Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Alice khóc nức nở: "Em, em gái tôi."
Em gái?
Trên chiếc xe ngựa kia sao?
Gia cảnh của Alice cũng không tốt, trừ cô ấy và em gái, thì còn có hai người em trai nữa, cha mẹ trọng nam khinh nữ.
Bình thường hai chị em không có quyền nói chuyện trong nhà.
Bởi vì em trai bị bệnh cần tiền, cho nên cha mẹ liền bán mất em gái đi.
Nếu như không phải vì Alice đang học ở Học Viện Ma Pháp, thì lần này người bị bán đi sẽ là cô ấy.
Nếu như không phải hôm nay cô ấy trùng hợp trở về, thì cô ấy căn bản cũng không biết em gái sắp bị mang đi.
Cô ấy cầu xin bọn họ, không thể bán em gái đi, cô ấy có thể không học ở Học Viện Ma Pháp nữa.
Nhưng bọn họ nói...
"Vất vả lắm mới vào được Học Viện Ma Pháp, đóng học phí cao cho mày, bây giờ mày nói không đi? Mày cho rằng đó là chỗ nào, đó là Học Viện Ma Pháp, về sau mày đi ra chính là người trên người, bọn tao còn trông cậy vào mày, mày nói không đi cái gì mà không đi? Còn để tao nghe thấy lời này lần nữa, tao sẽ đánh gãy chân mày!"
Gia đình giống như bọn họ, luôn hi vọng con mình có thể thức tỉnh thiên phú ma pháp.
Cho dù giai đoạn trước đóng học phí cao, nhưng chỉ cần vượt qua được, đợi đến khi tốt nghiệp, bọn nó chính là ma pháp sư, được người ta tôn trọng.
Cho nên cha mẹ Alice không thể nào cho cô ấy nghỉ học.
"Tôi không thể để cho bọn họ bán em gái đi được!"
Alice muốn tiếp tục đuổi theo, đau ý trên mắt cá chân tràn lan lên, thân thể cô ấy nghiêng một cái, xém chút ngã sấp xuống.
Sơ Tranh đỡ cô ấy một chút: "Cậu như vậy làm sao đuổi theo?"
Alice: "..."
Thật lâu sau Alice che mặt khóc rống.
Vì sao mình lại vô dụng như vậy.
Cho dù học được ma pháp, nhưng cũng không dùng được.
Sơ Tranh đang suy nghĩ nếu mình xen vào việc này thì có thể có thẻ cảm ơn không.
Dựa theo kịch bản mà xem, thì hẳn là có.
Dù sao ngày đó cô cũng không làm gì, Alice đã cho cô một tấm.
Nhưng việc này nghe có hơi phiền toái...
Thẻ cảm ơn.
Phiền phức.
Trước mắt Sơ Tranh không ngừng nhảy ra hai hạng mục lựa chọn này.
Xe ngựa của Sơ Tranh ngừng lại trên đường lớn, lúc này xe ngựa lui tới nhiều, đã tạo thành con đường chen chúc, có người đang bất mãn thúc giục.
Lông mày Sơ Tranh nhẹ chau lại, nửa dìu Alice lên xe ngựa, bảo phu xe quay đầu đuổi theo chiếc xe ngựa vừa rồi.
Nhưng trì hoãn lâu như vậy, chiếc xe ngựa kia đã sớm không thấy tung tích.
"Cậu đừng có khóc."
Tiếng nức nở của Alice làm Sơ Tranh rất không kiên nhẫn.
"Có... Có phải tôi rất vô dụng hay không."
"Cậu biết còn hỏi làm gì."
Alice càng đau lòng hơn, âm thanh nghẹn ngào: "Cảm ơn cậu... Cậu cho tôi xuống đi, tôi phải đi tìm em gái."
Cô ấy không thể từ bỏ như vậy.
Nhất định phải cứu em gái ra.
Sơ Tranh không để ý tới yêu cầu của cô ấy, hỏi cô ấy: "Cậu biết bọn họ bán em gái cậu cho ai không?"
Alice không rõ Sơ Tranh hỏi lời này là có ý gì, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Tôi không nghe thấy."
