Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Gương mặt không chút biểu cảm của Sơ Tranh, tự dưng làm cho phó đạo diễn tăng thêm áp lực tâm lý.
Tâm tình phó đạo diễn bỗng trở nên ác liệt hơn, chỉ là một con ranh con hỉ mũi chưa sạch, mà lại làm hắn ta có áp lực lớn như vậy.
"Cố tiểu thư, cô không nên náo loạn làm mọi người đều khó chịu, bây giờ cô hãy xin lỗi Mạn Mạn ngay, nếu không tôi sẽ gọi người đến."
Sơ Tranh lời ít mà ý nhiều: "Gọi đi."
Phó đạo diễn: "..." Cái con ranh chết tiệt này còn tưởng mình không dám gọi người tới phải không!
"Mấy người chắn ở đây làm gì?"
Phó đạo diễn ngẩng đầu lên liền thấy đạo diễn đi từ bên trong ra, tay cầm điện thoại, dáng vẻ vội vã.
"Đạo diễn, không có việc gì, không có việc gì." Phó đạo diễn vội vàng nói: "Ở đây có người muốn gây sự, tôi sẽ đuổi cô ta đi ngay."
Đạo diễn đi ra, vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy Sơ Tranh, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười: "Cố tiểu thư, cô đến rồi à, không phải đã nói để tôi đi đón cô sao? Còn để cô tự tới, thật có lỗi, thật có lỗi."
Đây chính là thần tài của bọn họ nha!
Nhất định phải hầu hạ thật tốt!
"Ai muốn gây sự thì nhanh đuổi đi đi, đừng ở chỗ này chướng mắt." Đạo diễn tranh thủ chỉ đạo phó đạo diễn, đụng chạm đến vị thần tài này thì làm sao bây giờ.
Phó đạo diễn bị cảnh tượng này làm cho chấn kinh, vừa rồi hình như hắn xuất hiện ảo giác, trông thấy đạo diễn dùng vẻ mặt mặt lấy lòng nói chuyện với Cố Sơ Tranh?
Liễu Mạn Mạn cũng không khá hơn chút nào.
Thái độ của đạo diễn...
"Hắn nói tôi." Sơ Tranh trả lời thay hắn.
"Cái gì?"
Đạo diễn đầu tiên là ngơ ngác, sau đó mới kịp phản ứng, ông nhìn phó đạo diễn cùng Liễu Mạn Mạn bên kia một chút, Liễu Mạn Mạn làm sao tiến vào đoàn làm phim thì ông không xen vào, đoàn phim này của họ cũng không phải tổ chế tác lớn gì, lại chỉ là một vai nữ tam, chỉ cần có thể diễn được là được.
Nhưng mà...
Đạo diễn đột nhiên nghĩ đến chuyện lúc trước, vị nữ tam này, thế nhưng lại là người cướp vai diễn của thần tài.
Đạo diễn lập tức đổ mồ hôi lạnh, Sơ Tranh cũng không có nói đến vấn đề này, lúc trước nói chuyện thật vui vẻ, ông đã đem chuyện này quên mất.
"Cậu bị làm sao thế hả!" Đạo diễn trở tay tát một cái vào đầu phó đạo diễn: "Đây là Cố tiểu thư, mở to mắt mà nhìn cho rõ ràng, Cố tiểu thư mà lại gây sự sao?"
"Mau xin lỗi Cố tiểu thư!"
Đạo diễn quát lớn một tiếng.
Phó đạo diễn đầu óc đều ngu luôn rồi.
Xin lỗi? Cô?
"Đạo diễn..." Phó đạo diễn muốn hỏi lý do tại sao, còn chưa hỏi được, đã bị đạo diễn quát lớn mắng một trận.
Phó đạo diễn phó đạo diễn, cái chữ "phó" này, tất nhiên không thể so sánh với đạo diễn.
"Cố tiểu thư, thật xin lỗi." Phó đạo diễn khô khốc nói xin lỗi, dù hắn hoàn toàn không biết mình sai ở chỗ nào, đạo diễn bị điên rồi phải không?
