Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Tiểu thư, trong cung đưa tới."
Cẩm Chi đặt hộp ở trước mặt Sơ Tranh.
Sơ Tranh nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp bảo nàng cất đi.
Cẩm Chi cũng không hỏi, cất hộp đi, sau đó nàng báo với Sơ Tranh: "Gần đây Chúc Đông Phong luôn ở trong phủ, cũng không đi ra ngoài."
"Xem ra ta đánh không tệ." Đáy lòng Sơ Tranh mừng khấp khởi, nhưng vẫn có chút tiếc hận, dù sao phiền phức chính là ở chỗ này.
Cẩm Chi: "..."
Tùy thời chuẩn bị chạy trốn.
Lúc này bên ngoài nhìn qua gió êm sóng lặng, nhưng rốt cuộc trong đó có sóng ngầm mãnh liệt gì, thì không ai biết được.
Lại qua vài ngày nữa.
Chúc đại nhân cho là Chu đại nhân có thể rất nhanh bẩm báo chuyện này lên với bệ hạ, bệ hạ sẽ phái người bắt cô lại.
Kết quả không tiến triển chút nào.
Chu đại nhân lấy cớ gần đây bệ hạ không gặp ông ta, Chúc đại nhân cũng không có cách nào.
Ngày nào Sơ Tranh cũng ở bên ngoài rêu rao khắp nơi, phá sản phá "quên cả trời đất", Chúc đại nhân tức giận đến mức mắc một búng máu trong cổ họng, lên không được, xuống không xong.
Một đứa con gái của tội thần như cô, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy!
Mặc kệ Chúc đại nhân đang suy nghĩ gì, lúc này Sơ Tranh đều không biết.
Tâm tình cô đang khó chịu mua mua mua.
Vương bát đản càng ngày càng quá đáng, cả ngày bắt cô mua mua mua.
Không mua thì gấp đôi và kéo ngược lại thay phiên uy hiếp.
"Tiểu thư, ngài nhìn kìa." Cẩm Chi đột nhiên lại gần, ra hiệu Sơ Tranh nhìn về phía trước.
Phía trước Hứa Kiêu Vi mang theo tùy tùng của mình, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, tựa như chim công ra đường rêu rao.
Hứa Kiêu Vi xuất hiện, bách tính xung quanh tự giác né tránh.
Có thể trốn thật xa thì trốn thật xa.
Chỉ nhìn vào bề ngoài mà nói, Hứa Kiêu Vi vẫn có vốn liếng, là một mỹ nhân bại hoại, dáng người cũng không tệ.
Chỉ là tâm không tốt lắm.
Đáng tiếc đáng tiếc.
Mục tiêu của Hứa Kiêu Vi rất rõ ràng, bay thẳng đến chỗ Sơ Tranh bên này.
Sơ Tranh: "..."
Đánh nhau à?
Hung ác như thế!
Nhiều người như vậy đánh nhau không tốt lắm đâu.
Nhưng mà Hứa Kiêu Vi cũng không phải tới đánh nhau, ả đứng trước mặt Sơ Tranh, giọng nói mang mấy phần ngạo nghễ và tự tin.
"Quý tiểu thư, không bằng chúng ta tìm một chỗ tỉ mỉ ôn chuyện."
Quý tiểu thư.
Ba chữ này vừa ra, liền tuyên bố ả biết được thân phận của cô, muốn nói chuyện với cô cũng là vì chuyện này.
Hứa Kiêu Vi chú ý tới biểu cảm của Sơ Tranh, vốn định trông thấy một chút kinh hoảng hay kinh ngạc từ trên mặt cô, nhưng mà không có.
Cô giống như không có bất kỳ phản ứng gì đối với xưng hô này.
Thật giống như không phải gọi cô.
Sơ Tranh giọng điệu lãnh đạm: "Ta không cảm thấy ta có gì để ôn chuyện với ngươi." Ta với ngươi không quen, không thân.
