Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ngày hôm nay đột nhiên khác thường như vậy, ba người ở đây đều có chút khiếp sợ.
Cha Trình hừ một tiếng, không nói gì thêm, không xem báo nữa, mà đổi thành xem điện thoại di động.
"Anh..."
Khúc Ngạn nghiêng người về phía Trình Mộ.
Trình Mộ chán ghét liếc cậu ta một cái, cảnh cáo nói: "Đừng nói chuyện với tôi."
"..."
Cha Trình ngẩng đầu, vừa định răn dạy hắn nói chuyện với em trai kiểu gì đấy, người phụ nữ kia vội vàng đè cánh tay ông ta lại, lắc đầu với ông ta.
-
Năm 2019.
Sơ Tranh ăn sáng xong trở về, Trình Mộ đã ở trong phòng, đang đổi tới đổi lui, sắc mặt nặng nề.
—— Còn chưa đi học?
Ánh mắt Trình Mộ liếc qua quét đến tấm gương, lập tức chuyển người, đối mặt với trong gương.
"Tôi không đi, tôi có vấn đề muốn hỏi cô."
—— Đi học.
Trình Mộ: "..."
Trình Mộ cất sách vào balo, rời phòng, đi ra được một khoảng cách, lại quay trở lại khóa trái cửa phòng lại.
Gian phòng của hắn người hầu không được hắn cho phép cũng sẽ không đi vào.
Nhưng từ khi trong nhà có thêm đứa em trai tiện nghi kia, chỉ cần hắn không khóa cửa, em trai tiện nghi sẽ xông vào phòng của hắn.
-
Hai ngày sau đó, Trình Mộ và Sơ Tranh trao đổi không ít, đại khái biết rõ ràng tác dụng của tấm gương này, cũng biết rõ ràng một ít quy luật.
Tỉ như muốn truyền tặng đồ, nhất định phải hai người đều ở trong phòng, rồi để đồ lên trên bàn.
Thời gian truyền thống cố định là 2 giờ sáng.
Trình Mộ cũng xác định với Sơ Tranh, giữa bọn họ không hề quen biết gì, trừ trong phòng đều có một tấm gương đối diện với giường, thì không có bất kỳ chỗ nào tương tự nữa, không biết vì sao bọn họ có thể giao lưu.
Bây giờ Trình Mộ không dám ở trong phòng mà không mặc quần áo nữa, lần nào cũng ăn mặc rất nghiêm chỉnh.
Sơ Tranh bưng mặt than thở, cho dù Trình Mộ biết sau 11 giờ bên phía cô sẽ không nhìn thấy được, hắn cũng sẽ không soi gương cởi quần áo.
Cách tấm gương nhìn thẻ của mình, chuyện này quá mẹ nó nghẹn khuất...
Sờ cũng không thể sờ một chút!!
—— Bây giờ cậu vẫn chưa ở trọ ở trường à?
"Chưa." Trình Mộ vừa viết đề, vừa trả lời câu hỏi trên gương.
?"
Hắn xác thực đã nghĩ tới chuyện ở trọ ở trường... Nhưng chỉ là suy nghĩ một chút, vẫn chưa có hành động gì.
—— Cách người em trai kia của cậu xa một chút.
"Cô cũng không thích hắn à?" Trình Mộ xoay bút: "Nhưng hình như cô chưa từng gặp hắn bao giờ mà?"
—— Hắn thích cậu.
Bút trong tay Trình Mộ rơi trên bàn, vẻ mặt khiếp sợ.
"Cô nói cái gì?"
—— Hắn thích cậu, cách xa hắn một chút.
"Hắn... Hắn là nam mà!"
—— Nam thì sao?
Đúng vậy, nam thì sao?
Người như vậy bây giờ cũng không ít, năng lực tiếp nhận của mọi người đã cao hơn trước kia nhiều, nếu như dung mạo bạn cực đẹp trai, sẽ còn được không ít người chúc phúc.
Chẳng trách hắn cảm thấy ánh mắt Khúc Ngạn nhìn mình là lạ.
Một hồi lâu sau Trình Mộ nhặt bút lên, cúi đầu viết một bài tập, sau khi viết xong phát hiện giải sai rồi.
Trình Mộ vạch một đường, ngẩng đầu nhìn tấm gương: "Làm sao cô biết?" Cách thời gian mười năm, làm sao cô biết Khúc Ngạn thích mình.
