Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Trưởng lão Chấp Pháp đường thở dài, đến tông chủ cũng đã biết, hắn chỉ có thể nói ra tình hình thực tế.
Đem cái chết của Tôn Phi, và hoài nghi của Triệu Việt cẩn thận nói lại một lần.
"Nếu như đã có hiềm nghi, thì không thể dựa vào một câu nói là xong được."
Lâm Thần quay đầu nhìn Sơ Tranh: "Sơ Tranh cô nương, tuy ngươi là khách quý của Tử Vân tông chúng ta, nhưng ngươi cũng không thể dung túng hành vi của hung thủ."
"Hắn chưa từng làm, sao gọi là dung túng?" Sơ Tranh mặt không cảm xúc hỏi lại.
"Sự việc chưa được điều tra rõ ràng, Sơ Tranh cô nương sao lại dám chắc chắn như thế?" Lâm Thần lưu loát đáp lại.
"Hắn nói không làm."
Lâm Thần: "Hung thủ sẽ không thừa nhận mình từng giết người, nếu Sơ Tranh cô nương thật sự muốn tốt cho hắn, thì nên để chúng ta điều tra rõ ràng việc này."
Sơ Tranh nhìn Triệu Việt còn nằm cách đó không xa một chút, lại nhìn Tôn Phi đã chết một chút, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên khối ngọc bị Lâm Thần nắm lấy kia.
Không phải bọn họ đang muốn vu oan cho tên yếu gà này chứ.
"Sơ cô nương, Ly Đường công tử, việc này liên quan đến một mạng người, nếu không điều tra rõ ràng, sẽ khiến các đệ tử còn lại sợ hãi trong lòng. Nếu như có gì đắc tội, xin hai vị rộng lòng tha thứ." Trưởng lão Chấp Pháp đường nói chuyện càng khách khí hơn.
Sơ Tranh lãnh đạm nói: "Tra đi."
Lâm Thần nhíu mày, ánh mắt tĩnh mịch đánh giá Sơ Tranh và Ly Đường, nhìn thấy Sơ Tranh cầm tay Ly Đường thì hơi dừng lại một chút, sau đó mới quay người phân phó những người còn lại đi điều tra nguyên nhân cái chết của Tôn Phi, cũng lấy ngọc trong tay Tôn Phi ra đối chiếu.
"Ly Đường công tử, có thể mời ngươi tới đây một chút được không." Lâm Thần bỗng nhiên mở miệng.
Ly Đường biết lúc này ma khí trong thân thể mình không bị phát hiện, là bởi vì cô đang cầm tay hắn.
Một mình hắn đi qua...
Bàn tay Sơ Tranh trượt xuống, tựa như buông hắn ra, nhưng Ly Đường lại cảm thấy đầu ngón tay hơi lạnh buốt, giống như bị cái gì đó quấn lên.
"Đi đi."
Ly Đường không dám nhìn ngón tay, hắn bình tĩnh đi vào giữa đại điện.
Theo từng bước chân Ly Đường tới gần, nghi hoặc dưới đáy mắt Lâm Thần dần dần mở rộng.
Lâm Thần thu lại tia nghi hoặc, đưa hai khối ngọc ra trước mặt Ly Đường: "Hai khối ngọc này nhìn qua không khác nhau lắm, Ly Đường công tử làm thế nào để chứng minh, một khối là của ngươi?"
Ly Đường: "Đồ của ta, ta nhận ra được."
Lâm Thần: "Mọi người chưa từng nhìn kỹ hai khối ngọc, nói cách khác, ngươi cũng có khả năng lấy giả làm thật, tìm một khối ngọc tương tự thay thế được."
Sơ Tranh nói chen vào: "Khối ngọc kia của hắn có ấn ký của Trân Phẩm các."
Ba chữ Trân Phẩm các làm những người chỗ này thở hốc vì kinh ngạc, đồ của Trân Phẩm các đều dùng cho tu sĩ, nhưng giá cả vô cùng đắt.
