Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tập này Sơ Tranh ra sân không nhiều, nhưng chỉ vừa lên sân khấu, liền làm đám fan hâm mộ sôi trào.
Đương nhiên chỉ là fan hâm mộ nguyên bản của cô.
Người qua đường đại khái chỉ cảm thấy người này có chút bá khí, nhưng còn chưa đến mức muốn thế nào thế nào.
Nhưng đợi đến phía sau ra sân nhiều hơn, và đám fan hâm mộ không ngừng tung hô, bắt đầu có người đi đường bị mê hoặc thành fan.
Làm cho đám fan hâm mộ kích động nhất chính là đoạn khi công ty lâm vào khốn cảnh, tất cả mọi người sứt đầu mẻ trán, biểu hiện giống như công ty sắp phải phá sản.
Vai diễn của Sơ Tranh là nhân vật ngăn cơn sóng dữ.
Một người kéo công ty ra khỏi tuyệt cảnh, đồng thời tìm ra con đường mới.
Đoàn đội của nam chính cũng không tệ, nếu như không có nữ chính ở trong, thì bộ phim này cũng coi như ổn.
Thế là trên mạng người mắng Giản Đan càng ngày càng nhiều hơn.
Diễn nữ chính mà bị chửi thành thế này, có lẽ cũng là hiếm thấy.
Ở hậu kỳ phần diễn của Sơ Tranh không hề ít, theo kịch bản thúc đẩy, thời gian cô xuất hiện càng ngày càng nhiều, người đến xem cô ngược lại gia tăng không ít.
[ Ta đến đây để xem chồng ta. ]
[ Lầu trên cẩn thận nha, chồng không cho phép chúng ta gọi cô ấy như vậy nữa! ]
[ Kỹ thuật diễn của chồng thật tuyệt! ]
[ Nếu không có Trì Sơ Tranh, tôi cũng không muốn xem bộ phim này, trông thấy nữ chính là muốn tua luôn. ]
[ Kỳ thật Giản Đan diễn cũng tốt, thím xem khi cô ấy diễn cùng nam chính cũng không tệ như vậy, nhưng khi đối đầu với Đồng Tuyết Ngôn, liền lộ ra vẻ yếu kém... Rõ ràng là Đồng Tuyết Ngôn ép kịch. ]
[ Nói thế nào Giản Đan cũng là người mới, mọi người đừng hà khắc như thế, kỹ thuật diễn phải từng chút từng chút lắng đọng xuống, diễn thêm mấy bộ là tốt rồi. ]
[ Nhìn nữ chính diễn mà tôi thấy xấu hổ hết cả người, khi nam chính diễn cùng cô ta, nhìn là thấy ngưng nghẹn ]
[ Tuyết Ngôn nhà chúng ta đóng phim bằng bản lĩnh, nói ép kịch cái gì? ]
[ Đúng thế, kỹ thuật diễn của mình không tốt, còn trách người khác diễn tốt? ]
[ Mọi người không biết sao? Trước khi bộ phim này tung ra, đã từng tuôn ra tin tức mà, rõ ràng là nam chính thích nữ chính nha. Ta nói bên ngoài phim ấy. ]
[ Đánh bảng cho Sơ Tranh nhà ta a a a ]
[ Vì theo đuổi tiểu tỷ tỷ này, ta nhịn nữ chính. ]
[ Nhìn thất một đoạn cut trên Weibo, một người đã lâu không xem phim như tôi, vì Sơ Tranh tiểu tỷ tỷ mà đến, đẹp trai chết người!! Tôi muốn làm fan của tiểu tỷ tỷ này! ]
Phim truyền hình hot lên, Weibo của Sơ Tranh tăng thêm không ít fan.
Nhưng đại bộ phận fan hâm mộ, nhìn thấy cái chứng thực kia của Sơ Tranh, đều cảm thấy hơi đần độn.
Đây là nạp hết bao nhiêu tiền?
Lan Linh thừa dịp cỗ gió nóng này, sắp xếp hành trình một tháng tiếp theo cho Sơ Tranh, Sơ Tranh loay hoay đến không có thời gian đi gặp Phong Vọng.
...
"Giản tổng, ngài có nghe nói không? Hình như có người mua lại cao ốc Duyệt Quang."
Cửa văn phòng bị người đẩy ra, một người vội vã chạy vào.
Người đàn ông ngồi trên ghế giám đốc ngẩng đầu: "Cái gì?"
"Có người mua lại cao ốc Duyệt Quang..." Người kia nói: "Giản tổng, chuyện này không tốt lắm."
