Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh đi thay một bộ quần áo, khi dự định ra ngoài, bị cha Úc bám theo.
"Cha, cha làm gì thế?"
Cha Úc xấu hổ tằng hắng một tiếng: "Trời đã tối rồi, Tiểu Sơ, con còn muốn đi ra ngoài sao?"
"Con chỉ ra ngoài đi dạo." Sơ Tranh thuận miệng nói.
"Vừa rồi cha cũng ăn hơi nhiều, đi cùng con nhé."
Sơ Tranh mấp máy miệng, cuối cùng cũng không nói gì, xuống lầu ra khỏi nhà.
Kề bên này kỳ thật rất náo nhiệt, Sơ Tranh vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy mấy đứa bé ngồi xổm ở bên kia chơi đùa.
Bên cạnh còn có người già ngồi cùng một chỗ chơi cờ tướng hóng mát, cũng có công nhân viên lúc này mới tan tầm, chào hỏi mọi người rồi đi về hướng nhà mình.
Nơi này rất có hơi thở của cuộc sống.
Sơ Tranh đi về phía trước tầm mười mét, trông thấy hai gian phòng xây dựa vào tường viện nhà cô.
Phòng ốc đã khá hơn nhiều so với trong ấn tượng của nguyên chủ, nguyên chủ nhớ kỹ có một ngày đột nhiên biến thành thế này, nhưng trong miệng cư dân, thì nơi này đã thay đổi nhiều năm.
Bây giờ Du Thi đã là nhân sĩ thành công, đã có tiền, lại kiên trì ở chỗ này, còn lấy lý do cha cô ta nhớ tình bạn cũ.
Có quỷ!
"Tiểu Sơ..."
Cha Úc thấy Sơ Tranh nhìn chằm chằm nhà Du Thi, vẻ mặt có chút khẩn trương, vừa định nói chút gì đó để thay đổi vị trí lực chú ý của cô, Sơ Tranh đã dời ánh mắt trước.
Sơ Tranh ra ngoài tản bộ một vòng, mua ít đồ, sau đó tản bộ về nhà.
Cha Úc nhắm mắt theo đuôi đi theo, sợ trên đường Sơ Tranh đột nhiên xảy ra chuyện gì.
"Thi Thi về rồi à, hôm nay tan tầm sớm thế."
Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái trẻ tuổi vang lên theo: "Gần đây thân thể cha cháu không tốt, nên cháu về sớm một chút."
"Thi Thi của chúng ta đúng là vừa giỏi lại vừa hiếu thuận. Không giống con nhóc thối nhà thím, cả ngày đi làm cũng không biết đường về nhà, nếu ngày nào đó thím chết trong nhà có lẽ cũng phải dựa vào đám hàng xóm này thôi."
"Thím nói gì vậy, thím nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi."
"Xem cái miệng ngọt này đi."
Sơ Tranh đứng xa xa nhìn cô gái ăn mặc tinh xảo, đang cười cười nói nói với hàng xóm hóng mát bên kia.
Người này chính là Du Thi.
"Chú, thím, cháu về trước xem cha cháu." Du Thi phất phất tay với đoàn bát quái trung niên đang líu ríu kia, chuẩn bị trở về nhà mình.
Cô ta vừa quay người, liền đối đầu với một đôi mắt lạnh như băng.
Cặp mắt kia đen nhánh, băng lãnh, đột nhiên đối đầu, không khỏi có chút không rét mà run.
Cô vậy mà lại ra ngoài...
Du Thi rất nhanh trấn định lại, không chào hỏi, đi thẳng.
Dù sao cục diện bây giờ là Sơ Tranh đạo nhái của cô ta, cô ta rộng lượng không khởi tố.
"Đây không phải là nha đầu Úc gia kia sao?"
"Ai... Tôi nghe cháu gái tôi nói, nó đạo nhái của nha đầu Thi Thi đấy."
Đoàn đội trung niên đối với chuyện này không hiểu rõ lắm, nhưng trong nhà có đứa trẻ nhất định sẽ biết một chút.
Sơ Tranh còn là người bên cạnh bọn họ, tự nhiên sẽ bị bát quái.
"Trước kia không phải nó còn làm ở công ty lớn sao, thật không nghĩ tới lại là một người như vậy, may mà nha đầu Thi Thi lương thiện, không so đo với nó, bằng không thì nó còn bị kiện nữa."
"Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong."
"Trước kia còn cảm thấy nha đầu kia không tệ."
"Tôi nghe nói chuyện này huyên náo dữ dội lắm đấy, công việc bây giờ của nó cũng mất rồi."
Đoàn bát quái trung niên càng trò chuyện càng hăng, ánh mắt rơi trên người Sơ Tranh, đại bộ phận mang theo sự xem thường và chế giễu.
"Đám người các người..."
Cha Úc theo bản năng vệ con gái mình, bị Sơ Tranh ngăn lại.
"Đi thôi."
Cha Úc kinh ngạc: "Tiểu Sơ, con không tức giận sao?"
"Có gì phải tức giận." Sơ Tranh chắp tay đi vào trong nhà: "Người râu ria, cha, về nhà thôi."
Bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là biết rõ ràng, Du Thi làm sao để thông qua thay đổi 10 năm trước, từ đó thay đổi hiện tại.
Nguyên chủ bị thua thảm như vậy, cũng là vì Du Thi chiếm thượng phong về vấn đề tuyến thời gian.
Cha Úc: "..."
Cha Úc mờ mịt nhìn bóng lưng con gái mình, có chút như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, cuối cùng trừng những người nhiều chuyện kia một chút, đi theo Sơ Tranh tiến vào sân.
-
Sơ Tranh bị sa thải, tất nhiên không có việc làm, Vương bát đản cũng không phát nhiệm vụ, cho nên mỗi ngày chuyện cô cần phải làm là quan sát Du Thi.
Du Thi cũng không có dị thường gì, mỗi ngày đi làm, tan tầm về nhà chăm sóc cha cô ta.
Trừ đồng nghiệp, trợ lý, và một số người liên quan tới công việc cần tiếp xúc, thì cũng không thấy cô ta hẹn ai cả.
Mấy tháng trước Du Thi còn không có danh tiếng gì, không có ai biết cô ta là ai.
Hiện nay, cô ta đã là nhà thiết kế lớn, nhận được vô số giải thưởng.
Những chuyện này cũng không phải thành tựu trong mấy tháng này cô ta làm ra, mà là làm cho lịch sử biến thành như thế.
Có thể thay đổi ký ức của nhiều người như vậy, chỉ có thay đổi quá khứ mới có thể làm được.
Sơ Tranh ghé vào trên cửa sổ, nhìn gốc cây nở hoa trắng trong sân.
Hơi dời ánh mắt xuống, là có thể trông thấy nhà Du Thi.
Cô ta đang đỡ eo của một người đàn ông ốm yếu, bày cái bàn nhỏ ở bên ngoài, đã dọn xong bát đũa.
Hai người ngồi ở bên ngoài ăn cơm chiều, hình ảnh lại có chút ấm áp.
Dường như Du Thi phát giác được cái gì đó, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên trên. Sơ Tranh vừa vặn quay người trở về phòng, Du Thi chỉ nhìn thấy cửa sổ mở ra, trừ cái đó ra thì không nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa.
Một đêm vô sự.
Hôm sau, Sơ Tranh chậm rãi ngồi dậy từ trên giường, liếc nhìn đối mặt với người trong gương.
Đặt gương ở đối diện giường đối với rất nhiều người mà nói đều là cấm kỵ, cũng không biết vì sao gian phòng của nguyên chủ lại có một tấm gương lớn chĩa thẳng vào giường như vậy.
Đêm hôm khuya khoắt đột nhiên trông thấy cũng rất đáng sợ.
Sơ Tranh chuẩn bị đi ra ngoài, đi qua cái gương kia, lại bỗng quay về.
Mặt bàn phía dưới gương đặt một quyển sách, một quyển... Ngũ Tam?
Sơ Tranh rất xác định, trên mặt bàn này trước đó không có quyển sách này, dù sao nguyên chủ cũng đã tốt nghiệp rất nhiều năm, sao lại có những thứ này.
Sơ Tranh tiến lên mở quyển Ngũ Tam kia ra, ở trang tên sách dùng nét chữ rồng bay phượng múa viết một cái tên - Trình Mộ.
Trừ cái đó ra, thì cũng không tìm được cứ vết tích từng viết gì nữa.
Trình Mộ?
