Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Tạ tiên sinh!!"
Diêu Thanh gọi mấy tiếng, nhưng đáng tiếc Tạ Ninh Phong đều không có bất kỳ đáp lại gì.
Anh ta đã chết.
Tân Trục nhìn qua người bên cạnh mình, cô gái lạnh lùng nhìn người chết kia, không lộ ra bất kỳ tâm tình gì.
Giống như chết ở trước mặt cô, không phải là một người.
Đáy mắt Tân Trục hiện lên một tia sợ hãi.
"Liễu... Liễu tiểu thư, làm... Làm sao bây giờ?" Diêu Thanh này không có bất cứ chủ kiến gì, chỉ có thể đặt hi vọng lên người Sơ Tranh.
"Tiếp tục đi."
"..." Diêu Thanh nuốt một ngụm nước bọt: "Tạ tiên sinh làm sao bây giờ?"
"Thế nào, cô còn muốn mang anh ta theo à?" Sơ Tranh không để ý nói: "Nếu cô có thể mang anh ta theo thì cứ mang theo đi."
Dù sao đừng để ta làm, ngươi muốn làm gì cũng được.
Diêu Thanh: "..."
Sao cô ấy có thể mang được Tạ Ninh Phong theo chứ.
Diêu Thanh ngó ngó ánh mắt lãnh đạm của Sơ Tranh, cẩn thận buông Tạ Ninh Phong xuống.
-
Trong lối đi u ám, bốn người cẩn thận đi lên phía trước, ánh sáng thỉnh thoảng chiếu vào xung quanh lối đi.
Bốn người này không phải ai khác, chính là bọn người anh Cao.
Trừ Lam Thần và Lê Điềm, cũng chỉ còn lại có anh Cao và Cam Lộ, Tiểu Mạc và chú Dân đều không thấy tăm hơi.
Lê Điềm ôm cánh tay, có chút sợ hãi: "Anh Cao, chúng ta đi ở chỗ này bao lâu rồi, tại sao lâu như thế mà vẫn chưa tới điểm cuối?"
"Tôi cũng không biết, tiếp tục đi lên phía trước đi." Anh Cao trầm giọng nói: "Lui về có thể sẽ gặp phải những con sói kia."
Trước đó bọn họ gặp phải sói, khi bị vây công thì rơi vào đây.
Nhưng mà bị một đường truy sát vào, Tạ Ninh Phong và Tiểu Mạc đều tách ra, cũng không biết tình huống bây giờ thế nào rồi.
"Anh Thần, anh có cảm thấy nơi này âm trầm không?" Lê Điềm lại hạ giọng nói chuyện với Lam Thần.
Lam Thần lung lay đèn pin: "Không phải chỉ là một lối đi thôi sao, có thể có cái gì, em đừng nói lung tung."
"Nhưng... Nhưng em luôn có cảm giác như có người đang nhìn chúng ta." Cảm giác này rất mãnh liệt.
Lam Thần không kiên nhẫn: "Làm gì có người nào, nơi này chỉ có mấy người chúng ta thôi."
Cam Lộ nghe thấy Lam Thần và Lê Điềm nói chuyện, cũng không thoải mái lắm: "Hai người có thể yên tĩnh chút được không? Sợ những con sói kia không tìm thấy chúng ta à?"
"Cô..."
"Đừng cãi nhau." Anh Cao vung tay: "Mọi người nghe xem."
Bốn người đồng thời yên tĩnh lại, chỗ sâu trong lối đi có tiếng gì đó truyền tới, có chút mơ hồ.
"Tiếng gì vậy?" Lê Điềm nổi da gà đầy người.
Cam Lộ nhíu mày: "Có phải là đám Tiểu Mạc không?"
"Cẩn thận một chút, tiếp tục đi lên phía trước."
Anh Cao đi phía trước dẫn đường, Cam Lộ nhìn Lê Điềm và Lam Thần, trợn trắng mắt, để bọn họ đi trước, mình bọc hậu.
Chỉ bằng chút tài nghệ này cũng dám chạy tới nơi thế này, để rồi chết như thế nào cũng không biết, một đám ngu xuẩn.
Âm thanh càng ngày càng gần.
Một tiếng nối tiếp một tiếng, tựa như đang gõ trên màng nhĩ của bọn họ.
Phía trước xuất hiện một cổng vòm có dấu vết đục, âm thanh kia từ trong này truyền đến.