Lâm Thần hơi đen mặt, cẩn thận xem xét khối ngọc kia của Ly Đường, quả thật trên đó có ấn ký đặc thù của Trân Phẩm các.
Loại dấu hiệu này không làm giả được.
Nếu ngươi nói hắn thật sự làm mất rồi, thì làm giả một viên để thay thế còn có thể hiểu được.
Nhưng làm gì có chuyện giả mất, rồi lưu lại khối ngọc thật để người ta đến nói đạo lý?
Sơ Tranh tiến lên: "Xong chưa."
Biểu cảm của Lâm Thần hơi khó coi: "Điều này cũng không thể rửa sạch hiềm nghi."
Sơ Tranh có chút không kiên nhẫn: "Xong chưa."
Một đám phiền phức, phiền chết.
Lâm Thần: "..."
Trưởng lão Chấp Pháp đường nhanh chóng bước lên phía trước, dùng khuỷu tay chọc Lâm Thần một cái, rồi lấy khối ngọc kia đưa cho Sơ Tranh.
"Sơ cô nương chớ tức giận, việc này có lẽ chỉ là hiểu lầm."
Sơ Tranh nhận lấy ngọc: "Hiểu lầm? Ta không cảm thấy thế."
Ngón tay cô buông ra, ngọc rơi xuống phía dưới, lúc chạm vào mặt đất, lập tức tán thành bột phấn, con ngươi của Lâm Thần hơi co rút lại.
Những người còn lại cũng dồn dập trừng lớn mắt, đây chính là xuất phẩm của Trân Phẩm các!
Cứ như vậy hóa thành bột mịn rồi?!
Cái này phải tốn mất bao nhiêu linh thạch a!
"Đây là vu oan."
Thanh âm của cô thong thả vang lên, như băng sơn chậm rãi tan thành nước tuyết, thanh thúy lại băng lãnh.
Trưởng lão Chấp Pháp đường giật mình: "Sơ cô nương, tại sao lại nghĩ như vậy?"
"Là người đều nhìn ra được."
Trưởng lão Chấp Pháp đường: "..."
Cô đang mắng hắn không phải người à?
Nhưng trưởng lão Chấp Pháp ngẫm lại toàn bộ sự việc, lúc này mới phát giác ra điểm kỳ quái, sắc mặt hắn nghiêm túc hơn: "Sơ cô nương yên tâm, việc này chúng ta chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng, cho ngươi và Ly Đường công tử một cái công đạo."
Sơ Tranh từ chối cho ý kiến, mang theo Ly Đường rời đi.
Địa bàn của người ta, đã muốn vu oan giá họa, sao có thể thật sự giao hung thủ ra cho cô.
Cô mới không thèm tin đâu.
Trưởng lão Chấp Pháp đường âm thầm thở phào, chuyện này đến cùng là ai làm ra!
"Nàng ấy là ai vậy?" Các đệ tử vừa rồi không dám lên tiếng, lúc này mới nhỏ giọng thảo luận.
"Không biết, chưa từng gặp qua..."
"Không phải nói trên Bắc Linh phong có hai người sao? Không phải nàng là người còn lại đó chứ?"
"Còn trẻ như vậy sao? Ta thấy nàng và Ly Đường giống như không chênh lệch nhau nhiều."
"Quan hệ của bọn họ là thế nào nhỉ?"
"Các ngươi có nhìn thấy không, trưởng lão đối xử với nàng ấy rõ ràng cung kính hơn với Ly Đường nhiều..."
"Yên lặng!" Trưởng lão Chấp Pháp đường quát một tiếng.
Tiếng thảo luận lập tức biến mất, trưởng lão Chấp Pháp đường vẻ mặt nghiêm khắc răn dạy bọn họ một lần, sau đó tiếp tục nói về cái chết của Tôn Phi.
Ở một bên khác, Lâm Thần bị đám đệ tử nội môn vây quanh.
"Sư huynh, kiếm của chúng ta sao đột nhiên lại gãy mất?"
