Editor: Ngạn Tịnh.
Con ngươi người đàn ông đặt trên người cô, thật lâu cũng không nói gì. Lục Nhất Lan đợi trong chốc lát, phát hiện người vẫn còn ở, lúc này cô mới chui từ trong chăn ra.
“Cái kia, Cố ca ca, anh... Chưa đi ra ngoài sao?”
“Anh xem em ngủ, ngủ tiếp đi.”
Cố Mặc Trình bỗng nhiên bướng bỉnh không chịu đi, Lục Nhất Lan cũng rất là bất đắc dĩ. Cô nằm ở trên giường, chỉ cần tưởng tượng đến bên cạnh còn có một Cố Mặc Trình đang đứng, Lục Nhất Lan liền thấy nao nao, quái quái.
Lăn lộn qua lại chừng mười mấy phút, Lục Nhất Lan ngửa đầy không nhúc nhích, hơn một tiếng sau, cô lén lút vươn đầu từ trong chăn ra, sau khi nhìn thoáng qua, một giọng nói cửa sổ đằng sau lưng truyền đến, “Em đang nhìn cái gì vậy?”
Mỗ nữ cứng đờ ngồi dậy.
Cố Mặc Trình nhìn cô, con ngươi nhẹ nhàng nâng lên, “Mất ngủ?”
“Hả?” Thật ra cũng không đến mức mất ngủ, chỉ là có chút kỳ kỳ. Lục Nhất Lan còn đang suy nghĩ lý do, liền cảm giác tóc đỉnh đầu mình bị xoa loạn một trận, rồi mới bị Cố Mặc Trình đẩy ngã, nằm ở trên gối đầu.
Người đàn ông ngồi ở mép giường, hỏi, “Anh kể chuyện cổ tích cho em nghe, như vậy hẳn là em có thể ngủ rồi.”
“Được ạ...” Dù sao cũng không ngủ được, dưới hoàn cảnh này còn không nói lời nào cũng rất nhàm chán.
“Xưa kia, cố một đôi Quốc vương và Hoàng hậu, bọn họ----“
Lục Nhất Lan nhàm chán nằm trên giường nháy mắt bị câu truyện này thắp sáng nhiệt tình, cái này hẳn là đồng thoại Andersen đi?
Lợi hại!
Càng kể, câu chuyện cũng ngày càng quen thuộc, sau đó, rồi sau sau đó, Lục Nhất Lan phát hiện, câu chuyện này là người đẹp ngủ trong rừng.
Hoàng tử, người đẹp, cứu vớt... Dường như đã từng nghe Cố Mặc Trình đọc ở đâu rồi.
Có lẽ bởi vì đoạn kể này của anh có một loại cảm giác nhàn nhạt rất nhẹ nhàng, cho nên sau khi Lục Nhất Lan nghe xong một lần thật đúng là cảm thấy bản thân có chút buồn ngủ.
Có lẽ là nghe tuần hoàn ba- bốn lần gì đó, đầu óc Lục Nhất Lan dần dần có chút hỗn độn.
Trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, cô nghĩ tới một vấn đề.
Vì sao Cố Mặc Trình lại thuộc lòng câu truyện này đến vậy? Thuộc lòng đến thuộc làu bàu luôn ấy, quả thật không chút ngắc ngứ nào.
Hô hấp của người trên giường dần dần đều đặn, giọng kể của Cố Mặc Trình đột nhiên im bặt. Anh cúi đầu, giúp Lục Nhất Lan sửa lại góc chăn, trước khi ra cửa, anh mở đèn ngủ nhỏ trên đầu giường.
Tiếng đóng cửa rất nhỏ.
Tất cả đều rất kiều diễm và tốt đẹp.
Một đoạn thời gian rất dài tiếp theo, Lục Nhất Lan cùng Cố Mặc Trình đều vẫn duy trì quan hệ kết giao cực kỳ tốt đẹp này.
Mãi cho đến khi----
Lục Nhất Lan có thể đi lại.
