Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Lâm Thần bị đánh cho gần chết, Ly Đường muốn giết y, nhưng mà vào lúc hắn động thủ, đột nhiên xuất hiện một cái trận pháp, cứu Lâm Thần đi.
Có thể làm được chuyện này, trừ mấy vị trưởng lão và Tông chủ của Tử Vân tông kia, đoán chừng cũng không có người khác.
"Phốc..." Ngay sau khi Lâm Thần được cứu đi, Ly Đường cũng chống đỡ không nổi, ngã xuống đất.
Sơ Tranh giơ tay giữ chặt hắn, để hắn dựa vào người mình.
"Khụ khụ khụ..." Ly Đường ho khan, máu không ngừng tràn ra.
"Ngươi đánh nhau với hắn làm gì?" Sơ Tranh lau máu cho hắn, lại đút cho hắn hai viên thuốc: "Lãng phí thời gian."
"Hắn phải..." Ly Đường nắm lấy tay Sơ Tranh tuyên cáo chủ quyền: "Nàng là của ta."
"Ta là của chính ta." Sơ Tranh sửa lại.
"Của ta... Khụ khụ khụ..." Ma khí trên thân Ly Đường có chút không bị khống chế, giống như có thể bạo động bất cứ lúc nào.
"Ta không phải..."
【 Tiểu tỷ tỷ, cô cứ theo hắn một chút đi, lừa gạt hắn vài câu thì có làm sao đâu, nếu không lát nữa hắn tức đến treo luôn thì làm sao bây giờ!! 】
Sơ Tranh trầm mặc, Vương bát đản thế nhưng lại xúi giục cô gạt người?
"Của ngươi." Nói một câu của ngươi thì chính là của ngươi à, có bị ngốc không.
Ma khí trên thân Ly Đường trong nháy mắt an phận xuống, thần sắc trên mặt cũng dần dần bình tĩnh lại.
...
Lâm Thần được cứu về Tử Vân tông, Vạn La canh giữ ở gian phòng, lo lắng đi tới đi lui.
"Tông chủ." Tông chủ bước ra, Vạn La lập tức nghênh đón: "Thế nào rồi?"
Tông chủ lắc đầu: "Kinh mạch của Lâm Thần bị tổn hao nghiêm trọng, lục phủ ngũ tạng đều bị ma khí ăn mòn..."
Ý của lời này chính là —— Lâm Thần sợ là đã bị phế đi.
Sau khi Lâm Thần tỉnh lại, biết được tình hình của mình, thì rõ ràng có chút sụp đổ.
Từ trước tới giờ chính là thiên chi kiêu tử, lúc này lại trở thành người bình thường...
Không, so với người bình thường còn không bằng.
Ma khí trong thân thể y còn chưa được thanh trừ, thì bất cứ lúc nào cũng sẽ mất mạng.
Chuyện này làm sao mà Lâm Thần chấp nhận được.
Vạn La cũng không chấp nhận được, một đồ đệ còn đang khỏe mạnh của mình bỗng nhiên lại biến thành cái dạng này.
Vạn La làm loạn lên bắt tông chủ liên hợp những người còn lại trong tông môn, truy nã Sơ Tranh và Ly Đường, nhất định phải bắt được kẻ đầu sỏ gây nên chuyện này là Ly Đường.
Ma khí trong thân thể Lâm Thần là của Ly Đường, chỉ có hắn mới có thể triệt để thanh trừ những ma khí này.
Vì thế cho nên bất kể Sơ Tranh và Ly Đường đi đến chỗ nào, cũng có thể bị truy sát.
Nhưng mà Sơ Tranh ấy hả?
Mỗi lần bị đuổi giết vẫn không quên tốn linh thạch.
Đám người rất hoài nghi, có phải cô có một cái quặng linh thạch không, nếu không thì tại sao có thể có nhiều linh thạch như vậy.
Thế là người truy sát cô càng nhiều.
Sơ Tranh còn có thể làm được chuyện giao dịch với người đang truy sát cô.
Nhưng cũng có người không bị cô xoay vòng, chỉ nhìn chằm chằm tìm cơ hội giết cô, chỉ nhìn chằm chằm vào cô...
Cô có cái gì mà giết!
Cũng không có trang bị mà!
"Ta muốn về Ma tộc." Sơ Tranh bị làm phiền đến không chịu được, nói với Ly Đường.
Thương thế của Ly Đường đã gần như khỏi hẳn: "Vì sao?"
"Kế thừa vị trí Ma Quân." Sơ Tranh nói: "Sau đó trở lại xử lý bọn chúng!"
Những người này truy sát cô, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc phá sản của cô.
