Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Elsa bên này lấy lại tinh thần, chỉ vào Sơ Tranh: "Cha, cô ta chính là..."
Charles có thâm ý khác nhìn Sơ Tranh mấy lần, đè Elsa nổi giận đùng đùng xuống: "Một chút chuyện nhỏ, được rồi, ăn cơm trước đi."
"Cha!"
Charles chỉ nhàn nhạt nhìn Elsa một chút, Elsa lập tức im bặt lại, vài giây sau, tức giận đẩy đĩa trước mặt ra: "Con không ăn nữa."
Elsa tức giận trở về phòng, Sơ Tranh cũng không có ý định ăn cơm với người xa lạ, trở về phòng theo.
Trong phòng ăn rất nhanh cũng chỉ còn lại Charles và Maggie.
"Đứa con gái này của em..."
Maggie cúi đầu xuống: "Tranh... Shelleya không hiểu chuyện, xin đại nhân thứ lỗi, em nhất định sẽ bảo con bé xin lỗi Elsa."
Dường như Charles muốn nói gì đó, nhìn thấy bộ dạng này của Maggie, khoát khoát tay: "Ăn cơm đi."
-
Gian phòng của nguyên chủ ở cuối hành lang, gian phòng không tính là lớn, nhưng đồ vật bên trong đều đầy đủ, cho dù Charles không thích đứa con kế như nguyên chủ, thì trên sinh hoạt cũng sẽ không khắt khe với cô ấy.
Sơ Tranh tìm tới tấm gương, trước tiên nhìn người trong gương một chút, sau khi xác định ngũ quan đều rất xinh đẹp, hài lòng thưởng thức một hồi, lúc này mới chuẩn bị đi tắm.
Cốc cốc ——
Cửa phòng bị người gõ vang.
"Shelleya, mở cửa!"
Không cần mở cửa cũng biết người bên ngoài là ai.
Sơ Tranh đi qua, khóa trái cửa lại, sau khi dùng ngân tuyến che đậy cả phòng lại, rồi mới chậm rãi đi tắm.
-
Elsa gõ cửa nửa ngày không ai ra mở, muốn trực tiếp xông vào, lại phát hiện không mở được cửa ra, tức giận đến mức hơn nửa đêm Elsa mới ngủ.
Vốn định ngày hôm sau đi tìm Sơ Tranh tính sổ, kết quả lại được cho biết Sơ Tranh đã đến học viện trước.
Elsa xém chút bị tức chết.
Sơ Tranh ngồi trên xe ngựa hôm qua cô mới mua đến học viện, lúc này thời gian còn sớm, người đến học viện không nhiều.
Sơ Tranh xuống xe ngựa, không gây nên quá nhiều người chú ý.
"Bạn học Shelleya."
Một chàng trai đẹp trai tỏa nắng từ một bên khác chạy tới, trên mặt mang ý cười say lòng người.
Đáy lòng Sơ Tranh hơi lộp bộp một chút.
Tuyến thời gian bây giờ, vừa lúc là khi nguyên chủ vừa quen biết nam sinh này không lâu, nam sinh chủ động lấy lòng nguyên chủ.
Nói quen biết cũng không chính xác, chỉ là gặp qua vài lần.
Nhưng độ nổi tiếng của nam sinh này cũng rất cao, toàn học viện không ai không biết cậu ta, vừa có thiên phú lại vừa đẹp trai, tên là Moore.
Moore cười lên sẽ lộ ra hai chiếc răng nanh nho nhỏ, đôi mắt sáng lấp lánh: "Hôm nay sao cậu tới sớm vậy?"
"Chúng ta rất thân sao?"
"Ừm... Cậu kết giao với tôi, chúng ta sẽ rất thân nha." Moore ngay thẳng mời Sơ Tranh đảm nhiệm vị trí người ấy trong lòng cậu ta.
"Tôi từ chối."
Moore bất đắc dĩ nhún vai: "Được thôi. Vậy chúng ta có thể làm bạn bè nha."
"Cậu coi trọng tôi ở chỗ nào?"
Người như Moore, ở trong học viện ngoắc ngoắc ngón tay thì có không biết bao nhiêu cô gái chịu hy sinh mọi thứ vì cậu ta, tại sao lại muốn tới trêu chọc một tên phế vật như nguyên chủ chứ?
