Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Đó là lần đầu tiên Mạnh Vũ thua cuộc.
Có lẽ là lần đầu tiên đều đặc biệt, cho nên đáy lòng cậu ta luôn luôn không thể quên được.
Muốn cùng Kiều Liễm so tài lần nữa.
Đương nhiên cũng có nguyên nhân khác...
Cậu ta không muốn nhìn thấy một người có thiên phú như thế, bị hủy hoại như vậy.
-
Sơ Tranh đưa Kiều Liễm đến bệnh viện.
Bác sĩ cực nhanh làm kiểm tra cho hắn.
"Tay của cậu ấy trước kia từng bị tổn thương..." Bác sĩ đi ra nói với Sơ Tranh: "Đưa đến chậm chút nữa sẽ có khả năng bị phế đi."
Sơ Tranh dựa vào tường, sau lưng dán vào mặt tường băng lãnh.
"Dùng kỹ thuật tốt nhất trị liệu cho hắn."
Bác sĩ thở dài, không cam đoan: "Chúng tôi tận lực."
Sơ Tranh nói chuyện với bác sĩ xong, đẩy cửa phòng bệnh ra đi vào.
Gương mặt Kiều Liễm tái nhợt nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, trên trán còn dính mồ hôi.
Sơ Tranh dùng đầu ngón tay đẩy tóc mái trên trán Kiều Liễm ra, lộ ra cái trán trơn bóng của hắn.
Bàn tay Sơ Tranh rơi vào trong tóc hắn, cũng không dịch chuyển khỏi, cứ như vậy lẳng lặng đặt ở đó.
Kiều Liễm ngủ rất lâu, lúc tỉnh lại, đã là buổi tối.
Hắn vừa liếc mắt đã nhìn thấy Sơ Tranh, một tay chống trán, một tay khác đặt trên đầu hắn, nhè nhẹ đè ép, cặp mắt luôn luôn lạnh như băng kia, lúc này yên tĩnh nhắm lại.
Cả người nhìn qua không còn vẻ sắc bén như bình thường.
Ánh mắt Kiều Liễm rơi trên môi Sơ Tranh, yết hầu hắn hơi khô chát.
Hắn cẩn thận dịch sang phía Sơ Tranh, ngửa đầu hôn lên môi cô.
Đôi mắt đang nhắm chặt của Sơ Tranh mở ra, ánh mắt Kiều Liễm lập tức đụng vào đôi mắt cô, tối tăm dày đặc, một đường trầm xuống, không có điểm cuối.
Sơ Tranh nâng đầu hắn lên, tiếp tục nụ hôn này.
Cuối cùng Kiều Liễm chống đến không quá thoải mái, chịu thua trước.
"Cô..."
Sơ Tranh buông hắn ra, điều chỉnh giường bệnh lên cao một chút, để hắn dựa vào: "Cảm giác thế nào?"
Kiều Liễm nhìn tay mình: "Không có cảm giác gì."
Sơ Tranh tùy ý hỏi: "Sao lại bị?"
Trước đó Kiều Liễm nhìn qua rất bình thường, Sơ Tranh không phát hiện tay hắn có vấn đề.
Dù sao hắn còn đánh nhau ẩu đả được nữa mà.
Đáy mắt Kiều Liễm tối xuống: "Cha em làm."
Dương cầm là hắn học cùng mẹ, về sau không có việc gì liền tự mình luyện, mỗi lần Kiều Hoành nghe thấy đều nói hắn đừng đánh nữa.
Lúc đầu hắn cho rằng Kiều Hoành chỉ là không thích, cho nên đều tránh ông ta.
Lần đó hắn nhận được giải thưởng, trở về Kiều Hoành đã đợi trong nhà.
Ông ta không nói gì, cho người ấn lấy hắn, trực tiếp hủy hoại hai tay hắn.
Mặc dù sau đó Kiều Hoành tìm bác sĩ giỏi nhất, chữa khỏi tay cho hắn, nhưng hắn cũng không bao giờ có thể đụng vào dương cầm được nữa.
Lãnh ý nơi đáy mắt Sơ Tranh càng tăng lên.
Kiều Hoành con chó điên này, trước đó xem như tiện nghi cho lão ta rồi!
Sơ Tranh nhìn về phía Kiều Liễm: "Nếu em đã biết rõ tình huống của mình, vì sao còn muốn cùng Mạnh Vũ làm ẩu?"
"Cô..." Kiều Liễm chần chờ gần một phút, mới chậm rãi nói: "Mạnh Vũ biết rồi."
