Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Nhưng Sơ Tranh không được tính là một sư phụ tốt, Vương Giả cảm thấy Ly Đường sớm muộn gì cũng sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Cô lại để cho một Ma tộc đi cảm thụ linh khí, sau đó tu luyện?
Điên rồi à!
【 Tiểu tỷ tỷ, cô nên quan tâm đến thương thế của hắn một chút. 】
"Đưa cá cho người không bằng dạy người bắt cá."
【... 】 Tiểu tỷ tỷ không độc thân thì còn ai độc thân nữa!
...
Vết thương trên người Ly Đường là do Triệu Việt gây ra.
Đương nhiên Triệu Việt cũng không chiếm được chỗ tốt gì, bởi vậy mấy ngày kế tiếp, Ly Đường trôi qua rất yên ổn.
Ban ngày ở ngoại môn nghe giảng bài, ban đêm cùng Sơ Tranh tu luyện.
Hôm nay Ly Đường từ ngoại môn trở về, liền nhìn thấy gian phòng của mình có thêm một cái trận pháp.
"Đây là gì?"
"Dẫn ma trận."
Ly Đường: "???"
Sơ Tranh hơi suy tư, sau đó chững chạc đàng hoàng trả lời: "Ta dựa theo dẫn linh trận rồi sửa đổi, hiệu quả không tệ."
Ly Đường: "..."
Vấn đề ở đây là hiệu quả không tệ sao?
Ngươi làm ra một cái dẫn ma trận ở Tử Vân tông đó!!
Sợ người ta không biết ngươi là Ma tộc à?
"Sao ngươi lại biết dẫn linh trận?" Cô là một ma tu đó được không?!
"Hôm qua đến ngọn núi sát vách học." Sơ Tranh trả lời đương nhiên: "Có vấn đề gì?"
Ly Đường không còn lời nào để nói.
Hắn đi vào dẫn ma trận, Ly Đường đối với linh khí không có cảm giác gì, nhưng bước vào dẫn ma trận liền phảng phất như đang tiến vào hải dương, có thể cảm giác được ma khí rất rõ ràng.
Toàn bộ dẫn ma trận được ma tinh chống đỡ, mười ngày cần phải đổi ma tinh một lần.
Lúc này cô đang ở Nhân Giới, Vương Giả sẽ không tuyên bố nhiệm vụ liên quan tới Ma Giới, cho nên ma tinh có hạn.
Xem ra còn phải nghĩ biện pháp, để làm ra cái chuyển linh trận.
【 Xin hỏi tiểu tỷ tỷ, chuyển linh trận là thứ gì? 】
Chuyển đổi từ linh khí thành ma khí, đây không phải ý trên mặt chữ sao? Tại sao mi lại hỏi ta một vấn đề thiểu năng thế hả?
【... Tiểu tỷ tỷ biết sao? 】
Không biết.
【 Vậy cô làm như thế nào? 】
Lúc làm ra sẽ biết thôi.
【... 】 Nó dường như đã trông thấy kết cục Ly Đường tẩu hỏa nhập ma, thật đáng sợ!
Ly Đường chờ đợi ở dẫn ma trận một đêm, dựa theo tri thức lý luận ngắn gọn Sơ Tranh nói, cùng với thiên phú có thể hắc hóa thành đại boss của hắn, thành công dẫn ma khí nhập thể.
Hắn có thể nhanh như vậy, có lẽ có quan hệ với chuyện trước đó ở Bách Ứng cốc, Sơ Tranh đưa ma khí vào cơ thể hắn.
Nhưng vấn đề hiện tại là--
Trong thân thể Ly Đường có ma khí, lấy năng lực hiện tại của hắn, căn bản không có cách nào thu liễm ma khí được, chỉ cần người có chút tu vi, đều có thể nhìn thấy ma khí trên người hắn.
"Tại sao ngươi còn chưa đi?" Ly Đường chỉ chỉ trên người mình: "Ma khí."
"Ừ, bây giờ ngươi mới chính thức bắt đầu tu luyện, có ma khí là chuyện bình thường." Có gì đáng ngạc nhiên.