Ly Đường: "..." Luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
...
Sơ Tranh nói một không nói hai, nói trở về Ma tộc liền trở về Ma tộc, khởi hành ngay trong ngày hôm đó.
Ly Đường biết mình không ngăn được cô, hắn chỉ hơi lo lắng là về đến Ma thành thì sẽ tăng cường lực lượng của tâm ma.
Nhưng hắn có thể để cô về một mình được sao?
Đáp án chắc chắn là không thể.
Từ dưới Ma thành đi ra, thì phải cần có thực lực nhất định, nhưng đi vào lại không cần.
Ma thành dưới mặt đất so với lúc cô rời đi cũng không có gì khác biệt, vẫn là cái chỗ không thấy ánh mặt trời kia.
"Đây chính là Ma thành sao?" Ly Đường nhìn lên kiến trúc trước mặt, những kiến trúc này, nhìn qua đều có cảm giác cực kì cổ xưa.
"Ừ." Sơ Tranh vỗ vỗ ống tay áo, đi về phía trung tâm thành.
Ở Ma thành chính là Ma Đô trước kia của Ma tộc.
"Bây giờ chúng ta đi đâu?" Ly Đường đi nhanh hơn mấy bước, đuổi kịp Sơ Tranh.
"Vào thành, tìm người." Sơ Tranh lời lẽ ngắn gọn, nói cũng giống như không nói.
Tìm người nào mới được chứ?
Một canh giờ sau, Ly Đường đứng ở bên ngoài phủ Ma Quân.
Cô dự định kế thừa vị trí Ma Quân thật à?
"Không được ở lại chỗ này!" Ma tộc bên ngoài phủ Ma Quân cầm vũ khí xua đuổi bọn họ: "Mau rời khỏi đây đi!"
"Ta muốn gặp Ma Quân của các ngươi."
"Hôm nay Ma Quân không tiếp khách." Đối phương nói: "Đi nhanh đi."
Mỗi ngày đều có người tới gặp Ma Quân, Ma Quân làm gì có nhiều thời gian như vậy.
"Để bọn họ vào đi." Trong phủ đột nhiên truyền ra một âm thanh, người ngăn cả bọn họ hơi sững sờ, liếc nhìn nhau một lúc, rồi nhường đường.
Sơ Tranh thất vọng thu ma tinh lại.
Người lên tiếng chính là quản gia của phủ Ma Quân, hắn đưa Sơ Tranh và Ly Đường đến phòng khách.
"Hai vị, Ma Quân sẽ đến ngay, mong hai vị chờ một lát."
Quản gia lui ra ngoài, Ly Đường đánh giá bốn phía một lần: "Nàng biết hắn à?"
"Không biết."
"Vậy tại sao hắn lại gặp nàng?"
"Không biết."
"..."
Sơ Tranh tìm một chỗ ngồi xuống, lúc Ma tộc dâng trà thì rất tự nhiên nâng chung trà lên.
Ly Đường đè tay cô lại: "Đừng uống."
Ở một hoàn cảnh lạ lẫm thế này, sao có thể tùy tiện uống đồ ở đây được.
"Ngươi quá cẩn thận."
"Ta không muốn nàng bị thương." Ly Đường hơi siết chặt tay: "Ta không nỡ."
"Không có độc." Sơ Tranh tránh khỏi tay hắn, nhấp một ngụm nhỏ: "Ngươi uống không?"
Ly Đường nhìn chén trà trong tay Sơ Tranh, rồi nhận lấy uống một ngụm.
Sơ Tranh: "..."
Cô nhìn chén trà bên cạnh, rồi lại nhìn bàn tay trống không của mình.
Cô bảo hắn uống chính là uống ly kia!
Cướp của cô làm gì!
"Ma Quân đến —— " Quản gia khom lưng đi phía trước dẫn đường, đằng sau có một nam nhân đi theo, sắc mặt hắn không tốt, dường như rất không vui.
Ma Quân trực tiếp đi về phía thủ tọa, phất y phục ngồi xuống.
"Ngươi tên là Sơ Tranh?" Ma Quân đánh giá cô mấy cái.
"Ngươi biết ta?"
"A." Ma Quân cười lạnh: "Liên tiếp mua mười mấy cửa tiệm ở trung tâm thành, đương nhiên phải biết."
Trung tâm thành là địa bàn của hắn.
Mười mấy cửa hàng không tính là gì, nhưng thứ làm bọn họ để ý chính là, cô ra tay quá hào phóng.
Mà chờ lúc bọn họ đuổi tới, thì người này đã không thấy tăm hơi, chỉ để những cửa hàng kia và hình ảnh lưu lại.