"Biết cái gì?"
"... Quan hệ của chúng ta." Thanh âm Kiều Liễm rầu rĩ, giống như anh bạn nhỏ bị ủy khuất.
"Cho nên?"
"Cậu ta sẽ nói ra." Kiều Liễm nói: "Sẽ ảnh hưởng đến cô."
Hắn không lo lắng cho mình, hắn chỉ sợ gây phiền phức cho cô.
Hắn biết hậu quả của chuyện này.
"Cho nên em định không cần đôi tay này nữa?" Sơ Tranh xích lại gần hắn: "Kiều Liễm, em đã hỏi qua tôi chưa?"
Kiều Liễm bị Sơ Tranh nhìn gần như vậy, không khỏi khẩn trương.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, giải thích: "Cô, em chỉ là... muốn tự giải quyết một số việc."
"Một Mạnh Vũ mà thôi, cậu ta nói thì nói, em sợ cái gì." Sơ Tranh tức giận: "Nếu như không phải em ở trường học, tôi đã sớm từ chức không làm."
Kiều Liễm sửng sốt.
—— Nếu như không phải em ở trường học, tôi đã sớm từ chức không làm.
Tay Sơ Tranh chống ở hai bên hắn, cơ hồ ôm hắn vào trong ngực.
Cô gái dữ dằn nhìn hắn: "Lần sau loại chuyện này nói với tôi, tôi sẽ giải quyết, biết chưa?"
Kiều Liễm tỉnh tỉnh mê mê, nửa ngày sau mới gật gật đầu: "Biết... Biết rồi."
Sơ Tranh hôn hắn một cái: "Ngoan."
Kiều Liễm: "..."
-
Tay Kiều Liễm bị thương căn bản, cho dù chữa khỏi, về sau cũng không có cách nào dùng lực.
Bác sĩ bên kia chỉ có thể trị liệu theo đúng quy trình.
Còn cuối cùng có thể khôi phục đến mức nào, không ai nói chắc được.
"Nếu không thì cưa cụt đi."
Sơ Tranh phun ra một câu.
Kiều Liễm bị dọa đến run rẩy: "Cô, không... Không cần đâu?"
"Dù sao em cũng không quan tâm." Sơ Tranh múc cháo, mặt không cảm xúc ngồi xuống bên cạnh hắn.
"..."
Mấy ngày nay Sơ Tranh vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc hắn, Kiều Liễm không cảm thấy cô tức giận.
Nhưng lúc này Kiều Liễm mới phát hiện, cô đang tức giận.
Sơ Tranh đưa cái muỗng dỗi đến bên miệng hắn, Kiều Liễm máy móc há miệng.
Kiều Liễm nháy mắt phun ra, Sơ Tranh giơ tay tiếp được: "Em làm gì?"
Kiều Liễm le lưỡi, mơ hồ nói: "Nóng."
Sơ Tranh cũng cảm thấy cháo trong lòng bàn tay hơi nóng.
Cô trầm mặc.
Kiều Liễm phát hiện cô dùng tay tiếp, biểu cảm khẽ biến, nhanh chóng lấy giấy, tay còn chưa động, thì một trận đau nhức đã truyền đến.
"Đừng lộn xộn."
Sơ Tranh buông chén xuống, đứng dậy đi rửa tay, sau đó trở về, chờ cháo nguội hơn rồi đút cho hắn ăn.
Kiều Liễm ngoan ngoãn ăn hết cháo.
"Cô, có phải cô giận em không?"
"Tôi giận em cái gì." Sơ Tranh giọng điệu thản nhiên, không nghe ra bất kỳ chập trùng gì: "Lát nữa đi kiểm tra, em nghỉ ngơi trước đi."
Kiều Liễm câu môi dưới, cuối cùng cũng không nói tiếp.
Kiều Liễm chỉ phụ trách kiểm tra, Sơ Tranh chưa từng để hắn nghe bác sĩ nói gì.
Nhưng Kiều Liễm tin tưởng Sơ Tranh, cô sẽ không hại mình.
Kiểm tra kết thúc, Sơ Tranh múc nước tiến vào, giơ tay liền cởi quần áo bệnh nhân trên người hắn.
"Cô?"
"Ừ."
Sơ Tranh cúi đầu đáp, tay không ngừng lại, rất nhanh liền cởi áo hắn ra.
Tay Kiều Liễm không có cách nào động, chỉ có thể nghiêng người: "Cô làm gì thế?"