Chẳng lẽ là ở trong một đám thiên tài, thì phế vật càng nổi bật hơn sao?
Ta thấy ngươi rắp tâm không tốt, muốn hại ta thì có!
"Bạn học Shelleya rất đáng yêu." Moore cười nói: "Là kiểu mà tôi thích, tôi muốn làm bạn với bạn học Shelleya."
Sơ Tranh nhịn xuống xúc động lấy gương ra soi xem mình đáng yêu ở chỗ nào: "Cậu không phải kiểu mà tôi thích, thế nên sau này mời cách xa tôi ra một chút."
Nếu như Elsa tìm ta gây phiền phức vì ngươi, thì ta sẽ tìm về từ chỗ ngươi.
Đại lão không thể ăn thua thiệt.
"A..." Moore thất vọng a một tiếng, ngược lại lại thật lòng hỏi: "Vậy cậu thích loại hình gì?"
"Không phải vấn đề loại hình."
Thẻ người tốt là loại hình gì, thì ta thích loại hình đó, ngươi vĩnh viễn không thể nào trở thành được.
-
Phía ngoài cổng trường.
Elsa xách váy xuống xe ngựa, từ rất xa trông thấy Moore đứng nói chuyện với Sơ Tranh.
Trước đó ả đã nghe người ta nói, Moore và Shelleya khá thân thiết.
Trước đó ả còn không tin, bây giờ mắt thấy mới là thật, không thể không tin.
Elsa tự động quy kết chuyện này thành: Sơ Tranh chủ động câu dẫn Moore.
Một tên dân đen cũng dám mơ tưởng đến Moore, ai cho cô mặt mũi.
"Moore."
Elsa chạy qua, gọi Moore đang muốn đuổi theo Sơ Tranh lại.
"Tiểu thư Elsa, buổi sáng tốt lành." Nụ cười của Moore phai nhạt đi mấy phần, bảo trì khoảng cách lễ phép khách sáo.
"Moore, anh gọi em là Elsa là được rồi." Elsa hơi cúi đầu, giơ tay vén một lọn tóc ra sau tai, làm gì còn vẻ ngang ngược như lúc đối mặt với Sơ Tranh nữa.
Moore cười cười, không đổi giọng: "Tiểu thư Elsa, tôi còn có việc, đi trước một bước."
"Moore..."
Moore đi rất nhanh, Elsa tức giận dậm chân.
-
Một bên khác.
Sơ Tranh tránh khỏi Moore và đám người, trong tay cầm một cái gương nhỏ, đang soi gương.
Gương mặt này nhìn thế nào cũng không liên quan gì đến đáng yêu mà?
Gương mặt này của nguyên chủ càng thiên về khuynh hướng xinh đẹp rêu rao hơn, lúc này tuổi còn nhỏ, qua thêm mấy năm nữa, sẽ trổ mã càng thêm rực rỡ động lòng người.
Nguyên chủ không hề chăm chút đến cách ăn mặc, quần áo trên người cũ kỹ.
Làn da không được đẹp lắm, tăng thêm bình thường luôn luôn cúi đầu, tóc che lại, ngẫu nhiên còn mang theo một chút vết thương xanh xanh tím tím, tự nhiên không ai chú ý tới dáng dấp của cô ấy.
Bây giờ Sơ Tranh thay một bộ quần áo, kiểu tóc mặc dù không đổi, nhưng có tinh thần hơn, khí thế cả người đều thay đổi.
Cho nên, gương mặt này rốt cuộc đáng yêu ở chỗ nào?
"Bạn... Bạn học Shelleya."
Sơ Tranh khép "bộp" tấm gương lại, quay đầu nhìn về phía Alice đứng cách đó mấy bước.
"Có việc?"
Alice vội vàng giơ một cánh tay ra, khẩn trương xua xua: "Không có... Không có việc gì, tôi... Tôi chỉ là trông thấy cậu, nên đến chào hỏi cậu."
Nói đến phần sau âm lượng của Alice đã bé đến không thể nghe được nữa.
Ánh mắt lạnh lùng xa cách của Sơ Tranh làm Alice không dám nói tiếp nữa.
"Ồ."
Làm ta sợ muốn chết.
Vừa rồi chắc là không trông thấy đâu nhỉ?
Chắc chắn là không nhìn thấy!!
