Thận lúc này đang trên đường đuổi tới bắt người.
Người đi theo phía sau Ân Thận, đều đã chuẩn bị tốt để phá cửa mà vào, không nghĩ đến khi đến nơi, Ân Thận vậy mà lại cho người đi qua gõ cửa.
Đám người: "..."
Thiên Tuế đại nhân đổi tính rồi sao?
Thế mà lại cần gõ cửa?
Nhưng Thiên Tuế đại nhân bảo làm thế nào thì làm thế đó, không ai dám chất vấn.
Cửa phòng rất nhanh mở ra, Cẩm Chi bị đám người bên ngoài làm giật mình, xém chút cho là bọn họ đến khám xét nhà.
Nghĩ lại lại thấy không đúng, công chúa Thường Hoan ở đây.
Ân Thận khoác áo choàng đứng ở phía sau, không có ý tứ lên tiếng, thái giám gõ cửa chỉ có thể hỏi thăm.
"Xin hỏi công chúa điện hạ có ở đây không?"
Cẩm Chi nhìn Ân Thận đằng sau một chút, cẩn thận gật đầu.
Thái giám kia nói: "Có thể nhờ cô nương thông báo với công chúa điện hạ một tiếng không, các nô tài tới đón công chúa điện hạ về."
Cẩm Chi: "..."
Cẩm Chi rất kỳ quái, vị kia nhà nàng kín như hũ nút, cả ngày không nói một chữ cũng được. Ngẫu nhiên nói chuyện còn có gai làm nghẹn người ta, sao vị công chúa Thường Hoan này lại có vẻ rất thích cô nhỉ?
Cẩm Chi đi vào gọi công chúa Thường Hoan.
Nghe nói Ân Thận tự mình đến đón nàng, công chúa Thường Hoan buông cái chân đang vắt trên bệ cửa sổ xuống, sửa sang lại váy, ủy khuất ba ba cáo biệt với Sơ Tranh.
"Vậy ta về trước đây."
"Ta đưa ngươi ra ngoài." Lần đầu tiên Sơ Tranh nói vậy.
Trước đó công chúa Thường Hoan cũng không có đãi ngộ như vậy, nàng tới thì tới, đi thì đi, giống như cô căn bản không quan tâm vị công chúa này.
Đổi thành người khác, thì đã sớm bị nàng trị tội rồi.
Công chúa Thường Hoan chỉ sửng sốt một chút, rất nhanh liền vui mừng gật đầu: "Được được."
Bây giờ nàng nhìn thấy tên thái giám chết bầm kia là thấy phiền.
Ân • thái giám chết bầm • Thận lúc này đang đứng bên ngoài, ánh mắt nhìn qua điểm cuối của một bên hành lang khác, nơi đó có một gốc hoa lẻ loi trơ trọi đứng đó, xung quanh toàn màu xanh biếc dạt dào, gốc hoa kia giống như xông vào thế giới không thuộc về nó.
Nghe thấy tiếng bước chân, Ân Thận thu tầm mắt lại, lần theo cổng nhìn vào trong.
Công chúa Thường Hoan và Sơ Tranh sóng vai đi ra.
Tướng mạo của công chúa Thường Hoan xinh xắn, thiên về ngọt ngào đáng yêu, như một muội muội nhà bên bị chiều hư, có chút yếu ớt.
Sơ Tranh ngũ quan tinh xảo, ánh mắt lạnh lẽo vắng vẻ, quanh thân cũng quanh quẩn lấy một cỗ khí chất thanh lãnh.
Hai người đứng chung một chỗ, là cảnh đẹp ý vui không nói ra được.
Công chúa Thường Hoan trông thấy Ân Thận liền trầm mặt xuống: "Âm hồn bất tán."
"Công chúa yên tâm, đợi sau khi hồi cung, ngài sẽ không gặp được ta nữa." Giọng điệu của Ân Thận không lạnh không nhạt, ánh mắt hắn lướt qua trên người Sơ Tranh.
Công chúa Thường Hoan tức giận đến mức phồng má lên, tức giận đẩy thái giám chặn đường ra rời đi.
Ân Thận khẽ gật đầu với Sơ Tranh, sau đó mang người rời đi.
Công chúa Thường Hoan trở về liền núp mình trong chăn, Ân Thận cũng không tị hiềm, đi vào trực tiếp kéo chăn của nàng ra, từ trên cao nhìn xuống nàng.
"Công chúa rất thích vị cô nương kia?"
"Mắc mớ gì tới ngươi."