Liễu Mạn Mạn đứng một bên, móng tay cắm vào trong da thịt.
"Cố tiểu thư, thật ngại quá, cô đừng chấp nhặt với bọn họ, nào, xin mời vào bên trong." Đạo diễn nhanh chóng đổi chủ đề.
Chờ Sơ Tranh và đạo diễn đi vào, Liễu Mạn Mạn nắm lấy cánh tay phó đạo diễn: "Phó đạo diễn, Cố Sơ Tranh là xảy ra chuyện gì?"
Phó đạo cũng chịu không ít thiệt, giọng điệu không được tốt lắm: "Không biết."
Hắn ta quay đầu nhìn Liễu Mạn Mạn: "Cô ta không phải bạn cùng phòng của cô sao? Cô ta vì sao lại xuất hiện ở đây, cô cũng không biết?"
Liễu Mạn Mạn lắc đầu, cô ta thật sự không biết.
Mấy ngày nay cô ta đi sớm về trễ, rất ít khi chạm mặt Cố Sơ Tranh, căn bản cũng không biết cô đang làm gì.
Hơn nữa, lúc ấy cô ta cũng cảm thấy Cố Sơ Tranh không có khả năng có thể xoay người được.
"Ôi, phó đạo diễn... Anh đợi em một chút." Liễu Mạn Mạn còn muốn dựa vào phó đạo diễn, không dám đắc tội với hắn.
...
Bên kia, đạo diễn mang theo Sơ Tranh tiến vào, gọi tất cả mọi người tới, giới thiệu với bọn họ Sơ Tranh chính là nữ hai.
"Nữ hai thay người rồi sao?"
"Cô ấy nhìn qua lạnh như băng, có vẻ không dễ sống chung lắm, nhưng mà lớn lên thật xinh đẹp."
"Mọi người đã từng gặp cô ấy chưa?"
"Chưa từng thấy qua, người mới hả, chẳng lẽ cũng đi cửa sau vào?"
Đạo diễn thấy những người này càng thảo luận càng đi xa, lập tức cất giọng nói: "Cố tiểu thư không chỉ là nữ hai, mà còn là nhà đầu tư lớn nhất của chúng ta, mọi người chú ý một chút!"
Hiện trường lập tức an tĩnh lại.
Liễu Mạn Mạn và phó đạo diễn vừa bước vào trực tiếp hóa đá ngay tại chỗ.
Nhà đầu tư? Còn là nhà đầu tư lớn nhất?
Liễu Mạn Mạn cảm thấy mình nghe nhầm rồi, cô ta hung hăng nhéo mình một cái, đạo diễn bên kia vẫn đang phát biểu, chứng minh cô ta không hề nghe nhầm.
Cô đến một bộ phim cũng chưa được đóng, tại sao lại trở thành nhà đầu tư rồi?
Không có khả năng!
"Cô hại chết tôi rồi."
Liễu Mạn Mạn vội vàng giải thích: "Phó đạo diễn, em không có, cô ta..."
Phó đạo diễn trừng Liễu Mạn Mạn một chút, mau chóng tiến tới xin lỗi.
Liễu Mạn Mạn nhìn nữ sinh được người ta vây quanh, vẻ mặt hoàn toàn không thể tin được.
Làm sao có thể như thế?
Đạo diễn chuẩn bị cho Sơ Tranh một phòng trang điểm độc lập, nực cười, đây chính là thần tài, phòng trang điểm độc lập nhất định phải có.
Liễu Mạn Mạn nổi giận đùng đùng chạy vào phòng trang điểm.
Bên trong chỉ có một mình Sơ Tranh, cô ta thuận tay đóng cửa lại, mở miệng liền chất vấn: "Cố Sơ Tranh, tiền của cô ở đâu ra?"
Sơ Tranh dựa vào bàn trang điểm, thần sắc thản nhiên mà nói: "Cô là cái gì của tôi mà tôi phải báo cáo với cô?"