Ly Đường nói tiếp: "Ta ra ngoài sẽ bị phát hiện."
Quanh thân Ly Đường chỉ có ma khí rất nhạt, giống như đột nhiên bị nhiễm phải ở chỗ nào đó.
Nhưng chỉ chút ma khí, cũng đủ làm cho Tử Vân tông bạo động, sẽ đem hắn bắt lại chém thành muôn mảnh...
Thẻ người tốt không còn nữa!
Không còn thẻ người tốt thì sẽ bị kéo ngược lại!
Không được!
Sơ Tranh mở túi không gian ra, tìm được một khối ngọc cổ không biết mua được lúc phá sản nào, cô đưa ngọc cho hắn: "Ngọc bất ly thân, thì sẽ không có người phát hiện được."
Cổ ngọc ôn nhuận, bên trong có một đám khí kỳ quái đang chậm chạp du động. "Đây là ngọc gì?"
"Không biết." Đáng tiền và có tác dụng là được, cô quan tâm nó là ngọc gì làm gì.
Sơ Tranh phất tay đuổi người: "Ngươi có thể đi rồi."
Ly Đường: "..."
...
Cuối cùng Triệu Việt cũng nhớ được Ly Đường là ai.
Nhưng trong trí nhớ của Triệu Việt, Ly Đường đáng ra đã chết, lúc này hắn lại xuất hiện ở đây, điều này làm Triệu Việt rất nghi hoặc.
Nhưng đối tượng trước kia bị mình bắt nạt, cho dù còn sống, cũng chỉ có thể là đối tượng để mình bắt nạt.
Bởi vậy Triệu Việt đối với Ly Đường cực kì không khách khí.
Từ ngôn ngữ khiêu khích, đến tứ chi xung đột.
Lúc đầu Triệu Việt mang người chèn ép Ly Đường, nhưng phía sau Ly Đường cũng có tùy tùng, đệ tử ngoại môn dần dần phân chia thế lực rõ ràng.
Triệu Việt càng ngày càng không chiếm được chỗ tốt.
"Ngươi chính là một đứa con hoang có mẹ sinh không có mẹ dạy, mẫu thân ngươi không biết bị bao nhiêu người..."
Ánh mắt của thiếu niên đối diện đột nhiên lạnh xuống, dưới chân dùng sức giẫm một cái, đạp thẳng về phía Triệu Việt.
Lúc này Triệu Việt phát hiện được sát khí, không to mồm nổi, vội vàng phòng ngự.
Đáy mắt thiếu niên chứa đầy sát khí âm trầm, phá tan phòng ngự của Triệu Việt, đánh một chưởng lên ngực hắn.
Triệu Việt bay ra ngoài, đập thẳng xuống đất, được nhóm tùy tùng đỡ dậy.
"Các ngươi đang làm gì ở đây?" Thanh âm ôn nhu lại không mất đi vẻ uy nghiêm vang lên từ bên trên.
Một thiếu nữ mặc y phục thêu hoa văn viền bạc, quanh thân như có sương khói lượn lờ đứng ở trên con đường nhỏ, trên khuôn mặt xinh xắn mang theo một chút tái nhợt của bệnh tật, nhưng lại không ảnh hưởng chút nào đến mỹ mạo của nàng ta.
"Tống sư tỷ."
"Là Tống sư tỷ."
"Nàng chính là Tống sư tỷ, không hổ là đệ nhất mỹ nhân của Tử Vân tông..."
"Tống sư tỷ, hắn, hắn bắt nạt người khác!" Triệu Việt mặt mày sưng phù cáo trạng với Tống Phong Lan.
Tống Phong Lan nhớ rõ thiếu niên này, lúc ở Bách Ứng cốc đã từng gặp mặt một lần, nhưng nàng ta càng thấy thiếu niên có vài phần quen thuộc, chỉ là không nhớ nổi đã từng gặp ở chỗ nào.
Người của Tống gia...
Ly Đường gục đầu xuống, ngăn trở hơn nửa phần dung mạo.
"Ngươi bắt nạt người khác?" Nàng ta ôn ôn nhu nhu hỏi.