Người đàn ông trên ghế giám đốc, nếu nhìn kỹ lại thì có mấy phần rất giống Giản Đan.
Người này không phải ai khác, chính là cha của Giản Đan.
Giản tổng hung ác nhíu mày: "Ai?"
"Không biết..."
Giản tổng cất cao âm thanh, mang theo lửa giận: "Cậu phụ trách, cậu không biết?"
Bầu không khí trong phòng làm việc nhất thời trở nên căng cứng.
Người kia hơi run rẩy: "Việc này trước đó tôi không nghe thấy một chút tiếng gió nào cả, tôi cũng vừa nhận được tin tức, còn chưa hỏi thăm được là ai..."
Vị trí tọa lạc của cao ốc Duyệt Quang không được tốt lắm, nhưng rất nhanh bên kia sẽ được khai phá, đến lúc đó chính là một miếng bánh thơm ngon.
Mà lão tổng của cao ốc Duyệt Quang, bởi vì vấn đề tiền bạc, đã không cách nào hoàn thành cao ốc Duyệt Quang được.
Lúc này nhận lấy, chỉ cần hoàn thành cao ốc Duyệt Quang, là có thể ngồi chờ tài sản tăng lên.
Bọn họ đang nhìn chằm chằm vào.
Bây giờ đột nhiên có người nói, cao ốc Duyệt Quang đã được mua lại!
"Giản tổng, ngài nói, có phải là Sở gia không?" Người kia thăm dò hỏi.
Gần chuyện của tiểu thư và Sở An Dương huyên náo nhốn nháo.
Mấy ngày trước, mẹ của Sở An Dương còn tự mình tới cửa, biểu thị tuyệt đối sẽ không cho Sở An Dương và Giản Đan thành đôi, nếu như Giản tổng quản không tốt Giản Đan, thì bà ta sẽ thay ông ta quản giáo.
Hôm nay xảy ra chuyện này, chẳng lẽ không phải là một lời cảnh cáo sao?
Sở gia lắm tiền nhiều của, đúng là có thể làm được.
Giản tổng vẻ mặt âm trầm về đến nhà.
Bà Giản thấy sắc mặt ông ta không đúng: "Ông làm sao vậy??"
"Làm sao? Bà nuôi con gái tốt đấy!" Lửa giận của Giản tổng bốc lên, lại nghĩ đến người phụ nữ này đã từng có quan hệ không minh bạch với người đàn ông khác, càng nổi nóng hơn: "Giản Đan đâu?!"
"Ông nổi giận lớn như vậy làm gì, mấy ngày nay tâm tình Giản Đan không tốt, ông làm gì..."
Giản tổng cười lạnh: "Năm đó nếu không phải bà, thì tôi đâu đến nỗi đã nhiều năm như vậy mà vẫn bị người ta đâm chọt, biến thành trò cười?"
Bà Giản lập tức trầm mặt xuống: "Ông lên cơn cái gì."
"Tôi lên cơn? Sở gia có gì tốt? A? Bà thích Sở gia, bây giờ con gái của bà cũng thích Sở gia."
Bà Giản tức giận đến phát run: "Đó cũng là con gái của ông!"
Giản tổng lửa giận lên đầu, không thèm lựa lời nói: "Ai biết có phải không!"
"Ông..."
Bà Giản và Giản tổng cãi nhau túi bụi, Giản tổng dưới cơn nóng giận, ra lệnh cưỡng chế không cho phép Giản Đan ra khỏi cửa, cũng không cho phép ra ngoài làm mất mặt gia đình.
...
Giản Đan không dễ chịu, Sở An Dương cũng không thoải mái.
Mẹ của Sở An Dương yêu cầu hắn đoạn tuyệt quan hệ với Giản Đan, không cho phép tiếp tục lui tới.
Sở An Dương tất nhiên không chịu, huyên náo đến rất không thoải mái.
Từ sau khi bà Sở phát hiện chồng mình ngoại tình, dục vọng khống chế càng ngày càng mạnh, Sở An Dương không nghe mình quản giáo, bà Sở trực tiếp lấy đi vị trí tổng tài giải trí Đông Phương của Sở An Dương.
Sở An Dương có các mối quan hệ của mình, nhưng đương gia của Sở gia vẫn là bà Sở.
Bà ta ra lệnh một tiếng, Sở An Dương muốn làm gì cũng khó khăn.
Sở An Dương không chịu công khai quan hệ của mình và Giản Đan, chính là sợ sẽ náo thành như vậy.