Sơ Tranh bất động thanh sắc cất tấm gương đi, quay đầu tiếp tục đi về phương hướng phòng học.
Alice nhìn Sơ Tranh rời đi, một hồi lâu sau mới ôm đồ vật đi về một phương hướng khác.
-
Sơ Tranh ngồi trong phòng học, lật sách về lý luận ma pháp trên bàn nguyên chủ.
Nguyên chủ không đo ra thiên phú ma pháp, cũng không cách nào dựa theo phương pháp mà đạo sư* dạy, cảm thụ nguyên tố ma pháp trong không khí.
(*Đạo sư: Theo Wikipedia thì đạo sư nghĩa là sư phụ, người dạy đạo, truyền đạo, người hướng dẫn, bậc thầy,.... Ở đây tác giả dùng đạo sư (导师) mà không phải lão sư (老师) cho nên mình để vậy chứ không đổi thành thầy giáo cô giáo nha.)
Thân thể này của cô... Chính là phế vật.
"Các cậu nhìn cô ta kìa..."
"Quần áo trên người cô ta là thế nào?"
"Hôm qua cô ta làm Elsa tức thành thế kia, hôm nay thế mà vẫn khỏe mạnh đến trường học..."
"Còn làm bộ đọc sách, một phế vật như cô ta xem hiểu sao?"
Khi Sơ Tranh đến phòng học thì không có mấy bạn học, nhưng theo thời gian bạn học đến càng ngày càng nhiều, tiếng nghị luận liên quan đến cô cũng bắt đầu nhiều lên.
Trước hết nhất làm người ta chú ý chính là thân váy áo tinh xảo hoa lệ trên người cô.
Ở trong ấn tượng của bọn họ, Sơ Tranh chính là tùy tùng của Elsa, loại chân chạy vặt chuyên xách giỏ múc nước ấy.
Ăn mặc bình thường, luôn luôn cúi đầu, cảm giác tồn tại rất thấp.
Vậy mà hôm nay, cô lại đổi một thân váy áo sạch sẽ xinh đẹp, ngồi ở bên kia, lưng thẳng tắp, khí thế quanh thân kinh người, cảm giác tồn tại mãnh liệt đến mức không ai có thể coi nhẹ.
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Elsa bên này lấy lại tinh thần, chỉ vào Sơ Tranh: "Cha, cô ta chính là..."
Charles có thâm ý khác nhìn Sơ Tranh mấy lần, đè Elsa nổi giận đùng đùng xuống: "Một chút chuyện nhỏ, được rồi, ăn cơm trước đi."
"Cha!"
Charles chỉ nhàn nhạt nhìn Elsa một chút, Elsa lập tức im bặt lại, vài giây sau, tức giận đẩy đĩa trước mặt ra: "Con không ăn nữa."
Elsa tức giận trở về phòng, Sơ Tranh cũng không có ý định ăn cơm với người xa lạ, trở về phòng theo.
Trong phòng ăn rất nhanh cũng chỉ còn lại Charles và Maggie.
"Đứa con gái này của em..."
Maggie cúi đầu xuống: "Tranh... Shelleya không hiểu chuyện, xin đại nhân thứ lỗi, em nhất định sẽ bảo con bé xin lỗi Elsa."
Dường như Charles muốn nói gì đó, nhìn thấy bộ dạng này của Maggie, khoát khoát tay: "Ăn cơm đi."
-
Gian phòng của nguyên chủ ở cuối hành lang, gian phòng không tính là lớn, nhưng đồ vật bên trong đều đầy đủ, cho dù Charles không thích đứa con kế như nguyên chủ, thì trên sinh hoạt cũng sẽ không khắt khe với cô ấy.
Sơ Tranh tìm tới tấm gương, trước tiên nhìn người trong gương một chút, sau khi xác định ngũ quan đều rất xinh đẹp, hài lòng thưởng thức một hồi, lúc này mới chuẩn bị đi tắm.
Cốc cốc ——
Cửa phòng bị người gõ vang.
"Shelleya, mở cửa!"
Không cần mở cửa cũng biết người bên ngoài là ai.
Sơ Tranh đi qua, khóa trái cửa lại, sau khi dùng ngân tuyến che đậy cả phòng lại, rồi mới chậm rãi đi tắm.
-
Elsa gõ cửa nửa ngày không ai ra mở, muốn trực tiếp xông vào, lại phát hiện không mở được cửa ra, tức giận đến mức hơn nửa đêm Elsa mới ngủ.