Liễu Mạn Mạn nghẹn họng: "Lai lịch của cô ra sao tôi còn không rõ chắc?"
Cô làm sao lại có tiền để đầu tư, tuyệt đối không có khả năng.
"Lai lịch của tôi thế nào?" Sơ Tranh hỏi lại. Cô ta so với cô còn hiểu rõ hơn, thật lợi hại nha!
Liễu Mạn Mạn: "Cô đến cả cấp 3 cũng chưa tốt nghiệp, gia cảnh lại tầm thường, cô có thể có nhiều tiền như vậy sao?"
Đôi mắt cô ta đảo một vòng, giống như nghĩ ra cái gì đó: "Cô cả ngày giả vờ giả vịt, ra vẻ thanh cao, không phải là cầm tiền của gã đàn ông nào chạy đến đây ra vẻ oai phong chứ?"
Cả ngày còn dám khinh thường cô ta, cô thì tốt hơn chỗ nào chứ.
"Tôi nói gì cô cũng tin?" Sơ Tranh nhéo cánh tay một cái: "Ngây thơ."
"Nếu cô thật sự có tiền, còn có thể sống ở loại chỗ kia sao, Cố Sơ Tranh, cô đừng giả bộ nữa, cô được gã đàn ông nào đó bao nuôi phải không? Cô..."
Ầm——
Ồn ào quá.
Sơ Tranh thả tay xuống—— không biết ai bỏ thứ đạo cụ này bên trong —— là một cái chùy, cô đem Liễu Mạn Mạn đã ngất đi ném ra ngoài.
Đám người ngoài cửa: "???"
Sơ Tranh: "..." Xong rồi, quên mất bên ngoài có người.
Cô trấn định chống cửa: "Cô ta ngất xỉu."
Đám người: "..." Bọn họ đã nhìn thấy, nhưng vấn đề là cô ta làm sao mà ngất đi?
Sơ Tranh mặt mày nghiêm: "Mấy người nhặt cô ta về đi."
Sơ Tranh đóng cửa lại, bàn tay ở ngực vỗ nhẹ hai lần.
Nữ hai kiêm nhà đầu tư lớn nhất, vừa đến đã làm nữ tam ngất xỉu, chuyện này trong nháy mắt truyền khắp toàn bộ đoàn làm phim, thậm chí là đoàn làm phim sát vách cũng biết.
Liễu Mạn Mạn tỉnh lại, suýt chút nữa thì đến chỗ Sơ Tranh làm ầm lên, nhưng bị phó đạo diễn cản lại.
Đạo diễn đã nói, có đắc tội với ai cũng không cho phép đắc tội thần tài.
Phó đạo diễn dù lợi hại thế nào, cũng không thể vượt qua được chữ "tiền" này.
Liễu Mạn Mạn ăn thiệt thòi, tức giận không thôi, cô ta dựa vào cái gì chứ!
Trước đây rõ ràng cái gì cũng không có, tại sao quay đầu liền trở thành đối tượng được mọi người ghen tị ngưỡng mộ, đè ép cô ta một cái đầu.
"Mạn Mạn, không cần biết các cô trước đây có ân oán gì, hiện tại nhất định phải nhịn cho tôi." Phó đạo diễn ném ra một câu như vậy.
Liễu Mạn Mạn: "..."
Liễu Mạn Mạn không cam tâm, bắt đầu tung tin đồn trong đoàn làm phim, nói cô được một lão già bao nuôi, trước đây Cố Sơ Tranh đều chỉ diễn vai nhân vật quần chúng, chỗ ở cũng phải đi thuê, có đôi khi còn nghèo đến mức chỉ có thể ăn mì tôm.
Nếu như không phải được bao nuôi, làm sao lại có nhiều tiền như vậy.
Nhìn Sơ Tranh tuổi tác không lớn lắm, xác thực không giống người có tiền gì.
Lời đồn loại này, truyền đến tai nhiều người, độ tin cậy cũng dần cao lên.