—— Điều tra.
Sơ Tranh cũng không có ý tứ che giấu, ngay thẳng nói cho hắn biết, cô đã điều tra về hắn một lượt.
"Trong tương lai tôi là người thế nào?"
"Tương lai không có cậu."
Trình Mộ không hiểu: "Có ý gì?"
—— Tôi bây giờ cũng không điều tra được cậu ở đâu.
Trình Mộ: "..."
Trình Mộ đại khái không thể tiếp thu đáp án này, không nói gì thêm, trầm mặc viết mấy trang đề.
"Mười một giờ rồi, tôi muốn đi ngủ." Trình Mộ thấp giọng nói một tiếng, gấp sách lại, đứng dậy rời khỏi trước gương.
Sơ Tranh nghe thấy tiếng tắm gội ào ào, cô nhàm chán đủ kiểu luật một quyển sách chuyên ngành xem.
Điện thoại Trình Mộ để trên bàn kêu vang, Trình Mộ không nghe, điện thoại tự động cúp máy, bên kia kiên nhẫn tiếp tục gọi tới.
Cửa phòng tắm mở ra, Sơ Tranh trông thấy thiếu niên đầu tóc còn ướt đi tới nhận điện thoại.
"Ở nhà. Không nhớ rõ, sáng mai rồi nói sau. Không, cứ như vậy đi."
Trình Mộ cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn mình trong gương, vừa tắm rửa xong làn da lộ ra một chút màu đỏ ửng, hắn nhấp môi dưới, cầm quần áo mặc lên.
Kỳ thật hắn không quá thích màu da này, quá trắng... Lộ ra thiên hướng nữ.
Nhưng mà màu da của hắn là trời sinh, hắn cũng không có cách nào.
-
Đèn trong phòng vừa tắt đi, Sơ Tranh liền không thấy rõ bất cứ thứ gì, đành phải làm chuyện của mình.
Sáng sớm hôm sau Sơ Tranh phát hiện trong gương hiện ra lại là gian phòng của mình, hôm nay thẻ người tốt ra ngoài sớm như vậy sao?
Trình Mộ không chỉ ra ngoài sớm, mà liên tiếp hai ngày cũng chưa trở lại.
Trình Mộ tham gia diễn thuyết xong, đi từ trên sân khấu xuống.
"Anh Mộ, trâu nha! Em thấy lần này hạng nhất nhất định sẽ thuộc về anh." Nam sinh đội mũ lưỡi trai lại gần, giơ tay ôm lấy bả vai Trình Mộ.
Trước kia Trình Mộ còn có thể tiếp nhận kiểu kề vai sát cánh giữa các anh em thế này, nhưng từ sau khi biết đứa em trai tiện nghi kia ôm lấy loại suy nghĩ đó với hắn, bây giờ hắn cũng có bóng ma tâm lý.
Trình Mộ đẩy nam sinh đội mũ lưỡi trai ra: "Đừng động thủ động cước."
"Có làm sao đâu, cũng không phải hoàng hoa đại cô nương." Nam sinh đội mũ lưỡi trai lơ đễnh, muốn tiếp tục khoác vai huynh đệ mình.
Trình Mộ không chịu, hai người ở đó cậu đẩy tôi đẩy.
Nhưng vào lúc này, đằng sau có người gọi hắn.
"Trình Mộ."
Trình Mộ quay đầu, cách đó không xa lớp trưởng giơ máy ảnh "tách" một tiếng, ảnh chụp dừng lại trong hình.
Trình Mộ: "..."
Hình ảnh trùng điệp lên tấm hình hắn từng được xem.
"Nghĩ gì thế?" Nam sinh đội mũ lưỡi trai quơ quơ tay trước mặt Trình Mộ: "Đã nhìn đến ngây người rồi, làm sao, thích lớp trưởng của chúng ta à?"
"Không có."
"Anh Mộ, đừng thẹn thùng nha, lớp trưởng lớp chúng ta là giáo hoa, xinh đẹp, cùng với học bá như anh chính là Kim Đồng Ngọc Nữ nha."
Trình Mộ lặng lẽ đảo mắt qua, nam sinh đội mũ lưỡi trai lập tức giơ tay đầu hàng: "Không nói không nói nữa, hắc hắc hắc, anh Mộ đừng nóng giận nha, buổi tối đi ra ngoài chơi đi?"
