Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh dưới cơn nóng giận, một tay đè đại hán Bính chuẩn bị đứng dậy lại, đè đầu gã lên trên ghế.
Đại hán Bính: "???"
Tận đến khi gương mặt dán vào ghế, đại hán Bính đại khái cũng không rõ vừa phát sinh cái gì.
Đại hán Bính hơi giãy dụa, nhưng không tránh ra được, đáy lòng hơi kinh ngạc, tiểu cô nương này, sao khí lực lại lớn như vậy?
Lực mạnh không thể tránh ra được, đại hán Bính bắt đầu niệm chú ngữ ma pháp.
Sơ Tranh ấn lấy đầu gã, dồn sức đập vào ghế hai lần.
Nhanh, chuẩn, hung ác.
Đại hán Bính đầu đầy sao, làm gì còn nhớ được chú ngữ ma pháp nữa.
Giây lát, đại hán Bính trở lại bình thường.
Lửa giận từ từ bốc lên.
"Ngươi... Ngươi có bệnh à!"
"Ngươi có bệnh." Sơ Tranh mặt không cảm xúc mắng lại.
"..." Đại hán Bính giận: "Ngươi đột nhiên động thủ, ngươi mới có bệnh!"
Sơ Tranh nhìn về phía cái bàn tách rời khỏi mình: "Ngươi đụng vào bàn của ta."
Các ngươi nói nhao nhao ta đều nhịn, nhưng đụng vào bàn của ta quấy rầy ta ăn cơm là không đúng, ta mẹ nó đã sắp hai ngày chưa được ăn một bữa cơm nóng đâu!
Đại hán Bính: "Đụng vào bàn của ngươi thì làm sao, không nhìn thấy lão tử đang đánh nhau à? Ta cảnh cáo ngươi, buông ta ra, bằng không thì lát nữa ngươi không có quả ngon để ăn đâu!"
Sơ Tranh túm lấy đại hán Bính, lại đập vào ghế thêm hai lần: "Thanh tỉnh chút nào chưa?"
Đại hán Giáp và đại hán Ất đang đánh nhau với tiểu công tử kia đến khó hoà giải, căn bản không có thời gian tới cứu gã.
Đại hán Bính lại không thoát ra được, cứng cổ rống: "Ngươi muốn thế nào?!"
"Chuyển cái bàn về đây cho ra."
"..."
Đại hán Bính hoài nghi Sơ Tranh chỉ đang muốn kiếm lý do để đánh gã.
Nhưng sau khi gã chuyển cái bàn về, Sơ Tranh thần sắc thản nhiên phất tay, ra hiệu gã có thể đi.
Đại hán Bính lui về phía sau mấy bước.
Thấy Sơ Tranh tiếp tục ăn cơm, giống như hết thảy những chuyện phát sinh xung quanh không có quan hệ gì với cô. Trong lòng đại hán Bính lập tức khẽ động, trong tay kết ấn, niệm chú ngữ ma pháp.
"Cô nương cẩn thận!"
Một tiếng hét lớn đột nhiên vang lên.
Chú ngữ của đại hán Bính còn chưa niệm xong, phía sau có một cỗ đại lực đánh tới.
Rầm ——
Ầm ——
Cái bàn bị ép tới chia năm xẻ bảy, ba đại hán chồng lên nhau, đè ở phía trên.
Sơ Tranh bưng bát sứ, cầm đũa, đứng ở một bên.
Rất tốt!
Chó điên muốn chết!!
Đại hán Giáp dẫn đầu đứng dậy, ánh mắt của gã cũng không đặt trên người Sơ Tranh, mà đặt trên tiểu công tử kia: "Tên tiểu tử thối nhà ngươi lại dám đánh ông nội ngươi à... Ngao..."
Thân thể đại hán Giáp bay ra ngoài, đập xuống đất, cái mũi nóng lên, máu tươi nháy mắt chảy xuôi từ trong lỗ mũi xuống.
Đại hán Giáp giơ tay sờ sờ, vừa trông thấy máu trên ngón tay, thì đỉnh đầu bỗng tối sầm lại, đại hán Ất và đại hán Bính liên tiếp nện xuống.
Đại hán Giáp bị nện đến mắt trợn trắng.
Thực khách trong tửu lâu đã sớm đứng dậy từ lúc đánh nhau, có thể chạy đều chạy, không thể chạy thì đều núp trong bóng tối.
Lúc này đại sảnh yên tĩnh lại, những thực khách núp trong bóng tối kia bắt đầu ngoi đầu lên dò xét.