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Gương mặt không chút biểu cảm của Sơ Tranh, tự dưng làm cho phó đạo diễn tăng thêm áp lực tâm lý.
Tâm tình phó đạo diễn bỗng trở nên ác liệt hơn, chỉ là một con ranh con hỉ mũi chưa sạch, mà lại làm hắn ta có áp lực lớn như vậy.
"Cố tiểu thư, cô không nên náo loạn làm mọi người đều khó chịu, bây giờ cô hãy xin lỗi Mạn Mạn ngay, nếu không tôi sẽ gọi người đến."
Sơ Tranh lời ít mà ý nhiều: "Gọi đi."
Phó đạo diễn: "..." Cái con ranh chết tiệt này còn tưởng mình không dám gọi người tới phải không!
"Mấy người chắn ở đây làm gì?"
Phó đạo diễn ngẩng đầu lên liền thấy đạo diễn đi từ bên trong ra, tay cầm điện thoại, dáng vẻ vội vã.
"Đạo diễn, không có việc gì, không có việc gì." Phó đạo diễn vội vàng nói: "Ở đây có người muốn gây sự, tôi sẽ đuổi cô ta đi ngay."
Đạo diễn đi ra, vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy Sơ Tranh, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười: "Cố tiểu thư, cô đến rồi à, không phải đã nói để tôi đi đón cô sao? Còn để cô tự tới, thật có lỗi, thật có lỗi."
Đây chính là thần tài của bọn họ nha!
Nhất định phải hầu hạ thật tốt!
"Ai muốn gây sự thì nhanh đuổi đi đi, đừng ở chỗ này chướng mắt." Đạo diễn tranh thủ chỉ đạo phó đạo diễn, đụng chạm đến vị thần tài này thì làm sao bây giờ.
Phó đạo diễn bị cảnh tượng này làm cho chấn kinh, vừa rồi hình như hắn xuất hiện ảo giác, trông thấy đạo diễn dùng vẻ mặt mặt lấy lòng nói chuyện với Cố Sơ Tranh?
Liễu Mạn Mạn cũng không khá hơn chút nào.
Thái độ của đạo diễn...
"Hắn nói tôi." Sơ Tranh trả lời thay hắn.
"Cái gì?"
Đạo diễn đầu tiên là ngơ ngác, sau đó mới kịp phản ứng, ông nhìn phó đạo diễn cùng Liễu Mạn Mạn bên kia một chút, Liễu Mạn Mạn làm sao tiến vào đoàn làm phim thì ông không xen vào, đoàn phim này của họ cũng không phải tổ chế tác lớn gì, lại chỉ là một vai nữ tam, chỉ cần có thể diễn được là được.
Nhưng mà...
Đạo diễn đột nhiên nghĩ đến chuyện lúc trước, vị nữ tam này, thế nhưng lại là người cướp vai diễn của thần tài.
Đạo diễn lập tức đổ mồ hôi lạnh, Sơ Tranh cũng không có nói đến vấn đề này, lúc trước nói chuyện thật vui vẻ, ông đã đem chuyện này quên mất.
"Cậu bị làm sao thế hả!" Đạo diễn trở tay tát một cái vào đầu phó đạo diễn: "Đây là Cố tiểu thư, mở to mắt mà nhìn cho rõ ràng, Cố tiểu thư mà lại gây sự sao?"
"Mau xin lỗi Cố tiểu thư!"
Đạo diễn quát lớn một tiếng.
Phó đạo diễn đầu óc đều ngu luôn rồi.
Xin lỗi? Cô?
"Đạo diễn..." Phó đạo diễn muốn hỏi lý do tại sao, còn chưa hỏi được, đã bị đạo diễn quát lớn mắng một trận.
Phó đạo diễn phó đạo diễn, cái chữ "phó" này, tất nhiên không thể so sánh với đạo diễn.
"Cố tiểu thư, thật xin lỗi." Phó đạo diễn khô khốc nói xin lỗi, dù hắn hoàn toàn không biết mình sai ở chỗ nào, đạo diễn bị điên rồi phải không?