"Không đi."
"Anh Mộ anh làm sao thế hả!!"
Trình Mộ nhanh chân rời đi, trở lại phòng học, hắn nhớ tới tấm hình kia, đứng dậy đi đến vị trí của lớp trưởng, cong tay gõ bàn một cái.
Trong phòng học đột nhiên yên tĩnh mấy phần, lớp trưởng khẩn trương nhìn hắn: "Trình Mộ? Có chuyện gì sao?"
Trình Mộ hơi há miệng ra: "Tấm hình kia... Được rồi, không có việc gì."
Bây giờ nếu như hắn lấy lại tấm hình kia, thì chính là thay đổi chuyện ảnh chụp trong tay lớp trưởng.
Người kia từng nói... Sẽ ảnh hưởng đến tương lai.
Lớp trưởng lại vì câu nói kia của Trình Mộ mà có chút kích động, hắn lại cho phép mình giữ tấm hình này lại!! A a a!!!
Nội tâm lớp trưởng kích động, Trình Mộ cũng không rõ ràng, hắn vừa tan học liền trở về nhà.
Nhưng hắn phát hiện người bên kia hình như không ở đó.
Trình Mộ đợi đến mười một giờ đêm, bên kia vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Thật không biết hắn chạy về làm gì.
Trình Mộ bực bội đi tắm rồi đi ngủ.
-
Cuối tuần.
Trình Mộ chơi game, thỉnh thoảng nhìn tấm gương một chút, đã hai ngày rồi không có động tĩnh.
Người kia xảy ra chuyện gì sao?
Bởi vì hắn không để tâm đến thao tác, dẫn đến bị diệt toàn đội, bị đá ra khỏi đội ngũ.
Hắn bực bội ngồi một lát, cầm quần áo lên chuẩn bị ra ngoài, dư quang liếc qua quét đến tấm gương, phát hiện phía trên có chữ viết.
Trình Mộ dừng bước chân, nhìn chằm chằm tấm gương.
—— Giúp tôi một việc.
Trình Mộ theo bản năng hỏi: "Tôi có thể giúp cô chuyện gì được?"
—— Cậu có thể.
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ngày hôm nay đột nhiên khác thường như vậy, ba người ở đây đều có chút khiếp sợ.
Cha Trình hừ một tiếng, không nói gì thêm, không xem báo nữa, mà đổi thành xem điện thoại di động.
"Anh..."
Khúc Ngạn nghiêng người về phía Trình Mộ.
Trình Mộ chán ghét liếc cậu ta một cái, cảnh cáo nói: "Đừng nói chuyện với tôi."
"..."
Cha Trình ngẩng đầu, vừa định răn dạy hắn nói chuyện với em trai kiểu gì đấy, người phụ nữ kia vội vàng đè cánh tay ông ta lại, lắc đầu với ông ta.
-
Năm 2019.
Sơ Tranh ăn sáng xong trở về, Trình Mộ đã ở trong phòng, đang đổi tới đổi lui, sắc mặt nặng nề.
—— Còn chưa đi học?
Ánh mắt Trình Mộ liếc qua quét đến tấm gương, lập tức chuyển người, đối mặt với trong gương.
"Tôi không đi, tôi có vấn đề muốn hỏi cô."
—— Đi học.
Trình Mộ: "..."
Trình Mộ cất sách vào balo, rời phòng, đi ra được một khoảng cách, lại quay trở lại khóa trái cửa phòng lại.
Gian phòng của hắn người hầu không được hắn cho phép cũng sẽ không đi vào.
Nhưng từ khi trong nhà có thêm đứa em trai tiện nghi kia, chỉ cần hắn không khóa cửa, em trai tiện nghi sẽ xông vào phòng của hắn.
-
Hai ngày sau đó, Trình Mộ và Sơ Tranh trao đổi không ít, đại khái biết rõ ràng tác dụng của tấm gương này, cũng biết rõ ràng một ít quy luật.
Tỉ như muốn truyền tặng đồ, nhất định phải hai người đều ở trong phòng, rồi để đồ lên trên bàn.
Thời gian truyền thống cố định là 2 giờ sáng.
Trình Mộ cũng xác định với Sơ Tranh, giữa bọn họ không hề quen biết gì, trừ trong phòng đều có một tấm gương đối diện với giường, thì không có bất kỳ chỗ nào tương tự nữa, không biết vì sao bọn họ có thể giao lưu.
