Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Thất hoàng nữ bị ăn gậy, tiếng kêu thảm thiết làm người ta vừa nghe đã cảm thấy đau.
Ninh Diêu tâm tình phức tạp rời đi, tận đến khi đi được một khoảng cách thật dài, ả mới hỏi người bên cạnh: "Khi đi đến, ngươi có trông thấy nàng tiếp xúc với Tuệ Chân không?"
"Điện hạ, không có."
Con ngươi Ninh Diêu khẽ híp một cái.
"Điện hạ, chuyện ngày hôm nay, rõ ràng là Thất điện hạ bố trí, nô tỳ không rõ, vì sao kết cục lại thành thế này?"
Không những Sơ Tranh không có chút chuyện gì.
Mà nữ hoàng bệ hạ còn lấy lý do an ủi, ban thưởng cho không ít thứ.
Tuệ Chân kia, còn chưa bắt đầu, đã trực tiếp trở mặt...
"Nếu như ngay từ đầu Tuệ Chân đã bị Sơ Tranh thu mua thì sao?"
Không phải nửa đường thu mua, mà chính là ngay từ đầu...
Cục diện ngày hôm nay, không phải Thất hoàng nữ tính kế nàng.
Mà là nàng tính kế Thất hoàng nữ.
"Đại hoàng nữ không có tâm kế như vậy..."
Ninh Diêu nhẹ a một tiếng: "Nàng không giống. Người chúng ta phái đi giám thị nàng, một người cũng chưa trở lại?"
"Vẫn chưa." Người phía sau nói: "Còn có, thích khách kia, cũng biến mất."
Sống không thấy người chết không thấy xác.
Mi tâm Ninh Diêu nhíu lại: "Thích khách biến mất, thì tìm người khác."
Ai biết lúc ấy tên thích khách kia có hình dạng như thế nào.
Cứ tiếp tục như vậy, Ninh Diêu cảm thấy sẽ còn xảy ra chuyện.
"Chuyện này không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mau chóng hành động."
"Dạ."
-
Nếu như Sơ Tranh Ninh biết Diêu nghĩ nhiều như vậy, chỉ có thể biểu thị thập phần vô tội.
Cô không rảnh rỗi như thế.
Còn đi hợp mưu với một đạo cô, hãm hại Thất hoàng nữ.
Thất hoàng nữ tính khí nóng nảy, có chút đầu óc, nhưng bên trong đại khái chính là bã đậu.
Đối với Sơ Tranh mà nói, Thất hoàng nữ quá dễ đối phó.
Lần trước ả trộm ngọc bội của mình, lần này Sơ Tranh "cầm" đồ vật của ả.
Một thù trả một thù.
Quả nhiên không có Vương bát đản bắt phá sản, chuyện muốn làm cũng dễ dàng hơn nhiều.
Sơ Tranh trở lại Tử Vi cung.
Yến Ca chờ ở cửa cung, thấy cô trở về, trực tiếp tiến lên đón.
"Điện hạ, ngài không sao chứ."
Sơ Tranh không rõ ý vị hỏi: "Ngươi hi vọng ta có chuyện, hay là không có chuyện gì."
"Đương nhiên là hi vọng ngài không có chuyện gì." Con ngươi trong suốt của Yến Ca chiếu rọi ánh nắng chiều, toái quang lăn tăn: "Ngài xảy ra chuyện, đối với ta không hề có chút chỗ tốt nào."
"Ngươi không sợ ta."
Thiếu niên ba phần mờ mịt, bảy phần ngây thơ: "Ta... phải sợ ngài cái gì?"
Sơ Tranh lạnh lẽo nói: "Không nghe thấy các nàng nói, ta có thể là quỷ."
Thiếu niên vểnh khóe miệng lên: "Điện hạ nói đùa, ngài là một người khỏe mạnh, sao có thể là quỷ. Ngài xem, ngài còn có bóng, quỷ không có bóng."
Sơ Tranh nhìn theo ánh mắt hắn.
Hai bóng người hắt lên trên bậc thang, kéo đến thon dài.
Sơ Tranh hỏi hắn: "Ngươi cảm thấy ta là một người tốt sao?"
Yến Ca nghiêng đầu, nhoẻn miệng cười: "Điện hạ rất tốt."
"Trong lòng ngươi cũng cảm thấy như vậy?"
Yến Ca thật lòng gật đầu.