Vốn định ngày hôm sau đi tìm Sơ Tranh tính sổ, kết quả lại được cho biết Sơ Tranh đã đến học viện trước.
Elsa xém chút bị tức chết.
Sơ Tranh ngồi trên xe ngựa hôm qua cô mới mua đến học viện, lúc này thời gian còn sớm, người đến học viện không nhiều.
Sơ Tranh xuống xe ngựa, không gây nên quá nhiều người chú ý.
"Bạn học Shelleya."
Một chàng trai đẹp trai tỏa nắng từ một bên khác chạy tới, trên mặt mang ý cười say lòng người.
Đáy lòng Sơ Tranh hơi lộp bộp một chút.
Tuyến thời gian bây giờ, vừa lúc là khi nguyên chủ vừa quen biết nam sinh này không lâu, nam sinh chủ động lấy lòng nguyên chủ.
Nói quen biết cũng không chính xác, chỉ là gặp qua vài lần.
Nhưng độ nổi tiếng của nam sinh này cũng rất cao, toàn học viện không ai không biết cậu ta, vừa có thiên phú lại vừa đẹp trai, tên là Moore.
Moore cười lên sẽ lộ ra hai chiếc răng nanh nho nhỏ, đôi mắt sáng lấp lánh: "Hôm nay sao cậu tới sớm vậy?"
"Chúng ta rất thân sao?"
"Ừm... Cậu kết giao với tôi, chúng ta sẽ rất thân nha." Moore ngay thẳng mời Sơ Tranh đảm nhiệm vị trí người ấy trong lòng cậu ta.
"Tôi từ chối."
Moore bất đắc dĩ nhún vai: "Được thôi. Vậy chúng ta có thể làm bạn bè nha."
"Cậu coi trọng tôi ở chỗ nào?"
Người như Moore, ở trong học viện ngoắc ngoắc ngón tay thì có không biết bao nhiêu cô gái chịu hy sinh mọi thứ vì cậu ta, tại sao lại muốn tới trêu chọc một tên phế vật như nguyên chủ chứ?
Chẳng lẽ là ở trong một đám thiên tài, thì phế vật càng nổi bật hơn sao?
Ta thấy ngươi rắp tâm không tốt, muốn hại ta thì có!
"Bạn học Shelleya rất đáng yêu." Moore cười nói: "Là kiểu mà tôi thích, tôi muốn làm bạn với bạn học Shelleya."
Sơ Tranh nhịn xuống xúc động lấy gương ra soi xem mình đáng yêu ở chỗ nào: "Cậu không phải kiểu mà tôi thích, thế nên sau này mời cách xa tôi ra một chút."
Nếu như Elsa tìm ta gây phiền phức vì ngươi, thì ta sẽ tìm về từ chỗ ngươi.
Đại lão không thể ăn thua thiệt.
"A..." Moore thất vọng a một tiếng, ngược lại lại thật lòng hỏi: "Vậy cậu thích loại hình gì?"
"Không phải vấn đề loại hình."
Thẻ người tốt là loại hình gì, thì ta thích loại hình đó, ngươi vĩnh viễn không thể nào trở thành được.
-
Phía ngoài cổng trường.
Elsa xách váy xuống xe ngựa, từ rất xa trông thấy Moore đứng nói chuyện với Sơ Tranh.
Trước đó ả đã nghe người ta nói, Moore và Shelleya khá thân thiết.
Trước đó ả còn không tin, bây giờ mắt thấy mới là thật, không thể không tin.
Elsa tự động quy kết chuyện này thành: Sơ Tranh chủ động câu dẫn Moore.
Một tên dân đen cũng dám mơ tưởng đến Moore, ai cho cô mặt mũi.
"Moore."
Elsa chạy qua, gọi Moore đang muốn đuổi theo Sơ Tranh lại.
"Tiểu thư Elsa, buổi sáng tốt lành." Nụ cười của Moore phai nhạt đi mấy phần, bảo trì khoảng cách lễ phép khách sáo.
"Moore, anh gọi em là Elsa là được rồi." Elsa hơi cúi đầu, giơ tay vén một lọn tóc ra sau tai, làm gì còn vẻ ngang ngược như lúc đối mặt với Sơ Tranh nữa.