Bây giờ Trình Mộ không dám ở trong phòng mà không mặc quần áo nữa, lần nào cũng ăn mặc rất nghiêm chỉnh.
Sơ Tranh bưng mặt than thở, cho dù Trình Mộ biết sau 11 giờ bên phía cô sẽ không nhìn thấy được, hắn cũng sẽ không soi gương cởi quần áo.
Cách tấm gương nhìn thẻ của mình, chuyện này quá mẹ nó nghẹn khuất...
Sờ cũng không thể sờ một chút!!
—— Bây giờ cậu vẫn chưa ở trọ ở trường à?
"Chưa." Trình Mộ vừa viết đề, vừa trả lời câu hỏi trên gương.
?"
Hắn xác thực đã nghĩ tới chuyện ở trọ ở trường... Nhưng chỉ là suy nghĩ một chút, vẫn chưa có hành động gì.
—— Cách người em trai kia của cậu xa một chút.
"Cô cũng không thích hắn à?" Trình Mộ xoay bút: "Nhưng hình như cô chưa từng gặp hắn bao giờ mà?"
—— Hắn thích cậu.
Bút trong tay Trình Mộ rơi trên bàn, vẻ mặt khiếp sợ.
"Cô nói cái gì?"
—— Hắn thích cậu, cách xa hắn một chút.
"Hắn... Hắn là nam mà!"
—— Nam thì sao?
Đúng vậy, nam thì sao?
Người như vậy bây giờ cũng không ít, năng lực tiếp nhận của mọi người đã cao hơn trước kia nhiều, nếu như dung mạo bạn cực đẹp trai, sẽ còn được không ít người chúc phúc.
Chẳng trách hắn cảm thấy ánh mắt Khúc Ngạn nhìn mình là lạ.
Một hồi lâu sau Trình Mộ nhặt bút lên, cúi đầu viết một bài tập, sau khi viết xong phát hiện giải sai rồi.
Trình Mộ vạch một đường, ngẩng đầu nhìn tấm gương: "Làm sao cô biết?" Cách thời gian mười năm, làm sao cô biết Khúc Ngạn thích mình.
—— Điều tra.
Sơ Tranh cũng không có ý tứ che giấu, ngay thẳng nói cho hắn biết, cô đã điều tra về hắn một lượt.
"Trong tương lai tôi là người thế nào?"
"Tương lai không có cậu."
Trình Mộ không hiểu: "Có ý gì?"
—— Tôi bây giờ cũng không điều tra được cậu ở đâu.
Trình Mộ: "..."
Trình Mộ đại khái không thể tiếp thu đáp án này, không nói gì thêm, trầm mặc viết mấy trang đề.
"Mười một giờ rồi, tôi muốn đi ngủ." Trình Mộ thấp giọng nói một tiếng, gấp sách lại, đứng dậy rời khỏi trước gương.
Sơ Tranh nghe thấy tiếng tắm gội ào ào, cô nhàm chán đủ kiểu luật một quyển sách chuyên ngành xem.
Điện thoại Trình Mộ để trên bàn kêu vang, Trình Mộ không nghe, điện thoại tự động cúp máy, bên kia kiên nhẫn tiếp tục gọi tới.
Cửa phòng tắm mở ra, Sơ Tranh trông thấy thiếu niên đầu tóc còn ướt đi tới nhận điện thoại.
"Ở nhà. Không nhớ rõ, sáng mai rồi nói sau. Không, cứ như vậy đi."
Trình Mộ cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn mình trong gương, vừa tắm rửa xong làn da lộ ra một chút màu đỏ ửng, hắn nhấp môi dưới, cầm quần áo mặc lên.
Kỳ thật hắn không quá thích màu da này, quá trắng... Lộ ra thiên hướng nữ.
Nhưng mà màu da của hắn là trời sinh, hắn cũng không có cách nào.
-
Đèn trong phòng vừa tắt đi, Sơ Tranh liền không thấy rõ bất cứ thứ gì, đành phải làm chuyện của mình.
Sáng sớm hôm sau Sơ Tranh phát hiện trong gương hiện ra lại là gian phòng của mình, hôm nay thẻ người tốt ra ngoài sớm như vậy sao?
Trình Mộ không chỉ ra ngoài sớm, mà liên tiếp hai ngày cũng chưa trở lại.