Hắn ta nghĩ chờ mình hoàn toàn khống chế được Sở thị, rồi mới công khai, đến lúc đó cho dù bà Sở phản đối, cũng không làm gì được hắn.
Thế nhưng...
"Sở An Dương."
Một chiếc xe thể thao màu lam dừng lại trước mặt hắn ta.
Sở An Dương nhìn về phía người trong xe, lông mày nhíu lại: "Cục diện bây giờ cô rất hài lòng?"
Ôn Yên Vũ tháo kính râm xuống, môi đỏ nhẹ câu: "Anh có biết là ai tuôn ra chuyện của anh và Giản Đan không?"
Sở An Dương cười lạnh: "Không là cô sao?"
Ôn Yên Vũ nhíu mày: "Dĩ nhiên không phải, tôi chẳng qua chỉ chuẩn bị những chuyện phía trước, hết thảy mọi chuyện phía sau, đều do vị Giản tiểu thư nhà anh một tay hoàn thành."
Đáy lòng Sở An Dương hơi hơi trầm xuống, ngoài miệng lại nói: "Cô cho rằng tôi sẽ tin tưởng cô?"
"Anh cho rằng nếu như không phải Giản Đan cố ý, thì có thể chụp được bức ảnh rõ ràng như thế à?" Ôn Yên Vũ cười đến vũ mị: "Giản tiểu thư, cũng không đơn thuần lương thiện như những gì anh trông thấy."
"Nhưng mà cũng chẳng sao, dù sao tôi cũng không có ý định làm anh tin tưởng tôi." Ôn Yên Vũ nói: "Sở An Dương, tôi không thoải mái, anh cũng đừng mơ mà sống tốt hơn."
"Ôn Yên Vũ!" Sở An Dương khẽ quát một tiếng: "Coi như cô kết hôn với tôi, cô có thể được cái gì?"
"Tra tấn anh, tôi rất vui vẻ." Ôn Yên Vũ đeo kính râm lên: "Nếu anh lăn lộn không nổi nữa thì hãy tới tìm tôi, cửa lớn của Ôn gia, vĩnh viễn rộng mở chào đón anh."
Xe nhanh chóng rời đi.
Sở An Dương đứng tại chỗ, siết chặt nắm đấm.
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tập này Sơ Tranh ra sân không nhiều, nhưng chỉ vừa lên sân khấu, liền làm đám fan hâm mộ sôi trào.
Đương nhiên chỉ là fan hâm mộ nguyên bản của cô.
Người qua đường đại khái chỉ cảm thấy người này có chút bá khí, nhưng còn chưa đến mức muốn thế nào thế nào.
Nhưng đợi đến phía sau ra sân nhiều hơn, và đám fan hâm mộ không ngừng tung hô, bắt đầu có người đi đường bị mê hoặc thành fan.
Làm cho đám fan hâm mộ kích động nhất chính là đoạn khi công ty lâm vào khốn cảnh, tất cả mọi người sứt đầu mẻ trán, biểu hiện giống như công ty sắp phải phá sản.
Vai diễn của Sơ Tranh là nhân vật ngăn cơn sóng dữ.
Một người kéo công ty ra khỏi tuyệt cảnh, đồng thời tìm ra con đường mới.
Đoàn đội của nam chính cũng không tệ, nếu như không có nữ chính ở trong, thì bộ phim này cũng coi như ổn.
Thế là trên mạng người mắng Giản Đan càng ngày càng nhiều hơn.
Diễn nữ chính mà bị chửi thành thế này, có lẽ cũng là hiếm thấy.
Ở hậu kỳ phần diễn của Sơ Tranh không hề ít, theo kịch bản thúc đẩy, thời gian cô xuất hiện càng ngày càng nhiều, người đến xem cô ngược lại gia tăng không ít.
