Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Nghiêm Tu bị xem như tấm gương xấu để giáo dục, buổi sáng thứ 2 chủ nhiệm giáo dục đi lên, công khai giáo dục —— mặc dù không chỉ tên điểm họ, nhưng mọi người đều biết, là nói tới ai.
Nghiêm Tu sống không vui, Sơ Tranh liền vui.
Sự tồn tại của cô, chính là vì để bọn họ không vui nha.
Mặc dù cô càng muốn cho bọn họ không tồn tại hơn.
Ai...
Ảnh hưởng ta phát huy.
【 Cô tồn tại là để phá sản. 】 Vương Giả uốn nắn: 【 Phá sản, phá sản, phá sản phá sản phá sản phá sản... 】
Vương Giả lặp đi lặp lại một hồi.
Sơ Tranh che đậy nó lại, bên tai cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Có lẽ là xảy ra chuyện lớn như vậy, Nghiêm Tu bên kia đều thu liễm lại không ít, đã vài ngày Sơ Tranh không nhìn thấy cậu ta.
Về phần Tiêu Mị, Sơ Tranh nhìn thấy cô ta hai lần, Tiêu Mị rất xa trừng cô, nhưng không dám tới gây sự.
Xem ra là lần trước dọa cô ta sợ.
Trong thời gian ngắn sẽ không tiếp tục đến tìm cô gây phiền phức.
Sơ Tranh ở trường học trôi qua hai tuần yên bình.
Ong ——
Điện thoại rung lên.
Sơ Tranh nhìn điện báo một chút, mẹ của nguyên chủ...
Lần trước cha dượng nguyên chủ gọi điện cho cô, sau khi bị cô kéo đen, không thấy lão ta gọi tới nữa, cũng không phái người đến trường học tìm cô.
Tính toán thời gian, không sai biệt lắm chính là thời gian cha dượng muốn tìm cô...
"Tiểu Sơ, sao không nghe?" Khương Cẩn bị tiếng rung của điện thoại đánh thức, đẩy cô.
Sơ Tranh tắt điện thoại đi: "Không có gì."
"Ai vậy?"
"Không có ai."
"... Ừm." Khương Cẩn rất buồn ngủ, Sơ Tranh nói như vậy, cô ấy suy tư một lát, đầu óc vận chuyển không ra, lại nằm xuống ngủ tiếp.
Mẹ nguyên chủ không buông tha, vẫn gọi điện thoại đến tiếp.
Sơ Tranh cúp điện thoại, chuẩn bị kéo đen.
Một cái tin nhắn gửi đến.
【 Sáng mai chú con sẽ đến trường học gặp con, chuyện này chú con đã tha thứ cho con rồi, con cẩn thận nói xin lỗi với chú đi. 】
Đây chính là mẹ nguyên chủ.
Chỉ là bởi vì Thượng Vũ liên lạc với cô không được, nên đến chuyển cáo thay Thượng Vũ.
Trong câu chữ, không hề có một chữ nào, là quan tâm đến đứa con gái đang lưu lạc bên ngoài cả.
Ánh mắt Sơ Tranh lãnh tĩnh, không dậy nổi mảy may gợn sóng.
Cô kéo đen số điện thoại.
Sáng mai cha dượng Thượng Vũ muốn tới tìm cô.
Phải nghĩ biện pháp...
【 Tiểu tỷ tỷ, ta khuyên cô lương thiện. 】 Vương Giả lên tiếng: 【 Chúng ta có thể dùng tiền mua công ty của hắn, cướp mối làm ăn của hắn... Tóm lại những chuyện có thể dùng tiền giải quyết, chúng ta đều có thể làm được, cô không cần âm thầm lén lút hại người!! 】
Sơ Tranh chống cằm, bút trong tay chuyển hai vòng.
"Hại người không làm âm thầm, chẳng lẽ còn muốn lồ lộ ra? Đó gọi là hại người sao?"
【...】 Vương Giả bất ngờ.
Vương Giả phát cái nhiệm vụ để tỉnh táo lại.
...
Hôm sau.
Quả nhiên Thượng Vũ tới.
Cách ăn mặc của một nhân sĩ thành công, khuôn mặt tuấn lãng, thân hình cao lớn, chợt nhìn rất có phong phạm của đại thúc đẹp trai.
Đừng nói, chỉ bằng hình tượng này của lão ta, thì đã có không ít phụ nữ thích lão.
"Sơ Sơ."
Thượng Vũ gọi cô lại.
Bước chân Sơ Tranh hơi ngừng lại, trấn định đi qua, đối mặt với Thượng Vũ: "Có việc?"