Lúc cô ấy trở về, những người kia đang kéo em gái cô ấy ra ngoài, rất nhanh liền nhét vào trong xe ngựa.
"..."
Sơ Tranh không vui: "Cậu biết cái gì?"
Không bằng về đi ngủ cho rồi.
Cứu người gì chứ.
Ta nên nằm làm cá muối, việc như cứu người không thích hợp với một đại lão như ta.
Đại khái là giọng điệu của Sơ Tranh quá hung, Alice bị hù dọa, hai mắt đẫm lệ trả lời: "Tôi... Tôi nhớ được trên xe ngựa của bọn họ có một ký hiệu."
Sơ Tranh lật tìm bút lông và giấy trên xe ngựa, bảo Alice vẽ ra.
Alice cầm bút, thận trọng hỏi: "Cậu... muốn giúp tôi sao?"
Sơ Tranh liếc cô ấy một cái: "Bằng không thì bây giờ tôi đang rảnh rỗi không có chuyện gì làm sao?"
Alice bị Sơ Tranh nhìn đến giật mình, bối rối cúi đầu xuống, nhanh chóng vẽ lên trên giấy một cái ký hiệu.
Alice vẽ như họa sĩ, sau khi vẽ xong, dùng hai tay đưa cho Sơ Tranh.
Cô... Thật sự sẽ giúp mình sao?
Đây là ý nghĩ lúc này của Alice, cô ấy biết Shelleya, nhưng trước đó... Từ sau lần kia, dường như cô trở nên có chút không giống.
Người trong học viện đều không dám ức hiếp cô nữa.
Hơn nữa cảm giác cô đem đến cho người khác, cũng hầu như là dữ dằn, mang theo vẻ lạnh lùng cự người ngàn dặm.
Sơ Tranh không biết cái ký hiệu này, vén rèm xe lên, hỏi phu xe bên ngoài.
"Đây là ký hiệu của gia tộc Elvis." Quả nhiên phu xe biết: "Tiểu thư, đám người này chính là người buôn bán ở chợ đen, ngài hỏi chuyện này làm gì?"
Gia tộc Elvis không nằm trong ba đại thế gia ma pháp, nhưng bạn không thể coi thường họ.
Gia tộc Elvis không có hứng thú với danh hiệu những đại thế gia đứng đầu kia, bọn họ thích thú với kiếm tiền, kiếm nhiều tiền hơn.
Ở Tây đại lục, hợp pháp, không hợp pháp, gia tộc Elvis đều có phần.
Sơ Tranh nghe xong đạt được một kết luận: Có tiền là có thể giải quyết.
"Biết làm sao tìm được bọn họ không?"
Phu xe kinh ngạc: "Tiểu thư, ngài muốn tìm bọn họ sao?"
"Rất khó?"
"Không... Không phải." Đây không phải vấn đề khó hay không, đây là... Vấn đề mạng sống.
Người của gia tộc Elvis, cũng mặc kệ quy củ gì, không cẩn thận thì sẽ chết.
Thế giới này mặc dù có trật tự, nhưng phần lớn thời điểm, có người bị giết cơ bản cũng không thấy ai qua hỏi.
Đặc biệt là những người không quyền không thế kia, chết cũng y như một chiếc giẻ lau, tiện tay ném đi, thì sẽ không tra được người này nữa.
"Không khó thì dẫn tôi đi tìm bọn họ."
"..."
-
Elvis có bố trí cửa hàng trong thành, không khó tìm, dựa theo dấu hiệu kia, rất dễ dàng có thể trông thấy.
Alice cũng nghe thấy lời phu xe nói, trước kia cũng từng nghe qua một chút tin đồn về gia tộc Elvis từ người khác.
Nếu như không phải có em gái chèo chống, thì bây giờ cô ấy cũng không dám đứng ở bên ngoài cửa hàng.
Sơ Tranh như không có việc gì quan sát cửa chính, rồi đẩy cửa ra đi vào.
"She..."
Alice không dám gọi, khẩn trương theo sau.
Bên ngoài trông như cửa hàng cũng không lớn, nhưng khi đi vào thì giống như chốn bồng lai, phong cách trang trí giống như cung điện.