"Ồ." Ân Thận kéo lấy áo choàng, mặt mày lãnh đạm: "Ta vốn muốn nói, công chúa đã thích vị cô nương kia như thế, thì sẽ đồng ý cho công chúa đi tìm nàng, nếu công chúa nói như vậy, thì thôi quên đi."
Ân Thận quay người rời đi.
Công chúa Thường Hoan kéo áo choàng của Ân Thận một cái: "Ngươi nói lời giữ lời?"
Ân Thận quay lại, lôi áo choàng lại: "Có điều kiện."
Công chúa Thường Hoan trừng mắt nhìn Ân Thận, túm chăn che đầu lại gầm thét: "Ta đã sớm biết ngươi không có ý tốt rồi mà!! Các ngươi bức tử ta đi!"
"Ngươi không nghe điều kiện của ta?"
Công chúa Thường Hoan bỗng nhiên ngồi dậy: "Nghe!"
Dường như Ân Thận đã sớm ngờ tới sẽ như vậy, cũng không thấy ngoài ý muốn: "Công chúa nhất định phải hoàn thành cầu phúc mỗi ngày..."
Ân Thận còn chưa nói hết lời, sắc mặt của công chúa Thường Hoan đã xụ xuống.
Ân Thận cũng mặc kệ nàng, nói tiếp: "Đi đến chỗ vị cô nương kia, nhất định phải có ta đi cùng."
Công chúa Thường Hoan chớp mắt: "Vì sao chứ?"
Ân Thận: "Công chúa biết rõ nàng là ai không? Trước đó gặp phải thích khách, ngay cả một chút ý thức nguy cơ công chúa cũng không có sao? Bảo vệ công chúa điện hạ là chức trách của ta, công chúa điện hạ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ta không cách nào bàn giao với bệ hạ được."
"Nàng đã cứu ta." Một tên thái giám như ngươi, lại không có công phu, bảo vệ ta kiểu gì!
Đương nhiên, lời này công chúa Thường Hoan không nói ra.
Mặc dù Ân Thận không có công phu, nhưng người bên cạnh hắn có.
"Trong lịch sử chuyện như vậy không ít, công chúa điện hạ cảm thấy mỗi một người cứu ngươi, đều là người tốt sao?"
Công chúa Thường Hoan: "..."
Công chúa Thường Hoan lắc lắc cái đầu nhỏ hai vòng, đại khái không phân tích ra được Ân Thận nói có vấn đề gì.
Nhưng ngẫm lại hoài nghi ân nhân cứu mạng của mình như thế cũng không tốt lắm, lại thở phì phò đập giường: "Nàng không giống, nàng rất tốt! Ngươi không được nói xấu nàng!"
Những người khác bởi vì thân phận công chúa của nàng, nói chuyện cũng đều sợ hãi rụt rè.
Cho nên gặp phải một người không thèm để ý đến thân phận của mình như thế, lại là ân nhân cứu mạng mình, đáy lòng của công chúa Thường Hoan càng thêm mới lạ.
Ngươi nói nàng tín nhiệm Sơ Tranh rất nhiều thì chắc chắn là không có.
Nàng chỉ muốn tìm người nói chuyện, thuận tiện đối nghịch với Ân Thận mà thôi.
Ai bảo hắn xen vào việc của người khác.
Nếu không phải hắn, kế hoạch "xuất cung" hoàn mỹ của nàng trước kia, sao lần nào cũng chết yểu chứ.
Ân Thận kéo khóe miệng xuống: "Công chúa điện hạ có đồng ý không?"
Công chúa Thường Hoan hừ lạnh một tiếng, trầm mặt trượt xuống giường, trực tiếp đi ra cửa, đi về nơi cầu phúc.
Ý cười nơi khóe miệng Ân Thận lớn dần, đi từ gian phòng ra, cả người nhìn qua đều nhẹ nhàng hơn không ít.
"Hình như tâm trạng đại nhân không tệ?"
"Hình như thế..."
"Có phải là lại khi dễ công chúa không? Vừa rồi công chúa giận đùng đùng đi ra..."
"..."
Đáy lòng của mọi người mặc niệm cho công chúa Thường Hoan.
Nếu không phải nghĩ đến Thiên Tuế đại nhân của bọn họ là một tên thái giám, thì bọn họ cũng sắp không nhịn được mà nghĩ lệch lạc rồi.
-
Ngày thứ hai.
Sơ Tranh nhìn công chúa Thường Hoan tự đưa tới cửa, và Ân Thận đi theo ở phía sau, thần sắc cũng không có nửa điểm biến hóa.
Nếu đã mang thẻ người tốt đến, vậy thì miễn cưỡng tha thứ cho ngươi đi.