Hai tay Sơ Tranh hất ra phía sau, ném Yến Ca lại, trở về phòng của mình.
Yến Ca: "..."
Hắn vừa nói sai gì sao?
-
Thất hoàng nữ bị cấm túc.
Tuệ Chân đạo cô kia cũng bị ném vào đại lao, nhưng cũng không muốn mạng bà ta.
Sau chuyện này, không còn ai dám trêu chọc Sơ Tranh nữa.
Dù sao Thất hoàng nữ trêu chọc cô hai lần, hai lần đều rơi vào hoàn cảnh không tốt.
A, đúng, còn có thiên kim nhà thừa tướng kia nữa.
Nghe nói bây giờ còn không dám ra ngoài.
Những người nghị luận về Sơ Tranh càng nói càng tà dị.
"Thật sự tà dị như vậy sao?"
"Tà dị thì sao, hiện tại không phải nữ hoàng bệ hạ sủng ái nàng nhất sao."
"Ta thấy nữ hoàng bệ hạ, tám phần là muốn lập nàng làm hoàng thái nữ."
"Thật sự là người so với người, tức chết người."
"Ai bảo phụ quân của người ta là Phượng quân, lại còn có Ôn gia làm chỗ dựa, hoàng nữ khác có thể so sánh sao?"
"Các ngươi thôi đi, còn nghị luận đến chuyện triều chính, không muốn sống nữa à." Có người quát lớn một tiếng.
Mấy cấm vệ quân lập tức im miệng.
Quay người nhìn nữ nhân vừa bước vào.
"Đại nhân..."
"Không tuần tra buổi tối? Tụ tập ở đây làm gì?"
Cấm vệ quân lập tức chạy ra ngoài.
Nữ nhân chửi nhỏ hai tiếng, ném mũ lên trên bàn.
"Kẹt kẹt..."
"Ta nói các ngươi..."
Nữ nhân tưởng rằng các nàng lại trở về, kết quả quay đầu nhìn lại, phát hiện người đứng ở cửa không phải đám ranh con kia.
"Điện, điện hạ?"
-
Mây đen gió lớn.
Rất thích hợp nói chuyện phiếm.
Đầu lĩnh cấm vệ quân: "..."
Nếu như nàng không bị trói.
"Đại hoàng nữ điện hạ, ngài... rốt cuộc ngài muốn làm gì?" Trói nàng ở đây làm gì!!
Sơ Tranh nghiêng chân, ngồi ở trên núi giả: "Bàn bạc với ngươi chút chuyện."
Vị trí của bọn họ lúc này, là Ngự Hoa Viên, trên hòn núi giả cao nhất.
Bốn phía là núi giả và dây leo liên miên chập trùng, hoàn mỹ che kín thân ảnh của bọn họ.
Hai tay hai chân đầu lĩnh cấm vệ quân đều bị trói, lúc này đang nằm trên hòn núi giả, nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu.
"Ngài... thế này mà gọi là muốn bàn bạc với ta sao?" Ta thấy ngài là muốn mạng của ta thì có!
Đầu lĩnh cấm vệ quân đau khổ!
Nàng đường đường là lão đại cấm vệ quân, bây giờ lại bị trói ở đây, mất mặt!
Đây là chuyện mất mặt rất lớn!
Còn có Đại hoàng nữ điện hạ, công phu tốt như vậy từ bao giờ?
Mặc dù lúc đầu nàng không có phòng bị, nhưng cũng không nên không đối phó được Đại hoàng nữ chứ!!
Đầu lĩnh cấm vệ quân rất tuyệt vọng.
"Ta cho ngươi hai lựa chọn." Sơ Tranh duỗi hai ngón tay ra, lắc lắc trước mặt nàng một chút.
"..."
"Một, về sau nghe ta."
"Hai, về sau nghe ta."
"Điện hạ... hai lựa chọn này khác nhau chỗ nào sao?" Ngay cả dấu chấm câu cũng không đổi đâu!
Trăng sáng trong veo, rơi trên gương mặt nữ tử, phác hoạ ra một tầng sương lạnh như băng.
Gió đêm phất qua.
Đầu lĩnh cấm vệ quân cảm thấy toàn thân nổi lên một lớp da gà.
Nàng chợt nhớ tới, những thủ hạ vừa rồi, thảo luận...
Phi phi phi!
Trên thế gian này sao có thể có quỷ.