Sau khi đi vào Alice bị hoàn cảnh như vậy làm chấn động, cô ấy vẫn cho là học viện đã đủ xa xỉ...
"Hai vị tiểu thư xinh đẹp, có thể giúp gì cho hai vị?"
Thanh niên ăn mặc vừa vặn đi tới, tay phải để ở trước ngực, hơi cúi người, ưu nhã lại lễ phép.
Khuôn mặt nhỏ của Alice trắng bệch, lui về sau một bước.
"A..." Thanh niên nghi hoặc nghiêng đầu: "Là tôi có chỗ nào dọa đến vị tiểu thư xinh đẹp này sao?"
"Không có..." Alice yếu ớt như ruồi muỗi đáp một tiếng.
Trước kia đứng xa xa nhìn những cửa hàng xa hoa kia, người ở bên trong luôn luôn dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cô ấy, cho tới bây giờ cũng không ai dùng loại giọng điệu này, loại thái độ này nói chuyện với cô ấy.
"Không có là tốt rồi." Thanh niên cười một cái: "Hai vị muốn mua gì nhỉ? Tôi có thể giới thiệu cho hai vị."
Cửa hàng trang trí xa hoa này, thứ bán chính là quần áo.
Không giống với tiệm bán quần áo treo từng hàng quần áo trong ấn tượng của Alice, mà trong này không có mấy bộ quần.
Quần áo bày ra, giống như phô bày sản phẩm trân quý, dùng tủ trong suốt đóng kín trưng bày, căn bản không sờ được.
"Mua vài thứ đặc biệt." Sơ Tranh không hứng thú với những vật này: "Tôi cần mua một người."
Thanh niên không có chút dị thường nào, vẫn cười nhắc nhở: "Tiểu thư xinh đẹp, giá tiền này sẽ rất cao đó, ngài chắc chắn không?"
"Tôi có tiền." Những thứ khác không có, chính là có tiền.
*
Tiểu tiên nữ: Mọi người có gì nào?
Tiểu thiên sứ: Những thứ khác không có, chính là có phiếu.
Tiểu tiên nữ: Được, bỏ phiếu đi.
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Alice khóc nức nở: "Em, em gái tôi."
Em gái?
Trên chiếc xe ngựa kia sao?
Gia cảnh của Alice cũng không tốt, trừ cô ấy và em gái, thì còn có hai người em trai nữa, cha mẹ trọng nam khinh nữ.
Bình thường hai chị em không có quyền nói chuyện trong nhà.
Bởi vì em trai bị bệnh cần tiền, cho nên cha mẹ liền bán mất em gái đi.
Nếu như không phải vì Alice đang học ở Học Viện Ma Pháp, thì lần này người bị bán đi sẽ là cô ấy.
Nếu như không phải hôm nay cô ấy trùng hợp trở về, thì cô ấy căn bản cũng không biết em gái sắp bị mang đi.
Cô ấy cầu xin bọn họ, không thể bán em gái đi, cô ấy có thể không học ở Học Viện Ma Pháp nữa.
Nhưng bọn họ nói...
"Vất vả lắm mới vào được Học Viện Ma Pháp, đóng học phí cao cho mày, bây giờ mày nói không đi? Mày cho rằng đó là chỗ nào, đó là Học Viện Ma Pháp, về sau mày đi ra chính là người trên người, bọn tao còn trông cậy vào mày, mày nói không đi cái gì mà không đi? Còn để tao nghe thấy lời này lần nữa, tao sẽ đánh gãy chân mày!"
Gia đình giống như bọn họ, luôn hi vọng con mình có thể thức tỉnh thiên phú ma pháp.
Cho dù giai đoạn trước đóng học phí cao, nhưng chỉ cần vượt qua được, đợi đến khi tốt nghiệp, bọn nó chính là ma pháp sư, được người ta tôn trọng.
Cho nên cha mẹ Alice không thể nào cho cô ấy nghỉ học.
"Tôi không thể để cho bọn họ bán em gái đi được!"
Alice muốn tiếp tục đuổi theo, đau ý trên mắt cá chân tràn lan lên, thân thể cô ấy nghiêng một cái, xém chút ngã sấp xuống.