Sơ Tranh dám nhìn thẳng mình, Thượng Vũ có chút ngoài ý muốn.
"Còn tức giận?" Thượng Vũ thu liễm điểm nghi ngờ này, so với trước đó còn hòa ái hơn, giống như khi đối mặt với đứa em trai cùng mẹ khác cha kia vậy.
"Trước đó chú rất tức giận, nhưng ngẫm lại, con cũng bị lợi dụng." Thượng Vũ thở dài: "Tuổi con còn nhỏ, bị lừa, việc này không thể trách con. Nếu lúc trước chú có nói gì nặng lời, con cũng đừng để trong lòng."
Thượng Vũ thấy Sơ Tranh không có phản ứng gì, lại lấy ra một con át chủ bài: "Mẹ con rất lo lắng cho con, con cùng chú trở về đi."
Không có đứa con nào không khát vọng được mẹ yêu thương khích lệ.
Nguyên chủ cũng đã từng giống vậy.
Khi vừa tới Thượng gia, cô ấy cho rằng mình nghe lời, thì có thể được mẹ chú ý yêu thích, nhưng cô ấy chỉ nhận được thất vọng.
Trong mắt mẹ chỉ có đứa em trai cùng mẹ khác cha kia.
Đương nhiên Thượng Vũ cũng rõ ràng những chuyện này, lúc này đưa mẹ nguyên chủ ra, chỉ là muốn lợi dụng một chút.
Đáng tiếc Sơ Tranh không thèm nể mặt.
"Tôi còn có việc." Sơ Tranh giọng điệu lãnh đạm: "Ông nói xong rồi? Nói xong thì tôi đi trước."
Sơ Tranh không đợi Thượng Vũ phản ứng, rời đi trước một bước.
Lúc này là giờ tan học, lưu lượng người rất đông đảo, Thượng Vũ làm sao có thể ngăn được cô.
Sự hòa ái trên mặt Thượng Vũ lập tức biến mất, chỉ còn lại một mảnh âm trầm.
Thượng Vũ hạ quyết tâm muốn tìm Sơ Tranh, cơ hồ là mỗi ngày đều đến, hơn nữa không phải đến tay không, lần nào cũng mang theo chút quà mà nữ sinh thường thích.
Nhưng Sơ Tranh không để ý đến lão.
Sơ Tranh bơ lão ta mấy ngày, khi Thượng Vũ sắp hao hết kiên nhẫn, đột nhiên nhận được tin nhắn của Sơ Tranh.
Muốn nói chuyện liền đến địa chỉ cô gửi, nếu không thì không bàn nữa.
Thượng Vũ nhìn địa chỉ và thời gian trong tin nhắn: "Đi điều tra nơi này."
"Dạ."
...
Khách sạn Tụ Bảo.
Khách sạn này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Cách trung học Thịnh Phong rất gần.
"Sơ Tranh tiểu thư ở đây một thời gian rồi, cô ấy ở một mình, không có vấn đề gì."
Thượng Vũ gật đầu, nhìn về phía cửa lớn của khách sạn.
Dù sao trên người nha đầu kia cũng có chút tiền, cô không có chỗ ở khác, ở chỗ này cũng hợp lý... Ngày hôm nay lên lớp, cho nên cô hẹn buổi tối.
"Tiên sinh, cần tôi vào cùng ngài không?"
"Không cần."
Thượng Vũ giẫm giày đi vào, trong đại sảnh không có người nào, nhìn qua có chút lạnh tanh.
Thượng Vũ trực tiếp vào thang máy lên lầu.
8016.
Thượng Vũ gõ cửa.
Cửa cạch một tiếng mở ra, nhưng Thượng Vũ không nhìn thấy người, lão ta hơi ngờ vực, nhưng vẫn đẩy cửa ra đi vào.
Vừa đi vào, miệng mũi liền bị người bịt lại.
Thượng Vũ hơi kinh ngạc, theo bản năng phản kháng.
Nhưng mà cảm giác choáng váng rất nhanh đánh tới, thân thể bất lực xuống.
Người đàn ông bịt miệng mũi lão ta, xác định người đã ngất đi, buông lão ta ra, mặc cho người ngã xuống đất.
Ở cửa có một người chậm rãi xuất hiện.
"Cô chủ." Tài xế thấp giọng gọi một tiếng.
Nữ sinh đút tay trong túi đi vào phòng, đi theo đằng sau cô còn có một người phụ nữ.
