Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Chơi đến phần sau, có người ôm bả vai Chúc Đông Phong: "Ta nghe nói gần đây bên kia có không ít người mới đến, Chúc huynh có muốn đến xem chút không?"
Chúc Đông Phong vẫn chưa trả lời, người bên cạnh ồn ào một trận.
"Đi đi đi, đi thả lỏng một chút."
Chúc Đông Phong nhớ tới Chúc phụ, nói: "Ta phải trở về, cha ta..."
"Ai, Chúc huynh, cũng đã ra ngoài rồi, huynh còn nhắc đến cha huynh làm gì, đi đi đi, vất vả lắm chúng ta mới tề tựu, cùng đi đi."
Chúc Đông Phong bị người túm đi, một đường tiến về ngõ hẻm kỹ viện mà nam nhân thích nhất.
Cẩm Chi đứng ở một nơi bí mật gần đó, nhìn Chúc Đông Phong bị người đỡ đi vào, khóe miệng cong lên, quay người đi vào trong bóng đêm.
-
Chúc đại nhân còn lo lắng chuyện gì đó, không gióng trống khua chiêng tuyên bố thân phận của Sơ Tranh.
Nhưng Hứa Kiêu Vi thì không có nhiều lo lắng như thế, trực tiếp cho người truyền tin tức này đi, ả cũng không tin, một đứa con gái của tội thần, thật sự dám rêu rao sống yên lành tốt đẹp như thế.
Nàng phải chết.
Bây giờ còn sống.
Đó chính là tội khi quân.
Thời gian năm năm, đủ để cho rất nhiều người quên đi rất nhiều chuyện.
Quý gia đã biến mất ở kinh thành năm năm, lúc ban đầu rất nhiều người đều không nhớ ra Quý gia này là ai.
Sau đó bọn họ mới nhớ tới, Quý gia mà năm năm trước bị tịch thu trảm cả nhà kia.
Lúc đầu Chúc phụ không có ý định công khai chuyện này ra xử lý, dù sao sự kiện kia từng qua tay ông ta, vì phòng ngừa vạn nhất, ông ta không muốn náo quá lớn, rồi lại phức tạp thêm.
Từ sau khi Ân Thận gióng trống khua chiêng dẫn người vào cung, thì không có động tĩnh gì nữa.
Ông ta không gặp được bệ hạ, lại không thể chất vấn chính diện Ân Thận, bây giờ có tin tức này, ngược lại là cho ông ta cơ hội.
Lúc tảo triều Chúc phụ và mấy vị đại thần liên danh nói về việc này.
Ý tứ đại khái chính là —— đó là một tội nhân, muốn Ân Thận giao ra tử hình.
Cách nói của đám đại thần uyển chuyển hơn nhiều, bằng không thì đắc tội với Ân Thận bọn họ cũng không được tốt lành gì.
Thần sắc Ân Thận thản nhiên: "Việc này ta có nghe thấy... Nhưng mà, có phải chư vị đại nhân tính sai rồi không, sao người lại ở chỗ ta được?"
Con ngươi Chúc phụ bỗng nhiên co rụt lại.
Ông ta từng nghĩ qua, có thể Ân Thận sẽ không giao ra, đè việc này xuống.
Nhưng ông ta không nghĩ tới Ân Thận sẽ phủ nhận...
Chúc phụ đứng ra: "Thiên Tuế đại nhân, chuyện ngài mang người đi không phải bí mật, rất nhiều người đều biết, bây giờ ngài phủ nhận có ý nghĩa gì?"
"Đúng là ta từng đi qua Sơ phủ, nhưng ta cũng không dẫn người đi." Ân Thận giọng điệu trào phúng: "Chúc đại nhân đây là đang chất vấn ta?"
Chúc phụ: "..."
-
Sơ Tranh quơ ghế đu, tán cây trên đỉnh đầu vang lên tiếng "sàn sạt", ánh nắng chiếu rọi xung quanh, ấm áp dễ chịu.
"Đại nhân."
"Đại nhân..."
Âm thanh lần lượt truyền vào, mũi chân Sơ Tranh chống lên mặt đất, ghế đu dừng lại, cô ghé mắt nhìn về phía cổng.
Ân Thận giẫm lên ánh sáng mà vào, áo choàng màu tím nổi bật lên gương mặt nam nhân, càng thêm thanh tuyển xinh đẹp.
Đáng tiếc lúc này trên mặt hắn âm u, giống như đêm tối trước khi mưa bão tới.