Đôi mắt đẹp của Hứa Kiêu Vi nhẹ híp một cái, môi đỏ nhẹ câu: "Cái tên này của Quý tiểu thư cũng rất có ý nghĩa."
"Cảm ơn."
Sơ Tranh cũng không phủ nhận.
Bởi vì chuyện này không có gì để phủ nhận, nếu thật sự muốn tra, chắc chắn sẽ có dấu vết để lại, tăng thêm gương mặt này của cô, cũng không phải hoàn toàn không liên quan đến trước kia.
Đương nhiên...
Cô cũng không phải rất muốn che giấu thân phận.
Dù sao thế này cũng có thể làm cho Chúc Đông Phong sợ hơn.
Hứa Kiêu Vi bị câu "cảm ơn" kia của Sơ Tranh làm đần độn, cảm ơn cái gì?
Vừa rồi ả hoàn toàn không khen cô đâu được không?
"Ngươi không sợ ta nói chuyện này ra?" Hứa Kiêu Vi cũng lười che giấu, khuôn mặt nhỏ âm trầm xuống: "Thân phận của ngươi là gì, chính ngươi không rõ ràng?"
"Ngươi nói đi." Sơ Tranh không thèm để ý, mặt mày bình tĩnh lãnh đạm, nhưng lời kia nghe thế nào cũng có chút hương vị phách lối.
Xem ai có thể làm gì được ta.
Niềm vui của kẻ vô địch các ngươi căn bản không hiểu.
【 Niềm vui của phá sản cô căn bản không hiểu. 】 Vương Giả tiện sưu sưu ở phía sau thêm một câu.
Sơ Tranh: "..."
Mi ngậm mỏ lại đi.
Hoàn toàn không muốn thể nghiệm.
"Ngươi..."
Hứa Kiêu Vi không nghĩ tới Sơ Tranh không quan tâm như thế, khuôn mặt xinh xắn tức đến đỏ bừng, đôi mắt đẹp trợn tròn.
Bỗng nhiên, nộ khí trên mặt ả thu lại, cười lạnh một tiếng: "Ngươi thật sự không sợ ta nói ra?"
Sơ Tranh: "Nếu như ta sợ, thì sẽ thận trọng che giấu, chứ không phải tùy ý để các ngươi tới suy đoán hoài nghi." Sợ cái gì mà sợ, con gái sao có thể sợ chứ!
Hứa Kiêu Vi: "..."
Hình như nói rất có đạo lý.
Phi!
"Được, vậy ta bắt ngươi lại, dẫn ngươi đến chỗ bệ hạ, ta xem xem ngươi có sợ không." Hứa Kiêu Vi đột nhiên ác độc nói: "Các ngươi bắt nàng lại cho ta."
Hứa Kiêu Vi có chuẩn bị mà đến, người mang đến đều luyện võ.
Sơ Tranh: "..."
Bọn họ muốn động thủ trước, cũng không phải ta chủ động muốn động thủ.
Sơ Tranh ấn cổ tay kích động.
【...】 Vương Giả mặc niệm cho người bên kia.
Chọc ai không chọc, lại đi chọc giận cô.
-
Lần trước Sơ Tranh xuất hiện rất đột nhiên, lại có chuyện ngân châm, cho nên Sơ Tranh cũng không thể hiện ra bao nhiêu bản lĩnh.
Hứa Kiêu Vi cảm thấy cho dù Sơ Tranh có chút công phu, nhưng cũng không trở nên quá lợi hại.
Nhưng ả không nghĩ tới, Sơ Tranh đánh nhau giỏi như vậy.
Nhìn người của mình từng người từng người bị cô đánh ngã, sắc mặt Hứa Kiêu Vi trở nên âm trầm.
Ngón tay Hứa Kiêu Vi rủ xuống, khẽ xoay chuyển, có ánh bạc hơi hiện lên.