Không nghĩ tới, thời gian trôi qua đã lâu như vậy, cô lại bỗng nhiên xuất hiện, hơn nữa còn tìm tới cửa.
"Ồ." Sơ Tranh gật gật đầu, cũng không thèm để ý đến chuyện mình từng mua cửa hàng ở đây.
Ma Quân khẽ híp mắt, ánh mắt từ trên người cô, rơi xuống trên người Ly Đường.
"Bán ma?"
Ly Đường giật mình, đối phương thế nhưng chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấu mình.
"Đã sinh ra tâm ma, thế mà lại còn có thể bảo trì thanh tỉnh, cũng có chút ý tứ."
Sơ Tranh nhìn Ly Đường một chút.
Ly Đường rũ mắt xuống, không dám đối mặt với Sơ Tranh.
Ngón tay Ma Quân cong lên, gõ gõ trên bàn mấy cái: "Các ngươi tìm bổn quân có chuyện gì?"
Nữ nhân này còn chưa biết rõ thân thế, nên Ma Quân sẽ không tùy tiện đắc tội, còn Ly Đường, theo như hắn thấy thì rất yếu, bởi vậy nên cũng không để trong lòng.
"Muốn đi ra ngoài không?" Sơ Tranh thu hồi ánh mắt từ trên người Ly Đường lại.
"Ra ngoài?" Ma Quân hơi nghi hoặc: "Ra đâu?"
"Bên ngoài, Nhân Giới." Sơ Tranh nói.
"... Nhân Giới?" Thần sắc Ma Quân có chút cổ quái: "Ma thành bị phong ấn dưới mặt đất, không ai có thể mở ra, thì làm sao ra ngoài được?"
"Ngươi cảm thấy hắn làm sao đến được đây?"
"Ngẫu nhiên có nhân loại rơi vào, rất bình thường."
"..."
Còn có chuyện này nữa à?
Còn tưởng rằng Lâm Thần là người đặc biệt, hóa ra cũng chỉ là hiện tượng bình thường.
Không sao.
Trấn định!
Sơ Tranh thần sắc đạm mạc: "Đây không phải là vấn đề ngươi nên cân nhắc à."
***
Ly Đường: Cô vợ nhỏ cướp kịch của ta thì làm sao bây giờ?
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Lâm Thần bị đánh cho gần chết, Ly Đường muốn giết y, nhưng mà vào lúc hắn động thủ, đột nhiên xuất hiện một cái trận pháp, cứu Lâm Thần đi.
Có thể làm được chuyện này, trừ mấy vị trưởng lão và Tông chủ của Tử Vân tông kia, đoán chừng cũng không có người khác.
"Phốc..." Ngay sau khi Lâm Thần được cứu đi, Ly Đường cũng chống đỡ không nổi, ngã xuống đất.
Sơ Tranh giơ tay giữ chặt hắn, để hắn dựa vào người mình.
"Khụ khụ khụ..." Ly Đường ho khan, máu không ngừng tràn ra.
"Ngươi đánh nhau với hắn làm gì?" Sơ Tranh lau máu cho hắn, lại đút cho hắn hai viên thuốc: "Lãng phí thời gian."
"Hắn phải..." Ly Đường nắm lấy tay Sơ Tranh tuyên cáo chủ quyền: "Nàng là của ta."
"Ta là của chính ta." Sơ Tranh sửa lại.
"Của ta... Khụ khụ khụ..." Ma khí trên thân Ly Đường có chút không bị khống chế, giống như có thể bạo động bất cứ lúc nào.
"Ta không phải..."
【 Tiểu tỷ tỷ, cô cứ theo hắn một chút đi, lừa gạt hắn vài câu thì có làm sao đâu, nếu không lát nữa hắn tức đến treo luôn thì làm sao bây giờ!! 】
Sơ Tranh trầm mặc, Vương bát đản thế nhưng lại xúi giục cô gạt người?
"Của ngươi." Nói một câu của ngươi thì chính là của ngươi à, có bị ngốc không.
Ma khí trên thân Ly Đường trong nháy mắt an phận xuống, thần sắc trên mặt cũng dần dần bình tĩnh lại.
...
Lâm Thần được cứu về Tử Vân tông, Vạn La canh giữ ở gian phòng, lo lắng đi tới đi lui.
"Tông chủ." Tông chủ bước ra, Vạn La lập tức nghênh đón: "Thế nào rồi?"
Tông chủ lắc đầu: "Kinh mạch của Lâm Thần bị tổn hao nghiêm trọng, lục phủ ngũ tạng đều bị ma khí ăn mòn..."