Sơ Tranh cầm khăn: "Mấy ngày rồi em không tắm, lau cho em một chút."
Mặc dù thời tiết bây giờ không nóng, nhưng vài ngày không tắm rửa vẫn sẽ không thoải mái.
"Em có thể tự tắm."
"Em làm sao tắm?"
"..."
Sắc mặt Kiều Liễm nghẹn đến đỏ bừng: "Cô, vậy có thể để người khác đến không?" Để cô giáo lau người cho hắn, Kiều Liễm vừa nghĩ đến đã cảm thấy kích thích, nào dám nghe theo.
"Em muốn để ai tới?" Sơ Tranh rũ mắt nhìn chằm chằm hắn, giống như đang thật lòng hỏi ý kiến của hắn.
"Nam... nam."
"Ồ." Sơ Tranh mặt không cảm xúc đáp một tiếng, sau đó đúng lý hợp tình đề nghị: "Em coi tôi là nam đi."
Kiều Liễm: "??"
Sơ Tranh ấn hắn xuống, khăn lông ấm áp sát qua thân thể, sau khi hơi nóng, lại lập tức có một cỗ ý lạnh.
Sơ Tranh ấn lấy hắn, cẩn thận lau qua thân thể hắn một lần.
Lau xong nửa người trên, Sơ Tranh mặc áo vào cho hắn.
Kiều Liễm cho là xong rồi, kết quả Sơ Tranh lại bắt đầu cởi quần hắn.
"Cô, cô giáo." Kiều Liễm lắp ba lắp bắp gọi cô, dùng chân đè ép chăn mền: "Không cần, em... em..."
Sơ Tranh liếc hắn một cái, trên mặt Kiều Liễm nhiễm lên màu đỏ ửng, áo bởi vì động tác của hắn, lúc này dời lên không ít, lộ ra vòng eo rắn chắc hữu lực.
Kiều Liễm đối diện với ánh mắt Sơ Tranh, có lẽ là ánh mắt Sơ Tranh quá nghiêm túc bằng phẳng, Kiều Liễm không khỏi thất thần một lát.
Một giây sau, hắn liền cảm thấy giữa hai chân mát lạnh.
Kiều Liễm: "..."
A!
Chết đây!
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Đó là lần đầu tiên Mạnh Vũ thua cuộc.
Có lẽ là lần đầu tiên đều đặc biệt, cho nên đáy lòng cậu ta luôn luôn không thể quên được.
Muốn cùng Kiều Liễm so tài lần nữa.
Đương nhiên cũng có nguyên nhân khác...
Cậu ta không muốn nhìn thấy một người có thiên phú như thế, bị hủy hoại như vậy.
-
Sơ Tranh đưa Kiều Liễm đến bệnh viện.
Bác sĩ cực nhanh làm kiểm tra cho hắn.
"Tay của cậu ấy trước kia từng bị tổn thương..." Bác sĩ đi ra nói với Sơ Tranh: "Đưa đến chậm chút nữa sẽ có khả năng bị phế đi."
Sơ Tranh dựa vào tường, sau lưng dán vào mặt tường băng lãnh.
"Dùng kỹ thuật tốt nhất trị liệu cho hắn."
Bác sĩ thở dài, không cam đoan: "Chúng tôi tận lực."
Sơ Tranh nói chuyện với bác sĩ xong, đẩy cửa phòng bệnh ra đi vào.
Gương mặt Kiều Liễm tái nhợt nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, trên trán còn dính mồ hôi.
Sơ Tranh dùng đầu ngón tay đẩy tóc mái trên trán Kiều Liễm ra, lộ ra cái trán trơn bóng của hắn.
Bàn tay Sơ Tranh rơi vào trong tóc hắn, cũng không dịch chuyển khỏi, cứ như vậy lẳng lặng đặt ở đó.
Kiều Liễm ngủ rất lâu, lúc tỉnh lại, đã là buổi tối.
Hắn vừa liếc mắt đã nhìn thấy Sơ Tranh, một tay chống trán, một tay khác đặt trên đầu hắn, nhè nhẹ đè ép, cặp mắt luôn luôn lạnh như băng kia, lúc này yên tĩnh nhắm lại.
Cả người nhìn qua không còn vẻ sắc bén như bình thường.
Ánh mắt Kiều Liễm rơi trên môi Sơ Tranh, yết hầu hắn hơi khô chát.
Hắn cẩn thận dịch sang phía Sơ Tranh, ngửa đầu hôn lên môi cô.