Không có!
Tuyệt đối không có!
Cánh môi Sơ Tranh khẽ mở, lạnh như băng phun ra hai chữ: "Không có."
Đầu lĩnh cấm vệ quân khiến cho mình bình tĩnh lại: "Cho nên điện hạ cho hai lựa chọn có ý nghĩa gì?"
Sơ Tranh hơi suy tư: "Như thế có vẻ tương đối chân thành."
"..."
Chân thành cái quỷ chứ chân thành!!
Đầu lĩnh cấm vệ quân hít sâu một hơi: "Điện hạ, cấm vệ quân chúng ta, là trực thuộc của bệ hạ, ngài bảo ta nghe ngài, đây không phải bảo vi thần làm phản sao, vi thần không dám."
Sơ Tranh thật lòng hỏi: "Ngươi chọn cái nào."
"..."
Ngài có nghe ta nói gì không hả?
Hơn nữa chỉ có một lựa chọn đấy được không?
Đại hoàng nữ điên rồi sao?
Với lại chuyện này căn bản không có khả năng chọn, người cấm vệ quân bảo vệ chính là nữ hoàng, sao có thể nghe lời một hoàng nữ?
Không thể nào!
"Ngươi không chọn?" Sơ Tranh nhìn nàng.
Đầu lĩnh cấm vệ quân nói lời thấm thía: "Điện hạ, không nên náo loạn."
Sơ Tranh nhìn về phương xa: "Có nhìn thấy bên kia không?"
Đầu lĩnh cấm vệ quân nhìn theo Sơ Tranh sang.
Bên kia không phải phương hướng cửa cung, đầu lĩnh cấm vệ quân hơi nghi hoặc.
Nhìn bên kia làm gì?
"Điện hạ, ngài..."
"Người nhà của ngươi vẫn chờ quyết định của ngươi." Sơ Tranh cắt ngang lời nàng: "Là chết, hay sống. Đều do một ý niệm của ngươi."
Bên kia ẩn ẩn có ánh lửa sáng lên, giống như bắt lửa.
Đầu lĩnh cấm vệ quân bỗng nhiên cả kinh đến mức mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, không thể tin nhìn về phía Sơ Tranh.
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Thất hoàng nữ bị ăn gậy, tiếng kêu thảm thiết làm người ta vừa nghe đã cảm thấy đau.
Ninh Diêu tâm tình phức tạp rời đi, tận đến khi đi được một khoảng cách thật dài, ả mới hỏi người bên cạnh: "Khi đi đến, ngươi có trông thấy nàng tiếp xúc với Tuệ Chân không?"
"Điện hạ, không có."
Con ngươi Ninh Diêu khẽ híp một cái.
"Điện hạ, chuyện ngày hôm nay, rõ ràng là Thất điện hạ bố trí, nô tỳ không rõ, vì sao kết cục lại thành thế này?"
Không những Sơ Tranh không có chút chuyện gì.
Mà nữ hoàng bệ hạ còn lấy lý do an ủi, ban thưởng cho không ít thứ.
Tuệ Chân kia, còn chưa bắt đầu, đã trực tiếp trở mặt...
"Nếu như ngay từ đầu Tuệ Chân đã bị Sơ Tranh thu mua thì sao?"
Không phải nửa đường thu mua, mà chính là ngay từ đầu...
Cục diện ngày hôm nay, không phải Thất hoàng nữ tính kế nàng.
Mà là nàng tính kế Thất hoàng nữ.
"Đại hoàng nữ không có tâm kế như vậy..."
Ninh Diêu nhẹ a một tiếng: "Nàng không giống. Người chúng ta phái đi giám thị nàng, một người cũng chưa trở lại?"
"Vẫn chưa." Người phía sau nói: "Còn có, thích khách kia, cũng biến mất."
Sống không thấy người chết không thấy xác.
Mi tâm Ninh Diêu nhíu lại: "Thích khách biến mất, thì tìm người khác."
Ai biết lúc ấy tên thích khách kia có hình dạng như thế nào.
Cứ tiếp tục như vậy, Ninh Diêu cảm thấy sẽ còn xảy ra chuyện.
"Chuyện này không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mau chóng hành động."
"Dạ."
-
Nếu như Sơ Tranh Ninh biết Diêu nghĩ nhiều như vậy, chỉ có thể biểu thị thập phần vô tội.
Cô không rảnh rỗi như thế.