Ly Đường trầm giọng trả lời: "Chúng ta chỉ đang luận bàn bình thường mà thôi."
Vài đệ tử đứng sau lưng Ly Đường lập tức phụ họa: "Luận bàn, chính là luận bàn. Triệu Việt, ngươi đừng có tài nghệ không bằng người khác, thì lập tức vu oan cho người khác như vậy!"
"Đánh rắm, vừa rồi hắn muốn giết ta!" Triệu Việt nghĩ đến cảm giác vừa rồi, trong lòng hoảng sợ một trận.
Nếu không phải Tống Phong Lan xuất hiện kịp thời, nói không chừng bây giờ hắn đã chết.
Có đệ tử phản bác: "Nếu vừa rồi Ly Đường muốn giết ngươi thì dễ như trở bàn tay, ngươi nghĩ bây giờ ngươi còn mạng để cùng sư tỷ nói hươu nói vượn à?"
"Sư tỷ, ngươi phải làm chủ cho ta, hắn thật sự
muốn giết ta!"
Hàng lông mày liễu của Tống Phong Lan nhẹ nhàng cau lại: "Đồng môn không được giết hại lẫn nhau, muốn luận bàn cũng phải có chừng có mực. Lần sau chú ý một chút."
Triệu Việt: "..."
Triệu Việt hung tợn trừng Ly Đường một chút. Sao đến cả Tống sư tỷ cũng giúp đỡ hắn?
Ly Đường lãnh đạm chắp tay, mang người rời khỏi hiện trường.
Đáy mắt Tống Phong Lan hiện lên một tia nghi hoặc, dặn dò đệ tử còn lại vài câu, rồi cũng rời đi.
...
Ly Đường là người trên Bắc Linh phong, không ai dám phạt hắn, mỗi lần gây chuyện, người bị phạt luôn là Triệu Việt, điều này khiến Triệu Việt càng thêm chán ghét Ly Đường.
Thoáng một cái đã nửa năm trôi qua.
Đệ tử ngoại môn đã học xong một ít thuật pháp đơn giản, lúc đánh nhau, cũng không giống vật lộn như trước kia nữa.
Triệu Việt và Ly Đường không hợp nhau, đánh nhau là chuyện thường xuyên phát sinh.
Nhưng sự tình lần này hơi lớn, bởi vì có người chết.
Chuyện này vừa lúc bị trưởng lão Chấp Pháp đường gặp phải, thế là xảy ra náo loạn lớn luôn.
"Ta đã cho người đi Bắc Linh phong báo tin." Một đệ tử tông môn nào đó nhỏ giọng nói bên tai Ly Đường.
Ly Đường gật đầu, nhưng hắn cũng không có bao nhiêu hi vọng.
Vì cô không ở trên Bắc Linh phong.
Thỉnh thoảng Sơ Tranh sẽ rời khỏi Bắc Linh phong vài ngày, mỗi lần Ly Đường hỏi cô, cô đều nói là đi tiêu xài linh thạch.
Đáy lòng Ly Đường không tin lắm, hắn cảm thấy Sơ Tranh đang làm chuyện gì đó.
Lần này đã ba ngày rồi chưa gặp cô.
Hơn nữa chuyện này cũng không có quan hệ gì với cô...
"Yên lặng!" Trưởng lão Chấp Pháp đường quát lớn một tiếng: "Ai tới nói một chút, chuyện gì đã xảy ra?"
"Trưởng lão, để ta nói!" Triệu Việt giơ tay.
Trưởng lão Chấp Pháp đường chỉ vào một đệ tử bên cạnh: "Ngươi nói đi."
Triệu Việt hậm hực thu tay lại.
Đệ tử bị điểm danh, nhìn Ly Đường, lại nhìn Triệu Việt, bị Triệu Việt trừng một cái, nhanh chóng trả lời: "Trưởng lão, là... Hôm qua Ly Đường và Tôn Phi xảy ra xung đột, nhưng hôm nay Tôn Phi đã bị phát hiện chết ở chỗ này, trong tay hắn còn cầm một vật."