Trong trí nhớ của nguyên chủ cũng không có cái tên này.
Sơ Tranh cầm quyển sách kia đi ra ngoài tìm mẹ Úc: "Mẹ, sách này là mẹ để trong phòng con à?"
Mẹ Úc đang làm bữa sáng, quét mắt nhìn sách trong tay Sơ Tranh: "Không có mà, không phải của con à?"
Sơ Tranh: "..." Con cần thứ đồ chơi này làm gì.
Sơ Tranh lại đến tìm cha cha Úc, cha Úc cũng lắc đầu biểu thị không phải ông bỏ.
"Vậy cha biết Trình Mộ không?"
"Trình Mộ?" Cha Úc vẻ mặt mờ mịt: "Không biết, ai vậy?"
"Không có ai."
Sơ Tranh cầm sách trở về phòng, vậy thì rất kỳ quái, cũng không thể là trống rỗng biến ra mà?
Không có khả năng có người có thể dưới tình huống cô không biết chút nào, bỏ một quyển sách vào được.
Hơn nữa bỏ một quyển Ngũ Tam là thao tác gì?
Sơ Tranh nhìn chằm chằm cái tên đó, cuối cùng lấy điện thoại di động ra tìm một chút, nhưng mà tìm ra được đủ loại, cũng không có một cái nào hữu dụng.
Sơ Tranh ném điện thoại ra, lăn qua lộn lại quan sát quyển sách kia, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Chờ chút!
Sơ Tranh xem thời gian ghi chú trên sách, 2019?
Bây giờ không phải là 2029 sao?
Vì sao năm xuất bản của quyển sách này lại là 2019?
*
Tôi không biết có ai không hiểu thiết lập này không.
Ý tứ tổng thể chính là lịch sử thay đổi, thì tương lai cũng sẽ thay đổi.
Giống như thành tích của Tiểu A không tốt, nhưng cậu ta trở lại quá khứ, ở quá khứ cố gắng học tập, sau đó trong tuyến thời gian bây giờ Tiểu A lại biến thành một học bá. Hai tuyến thời gian tương đương với đồng thời tiến hành, nhưng lại có liên quan đến nhau.
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh đi thay một bộ quần áo, khi dự định ra ngoài, bị cha Úc bám theo.
"Cha, cha làm gì thế?"
Cha Úc xấu hổ tằng hắng một tiếng: "Trời đã tối rồi, Tiểu Sơ, con còn muốn đi ra ngoài sao?"
"Con chỉ ra ngoài đi dạo." Sơ Tranh thuận miệng nói.
"Vừa rồi cha cũng ăn hơi nhiều, đi cùng con nhé."
Sơ Tranh mấp máy miệng, cuối cùng cũng không nói gì, xuống lầu ra khỏi nhà.
Kề bên này kỳ thật rất náo nhiệt, Sơ Tranh vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy mấy đứa bé ngồi xổm ở bên kia chơi đùa.
Bên cạnh còn có người già ngồi cùng một chỗ chơi cờ tướng hóng mát, cũng có công nhân viên lúc này mới tan tầm, chào hỏi mọi người rồi đi về hướng nhà mình.
Nơi này rất có hơi thở của cuộc sống.
Sơ Tranh đi về phía trước tầm mười mét, trông thấy hai gian phòng xây dựa vào tường viện nhà cô.
Phòng ốc đã khá hơn nhiều so với trong ấn tượng của nguyên chủ, nguyên chủ nhớ kỹ có một ngày đột nhiên biến thành thế này, nhưng trong miệng cư dân, thì nơi này đã thay đổi nhiều năm.
Bây giờ Du Thi đã là nhân sĩ thành công, đã có tiền, lại kiên trì ở chỗ này, còn lấy lý do cha cô ta nhớ tình bạn cũ.
Có quỷ!
"Tiểu Sơ..."
Cha Úc thấy Sơ Tranh nhìn chằm chằm nhà Du Thi, vẻ mặt có chút khẩn trương, vừa định nói chút gì đó để thay đổi vị trí lực chú ý của cô, Sơ Tranh đã dời ánh mắt trước.
Sơ Tranh ra ngoài tản bộ một vòng, mua ít đồ, sau đó tản bộ về nhà.
Cha Úc nhắm mắt theo đuôi đi theo, sợ trên đường Sơ Tranh đột nhiên xảy ra chuyện gì.