Sơ Tranh đỡ cô ấy một chút: "Cậu như vậy làm sao đuổi theo?"
Alice: "..."
Thật lâu sau Alice che mặt khóc rống.
Vì sao mình lại vô dụng như vậy.
Cho dù học được ma pháp, nhưng cũng không dùng được.
Sơ Tranh đang suy nghĩ nếu mình xen vào việc này thì có thể có thẻ cảm ơn không.
Dựa theo kịch bản mà xem, thì hẳn là có.
Dù sao ngày đó cô cũng không làm gì, Alice đã cho cô một tấm.
Nhưng việc này nghe có hơi phiền toái...
Thẻ cảm ơn.
Phiền phức.
Trước mắt Sơ Tranh không ngừng nhảy ra hai hạng mục lựa chọn này.
Xe ngựa của Sơ Tranh ngừng lại trên đường lớn, lúc này xe ngựa lui tới nhiều, đã tạo thành con đường chen chúc, có người đang bất mãn thúc giục.
Lông mày Sơ Tranh nhẹ chau lại, nửa dìu Alice lên xe ngựa, bảo phu xe quay đầu đuổi theo chiếc xe ngựa vừa rồi.
Nhưng trì hoãn lâu như vậy, chiếc xe ngựa kia đã sớm không thấy tung tích.
"Cậu đừng có khóc."
Tiếng nức nở của Alice làm Sơ Tranh rất không kiên nhẫn.
"Có... Có phải tôi rất vô dụng hay không."
"Cậu biết còn hỏi làm gì."
Alice càng đau lòng hơn, âm thanh nghẹn ngào: "Cảm ơn cậu... Cậu cho tôi xuống đi, tôi phải đi tìm em gái."
Cô ấy không thể từ bỏ như vậy.
Nhất định phải cứu em gái ra.
Sơ Tranh không để ý tới yêu cầu của cô ấy, hỏi cô ấy: "Cậu biết bọn họ bán em gái cậu cho ai không?"
Alice không rõ Sơ Tranh hỏi lời này là có ý gì, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Tôi không nghe thấy."
Lúc cô ấy trở về, những người kia đang kéo em gái cô ấy ra ngoài, rất nhanh liền nhét vào trong xe ngựa.
"..."
Sơ Tranh không vui: "Cậu biết cái gì?"
Không bằng về đi ngủ cho rồi.
Cứu người gì chứ.
Ta nên nằm làm cá muối, việc như cứu người không thích hợp với một đại lão như ta.
Đại khái là giọng điệu của Sơ Tranh quá hung, Alice bị hù dọa, hai mắt đẫm lệ trả lời: "Tôi... Tôi nhớ được trên xe ngựa của bọn họ có một ký hiệu."
Sơ Tranh lật tìm bút lông và giấy trên xe ngựa, bảo Alice vẽ ra.
Alice cầm bút, thận trọng hỏi: "Cậu... muốn giúp tôi sao?"
Sơ Tranh liếc cô ấy một cái: "Bằng không thì bây giờ tôi đang rảnh rỗi không có chuyện gì làm sao?"
Alice bị Sơ Tranh nhìn đến giật mình, bối rối cúi đầu xuống, nhanh chóng vẽ lên trên giấy một cái ký hiệu.
Alice vẽ như họa sĩ, sau khi vẽ xong, dùng hai tay đưa cho Sơ Tranh.
Cô... Thật sự sẽ giúp mình sao?
Đây là ý nghĩ lúc này của Alice, cô ấy biết Shelleya, nhưng trước đó... Từ sau lần kia, dường như cô trở nên có chút không giống.
Người trong học viện đều không dám ức hiếp cô nữa.
Hơn nữa cảm giác cô đem đến cho người khác, cũng hầu như là dữ dằn, mang theo vẻ lạnh lùng cự người ngàn dặm.
Sơ Tranh không biết cái ký hiệu này, vén rèm xe lên, hỏi phu xe bên ngoài.
"Đây là ký hiệu của gia tộc Elvis." Quả nhiên phu xe biết: "Tiểu thư, đám người này chính là người buôn bán ở chợ đen, ngài hỏi chuyện này làm gì?"