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Nhưng Sơ Tranh không được tính là một sư phụ tốt, Vương Giả cảm thấy Ly Đường sớm muộn gì cũng sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Cô lại để cho một Ma tộc đi cảm thụ linh khí, sau đó tu luyện?
Điên rồi à!
【 Tiểu tỷ tỷ, cô nên quan tâm đến thương thế của hắn một chút. 】
"Đưa cá cho người không bằng dạy người bắt cá."
【... 】 Tiểu tỷ tỷ không độc thân thì còn ai độc thân nữa!
...
Vết thương trên người Ly Đường là do Triệu Việt gây ra.
Đương nhiên Triệu Việt cũng không chiếm được chỗ tốt gì, bởi vậy mấy ngày kế tiếp, Ly Đường trôi qua rất yên ổn.
Ban ngày ở ngoại môn nghe giảng bài, ban đêm cùng Sơ Tranh tu luyện.
Hôm nay Ly Đường từ ngoại môn trở về, liền nhìn thấy gian phòng của mình có thêm một cái trận pháp.
"Đây là gì?"
"Dẫn ma trận."
Ly Đường: "???"
Sơ Tranh hơi suy tư, sau đó chững chạc đàng hoàng trả lời: "Ta dựa theo dẫn linh trận rồi sửa đổi, hiệu quả không tệ."
Ly Đường: "..."
Vấn đề ở đây là hiệu quả không tệ sao?
Ngươi làm ra một cái dẫn ma trận ở Tử Vân tông đó!!
Sợ người ta không biết ngươi là Ma tộc à?
"Sao ngươi lại biết dẫn linh trận?" Cô là một ma tu đó được không?!
"Hôm qua đến ngọn núi sát vách học." Sơ Tranh trả lời đương nhiên: "Có vấn đề gì?"
Ly Đường không còn lời nào để nói.
Hắn đi vào dẫn ma trận, Ly Đường đối với linh khí không có cảm giác gì, nhưng bước vào dẫn ma trận liền phảng phất như đang tiến vào hải dương, có thể cảm giác được ma khí rất rõ ràng.
Toàn bộ dẫn ma trận được ma tinh chống đỡ, mười ngày cần phải đổi ma tinh một lần.
Lúc này cô đang ở Nhân Giới, Vương Giả sẽ không tuyên bố nhiệm vụ liên quan tới Ma Giới, cho nên ma tinh có hạn.
Xem ra còn phải nghĩ biện pháp, để làm ra cái chuyển linh trận.
【 Xin hỏi tiểu tỷ tỷ, chuyển linh trận là thứ gì? 】
Chuyển đổi từ linh khí thành ma khí, đây không phải ý trên mặt chữ sao? Tại sao mi lại hỏi ta một vấn đề thiểu năng thế hả?
【... Tiểu tỷ tỷ biết sao? 】
Không biết.
【 Vậy cô làm như thế nào? 】
Lúc làm ra sẽ biết thôi.
【... 】 Nó dường như đã trông thấy kết cục Ly Đường tẩu hỏa nhập ma, thật đáng sợ!
Ly Đường chờ đợi ở dẫn ma trận một đêm, dựa theo tri thức lý luận ngắn gọn Sơ Tranh nói, cùng với thiên phú có thể hắc hóa thành đại boss của hắn, thành công dẫn ma khí nhập thể.
Hắn có thể nhanh như vậy, có lẽ có quan hệ với chuyện trước đó ở Bách Ứng cốc, Sơ Tranh đưa ma khí vào cơ thể hắn.
Nhưng vấn đề hiện tại là--
Trong thân thể Ly Đường có ma khí, lấy năng lực hiện tại của hắn, căn bản không có cách nào thu liễm ma khí được, chỉ cần người có chút tu vi, đều có thể nhìn thấy ma khí trên người hắn.
"Tại sao ngươi còn chưa đi?" Ly Đường chỉ chỉ trên người mình: "Ma khí."
"Ừ, bây giờ ngươi mới chính thức bắt đầu tu luyện, có ma khí là chuyện bình thường." Có gì đáng ngạc nhiên.