Chỉ là đó cũng đã là chuyện của hai tháng sau, sáng sớm, theo thường lệ ăn xong bữa sáng do Cố Mặc Trình chuẩn bị, Lục Nhất Lan mang theo cặp sách, cọ tới cọ lui ngồi trên vị trí ghế phụ.
“Cố ca ca, lái xe!”
Trước khi lái xe, Cố Mặc Trình đều sẽ kiếm tra đai an toàn của Lục Nhất Lan một chút, sau khi xác định đã kéo chặt, anh dẫm xuống chân ga.
Dòng xe đông đúc, trước khi đến trường học, Cố Mặc Trình đưa cho Lục Nhất Lan một chiếc thẻ, “Tiền tiêu vặt.”
“Cố ca ca, anh----“
“Tối nay sau khi học xong nhớ gọi điện thoại cho anh, anh tới đón em.”
“A à, được.”
Sau khi xuống xe ở đại học A, Cố Mặc Trình liền lái xe rời đi, bởi vì miệng vết thương trên chân vừa mới tốt lại, cho nên tốc độ đi đường của Lục Nhất Lan khá chậm.
Lúc đi qua rừng trúc, bỗng nhiên có một tiếng hù. Lục Nhất Lan đột nhiên quay đầu lại, liền thấy Mạnh Ảnh đứng ở phía sau, “Chị gái nhỏ, chúng ta thật sự có duyên đó.”
“...”
Mạnh Ảnh.
Hai người đến cửa tiệm trà sữa uống trà sữa, Lục Nhất Lan nhàm chán hỏi một chút ngành chuyên của Mạnh Ảnh, người nọ thần bí cười cười, “Hệ tâm lý nha ~”
“Tâm ý?” Đôi mắt Lục Nhất Lan sáng ngời, “Tôi có một vấn đề muốn thỉnh giáo anh...”
“Một người vỗng nhiên thay đổi toàn bộ cảm xúc, thái độ với một người khác, có thể là vì cái gì?”
Con ngươi người đàn ông đặt trên người cô, thật lâu cũng không nói gì. Lục Nhất Lan đợi trong chốc lát, phát hiện người vẫn còn ở, lúc này cô mới chui từ trong chăn ra.
“Cái kia, Cố ca ca, anh... Chưa đi ra ngoài sao?”
“Anh xem em ngủ, ngủ tiếp đi.”
Cố Mặc Trình bỗng nhiên bướng bỉnh không chịu đi, Lục Nhất Lan cũng rất là bất đắc dĩ. Cô nằm ở trên giường, chỉ cần tưởng tượng đến bên cạnh còn có một Cố Mặc Trình đang đứng, Lục Nhất Lan liền thấy nao nao, quái quái.
Lăn lộn qua lại chừng mười mấy phút, Lục Nhất Lan ngửa đầy không nhúc nhích, hơn một tiếng sau, cô lén lút vươn đầu từ trong chăn ra, sau khi nhìn thoáng qua, một giọng nói cửa sổ đằng sau lưng truyền đến, “Em đang nhìn cái gì vậy?”
Mỗ nữ cứng đờ ngồi dậy.
Cố Mặc Trình nhìn cô, con ngươi nhẹ nhàng nâng lên, “Mất ngủ?”
“Hả?” Thật ra cũng không đến mức mất ngủ, chỉ là có chút kỳ kỳ. Lục Nhất Lan còn đang suy nghĩ lý do, liền cảm giác tóc đỉnh đầu mình bị xoa loạn một trận, rồi mới bị Cố Mặc Trình đẩy ngã, nằm ở trên gối đầu.
Người đàn ông ngồi ở mép giường, hỏi, “Anh kể chuyện cổ tích cho em nghe, như vậy hẳn là em có thể ngủ rồi.”
“Được ạ...” Dù sao cũng không ngủ được, dưới hoàn cảnh này còn không nói lời nào cũng rất nhàm chán.