Đó là mấy cây ngân châm nhỏ bé.
Hứa Kiêu Vi nhìn chằm chằm Sơ Tranh, trong mắt lộ ra vẻ bất thiện, ả đột nhiên giơ tay, ngân châm trong tay vung ra theo động tác của ả.
Ngân châm vạch phá không khí, đánh thẳng về phía phần gáy Sơ Tranh.
Mà Sơ Tranh đang ứng phó với công kích của một người, dường không chú ý tới nguy hiểm.
Trong không khí có chấn động nhỏ xíu, trong đầu Hứa Kiêu Vi giống như đã trông thấy cảnh Sơ Tranh ngã xuống đất, cầu xin ả tha thứ.
Nhưng mà những ngân châm kia cũng không đâm trúng người Sơ Tranh, mà giống như đột nhiên đụng vào đồ vật trong suốt, bị bắn ngược trở về trong không khí.
Tốc độ nhanh hơn cả vừa rồi, trong con mắt Hứa Kiêu Vi phản chiếu ngân châm bắn tới, cũng không kịp tránh ra, một cây ngân châm trong đó bắn vào cánh tay ả.
Hứa Kiêu Vi cũng không cảm giác được đau đớn, ngân châm kia thật sự quá mảnh, mảnh đến mức khi đâm vào trong thân thể người ta, cũng không phát hiện ra được.
Nhưng rất nhanh Hứa Kiêu Vi liền cảm thấy cánh tay bắt đầu run lên.
Sau đó là toàn bộ thân thể.
Ả đổ xuống đất, tư duy rõ ràng, nhưng thân thể không theo khống chế.
"Quận chúa!"
Có người phát hiện ra dị trạng của Hứa Kiêu Vi, lập tức rút về.
"Quận chúa, ngài sao thế?"
"Quận chúa..."
Hứa Kiêu Vi ngã xuống đất, toàn thân run rẩy, hai mắt trắng dã.
Bộ dạng như vậy thật không giống như một mỹ nhân nên có.
Sơ Tranh: "..."
Thật đáng sợ.
May mắn không phải đâm vào người ta.
Sơ Tranh bất động thanh sắc đem mấy cái chưa đâm trúng người Hứa Kiêu Vi trên đất, âm thầm đâm lên.
Thế là Hứa Kiêu Vi run rẩy càng lợi hại hơn.
Ả ngã dưới đất, run rẩy không ngừng, miệng sùi bọt mép, ánh mắt phẫn nộ oán độc nhìn chằm chằm Sơ Tranh, khuôn mặt vặn vẹo giống như một loại ác thú nào đó.
【 Tiểu tỷ tỷ, cô không thể thân thiện một chút sao? 】 Vương Giả thở dài.
Sơ Tranh: Ả không thân thiện với ta trước, dựa vào cái gì mà ta phải thân thiện với ả? Mi là thánh mẫu à?
Đạo cụ là của ả, cũng là ả ra tay trước, ta chỉ trả lại mà thôi, ta vô tội!
【 Nhưng chúng ta chỉ là hệ thống phá sản đơn thuần. 】 Có chuyện gì mà phá sản không giải quyết được? Cô cứ phải động thủ làm gì?!
Có thể nói chuyện thì đừng động thủ, xã hội hài hòa dựa vào cô cả.
Sơ Tranh lạnh lùng vô cùng: Mi đổi ký chủ đi.
【...】
Vương Giả không lên tiếng, chuồn êm xuống.
Người bên kia cũng không đánh tiếp nữa, cấp tốc nâng Hứa Kiêu Vi dậy, hoảng loạn đỡ ả rời đi.
"Bị làm sao thế nhỉ?"
"Không phải là động kinh chứ?"
"Không thể nào..."
Quần chúng vây xem lúc này mới dám lên tiếng, biểu hiện vừa rồi của Hứa Kiêu Vi, thật sự hơi giống bị động kinh.