Sơ Tranh buông mũi chân chống lên mặt đất ra, ghế đu tiếp tục lay động.
Ánh mắt Ân Thận nhìn sang, đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, biểu cảm thu lại, chậm rãi lộ ra nụ cười: "Mặt trời lớn như vậy, Sơ Tranh cô nương không sợ phơi nắng sao?"
Giọng nói nghe không ra bất kỳ dị thường gì, trong trẻo như nước suối trong núi, thấm vào ruột gan.
"Bọn họ bắt ngươi giao ta ra." Sơ Tranh không đáp lời kia: "Ngươi định làm thế nào?"
Ân Thận nhướng mày, ánh mắt chìm xuống: "Sao Sơ Tranh cô nương biết được chuyện này?"
Chuyện này vừa phát sinh, không nói đến người hầu hạ nơi này có thể không biết được, cho dù ngoài ý muốn biết được, cũng không thể nào không trải qua sự cho phép của hắn mà đã truyền đến chỗ cô.
Sơ Tranh lơ đãng nói: "Ta muốn biết thì có thể biết. Ân Thận, ngươi cho rằng nơi này có thể giam giữ ta sao?"
Nếu không phải ta tự nguyện ở lại, chỉ dựa vào nơi này cũng có thể nhốt ta, trò cười.
Sơ Tranh khiến Ân Thận giật mình trong lòng.
Bỗng nhiên, Ân Thận thoải mái nói: "Ngươi đều biết cả rồi."
Sơ Tranh: "Tại sao ngươi lại muốn giam lỏng ta ở đây?"
Ân Thận bình tĩnh nhìn cô vài giây, dưới chân khẽ động, đi đến bên cạnh Sơ Tranh, chậm chạp khom lưng xuống, ngón tay chậm chạp cọ lên gương mặt Sơ Tranh.
Sơ Tranh ngửa đầu nhìn hắn.
Khóe môi Ân Thận giương lên, dưới ánh nhìn chăm chú của Sơ Tranh, cúi người xuống.
Đụng chạm nhẹ như lông vũ.
Lá cây xoay tròn rơi xuống bên cạnh hai người, thời gian phảng phất như đã dừng lại.
Sơ Tranh chớp mắt, Ân Thận đã rời đi, nhưng khoảng cách của hai người vẫn rất gần.
"Sơ Tranh cô nương, nàng cảm thấy ta giam lỏng nàng ở đây, là vì sao?"
Sơ Tranh nhấp môi dưới, thần sắc như thường: "Ngươi thích ta?"
Ân Thận khẽ cười một tiếng, mặt mày mở ra, trong nháy mắt kia phảng phất như trông thấy ngàn vạn phồn hoa nở rộ trong mắt hắn.
Hắn nói: "Sơ Tranh cô nương thật thông minh, đúng là ta thích nàng đấy."
"Thật là trùng hợp, ta cũng thích chàng."
Ân Thận sửng sốt.
Sạt sạt sạt ——
Lá cây trong đình viện chập chờn theo gió.
Thật là trùng hợp, ta cũng thích chàng.
Vậy hắn lao lực như vậy làm gì?
Ân Thận đột nhiên đứng dậy, động tác đột ngột, áo choàng tán ra trong gió, lộ ra y phục bên trong của hắn.
Lúc này Sơ Tranh mới phát hiện, hôm nay hắn mặc một bộ xiêm y màu trắng.
Ân Thận lui lại hai bước, thần sắc lộ ra mấy phần mờ mịt và bối rối, nhưng rất nhanh liền đè xuống, khôi phục lại vẻ tự phụ cao cao tại thượng của Thiên Tuế đại nhân: "Sơ Tranh cô nương thích ta?"
"Chàng có ý kiến?"
Ân Thận nhìn chằm chằm cô, từ từ nói: "Sơ Tranh cô nương rất thông minh, nếu như nàng chỉ muốn dùng câu này để mê hoặc ta, vậy phải làm Sơ Tranh cô nương thất vọng rồi, ta không dễ lừa gạt như vậy đâu."
Ân Thận không tin Sơ Tranh thích hắn.
Hắn biết thân phận của mình là gì.
Hắn đã nghĩ cách đưa cô đến đây, là không có ý định để cô rời khỏi nơi này.
Người này nhất định phải là của hắn.
Sơ Tranh: "..."
Hắn có ý gì chứ?