"Hắn khăng khăng muốn đi theo, nếu không thì không cho ta tới." Công chúa Thường Hoan oán giận: "Tỷ nói xem có phải hắn có bệnh không."
Sơ Tranh: "..."
Ân Thận hỉ nộ vô thường trong truyền thuyết, lúc này mặt chứa ý cười, rất lễ phép nói: "Làm phiền cô nương."
Công chúa Thường Hoan khẽ run run, kéo Sơ Tranh đi sang bên cạnh: "Tỷ từng nghe nói đến thanh danh của hắn chưa?"
"Ồ."
Công chúa Thường Hoan: "Bộ dạng này của hắn kỳ kỳ quái quái, không biết lại phát bệnh gì, chúng ta tìm cơ hội vứt bỏ hắn đi."
"..." Không, ta không muốn.
Hắn là thẻ người tốt của ta, tự đưa tới cửa, ta còn ước gì, sao lại vứt bỏ hắn được!
"Hình như ngươi không sợ hắn?"
"Sợ cái gì? Ta là công chúa, hắn còn có thể giết chết ta sao?" Công chúa Thường Hoan hừ lạnh một tiếng.
Dù nói thế nào Ân Thận cũng chỉ là một tên thái giám, cho dù quyền lực có lớn cỡ nào, nếu như hắn không có ý định lật đổ toàn bộ vương triều, chỉ muốn làm một gian tặc giám quốc, vậy xác thực không cần phải giết chết người của hoàng thất.
Ngày đầu tiên Ân Thận chỉ nói đúng hai câu lúc đến và lúc đi.
Ngày thứ hai vẫn y nguyên như thế, giống như thật sự chỉ cùng công chúa Thường Hoan tới mà thôi.
Ngày thứ ba, Ân Thận hỏi Sơ Tranh trà này là trà gì.
Sơ Tranh làm sao biết là trà gì, đây đều do Cẩm Chi quản lý.
"Ngươi thích?"
Ân Thận cũng không khách khí: "Tươi mát ngọt ngào, lâu lắm rồi mới uống được loại trà ngon thế này, không tệ."
Sơ Tranh: "Cẩm Chi, tặng hết chỗ còn lại cho... Thiên Tuế đại nhân."
"..."
Lá trà đáng giá ngàn vàng, tất cả chỉ có một chút như thế, cô muốn cho toàn bộ?
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ân • thái giám chết bầm • Thận lúc này đang trên đường đuổi tới bắt người.
Người đi theo phía sau Ân Thận, đều đã chuẩn bị tốt để phá cửa mà vào, không nghĩ đến khi đến nơi, Ân Thận vậy mà lại cho người đi qua gõ cửa.
Đám người: "..."
Thiên Tuế đại nhân đổi tính rồi sao?
Thế mà lại cần gõ cửa?
Nhưng Thiên Tuế đại nhân bảo làm thế nào thì làm thế đó, không ai dám chất vấn.
Cửa phòng rất nhanh mở ra, Cẩm Chi bị đám người bên ngoài làm giật mình, xém chút cho là bọn họ đến khám xét nhà.
Nghĩ lại lại thấy không đúng, công chúa Thường Hoan ở đây.
Ân Thận khoác áo choàng đứng ở phía sau, không có ý tứ lên tiếng, thái giám gõ cửa chỉ có thể hỏi thăm.
"Xin hỏi công chúa điện hạ có ở đây không?"
Cẩm Chi nhìn Ân Thận đằng sau một chút, cẩn thận gật đầu.
Thái giám kia nói: "Có thể nhờ cô nương thông báo với công chúa điện hạ một tiếng không, các nô tài tới đón công chúa điện hạ về."
Cẩm Chi: "..."
Cẩm Chi rất kỳ quái, vị kia nhà nàng kín như hũ nút, cả ngày không nói một chữ cũng được. Ngẫu nhiên nói chuyện còn có gai làm nghẹn người ta, sao vị công chúa Thường Hoan này lại có vẻ rất thích cô nhỉ?
Cẩm Chi đi vào gọi công chúa Thường Hoan.
Nghe nói Ân Thận tự mình đến đón nàng, công chúa Thường Hoan buông cái chân đang vắt trên bệ cửa sổ xuống, sửa sang lại váy, ủy khuất ba ba cáo biệt với Sơ Tranh.
"Vậy ta về trước đây."
"Ta đưa ngươi ra ngoài." Lần đầu tiên Sơ Tranh nói vậy.
Trước đó công chúa Thường Hoan cũng không có đãi ngộ như vậy, nàng tới thì tới, đi thì đi, giống như cô căn bản không quan tâm vị công chúa này.
Đổi thành người khác, thì đã sớm bị nàng trị tội rồi.