Ăn mặc hết sức mát mẻ, trang điểm cầu kì đến độ sắp không nhìn ra dung mạo ban đầu.
Cô ta ném cái mị nhãn cho tài xế trong phòng, lắc mông, đi theo Sơ Tranh vào.
Tài xế thở ra một hơi, kéo Thượng Vũ lên giường.
Người phụ nữ nhíu mày: "Chính là hắn?"
Sơ Tranh nhìn gã đàn ông trên giường: "Sau khi chụp ảnh xong thì gửi cho tôi. Mặt khác, cô chỉ có hai tiếng. Hai tiếng sau, sẽ có người đi lên kiểm tra phòng, chuyện sau đó, dựa theo lời tôi dạy cô mà làm, đảm bảo cô không có việc gì. Sau khi chuyện thành công, hai trăm vạn sẽ gửi đến thẻ của cô."
Sơ Tranh ngừng một chút, ánh mắt băng lãnh nhìn cô ta: "Nhưng mà... Cô dám chơi tôi, cẩn thận người nhà cô."
Người phụ nữ hơi đổi sắc mặt.
Tài xế lấy điện thoại di động ra, ấn mở album ảnh, cho người phụ nữ xem mấy tấm hình.
Người phụ nữ siết chặt tay: "Cô..."
"Bảo hiểm mà thôi, không cần khẩn trương, chỉ cần cô hoàn thành, giữ kín miệng như bưng, thì sẽ không có chuyện gì."
"Tôi sẽ chuẩn bị thân phận mới cho cô, cầm số tiền kia, mang theo người nhà của cô rời khỏi thành phố này, đừng để bất luận kẻ nào tìm được cô, cô sẽ có khởi đầu mới."
Sơ Tranh khoanh tay trước ngực dựa vào tường, trên gương mặt lộ vẻ ngây thơ, lại tràn đầy lạnh lùng.
Đây là một nữ sinh mười mấy tuổi sao?
Người phụ nữ trừng mắt nhìn Sơ Tranh.
Vốn cho rằng tiểu nha đầu này là hạng người dễ lừa gạt.
Không nghĩ tới, người ta còn nghĩ xa hơn cô ta nhiều.
Người phụ nữ cũng không dám có tâm tư khác.
Hai trăm vạn, số tiền kia, đủ nhiều...
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Nghiêm Tu bị xem như tấm gương xấu để giáo dục, buổi sáng thứ 2 chủ nhiệm giáo dục đi lên, công khai giáo dục —— mặc dù không chỉ tên điểm họ, nhưng mọi người đều biết, là nói tới ai.
Nghiêm Tu sống không vui, Sơ Tranh liền vui.
Sự tồn tại của cô, chính là vì để bọn họ không vui nha.
Mặc dù cô càng muốn cho bọn họ không tồn tại hơn.
Ai...
Ảnh hưởng ta phát huy.
【 Cô tồn tại là để phá sản. 】 Vương Giả uốn nắn: 【 Phá sản, phá sản, phá sản phá sản phá sản phá sản... 】
Vương Giả lặp đi lặp lại một hồi.
Sơ Tranh che đậy nó lại, bên tai cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Có lẽ là xảy ra chuyện lớn như vậy, Nghiêm Tu bên kia đều thu liễm lại không ít, đã vài ngày Sơ Tranh không nhìn thấy cậu ta.
Về phần Tiêu Mị, Sơ Tranh nhìn thấy cô ta hai lần, Tiêu Mị rất xa trừng cô, nhưng không dám tới gây sự.
Xem ra là lần trước dọa cô ta sợ.
Trong thời gian ngắn sẽ không tiếp tục đến tìm cô gây phiền phức.
Sơ Tranh ở trường học trôi qua hai tuần yên bình.
Ong ——
Điện thoại rung lên.
Sơ Tranh nhìn điện báo một chút, mẹ của nguyên chủ...
Lần trước cha dượng nguyên chủ gọi điện cho cô, sau khi bị cô kéo đen, không thấy lão ta gọi tới nữa, cũng không phái người đến trường học tìm cô.
Tính toán thời gian, không sai biệt lắm chính là thời gian cha dượng muốn tìm cô...
"Tiểu Sơ, sao không nghe?" Khương Cẩn bị tiếng rung của điện thoại đánh thức, đẩy cô.
Sơ Tranh tắt điện thoại đi: "Không có gì."
"Ai vậy?"
"Không có ai."
"... Ừm." Khương Cẩn rất buồn ngủ, Sơ Tranh nói như vậy, cô ấy suy tư một lát, đầu óc vận chuyển không ra, lại nằm xuống ngủ tiếp.