Trình Mộ tham gia diễn thuyết xong, đi từ trên sân khấu xuống.
"Anh Mộ, trâu nha! Em thấy lần này hạng nhất nhất định sẽ thuộc về anh." Nam sinh đội mũ lưỡi trai lại gần, giơ tay ôm lấy bả vai Trình Mộ.
Trước kia Trình Mộ còn có thể tiếp nhận kiểu kề vai sát cánh giữa các anh em thế này, nhưng từ sau khi biết đứa em trai tiện nghi kia ôm lấy loại suy nghĩ đó với hắn, bây giờ hắn cũng có bóng ma tâm lý.
Trình Mộ đẩy nam sinh đội mũ lưỡi trai ra: "Đừng động thủ động cước."
"Có làm sao đâu, cũng không phải hoàng hoa đại cô nương." Nam sinh đội mũ lưỡi trai lơ đễnh, muốn tiếp tục khoác vai huynh đệ mình.
Trình Mộ không chịu, hai người ở đó cậu đẩy tôi đẩy.
Nhưng vào lúc này, đằng sau có người gọi hắn.
"Trình Mộ."
Trình Mộ quay đầu, cách đó không xa lớp trưởng giơ máy ảnh "tách" một tiếng, ảnh chụp dừng lại trong hình.
Trình Mộ: "..."
Hình ảnh trùng điệp lên tấm hình hắn từng được xem.
"Nghĩ gì thế?" Nam sinh đội mũ lưỡi trai quơ quơ tay trước mặt Trình Mộ: "Đã nhìn đến ngây người rồi, làm sao, thích lớp trưởng của chúng ta à?"
"Không có."
"Anh Mộ, đừng thẹn thùng nha, lớp trưởng lớp chúng ta là giáo hoa, xinh đẹp, cùng với học bá như anh chính là Kim Đồng Ngọc Nữ nha."
Trình Mộ lặng lẽ đảo mắt qua, nam sinh đội mũ lưỡi trai lập tức giơ tay đầu hàng: "Không nói không nói nữa, hắc hắc hắc, anh Mộ đừng nóng giận nha, buổi tối đi ra ngoài chơi đi?"
"Không đi."
"Anh Mộ anh làm sao thế hả!!"
Trình Mộ nhanh chân rời đi, trở lại phòng học, hắn nhớ tới tấm hình kia, đứng dậy đi đến vị trí của lớp trưởng, cong tay gõ bàn một cái.
Trong phòng học đột nhiên yên tĩnh mấy phần, lớp trưởng khẩn trương nhìn hắn: "Trình Mộ? Có chuyện gì sao?"
Trình Mộ hơi há miệng ra: "Tấm hình kia... Được rồi, không có việc gì."
Bây giờ nếu như hắn lấy lại tấm hình kia, thì chính là thay đổi chuyện ảnh chụp trong tay lớp trưởng.
Người kia từng nói... Sẽ ảnh hưởng đến tương lai.
Lớp trưởng lại vì câu nói kia của Trình Mộ mà có chút kích động, hắn lại cho phép mình giữ tấm hình này lại!! A a a!!!
Nội tâm lớp trưởng kích động, Trình Mộ cũng không rõ ràng, hắn vừa tan học liền trở về nhà.
Nhưng hắn phát hiện người bên kia hình như không ở đó.
Trình Mộ đợi đến mười một giờ đêm, bên kia vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Thật không biết hắn chạy về làm gì.
Trình Mộ bực bội đi tắm rồi đi ngủ.
-
Cuối tuần.
Trình Mộ chơi game, thỉnh thoảng nhìn tấm gương một chút, đã hai ngày rồi không có động tĩnh.
Người kia xảy ra chuyện gì sao?
Bởi vì hắn không để tâm đến thao tác, dẫn đến bị diệt toàn đội, bị đá ra khỏi đội ngũ.
Hắn bực bội ngồi một lát, cầm quần áo lên chuẩn bị ra ngoài, dư quang liếc qua quét đến tấm gương, phát hiện phía trên có chữ viết.
Trình Mộ dừng bước chân, nhìn chằm chằm tấm gương.
—— Giúp tôi một việc.
Trình Mộ theo bản năng hỏi: "Tôi có thể giúp cô chuyện gì được?"
—— Cậu có thể.
/1983
|