Công chúa Thường Hoan chỉ sửng sốt một chút, rất nhanh liền vui mừng gật đầu: "Được được."
Bây giờ nàng nhìn thấy tên thái giám chết bầm kia là thấy phiền.
Ân • thái giám chết bầm • Thận lúc này đang đứng bên ngoài, ánh mắt nhìn qua điểm cuối của một bên hành lang khác, nơi đó có một gốc hoa lẻ loi trơ trọi đứng đó, xung quanh toàn màu xanh biếc dạt dào, gốc hoa kia giống như xông vào thế giới không thuộc về nó.
Nghe thấy tiếng bước chân, Ân Thận thu tầm mắt lại, lần theo cổng nhìn vào trong.
Công chúa Thường Hoan và Sơ Tranh sóng vai đi ra.
Tướng mạo của công chúa Thường Hoan xinh xắn, thiên về ngọt ngào đáng yêu, như một muội muội nhà bên bị chiều hư, có chút yếu ớt.
Sơ Tranh ngũ quan tinh xảo, ánh mắt lạnh lẽo vắng vẻ, quanh thân cũng quanh quẩn lấy một cỗ khí chất thanh lãnh.
Hai người đứng chung một chỗ, là cảnh đẹp ý vui không nói ra được.
Công chúa Thường Hoan trông thấy Ân Thận liền trầm mặt xuống: "Âm hồn bất tán."
"Công chúa yên tâm, đợi sau khi hồi cung, ngài sẽ không gặp được ta nữa." Giọng điệu của Ân Thận không lạnh không nhạt, ánh mắt hắn lướt qua trên người Sơ Tranh.
Công chúa Thường Hoan tức giận đến mức phồng má lên, tức giận đẩy thái giám chặn đường ra rời đi.
Ân Thận khẽ gật đầu với Sơ Tranh, sau đó mang người rời đi.
Công chúa Thường Hoan trở về liền núp mình trong chăn, Ân Thận cũng không tị hiềm, đi vào trực tiếp kéo chăn của nàng ra, từ trên cao nhìn xuống nàng.
"Công chúa rất thích vị cô nương kia?"
"Mắc mớ gì tới ngươi."
"Ồ." Ân Thận kéo lấy áo choàng, mặt mày lãnh đạm: "Ta vốn muốn nói, công chúa đã thích vị cô nương kia như thế, thì sẽ đồng ý cho công chúa đi tìm nàng, nếu công chúa nói như vậy, thì thôi quên đi."
Ân Thận quay người rời đi.
Công chúa Thường Hoan kéo áo choàng của Ân Thận một cái: "Ngươi nói lời giữ lời?"
Ân Thận quay lại, lôi áo choàng lại: "Có điều kiện."
Công chúa Thường Hoan trừng mắt nhìn Ân Thận, túm chăn che đầu lại gầm thét: "Ta đã sớm biết ngươi không có ý tốt rồi mà!! Các ngươi bức tử ta đi!"
"Ngươi không nghe điều kiện của ta?"
Công chúa Thường Hoan bỗng nhiên ngồi dậy: "Nghe!"
Dường như Ân Thận đã sớm ngờ tới sẽ như vậy, cũng không thấy ngoài ý muốn: "Công chúa nhất định phải hoàn thành cầu phúc mỗi ngày..."
Ân Thận còn chưa nói hết lời, sắc mặt của công chúa Thường Hoan đã xụ xuống.
Ân Thận cũng mặc kệ nàng, nói tiếp: "Đi đến chỗ vị cô nương kia, nhất định phải có ta đi cùng."
Công chúa Thường Hoan chớp mắt: "Vì sao chứ?"
Ân Thận: "Công chúa biết rõ nàng là ai không? Trước đó gặp phải thích khách, ngay cả một chút ý thức nguy cơ công chúa cũng không có sao? Bảo vệ công chúa điện hạ là chức trách của ta, công chúa điện hạ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ta không cách nào bàn giao với bệ hạ được."
"Nàng đã cứu ta." Một tên thái giám như ngươi, lại không có công phu, bảo vệ ta kiểu gì!
Đương nhiên, lời này công chúa Thường Hoan không nói ra.
Mặc dù Ân Thận không có công phu, nhưng người bên cạnh hắn có.
"Trong lịch sử chuyện như vậy không ít, công chúa điện hạ cảm thấy mỗi một người cứu ngươi, đều là người tốt sao?"
Công chúa Thường Hoan: "..."
Công chúa Thường Hoan lắc lắc cái đầu nhỏ hai vòng, đại khái không phân tích ra được Ân Thận nói có vấn đề gì.