"Đúng thế, ta không cảm nhận được gì cả, đột nhiên mất khống chế, sau đó biến thành như vậy, chúng ta đang gặp quỷ sao?"
Vừa rồi bọn họ đã kiểm tra xung quanh một lần, nhưng không phát hiện điều gì dị thường.
Kiếm gãy một cách không thể hiểu nổi.
Lâm Thần lại nghĩ tới chuyện vừa rồi, ngọc đã rời khỏi người, nhưng trên thân Ly Đường đến một chút ma khí cũng không có.
Y tưởng rằng bởi vì Sơ Tranh ở đó, nhưng mà sau đó hắn rời khỏi Sơ Tranh, ma khí vẫn không có.
Chẳng lẽ là nhầm lẫn?
Không...
Sư muội nói từng nhìn thấy ma khí trên người Ly Đường, nàng nhất định sẽ không nhìn lầm...
"Sư huynh, huynh đang nghĩ gì thế?" Có người quơ quơ tay trước mặt Lâm Thần.
"Không có gì, các ngươi ở đây nhìn xem, ta trở về trước một chuyến." Lâm Thần nói.
Mấy đệ tử đồng loạt gật đầu, đưa mắt nhìn Lâm Thần rời đi.
...
Sơ Tranh đi theo con đường nhỏ dẫn lên Bắc Linh phong, chậm rãi đi lên núi.
Ly Đường đi theo phía sau, ánh mắt hắn nhìn chăm chú vào ngón tay, dường như có thể cảm nhận được cảm giác trói buộc trên đầu ngón tay, đồ vật lạnh buốt dán vào làn da hắn, trôi qua lâu như vậy, nhưng cũng không thấy ấm áp chút nào.
Ly Đường thử bắt trong hư không mấy cái, quả nhiên nắm được một sợi chỉ lạnh băng.
Hắn nhìn về phía trước, dùng sức kéo lấy.
Đường chỉ kia kéo căng, Ly Đường nhìn chăm chú, nó hiện ra ở trước mắt.
Đó là một sợi tơ hồng rất mảnh, phía trên giống như có lưu quang hiện ra, một đầu vòng quanh ngón út hắn, một đầu hoàn toàn khuất trong ống tay áo Sơ Tranh.
Tơ hồng kéo căng, Sơ Tranh bị ép dừng lại, quay đầu nhìn người phía sau.
Hai người một trên một dưới đứng dưới bóng cây nơi con đừng nhỏ, lá cây ma sát với nhau phát ra tiếng sàn sạt nhẹ nhàng, lá rụng rơi rụng lượn vòng xung quanh hai người.
Cả hai im lặng đối mặt.
Ly Đường bỗng nhiên buông tay đang nắm tơ hồng ra, tơ hồng rơi xuống, hình thành một đường cong, rồi biến mất trong không khí.
Hắn có thể cảm giác được đường chỉ kia vẫn tồn tại, chỉ là lúc này nhìn không thấy được.
Ly Đường nhấp môi dưới, bước nhanh lên phía trước, cũng không hỏi đó là cái gì, để mặc cho nó cột vào ngón tay mình: "Ngươi về từ lúc nào?"
Sơ Tranh tiếp tục đi lên: "Vừa rồi."
"Cảm ơn ngươi đã tin tưởng ta."
"Không khách khí." Tin tưởng thẻ người tốt là chuyện cô nhất định phải làm, cho dù thật sự do hắn giết, thì cô cũng phải nghĩ biện pháp, biến thành không phải hắn giết.
Trời ạ!
Thật là phiền phiền phiền phiền!!
Ông trời tại sao lại muốn xuống tay với một nhóc đáng thương như cô chứ!
"..." Nói chuyện với cô hình như có chút khó khăn.
Ly Đường sóng vai cùng cô trở lại trên núi, lúc vừa tiến cửa điện, Ly Đường liền thấy cảm giác lạnh buốt nơi đầu ngón tay biến mất.
Giống như lúc nó xuất hiện, vô thanh vô tức.