Moore cười cười, không đổi giọng: "Tiểu thư Elsa, tôi còn có việc, đi trước một bước."
"Moore..."
Moore đi rất nhanh, Elsa tức giận dậm chân.
-
Một bên khác.
Sơ Tranh tránh khỏi Moore và đám người, trong tay cầm một cái gương nhỏ, đang soi gương.
Gương mặt này nhìn thế nào cũng không liên quan gì đến đáng yêu mà?
Gương mặt này của nguyên chủ càng thiên về khuynh hướng xinh đẹp rêu rao hơn, lúc này tuổi còn nhỏ, qua thêm mấy năm nữa, sẽ trổ mã càng thêm rực rỡ động lòng người.
Nguyên chủ không hề chăm chút đến cách ăn mặc, quần áo trên người cũ kỹ.
Làn da không được đẹp lắm, tăng thêm bình thường luôn luôn cúi đầu, tóc che lại, ngẫu nhiên còn mang theo một chút vết thương xanh xanh tím tím, tự nhiên không ai chú ý tới dáng dấp của cô ấy.
Bây giờ Sơ Tranh thay một bộ quần áo, kiểu tóc mặc dù không đổi, nhưng có tinh thần hơn, khí thế cả người đều thay đổi.
Cho nên, gương mặt này rốt cuộc đáng yêu ở chỗ nào?
"Bạn... Bạn học Shelleya."
Sơ Tranh khép "bộp" tấm gương lại, quay đầu nhìn về phía Alice đứng cách đó mấy bước.
"Có việc?"
Alice vội vàng giơ một cánh tay ra, khẩn trương xua xua: "Không có... Không có việc gì, tôi... Tôi chỉ là trông thấy cậu, nên đến chào hỏi cậu."
Nói đến phần sau âm lượng của Alice đã bé đến không thể nghe được nữa.
Ánh mắt lạnh lùng xa cách của Sơ Tranh làm Alice không dám nói tiếp nữa.
"Ồ."
Làm ta sợ muốn chết.
Vừa rồi chắc là không trông thấy đâu nhỉ?
Chắc chắn là không nhìn thấy!!
Sơ Tranh bất động thanh sắc cất tấm gương đi, quay đầu tiếp tục đi về phương hướng phòng học.
Alice nhìn Sơ Tranh rời đi, một hồi lâu sau mới ôm đồ vật đi về một phương hướng khác.
-
Sơ Tranh ngồi trong phòng học, lật sách về lý luận ma pháp trên bàn nguyên chủ.
Nguyên chủ không đo ra thiên phú ma pháp, cũng không cách nào dựa theo phương pháp mà đạo sư* dạy, cảm thụ nguyên tố ma pháp trong không khí.
(*Đạo sư: Theo Wikipedia thì đạo sư nghĩa là sư phụ, người dạy đạo, truyền đạo, người hướng dẫn, bậc thầy,.... Ở đây tác giả dùng đạo sư (导师) mà không phải lão sư (老师) cho nên mình để vậy chứ không đổi thành thầy giáo cô giáo nha.)
Thân thể này của cô... Chính là phế vật.
"Các cậu nhìn cô ta kìa..."
"Quần áo trên người cô ta là thế nào?"
"Hôm qua cô ta làm Elsa tức thành thế kia, hôm nay thế mà vẫn khỏe mạnh đến trường học..."
"Còn làm bộ đọc sách, một phế vật như cô ta xem hiểu sao?"
Khi Sơ Tranh đến phòng học thì không có mấy bạn học, nhưng theo thời gian bạn học đến càng ngày càng nhiều, tiếng nghị luận liên quan đến cô cũng bắt đầu nhiều lên.
Trước hết nhất làm người ta chú ý chính là thân váy áo tinh xảo hoa lệ trên người cô.
Ở trong ấn tượng của bọn họ, Sơ Tranh chính là tùy tùng của Elsa, loại chân chạy vặt chuyên xách giỏ múc nước ấy.
Ăn mặc bình thường, luôn luôn cúi đầu, cảm giác tồn tại rất thấp.
Vậy mà hôm nay, cô lại đổi một thân váy áo sạch sẽ xinh đẹp, ngồi ở bên kia, lưng thẳng tắp, khí thế quanh thân kinh người, cảm giác tồn tại mãnh liệt đến mức không ai có thể coi nhẹ.
/1983
|