Không tin lời ta nói?
"Về sau đành phải ủy khuất Tiểu Sơ ở lại nơi này rồi." Ân Thận nói tiếp: "Nếu Tiểu Sơ muốn đi ra ngoài, ta sẽ đi cùng nàng, nhưng nàng không thể lén đi, bằng không thì ta sẽ tức giận."
Cách xưng hô của Ân Thận cũng thay đổi.
"..."
Ngươi tức giận liên quan cái rắm gì đến ta!
Chỉ bằng tên yếu gà như ngươi mà còn muốn nhốt ta, quá xem thường người khác rồi!
Xem ra ta phải chấp hành kế hoạch B.
【 Tiểu tỷ tỷ, xin hỏi một chút, kế hoạch A của cô là gì? 】
Giết chết hắn đó.
Lời này nói rất chi là đúng lý hợp tình.
【...】 Vương Giả xém chút không vận hành nổi, tiểu tỷ tỷ có độc à!!
Chờ chút!
【 Kế hoạch B của cô là gì? 】
Sơ Tranh đơn giản thô bạo: Đánh ngất xỉu bắt đi giam lại.
【...】
Sơ Tranh còn chưa kịp áp dụng kế hoạch này, nơi xa đột nhiên có khói đặc phóng lên tận trời, trong gió mang theo mùi cháy khét.
Sơ Tranh và Ân Thận đồng thời nhìn về phía bên kia.
Biểu cảm của Ân Thận khẽ biến, bên kia là...
"Đại nhân, tẩm cung của công chúa Thường Hoan bốc cháy!"
Cung nhân chạy từ bên ngoài vào, không lo nổi lễ tiết nữa, gấp gáp nói một tiếng.
Ân Thận sầm mặt lại, quay người đi ra bên ngoài.
"Trông coi Sơ Tranh cô nương." Ân Thận phân phó một tiếng.
Hừ.
Sơ Tranh nhìn về phía màn khói dày đặc bên kia một chút, trực tiếp nằm trở về.
Ghế đu kẹt kẹt lung lay hai lần, âm thanh kẹt kẹt bỗng nhiên dừng lại.
Thiếu nữ trên ghế đu bực bội ngồi dậy, đi vào trong phòng.
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Chơi đến phần sau, có người ôm bả vai Chúc Đông Phong: "Ta nghe nói gần đây bên kia có không ít người mới đến, Chúc huynh có muốn đến xem chút không?"
Chúc Đông Phong vẫn chưa trả lời, người bên cạnh ồn ào một trận.
"Đi đi đi, đi thả lỏng một chút."
Chúc Đông Phong nhớ tới Chúc phụ, nói: "Ta phải trở về, cha ta..."
"Ai, Chúc huynh, cũng đã ra ngoài rồi, huynh còn nhắc đến cha huynh làm gì, đi đi đi, vất vả lắm chúng ta mới tề tựu, cùng đi đi."
Chúc Đông Phong bị người túm đi, một đường tiến về ngõ hẻm kỹ viện mà nam nhân thích nhất.
Cẩm Chi đứng ở một nơi bí mật gần đó, nhìn Chúc Đông Phong bị người đỡ đi vào, khóe miệng cong lên, quay người đi vào trong bóng đêm.
-
Chúc đại nhân còn lo lắng chuyện gì đó, không gióng trống khua chiêng tuyên bố thân phận của Sơ Tranh.
Nhưng Hứa Kiêu Vi thì không có nhiều lo lắng như thế, trực tiếp cho người truyền tin tức này đi, ả cũng không tin, một đứa con gái của tội thần, thật sự dám rêu rao sống yên lành tốt đẹp như thế.
Nàng phải chết.
Bây giờ còn sống.
Đó chính là tội khi quân.
Thời gian năm năm, đủ để cho rất nhiều người quên đi rất nhiều chuyện.
Quý gia đã biến mất ở kinh thành năm năm, lúc ban đầu rất nhiều người đều không nhớ ra Quý gia này là ai.
Sau đó bọn họ mới nhớ tới, Quý gia mà năm năm trước bị tịch thu trảm cả nhà kia.
Lúc đầu Chúc phụ không có ý định công khai chuyện này ra xử lý, dù sao sự kiện kia từng qua tay ông ta, vì phòng ngừa vạn nhất, ông ta không muốn náo quá lớn, rồi lại phức tạp thêm.
Từ sau khi Ân Thận gióng trống khua chiêng dẫn người vào cung, thì không có động tĩnh gì nữa.