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Tiểu thư, trong cung đưa tới."
Cẩm Chi đặt hộp ở trước mặt Sơ Tranh.
Sơ Tranh nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp bảo nàng cất đi.
Cẩm Chi cũng không hỏi, cất hộp đi, sau đó nàng báo với Sơ Tranh: "Gần đây Chúc Đông Phong luôn ở trong phủ, cũng không đi ra ngoài."
"Xem ra ta đánh không tệ." Đáy lòng Sơ Tranh mừng khấp khởi, nhưng vẫn có chút tiếc hận, dù sao phiền phức chính là ở chỗ này.
Cẩm Chi: "..."
Tùy thời chuẩn bị chạy trốn.
Lúc này bên ngoài nhìn qua gió êm sóng lặng, nhưng rốt cuộc trong đó có sóng ngầm mãnh liệt gì, thì không ai biết được.
Lại qua vài ngày nữa.
Chúc đại nhân cho là Chu đại nhân có thể rất nhanh bẩm báo chuyện này lên với bệ hạ, bệ hạ sẽ phái người bắt cô lại.
Kết quả không tiến triển chút nào.
Chu đại nhân lấy cớ gần đây bệ hạ không gặp ông ta, Chúc đại nhân cũng không có cách nào.
Ngày nào Sơ Tranh cũng ở bên ngoài rêu rao khắp nơi, phá sản phá "quên cả trời đất", Chúc đại nhân tức giận đến mức mắc một búng máu trong cổ họng, lên không được, xuống không xong.
Một đứa con gái của tội thần như cô, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy!
Mặc kệ Chúc đại nhân đang suy nghĩ gì, lúc này Sơ Tranh đều không biết.
Tâm tình cô đang khó chịu mua mua mua.
Vương bát đản càng ngày càng quá đáng, cả ngày bắt cô mua mua mua.
Không mua thì gấp đôi và kéo ngược lại thay phiên uy hiếp.
"Tiểu thư, ngài nhìn kìa." Cẩm Chi đột nhiên lại gần, ra hiệu Sơ Tranh nhìn về phía trước.
Phía trước Hứa Kiêu Vi mang theo tùy tùng của mình, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, tựa như chim công ra đường rêu rao.
Hứa Kiêu Vi xuất hiện, bách tính xung quanh tự giác né tránh.
Có thể trốn thật xa thì trốn thật xa.
Chỉ nhìn vào bề ngoài mà nói, Hứa Kiêu Vi vẫn có vốn liếng, là một mỹ nhân bại hoại, dáng người cũng không tệ.
Chỉ là tâm không tốt lắm.
Đáng tiếc đáng tiếc.
Mục tiêu của Hứa Kiêu Vi rất rõ ràng, bay thẳng đến chỗ Sơ Tranh bên này.
Sơ Tranh: "..."
Đánh nhau à?
Hung ác như thế!
Nhiều người như vậy đánh nhau không tốt lắm đâu.
Nhưng mà Hứa Kiêu Vi cũng không phải tới đánh nhau, ả đứng trước mặt Sơ Tranh, giọng nói mang mấy phần ngạo nghễ và tự tin.
"Quý tiểu thư, không bằng chúng ta tìm một chỗ tỉ mỉ ôn chuyện."
Quý tiểu thư.
Ba chữ này vừa ra, liền tuyên bố ả biết được thân phận của cô, muốn nói chuyện với cô cũng là vì chuyện này.
Hứa Kiêu Vi chú ý tới biểu cảm của Sơ Tranh, vốn định trông thấy một chút kinh hoảng hay kinh ngạc từ trên mặt cô, nhưng mà không có.
Cô giống như không có bất kỳ phản ứng gì đối với xưng hô này.
Thật giống như không phải gọi cô.
Sơ Tranh giọng điệu lãnh đạm: "Ta không cảm thấy ta có gì để ôn chuyện với ngươi." Ta với ngươi không quen, không thân.