Tiểu cô nương ở giữa mặt không cảm xúc thu tay lại, quanh thân quanh quẩn hàn khí lạnh lẽo, khiến cho người ta cảm thấy đằng đằng sát khí.
Sơ Tranh lấy ra mấy kim tệ, ném lên trên quầy, cực kỳ bình tĩnh nói: "Đưa đến đây một bàn đồ ăn."
Chưởng quỹ từ dưới đất ló đầu ra, liếc nhìn kim tệ trên quầy, lại nhìn tổ ba người nằm dưới đất không thể động đậy, quả quyết tiến vào bếp.
Sơ Tranh đi đến bên cạnh kéo một cái ghế ra, ngồi xuống, khí thế của lão đại bày ra mười phần.
Không thể tức giận với lũ chó dại này.
Phải giữ gìn hình tượng lão đại.
Không thể mắng!
Sơ Tranh đem lời mắng người nghẹn về, rồi mặt không cảm xúc chằm chằm người trên mặt đất.
Tổ ba người bị nhìn chằm chằm đến tê cả da đầu, cũng không dám đứng lên.
"Cô nương, ngươi không sao chứ?"
Tiểu công tử kia đi tới, còn có chút thở không đều.
"Không sao." Mới là lạ! Ta cho ngươi biết, chuyện lớn đấy!
Đúng lúc chưởng quỹ bưng đồ ăn ra, hai tiểu nhị nâng bàn lên, nhanh chóng bày xong một bàn đồ ăn.
Chưởng quỹ tự mình đưa bát đũa lên.
Mồ hôi lạnh đổ đầy trên trán chưởng quỹ, cùng chân đang không ngừng run lên, có thể thấy được lúc này hắn sợ hãi đến bao nhiêu.
Sơ Tranh chậm rãi ăn cơm.
Trong đại sảnh lặng ngắt như tờ.
Ngay cả tiểu công tử kia cũng nhất thời bị mất đi âm thanh.
Sơ Tranh cơm nước xong xuôi, để đũa xuống, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, chậm rãi đứng dậy.
Tổ ba người đại hán ngồi trên mặt đất sợ hãi co rụt lại.
Người này mẹ nó từ đâu xuất hiện, cũng không thấy cô dùng ma pháp... Nhưng không cần ma pháp mà đã có thể khiến cho người ta cảm thấy khủng bố như vậy, vậy dùng ma pháp thì còn chịu nổi sao?
Đầu ngón tay Sơ Tranh chậm rãi gõ lên bàn hai lần, thanh âm lạnh như băng vang lên theo: "Quấy rầy người khác ăn cơm rất không lễ phép."
Tổ ba người đại hán: "..."
Đám người: "..."
Chỉ, chỉ là bởi vì bị quấy rầy ăn cơm?!
Sơ Tranh rời khỏi tửu lâu, không biết tiểu công tử nghĩ đến cái gì, túm lấy tay nải trên mặt đất, co cẳng đuổi theo.
Chưởng quỹ nuốt một ngụm nước bọt.
"Đó là ai thế?" Có người nhỏ giọng hỏi
"Không biết... chắc là ma pháp sư đại nhân từ bên ngoài đến, thật là lợi hại, cảm thấy còn khí thế hơn cả thành chủ."
"Thật là ghen tị."
"Ba ác bá này cũng có ngày hôm nay, đụng trúng thiết bản, cũng là đáng đời."
"Sao không đánh chết bọn chúng đi..."
"Suỵt!!"
Tổ ba người đại hán: "..."
Chúng ta không muốn đối phó với nàng mà!!
Bọn họ cũng có yêu cầu với đối tượng khi dễ!
...
"Cô nương, cô nương, cô nương chờ ta một chút."
Tiểu công tử thở hồng hộc đuổi kịp Sơ Tranh, bởi vì chạy, nên dẫn đến trên mặt hắn hiện lên màu đỏ ửng, thanh tuyển ngượng ngùng, giống như trẻ con miệng còn hôi sữa vừa xông xáo ra giang hồ.
Sơ Tranh khoanh hai tay trước ngực, đi lên phía trước, bước đi nhìn như không nhanh không chậm, nhưng lại nhanh hơn người bình thường nhiều.
—— Đây đại khái là bởi vì chân dài đi!
"Cô nương, cái kia... Vừa rồi cảm ơn ngươi." Tiểu công tử có chút xấu hổ.