Ông ta không gặp được bệ hạ, lại không thể chất vấn chính diện Ân Thận, bây giờ có tin tức này, ngược lại là cho ông ta cơ hội.
Lúc tảo triều Chúc phụ và mấy vị đại thần liên danh nói về việc này.
Ý tứ đại khái chính là —— đó là một tội nhân, muốn Ân Thận giao ra tử hình.
Cách nói của đám đại thần uyển chuyển hơn nhiều, bằng không thì đắc tội với Ân Thận bọn họ cũng không được tốt lành gì.
Thần sắc Ân Thận thản nhiên: "Việc này ta có nghe thấy... Nhưng mà, có phải chư vị đại nhân tính sai rồi không, sao người lại ở chỗ ta được?"
Con ngươi Chúc phụ bỗng nhiên co rụt lại.
Ông ta từng nghĩ qua, có thể Ân Thận sẽ không giao ra, đè việc này xuống.
Nhưng ông ta không nghĩ tới Ân Thận sẽ phủ nhận...
Chúc phụ đứng ra: "Thiên Tuế đại nhân, chuyện ngài mang người đi không phải bí mật, rất nhiều người đều biết, bây giờ ngài phủ nhận có ý nghĩa gì?"
"Đúng là ta từng đi qua Sơ phủ, nhưng ta cũng không dẫn người đi." Ân Thận giọng điệu trào phúng: "Chúc đại nhân đây là đang chất vấn ta?"
Chúc phụ: "..."
-
Sơ Tranh quơ ghế đu, tán cây trên đỉnh đầu vang lên tiếng "sàn sạt", ánh nắng chiếu rọi xung quanh, ấm áp dễ chịu.
"Đại nhân."
"Đại nhân..."
Âm thanh lần lượt truyền vào, mũi chân Sơ Tranh chống lên mặt đất, ghế đu dừng lại, cô ghé mắt nhìn về phía cổng.
Ân Thận giẫm lên ánh sáng mà vào, áo choàng màu tím nổi bật lên gương mặt nam nhân, càng thêm thanh tuyển xinh đẹp.
Đáng tiếc lúc này trên mặt hắn âm u, giống như đêm tối trước khi mưa bão tới.
Sơ Tranh buông mũi chân chống lên mặt đất ra, ghế đu tiếp tục lay động.
Ánh mắt Ân Thận nhìn sang, đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, biểu cảm thu lại, chậm rãi lộ ra nụ cười: "Mặt trời lớn như vậy, Sơ Tranh cô nương không sợ phơi nắng sao?"
Giọng nói nghe không ra bất kỳ dị thường gì, trong trẻo như nước suối trong núi, thấm vào ruột gan.
"Bọn họ bắt ngươi giao ta ra." Sơ Tranh không đáp lời kia: "Ngươi định làm thế nào?"
Ân Thận nhướng mày, ánh mắt chìm xuống: "Sao Sơ Tranh cô nương biết được chuyện này?"
Chuyện này vừa phát sinh, không nói đến người hầu hạ nơi này có thể không biết được, cho dù ngoài ý muốn biết được, cũng không thể nào không trải qua sự cho phép của hắn mà đã truyền đến chỗ cô.
Sơ Tranh lơ đãng nói: "Ta muốn biết thì có thể biết. Ân Thận, ngươi cho rằng nơi này có thể giam giữ ta sao?"
Nếu không phải ta tự nguyện ở lại, chỉ dựa vào nơi này cũng có thể nhốt ta, trò cười.
Sơ Tranh khiến Ân Thận giật mình trong lòng.
Bỗng nhiên, Ân Thận thoải mái nói: "Ngươi đều biết cả rồi."
Sơ Tranh: "Tại sao ngươi lại muốn giam lỏng ta ở đây?"
Ân Thận bình tĩnh nhìn cô vài giây, dưới chân khẽ động, đi đến bên cạnh Sơ Tranh, chậm chạp khom lưng xuống, ngón tay chậm chạp cọ lên gương mặt Sơ Tranh.
Sơ Tranh ngửa đầu nhìn hắn.
Khóe môi Ân Thận giương lên, dưới ánh nhìn chăm chú của Sơ Tranh, cúi người xuống.
Đụng chạm nhẹ như lông vũ.
Lá cây xoay tròn rơi xuống bên cạnh hai người, thời gian phảng phất như đã dừng lại.