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Trưởng lão Chấp Pháp đường thở dài, đến tông chủ cũng đã biết, hắn chỉ có thể nói ra tình hình thực tế.
Đem cái chết của Tôn Phi, và hoài nghi của Triệu Việt cẩn thận nói lại một lần.
"Nếu như đã có hiềm nghi, thì không thể dựa vào một câu nói là xong được."
Lâm Thần quay đầu nhìn Sơ Tranh: "Sơ Tranh cô nương, tuy ngươi là khách quý của Tử Vân tông chúng ta, nhưng ngươi cũng không thể dung túng hành vi của hung thủ."
"Hắn chưa từng làm, sao gọi là dung túng?" Sơ Tranh mặt không cảm xúc hỏi lại.
"Sự việc chưa được điều tra rõ ràng, Sơ Tranh cô nương sao lại dám chắc chắn như thế?" Lâm Thần lưu loát đáp lại.
"Hắn nói không làm."
Lâm Thần: "Hung thủ sẽ không thừa nhận mình từng giết người, nếu Sơ Tranh cô nương thật sự muốn tốt cho hắn, thì nên để chúng ta điều tra rõ ràng việc này."
Sơ Tranh nhìn Triệu Việt còn nằm cách đó không xa một chút, lại nhìn Tôn Phi đã chết một chút, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên khối ngọc bị Lâm Thần nắm lấy kia.
Không phải bọn họ đang muốn vu oan cho tên yếu gà này chứ.
"Sơ cô nương, Ly Đường công tử, việc này liên quan đến một mạng người, nếu không điều tra rõ ràng, sẽ khiến các đệ tử còn lại sợ hãi trong lòng. Nếu như có gì đắc tội, xin hai vị rộng lòng tha thứ." Trưởng lão Chấp Pháp đường nói chuyện càng khách khí hơn.
Sơ Tranh lãnh đạm nói: "Tra đi."
Lâm Thần nhíu mày, ánh mắt tĩnh mịch đánh giá Sơ Tranh và Ly Đường, nhìn thấy Sơ Tranh cầm tay Ly Đường thì hơi dừng lại một chút, sau đó mới quay người phân phó những người còn lại đi điều tra nguyên nhân cái chết của Tôn Phi, cũng lấy ngọc trong tay Tôn Phi ra đối chiếu.
"Ly Đường công tử, có thể mời ngươi tới đây một chút được không." Lâm Thần bỗng nhiên mở miệng.
Ly Đường biết lúc này ma khí trong thân thể mình không bị phát hiện, là bởi vì cô đang cầm tay hắn.
Một mình hắn đi qua...
Bàn tay Sơ Tranh trượt xuống, tựa như buông hắn ra, nhưng Ly Đường lại cảm thấy đầu ngón tay hơi lạnh buốt, giống như bị cái gì đó quấn lên.
"Đi đi."
Ly Đường không dám nhìn ngón tay, hắn bình tĩnh đi vào giữa đại điện.
Theo từng bước chân Ly Đường tới gần, nghi hoặc dưới đáy mắt Lâm Thần dần dần mở rộng.
Lâm Thần thu lại tia nghi hoặc, đưa hai khối ngọc ra trước mặt Ly Đường: "Hai khối ngọc này nhìn qua không khác nhau lắm, Ly Đường công tử làm thế nào để chứng minh, một khối là của ngươi?"
Ly Đường: "Đồ của ta, ta nhận ra được."
Lâm Thần: "Mọi người chưa từng nhìn kỹ hai khối ngọc, nói cách khác, ngươi cũng có khả năng lấy giả làm thật, tìm một khối ngọc tương tự thay thế được."
Sơ Tranh nói chen vào: "Khối ngọc kia của hắn có ấn ký của Trân Phẩm các."
Ba chữ Trân Phẩm các làm những người chỗ này thở hốc vì kinh ngạc, đồ của Trân Phẩm các đều dùng cho tu sĩ, nhưng giá cả vô cùng đắt.