"Là bọn chúng quấy rầy đến ta, không có quan hệ gì với ngươi." Nếu không phải quấy rầy ta ăn cơm, thì ta mới lười quản, các ngươi có đánh chết nhau thì ta cũng sẽ không nhìn nhiều... Ừm, ta sẽ nhìn thêm vài lần.
"..." Tiểu công tử rõ ràng bị nghẹn họng: "Ngươi thật lợi hại, ngươi cũng là ma pháp sư sao?"
Vừa rồi hắn cũng không thấy cô sử dụng ma pháp.
"Xem như thế đi." Ám ma pháp sư ở trong mắt những hệ phái khác, thì đại khái cũng không được tính là ma pháp sư đứng đắn.
Cho nên rất cần thiết phải xử lý hết các ma pháp sư hệ phái khác!
【 Tiểu tỷ tỷ, công trình khổng lồ như vậy, cô không chê mệt sao? 】
Mặc dù Vương Giả cảm thấy có lẽ Sơ Tranh chỉ đang nói mò cho vui, trong lòng thì không định thế, cũng không có ý tứ muốn áp dụng, nhưng nó vẫn có chút lo lắng.
Lỡ như cái gân nào của tiểu tỷ tỷ dựng không đúng, đột nhiên muốn áp dụng thì sao?
Thân là hệ thống phá sản đứng đắn, kiên quyết không thể để ký chủ bạo lực như thế!
Sơ Tranh cảm thấy Vương Giả nói có chút đạo lý.
"Cho nên chuyện ta phải làm bây giờ chính là kết minh." Có đạo lý! Tìm người giúp mình đánh nhau rất cần thiết.
【...】 Không! Không phải! Cô không muốn!!
"Cô nương muốn đi đâu?" Tiểu công tử kia vẫn kiên nhẫn hỏi.
"..." Ta đi đâu mắc mớ gì tới ngươi! Khoan đã, ngươi đi theo ta làm gì!
"Ta đến Bồng Hoa Thành, không biết có tiện đường với cô nương không?"
"Không tiện đường."
Sơ Tranh tăng thêm tốc độ, chuẩn bị vứt bỏ hắn.
Cô đi vài bước, đột nhiên cảm thấy không đúng lắm.
Làm sao để tới Bồng Hoa Thành?
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh dưới cơn nóng giận, một tay đè đại hán Bính chuẩn bị đứng dậy lại, đè đầu gã lên trên ghế.
Đại hán Bính: "???"
Tận đến khi gương mặt dán vào ghế, đại hán Bính đại khái cũng không rõ vừa phát sinh cái gì.
Đại hán Bính hơi giãy dụa, nhưng không tránh ra được, đáy lòng hơi kinh ngạc, tiểu cô nương này, sao khí lực lại lớn như vậy?
Lực mạnh không thể tránh ra được, đại hán Bính bắt đầu niệm chú ngữ ma pháp.
Sơ Tranh ấn lấy đầu gã, dồn sức đập vào ghế hai lần.
Nhanh, chuẩn, hung ác.
Đại hán Bính đầu đầy sao, làm gì còn nhớ được chú ngữ ma pháp nữa.
Giây lát, đại hán Bính trở lại bình thường.
Lửa giận từ từ bốc lên.
"Ngươi... Ngươi có bệnh à!"
"Ngươi có bệnh." Sơ Tranh mặt không cảm xúc mắng lại.
"..." Đại hán Bính giận: "Ngươi đột nhiên động thủ, ngươi mới có bệnh!"
Sơ Tranh nhìn về phía cái bàn tách rời khỏi mình: "Ngươi đụng vào bàn của ta."
Các ngươi nói nhao nhao ta đều nhịn, nhưng đụng vào bàn của ta quấy rầy ta ăn cơm là không đúng, ta mẹ nó đã sắp hai ngày chưa được ăn một bữa cơm nóng đâu!
Đại hán Bính: "Đụng vào bàn của ngươi thì làm sao, không nhìn thấy lão tử đang đánh nhau à? Ta cảnh cáo ngươi, buông ta ra, bằng không thì lát nữa ngươi không có quả ngon để ăn đâu!"
Sơ Tranh túm lấy đại hán Bính, lại đập vào ghế thêm hai lần: "Thanh tỉnh chút nào chưa?"
Đại hán Giáp và đại hán Ất đang đánh nhau với tiểu công tử kia đến khó hoà giải, căn bản không có thời gian tới cứu gã.
Đại hán Bính lại không thoát ra được, cứng cổ rống: "Ngươi muốn thế nào?!"