Đôi mắt đang nhắm chặt của Sơ Tranh mở ra, ánh mắt Kiều Liễm lập tức đụng vào đôi mắt cô, tối tăm dày đặc, một đường trầm xuống, không có điểm cuối.
Sơ Tranh nâng đầu hắn lên, tiếp tục nụ hôn này.
Cuối cùng Kiều Liễm chống đến không quá thoải mái, chịu thua trước.
"Cô..."
Sơ Tranh buông hắn ra, điều chỉnh giường bệnh lên cao một chút, để hắn dựa vào: "Cảm giác thế nào?"
Kiều Liễm nhìn tay mình: "Không có cảm giác gì."
Sơ Tranh tùy ý hỏi: "Sao lại bị?"
Trước đó Kiều Liễm nhìn qua rất bình thường, Sơ Tranh không phát hiện tay hắn có vấn đề.
Dù sao hắn còn đánh nhau ẩu đả được nữa mà.
Đáy mắt Kiều Liễm tối xuống: "Cha em làm."
Dương cầm là hắn học cùng mẹ, về sau không có việc gì liền tự mình luyện, mỗi lần Kiều Hoành nghe thấy đều nói hắn đừng đánh nữa.
Lúc đầu hắn cho rằng Kiều Hoành chỉ là không thích, cho nên đều tránh ông ta.
Lần đó hắn nhận được giải thưởng, trở về Kiều Hoành đã đợi trong nhà.
Ông ta không nói gì, cho người ấn lấy hắn, trực tiếp hủy hoại hai tay hắn.
Mặc dù sau đó Kiều Hoành tìm bác sĩ giỏi nhất, chữa khỏi tay cho hắn, nhưng hắn cũng không bao giờ có thể đụng vào dương cầm được nữa.
Lãnh ý nơi đáy mắt Sơ Tranh càng tăng lên.
Kiều Hoành con chó điên này, trước đó xem như tiện nghi cho lão ta rồi!
Sơ Tranh nhìn về phía Kiều Liễm: "Nếu em đã biết rõ tình huống của mình, vì sao còn muốn cùng Mạnh Vũ làm ẩu?"
"Cô..." Kiều Liễm chần chờ gần một phút, mới chậm rãi nói: "Mạnh Vũ biết rồi."
"Biết cái gì?"
"... Quan hệ của chúng ta." Thanh âm Kiều Liễm rầu rĩ, giống như anh bạn nhỏ bị ủy khuất.
"Cho nên?"
"Cậu ta sẽ nói ra." Kiều Liễm nói: "Sẽ ảnh hưởng đến cô."
Hắn không lo lắng cho mình, hắn chỉ sợ gây phiền phức cho cô.
Hắn biết hậu quả của chuyện này.
"Cho nên em định không cần đôi tay này nữa?" Sơ Tranh xích lại gần hắn: "Kiều Liễm, em đã hỏi qua tôi chưa?"
Kiều Liễm bị Sơ Tranh nhìn gần như vậy, không khỏi khẩn trương.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, giải thích: "Cô, em chỉ là... muốn tự giải quyết một số việc."
"Một Mạnh Vũ mà thôi, cậu ta nói thì nói, em sợ cái gì." Sơ Tranh tức giận: "Nếu như không phải em ở trường học, tôi đã sớm từ chức không làm."
Kiều Liễm sửng sốt.
—— Nếu như không phải em ở trường học, tôi đã sớm từ chức không làm.
Tay Sơ Tranh chống ở hai bên hắn, cơ hồ ôm hắn vào trong ngực.
Cô gái dữ dằn nhìn hắn: "Lần sau loại chuyện này nói với tôi, tôi sẽ giải quyết, biết chưa?"
Kiều Liễm tỉnh tỉnh mê mê, nửa ngày sau mới gật gật đầu: "Biết... Biết rồi."
Sơ Tranh hôn hắn một cái: "Ngoan."
Kiều Liễm: "..."
-
Tay Kiều Liễm bị thương căn bản, cho dù chữa khỏi, về sau cũng không có cách nào dùng lực.
Bác sĩ bên kia chỉ có thể trị liệu theo đúng quy trình.
Còn cuối cùng có thể khôi phục đến mức nào, không ai nói chắc được.
"Nếu không thì cưa cụt đi."
Sơ Tranh phun ra một câu.
Kiều Liễm bị dọa đến run rẩy: "Cô, không... Không cần đâu?"