"Thi Thi về rồi à, hôm nay tan tầm sớm thế."
Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái trẻ tuổi vang lên theo: "Gần đây thân thể cha cháu không tốt, nên cháu về sớm một chút."
"Thi Thi của chúng ta đúng là vừa giỏi lại vừa hiếu thuận. Không giống con nhóc thối nhà thím, cả ngày đi làm cũng không biết đường về nhà, nếu ngày nào đó thím chết trong nhà có lẽ cũng phải dựa vào đám hàng xóm này thôi."
"Thím nói gì vậy, thím nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi."
"Xem cái miệng ngọt này đi."
Sơ Tranh đứng xa xa nhìn cô gái ăn mặc tinh xảo, đang cười cười nói nói với hàng xóm hóng mát bên kia.
Người này chính là Du Thi.
"Chú, thím, cháu về trước xem cha cháu." Du Thi phất phất tay với đoàn bát quái trung niên đang líu ríu kia, chuẩn bị trở về nhà mình.
Cô ta vừa quay người, liền đối đầu với một đôi mắt lạnh như băng.
Cặp mắt kia đen nhánh, băng lãnh, đột nhiên đối đầu, không khỏi có chút không rét mà run.
Cô vậy mà lại ra ngoài...
Du Thi rất nhanh trấn định lại, không chào hỏi, đi thẳng.
Dù sao cục diện bây giờ là Sơ Tranh đạo nhái của cô ta, cô ta rộng lượng không khởi tố.
"Đây không phải là nha đầu Úc gia kia sao?"
"Ai... Tôi nghe cháu gái tôi nói, nó đạo nhái của nha đầu Thi Thi đấy."
Đoàn đội trung niên đối với chuyện này không hiểu rõ lắm, nhưng trong nhà có đứa trẻ nhất định sẽ biết một chút.
Sơ Tranh còn là người bên cạnh bọn họ, tự nhiên sẽ bị bát quái.
"Trước kia không phải nó còn làm ở công ty lớn sao, thật không nghĩ tới lại là một người như vậy, may mà nha đầu Thi Thi lương thiện, không so đo với nó, bằng không thì nó còn bị kiện nữa."
"Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong."
"Trước kia còn cảm thấy nha đầu kia không tệ."
"Tôi nghe nói chuyện này huyên náo dữ dội lắm đấy, công việc bây giờ của nó cũng mất rồi."
Đoàn bát quái trung niên càng trò chuyện càng hăng, ánh mắt rơi trên người Sơ Tranh, đại bộ phận mang theo sự xem thường và chế giễu.
"Đám người các người..."
Cha Úc theo bản năng vệ con gái mình, bị Sơ Tranh ngăn lại.
"Đi thôi."
Cha Úc kinh ngạc: "Tiểu Sơ, con không tức giận sao?"
"Có gì phải tức giận." Sơ Tranh chắp tay đi vào trong nhà: "Người râu ria, cha, về nhà thôi."
Bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là biết rõ ràng, Du Thi làm sao để thông qua thay đổi 10 năm trước, từ đó thay đổi hiện tại.
Nguyên chủ bị thua thảm như vậy, cũng là vì Du Thi chiếm thượng phong về vấn đề tuyến thời gian.
Cha Úc: "..."
Cha Úc mờ mịt nhìn bóng lưng con gái mình, có chút như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, cuối cùng trừng những người nhiều chuyện kia một chút, đi theo Sơ Tranh tiến vào sân.
-
Sơ Tranh bị sa thải, tất nhiên không có việc làm, Vương bát đản cũng không phát nhiệm vụ, cho nên mỗi ngày chuyện cô cần phải làm là quan sát Du Thi.
Du Thi cũng không có dị thường gì, mỗi ngày đi làm, tan tầm về nhà chăm sóc cha cô ta.
Trừ đồng nghiệp, trợ lý, và một số người liên quan tới công việc cần tiếp xúc, thì cũng không thấy cô ta hẹn ai cả.
Mấy tháng trước Du Thi còn không có danh tiếng gì, không có ai biết cô ta là ai.
Hiện nay, cô ta đã là nhà thiết kế lớn, nhận được vô số giải thưởng.