Ly Đường nói tiếp: "Ta ra ngoài sẽ bị phát hiện."
Quanh thân Ly Đường chỉ có ma khí rất nhạt, giống như đột nhiên bị nhiễm phải ở chỗ nào đó.
Nhưng chỉ chút ma khí, cũng đủ làm cho Tử Vân tông bạo động, sẽ đem hắn bắt lại chém thành muôn mảnh...
Thẻ người tốt không còn nữa!
Không còn thẻ người tốt thì sẽ bị kéo ngược lại!
Không được!
Sơ Tranh mở túi không gian ra, tìm được một khối ngọc cổ không biết mua được lúc phá sản nào, cô đưa ngọc cho hắn: "Ngọc bất ly thân, thì sẽ không có người phát hiện được."
Cổ ngọc ôn nhuận, bên trong có một đám khí kỳ quái đang chậm chạp du động. "Đây là ngọc gì?"
"Không biết." Đáng tiền và có tác dụng là được, cô quan tâm nó là ngọc gì làm gì.
Sơ Tranh phất tay đuổi người: "Ngươi có thể đi rồi."
Ly Đường: "..."
...
Cuối cùng Triệu Việt cũng nhớ được Ly Đường là ai.
Nhưng trong trí nhớ của Triệu Việt, Ly Đường đáng ra đã chết, lúc này hắn lại xuất hiện ở đây, điều này làm Triệu Việt rất nghi hoặc.
Nhưng đối tượng trước kia bị mình bắt nạt, cho dù còn sống, cũng chỉ có thể là đối tượng để mình bắt nạt.
Bởi vậy Triệu Việt đối với Ly Đường cực kì không khách khí.
Từ ngôn ngữ khiêu khích, đến tứ chi xung đột.
Lúc đầu Triệu Việt mang người chèn ép Ly Đường, nhưng phía sau Ly Đường cũng có tùy tùng, đệ tử ngoại môn dần dần phân chia thế lực rõ ràng.
Triệu Việt càng ngày càng không chiếm được chỗ tốt.
"Ngươi chính là một đứa con hoang có mẹ sinh không có mẹ dạy, mẫu thân ngươi không biết bị bao nhiêu người..."
Ánh mắt của thiếu niên đối diện đột nhiên lạnh xuống, dưới chân dùng sức giẫm một cái, đạp thẳng về phía Triệu Việt.
Lúc này Triệu Việt phát hiện được sát khí, không to mồm nổi, vội vàng phòng ngự.
Đáy mắt thiếu niên chứa đầy sát khí âm trầm, phá tan phòng ngự của Triệu Việt, đánh một chưởng lên ngực hắn.
Triệu Việt bay ra ngoài, đập thẳng xuống đất, được nhóm tùy tùng đỡ dậy.
"Các ngươi đang làm gì ở đây?" Thanh âm ôn nhu lại không mất đi vẻ uy nghiêm vang lên từ bên trên.
Một thiếu nữ mặc y phục thêu hoa văn viền bạc, quanh thân như có sương khói lượn lờ đứng ở trên con đường nhỏ, trên khuôn mặt xinh xắn mang theo một chút tái nhợt của bệnh tật, nhưng lại không ảnh hưởng chút nào đến mỹ mạo của nàng ta.
"Tống sư tỷ."
"Là Tống sư tỷ."
"Nàng chính là Tống sư tỷ, không hổ là đệ nhất mỹ nhân của Tử Vân tông..."
"Tống sư tỷ, hắn, hắn bắt nạt người khác!" Triệu Việt mặt mày sưng phù cáo trạng với Tống Phong Lan.
Tống Phong Lan nhớ rõ thiếu niên này, lúc ở Bách Ứng cốc đã từng gặp mặt một lần, nhưng nàng ta càng thấy thiếu niên có vài phần quen thuộc, chỉ là không nhớ nổi đã từng gặp ở chỗ nào.
Người của Tống gia...
Ly Đường gục đầu xuống, ngăn trở hơn nửa phần dung mạo.
"Ngươi bắt nạt người khác?" Nàng ta ôn ôn nhu nhu hỏi.