Lâm Thần hơi đen mặt, cẩn thận xem xét khối ngọc kia của Ly Đường, quả thật trên đó có ấn ký đặc thù của Trân Phẩm các.
Loại dấu hiệu này không làm giả được.
Nếu ngươi nói hắn thật sự làm mất rồi, thì làm giả một viên để thay thế còn có thể hiểu được.
Nhưng làm gì có chuyện giả mất, rồi lưu lại khối ngọc thật để người ta đến nói đạo lý?
Sơ Tranh tiến lên: "Xong chưa."
Biểu cảm của Lâm Thần hơi khó coi: "Điều này cũng không thể rửa sạch hiềm nghi."
Sơ Tranh có chút không kiên nhẫn: "Xong chưa."
Một đám phiền phức, phiền chết.
Lâm Thần: "..."
Trưởng lão Chấp Pháp đường nhanh chóng bước lên phía trước, dùng khuỷu tay chọc Lâm Thần một cái, rồi lấy khối ngọc kia đưa cho Sơ Tranh.
"Sơ cô nương chớ tức giận, việc này có lẽ chỉ là hiểu lầm."
Sơ Tranh nhận lấy ngọc: "Hiểu lầm? Ta không cảm thấy thế."
Ngón tay cô buông ra, ngọc rơi xuống phía dưới, lúc chạm vào mặt đất, lập tức tán thành bột phấn, con ngươi của Lâm Thần hơi co rút lại.
Những người còn lại cũng dồn dập trừng lớn mắt, đây chính là xuất phẩm của Trân Phẩm các!
Cứ như vậy hóa thành bột mịn rồi?!
Cái này phải tốn mất bao nhiêu linh thạch a!
"Đây là vu oan."
Thanh âm của cô thong thả vang lên, như băng sơn chậm rãi tan thành nước tuyết, thanh thúy lại băng lãnh.
Trưởng lão Chấp Pháp đường giật mình: "Sơ cô nương, tại sao lại nghĩ như vậy?"
"Là người đều nhìn ra được."
Trưởng lão Chấp Pháp đường: "..."
Cô đang mắng hắn không phải người à?
Nhưng trưởng lão Chấp Pháp ngẫm lại toàn bộ sự việc, lúc này mới phát giác ra điểm kỳ quái, sắc mặt hắn nghiêm túc hơn: "Sơ cô nương yên tâm, việc này chúng ta chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng, cho ngươi và Ly Đường công tử một cái công đạo."
Sơ Tranh từ chối cho ý kiến, mang theo Ly Đường rời đi.
Địa bàn của người ta, đã muốn vu oan giá họa, sao có thể thật sự giao hung thủ ra cho cô.
Cô mới không thèm tin đâu.
Trưởng lão Chấp Pháp đường âm thầm thở phào, chuyện này đến cùng là ai làm ra!
"Nàng ấy là ai vậy?" Các đệ tử vừa rồi không dám lên tiếng, lúc này mới nhỏ giọng thảo luận.
"Không biết, chưa từng gặp qua..."
"Không phải nói trên Bắc Linh phong có hai người sao? Không phải nàng là người còn lại đó chứ?"
"Còn trẻ như vậy sao? Ta thấy nàng và Ly Đường giống như không chênh lệch nhau nhiều."
"Quan hệ của bọn họ là thế nào nhỉ?"
"Các ngươi có nhìn thấy không, trưởng lão đối xử với nàng ấy rõ ràng cung kính hơn với Ly Đường nhiều..."
"Yên lặng!" Trưởng lão Chấp Pháp đường quát một tiếng.
Tiếng thảo luận lập tức biến mất, trưởng lão Chấp Pháp đường vẻ mặt nghiêm khắc răn dạy bọn họ một lần, sau đó tiếp tục nói về cái chết của Tôn Phi.
Ở một bên khác, Lâm Thần bị đám đệ tử nội môn vây quanh.
"Sư huynh, kiếm của chúng ta sao đột nhiên lại gãy mất?"