Những chuyện này cũng không phải thành tựu trong mấy tháng này cô ta làm ra, mà là làm cho lịch sử biến thành như thế.
Có thể thay đổi ký ức của nhiều người như vậy, chỉ có thay đổi quá khứ mới có thể làm được.
Sơ Tranh ghé vào trên cửa sổ, nhìn gốc cây nở hoa trắng trong sân.
Hơi dời ánh mắt xuống, là có thể trông thấy nhà Du Thi.
Cô ta đang đỡ eo của một người đàn ông ốm yếu, bày cái bàn nhỏ ở bên ngoài, đã dọn xong bát đũa.
Hai người ngồi ở bên ngoài ăn cơm chiều, hình ảnh lại có chút ấm áp.
Dường như Du Thi phát giác được cái gì đó, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên trên. Sơ Tranh vừa vặn quay người trở về phòng, Du Thi chỉ nhìn thấy cửa sổ mở ra, trừ cái đó ra thì không nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa.
Một đêm vô sự.
Hôm sau, Sơ Tranh chậm rãi ngồi dậy từ trên giường, liếc nhìn đối mặt với người trong gương.
Đặt gương ở đối diện giường đối với rất nhiều người mà nói đều là cấm kỵ, cũng không biết vì sao gian phòng của nguyên chủ lại có một tấm gương lớn chĩa thẳng vào giường như vậy.
Đêm hôm khuya khoắt đột nhiên trông thấy cũng rất đáng sợ.
Sơ Tranh chuẩn bị đi ra ngoài, đi qua cái gương kia, lại bỗng quay về.
Mặt bàn phía dưới gương đặt một quyển sách, một quyển... Ngũ Tam?
Sơ Tranh rất xác định, trên mặt bàn này trước đó không có quyển sách này, dù sao nguyên chủ cũng đã tốt nghiệp rất nhiều năm, sao lại có những thứ này.
Sơ Tranh tiến lên mở quyển Ngũ Tam kia ra, ở trang tên sách dùng nét chữ rồng bay phượng múa viết một cái tên - Trình Mộ.
Trừ cái đó ra, thì cũng không tìm được cứ vết tích từng viết gì nữa.
Trình Mộ?
Trong trí nhớ của nguyên chủ cũng không có cái tên này.
Sơ Tranh cầm quyển sách kia đi ra ngoài tìm mẹ Úc: "Mẹ, sách này là mẹ để trong phòng con à?"
Mẹ Úc đang làm bữa sáng, quét mắt nhìn sách trong tay Sơ Tranh: "Không có mà, không phải của con à?"
Sơ Tranh: "..." Con cần thứ đồ chơi này làm gì.
Sơ Tranh lại đến tìm cha cha Úc, cha Úc cũng lắc đầu biểu thị không phải ông bỏ.
"Vậy cha biết Trình Mộ không?"
"Trình Mộ?" Cha Úc vẻ mặt mờ mịt: "Không biết, ai vậy?"
"Không có ai."
Sơ Tranh cầm sách trở về phòng, vậy thì rất kỳ quái, cũng không thể là trống rỗng biến ra mà?
Không có khả năng có người có thể dưới tình huống cô không biết chút nào, bỏ một quyển sách vào được.
Hơn nữa bỏ một quyển Ngũ Tam là thao tác gì?
Sơ Tranh nhìn chằm chằm cái tên đó, cuối cùng lấy điện thoại di động ra tìm một chút, nhưng mà tìm ra được đủ loại, cũng không có một cái nào hữu dụng.
Sơ Tranh ném điện thoại ra, lăn qua lộn lại quan sát quyển sách kia, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Chờ chút!
Sơ Tranh xem thời gian ghi chú trên sách, 2019?
Bây giờ không phải là 2029 sao?
Vì sao năm xuất bản của quyển sách này lại là 2019?
*
Tôi không biết có ai không hiểu thiết lập này không.
Ý tứ tổng thể chính là lịch sử thay đổi, thì tương lai cũng sẽ thay đổi.
Giống như thành tích của Tiểu A không tốt, nhưng cậu ta trở lại quá khứ, ở quá khứ cố gắng học tập, sau đó trong tuyến thời gian bây giờ Tiểu A lại biến thành một học bá. Hai tuyến thời gian tương đương với đồng thời tiến hành, nhưng lại có liên quan đến nhau.
/1983
|