Đôi mắt đẹp của Hứa Kiêu Vi nhẹ híp một cái, môi đỏ nhẹ câu: "Cái tên này của Quý tiểu thư cũng rất có ý nghĩa."
"Cảm ơn."
Sơ Tranh cũng không phủ nhận.
Bởi vì chuyện này không có gì để phủ nhận, nếu thật sự muốn tra, chắc chắn sẽ có dấu vết để lại, tăng thêm gương mặt này của cô, cũng không phải hoàn toàn không liên quan đến trước kia.
Đương nhiên...
Cô cũng không phải rất muốn che giấu thân phận.
Dù sao thế này cũng có thể làm cho Chúc Đông Phong sợ hơn.
Hứa Kiêu Vi bị câu "cảm ơn" kia của Sơ Tranh làm đần độn, cảm ơn cái gì?
Vừa rồi ả hoàn toàn không khen cô đâu được không?
"Ngươi không sợ ta nói chuyện này ra?" Hứa Kiêu Vi cũng lười che giấu, khuôn mặt nhỏ âm trầm xuống: "Thân phận của ngươi là gì, chính ngươi không rõ ràng?"
"Ngươi nói đi." Sơ Tranh không thèm để ý, mặt mày bình tĩnh lãnh đạm, nhưng lời kia nghe thế nào cũng có chút hương vị phách lối.
Xem ai có thể làm gì được ta.
Niềm vui của kẻ vô địch các ngươi căn bản không hiểu.
【 Niềm vui của phá sản cô căn bản không hiểu. 】 Vương Giả tiện sưu sưu ở phía sau thêm một câu.
Sơ Tranh: "..."
Mi ngậm mỏ lại đi.
Hoàn toàn không muốn thể nghiệm.
"Ngươi..."
Hứa Kiêu Vi không nghĩ tới Sơ Tranh không quan tâm như thế, khuôn mặt xinh xắn tức đến đỏ bừng, đôi mắt đẹp trợn tròn.
Bỗng nhiên, nộ khí trên mặt ả thu lại, cười lạnh một tiếng: "Ngươi thật sự không sợ ta nói ra?"
Sơ Tranh: "Nếu như ta sợ, thì sẽ thận trọng che giấu, chứ không phải tùy ý để các ngươi tới suy đoán hoài nghi." Sợ cái gì mà sợ, con gái sao có thể sợ chứ!
Hứa Kiêu Vi: "..."
Hình như nói rất có đạo lý.
Phi!
"Được, vậy ta bắt ngươi lại, dẫn ngươi đến chỗ bệ hạ, ta xem xem ngươi có sợ không." Hứa Kiêu Vi đột nhiên ác độc nói: "Các ngươi bắt nàng lại cho ta."
Hứa Kiêu Vi có chuẩn bị mà đến, người mang đến đều luyện võ.
Sơ Tranh: "..."
Bọn họ muốn động thủ trước, cũng không phải ta chủ động muốn động thủ.
Sơ Tranh ấn cổ tay kích động.
【...】 Vương Giả mặc niệm cho người bên kia.
Chọc ai không chọc, lại đi chọc giận cô.
-
Lần trước Sơ Tranh xuất hiện rất đột nhiên, lại có chuyện ngân châm, cho nên Sơ Tranh cũng không thể hiện ra bao nhiêu bản lĩnh.
Hứa Kiêu Vi cảm thấy cho dù Sơ Tranh có chút công phu, nhưng cũng không trở nên quá lợi hại.
Nhưng ả không nghĩ tới, Sơ Tranh đánh nhau giỏi như vậy.
Nhìn người của mình từng người từng người bị cô đánh ngã, sắc mặt Hứa Kiêu Vi trở nên âm trầm.
Ngón tay Hứa Kiêu Vi rủ xuống, khẽ xoay chuyển, có ánh bạc hơi hiện lên.