[ Ta đến đây để xem chồng ta. ]
[ Lầu trên cẩn thận nha, chồng không cho phép chúng ta gọi cô ấy như vậy nữa! ]
[ Kỹ thuật diễn của chồng thật tuyệt! ]
[ Nếu không có Trì Sơ Tranh, tôi cũng không muốn xem bộ phim này, trông thấy nữ chính là muốn tua luôn. ]
[ Kỳ thật Giản Đan diễn cũng tốt, thím xem khi cô ấy diễn cùng nam chính cũng không tệ như vậy, nhưng khi đối đầu với Đồng Tuyết Ngôn, liền lộ ra vẻ yếu kém... Rõ ràng là Đồng Tuyết Ngôn ép kịch. ]
[ Nói thế nào Giản Đan cũng là người mới, mọi người đừng hà khắc như thế, kỹ thuật diễn phải từng chút từng chút lắng đọng xuống, diễn thêm mấy bộ là tốt rồi. ]
[ Nhìn nữ chính diễn mà tôi thấy xấu hổ hết cả người, khi nam chính diễn cùng cô ta, nhìn là thấy ngưng nghẹn ]
[ Tuyết Ngôn nhà chúng ta đóng phim bằng bản lĩnh, nói ép kịch cái gì? ]
[ Đúng thế, kỹ thuật diễn của mình không tốt, còn trách người khác diễn tốt? ]
[ Mọi người không biết sao? Trước khi bộ phim này tung ra, đã từng tuôn ra tin tức mà, rõ ràng là nam chính thích nữ chính nha. Ta nói bên ngoài phim ấy. ]
[ Đánh bảng cho Sơ Tranh nhà ta a a a ]
[ Vì theo đuổi tiểu tỷ tỷ này, ta nhịn nữ chính. ]
[ Nhìn thất một đoạn cut trên Weibo, một người đã lâu không xem phim như tôi, vì Sơ Tranh tiểu tỷ tỷ mà đến, đẹp trai chết người!! Tôi muốn làm fan của tiểu tỷ tỷ này! ]
Phim truyền hình hot lên, Weibo của Sơ Tranh tăng thêm không ít fan.
Nhưng đại bộ phận fan hâm mộ, nhìn thấy cái chứng thực kia của Sơ Tranh, đều cảm thấy hơi đần độn.
Đây là nạp hết bao nhiêu tiền?
Lan Linh thừa dịp cỗ gió nóng này, sắp xếp hành trình một tháng tiếp theo cho Sơ Tranh, Sơ Tranh loay hoay đến không có thời gian đi gặp Phong Vọng.
...
"Giản tổng, ngài có nghe nói không? Hình như có người mua lại cao ốc Duyệt Quang."
Cửa văn phòng bị người đẩy ra, một người vội vã chạy vào.
Người đàn ông ngồi trên ghế giám đốc ngẩng đầu: "Cái gì?"
"Có người mua lại cao ốc Duyệt Quang..." Người kia nói: "Giản tổng, chuyện này không tốt lắm."
Người đàn ông trên ghế giám đốc, nếu nhìn kỹ lại thì có mấy phần rất giống Giản Đan.
Người này không phải ai khác, chính là cha của Giản Đan.
Giản tổng hung ác nhíu mày: "Ai?"
"Không biết..."
Giản tổng cất cao âm thanh, mang theo lửa giận: "Cậu phụ trách, cậu không biết?"
Bầu không khí trong phòng làm việc nhất thời trở nên căng cứng.
Người kia hơi run rẩy: "Việc này trước đó tôi không nghe thấy một chút tiếng gió nào cả, tôi cũng vừa nhận được tin tức, còn chưa hỏi thăm được là ai..."
Vị trí tọa lạc của cao ốc Duyệt Quang không được tốt lắm, nhưng rất nhanh bên kia sẽ được khai phá, đến lúc đó chính là một miếng bánh thơm ngon.
Mà lão tổng của cao ốc Duyệt Quang, bởi vì vấn đề tiền bạc, đã không cách nào hoàn thành cao ốc Duyệt Quang được.
Lúc này nhận lấy, chỉ cần hoàn thành cao ốc Duyệt Quang, là có thể ngồi chờ tài sản tăng lên.
Bọn họ đang nhìn chằm chằm vào.
Bây giờ đột nhiên có người nói, cao ốc Duyệt Quang đã được mua lại!
"Giản tổng, ngài nói, có phải là Sở gia không?" Người kia thăm dò hỏi.
Gần chuyện của tiểu thư và Sở An Dương huyên náo nhốn nháo.
Mấy ngày trước, mẹ của Sở An Dương còn tự mình tới cửa, biểu thị tuyệt đối sẽ không cho Sở An Dương và Giản Đan thành đôi, nếu như Giản tổng quản không tốt Giản Đan, thì bà ta sẽ thay ông ta quản giáo.
Hôm nay xảy ra chuyện này, chẳng lẽ không phải là một lời cảnh cáo sao?
Sở gia lắm tiền nhiều của, đúng là có thể làm được.
Giản tổng vẻ mặt âm trầm về đến nhà.
Bà Giản thấy sắc mặt ông ta không đúng: "Ông làm sao vậy??"