Mẹ nguyên chủ không buông tha, vẫn gọi điện thoại đến tiếp.
Sơ Tranh cúp điện thoại, chuẩn bị kéo đen.
Một cái tin nhắn gửi đến.
【 Sáng mai chú con sẽ đến trường học gặp con, chuyện này chú con đã tha thứ cho con rồi, con cẩn thận nói xin lỗi với chú đi. 】
Đây chính là mẹ nguyên chủ.
Chỉ là bởi vì Thượng Vũ liên lạc với cô không được, nên đến chuyển cáo thay Thượng Vũ.
Trong câu chữ, không hề có một chữ nào, là quan tâm đến đứa con gái đang lưu lạc bên ngoài cả.
Ánh mắt Sơ Tranh lãnh tĩnh, không dậy nổi mảy may gợn sóng.
Cô kéo đen số điện thoại.
Sáng mai cha dượng Thượng Vũ muốn tới tìm cô.
Phải nghĩ biện pháp...
【 Tiểu tỷ tỷ, ta khuyên cô lương thiện. 】 Vương Giả lên tiếng: 【 Chúng ta có thể dùng tiền mua công ty của hắn, cướp mối làm ăn của hắn... Tóm lại những chuyện có thể dùng tiền giải quyết, chúng ta đều có thể làm được, cô không cần âm thầm lén lút hại người!! 】
Sơ Tranh chống cằm, bút trong tay chuyển hai vòng.
"Hại người không làm âm thầm, chẳng lẽ còn muốn lồ lộ ra? Đó gọi là hại người sao?"
【...】 Vương Giả bất ngờ.
Vương Giả phát cái nhiệm vụ để tỉnh táo lại.
...
Hôm sau.
Quả nhiên Thượng Vũ tới.
Cách ăn mặc của một nhân sĩ thành công, khuôn mặt tuấn lãng, thân hình cao lớn, chợt nhìn rất có phong phạm của đại thúc đẹp trai.
Đừng nói, chỉ bằng hình tượng này của lão ta, thì đã có không ít phụ nữ thích lão.
"Sơ Sơ."
Thượng Vũ gọi cô lại.
Bước chân Sơ Tranh hơi ngừng lại, trấn định đi qua, đối mặt với Thượng Vũ: "Có việc?"
Sơ Tranh dám nhìn thẳng mình, Thượng Vũ có chút ngoài ý muốn.
"Còn tức giận?" Thượng Vũ thu liễm điểm nghi ngờ này, so với trước đó còn hòa ái hơn, giống như khi đối mặt với đứa em trai cùng mẹ khác cha kia vậy.
"Trước đó chú rất tức giận, nhưng ngẫm lại, con cũng bị lợi dụng." Thượng Vũ thở dài: "Tuổi con còn nhỏ, bị lừa, việc này không thể trách con. Nếu lúc trước chú có nói gì nặng lời, con cũng đừng để trong lòng."
Thượng Vũ thấy Sơ Tranh không có phản ứng gì, lại lấy ra một con át chủ bài: "Mẹ con rất lo lắng cho con, con cùng chú trở về đi."
Không có đứa con nào không khát vọng được mẹ yêu thương khích lệ.
Nguyên chủ cũng đã từng giống vậy.
Khi vừa tới Thượng gia, cô ấy cho rằng mình nghe lời, thì có thể được mẹ chú ý yêu thích, nhưng cô ấy chỉ nhận được thất vọng.
Trong mắt mẹ chỉ có đứa em trai cùng mẹ khác cha kia.
Đương nhiên Thượng Vũ cũng rõ ràng những chuyện này, lúc này đưa mẹ nguyên chủ ra, chỉ là muốn lợi dụng một chút.
Đáng tiếc Sơ Tranh không thèm nể mặt.
"Tôi còn có việc." Sơ Tranh giọng điệu lãnh đạm: "Ông nói xong rồi? Nói xong thì tôi đi trước."
Sơ Tranh không đợi Thượng Vũ phản ứng, rời đi trước một bước.
Lúc này là giờ tan học, lưu lượng người rất đông đảo, Thượng Vũ làm sao có thể ngăn được cô.
Sự hòa ái trên mặt Thượng Vũ lập tức biến mất, chỉ còn lại một mảnh âm trầm.
Thượng Vũ hạ quyết tâm muốn tìm Sơ Tranh, cơ hồ là mỗi ngày đều đến, hơn nữa không phải đến tay không, lần nào cũng mang theo chút quà mà nữ sinh thường thích.