"Chuyển cái bàn về đây cho ra."
"..."
Đại hán Bính hoài nghi Sơ Tranh chỉ đang muốn kiếm lý do để đánh gã.
Nhưng sau khi gã chuyển cái bàn về, Sơ Tranh thần sắc thản nhiên phất tay, ra hiệu gã có thể đi.
Đại hán Bính lui về phía sau mấy bước.
Thấy Sơ Tranh tiếp tục ăn cơm, giống như hết thảy những chuyện phát sinh xung quanh không có quan hệ gì với cô. Trong lòng đại hán Bính lập tức khẽ động, trong tay kết ấn, niệm chú ngữ ma pháp.
"Cô nương cẩn thận!"
Một tiếng hét lớn đột nhiên vang lên.
Chú ngữ của đại hán Bính còn chưa niệm xong, phía sau có một cỗ đại lực đánh tới.
Rầm ——
Ầm ——
Cái bàn bị ép tới chia năm xẻ bảy, ba đại hán chồng lên nhau, đè ở phía trên.
Sơ Tranh bưng bát sứ, cầm đũa, đứng ở một bên.
Rất tốt!
Chó điên muốn chết!!
Đại hán Giáp dẫn đầu đứng dậy, ánh mắt của gã cũng không đặt trên người Sơ Tranh, mà đặt trên tiểu công tử kia: "Tên tiểu tử thối nhà ngươi lại dám đánh ông nội ngươi à... Ngao..."
Thân thể đại hán Giáp bay ra ngoài, đập xuống đất, cái mũi nóng lên, máu tươi nháy mắt chảy xuôi từ trong lỗ mũi xuống.
Đại hán Giáp giơ tay sờ sờ, vừa trông thấy máu trên ngón tay, thì đỉnh đầu bỗng tối sầm lại, đại hán Ất và đại hán Bính liên tiếp nện xuống.
Đại hán Giáp bị nện đến mắt trợn trắng.
Thực khách trong tửu lâu đã sớm đứng dậy từ lúc đánh nhau, có thể chạy đều chạy, không thể chạy thì đều núp trong bóng tối.
Lúc này đại sảnh yên tĩnh lại, những thực khách núp trong bóng tối kia bắt đầu ngoi đầu lên dò xét.
Tiểu cô nương ở giữa mặt không cảm xúc thu tay lại, quanh thân quanh quẩn hàn khí lạnh lẽo, khiến cho người ta cảm thấy đằng đằng sát khí.
Sơ Tranh lấy ra mấy kim tệ, ném lên trên quầy, cực kỳ bình tĩnh nói: "Đưa đến đây một bàn đồ ăn."
Chưởng quỹ từ dưới đất ló đầu ra, liếc nhìn kim tệ trên quầy, lại nhìn tổ ba người nằm dưới đất không thể động đậy, quả quyết tiến vào bếp.
Sơ Tranh đi đến bên cạnh kéo một cái ghế ra, ngồi xuống, khí thế của lão đại bày ra mười phần.
Không thể tức giận với lũ chó dại này.
Phải giữ gìn hình tượng lão đại.
Không thể mắng!
Sơ Tranh đem lời mắng người nghẹn về, rồi mặt không cảm xúc chằm chằm người trên mặt đất.
Tổ ba người bị nhìn chằm chằm đến tê cả da đầu, cũng không dám đứng lên.
"Cô nương, ngươi không sao chứ?"
Tiểu công tử kia đi tới, còn có chút thở không đều.
"Không sao." Mới là lạ! Ta cho ngươi biết, chuyện lớn đấy!
Đúng lúc chưởng quỹ bưng đồ ăn ra, hai tiểu nhị nâng bàn lên, nhanh chóng bày xong một bàn đồ ăn.
Chưởng quỹ tự mình đưa bát đũa lên.
Mồ hôi lạnh đổ đầy trên trán chưởng quỹ, cùng chân đang không ngừng run lên, có thể thấy được lúc này hắn sợ hãi đến bao nhiêu.
Sơ Tranh chậm rãi ăn cơm.
Trong đại sảnh lặng ngắt như tờ.
Ngay cả tiểu công tử kia cũng nhất thời bị mất đi âm thanh.
Sơ Tranh cơm nước xong xuôi, để đũa xuống, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, chậm rãi đứng dậy.
Tổ ba người đại hán ngồi trên mặt đất sợ hãi co rụt lại.