Còn đi hợp mưu với một đạo cô, hãm hại Thất hoàng nữ.
Thất hoàng nữ tính khí nóng nảy, có chút đầu óc, nhưng bên trong đại khái chính là bã đậu.
Đối với Sơ Tranh mà nói, Thất hoàng nữ quá dễ đối phó.
Lần trước ả trộm ngọc bội của mình, lần này Sơ Tranh "cầm" đồ vật của ả.
Một thù trả một thù.
Quả nhiên không có Vương bát đản bắt phá sản, chuyện muốn làm cũng dễ dàng hơn nhiều.
Sơ Tranh trở lại Tử Vi cung.
Yến Ca chờ ở cửa cung, thấy cô trở về, trực tiếp tiến lên đón.
"Điện hạ, ngài không sao chứ."
Sơ Tranh không rõ ý vị hỏi: "Ngươi hi vọng ta có chuyện, hay là không có chuyện gì."
"Đương nhiên là hi vọng ngài không có chuyện gì." Con ngươi trong suốt của Yến Ca chiếu rọi ánh nắng chiều, toái quang lăn tăn: "Ngài xảy ra chuyện, đối với ta không hề có chút chỗ tốt nào."
"Ngươi không sợ ta."
Thiếu niên ba phần mờ mịt, bảy phần ngây thơ: "Ta... phải sợ ngài cái gì?"
Sơ Tranh lạnh lẽo nói: "Không nghe thấy các nàng nói, ta có thể là quỷ."
Thiếu niên vểnh khóe miệng lên: "Điện hạ nói đùa, ngài là một người khỏe mạnh, sao có thể là quỷ. Ngài xem, ngài còn có bóng, quỷ không có bóng."
Sơ Tranh nhìn theo ánh mắt hắn.
Hai bóng người hắt lên trên bậc thang, kéo đến thon dài.
Sơ Tranh hỏi hắn: "Ngươi cảm thấy ta là một người tốt sao?"
Yến Ca nghiêng đầu, nhoẻn miệng cười: "Điện hạ rất tốt."
"Trong lòng ngươi cũng cảm thấy như vậy?"
Yến Ca thật lòng gật đầu.
Hai tay Sơ Tranh hất ra phía sau, ném Yến Ca lại, trở về phòng của mình.
Yến Ca: "..."
Hắn vừa nói sai gì sao?
-
Thất hoàng nữ bị cấm túc.
Tuệ Chân đạo cô kia cũng bị ném vào đại lao, nhưng cũng không muốn mạng bà ta.
Sau chuyện này, không còn ai dám trêu chọc Sơ Tranh nữa.
Dù sao Thất hoàng nữ trêu chọc cô hai lần, hai lần đều rơi vào hoàn cảnh không tốt.
A, đúng, còn có thiên kim nhà thừa tướng kia nữa.
Nghe nói bây giờ còn không dám ra ngoài.
Những người nghị luận về Sơ Tranh càng nói càng tà dị.
"Thật sự tà dị như vậy sao?"
"Tà dị thì sao, hiện tại không phải nữ hoàng bệ hạ sủng ái nàng nhất sao."
"Ta thấy nữ hoàng bệ hạ, tám phần là muốn lập nàng làm hoàng thái nữ."
"Thật sự là người so với người, tức chết người."
"Ai bảo phụ quân của người ta là Phượng quân, lại còn có Ôn gia làm chỗ dựa, hoàng nữ khác có thể so sánh sao?"
"Các ngươi thôi đi, còn nghị luận đến chuyện triều chính, không muốn sống nữa à." Có người quát lớn một tiếng.
Mấy cấm vệ quân lập tức im miệng.
Quay người nhìn nữ nhân vừa bước vào.
"Đại nhân..."
"Không tuần tra buổi tối? Tụ tập ở đây làm gì?"
Cấm vệ quân lập tức chạy ra ngoài.
Nữ nhân chửi nhỏ hai tiếng, ném mũ lên trên bàn.
"Kẹt kẹt..."
"Ta nói các ngươi..."
Nữ nhân tưởng rằng các nàng lại trở về, kết quả quay đầu nhìn lại, phát hiện người đứng ở cửa không phải đám ranh con kia.
"Điện, điện hạ?"
-
Mây đen gió lớn.
Rất thích hợp nói chuyện phiếm.
Đầu lĩnh cấm vệ quân: "..."