Nhưng Sơ Tranh không để ý đến lão.
Sơ Tranh bơ lão ta mấy ngày, khi Thượng Vũ sắp hao hết kiên nhẫn, đột nhiên nhận được tin nhắn của Sơ Tranh.
Muốn nói chuyện liền đến địa chỉ cô gửi, nếu không thì không bàn nữa.
Thượng Vũ nhìn địa chỉ và thời gian trong tin nhắn: "Đi điều tra nơi này."
"Dạ."
...
Khách sạn Tụ Bảo.
Khách sạn này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Cách trung học Thịnh Phong rất gần.
"Sơ Tranh tiểu thư ở đây một thời gian rồi, cô ấy ở một mình, không có vấn đề gì."
Thượng Vũ gật đầu, nhìn về phía cửa lớn của khách sạn.
Dù sao trên người nha đầu kia cũng có chút tiền, cô không có chỗ ở khác, ở chỗ này cũng hợp lý... Ngày hôm nay lên lớp, cho nên cô hẹn buổi tối.
"Tiên sinh, cần tôi vào cùng ngài không?"
"Không cần."
Thượng Vũ giẫm giày đi vào, trong đại sảnh không có người nào, nhìn qua có chút lạnh tanh.
Thượng Vũ trực tiếp vào thang máy lên lầu.
8016.
Thượng Vũ gõ cửa.
Cửa cạch một tiếng mở ra, nhưng Thượng Vũ không nhìn thấy người, lão ta hơi ngờ vực, nhưng vẫn đẩy cửa ra đi vào.
Vừa đi vào, miệng mũi liền bị người bịt lại.
Thượng Vũ hơi kinh ngạc, theo bản năng phản kháng.
Nhưng mà cảm giác choáng váng rất nhanh đánh tới, thân thể bất lực xuống.
Người đàn ông bịt miệng mũi lão ta, xác định người đã ngất đi, buông lão ta ra, mặc cho người ngã xuống đất.
Ở cửa có một người chậm rãi xuất hiện.
"Cô chủ." Tài xế thấp giọng gọi một tiếng.
Nữ sinh đút tay trong túi đi vào phòng, đi theo đằng sau cô còn có một người phụ nữ.
Ăn mặc hết sức mát mẻ, trang điểm cầu kì đến độ sắp không nhìn ra dung mạo ban đầu.
Cô ta ném cái mị nhãn cho tài xế trong phòng, lắc mông, đi theo Sơ Tranh vào.
Tài xế thở ra một hơi, kéo Thượng Vũ lên giường.
Người phụ nữ nhíu mày: "Chính là hắn?"
Sơ Tranh nhìn gã đàn ông trên giường: "Sau khi chụp ảnh xong thì gửi cho tôi. Mặt khác, cô chỉ có hai tiếng. Hai tiếng sau, sẽ có người đi lên kiểm tra phòng, chuyện sau đó, dựa theo lời tôi dạy cô mà làm, đảm bảo cô không có việc gì. Sau khi chuyện thành công, hai trăm vạn sẽ gửi đến thẻ của cô."
Sơ Tranh ngừng một chút, ánh mắt băng lãnh nhìn cô ta: "Nhưng mà... Cô dám chơi tôi, cẩn thận người nhà cô."
Người phụ nữ hơi đổi sắc mặt.
Tài xế lấy điện thoại di động ra, ấn mở album ảnh, cho người phụ nữ xem mấy tấm hình.
Người phụ nữ siết chặt tay: "Cô..."
"Bảo hiểm mà thôi, không cần khẩn trương, chỉ cần cô hoàn thành, giữ kín miệng như bưng, thì sẽ không có chuyện gì."
"Tôi sẽ chuẩn bị thân phận mới cho cô, cầm số tiền kia, mang theo người nhà của cô rời khỏi thành phố này, đừng để bất luận kẻ nào tìm được cô, cô sẽ có khởi đầu mới."
Sơ Tranh khoanh tay trước ngực dựa vào tường, trên gương mặt lộ vẻ ngây thơ, lại tràn đầy lạnh lùng.
Đây là một nữ sinh mười mấy tuổi sao?
Người phụ nữ trừng mắt nhìn Sơ Tranh.
Vốn cho rằng tiểu nha đầu này là hạng người dễ lừa gạt.
Không nghĩ tới, người ta còn nghĩ xa hơn cô ta nhiều.
Người phụ nữ cũng không dám có tâm tư khác.
Hai trăm vạn, số tiền kia, đủ nhiều...
/1983
|