Lê Điềm và Lam Thần chắc chắn không dám đi tiên phong, anh Cao ra hiệu bọn họ đừng lộn xộn, anh ta cẩn thận đi vào trong cổng vòm.
Ánh sáng trong cổng vòm tốt hơn bên ngoài, đây là một cái động rất rộng rãi, trên vách đá đều có vết tích đục gõ.
Nhưng trong động trống rỗng, không có gì cả.
Anh Cao ra hiệu an toàn, ba người đằng sau đi theo vào.
"Âm thanh truyền từ chỗ nào đến?" Cam Lộ nhíu mày: "Nơi này không có thứ gì cả mà."
Âm thanh cũng không ngừng lại, vẫn đang vang lên.
Nhưng tiến vào trong động, bọn họ cũng không cách nào phân rõ được rốt cuộc âm thanh kia truyền tới từ phương hướng nào.
"Những thứ này là gì thế?" Lê Điềm chỉ vào vách đá trong động: "Sao lại kỳ quái như thế? Tranh không giống tranh..."
Trên vách đá vết đục nhiều mà phức tạp, rất nhiều vết đã không thấy rõ nữa, vết đục đứt gãy, càng thêm không cách nào phân biệt phía trên là thứ gì.
"Anh Cao! Anh Cao! Là mọi người sao?"
"Tiểu Mạc!" Cam Lộ nhìn anh Cao: "Anh Cao, nghe thấy không?"
"Ừ."
"Anh Cao, anh Cao, chúng tôi ở đây!!" Tiểu Mạc bên kia có lẽ đã nghe thấy được, kích động kêu lên.
Tiếng gõ cũng lớn hơn.
Mấy người phí sức nửa ngày, xác định vị trí của Tiểu Mạc, như vậy vấn đề tới... Bọn họ phải làm sao để đưa được người từ một bên khác của tường ra?
Tiểu Mạc bên kia chỉ có một người, chính cậu ta cũng không nói rõ được vì sao cậu ta lại ở bên kia.
Bên kia không giống với bên này của bọn họ, là một không gian phong kín, nếu như không ra được, dưỡng khí chẳng mấy chốc sẽ hao hết.
Ngay khi mấy người sầu muộn, nơi bọn họ vào truyền đến tiếng bước chân.
Đám người đồng thời yên tĩnh, cảnh giác toàn thân tăng vọt, dồn dập nắm chặt vũ khí của mình, nhìn chằm chằm cửa vào.
Bóng người càng ngày càng gần.
"Anh Cao!"
Giọng nói yếu đuối mang theo chút run rẩy truyền tới, tiếp theo đó là Diêu Thanh đi từ trong bóng tối ra, kinh hỉ nhìn bọn họ.
"Thanh Thanh?" Anh Cao thở phào, đồng thời lại nâng lên một hơi: "Tại sao em lại ở đây?"
"Em..."
Diêu Thanh nhìn ra phía sau.
Sơ Tranh nắm tay Tân Trục xuất hiện trong tầm mắt bọn họ, vẻ mặt của đám người đều có chút đặc sắc.
Cô gái này trước đó đột nhiên biến mất, anh Cao cảm thấy mục đích của cô không thuần, nói không chừng là bom hẹn giờ, cho nên cũng không quan tâm đến sống chết của cô.
Đám người Lam Thần trở mặt với cô, cũng không muốn tìm cô.
Ai biết cô lại đột nhiên xuất hiện ở đây...
Còn có người bên cạnh cô là ai?
"Thanh Thanh, em không sao chứ?" Anh Cao kéo Diêu Thanh đến bên người, ánh mắt liếc nhìn Sơ Tranh.
"Em không sao đâu anh Cao." Diêu Thanh lắc đầu: "Nhưng mà... Chúng em gặp phải Tạ tiên sinh, anh ta... anh ta chết rồi."
Tạ Ninh Phong chết rồi.
Tin tức này không phải tin tức gì tốt.
Nhưng mà người bạn gái như Lê Điềm nhìn qua lại không có nhiều thương tâm, lực chú ý đều đặt trên người Sơ Tranh và Tân Trục.
Dung mạo của Tân Trục có thể nói là người đẹp nhất mà Lê Điềm từng gặp...
"Liễu Sơ Tranh, hắn là ai?" Lê Điềm chỉ vào Tân Trục, trong giọng nói tràn đầy chất vấn: "Hai ngày nay cậu đi đâu?"