Nhưng ngẫm lại hoài nghi ân nhân cứu mạng của mình như thế cũng không tốt lắm, lại thở phì phò đập giường: "Nàng không giống, nàng rất tốt! Ngươi không được nói xấu nàng!"
Những người khác bởi vì thân phận công chúa của nàng, nói chuyện cũng đều sợ hãi rụt rè.
Cho nên gặp phải một người không thèm để ý đến thân phận của mình như thế, lại là ân nhân cứu mạng mình, đáy lòng của công chúa Thường Hoan càng thêm mới lạ.
Ngươi nói nàng tín nhiệm Sơ Tranh rất nhiều thì chắc chắn là không có.
Nàng chỉ muốn tìm người nói chuyện, thuận tiện đối nghịch với Ân Thận mà thôi.
Ai bảo hắn xen vào việc của người khác.
Nếu không phải hắn, kế hoạch "xuất cung" hoàn mỹ của nàng trước kia, sao lần nào cũng chết yểu chứ.
Ân Thận kéo khóe miệng xuống: "Công chúa điện hạ có đồng ý không?"
Công chúa Thường Hoan hừ lạnh một tiếng, trầm mặt trượt xuống giường, trực tiếp đi ra cửa, đi về nơi cầu phúc.
Ý cười nơi khóe miệng Ân Thận lớn dần, đi từ gian phòng ra, cả người nhìn qua đều nhẹ nhàng hơn không ít.
"Hình như tâm trạng đại nhân không tệ?"
"Hình như thế..."
"Có phải là lại khi dễ công chúa không? Vừa rồi công chúa giận đùng đùng đi ra..."
"..."
Đáy lòng của mọi người mặc niệm cho công chúa Thường Hoan.
Nếu không phải nghĩ đến Thiên Tuế đại nhân của bọn họ là một tên thái giám, thì bọn họ cũng sắp không nhịn được mà nghĩ lệch lạc rồi.
-
Ngày thứ hai.
Sơ Tranh nhìn công chúa Thường Hoan tự đưa tới cửa, và Ân Thận đi theo ở phía sau, thần sắc cũng không có nửa điểm biến hóa.
Nếu đã mang thẻ người tốt đến, vậy thì miễn cưỡng tha thứ cho ngươi đi.
"Hắn khăng khăng muốn đi theo, nếu không thì không cho ta tới." Công chúa Thường Hoan oán giận: "Tỷ nói xem có phải hắn có bệnh không."
Sơ Tranh: "..."
Ân Thận hỉ nộ vô thường trong truyền thuyết, lúc này mặt chứa ý cười, rất lễ phép nói: "Làm phiền cô nương."
Công chúa Thường Hoan khẽ run run, kéo Sơ Tranh đi sang bên cạnh: "Tỷ từng nghe nói đến thanh danh của hắn chưa?"
"Ồ."
Công chúa Thường Hoan: "Bộ dạng này của hắn kỳ kỳ quái quái, không biết lại phát bệnh gì, chúng ta tìm cơ hội vứt bỏ hắn đi."
"..." Không, ta không muốn.
Hắn là thẻ người tốt của ta, tự đưa tới cửa, ta còn ước gì, sao lại vứt bỏ hắn được!
"Hình như ngươi không sợ hắn?"
"Sợ cái gì? Ta là công chúa, hắn còn có thể giết chết ta sao?" Công chúa Thường Hoan hừ lạnh một tiếng.
Dù nói thế nào Ân Thận cũng chỉ là một tên thái giám, cho dù quyền lực có lớn cỡ nào, nếu như hắn không có ý định lật đổ toàn bộ vương triều, chỉ muốn làm một gian tặc giám quốc, vậy xác thực không cần phải giết chết người của hoàng thất.
Ngày đầu tiên Ân Thận chỉ nói đúng hai câu lúc đến và lúc đi.
Ngày thứ hai vẫn y nguyên như thế, giống như thật sự chỉ cùng công chúa Thường Hoan tới mà thôi.
Ngày thứ ba, Ân Thận hỏi Sơ Tranh trà này là trà gì.
Sơ Tranh làm sao biết là trà gì, đây đều do Cẩm Chi quản lý.
"Ngươi thích?"
Ân Thận cũng không khách khí: "Tươi mát ngọt ngào, lâu lắm rồi mới uống được loại trà ngon thế này, không tệ."
Sơ Tranh: "Cẩm Chi, tặng hết chỗ còn lại cho... Thiên Tuế đại nhân."
"..."
Lá trà đáng giá ngàn vàng, tất cả chỉ có một chút như thế, cô muốn cho toàn bộ?
/1983
|