"Làm sao? Bà nuôi con gái tốt đấy!" Lửa giận của Giản tổng bốc lên, lại nghĩ đến người phụ nữ này đã từng có quan hệ không minh bạch với người đàn ông khác, càng nổi nóng hơn: "Giản Đan đâu?!"
"Ông nổi giận lớn như vậy làm gì, mấy ngày nay tâm tình Giản Đan không tốt, ông làm gì..."
Giản tổng cười lạnh: "Năm đó nếu không phải bà, thì tôi đâu đến nỗi đã nhiều năm như vậy mà vẫn bị người ta đâm chọt, biến thành trò cười?"
Bà Giản lập tức trầm mặt xuống: "Ông lên cơn cái gì."
"Tôi lên cơn? Sở gia có gì tốt? A? Bà thích Sở gia, bây giờ con gái của bà cũng thích Sở gia."
Bà Giản tức giận đến phát run: "Đó cũng là con gái của ông!"
Giản tổng lửa giận lên đầu, không thèm lựa lời nói: "Ai biết có phải không!"
"Ông..."
Bà Giản và Giản tổng cãi nhau túi bụi, Giản tổng dưới cơn nóng giận, ra lệnh cưỡng chế không cho phép Giản Đan ra khỏi cửa, cũng không cho phép ra ngoài làm mất mặt gia đình.
...
Giản Đan không dễ chịu, Sở An Dương cũng không thoải mái.
Mẹ của Sở An Dương yêu cầu hắn đoạn tuyệt quan hệ với Giản Đan, không cho phép tiếp tục lui tới.
Sở An Dương tất nhiên không chịu, huyên náo đến rất không thoải mái.
Từ sau khi bà Sở phát hiện chồng mình ngoại tình, dục vọng khống chế càng ngày càng mạnh, Sở An Dương không nghe mình quản giáo, bà Sở trực tiếp lấy đi vị trí tổng tài giải trí Đông Phương của Sở An Dương.
Sở An Dương có các mối quan hệ của mình, nhưng đương gia của Sở gia vẫn là bà Sở.
Bà ta ra lệnh một tiếng, Sở An Dương muốn làm gì cũng khó khăn.
Sở An Dương không chịu công khai quan hệ của mình và Giản Đan, chính là sợ sẽ náo thành như vậy.
Hắn ta nghĩ chờ mình hoàn toàn khống chế được Sở thị, rồi mới công khai, đến lúc đó cho dù bà Sở phản đối, cũng không làm gì được hắn.
Thế nhưng...
"Sở An Dương."
Một chiếc xe thể thao màu lam dừng lại trước mặt hắn ta.
Sở An Dương nhìn về phía người trong xe, lông mày nhíu lại: "Cục diện bây giờ cô rất hài lòng?"
Ôn Yên Vũ tháo kính râm xuống, môi đỏ nhẹ câu: "Anh có biết là ai tuôn ra chuyện của anh và Giản Đan không?"
Sở An Dương cười lạnh: "Không là cô sao?"
Ôn Yên Vũ nhíu mày: "Dĩ nhiên không phải, tôi chẳng qua chỉ chuẩn bị những chuyện phía trước, hết thảy mọi chuyện phía sau, đều do vị Giản tiểu thư nhà anh một tay hoàn thành."
Đáy lòng Sở An Dương hơi hơi trầm xuống, ngoài miệng lại nói: "Cô cho rằng tôi sẽ tin tưởng cô?"
"Anh cho rằng nếu như không phải Giản Đan cố ý, thì có thể chụp được bức ảnh rõ ràng như thế à?" Ôn Yên Vũ cười đến vũ mị: "Giản tiểu thư, cũng không đơn thuần lương thiện như những gì anh trông thấy."
"Nhưng mà cũng chẳng sao, dù sao tôi cũng không có ý định làm anh tin tưởng tôi." Ôn Yên Vũ nói: "Sở An Dương, tôi không thoải mái, anh cũng đừng mơ mà sống tốt hơn."
"Ôn Yên Vũ!" Sở An Dương khẽ quát một tiếng: "Coi như cô kết hôn với tôi, cô có thể được cái gì?"
"Tra tấn anh, tôi rất vui vẻ." Ôn Yên Vũ đeo kính râm lên: "Nếu anh lăn lộn không nổi nữa thì hãy tới tìm tôi, cửa lớn của Ôn gia, vĩnh viễn rộng mở chào đón anh."
Xe nhanh chóng rời đi.
Sở An Dương đứng tại chỗ, siết chặt nắm đấm.
/1983
|