Ý của lời này chính là —— Lâm Thần sợ là đã bị phế đi.
Sau khi Lâm Thần tỉnh lại, biết được tình hình của mình, thì rõ ràng có chút sụp đổ.
Từ trước tới giờ chính là thiên chi kiêu tử, lúc này lại trở thành người bình thường...
Không, so với người bình thường còn không bằng.
Ma khí trong thân thể y còn chưa được thanh trừ, thì bất cứ lúc nào cũng sẽ mất mạng.
Chuyện này làm sao mà Lâm Thần chấp nhận được.
Vạn La cũng không chấp nhận được, một đồ đệ còn đang khỏe mạnh của mình bỗng nhiên lại biến thành cái dạng này.
Vạn La làm loạn lên bắt tông chủ liên hợp những người còn lại trong tông môn, truy nã Sơ Tranh và Ly Đường, nhất định phải bắt được kẻ đầu sỏ gây nên chuyện này là Ly Đường.
Ma khí trong thân thể Lâm Thần là của Ly Đường, chỉ có hắn mới có thể triệt để thanh trừ những ma khí này.
Vì thế cho nên bất kể Sơ Tranh và Ly Đường đi đến chỗ nào, cũng có thể bị truy sát.
Nhưng mà Sơ Tranh ấy hả?
Mỗi lần bị đuổi giết vẫn không quên tốn linh thạch.
Đám người rất hoài nghi, có phải cô có một cái quặng linh thạch không, nếu không thì tại sao có thể có nhiều linh thạch như vậy.
Thế là người truy sát cô càng nhiều.
Sơ Tranh còn có thể làm được chuyện giao dịch với người đang truy sát cô.
Nhưng cũng có người không bị cô xoay vòng, chỉ nhìn chằm chằm tìm cơ hội giết cô, chỉ nhìn chằm chằm vào cô...
Cô có cái gì mà giết!
Cũng không có trang bị mà!
"Ta muốn về Ma tộc." Sơ Tranh bị làm phiền đến không chịu được, nói với Ly Đường.
Thương thế của Ly Đường đã gần như khỏi hẳn: "Vì sao?"
"Kế thừa vị trí Ma Quân." Sơ Tranh nói: "Sau đó trở lại xử lý bọn chúng!"
Những người này truy sát cô, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc phá sản của cô.
Ly Đường: "..." Luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
...
Sơ Tranh nói một không nói hai, nói trở về Ma tộc liền trở về Ma tộc, khởi hành ngay trong ngày hôm đó.
Ly Đường biết mình không ngăn được cô, hắn chỉ hơi lo lắng là về đến Ma thành thì sẽ tăng cường lực lượng của tâm ma.
Nhưng hắn có thể để cô về một mình được sao?
Đáp án chắc chắn là không thể.
Từ dưới Ma thành đi ra, thì phải cần có thực lực nhất định, nhưng đi vào lại không cần.
Ma thành dưới mặt đất so với lúc cô rời đi cũng không có gì khác biệt, vẫn là cái chỗ không thấy ánh mặt trời kia.
"Đây chính là Ma thành sao?" Ly Đường nhìn lên kiến trúc trước mặt, những kiến trúc này, nhìn qua đều có cảm giác cực kì cổ xưa.
"Ừ." Sơ Tranh vỗ vỗ ống tay áo, đi về phía trung tâm thành.
Ở Ma thành chính là Ma Đô trước kia của Ma tộc.
"Bây giờ chúng ta đi đâu?" Ly Đường đi nhanh hơn mấy bước, đuổi kịp Sơ Tranh.
"Vào thành, tìm người." Sơ Tranh lời lẽ ngắn gọn, nói cũng giống như không nói.
Tìm người nào mới được chứ?
Một canh giờ sau, Ly Đường đứng ở bên ngoài phủ Ma Quân.
Cô dự định kế thừa vị trí Ma Quân thật à?
"Không được ở lại chỗ này!" Ma tộc bên ngoài phủ Ma Quân cầm vũ khí xua đuổi bọn họ: "Mau rời khỏi đây đi!"
"Ta muốn gặp Ma Quân của các ngươi."
"Hôm nay Ma Quân không tiếp khách." Đối phương nói: "Đi nhanh đi."
Mỗi ngày đều có người tới gặp Ma Quân, Ma Quân làm gì có nhiều thời gian như vậy.
"Để bọn họ vào đi." Trong phủ đột nhiên truyền ra một âm thanh, người ngăn cả bọn họ hơi sững sờ, liếc nhìn nhau một lúc, rồi nhường đường.
Sơ Tranh thất vọng thu ma tinh lại.