Liễu Mạn Mạn đứng một bên, móng tay cắm vào trong da thịt.
"Cố tiểu thư, thật ngại quá, cô đừng chấp nhặt với bọn họ, nào, xin mời vào bên trong." Đạo diễn nhanh chóng đổi chủ đề.
Chờ Sơ Tranh và đạo diễn đi vào, Liễu Mạn Mạn nắm lấy cánh tay phó đạo diễn: "Phó đạo diễn, Cố Sơ Tranh là xảy ra chuyện gì?"
Phó đạo cũng chịu không ít thiệt, giọng điệu không được tốt lắm: "Không biết."
Hắn ta quay đầu nhìn Liễu Mạn Mạn: "Cô ta không phải bạn cùng phòng của cô sao? Cô ta vì sao lại xuất hiện ở đây, cô cũng không biết?"
Liễu Mạn Mạn lắc đầu, cô ta thật sự không biết.
Mấy ngày nay cô ta đi sớm về trễ, rất ít khi chạm mặt Cố Sơ Tranh, căn bản cũng không biết cô đang làm gì.
Hơn nữa, lúc ấy cô ta cũng cảm thấy Cố Sơ Tranh không có khả năng có thể xoay người được.
"Ôi, phó đạo diễn... Anh đợi em một chút." Liễu Mạn Mạn còn muốn dựa vào phó đạo diễn, không dám đắc tội với hắn.
...
Bên kia, đạo diễn mang theo Sơ Tranh tiến vào, gọi tất cả mọi người tới, giới thiệu với bọn họ Sơ Tranh chính là nữ hai.
"Nữ hai thay người rồi sao?"
"Cô ấy nhìn qua lạnh như băng, có vẻ không dễ sống chung lắm, nhưng mà lớn lên thật xinh đẹp."
"Mọi người đã từng gặp cô ấy chưa?"
"Chưa từng thấy qua, người mới hả, chẳng lẽ cũng đi cửa sau vào?"
Đạo diễn thấy những người này càng thảo luận càng đi xa, lập tức cất giọng nói: "Cố tiểu thư không chỉ là nữ hai, mà còn là nhà đầu tư lớn nhất của chúng ta, mọi người chú ý một chút!"
Hiện trường lập tức an tĩnh lại.
Liễu Mạn Mạn và phó đạo diễn vừa bước vào trực tiếp hóa đá ngay tại chỗ.
Nhà đầu tư? Còn là nhà đầu tư lớn nhất?
Liễu Mạn Mạn cảm thấy mình nghe nhầm rồi, cô ta hung hăng nhéo mình một cái, đạo diễn bên kia vẫn đang phát biểu, chứng minh cô ta không hề nghe nhầm.
Cô đến một bộ phim cũng chưa được đóng, tại sao lại trở thành nhà đầu tư rồi?
Không có khả năng!
"Cô hại chết tôi rồi."
Liễu Mạn Mạn vội vàng giải thích: "Phó đạo diễn, em không có, cô ta..."
Phó đạo diễn trừng Liễu Mạn Mạn một chút, mau chóng tiến tới xin lỗi.
Liễu Mạn Mạn nhìn nữ sinh được người ta vây quanh, vẻ mặt hoàn toàn không thể tin được.
Làm sao có thể như thế?
Đạo diễn chuẩn bị cho Sơ Tranh một phòng trang điểm độc lập, nực cười, đây chính là thần tài, phòng trang điểm độc lập nhất định phải có.
Liễu Mạn Mạn nổi giận đùng đùng chạy vào phòng trang điểm.
Bên trong chỉ có một mình Sơ Tranh, cô ta thuận tay đóng cửa lại, mở miệng liền chất vấn: "Cố Sơ Tranh, tiền của cô ở đâu ra?"
Sơ Tranh dựa vào bàn trang điểm, thần sắc thản nhiên mà nói: "Cô là cái gì của tôi mà tôi phải báo cáo với cô?"