Ly Đường trầm giọng trả lời: "Chúng ta chỉ đang luận bàn bình thường mà thôi."
Vài đệ tử đứng sau lưng Ly Đường lập tức phụ họa: "Luận bàn, chính là luận bàn. Triệu Việt, ngươi đừng có tài nghệ không bằng người khác, thì lập tức vu oan cho người khác như vậy!"
"Đánh rắm, vừa rồi hắn muốn giết ta!" Triệu Việt nghĩ đến cảm giác vừa rồi, trong lòng hoảng sợ một trận.
Nếu không phải Tống Phong Lan xuất hiện kịp thời, nói không chừng bây giờ hắn đã chết.
Có đệ tử phản bác: "Nếu vừa rồi Ly Đường muốn giết ngươi thì dễ như trở bàn tay, ngươi nghĩ bây giờ ngươi còn mạng để cùng sư tỷ nói hươu nói vượn à?"
"Sư tỷ, ngươi phải làm chủ cho ta, hắn thật sự
muốn giết ta!"
Hàng lông mày liễu của Tống Phong Lan nhẹ nhàng cau lại: "Đồng môn không được giết hại lẫn nhau, muốn luận bàn cũng phải có chừng có mực. Lần sau chú ý một chút."
Triệu Việt: "..."
Triệu Việt hung tợn trừng Ly Đường một chút. Sao đến cả Tống sư tỷ cũng giúp đỡ hắn?
Ly Đường lãnh đạm chắp tay, mang người rời khỏi hiện trường.
Đáy mắt Tống Phong Lan hiện lên một tia nghi hoặc, dặn dò đệ tử còn lại vài câu, rồi cũng rời đi.
...
Ly Đường là người trên Bắc Linh phong, không ai dám phạt hắn, mỗi lần gây chuyện, người bị phạt luôn là Triệu Việt, điều này khiến Triệu Việt càng thêm chán ghét Ly Đường.
Thoáng một cái đã nửa năm trôi qua.
Đệ tử ngoại môn đã học xong một ít thuật pháp đơn giản, lúc đánh nhau, cũng không giống vật lộn như trước kia nữa.
Triệu Việt và Ly Đường không hợp nhau, đánh nhau là chuyện thường xuyên phát sinh.
Nhưng sự tình lần này hơi lớn, bởi vì có người chết.
Chuyện này vừa lúc bị trưởng lão Chấp Pháp đường gặp phải, thế là xảy ra náo loạn lớn luôn.
"Ta đã cho người đi Bắc Linh phong báo tin." Một đệ tử tông môn nào đó nhỏ giọng nói bên tai Ly Đường.
Ly Đường gật đầu, nhưng hắn cũng không có bao nhiêu hi vọng.
Vì cô không ở trên Bắc Linh phong.
Thỉnh thoảng Sơ Tranh sẽ rời khỏi Bắc Linh phong vài ngày, mỗi lần Ly Đường hỏi cô, cô đều nói là đi tiêu xài linh thạch.
Đáy lòng Ly Đường không tin lắm, hắn cảm thấy Sơ Tranh đang làm chuyện gì đó.
Lần này đã ba ngày rồi chưa gặp cô.
Hơn nữa chuyện này cũng không có quan hệ gì với cô...
"Yên lặng!" Trưởng lão Chấp Pháp đường quát lớn một tiếng: "Ai tới nói một chút, chuyện gì đã xảy ra?"
"Trưởng lão, để ta nói!" Triệu Việt giơ tay.
Trưởng lão Chấp Pháp đường chỉ vào một đệ tử bên cạnh: "Ngươi nói đi."
Triệu Việt hậm hực thu tay lại.
Đệ tử bị điểm danh, nhìn Ly Đường, lại nhìn Triệu Việt, bị Triệu Việt trừng một cái, nhanh chóng trả lời: "Trưởng lão, là... Hôm qua Ly Đường và Tôn Phi xảy ra xung đột, nhưng hôm nay Tôn Phi đã bị phát hiện chết ở chỗ này, trong tay hắn còn cầm một vật."
/1983
|