“Xưa kia, cố một đôi Quốc vương và Hoàng hậu, bọn họ----“
Lục Nhất Lan nhàm chán nằm trên giường nháy mắt bị câu truyện này thắp sáng nhiệt tình, cái này hẳn là đồng thoại Andersen đi?
Lợi hại!
Càng kể, câu chuyện cũng ngày càng quen thuộc, sau đó, rồi sau sau đó, Lục Nhất Lan phát hiện, câu chuyện này là người đẹp ngủ trong rừng.
Hoàng tử, người đẹp, cứu vớt... Dường như đã từng nghe Cố Mặc Trình đọc ở đâu rồi.
Có lẽ bởi vì đoạn kể này của anh có một loại cảm giác nhàn nhạt rất nhẹ nhàng, cho nên sau khi Lục Nhất Lan nghe xong một lần thật đúng là cảm thấy bản thân có chút buồn ngủ.
Có lẽ là nghe tuần hoàn ba- bốn lần gì đó, đầu óc Lục Nhất Lan dần dần có chút hỗn độn.
Trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, cô nghĩ tới một vấn đề.
Vì sao Cố Mặc Trình lại thuộc lòng câu truyện này đến vậy? Thuộc lòng đến thuộc làu bàu luôn ấy, quả thật không chút ngắc ngứ nào.
Hô hấp của người trên giường dần dần đều đặn, giọng kể của Cố Mặc Trình đột nhiên im bặt. Anh cúi đầu, giúp Lục Nhất Lan sửa lại góc chăn, trước khi ra cửa, anh mở đèn ngủ nhỏ trên đầu giường.
Tiếng đóng cửa rất nhỏ.
Tất cả đều rất kiều diễm và tốt đẹp.
Một đoạn thời gian rất dài tiếp theo, Lục Nhất Lan cùng Cố Mặc Trình đều vẫn duy trì quan hệ kết giao cực kỳ tốt đẹp này.
Mãi cho đến khi----
Lục Nhất Lan có thể đi lại.
Chỉ là đó cũng đã là chuyện của hai tháng sau, sáng sớm, theo thường lệ ăn xong bữa sáng do Cố Mặc Trình chuẩn bị, Lục Nhất Lan mang theo cặp sách, cọ tới cọ lui ngồi trên vị trí ghế phụ.
“Cố ca ca, lái xe!”
Trước khi lái xe, Cố Mặc Trình đều sẽ kiếm tra đai an toàn của Lục Nhất Lan một chút, sau khi xác định đã kéo chặt, anh dẫm xuống chân ga.
Dòng xe đông đúc, trước khi đến trường học, Cố Mặc Trình đưa cho Lục Nhất Lan một chiếc thẻ, “Tiền tiêu vặt.”
“Cố ca ca, anh----“
“Tối nay sau khi học xong nhớ gọi điện thoại cho anh, anh tới đón em.”
“A à, được.”
Sau khi xuống xe ở đại học A, Cố Mặc Trình liền lái xe rời đi, bởi vì miệng vết thương trên chân vừa mới tốt lại, cho nên tốc độ đi đường của Lục Nhất Lan khá chậm.
Lúc đi qua rừng trúc, bỗng nhiên có một tiếng hù. Lục Nhất Lan đột nhiên quay đầu lại, liền thấy Mạnh Ảnh đứng ở phía sau, “Chị gái nhỏ, chúng ta thật sự có duyên đó.”
“...”
Mạnh Ảnh.
Hai người đến cửa tiệm trà sữa uống trà sữa, Lục Nhất Lan nhàm chán hỏi một chút ngành chuyên của Mạnh Ảnh, người nọ thần bí cười cười, “Hệ tâm lý nha ~”
“Tâm ý?” Đôi mắt Lục Nhất Lan sáng ngời, “Tôi có một vấn đề muốn thỉnh giáo anh...”
“Một người vỗng nhiên thay đổi toàn bộ cảm xúc, thái độ với một người khác, có thể là vì cái gì?”
/220
|