Liễu Mạn Mạn nghẹn họng: "Lai lịch của cô ra sao tôi còn không rõ chắc?"
Cô làm sao lại có tiền để đầu tư, tuyệt đối không có khả năng.
"Lai lịch của tôi thế nào?" Sơ Tranh hỏi lại. Cô ta so với cô còn hiểu rõ hơn, thật lợi hại nha!
Liễu Mạn Mạn: "Cô đến cả cấp 3 cũng chưa tốt nghiệp, gia cảnh lại tầm thường, cô có thể có nhiều tiền như vậy sao?"
Đôi mắt cô ta đảo một vòng, giống như nghĩ ra cái gì đó: "Cô cả ngày giả vờ giả vịt, ra vẻ thanh cao, không phải là cầm tiền của gã đàn ông nào chạy đến đây ra vẻ oai phong chứ?"
Cả ngày còn dám khinh thường cô ta, cô thì tốt hơn chỗ nào chứ.
"Tôi nói gì cô cũng tin?" Sơ Tranh nhéo cánh tay một cái: "Ngây thơ."
"Nếu cô thật sự có tiền, còn có thể sống ở loại chỗ kia sao, Cố Sơ Tranh, cô đừng giả bộ nữa, cô được gã đàn ông nào đó bao nuôi phải không? Cô..."
Ầm——
Ồn ào quá.
Sơ Tranh thả tay xuống—— không biết ai bỏ thứ đạo cụ này bên trong —— là một cái chùy, cô đem Liễu Mạn Mạn đã ngất đi ném ra ngoài.
Đám người ngoài cửa: "???"
Sơ Tranh: "..." Xong rồi, quên mất bên ngoài có người.
Cô trấn định chống cửa: "Cô ta ngất xỉu."
Đám người: "..." Bọn họ đã nhìn thấy, nhưng vấn đề là cô ta làm sao mà ngất đi?
Sơ Tranh mặt mày nghiêm: "Mấy người nhặt cô ta về đi."
Sơ Tranh đóng cửa lại, bàn tay ở ngực vỗ nhẹ hai lần.
Nữ hai kiêm nhà đầu tư lớn nhất, vừa đến đã làm nữ tam ngất xỉu, chuyện này trong nháy mắt truyền khắp toàn bộ đoàn làm phim, thậm chí là đoàn làm phim sát vách cũng biết.
Liễu Mạn Mạn tỉnh lại, suýt chút nữa thì đến chỗ Sơ Tranh làm ầm lên, nhưng bị phó đạo diễn cản lại.
Đạo diễn đã nói, có đắc tội với ai cũng không cho phép đắc tội thần tài.
Phó đạo diễn dù lợi hại thế nào, cũng không thể vượt qua được chữ "tiền" này.
Liễu Mạn Mạn ăn thiệt thòi, tức giận không thôi, cô ta dựa vào cái gì chứ!
Trước đây rõ ràng cái gì cũng không có, tại sao quay đầu liền trở thành đối tượng được mọi người ghen tị ngưỡng mộ, đè ép cô ta một cái đầu.
"Mạn Mạn, không cần biết các cô trước đây có ân oán gì, hiện tại nhất định phải nhịn cho tôi." Phó đạo diễn ném ra một câu như vậy.
Liễu Mạn Mạn: "..."
Liễu Mạn Mạn không cam tâm, bắt đầu tung tin đồn trong đoàn làm phim, nói cô được một lão già bao nuôi, trước đây Cố Sơ Tranh đều chỉ diễn vai nhân vật quần chúng, chỗ ở cũng phải đi thuê, có đôi khi còn nghèo đến mức chỉ có thể ăn mì tôm.
Nếu như không phải được bao nuôi, làm sao lại có nhiều tiền như vậy.
Nhìn Sơ Tranh tuổi tác không lớn lắm, xác thực không giống người có tiền gì.
Lời đồn loại này, truyền đến tai nhiều người, độ tin cậy cũng dần cao lên.
/1983
|