"Dù sao em cũng không quan tâm." Sơ Tranh múc cháo, mặt không cảm xúc ngồi xuống bên cạnh hắn.
"..."
Mấy ngày nay Sơ Tranh vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc hắn, Kiều Liễm không cảm thấy cô tức giận.
Nhưng lúc này Kiều Liễm mới phát hiện, cô đang tức giận.
Sơ Tranh đưa cái muỗng dỗi đến bên miệng hắn, Kiều Liễm máy móc há miệng.
Kiều Liễm nháy mắt phun ra, Sơ Tranh giơ tay tiếp được: "Em làm gì?"
Kiều Liễm le lưỡi, mơ hồ nói: "Nóng."
Sơ Tranh cũng cảm thấy cháo trong lòng bàn tay hơi nóng.
Cô trầm mặc.
Kiều Liễm phát hiện cô dùng tay tiếp, biểu cảm khẽ biến, nhanh chóng lấy giấy, tay còn chưa động, thì một trận đau nhức đã truyền đến.
"Đừng lộn xộn."
Sơ Tranh buông chén xuống, đứng dậy đi rửa tay, sau đó trở về, chờ cháo nguội hơn rồi đút cho hắn ăn.
Kiều Liễm ngoan ngoãn ăn hết cháo.
"Cô, có phải cô giận em không?"
"Tôi giận em cái gì." Sơ Tranh giọng điệu thản nhiên, không nghe ra bất kỳ chập trùng gì: "Lát nữa đi kiểm tra, em nghỉ ngơi trước đi."
Kiều Liễm câu môi dưới, cuối cùng cũng không nói tiếp.
Kiều Liễm chỉ phụ trách kiểm tra, Sơ Tranh chưa từng để hắn nghe bác sĩ nói gì.
Nhưng Kiều Liễm tin tưởng Sơ Tranh, cô sẽ không hại mình.
Kiểm tra kết thúc, Sơ Tranh múc nước tiến vào, giơ tay liền cởi quần áo bệnh nhân trên người hắn.
"Cô?"
"Ừ."
Sơ Tranh cúi đầu đáp, tay không ngừng lại, rất nhanh liền cởi áo hắn ra.
Tay Kiều Liễm không có cách nào động, chỉ có thể nghiêng người: "Cô làm gì thế?"
Sơ Tranh cầm khăn: "Mấy ngày rồi em không tắm, lau cho em một chút."
Mặc dù thời tiết bây giờ không nóng, nhưng vài ngày không tắm rửa vẫn sẽ không thoải mái.
"Em có thể tự tắm."
"Em làm sao tắm?"
"..."
Sắc mặt Kiều Liễm nghẹn đến đỏ bừng: "Cô, vậy có thể để người khác đến không?" Để cô giáo lau người cho hắn, Kiều Liễm vừa nghĩ đến đã cảm thấy kích thích, nào dám nghe theo.
"Em muốn để ai tới?" Sơ Tranh rũ mắt nhìn chằm chằm hắn, giống như đang thật lòng hỏi ý kiến của hắn.
"Nam... nam."
"Ồ." Sơ Tranh mặt không cảm xúc đáp một tiếng, sau đó đúng lý hợp tình đề nghị: "Em coi tôi là nam đi."
Kiều Liễm: "??"
Sơ Tranh ấn hắn xuống, khăn lông ấm áp sát qua thân thể, sau khi hơi nóng, lại lập tức có một cỗ ý lạnh.
Sơ Tranh ấn lấy hắn, cẩn thận lau qua thân thể hắn một lần.
Lau xong nửa người trên, Sơ Tranh mặc áo vào cho hắn.
Kiều Liễm cho là xong rồi, kết quả Sơ Tranh lại bắt đầu cởi quần hắn.
"Cô, cô giáo." Kiều Liễm lắp ba lắp bắp gọi cô, dùng chân đè ép chăn mền: "Không cần, em... em..."
Sơ Tranh liếc hắn một cái, trên mặt Kiều Liễm nhiễm lên màu đỏ ửng, áo bởi vì động tác của hắn, lúc này dời lên không ít, lộ ra vòng eo rắn chắc hữu lực.
Kiều Liễm đối diện với ánh mắt Sơ Tranh, có lẽ là ánh mắt Sơ Tranh quá nghiêm túc bằng phẳng, Kiều Liễm không khỏi thất thần một lát.
Một giây sau, hắn liền cảm thấy giữa hai chân mát lạnh.
Kiều Liễm: "..."
A!
Chết đây!
/1983
|