"Tôi có nghĩa vụ phải báo cáo cho cô à? Cô là cái thá gì?" Chó điên còn muốn hỏi hành tung của ta, thật đúng là coi mình là rễ hành mà.
Lê Điềm: "..."
Anh Cao cẩn thận quan sát Tân Trục: "Liễu tiểu thư, anh bạn này là?"
Sơ Tranh vẫn dùng cách nói như khi lừa gạt Diêu Thanh, người đến thám hiểm, nhặt được.
Anh Cao tin hay không cô cũng không quan tâm, dù sao không tin cùng lắm thì đánh một trận, cô sợ cái mẹ gì.
Tân Trục ghi nhớ lời Sơ Tranh, không nói gì, đối mặt với nhiều người như vậy, Tân Trục rõ ràng vẫn không thích ứng.
Anh Cao hiển nhiên không tin, người này xuất hiện quá đột ngột.
Nhưng Sơ Tranh không làm gì cả, những chuyện bây giờ bọn họ trải qua đều không có bất kỳ quan hệ gì với cô, muốn tìm một điểm để chất vấn cô cũng không có cách nào.
Anh Cao đành phải nghĩ cách cứu Tiểu Mạc trước.
Tân Trục hạ giọng, nói nhỏ với Sơ Tranh: "Nơi này... Hình như tôi từng tới."
"Hả?"
Tân Trục cẩn thận hồi tưởng, trong trí nhớ có vô số hình ảnh hiện lên.
Đó là rất nhiều người cùng nhau đến đây, hắn đi bên cạnh một người trung niên, đó là thầy của hắn...
"Tìm được rồi... Tìm được rồi!"
Tất cả mọi người rất kích động, soi đèn lên trên tường.
Đầu Tân Trục đột nhiên giống như bị kim đâm, mỗi một dây thần kinh đều giống như bị người ta nắm lấy mà kéo vậy, những ký ức kia bắt đầu tiêu tán, hắn không bắt được chút gì nữa.
"Nghĩ không ra thì đừng nghĩ." Sơ Tranh ấn lấy tay hắn, trấn an hắn: "Không có gì đáng ngại."
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Tạ tiên sinh!!"
Diêu Thanh gọi mấy tiếng, nhưng đáng tiếc Tạ Ninh Phong đều không có bất kỳ đáp lại gì.
Anh ta đã chết.
Tân Trục nhìn qua người bên cạnh mình, cô gái lạnh lùng nhìn người chết kia, không lộ ra bất kỳ tâm tình gì.
Giống như chết ở trước mặt cô, không phải là một người.
Đáy mắt Tân Trục hiện lên một tia sợ hãi.
"Liễu... Liễu tiểu thư, làm... Làm sao bây giờ?" Diêu Thanh này không có bất cứ chủ kiến gì, chỉ có thể đặt hi vọng lên người Sơ Tranh.
"Tiếp tục đi."
"..." Diêu Thanh nuốt một ngụm nước bọt: "Tạ tiên sinh làm sao bây giờ?"
"Thế nào, cô còn muốn mang anh ta theo à?" Sơ Tranh không để ý nói: "Nếu cô có thể mang anh ta theo thì cứ mang theo đi."
Dù sao đừng để ta làm, ngươi muốn làm gì cũng được.
Diêu Thanh: "..."
Sao cô ấy có thể mang được Tạ Ninh Phong theo chứ.
Diêu Thanh ngó ngó ánh mắt lãnh đạm của Sơ Tranh, cẩn thận buông Tạ Ninh Phong xuống.
-
Trong lối đi u ám, bốn người cẩn thận đi lên phía trước, ánh sáng thỉnh thoảng chiếu vào xung quanh lối đi.
Bốn người này không phải ai khác, chính là bọn người anh Cao.
Trừ Lam Thần và Lê Điềm, cũng chỉ còn lại có anh Cao và Cam Lộ, Tiểu Mạc và chú Dân đều không thấy tăm hơi.
Lê Điềm ôm cánh tay, có chút sợ hãi: "Anh Cao, chúng ta đi ở chỗ này bao lâu rồi, tại sao lâu như thế mà vẫn chưa tới điểm cuối?"
"Tôi cũng không biết, tiếp tục đi lên phía trước đi." Anh Cao trầm giọng nói: "Lui về có thể sẽ gặp phải những con sói kia."