"Đúng thế, ta không cảm nhận được gì cả, đột nhiên mất khống chế, sau đó biến thành như vậy, chúng ta đang gặp quỷ sao?"
Vừa rồi bọn họ đã kiểm tra xung quanh một lần, nhưng không phát hiện điều gì dị thường.
Kiếm gãy một cách không thể hiểu nổi.
Lâm Thần lại nghĩ tới chuyện vừa rồi, ngọc đã rời khỏi người, nhưng trên thân Ly Đường đến một chút ma khí cũng không có.
Y tưởng rằng bởi vì Sơ Tranh ở đó, nhưng mà sau đó hắn rời khỏi Sơ Tranh, ma khí vẫn không có.
Chẳng lẽ là nhầm lẫn?
Không...
Sư muội nói từng nhìn thấy ma khí trên người Ly Đường, nàng nhất định sẽ không nhìn lầm...
"Sư huynh, huynh đang nghĩ gì thế?" Có người quơ quơ tay trước mặt Lâm Thần.
"Không có gì, các ngươi ở đây nhìn xem, ta trở về trước một chuyến." Lâm Thần nói.
Mấy đệ tử đồng loạt gật đầu, đưa mắt nhìn Lâm Thần rời đi.
...
Sơ Tranh đi theo con đường nhỏ dẫn lên Bắc Linh phong, chậm rãi đi lên núi.
Ly Đường đi theo phía sau, ánh mắt hắn nhìn chăm chú vào ngón tay, dường như có thể cảm nhận được cảm giác trói buộc trên đầu ngón tay, đồ vật lạnh buốt dán vào làn da hắn, trôi qua lâu như vậy, nhưng cũng không thấy ấm áp chút nào.
Ly Đường thử bắt trong hư không mấy cái, quả nhiên nắm được một sợi chỉ lạnh băng.
Hắn nhìn về phía trước, dùng sức kéo lấy.
Đường chỉ kia kéo căng, Ly Đường nhìn chăm chú, nó hiện ra ở trước mắt.
Đó là một sợi tơ hồng rất mảnh, phía trên giống như có lưu quang hiện ra, một đầu vòng quanh ngón út hắn, một đầu hoàn toàn khuất trong ống tay áo Sơ Tranh.
Tơ hồng kéo căng, Sơ Tranh bị ép dừng lại, quay đầu nhìn người phía sau.
Hai người một trên một dưới đứng dưới bóng cây nơi con đừng nhỏ, lá cây ma sát với nhau phát ra tiếng sàn sạt nhẹ nhàng, lá rụng rơi rụng lượn vòng xung quanh hai người.
Cả hai im lặng đối mặt.
Ly Đường bỗng nhiên buông tay đang nắm tơ hồng ra, tơ hồng rơi xuống, hình thành một đường cong, rồi biến mất trong không khí.
Hắn có thể cảm giác được đường chỉ kia vẫn tồn tại, chỉ là lúc này nhìn không thấy được.
Ly Đường nhấp môi dưới, bước nhanh lên phía trước, cũng không hỏi đó là cái gì, để mặc cho nó cột vào ngón tay mình: "Ngươi về từ lúc nào?"
Sơ Tranh tiếp tục đi lên: "Vừa rồi."
"Cảm ơn ngươi đã tin tưởng ta."
"Không khách khí." Tin tưởng thẻ người tốt là chuyện cô nhất định phải làm, cho dù thật sự do hắn giết, thì cô cũng phải nghĩ biện pháp, biến thành không phải hắn giết.
Trời ạ!
Thật là phiền phiền phiền phiền!!
Ông trời tại sao lại muốn xuống tay với một nhóc đáng thương như cô chứ!
"..." Nói chuyện với cô hình như có chút khó khăn.
Ly Đường sóng vai cùng cô trở lại trên núi, lúc vừa tiến cửa điện, Ly Đường liền thấy cảm giác lạnh buốt nơi đầu ngón tay biến mất.
Giống như lúc nó xuất hiện, vô thanh vô tức.
/1983
|