Nếu như nàng không bị trói.
"Đại hoàng nữ điện hạ, ngài... rốt cuộc ngài muốn làm gì?" Trói nàng ở đây làm gì!!
Sơ Tranh nghiêng chân, ngồi ở trên núi giả: "Bàn bạc với ngươi chút chuyện."
Vị trí của bọn họ lúc này, là Ngự Hoa Viên, trên hòn núi giả cao nhất.
Bốn phía là núi giả và dây leo liên miên chập trùng, hoàn mỹ che kín thân ảnh của bọn họ.
Hai tay hai chân đầu lĩnh cấm vệ quân đều bị trói, lúc này đang nằm trên hòn núi giả, nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu.
"Ngài... thế này mà gọi là muốn bàn bạc với ta sao?" Ta thấy ngài là muốn mạng của ta thì có!
Đầu lĩnh cấm vệ quân đau khổ!
Nàng đường đường là lão đại cấm vệ quân, bây giờ lại bị trói ở đây, mất mặt!
Đây là chuyện mất mặt rất lớn!
Còn có Đại hoàng nữ điện hạ, công phu tốt như vậy từ bao giờ?
Mặc dù lúc đầu nàng không có phòng bị, nhưng cũng không nên không đối phó được Đại hoàng nữ chứ!!
Đầu lĩnh cấm vệ quân rất tuyệt vọng.
"Ta cho ngươi hai lựa chọn." Sơ Tranh duỗi hai ngón tay ra, lắc lắc trước mặt nàng một chút.
"..."
"Một, về sau nghe ta."
"Hai, về sau nghe ta."
"Điện hạ... hai lựa chọn này khác nhau chỗ nào sao?" Ngay cả dấu chấm câu cũng không đổi đâu!
Trăng sáng trong veo, rơi trên gương mặt nữ tử, phác hoạ ra một tầng sương lạnh như băng.
Gió đêm phất qua.
Đầu lĩnh cấm vệ quân cảm thấy toàn thân nổi lên một lớp da gà.
Nàng chợt nhớ tới, những thủ hạ vừa rồi, thảo luận...
Phi phi phi!
Trên thế gian này sao có thể có quỷ.
Không có!
Tuyệt đối không có!
Cánh môi Sơ Tranh khẽ mở, lạnh như băng phun ra hai chữ: "Không có."
Đầu lĩnh cấm vệ quân khiến cho mình bình tĩnh lại: "Cho nên điện hạ cho hai lựa chọn có ý nghĩa gì?"
Sơ Tranh hơi suy tư: "Như thế có vẻ tương đối chân thành."
"..."
Chân thành cái quỷ chứ chân thành!!
Đầu lĩnh cấm vệ quân hít sâu một hơi: "Điện hạ, cấm vệ quân chúng ta, là trực thuộc của bệ hạ, ngài bảo ta nghe ngài, đây không phải bảo vi thần làm phản sao, vi thần không dám."
Sơ Tranh thật lòng hỏi: "Ngươi chọn cái nào."
"..."
Ngài có nghe ta nói gì không hả?
Hơn nữa chỉ có một lựa chọn đấy được không?
Đại hoàng nữ điên rồi sao?
Với lại chuyện này căn bản không có khả năng chọn, người cấm vệ quân bảo vệ chính là nữ hoàng, sao có thể nghe lời một hoàng nữ?
Không thể nào!
"Ngươi không chọn?" Sơ Tranh nhìn nàng.
Đầu lĩnh cấm vệ quân nói lời thấm thía: "Điện hạ, không nên náo loạn."
Sơ Tranh nhìn về phương xa: "Có nhìn thấy bên kia không?"
Đầu lĩnh cấm vệ quân nhìn theo Sơ Tranh sang.
Bên kia không phải phương hướng cửa cung, đầu lĩnh cấm vệ quân hơi nghi hoặc.
Nhìn bên kia làm gì?
"Điện hạ, ngài..."
"Người nhà của ngươi vẫn chờ quyết định của ngươi." Sơ Tranh cắt ngang lời nàng: "Là chết, hay sống. Đều do một ý niệm của ngươi."
Bên kia ẩn ẩn có ánh lửa sáng lên, giống như bắt lửa.
Đầu lĩnh cấm vệ quân bỗng nhiên cả kinh đến mức mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, không thể tin nhìn về phía Sơ Tranh.
/1983
|