Gia tộc Elvis không nằm trong ba đại thế gia ma pháp, nhưng bạn không thể coi thường họ.
Gia tộc Elvis không có hứng thú với danh hiệu những đại thế gia đứng đầu kia, bọn họ thích thú với kiếm tiền, kiếm nhiều tiền hơn.
Ở Tây đại lục, hợp pháp, không hợp pháp, gia tộc Elvis đều có phần.
Sơ Tranh nghe xong đạt được một kết luận: Có tiền là có thể giải quyết.
"Biết làm sao tìm được bọn họ không?"
Phu xe kinh ngạc: "Tiểu thư, ngài muốn tìm bọn họ sao?"
"Rất khó?"
"Không... Không phải." Đây không phải vấn đề khó hay không, đây là... Vấn đề mạng sống.
Người của gia tộc Elvis, cũng mặc kệ quy củ gì, không cẩn thận thì sẽ chết.
Thế giới này mặc dù có trật tự, nhưng phần lớn thời điểm, có người bị giết cơ bản cũng không thấy ai qua hỏi.
Đặc biệt là những người không quyền không thế kia, chết cũng y như một chiếc giẻ lau, tiện tay ném đi, thì sẽ không tra được người này nữa.
"Không khó thì dẫn tôi đi tìm bọn họ."
"..."
-
Elvis có bố trí cửa hàng trong thành, không khó tìm, dựa theo dấu hiệu kia, rất dễ dàng có thể trông thấy.
Alice cũng nghe thấy lời phu xe nói, trước kia cũng từng nghe qua một chút tin đồn về gia tộc Elvis từ người khác.
Nếu như không phải có em gái chèo chống, thì bây giờ cô ấy cũng không dám đứng ở bên ngoài cửa hàng.
Sơ Tranh như không có việc gì quan sát cửa chính, rồi đẩy cửa ra đi vào.
"She..."
Alice không dám gọi, khẩn trương theo sau.
Bên ngoài trông như cửa hàng cũng không lớn, nhưng khi đi vào thì giống như chốn bồng lai, phong cách trang trí giống như cung điện.
Sau khi đi vào Alice bị hoàn cảnh như vậy làm chấn động, cô ấy vẫn cho là học viện đã đủ xa xỉ...
"Hai vị tiểu thư xinh đẹp, có thể giúp gì cho hai vị?"
Thanh niên ăn mặc vừa vặn đi tới, tay phải để ở trước ngực, hơi cúi người, ưu nhã lại lễ phép.
Khuôn mặt nhỏ của Alice trắng bệch, lui về sau một bước.
"A..." Thanh niên nghi hoặc nghiêng đầu: "Là tôi có chỗ nào dọa đến vị tiểu thư xinh đẹp này sao?"
"Không có..." Alice yếu ớt như ruồi muỗi đáp một tiếng.
Trước kia đứng xa xa nhìn những cửa hàng xa hoa kia, người ở bên trong luôn luôn dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cô ấy, cho tới bây giờ cũng không ai dùng loại giọng điệu này, loại thái độ này nói chuyện với cô ấy.
"Không có là tốt rồi." Thanh niên cười một cái: "Hai vị muốn mua gì nhỉ? Tôi có thể giới thiệu cho hai vị."
Cửa hàng trang trí xa hoa này, thứ bán chính là quần áo.
Không giống với tiệm bán quần áo treo từng hàng quần áo trong ấn tượng của Alice, mà trong này không có mấy bộ quần.
Quần áo bày ra, giống như phô bày sản phẩm trân quý, dùng tủ trong suốt đóng kín trưng bày, căn bản không sờ được.
"Mua vài thứ đặc biệt." Sơ Tranh không hứng thú với những vật này: "Tôi cần mua một người."
Thanh niên không có chút dị thường nào, vẫn cười nhắc nhở: "Tiểu thư xinh đẹp, giá tiền này sẽ rất cao đó, ngài chắc chắn không?"
"Tôi có tiền." Những thứ khác không có, chính là có tiền.
*
Tiểu tiên nữ: Mọi người có gì nào?
Tiểu thiên sứ: Những thứ khác không có, chính là có phiếu.
Tiểu tiên nữ: Được, bỏ phiếu đi.
/1983
|