Đó là mấy cây ngân châm nhỏ bé.
Hứa Kiêu Vi nhìn chằm chằm Sơ Tranh, trong mắt lộ ra vẻ bất thiện, ả đột nhiên giơ tay, ngân châm trong tay vung ra theo động tác của ả.
Ngân châm vạch phá không khí, đánh thẳng về phía phần gáy Sơ Tranh.
Mà Sơ Tranh đang ứng phó với công kích của một người, dường không chú ý tới nguy hiểm.
Trong không khí có chấn động nhỏ xíu, trong đầu Hứa Kiêu Vi giống như đã trông thấy cảnh Sơ Tranh ngã xuống đất, cầu xin ả tha thứ.
Nhưng mà những ngân châm kia cũng không đâm trúng người Sơ Tranh, mà giống như đột nhiên đụng vào đồ vật trong suốt, bị bắn ngược trở về trong không khí.
Tốc độ nhanh hơn cả vừa rồi, trong con mắt Hứa Kiêu Vi phản chiếu ngân châm bắn tới, cũng không kịp tránh ra, một cây ngân châm trong đó bắn vào cánh tay ả.
Hứa Kiêu Vi cũng không cảm giác được đau đớn, ngân châm kia thật sự quá mảnh, mảnh đến mức khi đâm vào trong thân thể người ta, cũng không phát hiện ra được.
Nhưng rất nhanh Hứa Kiêu Vi liền cảm thấy cánh tay bắt đầu run lên.
Sau đó là toàn bộ thân thể.
Ả đổ xuống đất, tư duy rõ ràng, nhưng thân thể không theo khống chế.
"Quận chúa!"
Có người phát hiện ra dị trạng của Hứa Kiêu Vi, lập tức rút về.
"Quận chúa, ngài sao thế?"
"Quận chúa..."
Hứa Kiêu Vi ngã xuống đất, toàn thân run rẩy, hai mắt trắng dã.
Bộ dạng như vậy thật không giống như một mỹ nhân nên có.
Sơ Tranh: "..."
Thật đáng sợ.
May mắn không phải đâm vào người ta.
Sơ Tranh bất động thanh sắc đem mấy cái chưa đâm trúng người Hứa Kiêu Vi trên đất, âm thầm đâm lên.
Thế là Hứa Kiêu Vi run rẩy càng lợi hại hơn.
Ả ngã dưới đất, run rẩy không ngừng, miệng sùi bọt mép, ánh mắt phẫn nộ oán độc nhìn chằm chằm Sơ Tranh, khuôn mặt vặn vẹo giống như một loại ác thú nào đó.
【 Tiểu tỷ tỷ, cô không thể thân thiện một chút sao? 】 Vương Giả thở dài.
Sơ Tranh: Ả không thân thiện với ta trước, dựa vào cái gì mà ta phải thân thiện với ả? Mi là thánh mẫu à?
Đạo cụ là của ả, cũng là ả ra tay trước, ta chỉ trả lại mà thôi, ta vô tội!
【 Nhưng chúng ta chỉ là hệ thống phá sản đơn thuần. 】 Có chuyện gì mà phá sản không giải quyết được? Cô cứ phải động thủ làm gì?!
Có thể nói chuyện thì đừng động thủ, xã hội hài hòa dựa vào cô cả.
Sơ Tranh lạnh lùng vô cùng: Mi đổi ký chủ đi.
【...】
Vương Giả không lên tiếng, chuồn êm xuống.
Người bên kia cũng không đánh tiếp nữa, cấp tốc nâng Hứa Kiêu Vi dậy, hoảng loạn đỡ ả rời đi.
"Bị làm sao thế nhỉ?"
"Không phải là động kinh chứ?"
"Không thể nào..."
Quần chúng vây xem lúc này mới dám lên tiếng, biểu hiện vừa rồi của Hứa Kiêu Vi, thật sự hơi giống bị động kinh.
/1983
|