Người này mẹ nó từ đâu xuất hiện, cũng không thấy cô dùng ma pháp... Nhưng không cần ma pháp mà đã có thể khiến cho người ta cảm thấy khủng bố như vậy, vậy dùng ma pháp thì còn chịu nổi sao?
Đầu ngón tay Sơ Tranh chậm rãi gõ lên bàn hai lần, thanh âm lạnh như băng vang lên theo: "Quấy rầy người khác ăn cơm rất không lễ phép."
Tổ ba người đại hán: "..."
Đám người: "..."
Chỉ, chỉ là bởi vì bị quấy rầy ăn cơm?!
Sơ Tranh rời khỏi tửu lâu, không biết tiểu công tử nghĩ đến cái gì, túm lấy tay nải trên mặt đất, co cẳng đuổi theo.
Chưởng quỹ nuốt một ngụm nước bọt.
"Đó là ai thế?" Có người nhỏ giọng hỏi
"Không biết... chắc là ma pháp sư đại nhân từ bên ngoài đến, thật là lợi hại, cảm thấy còn khí thế hơn cả thành chủ."
"Thật là ghen tị."
"Ba ác bá này cũng có ngày hôm nay, đụng trúng thiết bản, cũng là đáng đời."
"Sao không đánh chết bọn chúng đi..."
"Suỵt!!"
Tổ ba người đại hán: "..."
Chúng ta không muốn đối phó với nàng mà!!
Bọn họ cũng có yêu cầu với đối tượng khi dễ!
...
"Cô nương, cô nương, cô nương chờ ta một chút."
Tiểu công tử thở hồng hộc đuổi kịp Sơ Tranh, bởi vì chạy, nên dẫn đến trên mặt hắn hiện lên màu đỏ ửng, thanh tuyển ngượng ngùng, giống như trẻ con miệng còn hôi sữa vừa xông xáo ra giang hồ.
Sơ Tranh khoanh hai tay trước ngực, đi lên phía trước, bước đi nhìn như không nhanh không chậm, nhưng lại nhanh hơn người bình thường nhiều.
—— Đây đại khái là bởi vì chân dài đi!
"Cô nương, cái kia... Vừa rồi cảm ơn ngươi." Tiểu công tử có chút xấu hổ.
"Là bọn chúng quấy rầy đến ta, không có quan hệ gì với ngươi." Nếu không phải quấy rầy ta ăn cơm, thì ta mới lười quản, các ngươi có đánh chết nhau thì ta cũng sẽ không nhìn nhiều... Ừm, ta sẽ nhìn thêm vài lần.
"..." Tiểu công tử rõ ràng bị nghẹn họng: "Ngươi thật lợi hại, ngươi cũng là ma pháp sư sao?"
Vừa rồi hắn cũng không thấy cô sử dụng ma pháp.
"Xem như thế đi." Ám ma pháp sư ở trong mắt những hệ phái khác, thì đại khái cũng không được tính là ma pháp sư đứng đắn.
Cho nên rất cần thiết phải xử lý hết các ma pháp sư hệ phái khác!
【 Tiểu tỷ tỷ, công trình khổng lồ như vậy, cô không chê mệt sao? 】
Mặc dù Vương Giả cảm thấy có lẽ Sơ Tranh chỉ đang nói mò cho vui, trong lòng thì không định thế, cũng không có ý tứ muốn áp dụng, nhưng nó vẫn có chút lo lắng.
Lỡ như cái gân nào của tiểu tỷ tỷ dựng không đúng, đột nhiên muốn áp dụng thì sao?
Thân là hệ thống phá sản đứng đắn, kiên quyết không thể để ký chủ bạo lực như thế!
Sơ Tranh cảm thấy Vương Giả nói có chút đạo lý.
"Cho nên chuyện ta phải làm bây giờ chính là kết minh." Có đạo lý! Tìm người giúp mình đánh nhau rất cần thiết.
【...】 Không! Không phải! Cô không muốn!!
"Cô nương muốn đi đâu?" Tiểu công tử kia vẫn kiên nhẫn hỏi.
"..." Ta đi đâu mắc mớ gì tới ngươi! Khoan đã, ngươi đi theo ta làm gì!
"Ta đến Bồng Hoa Thành, không biết có tiện đường với cô nương không?"
"Không tiện đường."
Sơ Tranh tăng thêm tốc độ, chuẩn bị vứt bỏ hắn.
Cô đi vài bước, đột nhiên cảm thấy không đúng lắm.
Làm sao để tới Bồng Hoa Thành?
/1983
|