Sơ Tranh chớp mắt, Ân Thận đã rời đi, nhưng khoảng cách của hai người vẫn rất gần.
"Sơ Tranh cô nương, nàng cảm thấy ta giam lỏng nàng ở đây, là vì sao?"
Sơ Tranh nhấp môi dưới, thần sắc như thường: "Ngươi thích ta?"
Ân Thận khẽ cười một tiếng, mặt mày mở ra, trong nháy mắt kia phảng phất như trông thấy ngàn vạn phồn hoa nở rộ trong mắt hắn.
Hắn nói: "Sơ Tranh cô nương thật thông minh, đúng là ta thích nàng đấy."
"Thật là trùng hợp, ta cũng thích chàng."
Ân Thận sửng sốt.
Sạt sạt sạt ——
Lá cây trong đình viện chập chờn theo gió.
Thật là trùng hợp, ta cũng thích chàng.
Vậy hắn lao lực như vậy làm gì?
Ân Thận đột nhiên đứng dậy, động tác đột ngột, áo choàng tán ra trong gió, lộ ra y phục bên trong của hắn.
Lúc này Sơ Tranh mới phát hiện, hôm nay hắn mặc một bộ xiêm y màu trắng.
Ân Thận lui lại hai bước, thần sắc lộ ra mấy phần mờ mịt và bối rối, nhưng rất nhanh liền đè xuống, khôi phục lại vẻ tự phụ cao cao tại thượng của Thiên Tuế đại nhân: "Sơ Tranh cô nương thích ta?"
"Chàng có ý kiến?"
Ân Thận nhìn chằm chằm cô, từ từ nói: "Sơ Tranh cô nương rất thông minh, nếu như nàng chỉ muốn dùng câu này để mê hoặc ta, vậy phải làm Sơ Tranh cô nương thất vọng rồi, ta không dễ lừa gạt như vậy đâu."
Ân Thận không tin Sơ Tranh thích hắn.
Hắn biết thân phận của mình là gì.
Hắn đã nghĩ cách đưa cô đến đây, là không có ý định để cô rời khỏi nơi này.
Người này nhất định phải là của hắn.
Sơ Tranh: "..."
Hắn có ý gì chứ?
Không tin lời ta nói?
"Về sau đành phải ủy khuất Tiểu Sơ ở lại nơi này rồi." Ân Thận nói tiếp: "Nếu Tiểu Sơ muốn đi ra ngoài, ta sẽ đi cùng nàng, nhưng nàng không thể lén đi, bằng không thì ta sẽ tức giận."
Cách xưng hô của Ân Thận cũng thay đổi.
"..."
Ngươi tức giận liên quan cái rắm gì đến ta!
Chỉ bằng tên yếu gà như ngươi mà còn muốn nhốt ta, quá xem thường người khác rồi!
Xem ra ta phải chấp hành kế hoạch B.
【 Tiểu tỷ tỷ, xin hỏi một chút, kế hoạch A của cô là gì? 】
Giết chết hắn đó.
Lời này nói rất chi là đúng lý hợp tình.
【...】 Vương Giả xém chút không vận hành nổi, tiểu tỷ tỷ có độc à!!
Chờ chút!
【 Kế hoạch B của cô là gì? 】
Sơ Tranh đơn giản thô bạo: Đánh ngất xỉu bắt đi giam lại.
【...】
Sơ Tranh còn chưa kịp áp dụng kế hoạch này, nơi xa đột nhiên có khói đặc phóng lên tận trời, trong gió mang theo mùi cháy khét.
Sơ Tranh và Ân Thận đồng thời nhìn về phía bên kia.
Biểu cảm của Ân Thận khẽ biến, bên kia là...
"Đại nhân, tẩm cung của công chúa Thường Hoan bốc cháy!"
Cung nhân chạy từ bên ngoài vào, không lo nổi lễ tiết nữa, gấp gáp nói một tiếng.
Ân Thận sầm mặt lại, quay người đi ra bên ngoài.
"Trông coi Sơ Tranh cô nương." Ân Thận phân phó một tiếng.
Hừ.
Sơ Tranh nhìn về phía màn khói dày đặc bên kia một chút, trực tiếp nằm trở về.
Ghế đu kẹt kẹt lung lay hai lần, âm thanh kẹt kẹt bỗng nhiên dừng lại.
Thiếu nữ trên ghế đu bực bội ngồi dậy, đi vào trong phòng.
/1983
|