Người lên tiếng chính là quản gia của phủ Ma Quân, hắn đưa Sơ Tranh và Ly Đường đến phòng khách.
"Hai vị, Ma Quân sẽ đến ngay, mong hai vị chờ một lát."
Quản gia lui ra ngoài, Ly Đường đánh giá bốn phía một lần: "Nàng biết hắn à?"
"Không biết."
"Vậy tại sao hắn lại gặp nàng?"
"Không biết."
"..."
Sơ Tranh tìm một chỗ ngồi xuống, lúc Ma tộc dâng trà thì rất tự nhiên nâng chung trà lên.
Ly Đường đè tay cô lại: "Đừng uống."
Ở một hoàn cảnh lạ lẫm thế này, sao có thể tùy tiện uống đồ ở đây được.
"Ngươi quá cẩn thận."
"Ta không muốn nàng bị thương." Ly Đường hơi siết chặt tay: "Ta không nỡ."
"Không có độc." Sơ Tranh tránh khỏi tay hắn, nhấp một ngụm nhỏ: "Ngươi uống không?"
Ly Đường nhìn chén trà trong tay Sơ Tranh, rồi nhận lấy uống một ngụm.
Sơ Tranh: "..."
Cô nhìn chén trà bên cạnh, rồi lại nhìn bàn tay trống không của mình.
Cô bảo hắn uống chính là uống ly kia!
Cướp của cô làm gì!
"Ma Quân đến —— " Quản gia khom lưng đi phía trước dẫn đường, đằng sau có một nam nhân đi theo, sắc mặt hắn không tốt, dường như rất không vui.
Ma Quân trực tiếp đi về phía thủ tọa, phất y phục ngồi xuống.
"Ngươi tên là Sơ Tranh?" Ma Quân đánh giá cô mấy cái.
"Ngươi biết ta?"
"A." Ma Quân cười lạnh: "Liên tiếp mua mười mấy cửa tiệm ở trung tâm thành, đương nhiên phải biết."
Trung tâm thành là địa bàn của hắn.
Mười mấy cửa hàng không tính là gì, nhưng thứ làm bọn họ để ý chính là, cô ra tay quá hào phóng.
Mà chờ lúc bọn họ đuổi tới, thì người này đã không thấy tăm hơi, chỉ để những cửa hàng kia và hình ảnh lưu lại.
Không nghĩ tới, thời gian trôi qua đã lâu như vậy, cô lại bỗng nhiên xuất hiện, hơn nữa còn tìm tới cửa.
"Ồ." Sơ Tranh gật gật đầu, cũng không thèm để ý đến chuyện mình từng mua cửa hàng ở đây.
Ma Quân khẽ híp mắt, ánh mắt từ trên người cô, rơi xuống trên người Ly Đường.
"Bán ma?"
Ly Đường giật mình, đối phương thế nhưng chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấu mình.
"Đã sinh ra tâm ma, thế mà lại còn có thể bảo trì thanh tỉnh, cũng có chút ý tứ."
Sơ Tranh nhìn Ly Đường một chút.
Ly Đường rũ mắt xuống, không dám đối mặt với Sơ Tranh.
Ngón tay Ma Quân cong lên, gõ gõ trên bàn mấy cái: "Các ngươi tìm bổn quân có chuyện gì?"
Nữ nhân này còn chưa biết rõ thân thế, nên Ma Quân sẽ không tùy tiện đắc tội, còn Ly Đường, theo như hắn thấy thì rất yếu, bởi vậy nên cũng không để trong lòng.
"Muốn đi ra ngoài không?" Sơ Tranh thu hồi ánh mắt từ trên người Ly Đường lại.
"Ra ngoài?" Ma Quân hơi nghi hoặc: "Ra đâu?"
"Bên ngoài, Nhân Giới." Sơ Tranh nói.
"... Nhân Giới?" Thần sắc Ma Quân có chút cổ quái: "Ma thành bị phong ấn dưới mặt đất, không ai có thể mở ra, thì làm sao ra ngoài được?"
"Ngươi cảm thấy hắn làm sao đến được đây?"
"Ngẫu nhiên có nhân loại rơi vào, rất bình thường."
"..."
Còn có chuyện này nữa à?
Còn tưởng rằng Lâm Thần là người đặc biệt, hóa ra cũng chỉ là hiện tượng bình thường.
Không sao.
Trấn định!
Sơ Tranh thần sắc đạm mạc: "Đây không phải là vấn đề ngươi nên cân nhắc à."
***
Ly Đường: Cô vợ nhỏ cướp kịch của ta thì làm sao bây giờ?
/1983
|