Trước đó bọn họ gặp phải sói, khi bị vây công thì rơi vào đây.
Nhưng mà bị một đường truy sát vào, Tạ Ninh Phong và Tiểu Mạc đều tách ra, cũng không biết tình huống bây giờ thế nào rồi.
"Anh Thần, anh có cảm thấy nơi này âm trầm không?" Lê Điềm lại hạ giọng nói chuyện với Lam Thần.
Lam Thần lung lay đèn pin: "Không phải chỉ là một lối đi thôi sao, có thể có cái gì, em đừng nói lung tung."
"Nhưng... Nhưng em luôn có cảm giác như có người đang nhìn chúng ta." Cảm giác này rất mãnh liệt.
Lam Thần không kiên nhẫn: "Làm gì có người nào, nơi này chỉ có mấy người chúng ta thôi."
Cam Lộ nghe thấy Lam Thần và Lê Điềm nói chuyện, cũng không thoải mái lắm: "Hai người có thể yên tĩnh chút được không? Sợ những con sói kia không tìm thấy chúng ta à?"
"Cô..."
"Đừng cãi nhau." Anh Cao vung tay: "Mọi người nghe xem."
Bốn người đồng thời yên tĩnh lại, chỗ sâu trong lối đi có tiếng gì đó truyền tới, có chút mơ hồ.
"Tiếng gì vậy?" Lê Điềm nổi da gà đầy người.
Cam Lộ nhíu mày: "Có phải là đám Tiểu Mạc không?"
"Cẩn thận một chút, tiếp tục đi lên phía trước."
Anh Cao đi phía trước dẫn đường, Cam Lộ nhìn Lê Điềm và Lam Thần, trợn trắng mắt, để bọn họ đi trước, mình bọc hậu.
Chỉ bằng chút tài nghệ này cũng dám chạy tới nơi thế này, để rồi chết như thế nào cũng không biết, một đám ngu xuẩn.
Âm thanh càng ngày càng gần.
Một tiếng nối tiếp một tiếng, tựa như đang gõ trên màng nhĩ của bọn họ.
Phía trước xuất hiện một cổng vòm có dấu vết đục, âm thanh kia từ trong này truyền đến.
Lê Điềm và Lam Thần chắc chắn không dám đi tiên phong, anh Cao ra hiệu bọn họ đừng lộn xộn, anh ta cẩn thận đi vào trong cổng vòm.
Ánh sáng trong cổng vòm tốt hơn bên ngoài, đây là một cái động rất rộng rãi, trên vách đá đều có vết tích đục gõ.
Nhưng trong động trống rỗng, không có gì cả.
Anh Cao ra hiệu an toàn, ba người đằng sau đi theo vào.
"Âm thanh truyền từ chỗ nào đến?" Cam Lộ nhíu mày: "Nơi này không có thứ gì cả mà."
Âm thanh cũng không ngừng lại, vẫn đang vang lên.
Nhưng tiến vào trong động, bọn họ cũng không cách nào phân rõ được rốt cuộc âm thanh kia truyền tới từ phương hướng nào.
"Những thứ này là gì thế?" Lê Điềm chỉ vào vách đá trong động: "Sao lại kỳ quái như thế? Tranh không giống tranh..."
Trên vách đá vết đục nhiều mà phức tạp, rất nhiều vết đã không thấy rõ nữa, vết đục đứt gãy, càng thêm không cách nào phân biệt phía trên là thứ gì.
"Anh Cao! Anh Cao! Là mọi người sao?"
"Tiểu Mạc!" Cam Lộ nhìn anh Cao: "Anh Cao, nghe thấy không?"
"Ừ."
"Anh Cao, anh Cao, chúng tôi ở đây!!" Tiểu Mạc bên kia có lẽ đã nghe thấy được, kích động kêu lên.
Tiếng gõ cũng lớn hơn.
Mấy người phí sức nửa ngày, xác định vị trí của Tiểu Mạc, như vậy vấn đề tới... Bọn họ phải làm sao để đưa được người từ một bên khác của tường ra?
Tiểu Mạc bên kia chỉ có một người, chính cậu ta cũng không nói rõ được vì sao cậu ta lại ở bên kia.
Bên kia không giống với bên này của bọn họ, là một không gian phong kín, nếu như không ra được, dưỡng khí chẳng mấy chốc sẽ hao hết.
Ngay khi mấy người sầu muộn, nơi bọn họ vào truyền đến tiếng bước chân.
Đám người đồng thời yên tĩnh, cảnh giác toàn thân tăng vọt, dồn dập nắm chặt vũ khí của mình, nhìn chằm chằm cửa vào.
Bóng người càng ngày càng gần.
"Anh Cao!"
Giọng nói yếu đuối mang theo chút run rẩy truyền tới, tiếp theo đó là Diêu Thanh đi từ trong bóng tối ra, kinh hỉ nhìn bọn họ.
"Thanh Thanh?" Anh Cao thở phào, đồng thời lại nâng lên một hơi: "Tại sao em lại ở đây?"
"Em..."
Diêu Thanh nhìn ra phía sau.
Sơ Tranh nắm tay Tân Trục xuất hiện trong tầm mắt bọn họ, vẻ mặt của đám người đều có chút đặc sắc.
Cô gái này trước đó đột nhiên biến mất, anh Cao cảm thấy mục đích của cô không thuần, nói không chừng là bom hẹn giờ, cho nên cũng không quan tâm đến sống chết của cô.
Đám người Lam Thần trở mặt với cô, cũng không muốn tìm cô.
Ai biết cô lại đột nhiên xuất hiện ở đây...
Còn có người bên cạnh cô là ai?
"Thanh Thanh, em không sao chứ?" Anh Cao kéo Diêu Thanh đến bên người, ánh mắt liếc nhìn Sơ Tranh.
"Em không sao đâu anh Cao." Diêu Thanh lắc đầu: "Nhưng mà... Chúng em gặp phải Tạ tiên sinh, anh ta... anh ta chết rồi."
Tạ Ninh Phong chết rồi.
Tin tức này không phải tin tức gì tốt.
Nhưng mà người bạn gái như Lê Điềm nhìn qua lại không có nhiều thương tâm, lực chú ý đều đặt trên người Sơ Tranh và Tân Trục.
Dung mạo của Tân Trục có thể nói là người đẹp nhất mà Lê Điềm từng gặp...
"Liễu Sơ Tranh, hắn là ai?" Lê Điềm chỉ vào Tân Trục, trong giọng nói tràn đầy chất vấn: "Hai ngày nay cậu đi đâu?"
"Tôi có nghĩa vụ phải báo cáo cho cô à? Cô là cái thá gì?" Chó điên còn muốn hỏi hành tung của ta, thật đúng là coi mình là rễ hành mà.
Lê Điềm: "..."
Anh Cao cẩn thận quan sát Tân Trục: "Liễu tiểu thư, anh bạn này là?"
Sơ Tranh vẫn dùng cách nói như khi lừa gạt Diêu Thanh, người đến thám hiểm, nhặt được.
Anh Cao tin hay không cô cũng không quan tâm, dù sao không tin cùng lắm thì đánh một trận, cô sợ cái mẹ gì.
Tân Trục ghi nhớ lời Sơ Tranh, không nói gì, đối mặt với nhiều người như vậy, Tân Trục rõ ràng vẫn không thích ứng.
Anh Cao hiển nhiên không tin, người này xuất hiện quá đột ngột.
Nhưng Sơ Tranh không làm gì cả, những chuyện bây giờ bọn họ trải qua đều không có bất kỳ quan hệ gì với cô, muốn tìm một điểm để chất vấn cô cũng không có cách nào.
Anh Cao đành phải nghĩ cách cứu Tiểu Mạc trước.
Tân Trục hạ giọng, nói nhỏ với Sơ Tranh: "Nơi này... Hình như tôi từng tới."
"Hả?"
Tân Trục cẩn thận hồi tưởng, trong trí nhớ có vô số hình ảnh hiện lên.
Đó là rất nhiều người cùng nhau đến đây, hắn đi bên cạnh một người trung niên, đó là thầy của hắn...
"Tìm được rồi... Tìm được rồi!"
Tất cả mọi người rất kích động, soi đèn lên trên tường.
Đầu Tân Trục đột nhiên giống như bị kim đâm, mỗi một dây thần kinh đều giống như bị người ta nắm lấy mà kéo vậy, những ký ức kia bắt đầu tiêu tán, hắn không bắt được chút gì nữa.
"Nghĩ không ra thì đừng nghĩ." Sơ Tranh ấn lấy tay hắn, trấn an hắn: "Không có gì đáng ngại."
/1983
|